← Quay lại trang sách

Chương 49

Bên cạnh Lucie, người đàn ông bỏ kính cất vào hộc đựng găng tay, cùng với khẩu súng.

- Tôi không muốn làm hại cô. Hãy thứ lỗi cho cách thức hành động có phần cục súc của tôi, nhưng tôi cần cô theo tôi mà không gây rắc rối gì.

Lucie cảm thấy áp lực đột ngột rời khỏi thân thể cô. Vừa cẩn thận nhìn đường, cô vừa nhìn sang người đối thoại. Hai mống mắt ông ta màu xanh sẫm, được che phủ bởi hàng lông mi dày màu xám.

- Ông là ai?

- Cô lái xe đi. Chúng ta sẽ nói chuyện sau.

Tên của các thành phố lướt qua: Terrebonne, Mascouche, Rawdon. Những vùng đất họ đi qua càng lúc càng thưa người sinh sống. Họ đi theo một con đường với những đường kẻ thẳng tắp bất tận, hai bên là những rừng phong và cây họ thông trải dài đến hút tầm mắt. Họ chỉ gặp vài chiếc xe tải và xe hơi hiếm hoi. Màn đêm buông xuống. Thỉnh thoảng, những đốm sáng xa xôi hiện ra, những chiếc thuyền con hẳn là đang lướt đi trên sông, trên hồ, trên kênh lạch. Họ đi được chừng một trăm ki lô mét thì người đàn ông yêu cầu cô rẽ vào một con đường nhỏ. Ánh đèn pha chiếu sáng những thân cây lớn đen sì cao đến chóng mặt. Lucie cảm thấy mình đang ở bên miệng vực, suốt nửa giờ đồng hồ vừa qua cô chỉ nhìn thấy hai hoặc ba ngôi nhà.

Một căn nhà gỗ hiện ra trong bóng tối. Khi nữ cảnh sát đặt chân xuống đất, run rẩy, cô nghe thấy tiếng gầm rít dữ tợn của một thác nước. Làn gió mát mẻ thổi tung mái tóc cô. Người đàn ông nán lại vài giây, chĩa ánh mắt về phía bóng tối. Bóng tối ở đây sâu thẳm hơn ở nơi khác. Ông ta mở khóa cửa căn nhà gỗ. Lucie bước vào. Bên trong căn nhà nồng mùi thịt săn nấu chín. Một cái bếp lò hai ngăn ngự ở cuối phòng, đằng trước một ô kính rộng nhìn ra những gợn trăng lấp loáng trên mặt một hồ nước lớn. Trong một góc, những chiếc cần câu, một cây cung cũ, những cái cưa cùng những khuôn gỗ đặt cạnh những hình người làm bằng đường cây thích.

Vừa thổi phù phù, người đàn ông Canada vừa đặt khẩu súng lên bàn rồi bỏ mũ, để lộ một mớ tóc muối tiêu. Trông ông ta càng già và gầy hơn sau khi cởi áo vest. Ông ta có vẻ là một người mệt mỏi, yếu ớt.

- Chỉ có ở đây chúng ta mới thoải mái trò chuyện được, và an toàn nữa.

Ông ta đã bỏ chất giọng Mỹ và nói bằng giọng Québec. Lucie lập tức hiểu ra, cô biết giọng nói này.

- Ông chính là người đã nói chuyện qua điện thoại với tôi, khi tôi gọi bằng điện thoại di động của Wlad Szpilman?

- Đúng. Tôi tên là Philip Rotenberg.

Ông ta lại đổi sang giọng Mỹ. Đúng là một người có giọng nói tắc kè hoa.

- Làm thế nào…

- Mà tôi lại tìm được cô chăng? Tôi có nguồn tin cấp cao và tuyệt đối đáng tin từ cơ quan an ninh Québec. Người đó đã lập tức liên hệ với tôi khi nghe phong thanh về vụ cô xin lệnh ủy quyền điều tra quốc tế. Một nữ cảnh sát trẻ tuổi người Pháp muốn lục tìm trong các tài liệu lưu trữ quốc gia tại Montréal. Tôi đã liên hệ ngay việc này với cú điện thoại kỳ lạ mà tôi nhận được mấy hôm trước. Tôi biết giờ đến và khách sạn của cô. Tôi đi theo cô từ hôm qua. Tôi hiểu rằng cô là người đáng tin cậy.

Rotenberg nhận thấy Lucie đang hết sức khó chịu. Ông lại gần cô và đỡ cô đến bên xô pha.

- Cho tôi uống nước, làm ơn, cô yêu cầu. Tôi đã chẳng ăn uống gì mấy. Và ngày hôm nay thực sự không hề dễ chịu.

- Ồ vâng, xin thứ lỗi cho tôi. Tất nhiên rồi.

Ông vội vàng đi vào bếp và quay trở ra mang theo thịt lợn, bánh mì, nước và mấy chai bia. Lucie uống liền vài cốc nước và ngấu nghiến mấy khoanh xúc xích rồi mới lấy lại được đôi chút minh mẫn. Rotenberg mở một chai bia cho chính mình. Ông chăm chú nhìn cô, hai bàn tay nắm lấy cái chai nhỏ.

- Trước hết, cô phải biết tôi là ai đã. Tôi từng làm việc trong một thời gian dài cho một văn phòng bảo vệ quyền tự do cá nhân rất có uy tín, ở Washington, cùng với Joseph Rauth, một luật sư rất, rất giỏi. Cái tên đó có gợi cho cô nghĩ đến điều gì không?

Washington… Nơi đạo diễn Jacques Lacombe từng sống…

- Tuyệt đối không.

