← Quay lại trang sách

Chương 42

Quốc lộ lướt qua trước mặt. Dài dằng dặc, đơn điệu, bất tận. Sharko vừa đi qua Lyon, anh lái xe thẳng hướng Nam, nhắm đến Marseille, cửa sổ xe để mở, đài bật to hết cỡ. Điện thoại di động đặt trước mặt, ngang tầm tay lái.

- Điều tệ hại nhất là ta không biết phải giúp ông ấy bằng cách nào. Đến gặp Kathia chăng? Đó không phải là cách giải quyết. Ta có cảm giác đang quay mòng tại chỗ.

- Quay mòng tại chỗ có nghĩa là gì?

Sharko nhìn chăm chăm sang ghế bên cạnh.

- Có nghĩa là quay cuồng, quay tròn tại chỗ. Chính xác là những gì ta đang làm vào lúc này.

Eugénie thích thú nghịch một lọn tóc, quấn nó quanh các ngón tay. Con bé ra vẻ đành hanh.

- Mà này, chú có nhận thấy Lucie giống Suzanne đến thế nào không?

Viên thanh tra sặc nước bọt. Rõ ràng con bé này có những phản ứng hoàn toàn không thể đoán trước được. Anh nhún vai.

- Cô ấy giống Suzanne cũng ngang với hũ nước xốt của mi giống với một cái đầu tàu.

- Trong mắt chú, ý cháu muốn nói thế. Trong mắt chú thì cô ấy giống Suzanne… Và cả trong trái tim sắt đá của chú nữa. Cháu ấy à, cháu biết hết. Trong đó đang nóng rực.

- Mi điên rồi.

- Cháu điên rồi, tất nhiên là thế… Lucie, cô ấy khiến chú cảm thấy điều gì đó, chính vì thế mà chú muốn bảo vệ cô ấy. Canada xa xôi quá.

Điện thoại di động của viên thanh tra bắt đầu rung lên.

- Cháu ấy à, cháu quý cô Lucie lắm. Cháu hy vọng chuyện hai người sẽ suôn sẻ.

- Cháu hoàn toàn điên rồi, cô bé ạ.

Anh nghe điện thoại. Là một trong những đầu mối liên hệ của anh ở Tổng cục An ninh Nội địa DCRI.

- Cậu có thông tin chưa?

- Theo ý cậu thì sao? Tư lệnh hiện nay của Binh đoàn Lê dương là một đại tá có tên Bertrand Chastel. Một nhân vật con nhà nòi thực sự đấy.

- Nói tiếp đi.

- Là quân nhân lê dương chuyên nghiệp, ông ta từng nằm trong những đội quân chiến đấu nổi tiếng nhất. Nói gọn lại, ông ta từng chỉ huy Trung đoàn nhảy dù số 2* ở Liban, rồi đến Afghanistan. Sau đó, ông ta đổi hướng, trở thành huấn luyện viên trưởng tại địa ngục Guyane, ông ta đã đưa ra những chương trình huấn luyện mới và đào tạo tinh hoa của tinh hoa. Cứ như thể ông ta thích thú với việc sống một cuộc đời khắc nghiệt. Với ông ta, các gã trai bị rèn chết thôi, và phần lớn trong số họ quay trở về với một bộ não đã được định dạng ở chế độ chiến đấu, nếu anh hiểu ý tôi muốn nói gì. Trở về Pháp, ông ta làm việc ba năm ở Tổng cục An ninh Đối ngoại DGSE, rồi quay lại với mối tình đầu của mình, nắm quyền chỉ huy Trung đoàn Bộ binh số 1, Trung đoàn Bộ binh số 4 và cách đây hai năm là Trung tâm Tuyển dụng của Binh đoàn Lê dương.

Trung đoàn nhảy dù số 2 là trung đoàn trên không duy nhất của Binh đoàn Lê dương Pháp, thường xuyên ở tư thế sẵn sàng tác chiến.

Một cái tên viết tắt lập tức lóe lên trong tâm trí Sharko. DGSE. Tổng cục An ninh Đối ngoại.

