Chương 47
Bàng hoàng trước những tiết lộ đó, Lucie ngồi xuống một chiếc ghế dài trong công viên lác đác những lùm cây đằng trước trung tâm lưu trữ. Vào lúc trời sẩm tối như bây giờ, nơi này thật vắng vẻ, quả là bầu không khí yên lĩnh uy nghiêm đối với một thành phố lớn. Cô để ba lô trên đầu gối và lấy tay xoa mặt.
Cơ quan Tình báo Trung ương Hoa Kỳ có dính dáng đến vụ này. Chuyện đó có nghĩa là gì? Chính phủ Hoa Kỳ có liên quan gì đến những bệnh nhân bị giam cầm trong các bệnh viện ở Canada?
Qua những cuốn sách, những bộ phim tài liệu và những nghiên cứu của mình, Wlad Szpilman đã hiểu ra điều gì đó, Lucie tin chắc như thế.
Cô cố gắng kết nối những chuyện này với vụ điều tra của mình, bổ sung những miếng ghép vào trò chơi ghép hình. Tự nhiên cô nghĩ đến tay đạo diễn bộ phim, Jacques Lacombe. Kẻ đã rời đến Washington vào năm 1951, trong một hoàn cảnh rất kỳ lạ. Nữ diễn viên điện ảnh Judith Sagnol đã nói đến một đầu mối liên hệ ở bên kia Thái Bình Dương, một người muốn làm việc với Lacombe. Ai? Sau đó, Jacques Lacombe đến Montréal vào năm 1954. Một người Mỹ đột nhiên lấn sân sang lãnh thổ Canada, hoàn toàn giống với phong cách của CIA.
Thế nếu như Lacombe có liên hệ gì đó với CIA thì sao? Thế nếu như hoạt động khiêm tốn của một người chiếu phim chỉ là cái vỏ bọc thì sao?
Biết bao câu hỏi cứ xoay mòng, xoay mòng, xoay mòng trong đầu cô…
Lucie nhìn đồng hồ, sốt ruột. 19h10. Patricia Richaud hẳn sẽ đến gặp cô trong vòng hai mươi phút nữa, sau khi hoàn tất việc đóng cửa trung tâm lưu trữ cùng những công việc trong ngày. Bà sẽ cho cô những giải thích ban đầu về lời đồn quanh việc cơ quan tình báo Mỹ có liên quan đến những thí nghiệm trên các cá thể người.
Mải đắm chìm trong suy nghĩ, Lucie không nghe thấy có người tiến đến sau lưng. Người đàn ông nhanh chóng áp sát cô và rút từ trong áo vest ra một khẩu súng lục.
- Mời cô đứng dậy và đi theo tôi, đừng có gây chuyện.
Lucie tái nhợt cả người. Dường như trong người cô không còn giọt máu nào.
- Ông là ai? Ông muốn…
Ông ta ấn nòng súng vào sườn cô mạnh hơn. Trán ông ta lấm tấm mồ hôi. Chỉ cần cô phác một cử chỉ, ông ta sẽ bắn ngay, Lucie tin chắc như thế.
- Tôi sẽ không nhắc lại đâu.
Giọng Mỹ. Vai rộng, tuổi trạc ngũ tuần. Ông ta đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen có ghi dòng chữ Nashville Predators và đeo cặp kính mát không nhãn hiệu. Môi ông ta mỏng dính, sắc lẹm như một phiến lá cọ.
Lucie đứng dậy, người đàn ông áp sát sau lưng cô. Nữ cảnh sát đưa mắt tìm kiếm những người đi dạo, những nhân chứng, nhưng tốn công vô ích. Không vũ khí, đơn độc, cô hoàn toàn bất lực. Hai người bước đi chừng trăm mét mà không hề gặp lấy một mống người. Một chiếc Jeep Datsun 240Z chờ sẵn dưới rặng cây phong.
- Cô lái xe đi.
Ông ta cục cằn đẩy cô vào bên trong xe. cổ họng Lucie nghẹn lại, cô không còn giữ được bình tĩnh. Khuôn mặt hai đứa con sinh đôi quay tròn trước mắt cô.
Không phải như thế này, ý nghĩ đó không ngừng choán lấy tâm trí cô. Không phải như thế này…
Người đàn ông ngồi vào bên cạnh cô. Ông ta sờ nắn các túi áo của cô, rồi đến đùi cô, sườn cô, một cách rất chuyên nghiệp. Ông ta tịch thu ví của cô, lấy ra tấm thẻ cảnh sát, xem xét chăm chú, rồi tắt điện thoại di động của cô. Lucie nói bằng giọng không mấy tự tin:
- Chẳng ích gì đâu, nó không hoạt động nữa rồi.
- Khởi hành đi.
- Ông muốn gì? Tôi…
- Tôi bảo cô khởi hành đi.
Cô làm theo. Họ rời khỏi Montréal, ngược lên phía Bắc, qua cầu Charles-de-Gaulle. Và đi xa hẳn ánh đèn thành phố.