- Vậy thì cô biết ít hơn tôi tưởng.

- Tôi ở đây, ở Canada này, để có được những câu trả lời. Cố gắng để… để hiểu lý do tại sao người ta phải giết người vì một cuộn phim đã có cách đây hơn năm mươi năm.

Người đàn ông hít một hơi thật sâu.

- Cô muốn biết tại sao ư? Bởi vì tất cả đều nằm trong bộ phim đó, Lucie Henebelle ạ. Bởi vì, ở bên trong bộ phim, ẩn giấu bằng chứng về sự tồn tại của một chương trình bí mật của CIA, cơ quan đó đã sử dụng những Guinea pig * bất hạnh để tiến hành các thử nghiệm. Chương trình ma quỷ đó, mà cho đến nay mọi người vẫn không hề biết đến sự tồn tại của nó, đã được triển khai song song với dự án Mkultra.

Một thuật ngữ Anglo-Saxon, có nghĩa là “chuột bạch” (chú thích của tác giả).

Lucie lùa một bàn tay lên mái tóc, vuốt ngược ra sau gáy. Mkultra… Cô đã nhìn thấy thuật ngữ này, trong tủ sách của Szpilman, giữa đống sách về hoạt động gián điệp.

- Tôi rất tiếc, nhưng… Đến đây thì tôi hoàn toàn không hiểu gì.

- Nếu thế thì tôi sẽ có nhiều chuyện để kể cho cô nghe đấy.

Philip Rotenberg đi về phía bếp lò, nhét củi vào.

- Ngay cả giữa tháng Bảy, đêm trong rừng phương Bắc cũng rất lạnh.

Ông bẻ những cành củi nhỏ, bật chiếc bật lửa Zip rồi châm lò bằng một que diêm. Ông ngắm nhìn ngọn lửa bắt sang đống củi trong vài giây. Lucie thấy lạnh một cách bất thường, liền xoa hai cánh tay cho ấm.

- Năm 1977, tôi còn chưa đầy hai mươi lăm tuổi… Văn phòng luật sư Rauth, ở Washington. Hai người, bố và con trai, đến văn phòng của Joseph. Người con trai, David Lavoix, cầm theo một bài báo trên tờ New York Times , còn ông bố có vẻ… bối rối, lơ đãng. David Lavoix đưa ra bài báo nói về dự án Mkultra. Xin thông tin thêm với cô, New York Times là tờ báo đầu tiên hai năm trước đó, tức năm 1975, đưa ra thông tin gây sốc tiết lộ rằng vào những năm 1950 - 1960, CIA đã tiến hành thử nghiệm kiểm soát tâm trí trên các công dân Mỹ, và phần lớn đối tượng thử nghiệm không hề biết điều này. Các ủy ban điều tra được thành lập, và người ta đã chính thức tiết lộ với người dân Mỹ về sự tồn tại của dự án tối mật này.

Ông hất cằm về phía một giá sách lớn.

- Mọi thứ đều nằm ở đó. Hàng ngàn hàng vạn trang tư liệu lưu trữ mà bất cứ công dân nào cũng có thể tiếp cận. Toàn bộ thông tin đã được công khai và có thể tra cứu từ lâu, chẳng còn gì bí mật trong những chuyện tôi vừa kể với cô.

Philip Rotenberg bước đến lục tìm trong đống tài liệu. Ông nhanh chóng lấy ra tờ New York Times hồi đó và đưa cho Lucie.

- Cô hãy đọc trang đầu tiên…

Lucie mở tờ báo. Một bài báo rất dài đăng trên trang nhất. Những thuật ngữ được gạch chân bằng bút dạ. Dr D. Ewen Sanders… Society for the Investigation of Human Ecology… Mkultra Project…

- Ngày hôm đó, Joseph Rauth đã hỏi ông Lavoix khiêm nhường đó xem văn phòng luật sư của ông có thể giúp gì được cho ông ta. Và anh con trai nhà Lavoix đã trả lời, một cách gần như tự nhiên, rằng anh ta mong muốn tấn công CIA. Chỉ thế thôi! “Lý do là gì?” Joseph hỏi. Anh Lavoix chỉ vào ông bố và lạnh lùng tuyên bố: “Vì đã hủy hoại tinh thần và tẩy não hàng trăm bệnh nhân trưởng thành tại Học viện Allan Memorial thuộc Đại học Barley, đặt ở Montréal, trong những năm 1950…”

Đằng sau ông, ngọn lửa lớn dần, những thanh củi nhỏ kêu lách tách rộn rã. Ở một nơi khỉ ho cò gáy, giữa tỉnh Québec hoang dã và xa lạ này, Lucie cảm thấy khó ở. Cuối cùng, cô cầm lên một chai bia và mở nắp. Nhất định phải tháo gỡ cái nút đang thắt lại trong lòng cô.

- Montréal, vẫn luôn là nơi này, cô nói.

- Đúng thế, Montréal… Tuy nhiên, bài báo trên tờ Times không nói đến Montréal hay Canada. Nó chỉ giải thích rằng trong những năm 1950, CIA đã thành lập nhiều tổ chức bình phong để tiến hành các nghiên cứu tẩy não, trong đó có SIHE, Society for the Investigation of Human Ecology *. Chẳng có gì phi thường trong đó hết, chỉ là thêm một tiết lộ về dự án Mkultra, như chúng ta đã biết qua tờ New York Times từ nhiều tháng trước. Nhưng hãy nhìn đây, cái tên được gạch chân này…

Tổ chức Nghiên cứu Sinh thái Con người.

- Bác sĩ Ewen Sanders. Giám đốc nghiên cứu của SIHE.

