← Quay lại trang sách

Chương 43

Lucie mới đi máy bay một lần, khi cô khoảng chín tuổi, đến Baleares nghỉ hè, và cô thấy việc này thật tuyệt vời. Cô nhớ cha mẹ cô đã quây quần quanh cô và vuốt tóc cô mỗi lần máy bay bị hẫng do mất lực nâng khiến cô sợ hãi. Một trong những kỷ niệm cuối cùng về gia đình với đầy đủ ba người. Giờ đây, tất cả đã xa biết mấy…

Cô trầm tư áp trán vào cửa sổ chiếc Boeing 747 đang bay qua bầu trời Québec. Nữ tiếp viên vừa đánh thức cô, khẽ nhắc cô thắt dây an toàn. Máy bay bắt đầu hạ độ cao. Lucie đã ngủ suốt chuyến đi, một giấc ngủ say sưa, không ngắt quãng, gần như bất thường. Trong ánh sáng nhàn nhạt của buổi hoàng hôn, cô ngắm nghía vùng đất trải dài bên dưới với những hồ nước, những dòng sông, những đầm lầy, nơi vẫn còn bị nền văn minh chừa lại. Một vùng đất khổng lồ, hoang dã, được gìn giữ một cách mầu nhiệm. Rồi cửa sông Saint-Laurent hiện ra, với những biểu hiện đáng kể đầu tiên của con người, trước khi máy bay bay qua hòn đảo hình thoi nổi tiếng.

Montréal… Kẻ liều mạng của chủ nghĩa hiện đại giữa lòng sóng lũ.

Nữ tiếp viên hàng không kiểm tra lại lần nữa để chắc chắn rằng tất cả dây an toàn đã được thắt chặt. Hành khách bên cạnh Lucie, một anh chàng tóc vàng vạm vỡ, bấu mười đầu ngón tay gần như lút sâu vào hai bên tay vịn. Anh ta nhìn cô chằm chằm bằng đôi mắt của một chú cún:

- Một lần nữa, tôi sắp có cảm giác mình đang chết. Tôi ghen tị với những người có thể ngủ được ở bất cứ đâu, giống như cô.

Lucie đáp lại anh ta bằng một nụ cười lịch sự. Miệng cô đắng nghét, và cô không hề muốn tranh cãi. Cú hạ cánh xuống sân bay Montréal-Pierre-Elliott-Trudeau diễn ra rất nhẹ nhàng. Nhiệt độ trên mặt đất rõ ràng là giống như nhiệt độ của một mùa hè điển hình ở miền Bắc nước Pháp. Không bỡ ngỡ cho lắm, nhất là khi dân cư ở đây phần lớn nói tiếng Pháp. Ngay sau khi hoàn tất các thủ tục nhập cảnh - hải quan, kiểm tra lệnh ủy quyền điều tra quốc tế, chờ lấy hành lý và tiền đô la Canada -, Lucie gọi một chiếc taxi và thả người ngồi xuống ghế sau. Ở đây trời mới sẩm tối, nhưng ở phía bên kia Đại Tây Dương, đêm vừa kết thúc.

Ấn tượng đầu tiên của Lucie về Montréal, trong bóng tối càng lúc càng dày đặc, là ấn tượng về một thành phố hiện đại và sáng rực đến khó tin. Những tòa nhà chọc trời hắt ánh sáng về phía những ngôi sao, vô số giáo đường và nhà thờ chơi đùa với những sắc độ của màu đỏ, màu xanh da trời, màu xanh lá cây tỏa ra từ những ngọn đèn. Trong khu trung tâm, Lucie ngạc nhiên trước những đại lộ rộng rãi, và mạng lưới đường phố cân xứng hoàn hảo. Bất chấp những bến tàu điện ngầm với dáng dấp rất Paris và cảnh sôi động gần các quán cà phê nhỏ hoặc các nhà hàng, ta thấy sự gần gũi và náo nhiệt này vẫn hạn chế hơn nhiều so với thủ đô nước Pháp vào những giờ cao điểm trong đêm.