- Chuyển qua bộ phận bí mật ngay giữa sự nghiệp quân nhân lê dương sao? Ông ta đã làm gì ở đó?

- Cậu thực sự tin rằng việc đó được ghi lại trên giấy trắng mực đen sao? Tất cả những chuyện này đều được xếp loại bí mật quân sự cấp cao. Ông ta quen biết rất nhiều người quan trọng, phần lớn là các đại diện của CCSD*. Chúng ta đang nói về những giới chức cấp cao, Shark ạ, và trong những giới chức cấp cao này, có rất nhiều cái hộp đóng kín. Khi cậu mở chúng ra, những điều bất hạnh của Pandora sẽ đập vào mặt cậu. Tôi không biết cậu đang định làm gì, nhưng có thể khẳng định với cậu rằng gã này thuộc loại không thể tấn công.

Trung tâm Truyền thông Khoa học Trực tiếp.

- Đó là việc của tôi. Lúc này ông ta đang ở Aubagne đúng không?

- Tôi đã kiểm tra, đúng thế. Một cú điện thoại nặc danh, và thế là mọi chuyện xong xuôi.

- Tuyệt vời, cảm ơn Ông nội.

- Nghe này, tôi chưa từng gọi cho cậu và tôi không muốn biết cậu đang dính dáng đến chuyện gì. Nhưng dù sao cũng nên cẩn thận đấy.

Sharko gác máy. Anh liếc ánh mắt thù địch nhìn sang bên phải. Cuối cùng, Eugénie cũng chuồn mất.

Anh vặn nhỏ âm lượng của chiếc đài đang khiến đầu óc anh căng thẳng. Hết đồng quê bằng phẳng là đến thung lũng, núi, sông. Valence, Montélimar, Avignon. Những dãy trường thành vùng Provence. Nhiệt độ tăng lên, mặt trời thiêu đốt da thịt qua lớp kính chắn gió. Cổ họng Sharko khô ran, không phải vì thiếu nước, mà vì thiếu Henebelle… Eugénie nói đúng. Người phụ nữ bé nhỏ tóc vàng đã làm đảo lộn những cơ quan hóa thạch trong cơ thể anh. Có thứ gì đó nóng rực lên trong ngực, trong bụng, trong dạ dày anh. Mọi thứ bên trong đó đều thắt lại, và khiến anh đau đớn. Đau đớn bởi vì ở đó lẽ ra không được có ai khác ngoài Suzanne. Đau đớn bởi vì anh hơn Lucie mười lăm tuổi, và qua đôi mắt cô, anh lại nhìn thấy tất cả những khiếm khuyết đã phá hủy gia đình anh. Thói cố chấp, những lần vắng mặt, và mong muốn được truy tìm cái Ác, cái Ác thực sự, cho đến khi phải tựa lưng vào tường, kiệt quệ, suy sụp. Không có bất cứ lối thoát nào cho cái nghề này. Không hề có đích đến, cũng chẳng hề có sự thỏa mãn.

Ngày đã sắp tàn. Tám giờ đồng hồ đi đường… Tám giờ đồng hồ để suy nghĩ, một phần về kế hoạch tấn công của anh.

Về sự tự sát thuần túy, anh nhận thức được điều đó.

Không sao cả, anh đã chết từ lâu rồi. Rất thường xuyên rồi.

Anh rời khỏi quốc lộ Mặt trời, tiếp tục chừng năm mươi ki lô mét trên đường A52 rồi rẽ vào đường nhánh “Aubagne”. Anh nhanh chóng nhìn thấy những tòa nhà của Trung tâm Tuyển dụng thuộc Binh đoàn Lê dương nằm bên lề quốc lộ A501. Những con tàu dài màu trắng, nằm thẳng tắp, với nét khắc nghiệt đặc thù của quân đội. Vài phút sau, anh rẽ vào đường liên tỉnh D2, rồi đi theo con đường dẫn anh đến trước một trạm gác do một hạ sĩ đứng canh. Mũ kê pi trắng, ngù vai màu đỏ, quân phục chỉnh tề không chê vào đâu được. Sharko trình tấm thẻ cảnh sát ra.