- Ewen Sanders, phải. Ấy thế nhưng, theo lời của ông Lavoix, vài năm trước đó, một người nào đó có tên là Ewen Sanders từng là bác sĩ thần kinh phụ trách Học viện Memorial của Montréal. Bệnh viện nơi ông bố của David Lavoix, con người ù lì không cá tính đang đứng trước mặt chúng tôi lúc đó trong văn phòng luật sư, đã được đưa vào để điều trị chứng trầm cảm đơn thuần, cũng là nơi mà nhiều năm sau đó, ông ta ra khỏi với bộ não bị hủy hoại hoàn toàn. Tôi vẫn nhớ, cho đến hết đời, câu nói mà ông ấy thốt được ra vào ngày hôm ấy: “Sanders killed us inside.”

“Sanders giết chúng tôi từ bên trong.” Lucie đặt tờ báo lên bàn. Cô nghĩ đến những điều người nhân viên lưu trữ đã nói với cô: những thử nghiệm trên người, được tiến hành trong các bệnh viện tâm thần ở Canada.

- Vậy là dự án Mkultra đó có các chi nhánh bí mật tại Canada?

- Chính xác. Bất chấp các điều tra vào năm 1975, không một ai biết rằng cuộc xâm lược lãnh địa tinh thần của Mỹ đã lan đến Québec. Với bài báo đăng trên tờ Times , và do một sự trùng hợp hết sức ngẫu nhiên, David Lavoix đã chỉ ra một nhân tố quan trọng buộc tội CIA lần nữa ở cấp độ cao nhất.

- Và các ông đã làm chuyện đó? Các ông đã tấn công CIA?

Rotenberg phác một cử chỉ mời Lucie đến bên ông, đằng trước chiếc máy vi tính đặt trên bàn làm việc kê gần giá sách. Ông lướt qua các tệp hồ sơ lưu trong máy. Một trong số đó có tên Szpilman’s discovers . Ông nhấp chuột vào thư mục bên cạnh có tên Barley Brain Washing rồi trỏ con chuột vào một tệp tin PowerPoint. Bên dưới, hiển thị một tệp tin định dạng AVI , nói cách khác là một đoạn video, được đặt tên là Brainwash01.avi : “taynao01.avi”.

- Tiếp theo Lavoix, chín bệnh nhân của Sanders, được sự ủng hộ của gia đình, cũng đâm đơn kiện. Các bệnh nhân khác của Barley đều đã chết, hoặc bị chấn thương thần kinh, hoặc không thể nhớ nổi những cách thức điều trị mà họ từng phải chịu đựng. Bây giờ, cô hãy nghe cho kỹ những điều tôi sắp kể với cô, rất quan trọng cho những chuyện tiếp theo đấy. Năm 1973, nắm được thông tin về việc các phóng viên đã nhúng mũi vào chuyện của họ, CIA liền cho biến mất toàn bộ hồ sơ liên quan đến dự án Mkultra. Nhưng trước hết, CIA là một tổ chức khổng lồ có trụ sở đặt tại Washington. Joseph Rauth tin rằng một dự án quan trọng đến thế chắc chắn còn lưu lại dấu vết, một dự án trải dài suốt hơn hai mươi lăm năm và có liên quan đến vài chục lãnh đạo cùng hàng ngàn nhân viên. Dưới sự bảo trợ của ủy ban Rockefeller, chúng tôi được phép tiếp cận các tài liệu hoặc trang thiết bị khác có liên quan đến các nghiên cứu kiểm soát tâm trí. Chúng tôi đã tuyển dụng Franck Macley, một cựu nhân viên CIA, làm cộng tác viên tự do, để tiến hành tìm kiếm. Sau nhiều tuần điều tra, ông ta khẳng định với chúng tôi rằng phần lớn tài liệu đã bị phá hủy theo lệnh của hai vị lãnh đạo: Samuel Neels, giám đốc CIA, và Michael Brown, một nhân viên thân cận của Neels. Nhưng nhờ kiên trì, Macley đã tìm ra RRC, Retired Record Center của CIA (cô có thể gọi là trung tâm lưu trữ nếu muốn), bảy cái két khổng lồ chứa các hồ sơ liên quan đến Mkultra. Những cái két bị thất lạc trong mê cung hành chính. Hơn mười sáu nghìn trang tài liệu, trong đó những cái tên đã bị bôi đen, nhưng vẫn kể lại chi tiết việc mười triệu đô la được tiêu như thế nào cho dự án Mkultra thông qua một trăm bốn mươi tư trường đại học ở Mỹ hoặc ở Canada, mười hai bệnh viện, mười lăm công ty tư nhân - trong đó có công ty của Sanders - và ba học viện hình sự.

Ông nhấp chuột vào tệp tin PowerPoint.

- Trong những tài liệu lưu trữ này, chúng tôi đã lấy được các bức ảnh cũng như một cuộn phim, mà tôi đã số hóa và lưu vào thư mục này… Đây là vài bức ảnh trong số đó, được mọi người cho là do đích thân Sanders chụp trong các thử nghiệm của ông ta tại học viện Barley.

Những hình ảnh lần lượt hiện ra. Có thể thấy qua đó những bệnh nhân mặc đồ ngủ, bị trói chặt trên những băng ca, lần lượt xếp hàng nối đuôi nhau trong những hành lang dài bất tận, rồi vẫn những bệnh nhân đó, đầu đội mũ có khóa, ngồi bên những chiếc bàn kê đằng trước những cái máy ghi âm to tướng. Những khuôn mặt đờ đẫn, không cá tính, những quầng thâm sưng mọng bên dưới những đôi mắt nhớn nhác. Lucie không khó hình dung ra bầu không khí kinh hoàng chắc hẳn từng ngự trị tại bệnh viện tâm thần Barley ở Montréal.

