← Quay lại trang sách

Chương 50

Quầng sáng xanh của đèn hiệu xe cảnh sát hòa vào ánh sáng xanh tỏa ra từ hai xe cứu hỏa dừng trước căn nhà gỗ. Lính cứu hỏa đã đến với tốc độ chóng mặt, và những vòi phun cực mạnh đã khống chế được đám cháy trước khi nó lan đến khu rừng. Nhưng ngôi nhà của Philip Rotenberg chỉ còn là một đống tro tàn đầy khói.

Bóng dáng căng thẳng của các thành viên đội Quân cảnh Hoàng gia Canada thận trọng di chuyển quanh hai cái xác cháy đen, với sự trợ giúp đắc lực của đội chụp ảnh và lấy dấu vết. Có đủ mặt tất cả các loại đồng phục. Áo vest đỏ, quần đen và vàng, mũ dạ và giày ống Strathcona của cảnh sát, trang phục thỏ trắng của các đội cảnh sát khoa học, áo bu dông đen và quần rằn ri của lính cứu hỏa. Những con người hiểu nhau đến mức hoàn hảo, khiến người ta có cảm giác đang xem một điệu vũ ba lê đồng bộ.

Lucie bị còng tay. Không bạo lực cũng không ác ý, chỉ là tuân thủ quy trình. Giấy tờ, ghi chép và ba lô của cô bị cháy trong trận hỏa hoạn, và cô đã giết một người đàn ông bằng nhiều phát súng. Khẩu súng lục tìm được dưới chân cô vừa được bỏ vào một cái túi trong suốt, mang đi để phân tích dấu vân tay và đường đạn.

Lucie bị bắt tạm giữ lúc 23h05, giờ Canada, bởi một viên thanh tra có tên là Pierre Monette, người đưa cô đến phân đội cảnh sát Trois-Rivières.

Trong tòa nhà siêu hiện đại được dùng làm văn phòng cảnh sát, người ta dốc hết đồ đạc trong túi áo túi quần cô - chiếc chìa khóa mà Rotenberg gửi gắm lại cho cô bị tống xuống dưới đáy một cái túi -, và hai người đàn ông, có thể là bất cứ ai ngoại trừ những đứa trẻ trong dàn hát thánh ca, hỏi cung cô, gần như không để cho cô có thời gian hít thở. Lucie liền cố gắng giải thích tình huống trong khả năng của mình. Cô nói đến những vụ án mạng ở Pháp, những thử nghiệm tiến hành trong những năm 1950, những tìm kiếm của cô ở trung tâm lưu trữ và vụ bắt cóc giả mà Philip Rotenberg thực hiện với cô. Bằng giọng bình tĩnh, tự chủ, cô đề nghị những người đối thoại, những người đang trao đổi với nhau ánh mắt nghi hoặc, liên hệ với Cơ quan An ninh Québec và cảnh sát Pháp để có được toàn bộ thông tin vụ án. Cô đưa chính xác tất cả các đầu mối liên hệ và các số điện thoại mà cô nhớ được trong đầu.

Lệnh ủy quyền điều tra quốc tế của cô có lẽ sẽ có ích cho cô, mặc dù trong thể loại tình huống này, cảnh sát Pháp không phải đích thân can thiệp, đặc biệt khi có liên quan đến việc sử dụng súng.

Cách hành xử tốt cũng như những lời giải thích rõ ràng không giúp cô tránh khỏi việc qua đêm trong phòng giam. Thêm một lần nữa, Lucie không phản đối. Cô hiểu rõ cách thức vận hành của một cuộc điều tra và tính phức tạp của quy trình mà các cảnh sát phải đối mặt. Hai cái xác cháy đen tìm thấy tít sâu trong rừng, một phụ nữ Pháp không giấy tờ tùy thân, những câu chuyện về CIA và các cơ quan bí mật, chuyện này không phải là không có gì quan trọng. Chắc chắn việc xác minh sẽ cần nhiều thời gian.