- Tôi là thanh tra Sharko, thuộc Cục Cảnh sát Phòng chống và Trấn áp bạo lực. Tôi muốn nói chuyện với đại tá Bertrand Chastel.

Cái tên dài dằng dặc của bộ phận nơi anh làm việc vẫn luôn gây ấn tượng lớn. Sharko nhanh chóng giải thích rằng anh đang lần theo dấu vết một tên tội phạm tái phạm, chắc hẳn mới đây đã gia nhập Binh đoàn Lê dương dưới một danh tính giả. Để gây tác động mạnh hơn nữa, anh cố tình gán cho tên tội phạm kia vài tội ác: hãm hiếp, tra tấn… Anh chàng quân nhân yêu cầu Sharko chờ rồi biến mất vào bên trong trạm gác. Sharko biết rằng anh đã thắng khi nhìn thấy anh chàng xuất hiện trở lại và chỉ tay về phía bãi đỗ xe.

- Anh có thể đậu xe trên bãi đỗ dành cho khách, đằng sau anh. Đại tá sẽ tiếp anh. Một thiếu úy sẽ ra đón anh. Tôi chỉ có nhiệm vụ thu giữ vũ khí công vụ của anh thôi.

Viên thanh tra làm theo.

Kẹp túi tài liệu buộc chun ở cánh tay, anh lẳng lặng đi theo viên hạ sĩ quan ra đón mình. Trên những bức tường trắng tinh bao quanh khuôn viên, có dán câu khẩu hiệu nổi tiếng Legio patria nostra * viết bằng những chữ cái vàng lấp lánh. Những hàng người thuộc tất cả các quốc tịch - Bồ Đào Nha, Colombia, Nga… - đang đi đều bước dọc sân tập, theo nhịp điệu của khúc quân hành. Những người khác, lùi về sau một chút, mặc áo khoác màu xanh da trời và áo thun trắng, đang leo cầu thang ở tốc độ cao, mắt lộ rõ sự gấp gáp và nỗi sợ. Đám tân binh…

Binh đoàn Lê dương là tổ quốc của chúng ta.

Chính sách cực đoan của họ thật đáng sợ: những người lính với cái đầu trọc lốc và đôi mắt lạnh như thép còn chưa đầy ba mươi tuổi, và đã sẵn sàng chết, ngay lúc này, ở đây, vì lá cờ ba màu.

Tâm trí Sharko đột nhiên bị thu hút vào một tòa nhà một tầng, đằng trước có gắn tấm biển: “DCILE, Bộ phận Truyền thông và Thông tin”. Anh rảo bước đi lên ngang hàng với người dẫn đường:

- Mà này… Chính xác thì họ làm gì ở DCILE vậy?

- Đây là bộ phận quan hệ công chúng, đáp ứng nhiều yêu cầu về thông tin và bố trí thực hiện các phóng sự. Phòng sản xuất đảm nhận việc quảng bá về Binh đoàn Lê dương trên khắp nước Pháp và ở nước ngoài.

- Các anh có cả một bộ phận sản xuất phim sao? Sản xuất và dựng các bộ phim phục vụ quân đội?

- Đúng thế. Các phóng sự, các bộ phim quảng cáo hoặc phim tưởng niệm.

- Và chính binh lính lê dương tự phụ trách việc đó?

- Là bộ tham mưu với các thành viên là quân nhân. Chủ yếu là các sĩ quan, hạ sĩ quan bộ binh. Anh còn câu hỏi nào nữa không?

- Có lẽ thế này là đủ rồi, cảm ơn anh.

Sharko nghĩ đến những kẻ đã sát hại ông già chuyên phục chế phim, Claude Poignet… Một trong số chúng là quân nhân biết quay phim, và chắc chắn hắn ẩn náu ở đây, yên ổn giậm chân trong đôi giày cao cổ, tại một trong những tòa nhà rộng lớn này… Mọi chuyện càng ngày càng trùng khớp.