- Đây là những nạn nhân bất hạnh của Sanders. Vị bác sĩ được đào tạo bài bản, rất xuất sắc này, vẫn luôn muốn chữa khỏi bệnh tâm thần, nhưng không bao giờ thực sự làm được việc đó. Vì thế mà ông ta phát điên. Hoàn toàn là ngẫu nhiên khi một hôm, ông ta nhận ra rằng việc lặp đi lặp lại ở cường độ cao một băng ghi âm trong đó các bệnh nhân phải đối mặt với những buổi điều trị của chính mình dường như có tác động tích cực với tình trạng của họ. Từ đó trở đi là cảnh kinh hoàng ngày một leo thang. Ban đầu, Sanders buộc các bệnh nhân phải đội mũ trong ba đến bốn giờ đồng hồ liên tục, suốt bảy ngày trong tuần. Nhưng trước sự phản kháng và giận dữ của họ, ông ta đã chế tạo những chiếc mũ có khóa, không thể tháo được. Thế là các bệnh nhân đập vỡ máy ghi âm, nhưng ông ta lại tìm ra cách đối phó là để những chiếc máy đó đằng sau lưới sắt. Các bệnh nhân liền giật đứt dây cáp, thế là ông ta dùng dây trói để ngăn họ. Cuối cùng, Sanders cho họ dùng LSD, một loại ma túy mới có sức tàn phá khủng khiếp mà mấy năm trước người ta còn chưa biết đến. Đối với tay bác sĩ tâm thần đó, LSD đúng là một phép mầu: các bệnh nhân không chỉ giữ được bình tĩnh, mà nhất là ý thức của họ không còn gây trở ngại, bởi vì những lời nói, được phát lặp đi lặp lại qua hệ thống loa gắn trong mũ, sẽ đi thẳng vào não bệnh nhân và ở lại đó.

LSD… Judith Sagnol… Sự hiện diện của một bác sĩ trong những kho hàng cũ… Liệu đó có thể là Sanders không? Tay bác sĩ đã ở bên Lacombe? Hai kẻ đó đã cùng làm việc cho dự án Mkultra? Những câu hỏi tích tụ lại trên môi Lucie. Và những câu trả lời sẽ đến từ miệng Rotenberg, cô tin chắc như thế.

Trên màn hình, những hình ảnh chậm rãi kế tiếp nhau. Những chiếc mũ trùm trên tai các bệnh nhân được hoàn thiện dần, những hàng người chờ đợi trên băng ca cứ dài thêm mãi, những khuôn mặt ngày càng tàn tạ héo hắt.

- Như cô thấy đấy, bác sĩ tâm thần Sanders đã trang bị loa trong các phòng, chúng không ngừng phát ra những câu nói giống nhau. Những căn phòng này, ông ta gọi là phòng ru ngủ . Những dãy băng ca đó là hàng người đang chờ vào phòng sốc điện. Các bệnh nhân bị sốc điện ba lần mỗi ngày, theo những chương trình kéo dài từ bảy đến tám tuần. Ba lần mỗi ngày đấy, thưa cô. Hàng nghìn vôn trong cơ thể. Hãy thử hình dung các tác hại mà việc đó có thể gây ra cho hệ thần kinh, cho tim, cho não họ xem?

- Tôi hoàn toàn có thể hình dung được, đúng thế.

- Sanders muốn tẩy sạch căn bệnh khỏi bộ não, theo đúng nghĩa đen của từ này. Không một thành viên nào trong đội ngũ nhân viên tận tụy dám phản bác mệnh lệnh của ông ta, vì sợ mất chỗ làm. Sanders là một kẻ lạnh lùng, độc đoán, không hề có lòng thương.

- Ông đang nói với tôi rằng không một người nào, trong số những người xung quanh ông ta, dám lên tiếng ư? Họ để mặc ông ta muốn làm gì thì làm sao?

- Không chỉ để mặc ông ta muốn làm gì thì làm, mà họ còn tham gia. Đơn giản là họ vâng lời.

Lucie vô cùng ngạc nhiên, chuyện này giống như một ảo giác, thế nhưng nó đã từng tồn tại. Hàng chục bác sĩ, y tá, bác sĩ tâm thần, đã mù quáng làm theo lệnh của một kẻ điên cuồng, đi ngược lại tất cả những lời thề, những niềm tin của chính họ. Nỗi sợ hãi, áp lực, những mệnh lệnh bỉ ổi của kẻ nắm quyền khoác áo bờ lu trắng đã bịt miệng họ. Lucie không thể ngăn mình kết nối việc này với thử nghiệm Milgram nổi tiếng, mà một hôm nào đó cô đã được xem đoạn băng giới thiệu trên Internet. Việc phục tùng quyền lực tuyệt đối đẩy con người đến mức buông mình trôi theo những bản năng tồi tệ nhất.

-… Sanders thực sự tin tưởng vào những kỹ thuật dã man đó. Ông ta tổ chức các hội thảo, thậm chí còn viết một cuốn sách nhan đề Psychic driving , mà ngày nay cô vẫn có thể tìm được. Những bác sĩ nổi tiếng nhất cũng đến nghe ông ta nói. Đúng thời điểm đó, đầu những năm 1950, CIA bắt liên lạc với ông ta. Cơ quan này rất quan tâm đến các kỹ thuật và tài liệu của ông ta. CIA sẽ bí mật đưa ông ta vào dự án Mkultra, và đầu tư tài chính cho ông ta suốt nhiều năm liền để ông ta tiếp tục công việc tẩy não tại bệnh viện. Chính nhờ đó mà Mkultra thâm nhập lãnh thổ Canada.

