Chương 40
Với Lucie, mọi chuyện đều diễn ra nhanh chóng từ khi cô khởi hành từ L’Haÿ-les-Roses. Cô có vài giờ đồng hồ để làm những việc mà một phụ nữ bình thường có lẽ sẽ phải làm trong vòng hai ngày. Chuyến bay của cô cất cánh lúc 19h10 từ sân bay Lille-Lesquin. Bộ phận hành chính nơi Sharko làm việc, phụ trách các chuyến công tác nước ngoài, đã hoàn tất mọi việc như thể có phép mầu: các loại giấy tờ, lên lịch trình di chuyển và chứng minh sự cần thiết của lịch trình đó đối với cấp trên, gửi vé điện tử vào hộp thư của cô. Chiếc Boeing hạ cánh lúc 20h45, giờ Canada. Một phòng khách sạn được đặt trước cho Lucie tại Delta Montréal, một khách sạn ba sao nằm giữa Mont-Royal và Vieux-Port, cách trung tâm lưu trữ chừng vài bước chân. Cô vừa in lệnh ủy quyền điều tra quốc tế vừa được gửi đến hộp thư điện tử. Trong khuôn khổ hạn hẹp của cuộc điều tra, người ta cho cô tròn bốn ngày để làm việc tại đây. Bốn ngày, như thế là nhiều để tiến hành tìm kiếm trong những tài liệu cũ. Họ đã dự kiến thật rộng rãi.
Trong lúc quay trở về nhà mình, Lucie nghĩ đến những lời cuối cùng Sharko nói với cô trên ga tàu RER, tại Bourg-la-Reine: “Hãy quan tâm chăm sóc bản thân, cô bé ạ.” Những lời nói của anh vang lên từ đáy họng giống như những viên đá nhỏ mà ta cho va đập vào nhau. Sau đó họ bắt tay nhau - anh để ngón cái của mình lên trên, trao nhau những nụ cười, 2-0 -, rồi, giống như lần đầu tiên, Sharko rời đi, đôi vai gù xuống, không quay lại. Tim khẽ nhói lên, Lucie nhìn theo hồi lâu, đến khi vóc dáng to bè của anh biến mất một cách vô danh trong những cầu thang.
Sau khi ngoặt vào phòng tắm một lúc, cô chuẩn bị xong va li đựng những thứ tối cần thiết, nhét nó vào cốp xe, đi đổ rác rồi nhằm hướng bệnh viện. Cô cảm thấy phấn khích hơn bao giờ hết. Canada… Một vụ điều tra quốc tế… đối với cô, “nữ cảnh sát bé nhỏ” chỉ mới vài năm trước còn chìm ngập trong đống giấy tờ ở Sở Cảnh sát Dunkerque. Đâu đó trong cô cảm thấy thật tự hào về sự thăng tiến của bản thân.
Lucie bước vào phòng bệnh với hai cốc cà phê đen mua tại máy bán cà phê tự động. Mẹ cô vẫn ở đó, trung thành với vị trí của mình. Bà đang chơi trò chơi điện tử với Juliette. Những cuốn sách tô màu vẫn để mở trên giường. Cô bé nhoẻn cười với mẹ. Trông Juliette rạng rỡ, rốt cuộc làn da cô bé đã lấy lại được sắc màu mật ong của những đứa trẻ ở lứa tuổi đó. Bác sĩ đã chính thức thông báo rằng cô bé sẽ được ra viện vào sáng ngày mai. Lucie choàng tay ôm siết con gái.
- Sáng mai ư? Thật tuyệt vời, con yêu của mẹ ạ!
Sau vô số những cái hôn, Juliette quay trở lại với lượt chơi của mình, vô cùng vui vẻ. Lucie và Marie đứng trên ngưỡng cửa phòng bệnh, mỗi người cầm một cái cốc trên tay. Lucie hít một hơi thật sâu, rồi quyết định nói thẳng:
- Mẹ này, mẹ phải trông Juliette giúp con ít nhất bốn ngày nữa… Đúng ra là bốn ngày và bốn đêm, ý con muốn nói thế. Con rất tiếc, đây là một vụ điều tra khó khăn và…
- Con đi đâu?