Điều quan trọng nhất chính là cô vẫn còn sống.

Một mình trong căn phòng nhỏ hình chữ nhật, cô ngồi sụp xuống chiếc ghế dài, đầu óc căng thẳng. Tối nay, cô đã giết chết một người đàn ông, người thứ hai trong sự nghiệp của cô. Tước bỏ một mạng sống, cho dù là của ai, luôn để lại một vết đen hằn sâu trong tâm hồn. Có điều gì đó không thể tẩy sạch quấy rối ta suốt một thời gian dài.

Cô nghĩ đến Rotenberg, người đã sẵn sàng tiết lộ mọi chuyện với cô. Cũng giống như ông già phục chế phim cũ, cô đã đặt ông lên một cái khay để dâng cho kẻ giết người. Người đàn ông ẩn náu nơi xó rừng hẻo lánh này đã phải trả giá cho sự cẩu thả của cô.

Những kẻ khốn kiếp kia đã lại lần nữa sử dụng cô. Điều đó khiến Lucie cảm thấy tự ghét chính mình.

Thanh tra Pierre Monette thường xuyên đến nắm tình hình của cô, mang nước và cà phê cho cô, thậm chí còn mời cô hút thuốc nhưng cô từ chối. Anh thông báo cho cô, vào lúc đêm muộn, rằng mọi việc đều thuận lợi và có thể cô sẽ được ra ngoài vào cuối giờ sáng mai.

Những giờ tiếp theo kéo dài dằng dặc, tưởng chừng không bao giờ dứt. Không còn người đến thăm, chẳng còn ai để trò chuyện. Chỉ có vầng mặt trời nặng nề đang tấn công bầu trời phương Bắc, qua vách kính Plexiglas của một căn phòng xám xịt thê thảm. Lucie không ngừng nghĩ đến hai con gái. Đêm nay, suýt thì cô đã nằm lại đó. Hai con gái bé bỏng của cô sẽ ra sao nếu không có cô? Hai đứa trẻ mồ côi, không cha không mẹ. Lucie thở dài thườn thượt. Ngay khi chuyện này kết thúc, cô sẽ thực sự dành thời gian để suy nghĩ về tương lai của chính cô. Về tương lai của cả ba mẹ con…

Lúc 10h10, một bóng người hiện ra trong khung cửa phòng giam.

Dù anh có đứng lẫn trong cả ngàn người, Lucie cũng nhận ra.

Franck Sharko.

Khi Monette mở khóa cửa, Lucie lao ra, và không hề suy nghĩ, nép mình vào vai viên cảnh sát vạm vỡ. Viên thanh tra lưỡng lự một thoáng rồi áp hai bàn tay nặng nề lên lưng cô.

- Nếu còn tiếp tục thế này, em sẽ khiến tim tôi rụng ra mất. Với em lúc nào cũng thế này sao?

Đôi mắt Lucie thoáng nhòa đi. Cô tách người khỏi anh, mỉm cười buồn bã.

- Cứ cho là lúc này thì cũng có chút đặc biệt. Anh không nhận thấy sao?

Trong vòng vài giây, Lucie lãng quên những giờ khắc tối tăm mà cô vừa trải qua. Sự hiện diện mạnh mẽ này khiến cô yên tâm biết bao. Sharko hất cằm về phía chấn song, nở một nụ cười rất hợp với anh.

- Tôi sẽ sớm quay lại, sau khi giải quyết xong mớ thủ tục giấy tờ. Em có thể chờ thêm chút nữa được không?

- Em muốn gọi một cú điện thoại trước đã. Em muốn gọi cho hai con gái em. Chỉ để nghe thấy giọng chúng thôi.

- Để lát nữa, Henebelle. Để lát nữa…

Lucie quay lại ngồi trên ghế dài.

Khi còn lại một mình, cô thở dài và áp bàn tay lên ngực.

Bên trong đó vẫn đang đập mạnh kinh khủng.