- Sanders còn sống chứ?

- Ông ta chết vì nhồi máu cơ tim vào năm 1967…

- Còn vụ kiện thì sao?

- Bất chấp vô số yêu cầu hủy đơn của CIA, bất chấp những đe dọa và lạm dụng ảnh hưởng, bất chấp việc bảo vệ bí mật quân sự không ngừng được viện ra, chúng tôi vẫn tiến hành được vụ kiện. CIA đã thừa nhận việc họ có liên quan đến các thử nghiệm tiến hành tại Học viện Allan Memorial và trên lãnh thổ Canada. Các nạn nhân đã nhận được một khoản bồi thường, nhưng chủ yếu là họ đã đạt được lẽ công bằng và sự thừa nhận, đó mới là điều quan trọng nhất. Đối với Joseph Rauth cũng như đối với tôi, hồ sơ này cuối cùng cũng khép lại, chúng tôi đã xem xét Mkultra một cách kỹ càng, và CIA đã thú nhận những sai lầm của họ. Vụ án đã khép lại. Và quả là một vụ án…

Rotenberg ngồi im phăng phắc, mắt nhìn xuống sàn nhà. Trên màn hình máy vi tính, những bức ảnh đen trắng cũ tiếp tục hiện ra. Những căn phòng trong bệnh viện Barley lúc này đã được trang bị ti vi treo cách ánh mắt vô hồn của các bệnh nhân chừng ba mét. Vị cựu luật sư ấn nút Dừng.

- Tôi đã tiếp tục một sự nghiệp rực rỡ bên cạnh Joseph, ông ấy qua đời vào cuối những năm 1990. Tôi từng xử lý nhiều vụ án khó khăn khác, nhưng không vụ nào có được tầm vóc của vụ này.

- Tôi xin lỗi, nhưng… Tôi vẫn không thấy việc này có liên quan gì với cuộn phim đáng nguyền rủa kia, với Lacombe hay với những đứa trẻ mồ côi Duplessis.

Rotenberg thở dài.

- Đây, tôi đang sắp nói đến chuyện đó đây. Ba mươi năm sau hồ sơ Sanders, tôi nhận được một cuộc gọi từ Bỉ. Cách đây khoảng hai năm.

- Wlad Szpilman?

- Đúng. Người đàn ông đó biết được quá trình làm việc của tôi và tất cả những gì liên quan đến Cơ quan tình báo Mỹ cũng như những vụ việc của chính phủ. Ông ấy say mê lịch sử và địa chính trị. Ông ấy khẳng định có những điều có thể tiết lộ với tôi về các thử nghiệm tiến hành trên trẻ em tại Canada, trong những năm 1950. Do biết rõ về hồ sơ Mkultra, ông ấy nghĩ đến sự dính dáng của CIA… Lúc đầu, tôi không tin có chuyện đó, tôi nghĩ mình đang dây dưa với một kẻ thích đùa hoặc một kẻ cuồng thuyết âm mưu, giống như những kẻ từng quấy rầy tôi suốt đời kể từ sau hồ sơ năm 1977. Để rũ khỏi ông ấy, tôi trả lời rằng ông ấy đang đi nhầm đường, rằng tất cả những việc làm sai trái của CIA đã được vạch trần và rằng không bao giờ, không bao giờ có đứa trẻ nào liên quan đến chương trình tẩy não của họ. Ông ấy liền gửi cho tôi, qua email, một bức ảnh đen trắng trích ra từ một bộ phim, và yêu cầu tôi gọi lại cho ông ấy nếu có quan tâm.

Lucie nắm chặt hai bàn tay.

- Bức ảnh chụp lũ trẻ và lũ thỏ, đúng không? Đó chính là điểm khởi đầu của mọi chuyện, như ông đã nói với tôi, một cách đầy bí ẩn, qua điện thoại?

- Chính xác. Tôi như vẫn còn nhìn thấy căn phòng vấy máu đó, những đứa trẻ mặc quần áo bệnh viện, không cá tính, giữa cảnh tàn sát đó. Một bức ảnh khiến tôi vô cùng choáng váng. Thế là, tôi gọi lại cho ông ấy, vì quá tò mò. Ông ấy không muốn gửi cuộn phim cho tôi, mà yêu cầu tôi đến đó, để xem bộ phim tại nhà ông ấy. Tôi biết mình đang làm việc với một người vô cùng đa nghi, cuồng ám và thông minh đến khó tin. Hai hôm sau, tôi đến nhà ông ấy, tại Liège. Ông ấy đưa tôi vào phòng chiếu phim riêng, và đó chính là lúc tôi nhìn thấy cuộn phim. Bản gốc, và bộ phim chứa đựng bên trong, mà ông già đã tái lập được nhờ vào những mối liên hệ của ông ấy với một đơn vị tiếp thị thần kinh học…

Lucie lắng nghe. Mối liên hệ đó có thể là giám đốc của Georges Beckers, người đàn ông Bỉ nhỏ bé má phính từng thuyết phục Kashmareck xem bộ phim trong máy chụp cắt lớp.

-… Ngay từ hình ảnh đầu tiên, tôi đã biết rằng tất cả đều là thật, và điều đó giống như một niềm tin chắc chắn đối với tôi.

- Tại sao lại là một niềm tin chắc chắn?

Ông già hất cằm về phía màn hình máy vi tính.