Họ đến khu nhà của Trung đoàn Bộ binh số 1, nơi đặt trụ sở của tư lệnh tối cao, cũng có nghĩa là chỉ huy binh đoàn. Quyền lực tuyệt đối. Cổ họng Sharko khô khốc, hai bàn tay xâm xấp mồ hôi, có lẽ khi đứng trước một kẻ giết người tay vấy máu anh cũng không lo lắng bằng việc phải đối mặt với một viên đại tá từng được thưởng huân chương, người có lẽ đã dành một phần đời mình để phụng sự tổ quốc của anh. Là người trong nghề, viên cảnh sát có sự ngưỡng mộ sâu sắc đối với những quân nhân này cũng như sự hy sinh của họ.

Hai người đi theo những hành lang êm ái, người quân nhân gõ ba lần vào cánh cửa đóng kín rồi giữ tư thế đứng nghiêm.

- Nghỉ! Vào đi!

Sau khi đưa Sharko vào và quay nửa vòng theo quy định, viên thiếu úy để viên thanh tra cảnh sát lại một mình đối mặt với vị đại tá đang bận rộn ký giấy tờ. Viên cảnh sát cho rằng vị chỉ huy này chắc là tầm tuổi anh, và có dáng dấp gần giống anh, nhưng đỡ bệ vệ hơn đồng thời cao hơn anh vài xăng ti mét. Mái tóc màu xám cắt ngắn không chê vào đâu được càng làm nổi bật khuôn mặt vuông vức. Trên bộ đồng phục sẫm màu, một tấm biển nhỏ có in chữ đỏ “Đại tá Chastel”.

- Tôi xin anh thêm vài giây nữa.

Viên sĩ quan cao cấp ngước đôi mắt xanh lạnh lẽo lên nhìn anh, rồi tiếp tục công việc của mình, không có phản ứng gì đặc biệt. Viên thanh tra cảm thấy băn khoăn. Nếu viên đại tá có liên quan đến vụ án, nếu ông ta có theo dõi các thông tin sau khi họ phát hiện ra mấy cái xác ở Gravenchon, chắc chắn ông ta đã biết mặt anh, biết danh tính của anh. Như thế nghĩa là ông ta đã chuẩn bị tinh thần cho chuyến viếng thăm này từ khi viên hạ sĩ gác cổng gọi điện thoại thông báo? Hay chỉ đơn giản là ông ta không nhận ra anh?

Trong lúc Chastel ký giấy tờ, Sharko tranh thủ quan sát kỹ văn phòng. Bảy nguyên tắc trong điều lệ danh dự của lính lê dương ngự trên một ô kính rộng nhìn ra sân tập. Không thể đếm hết những tấm biển tưởng nhớ và những bức ảnh treo trên bức tường nơi viên đại tá, ở các độ tuổi khác nhau, tạo dáng một mình hoặc giữa trung đoàn của ông ta. Đất đỏ và bụi ở Afghanistan, những tòa nhà đổ nát ở Beyrouth, rừng Amazon rậm rạp… Một sự tàn bạo ngấm ngầm tỏa ra từ những khuôn mặt có đường nét ấn tượng, từ những ngón tay siết quanh nòng súng sẵn sàng tấn công. Nói cho cùng, những bức ảnh này không thể hiện gì ngoài chiến tranh, những lần chạm trán, ở giữa là những người đàn ông cảm thấy đó chính là chỗ của mình.

Cuối cùng, viên đại tá xếp gọn đống giấy tờ và đẩy nó về cuối chiếc bàn làm việc sắp xếp vô cùng gọn gàng. Không có bất cứ chiếc ghế nào khác. Ở đây, người ta có thói quen đứng, đứng nghiêm.

- Tôi vẫn còn tiếc nuối những năm tháng ta chưa hề biết đến sự tồn tại của công việc bàn giấy. Tôi có thể xem giấy tờ của anh được không?

- Đương nhiên rồi.