Khi đã đến được khách sạn Delta Montréal, một tòa tháp đồ sộ có phần đỉnh được chiếu sáng bằng ánh sáng xanh, Lucie không còn đủ sức ra ngoài thăm thú thành phố - trong đó có thành phố Montréal ngầm vô cùng nổi tiếng. Sau khi lấy chìa khóa, cô lên phòng mình ở tầng sáu, cởi bỏ quần áo, chỉ mặc đồ lót rồi thở dài nằm xuống giường. Cô không cảm thấy thoải mái ở nơi vô danh này, nơi những kẻ xa lạ nối tiếp nhau đi qua, những người đàn ông đi công tác, những cặp đôi đi nghỉ. Không điều gì khiến ta suy sụp hơn là phải ở một mình vào buổi tối, xung quanh không có bất cứ tiếng động nào. Đâu rồi những tiếng cười và tiếng khóc của hai con gái cô, cũng như tiếng ồn ào quen thuộc trong căn hộ của cô, âm thanh đồng hành với cô suốt những năm vừa qua? Làm sao cô có thể ở xa đứa con gái đau ốm đến thế này? Trại hè của Clara thế nào rồi? Những câu hỏi mà có lẽ một người mẹ, một người mẹ tốt, không bao giờ phải đặt ra cho mình.

Bất chấp tất cả những lo lắng ấy, cô dần thiếp đi. Rồi nhấp nháy mắt khi điện thoại của khách sạn đổ chuông. Cô đưa tay với lấy ống nghe rồi áp vào tai.

- Tôi nghe đây.

- Ổn định chỗ ở chưa, Henebelle?

Một khoảng im lặng…

- Thanh tra Sharko đấy à? Ờ… Vâng, tôi vừa đến nơi. Nhưng… Tại Sao anh không gọi vào điện thoại di động của tôi?

- Tôi đã thử gọi rồi. Không được.

Lucie nhặt chiếc điện thoại di động mà cô đang để bên cạnh lên. Pin vẫn đầy nguyên. Màn hình không thể hiện cuộc gọi nào. Cô cố gắng kích hoạt tín hiệu âm thanh.

- Chết tiệt, chắc là nó không chịu nổi tình trạng lệch múi giờ… Nhân nói đến lệch múi giờ, ở chỗ anh có lẽ mới là bốn hoặc năm giờ sáng. Anh đã dậy rồi sao?

Trong bóng tối, Sharko ngồi bên bàn bếp, trước một cốc cà phê trống không và khẩu Sig Sauer đã nạp đầy đạn. Anh áp má vào lòng bàn tay, khuỷu tay tì lên khăn trải bàn, mắt nhìn ra phía cửa, ở đầu phòng khách. Điện thoại di động để trước mặt, anh đã bật loa. Trên chiếc ghế tựa đối diện, Eugénie đang lẩm bẩm bài hát mới nhất của Béatrice Martins*. Con bé đang ăn mứt hạt dẻ và nhấm nháp một cốc nước chanh xi rô bạc hà. Sharko quay đầu nhìn sang phía khác.

Ca sĩ, nhạc sĩ và nghệ sĩ dương cầm người Canada.

- Chuyến đi thế nào?

- Nói tóm lại là mệt muốn chết. Máy bay chật cứng những người đi nghỉ hè.

- Thế khách sạn có dễ thương không? Ít ra cô cũng có bồn tắm chứ?

- Bồn tắm à? Ờ… Có. Còn anh, có gì mới không?

- Một điểm tích cực lớn, tôi sắp lấy được danh sách hai trăm người có mặt tại hội nghị khoa học ở Cairo, vào thời điểm xảy ra ba vụ giết người. Lúc này, chúng tôi đã quyết định sẽ tập trung vào những người Pháp trước.

- Hai trăm người, nhiều đấy. Bao nhiêu người sẽ làm việc với danh sách đó?

- Một người duy nhất, là tôi. Trong thời gian đầu, chắc là chúng ta có thể loại bỏ một loạt sau khi so sánh với chân dung mà chúng ta đang có về kẻ sát nhân năm 1994. Sàng lọc hết mức, trước khi phân tích kỹ từng trường hợp. Tôi để cô tự hình dung mức độ phức tạp của công việc này.

Có tiếng động cơ gầm lên ngoài phố. Theo phản xạ, Sharko vớ lấy khẩu súng và lao ra phía cửa sổ. Sau khi tắt đèn, anh khẽ nâng cửa chớp cuốn lên, cổ họng nghẹn lại. Một chiếc xe tải, có gắn đèn hiệu màu cam trên nóc, đang nhẹ nhàng di chuyển dọc vỉa hè. Đó chỉ là một chiếc xe chở rác, đang đi thu gom rác từ các thùng, như mọi tuần, trong bầu không khí đờ đẫn của buổi sáng sớm. Viên cảnh sát quay lại chỗ ngồi, có phần yên tâm hơn. Hai bên thái dương anh đập thình thịch, sự cảnh giác thái quá và chứng hoang tưởng cuồng ám, bị bệnh tật khuếch đại, vừa giữ cho anh tỉnh táo lại vừa khiến anh mệt nhoài.

- Có vấn đề gì sao, thanh tra?

