Chương 45
Một giờ sáng, giờ Pháp. Trước đó, trong đêm, Sharko đã nhận được, trong hòm thư điện tử của mình, danh sách những người có mặt tại cuộc họp thường niên của mạng lưới quốc tế về đảm bảo an toàn trong tiêm truyền, SIGN, diễn ra tại Cairo năm 1994.
Viên thanh tra in tài liệu rồi quay trở lại chiếc bàn bếp được chiếu sáng bằng một ngọn đèn nhỏ kín đáo. Phải để người bên ngoài tòa nhà tưởng rằng anh đang ngủ.
Theo những thông tin do Bộ Y tế cung cấp, hội nghị đó kéo dài từ ngày 7 đến ngày 14 tháng Ba năm 1994, tại thủ đô Ai Cập. Những người tham dự, được sàng lọc cẩn thận, đến rồi đi bằng một chuyên cơ do chính phủ Ai Cập thuê riêng. Không phải là đường ngoại giao, nhưng cũng không khác biệt nhiều lắm.
Một sự trùng hợp khiến người ta bối rối, ba vụ giết người xảy ra trong khoảng từ ngày 10 đến ngày 12 tháng Ba, ngay giữa thời gian diễn ra hội nghị. Theo mô tả phác họa ngay từ đầu cuộc điều tra, một trong những kẻ sát nhân là một người có kiến thức về y học. Chất ketamin, thủ thuật cưa hộp sọ, khoét mắt… Vấn đề với bản danh sách này, đó là toàn bộ hai trăm mười bảy người Pháp có mặt tại Ai Cập vào thời gian đó - sau khi đã loại trừ thành viên của các tổ chức hỗ trợ nhân đạo, đấy lại là một chuyện khác - đều có hiểu biết về y học, và thuật ngữ hiểu biết ở đây hoàn toàn không phù hợp. Bác sĩ giải phẫu thần kinh, giáo sư tâm thần học, sinh viên y khoa, nhà nghiên cứu và chủ nhiệm các bộ môn thuộc CNRS*, nhà nghiên cứu sinh vật học, hồi đó phần lớn trong số họ sống tại Paris và các vùng phụ cận. Tinh hoa của giới nghiên cứu Pháp. Những nhân vật rõ ràng không chê trách vào đâu được.
Trung tâm Nghiên cứu Khoa học Quốc gia Pháp.
Hai trăm mười bảy cuộc đời - một trăm mười sáu nam giới và một trăm linh một nữ giới - mà anh phải phân tích tỉ mỉ từng chi tiết dựa trên những giả thuyết cũ kỹ được đưa ra từ mười lăm năm trước.
Từ khi có trong tay bản danh sách này, Sharko càng lúc càng tin chắc rằng một trong số những nhân vật có tên trong đó, nắm được thông tin về hiện tượng điên loạn tập thể đã tấn công Ai Cập vào năm 1993, chắc chắn đã thực hiện chuyến đi một năm sau đó, nhân hội nghị nói trên, với mục đích duy nhất là sát hại ba cô gái vô tội để lấy đi bộ não và đôi mắt của họ.
Chắc hẳn cái tên của một hoặc nhiều kẻ sát nhân đang ẩn náu trong những tờ giấy này.
Đêm càng trôi đi, những câu hỏi càng dằn vặt anh, đồng thời những lần đột nhập của Eugénie và bầu không khí căng thẳng rõ rệt trong căn hộ khiến anh không thể tập trung hoàn toàn vào bản danh sách. Đầu anh sắp nổ tung đến nơi.
Sharko thở dài. Anh uống nốt cốc trà bạc hà, mắt nhìn vào khoảng mông lung. Quân đội, y học, điện ảnh, câu chuyện về hội chứng E… Viên cảnh sát biết rằng anh đang phải đối mặt với một vụ án vượt quá phạm vi của một vụ truy đuổi thông thường. Có điều gì đó quái gở mà anh chưa từng trải qua, cho đến tận lúc này.
Tuy nhiên, những điều quái gở thì anh đã đương đầu rất nhiều lần, không thể đếm hết trên hai bàn tay.
Giữa đêm, các giác quan đang tỉnh thức của anh đột nhiên hướng về cửa ra vào.
Một tiếng động rất nhỏ, do kim loại gây ra, phá vỡ sự tĩnh mịch ngoài hành lang.
Sharko lập tức tắt đèn và vớ lấy khẩu Sig.
Chúng đang ở đó.
Qua khe cửa phía dưới, anh thoáng nhìn thấy quầng sáng của một ngọn đèn, trước khi bóng tối dày đặc trở lại.
Hai hàm răng nghiến chặt, anh đứng dậy khỏi ghế và quờ quạng đi sang phía phòng khách.
Ở phía bên kia, nền nhà trải nhựa lót sàn bắt đầu khẽ cọt kẹt. Sharko chạm vào mép ghế xô pha và cúi người, khẩu súng giơ lên hú họa trước mặt. Anh hoàn toàn có thể tấn công trực diện, tận dụng lợi thế bất ngờ, nhưng lại không biết bọn chúng có bao nhiêu người. Có một điều chắc chắn: chúng hiếm khi di chuyển đơn độc.