Sharko đưa thẻ của anh cho ông ta. Viên sĩ quan săm soi hồi lâu rồi mới trả lại anh. Ngón tay ông ta dày, những móng tay được chăm sóc cẩn thận. Cũng giống anh, ông ta đã rời thực địa từ lâu.

- Anh đang tìm kiếm tác giả của những tội ác đẫm máu trong hàng ngũ của chúng tôi, nếu tôi hiểu không nhầm. Và anh đến đây một mình để bắt anh ta sao?

Giọng ông ta vang lên trầm trầm, đơn điệu, thô nhám. Nếu là giả vờ thì ông ta quả là người rất có năng khiếu.

- Cho đến lúc này, chúng tôi mới chỉ dừng ở giai đoạn nghi vấn. Một máy quay an ninh đã chứng tỏ với chúng tôi rằng xe của anh ta xuất hiện cách Aubagne chừng hai chục ki lô mét, đoạn trạm thu phí A52. Thế nhưng, lại không còn bất kỳ dấu vết nào của chiếc xe đó ở trạm A50. Như vậy, chắc chắn anh ta phải dừng ở giữa khoảng đó.

- Chiếc xe đó, các anh đã tìm thấy chưa?

- Chưa, nhưng chúng tôi đang nỗ lực tìm kiếm.

Đại tá Chastel mân mê con chuột máy tính, rồi hình như ông vừa gõ một mật khẩu vào bàn phím.

- Chắc là không có chuyện anh không biết rằng binh đoàn chúng tôi không tuyển mộ bất cứ kẻ nào từng phạm tội hiếp dâm hoặc giết người đấy chứ?

- Có vẻ như anh ta đã mạo danh người khác.

- Rất ít có khả năng ấy. Cho tôi biết tên anh ta.

Sharko nhìn thẳng vào mắt ông ta thật lâu, thật sâu. Chỉ một lát nữa thôi, chính trong đôi mắt đó, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, phải tóm bắt được tia sáng mong manh có khả năng đảo lộn tất cả. Anh kéo hai sợi dây chun, mở tập hồ sơ rồi lấy ra một bức ảnh khổ A4. Anh đặt nó lên bàn, mặt có ảnh úp xuống mặt gỗ.

- Tất cả đều ở trên này…

Bertrand Chastel kéo tờ giấy lại phía mình rồi lật lên.

Bức ảnh chụp Mohamed Abane khi còn sống. Khuôn mặt chụp cận cảnh.

Lẽ ra Bertrand Chastel phải phản ứng. Nhưng không, không có chút cảm xúc nào trên khuôn mặt kín bưng của ông ta.

Sharko nghiến hai hàm răng. Không thể thế này được. Viên thanh tra cảm thấy bản thân bị xáo trộn, nhưng cố gắng không để lộ điều gì, vẫn tiếp tục theo đuổi hướng điều tra:

- Như đã viết bên dưới bức ảnh, chắc hẳn anh ta trình diện ở đây dưới cái tên Akim Abane.

Viên sĩ quan lê dương đẩy tờ giấy về phía Sharko.

- Rất tiếc, tôi chưa từng nhìn thấy anh ta.

Cả giọng nói, đôi môi lẫn các ngón tay ông ta đều không hề run rẩy. Sharko lấy lại bức ảnh, nhíu mày:

- Tôi cho rằng ông không gặp tất cả các tân binh gia nhập đội ngũ của ông. Trên thực tế, tôi đang chờ ông gõ tên anh ta trên máy vi tính, như ông đã chuẩn bị làm trước khi tôi cho ông xem ảnh chân dung của anh ta.

Thoáng chút im lặng chết chóc. Mà Sharko thấy quá lâu. Tuy nhiên, Chastel vẫn không hề để mất vẻ oai vệ, cũng không hề mất kiểm soát. Một tay gan góc thực sự.

- Chẳng có gì xảy ra ở đây mà tôi không biết, hoặc không nhìn thấy. Nhưng nếu điều này có thể giúp anh yên tâm, thì đây.

Ông ta nhập dữ liệu vào máy vi tính rồi xoay màn hình về phía Sharko.