- Ổn cả, ổn cả. Nói xem, cô không nhận thấy gì đáng ngờ ở nhà cô tại Lille sao?

- Kiểu như thế nào?

- Kiểu như những chiếc micro được cài cắm. Tôi tìm thấy bốn chiếc ở nhà tôi.

Đang ngồi xếp bằng giữa giường, Lucie cảm thấy mặt mũi mình như trắng bệch đi.

- Tay nắm cửa ra vào nhà tôi bị cọ xước, cách đây vài hôm. Chúng cũng đến căn hộ của tôi, chắc chắn là thế.

Lucie im lặng chịu trận. Cảm giác như mình vừa bị cưỡng bức. Có kẻ đã vào nhà cô, trong cái tổ ấm của cô. Có thể kẻ đó còn thăm viếng cả phòng ngủ của cô và bọn trẻ.

- Kẻ nào đã làm chuyện đó?

- Tôi không biết gì hết. Nhưng điều chắc chắn là đại tá Binh đoàn Lê dương có liên quan.

- Làm sao anh biết điều đó?

- Tôi biết thế. Đừng nói với bất kỳ ai về chuyện mấy chiếc micro, được không? Chúng ta sẽ xử lý việc này khi nào cô về nhà.

- Tại sao?

- Đừng có hỏi nhiều thế nữa. Hãy cho tôi biết tình hình. Hẹn sớm gặp lại.

- Thanh tra này! Chờ đã!

Điều hòa không khí kêu ro ro chẳng khác nào một cỗ máy thôi miên. Và giọng nói của Sharko khiến cô cảm thấy vô cùng dễ chịu.

- Gì thế, cô Henebelle?

- Tôi có một câu muốn hỏi anh…

- Loại câu hỏi gì thế?

- Anh đã cứu được nhiều mạng sống trong sự nghiệp của mình, đúng không?

- Đúng, vài người. Nhưng không phải lúc nào cũng là những mạng sống mà tôi muốn, thật đáng tiếc.

- Trong nghề của mình, chúng ta an ủi các gia đình bằng cách tìm ra những kẻ đã sát hại người thân của họ. Có thể chúng ta mang lại lẽ sống cho một nhóm người, bởi vì chúng ta mang đến cho họ một câu trả lời. Nhưng thanh tra này, anh không muốn một ngày nào đó chấm dứt mọi chuyện hay sao? Tự nhủ rằng thế giới này sẽ không tệ đi cũng chẳng tốt hơn nếu không có anh?

Sharko xoay xoay khẩu súng trên bàn, khẽ nhấp ngón tay vào cò súng. Anh nghĩ đến Atef Abd el-Aal… Nghĩ đến tám nét sổ vạch trên thân cây. Đến tất cả những kẻ anh có thể xử lý, và biết chắc là chúng sẽ không bao giờ có thể tái phạm được nữa.

- Tôi muốn dừng lại mỗi khi nhìn thấy một nụ cười trên khuôn mặt của những kẻ khốn kiếp mà tôi tống vào tù. Bởi vì nụ cười đó là thứ mà không một gông cùm nào, không một nhà tù nào có thể triệt tiêu được. Nụ cười đó là thứ mà sau này cô sẽ gặp lại trong các siêu thị, các khu vui chơi, các trường học, ở khắp những nơi cô đến. Nụ cười đó khiến tôi buồn nôn.

Anh đập mạnh lòng bàn tay vào khẩu súng, dừng phắt mọi cử động. Các ngón tay anh khép lại xung quanh nòng súng.

- Tôi chỉ mong muốn một điều cho cô, Henebelle ạ, đó là không bao giờ gặp phải nụ cười khốn kiếp đó. Bởi vì, nếu nó len lỏi vào bên trong cô, nó sẽ không bao giờ thoát ra nữa.

Lucie nghiến răng. Cô thở dài nhìn chăm chăm lên trần nhà. Bóng tối đã phi nước đại quay trở lại.

- Cảm ơn thanh tra. Tôi sẽ thông báo cho anh những thông tin tiếp theo. Chúc anh ngủ ngon.

- Chúc cô ngủ ngon, Henebelle. Hãy chăm sóc bản thân cẩn thận.

Lucie buồn bã gác máy.

Cô đã hiểu ra rằng việc quay trở lại, về phía một cuộc đời làm vợ và làm mẹ, sẽ rất khó khăn. Bởi vì, nụ cười mà Sharko vừa nói đến, cô đã gặp phải nó quá sớm, ngay khi vừa mới bắt đầu sự nghiệp.

Và nó đã gặm nhấm tâm hồn cô từ lâu…