- Tất cả đều ở đó, trước mặt cô. Mối liên hệ giữa cuộn phim của Szpilman và những gì xảy ra trong các căn phòng ở bệnh viện Barley. Mối liên hệ không thể phủ nhận, mối liên hệ giữa những đứa trẻ mồ côi của chính quyền Duplessis và CIA.

Ông đóng tệp tin PowerPoint lại rồi nhấp chuột vào tệp tin có đuôi .avi .

- Trong vài giây nữa, tôi sẽ cho cô xem kiểu video do CIA sản xuất, mà Sanders chiếu đi chiếu lại cho các bệnh nhân của ông ta xem nhằm tẩy não họ. Nhưng trước hết tôi phải kể nốt cho cô nghe chuyện gì đã xảy ra với Szpilman tại nhà ông ấy, ở Bỉ. Sau buổi chiếu bộ phim đáng lo ngại đó, ông ấy bắt đầu kể với tôi về hiện tượng điên loạn tập thể…

Lồng ngực Lucie càng lúc càng thắt lại. Cô nghe như uống lấy từng lời của vị cựu luật sư.

-… Người đàn ông đó đúng là một bộ bách khoa sống thực sự. Ông ấy nghĩ mình đã tìm ra một mối liên hệ giữa… giữa những sự kiện đẫm máu nghiêm trọng khác từng đánh dấu thế kỷ vừa qua. Theo ông ấy, vị bác sĩ tác giả của thí nghiệm với lũ thỏ không phải là Sanders, và chương trình đó không phải là Mkultra, mà là một chương trình song song, kín đáo hơn, bí mật hơn, và đường hướng chủ đạo chẳng liên quan gì đến việc tẩy não.

- Chương trình đó nói về điều gì?

- Chờ đã, điều thú vị nhất vẫn chưa được nói ra. Kể đến đó, Wlad liền chạy sang tủ sách và lấy ra cho tôi xem một loạt ảnh gốc về vụ diệt chủng tại Rwanda. Ông ấy có chúng trực tiếp từ một phóng viên ảnh chiến tranh mà ông ấy liên hệ được. Và vào lúc đó, ông ấy kể cho tôi nghe một chuyện hoàn toàn hoang đường. Sự lây nhiễm qua đường thần kinh.

- Sự lây nhiễm qua đường thần kinh ư?

- Đúng, đúng thế. Thứ gì đó lan truyền qua ánh mắt, và do mức dữ dội của nó, sẽ làm biến đổi cấu trúc bộ não.

Lucie lập tức phản ứng.

- Một trong số các bạn của tôi, Ludovic Sénéchal, đã mất hết thị lực sau khi xem bộ phim đó. Người ta gọi đó là mù do kích động. Những hình ảnh đã khiến bộ não anh ấy rối loạn hoàn toàn. Đó có phải là thứ mà ông nói đến không?

- Còn tệ hơn nhiều, bởi vì chứng mù do kích động là một hiện tượng thuần chất tâm lý. Còn trong trường hợp lây nhiễm qua đường thần kinh, không chỉ cấu trúc bộ não bị biến đổi, ý tôi muốn nói là về mặt vật lý, mà chủ yếu là một phản ứng dây chuyền lây lan từ người này sang người khác, giống như một loại virus. Rồi cô sẽ hiểu. Hai giây thôi…

Ông đột ngột ngừng lời và quay người nhìn về phía vách kính.

- Cô có nghe thấy không?

- Cái gì cơ?

Ông lao về phía bàn vồ lấy khẩu súng.

- Có tiếng răng rắc.

Lucie vẫn bình thản. Những ngụm bia đã xoa dịu tâm trí cô.

- Có lẽ là lửa cháy chăng?

- Không, không đâu. Nó vang lên từ bên ngoài…

Ông tắt đèn và lại gần vách kính. Lò sưởi chiếu sáng khuôn mặt ông bằng những ánh lửa màu hung. Lucie lại gần. Ông giơ tay về phía cô.

- Đứng xa vách kính ra!

Lucie sững người. Bên ngoài, mọi thứ hoàn toàn tĩnh lặng. Những thân cây đen sì hiện lên chẳng khác nào những totem độc ác.

- Người nào lại khiến ông sợ hãi đến thế? Lucie hỏi. Ông thấy rõ là ở đây chẳng có gì hết. Và không có ai bám theo chúng ta. Trong đời mình, tôi chưa từng nhìn thấy những con đường thẳng và dài đến thế. Và vắng vẻ đến thế.

- Mới cách đây vài tháng, tôi còn sống giữa trung tâm Montréal. Người ta đã tìm cách giết tôi.

Ông nhích người vào bên trong và kéo vạt áo sơ mi lên. Lucie nhìn thấy những vết sẹo lớn.

- Hai nhát dao. Chỉ nhích thêm năm mi li mét nữa thôi, là tôi tiêu đời.

- CIA ư?

Ông mím môi và lắc đầu.

- Đó không phải là phương pháp làm việc của họ. Việc phát hiện ra mấy cái xác gần đây, ở nước cô, tại Normandie, khiến bây giờ tôi nghĩ rằng có thể tôi đang dây dưa với một người Pháp.

- Các cơ quan bí mật ư?

- Có thể.

- Nếu tôi nói với ông về Binh đoàn Lê dương, điều đó có gợi lên gì cho ông không?

- Tôi không thể nói gì với cô được. Tôi chỉ mơ hồ nhớ được về gã đó… Mặt vuông, vạm vỡ, dáng dấp quân nhân.

Gã đi giày cao cổ, Lucie thầm nghĩ.

