← Quay lại trang sách

Chương 48

Vẻ mặt tiu nghỉu, Martin Leclerc căng thẳng đi đi lại lại trong phòng khách nhà mình. Trên tay ông cầm bức ảnh Lucie.

- Nhưng mẹ kiếp, Shark ạ! Điều gì đã xui khiến cậu đi giáp mặt với Binh đoàn Lê dương chứ?

Sharko ngồi trên ghế xô pha, hai tay ôm đầu. Thế giới đang sụp đổ, đang nghiền nát ngực anh. Anh đau khổ vì cô gái bé nhỏ mà anh đã đẩy vào miệng sói.

- Tôi cũng không biết nữa. Tôi muốn… kéo chúng ra khỏi hang. Đạp một cú vào tổ kiến.

- Cậu thành công rồi đấy.

Leclerc cũng ôm đầu, dán mắt lên trần nhà, và thở dài đánh sượt.

- Cậu biết rằng chúng ta chẳng làm được gì chỉ với những sự tin chắc, nhất là khi phải đối mặt với những gã như thế. Bằng chứng! Chúng ta phải có bằng chứng!

- Bằng chứng nào? Cho tôi biết đi!

Tuyệt vọng, giận dữ, Sharko đứng dậy, mặt đối mặt với cấp trên:

- Cả anh lẫn tôi đều biết rằng đại tá Chastel có dính líu đến chuyện này. Hãy tiến hành một cuộc điều tra pháp lý chống lại ông ta đi. Hồi đó, Mohamed Abane muốn gia nhập Binh đoàn Lê dương, chúng ta tìm thấy anh ta bị chôn cùng bốn cái xác không thể nhận diện khác. Chi tiết đó có thể trụ được trước mặt thẩm phán nếu anh dốc toàn lực vào. Sinh mạng của một cảnh sát đang bị đe dọa.

- Tại sao lại là Henebelle? Họ muốn gì ở cô ấy?

Sharko nghiến chặt hai hàm răng. Mỗi giây mỗi phút, anh không ngừng nghĩ đến cô gái nhỏ nhắn tóc vàng đó. Có thể là tại anh mà cô sắp phải chịu cực hình mà chính anh từng nếm trải trong sa mạc ở Ai Cập. Vụ tra tấn…

- Chúng muốn dùng cô ấy như một khoản trao đổi. Cô ấy đổi lấy những thông tin về hội chứng E mà bản thân tôi cũng không có. Tôi đã bịp họ.

Leclerc lắc đầu, hai hàm răng nghiến chặt.

- Và cái gã Chastel đó lại ngu ngốc đến nỗi công khai tấn công cậu và để lộ mặt dễ dàng như thế sao? Ông ta không sợ chúng ta cũng chờ những kẻ được cử đến nhà cậu à?

Sharko nhìn thẳng vào mắt người vừa là cấp trên vừa là bạn của anh.

- Tôi đã giết một người ở Ai Cập, Martin ạ. Việc đó là phòng vệ chính đáng, nhưng tôi không thể nói ra được. Chúng đã đưa tôi vào ống ngắm, gã Nourreddin đó hẳn sẽ không bắn trượt đâu. Tôi đã cho Chastel tọa độ cái xác. Ông ta nắm giữ tôi cũng như tôi nắm giữ ông ta. Đó là hiệp ước tin tưởng giữa chúng tôi.

Martin Leclerc há miệng sững sờ trong một lát. Ông đi về phía quầy bar để rót cho mình một cốc whisky, uống một hơi hết nửa cốc.

- Chết tiệt…

Im lặng hồi lâu.

- Ai? Cậu đã giết ai?

Mắt Sharko mờ đi. Trong suốt gần ba mươi năm, Leclerc hiếm khi chứng kiến anh ở vào tình trạng này. Một anh chàng ở cuối đường đua, đã dốc hết sức lực.

- Anh trai của viên cảnh sát từng điều tra về ba cô gái trẻ bị sát hại. Gã là một trong số lính canh của họ. Gã đã cho người cắt cổ chính em trai mình, và chỉ chút nữa là hạ được tôi. Tôi đã… vô tình giết chết gã.

Khuôn mặt Leclerc toát lên vẻ ngán ngẩm pha lẫn giận dữ.

- Liệu người Ai Cập có thể liên hệ cái chết của gã với cậu không?

- Trước hết họ phải tìm thấy xác gã đã. Và cho dù họ có tìm thấy, thì cũng chẳng có điều gì liên hệ tôi với Abd el-Aal cả.

Người đứng đầu Cục Cảnh sát Phòng chống và Trấn áp bạo lực uống cạn cốc rượu. Ông nhăn mặt rồi đưa mu bàn tay lên lau miệng. Sharko đứng sau ông, đôi vai rũ xuống bên trong chiếc áo vest nhàu nát.

- Tôi sẵn sàng chịu trách nhiệm, sẵn sàng trả giá cho những việc làm ngu ngốc của bản thân. Nhưng trước đó, hãy giúp tôi, Martin. Anh là bạn tôi. Tôi xin anh đấy.

Sharko thất thần, bối rối. Leclerc lại gần một bức ảnh đóng khung đặt trên một chiếc tủ trong phòng khách: ông và vợ ông, bên một lan can nhô ra trên biển. Ông nhấc nó lên rồi ngắm nhìn hồi lâu.

- Tôi đang để mất cô ấy bởi vì tôi muốn ngay thẳng đến cùng. Tôi cứ tưởng rằng nghề nghiệp của tôi đáng giá hơn tất cả những chuyện khác, nhưng tôi đã nhầm. Cô ấy đã làm gì cậu, cô nàng cảnh sát đó, để khiến cậu chìm sâu đến mức này?

- Anh sẽ giúp tôi sao?

Leclerc thở dài, rồi lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc phong bì màu hạt dẻ. Ông đưa nó cho Sharko. Trên phong bì có ghi “Kính gửi Giám đốc Cảnh sát Tư pháp”.

- Cậu cất giúp tôi bức thư xin từ chức, tôi sẽ lấy lại nó khi mọi chuyện kết thúc. Và cậu cũng lấy lại bức ảnh cùng tất cả những gì cậu vừa nói. Cậu không hề đến đây tối nay. Cậu chưa từng nói gì với tôi hết.

Sharko cầm lấy chiếc phong bì và bàn tay to nặng của anh siết chặt bàn tay ông bạn.

- Cảm ơn anh, Martin ạ.

Anh gục đầu vào vai cấp trên và không thể kìm nén những giọt nước mắt vừa trào ra. Leclerc vỗ vai anh.

- Tôi hy vọng cô ấy xứng đáng.

- Ồ có đấy, Martin ạ, cô ấy rất xứng đáng…