Chương 41
Sau khi thả Lucie ở ga tàu, Sharko đến Nanterre. Nữ điều tra viên trẻ tuổi đã để lại trong tâm trí anh một dấu vết nóng bỏng, một sự hiện diện mà anh không thể xóa nhòa, không thể dứt bỏ. Anh như vẫn còn nhìn thấy cô, quấn khăn tắm quanh người, đầu đầy bọt, trong phòng tắm CỦA ANH. Ai mà tin nổi có một ngày, một người phụ nữ sẽ tắm dưới vòi sen nơi Suzanne từng tắm trước đây? Ai mà tin nổi khi nhìn thấy một thân hình để trần đôi chút, trái tim anh có thể tăng tốc trở lại trong lồng ngực?
Lúc này, anh đang đi đi lại lại trong phòng làm việc của cấp trên. Lucie đã đi xa, những mối bận tâm của anh đã ở nơi khác. Anh giận dữ hét lên trước mặt Leclerc, ông đang ngồi bên bàn làm việc của mình:
- Chúng ta không thể câm lặng như thế này. Những người khác đã tấn công Binh đoàn Lê dương trước chúng ta.
- Và tất cả họ đều vỡ mặt… Péresse và sếp cũng có ý kiến giống tôi. Ta sẽ phải bỏ qua cách làm tắt của cậu và đạt được chứng cứ cụ thể. Josselin sẵn lòng cử thêm hai điều tra viên thuộc đội hình sự để tìm cách lần lại dấu vết hành trình của Mohamed Abane sau khi anh ta rời khỏi nhà anh trai. Đó là cách hành động hợp pháp duy nhất mà chúng ta đang có.
- Cách làm đó sẽ kéo dài lê thê và chẳng đi đến đâu cả, anh biết rõ còn gì.
Leclerc hất cằm về phía một chiếc túi nhỏ đặt trước mặt ông.
- Như tôi đã nói với cậu qua điện thoại, trước khi cậu vượt mặt Péresse gây rắc rối cho tôi, tôi đã lấy được danh sách các tổ chức nhân đạo có mặt tại Ai Cập, trong khu vực Cairo, vào thời kỳ ba cô gái kia bị sát hại. Chúng ta có vài cái tên, đặc biệt là tên của những người phụ trách các đoàn công tác. Nhưng có một thứ thật sự thú vị, đó là cái hội nghị này, SIGN. Cậu xem thử xem…
Martin Leclerc trưng ra bộ mặt u ám, kín bưng. Ông gom góp chỗ giấy tờ bằng một cử chỉ thừa và lẩn tránh ánh mắt của Sharko. Viên thanh tra nhận lấy tập hồ sơ và bắt đầu đọc:
- Nụ cười cho trẻ mồ côi thế giới, khoảng ba mươi người. Hành động khẩn cấp vì Trái đất, hơn bốn mươi người, SOS châu Phi, sáu mươi… Tôi bỏ qua rất nhiều tổ chức khác… (Anh nheo mắt.) Tháng Ba năm 1994, cuộc họp thường niên của mạng lưới quốc tế nhằm đảm bảo an toàn trong tiêm truyền, SIGN… Hơn… Hơn ba nghìn người đến từ khắp nơi trên thế giới! Tổ chức y tế thế giới WHO, UNICEF, ONUSIDA, các tổ chức phi chính phủ, các trường đại học, các bác sĩ, các nhà nghiên cứu, các cơ quan y tế và giới công nghiệp… Trên mười lăm quốc gia. Nhưng… Anh muốn tôi làm gì với thứ này?
- Tháng Ba năm 1994, chính là tháng và năm xảy ra những vụ giết người đó, đúng không?
Im lặng một lát. Sharko xem xét những tờ giấy với vẻ chăm chú hơn.
- Chết tiệt, anh nói đúng.
- Tất nhiên là tôi nói đúng. Chúng ta đang lấy danh sách chi tiết những người tham dự hội nghị SIGN, có lẽ trong hôm nay sẽ có. Ước chừng có từ một trăm năm mươi đến hai trăm người Pháp.
- Hai trăm…
- Tóm lại, như cậu cũng có thể thấy, chúng ta còn cách xa những đôi giày cao cổ và những hàng rào mắt cáo. Thế nên lúc này chúng ta hãy bỏ qua Binh đoàn Lê dương, ta đã có đủ việc để làm ở nơi khác, với nào là Canada, nào là đống danh sách này và vụ điều tra về Abane.
Sharko tựa người vào bàn.
- Có chuyện gì thế, hả Martin? Chúng ta vẫn quen gặm xương chung, chia sẻ mọi chuyện với nhau, thế mà hôm nay, anh đang tìm cách vòng vo với… một đống danh sách. Trước đây, có lẽ anh đã lao vào rồi.