- Montréal…
Marie Henebelle quả là có năng khiếu trong việc kết tội người khác chỉ bằng một ánh nhìn.
- Bây giờ lại còn đi nước ngoài cơ đấy. Mẹ hy vọng chuyện đó không nguy hiểm đấy chứ?
- Không, không đâu. Con chỉ đi lục tìm thông tin trong đống tài liệu lưu trữ cũ thôi. Chẳng có gì hấp dẫn cho lắm, nhưng đáng buồn là phải có một người gánh vác công việc đó.
- Và đương nhiên là việc đó sẽ rơi vào đầu con.
- Có thể nói như thế.
Marie quá hiểu con gái mình, bà biết rằng cho dù Lucie có ra đi để đích thân đối mặt với quỷ dữ, thì cô cũng sẽ khẳng định là mình chỉ đi hái nấm. Bà hất cằm về phía một con thú nhồi bông màu xám, một con hà mã.
- Người cũ của con đã đến đây.
- Người cũ của con… Mẹ muốn nói là Ludovic?
- Còn có những người cũ khác sao?
Lucie im lặng. Marie buồn rầu nhìn Juliette.
- Lẽ ra con nên chứng kiến hai bác cháu vui đùa với nhau như thế nào. Ludovic đã ở đây hai giờ đồng hồ, chơi cùng con bé. Cậu ta về nhà, và bảo rằng nếu con muốn thì có thể gọi điện cho cậu ta. Có lẽ con nên làm thế.
- Mẹ à…
Marie đón lấy ánh mắt con gái, nhất định không buông ra nữa.
- Con phải có một người đàn ông, Lucie ạ. Một người nào đó giúp con tìm được sự cân bằng, người có thể đưa con trở về thực tại khi cần thiết. Ludovic là một anh chàng tốt.
- Vấn đề duy nhất, đó là con không yêu anh ấy.
- Con đã không dành thời gian để yêu cậu ta! Hai đứa con gái sinh đôi của con ở với bà ngoại còn nhiều hơn là ở với mẹ chúng. Chính mẹ là người trông nom và nuôi dưỡng chúng. Con thấy điều đó có bình thường không?
Suy cho cùng, bà Marie nói hoàn toàn đúng. Lucie nhớ đến suy nghĩ của Sharko về nghề cảnh sát: một con quái vật tham lam, và về lâu dài, nó chỉ nôn ra những gia đình bị phá hủy hoặc tan vỡ.
- Sau vụ điều tra này, mẹ ạ. Con hứa với mẹ là sẽ dừng lại và suy nghĩ về việc đó.
- Suy nghĩ về việc đó, đúng thế… Cũng giống như vụ điều tra trước. Và vụ điều tra trước nữa, trước nữa, trước nữa…
Trong mắt mẹ cô chất chứa những lời trách móc, và đâu đó, còn có cả chút thương hại.
- Bây giờ không phải lúc để mẹ dạy lại con gái mình. Con cứng rắn như được đổ bằng bê tông, con gái ạ, và chắc là phải dùng cuốc chim mà bổ thì mới hòng thay đổi được điều gì đó trong cái bộ não chết tiệt của con.
- Ít ra, con cũng biết mình thừa kế điều đó từ ai.
Cuối cùng, Lucie cũng khiến mẹ cô khẽ mỉm cười, bà đưa tay xoa cằm cô.
- Thôi được rồi! Mẹ sẽ ghé về nhà rồi quay lại ngay. Mấy giờ thì con từ đây đi?
- Muộn nhất là 17h. Con phải ra sân bay, rồi còn phải làm thủ tục nữa.
- Thế là con sẽ có ba giờ đồng hồ ngắn ngủi để chơi với con gái con. Lạy Chúa, cứ như thể ta đang ở phòng thăm nuôi của nhà tù vậy…