- Một điều chắc chắn, đó là âm mưu sát hại tôi có mối liên hệ rõ ràng với cuộn phim của Szpilman và những điều chúng tôi đã phát hiện ra. Tuy nhiên, ông ấy và tôi đã làm việc trong bóng tối, chúng tôi cố gắng lần ngược manh mối, tập hợp bằng chứng, gần giống như việc cô đang làm hôm nay. Ông ấy còn cẩn trọng hơn tôi rất nhiều. Tôi vẫn không biết những kẻ bám theo tôi đã làm thế nào để biết chuyện. Thông tin có thể rỉ ra từ bất cứ đâu. Trong quá trình điều tra, tôi đã gọi rất nhiều, rất nhiều cuộc điện thoại và gặp gỡ không ít người. Trong các bệnh viện tâm thần, các trung tâm lưu trữ tài liệu, các cơ sở tôn giáo. Những kẻ… giết người đó chắc chắn phải có các đầu mối liên hệ, kiểu như các lính canh. Từ đó trở đi, tôi ẩn náu ở đây, ở nơi khỉ ho cò gáy này, với sự bảo vệ của những lực lượng đáng tin cậy.

Ngồi xổm, tay cầm súng, ông mạo hiểm ghé mắt nhìn lần nữa qua ô kính. Ông thở ra một hơi thật dài, rồi sau chừng ba mươi giây, đứng dậy.

- Nói cho cùng, có lẽ đó là một con thú. Trong vùng này không hiếm nai sừng tấm và hải ly.

Ông đã bình tĩnh trở lại. Người đàn ông này, người mà hồi còn trẻ, hẳn từng bị không ít nhân vật nguy hiểm và có thế lực bám theo, hẳn từng đối đầu với bóng tối mà vẫn sống sót, lại sống phần cuối cuộc đời mình giữa cảnh điên loạn.

- Tôi cho rằng cô đã không tìm được gì ở trung tâm lưu trữ, đúng không? ông hỏi. Chính tôi cũng đã đến đó, cách đây khoảng một năm. Đương nhiên là các danh tính tương ứng với khuôn mặt các bé gái mà tôi và cô có được đều nằm trong các cộng đồng tôn giáo này. Nhưng, chắc chắn cô cũng đã nhận thấy, thật đáng buồn là ta không thể nào tiếp cận các danh tính đó. Đó là toàn bộ những gì tôi còn thiếu. Những cái tên… Tên của những nữ bệnh nhân nhỏ tuổi đó, để có thể lần ra bệnh viện tâm thần nơi có lũ trẻ và lũ thỏ, lần ra những bé gái đó, có được những lời chứng, những bằng chứng sống mà…

- Tôi có những cái tên ấy.

- Làm sao cô có được?

- Càng ngày càng có nhiều cộng đồng tôn giáo phải đóng cửa, do thiếu tiền. Tài liệu lưu trữ của họ được đồng loạt chuyển đến các trung tâm lưu trữ ở trung tâm Montréal. Ông không biết chuyện đó sao?

Ông già lắc đầu.

- Từ khi lẩn trốn, việc nắm bắt thông tin đối với tôi đã trở nên khó khăn hơn.

- Đứa bé gái ngồi trên xích đu tên là Alice Tonquin.

- Alice… ông già thở dài, như thể cái tên đó đã mắc kẹt sâu trong cổ họng ông suốt nhiều năm.

- Cơ quan An ninh đã mất dấu vết hành chính của bà ấy, nhưng nơi cuối cùng bà ấy ở mà ta biết chính là tu viện của các xơ áo xám. Tôi có danh tính của bà xơ chăm sóc bà ấy. Xơ Marie-du-Calvaire. Lẽ ra tôi phải đến đó trước khi ông… bắt cóc tôi.

- Cô đã làm thế nào vậy?

- Chúng tôi đã khai thác triệt để cuộn phim đó.

Ông già thoáng mỉm cười.

- Tôi tin rằng đã đến lúc tiết lộ cho cô phần còn lại trong các nghiên cứu của Wlad và tôi. Và chúng ta sẽ có tiến triển nhờ các thông tin của cô. Hãy đến chỗ máy vi tính nào…

Khi ông già quay trở về bàn, ánh mắt ông bắt gặp điện thoại di động của Lucie. Ông nhặt nó lên.

- Điện thoại của cô…

- Vâng, điện thoại của tôi thì sao?

- Cô nói với tôi là nó không còn hoạt động nữa. Từ khi nào vậy?

- Ờ… Tôi đã muốn sử dụng nó khi vừa đến Canada và…

Lucie không nói hết câu, như thể cô vừa mới hiểu ra. Rotenberg xoay chiếc điện thoại và mở nắp đằng sau, hai tay ông run lên. Ông lấy ra một thứ giống như một mạch điện nhỏ được lắp vào điện thoại.

- Chắc chắn là thiết bị định vị.

Đôi mắt xanh của ông ngập tràn nỗi kinh hoàng. Lucie đưa hai tay lên ôm đầu.

- Người ngồi cạnh tôi, trên máy bay… Tôi đã ngủ suốt chuyến đi.

- Cô bị đánh thuốc mê, hẳn là thế. Chắc chắn họ đã theo dõi cô từ lâu. Và họ sử dụng cô để lần ra tôi. Họ… Họ đang ở đây…

Lucie nghĩ đến những chiếc micro, cả trong căn hộ của cô lẫn trong căn hộ của Sharko. Thật dễ dàng để những kẻ sát nhân bám theo cô. Ngay lập tức, Rotenberg lấy điện thoại di động của ông, bật lên và bấm 911.