- Trước đây…
Martin Leclerc thở dài. Những ngón tay ông co quắp bíu chặt lấy một tờ giấy, vò nhàu nó rồi ném vào sọt rác.
- Là Kathia, Shark ạ. Tôi đang mất dần cô ấy.
Sharko lặng lẽ đón nhận tin sét đánh, nhưng trong thâm tâm, anh đã có linh cảm về nó, từ vài ngày trở lại đây. Kathia và Martin Leclerc vẫn luôn tượng trưng cho hình ảnh một cặp đôi son sắt, đã từng đối mặt với nhiều giông tố đến mức không còn gì có thể khiến họ suy suyển được nữa.
- Chuyện này bắt đầu với vụ Huriez, đúng không? Tại sao anh không kể gì với tôi?
- Bởi vì chuyện là thế đấy…
Sharko nhớ lại những chi tiết nhỏ nhất. Một năm trước. Một vụ buôn lậu cocain trong vùng Fontainebleau. Một trong số mắt xích của mạng lưới, Olivier Hussard, hai mươi tuổi, bị tóm. Con trai đỡ đầu của Kathia… Chị đã yêu cầu chồng mình can thiệp, nhờ đến các mối quan hệ của ông để giảm nhẹ tội cho Olivier. Nhưng Martin Leclerc vẫn cứng rắn, trung thành với phương châm ngay thẳng trong công việc.
Sharko tự giận mình. Bị cuốn theo những bóng ma của riêng mình, anh đã không hề nhận thấy bất cứ biểu hiện gì ở cấp trên. Thế mà anh lại là một chuyên gia về phân tích hành vi cơ đấy.
- Tôi có quyền được biết chuyện, Martin ạ.
- Cậu có quyền được biết chuyện ư? Thế nhân danh cái quy định chết tiệt nào mà cậu lại có quyền được biết chuyện thế?
- Nhân danh tình bạn của chúng ta, đơn giản thế thôi.
Một khoảng im lặng nặng nề bao trùm căn phòng. Phía xa, vang lên tiếng động cơ mô tô rền rĩ.
- Tôi đã gặp sếp lớn, Shark ạ. Chuyện diễn ra hôm kia.
- Sao cơ? Đừng có nói với tôi là…
- Có đấy… Sau vụ này, tôi sẽ từ chức. Tôi không thể trụ nổi tám năm nữa, không thể chờ đến khi về hưu với nỗi lo sợ quặn thắt trong lòng. Không thể nếu không có cô ấy. Đã nhiều ngày nay cô ấy ngủ ở nhà chị gái, chuyện đó khiến tôi phát điên. Với lại, cậu đang thấy tôi già đi một mình, giống như…
Ông đột ngột ngừng lời. Sharko nhìn ông chằm chằm.
- Giống như tôi, đúng không?
Leclerc tìm cách lẩn trốn trong đống giấy tờ, xếp chúng thành chồng, rồi dỡ tung ra, rồi lại xếp thành chồng.
- Với lại, cậu làm tôi phát bực, Shark ạ. Cậu đi đi.
Viên thanh tra đứng thẳng người lên, không tựa vào bàn nữa, sững sờ. Đôi mắt anh thoáng nhòe đi. Leclerc không thể hình dung ra cú ông vừa gây ra cho cấp dưới tàn nhẫn thế nào. Sharko nắm chặt hai bàn tay:
- Anh có biết việc anh ra đi có nghĩa là thế nào với tôi không? Với những năm còn lại mà tôi phải sống vất vưởng không?
Leclerc đấm nắm tay xuống bàn.
- Có! Có đấy, tôi có biết! Cậu tưởng thế nào?
Lần này, Leclerc nhìn thẳng vào mắt viên cảnh sát cấp dưới.
- Nghe này, tôi sẽ làm tất cả để…
- Anh sẽ chẳng làm bất kỳ điều gì hết. Anh đi khỏi là tôi cũng bán xới luôn, và anh hoàn toàn biết rõ điều đó. Sẽ không có người nào muốn giữ một gã cớm già bệnh tật. Dù chỉ trong văn phòng. Đơn giản thế thôi.
Leclerc nhìn người bạn đồng nghiệp và lắc đầu.
- Đừng có kề dao vào cổ tôi như thế, tôi xin cậu. Thế này đã đủ mệt mỏi lắm rồi.
Cuối cùng, Sharko cũng đi ra phía cửa, thân hình hơi còng xuống. Anh quay lại, một tay đặt trên tay nắm cửa:
- Khi tôi mất vợ và con, anh và Kathia đã ở bên tôi. Cho dù có xảy ra chuyện gì, cho dù anh lựa chọn thế nào, tôi cũng sẽ chấp nhận. Còn bây giờ, anh sẽ đi nói với Josselin rằng tôi về nhà nghỉ ngơi một ngày, bởi vì tôi nghe thấy những giọng nói ở khắp nơi.