- Chẳng có gì hết.

- Ông không cần cho tôi xem màn hình, chỉ lời nói của ông cũng đủ khiến tôi tin tưởng rồi.

Bằng một cử chỉ dứt khoát, Chastel xoay màn hình về phía mình.

- Tôi còn nhiều việc phải làm. Thiếu úy Brachet sẽ tiễn anh ra tận cổng. Chúc anh may mắn với kẻ bỏ trốn đó.

Sharko ngần ngừ. Anh không thể rời đi như thế này, khi còn chưa biết chắc. Đúng lúc Chastel định nhấc điện thoại lên, Sharko cúi người về phía ông ta và ấn mạnh vào bàn tay Chastel, buộc ông ta đặt ống nghe xuống. Lần này, anh biết mình đang vượt quá ranh giới, rằng mọi chuyện có nguy cơ đảo lộn.

- Tôi không biết ông làm thế nào để biết được rằng tôi sắp đến đây, nhưng ông sẽ không đánh lừa được tôi đâu.

- Bỏ tay anh xuống, ngay lập tức.

Sharko ghé sát mặt vào mặt viên sĩ quan, chỉ còn cách chừng mười xăng ti mét. Anh nói không chút ngần ngại, được ăn cả ngã về không.

- Hội chứng E… Tôi biết chuyện rồi. Nhưng chết tiệt thật, ông tưởng tôi đến đây vì lý do quái quỷ nào chứ?

Lần này, Chastel chịu trận và không thể che giấu hoàn toàn nỗi sững sờ: ánh mắt ông ta xao động, hai bên xương thái dương di chuyển bên dưới lớp da. Một giọt mồ hôi rịn ra trên trán, mặc dù điều hòa trong phòng đang bật. Ông ta để nguyên bàn tay trên ống nghe.

- Tôi không hiểu bất cứ điều gì trong lời nói của anh.

- Ồ có đấy, ông có hiểu đấy! Điều tôi vẫn không thể hiểu nổi, đó là làm thế nào mà ông lại giữ được bình tĩnh khi đối diện chân dung Abane. Ngay cả một người như ông cũng không đủ khả năng tự kiểm soát đến mức ấy. Làm sao ông biết được? Làm sao ông…

Sharko nheo mắt.

- Những chiếc micro…

Anh đứng thẳng người trở lại, hai bàn tay áp lên hai bên thái dương.

- Chết tiệt, chết tiệt thật. Các người đã đến nhà tôi và giấu micro ở nhà tôi.

Chastel đứng dậy, chống hai tay xuống mặt bàn chẳng khác nào một con gorilla.

- Tôi đảm bảo với anh rằng anh sẽ phải hối tiếc vì đã đến đây đe dọa tôi. Cứ chuẩn bị tinh thần mà chấm dứt sự nghiệp.

Sharko nở một nụ cười cá mập. Anh tiếp tục tấn công:

- Tôi chỉ có một mình ở đây, trước mặt ông, bởi vì không người nào biết việc tôi có mặt tại Aubagne, ông biết điều đó rồi. Và nếu thông tin này có thể giúp ông yên tâm, thì sẽ không có cuộc điều tra nào được tiến hành để chống lại Binh đoàn Lê dương hết. Mọi người đều thống nhất: Mohamed Abane, hay đúng hơn là Akim Abane, ông gọi anh ta thế nào cũng được, chưa từng đến đây.

- Anh điên thật rồi, những điều anh vừa nói chẳng có ý nghĩa gì cả.

- Điên đến nỗi tôi sắp đòi tiền ông đây, đại tá Chastel ạ. Rất nhiều tiền… Đủ để tôi xin thôi việc mà vẫn có một khoản lương hưu hậu hĩnh. Nói đúng ra, rất nhiều… Một giọt nước, ta có thể nói thế, nếu so với những nguồn quỹ bí mật của DGSE. Ông tưởng tôi thích tiếp tục khuấy đảo những thứ thối tha này sao?