- Tôi là Philip Rotenberg. Hãy lập tức cử người đến Matawinie, gần hồ nước đổ ra sông Matawin. Tôi gửi cho các anh tọa độ GPS chính xác, làm ơn hãy ghi lại nhanh lên.

- Lý do cuộc gọi này là gì?

- Người ta đang tìm cách giết tôi.

Ông cung cấp các tọa độ định vị mà ông thuộc nằm lòng rồi ngắt máy, sau khi cầu xin đội cứu hộ hành động khẩn trương. Rồi, khom lưng, ông đi về phía lò sưởi. Lucie làm theo ông. Ngọn lửa chiếu sáng bên trong nhà một cách đầy nguy hiểm, và khắp nơi đều là vách kính. Đúng lúc ông đến bên lò sưởi, vách kính nổ tung.

Philip Rotenberg bị hất văng về phía sau, thân hình ông nặng nề đập xuống mặt sàn. Một bông hoa đỏ xuất hiện và lớn dần trên chiếc áo sơ mi trắng ông đang mặc. Ngực ông vẫn phập phồng. Từ bên ngoài, những ánh lửa đột ngột xuất hiện. Những vệt lớn di chuyển, bám chặt lấy khu rừng. Đằng trước, đằng sau. Một điệu vũ đỏ rực và khốc liệt đột nhiên bao bọc những bức tường bên ngoài căn nhà gỗ.

Lửa, thứ đã từng cướp đi mạng sống của Lacombe trước đây rất lâu, đang tìm kiếm những nạn nhân mới…

Lucie lao đến bên Rotenberg, cổ họng ông đang rít lên. Cô ấn hai bàn tay vào lỗ thủng. Các ngón tay cô lập tức nhuốm đỏ.

- Đừng buông xuôi, Philip!

Ông già nắm chặt lấy hai cổ tay Lucie. Đôi đồng tử của ông đang mời gọi thần chết. Một làn khói đen dày đặc luồn vào bên dưới cánh cửa.

- Trên cổ tôi… Chìa khóa… Rứt ra…

Lucie lưỡng lự chừng nửa giây, rồi làm theo. Cô kéo mạnh sợi dây chuyền nhỏ ở đầu có đeo một miếng kim loại. Máu bắt đầu phun ra từ miệng Rotenberg.

- Chìa khóa này, nó mở cái gì vậy?

Ông luật sư già lầm bầm điều gì đó mà cô không thể hiểu nổi.

Một giọt nước mắt, rồi không còn gì nữa.

Lucie bỏ chiếc chìa khóa vào túi và khẽ khàng đứng dậy, kinh hoàng. Cô nhặt khẩu súng, quan sát nhanh một lượt xung quanh. Chỉ còn một nơi chưa bị ngọn lửa tấn công: chỗ vách kính vừa nổ tung.

Lucie cố gắng suy nghĩ, càng nhanh càng tốt. Lẽ ra tay bắn tỉa có thể tiêu diệt cô cùng lúc với Rotenberg, tuy nhiên hắn lại không làm thế. Hắn muốn buộc cô phải ra ngoài, như một con thỏ chui ra khỏi hang.

Lucie không nghi ngờ chút nào nữa: kẻ sát nhân muốn cô còn sống.

Nếu đặt chân ra ngoài, cô sẽ tiêu tùng.

Cô bắt đầu ho. Nhiệt độ đang tăng lên, gỗ bắt đầu kêu răng rắc. Phải cố chống chọi.

Đằng sau cô, bên ngoài, những ngọn lửa tham lam vươn cao. Chẳng mấy chốc chúng sẽ xâm chiếm tất cả. Ẩn mình sau lò sưởi, Lucie lê người đến tận bên chiếc bàn thấp, cởi áo thun có mũ trùm, cuộn tròn lại rồi thấm nước cho ẩm. Cô chặn nó lên trước mũi.

Chờ đợi, chờ đợi… Chắc chắn tên kia sẽ băn khoăn, sẽ nghi ngờ, sẽ tự hỏi phải chăng cô đã bỏ trốn. Hắn sẽ để lộ chính mình.

Một ô kính vỡ tung sau lưng cô. Lucie những tưởng cô sắp chết vì sợ.

Ngọn lửa bắt đầu xâm chiếm, những ngọn lửa vươn vào bên trong nhà, dữ dội, gỗ nứt ra. Tâm trí viên cảnh sát rối tung, hai mắt cô cay xè, cái nóng càng lúc càng khủng khiếp. Cô bấm sâu móng tay vào đùi. Phải trụ vững.

Một phút… Hai phút…

Một bóng người chợt hiện ra trong màn khói, bên mép ô cửa kính. Bóng người thận trọng bước vào, khẩu súng giơ ra trước mặt. Một cái đầu màu xám nhìn quét qua căn phòng. Lucie đứng bật dậy trong một tiếng thét và nhắm mắt xả hết băng đạn.

Cái khối đồ sộ đó đổ sập xuống.

Lucie nín thở và chạy lao qua căn phòng đầy khói. Khi bước qua cái xác, cô nhận ra ngay khuôn mặt của kẻ ngồi cạnh cô trên máy bay. Chân hắn đi đôi giày cao cổ.

Cô lao ra bên ngoài, chạy chừng chục mét rồi ngã xuống đất.

Cô ho hồi lâu rồi cuối cùng cũng hít được một ngụm lớn không khí.

Khi cô quay nhìn lại, cả căn nhà chỉ còn là một khối cầu lửa lớn.

Lucie đã trở thành một người vô danh không túi xách, không giấy tờ, không danh tính.

Và cô vừa hạ một gã đàn ông ở một đất nước không phải xứ sở của cô.