Tiếng cọt kẹt ngừng lại trên thềm cửa. Lòng bàn tay viên cảnh sát nhớp mồ hôi trên báng súng. Đột nhiên anh nghĩ đến những bức ảnh chụp xác của ông già chuyên phục chế phim: thân người treo lơ lửng, ruột bị moi ra ngoài để nhồi phim thay vào đó. Một số phận không đáng ao ước cho lắm.
Tay nắm cửa xoay tròn, rất chậm chạp, rồi quay trở lại vị trí ban đầu. Trong những giây tiếp theo, Sharko chuẩn bị tinh thần thấy bọn chúng tấn công ổ khóa rồi cuối cùng đột nhập nhà anh, được trang bị dao hoặc súng giảm thanh.
Thời gian như bị kéo giãn ra đến mãi mãi.
Đột nhiên, anh nghe thấy tiếng sột soạt, bên dưới cánh cửa.
Những tiếng kèn kẹt lặp lại rồi xa dần theo nhịp đều đặn.
Sharko liền lao đến bên ổ khóa và xoay nó bằng một động tác chính xác. Một giây sau, anh đã ra đến hành lang, nòng súng chĩa ra rình rập. Anh dừng nắm tay ấn vào một công tắc rồi xộc vào khoang cầu thang. Bên dưới, cánh cửa ra vào vừa đóng sập. Sharko lao xuống hai bậc cầu thang một, gần như nín thở. Tiền sảnh, rồi đường phố. Một hàng dài những ngọn đèn đường tỏa ánh sáng nhợt nhạt chào đón anh dọc con đường trải nhựa. Bên trái, bên phải, chẳng có ma nào. Chỉ có tiếng thì thầm của một cơn gió nhẹ, và hơi thở chậm rãi của màn đêm.
Đằng sau anh, cánh cửa tòa nhà đóng lại nhưng không kín hoàn toàn. Sharko nhìn thấy xuất hiện một mảnh bìa nhỏ dán băng dính vào đường rãnh, ngăn cho lưỡi khóa khỏi sập vào. Những kẻ này chắc chắn đã thiết lập hệ thống của chúng từ lúc trời vừa tối, sau khi một trong các cư dân của tòa nhà đi qua. Điều này cho phép chúng đi vào căn hộ bất cứ lúc nào, không cần phải sử dụng đến hệ thống điện thoại nội bộ. Cách làm sơ đẳng, nhưng xảo quyệt.
Viên cảnh sát chạy ngược trở lại căn hộ của mình. Anh bật đèn, khóa cửa hai lần, rồi dùng bàn chân đẩy chiếc phong bì màu trắng nhét dưới cánh cửa. Anh chỉ nhặt nó lên sau khi đã đeo găng tay latex mà anh có nhiều hộp đựng đến cả trăm đôi bên dưới bồn rửa bát. Tốt hơn hết là nên cẩn thận.
Chiếc phong bì có vẻ mỏng, nhẹ, giống với những chiếc phong bì được dùng để viết thư. Sharko xem xét nó dưới mọi góc độ, rồi dùng lưỡi dao mở ra, cổ họng se lại.
Anh có một linh cảm rất, rất xấu.
Bên trong, anh không thấy thứ gì khác ngoài một bức ảnh.
Bức ảnh chụp Lucie Henebelle và chính anh, hai người đang ra khỏi căn hộ của anh. Ngày hôm sau cái đêm cô ở lại đây.
Đầu Lucie được khoanh tròn bằng bút dạ đỏ.
Sharko lao đến bên điện thoại di động và hoảng hốt bấm số điện thoại của người phụ nữ trẻ.
Vẫn không hề có tín hiệu âm thanh, như thể số điện thoại đó không tồn tại.
Chính là chúng, Sharko tin chắc điều đó. Bằng cách này hay cách khác, chúng đã vô hiệu hóa thẻ SIM điện thoại di động của Lucie.
Một phút sau, bằng những ngón tay run rẩy, anh bấm số điện thoại của khách sạn Delta Montréal. Người ta cho anh biết rằng không có ai trong phòng của cô Henebelle, chìa khóa vẫn nằm trong ngăn tủ ở quầy lễ tân. Sharko bảo với nhân viên lễ tân rằng anh có tin nhắn gấp cần chuyển đến Lucie Henebelle, và cô nhất định phải gọi lại cho anh ngay khi về đến khách sạn.
Anh gác máy, hai bàn tay ôm chặt đỉnh đầu.
Anh tưởng mình đã đưa Henebelle vào chỗ an toàn, ở bên kia đại dương.
Nhưng anh đã khiến cô bị cô lập hoàn toàn.
Đã đẩy cô vào miệng sói.
Nửa giờ đồng hồ sau, không còn biết phải làm gì, anh gõ cửa nhà cấp trên, Martin Leclerc, ông sống ở quận 12, gần ngục Bastille.
Lúc đó, còn chưa đến 2 giờ sáng.