Sharko không để ông ta kịp đáp trả, anh cần phải hành động nhanh chóng. Anh lấy từ trong cặp tài liệu buộc chun ra một tờ giấy và dằn xuống trước mặt viên sĩ quan lê dương.

- Bằng chứng cho thiện ý của tôi.

Chastel hạ cố cụp mắt nhìn xuống.

- Các tọa độ GPS sao? Thứ này có nghĩa là gì?

- Nếu ông hoặc “các bạn” ông có thời gian ghé qua Ai Cập, biết đâu đấy, thì chính ở địa điểm này các vị sẽ tìm thấy xác của một gã tên là Atef Abd el-Aal, một lính canh người Cairo. Trừ phi cả việc này các vị cũng đã biết rồi chăng? Hãy đưa tờ giấy này cho chính quyền Pháp hoặc Ai Cập, tùy ý ông, và tôi sẽ sống những ngày còn lại của đời mình trong tù.

Khuôn mặt viên sĩ quan lê dương hoàn toàn bất động, như được đổ bằng bê tông. Sharko nghiêng người, tỏ vẻ hài lòng.

- Tôi cũng sẽ quên vụ những chiếc micro. Ông thấy đấy, giữa hai chúng ta là vấn đề lòng tin.

Anh lùi ra đến tận cửa.

- Không cần tiễn tôi đâu, tôi biết lối ra rồi. Tôi sẽ liên hệ với ông trong vòng vài ngày tới. Và, xin có một lời khuyên, nếu có điều xấu xảy ra với tôi… Tôi đã có biện pháp phòng ngừa rồi.

Anh hất cằm về phía điều lệ danh dự của Binh đoàn Lê dương.

- Có lẽ ông nên đọc lại thứ đó.

Cuối cùng, anh quay người và bước ra ngoài.

Không có người nào hộ tống anh.

Khi gặp những binh lính đã được huấn luyện và sẵn sàng giết người, dao giắt ở thắt lưng, Sharko tự hỏi phải chăng anh vừa ký vào bản án tử của chính mình. Anh vừa tự biến mình thành kẻ thù của Binh đoàn Lê dương và có lẽ là của các cơ quan bí mật khác. Anh nghĩ rằng đằng sau vụ án này có những thế lực đáng gờm, và anh đã không nhầm. Những quan chức rất cao cấp…

Anh lái xe, chân ga nhấn đến sát sàn xe, trên làn đường bên phải của quốc lộ A6. Và đưa mu bàn tay quệt những giọt nước mắt vừa ứa ra trên khóe mắt. Anh đã tâm sự về những điểm yếu, những vết thương sâu kín của bản thân với Henebelle, bởi vì anh biết rằng cô cũng giống anh, và rằng giữa họ đã bột phát nảy sinh một dạng thức của lòng tin. Anh đã để lộ cho cô thấy những vết sẹo tinh thần.

Nhưng nhiều đôi tai khác cũng đã nghe thấy những chuyện ấy. Chastel, đám tay chân của ông ta…

Lúc này, anh cảm thấy mình thật trần trụi, bị phản bội, gần như hổ thẹn.

Bảy tiếng đồng hồ sau, anh về đến nhà. Anh bắt đầu lục lọi căn hộ từ trên xuống dưới, và tìm thấy bốn chiếc micro. Một chiếc gắn trong đế chiếc đèn halogen, ba chiếc còn lại gắn trong các bộ ổn nhiệt của lò sưởi. Loại thiết bị tiêu chuẩn, thu nhỏ, có thể được sử dụng bởi bất cứ cơ quan cảnh sát nào. Chắc chắn anh sẽ không tìm thấy bất cứ dấu vân tay nào trên đó, và tuyệt đối không rút ra được bất cứ thông tin nào.

Anh giận dữ ném chúng xuống đất.

Và chính Eugénie là người dùng đế giày di nát chúng.

Từ lúc đó trở đi, anh cảm thấy khẩu Sig Sauer nhét trong bao súng và ba ổ khóa ở cánh cửa ra vào căn hộ trở nên thảm hại đến khủng khiếp.