← Quay lại trang sách

Chương 51

Lucie quay lại, tay cầm điện thoại di động của Sharko. Cô ngồi vào bàn và trả điện thoại cho anh. Trên đường đi từ Trois-Rivières đến Montréal, họ dừng lại tại một quán KFC.

- Thế nào? viên thanh tra hỏi.

- Chúng vẫn ổn. Juliette không còn bất cứ vấn đề gì về tiêu hóa, và ở nhà bà ngoại rất ngoan. Còn Clara, em chỉ gặp được các phụ trách ở trại hè, con bé vẫn đang ngủ. Em quên mất lúc này ở Pháp mới bảy giờ sáng.

Suốt chuyến đi, Lucie đã kịp kể hết mọi chuyện xảy ra từ khi cô đến Canada. Những đứa trẻ mồ côi Duplessis, những thử nghiệm của Sanders, sự dính dáng của CIA vào những thử nghiệm trên người trong những năm từ 1950 đến 1970. Sharko nghe như nuốt từng lời của cô, thu thập thông tin mà không thốt ra lời nào.

Lúc này, viên thanh tra đang cắn ngập răng vào món đùi gà rán, một cách ngon lành, trong khi Lucie bắt đầu món xa lát bắp cải trắng và rít những ngụm Coca-Cola lớn, thứ đồ uống mang lại cho dạ dày cô một cảm giác vô cùng dễ chịu.

- Tên bắn tỉa ở căn nhà gỗ đó, hắn không muốn giết chết em, em tin chắc như thế. Hắn cố tìm cách bắt em phải ra ngoài chẳng khác nào dụ thỏ ra khỏi hang, để bắt sống em. Còn có chuyện gì đó khác nữa.

Sharko ngừng ăn. Anh đặt chiếc đùi gà xuống, xoa hai bàn tay vào nhau rồi thở dài nhìn Lucie.

- Tất cả những chuyện này là lỗi của tôi.

Rồi anh kể cho cô nghe: chuyến đột nhập Binh đoàn Lê dương, đại tá Chastel, câu chuyện bịp bợm của anh, bức ảnh trong đó mặt Lucie bị khoanh tròn bằng mực đỏ. Cô rít mạnh ống hút làm nó kêu lọc xọc và đón nhận thông tin:

- Chính vì lý do đó mà anh cử em đến đây, lại còn những bốn ngày. Anh muốn hành động một mình.

- Tôi chỉ muốn ngăn cản em làm điều gì đó ngốc nghếch.

- Lẽ ra anh không nên làm như thế. Đám quân nhân đó có thể đã giết anh. Họ có thể…

- Bỏ qua đi. Chuyện gì xảy ra thì cũng xảy ra rồi.

Lucie dịu dàng gật đầu.

- Bây giờ, chuyện gì sẽ xảy ra? Ý em muốn nói là với em, ở đây, ở Canada này?

- GRC* sẽ lo thủ tục giấy tờ để tạo điều kiện cho em về Pháp. Với cảnh sát ở đây, vụ điều tra sẽ chỉ dừng lại ở việc tái lập rõ ràng những gì đã xảy ra ở căn nhà gỗ. Các cơ quan của chúng ta và của cảnh sát Montréal sẽ phụ trách những việc còn lại. Nghĩa là đống rắc rối nơi chúng ta đang ngập đến cổ. Họ cũng chịu trách nhiệm tìm ra danh tính kẻ đã ngồi bên cạnh em trên máy bay, hay có thể gọi là kẻ đã giết Rotenberg.

Cảnh sát Liên bang Hoàng gia Canada (chú thích của tác giả).

- Tóc vàng, cắt kiểu đầu ba phân, vạm vỡ, đi giày cao cổ. Chưa đến ba mươi tuổi. Đó là một trong hai gã mà chúng ta tìm kiếm ngay từ đầu.

- Có thể thế lắm.

- Chắc chắn là thế. Còn liên quan đến chiếc chìa khóa mà ông già luật sư đã đưa cho em trước khi chết. Có gì mới không?

- Họ đang tìm kiếm xem nó có thể mở thứ gì. Nó được đánh số, họ nghĩ đó là chìa khóa tủ gửi đồ. Có thể là ở bưu điện, hoặc nhà ga. Trong mọi trường hợp, họ sẽ đều thông tin cho chúng ta biết… Và… em có linh cảm tốt đấy, Henebelle ạ, vụ tài liệu lưu trữ ấy mà.

- Nói thật lòng, anh không tin chuyện đó, em không nhầm đấy chứ?

- Về hướng điều tra thì không tin cho lắm. Nhưng tin vào em thì có. Tôi tin tưởng ở em ngay khi nhìn thấy em xuống tàu TGV, lần đầu tiên, ở ga Bắc.

Lucie đánh giá cao lời khen ngợi, cô mỉm cười với anh và không thể kìm nổi một cái ngáp.

- Ôi, xin lỗi anh.

- Chúng ta sẽ lên đường đến khách sạn. Em chưa ngủ từ khi nào thế?

- Lâu rồi… Nhưng chúng ta phải tìm gặp xơ Marie-du-Calvaire, chúng ta phải…

- Để ngày mai. Tôi không muốn phải dùng thìa để xúc em đâu.

Lần đầu tiên, Lucie nhượng bộ mà không tìm cách chống lại. Thật ra là cô không đủ sức làm thế nữa.

- Em vào nhà vệ sinh, rồi chúng ta sẽ tiếp tục lên đường.

Sharko vừa nhìn cô đi xa dần vừa thở dài. Anh những muốn ôm siết lấy cô trong vòng tay, vỗ về an ủi cô, khẳng định với cô rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thỏa. Nhưng lúc này, hai hàm răng anh đã quá tê liệt nên khó mà thốt được ra những lời lẽ dịu dàng. Anh uống nốt ly bia, thanh toán bữa ăn bằng tiền lẻ không thừa một đồng, rồi ra ngoài đứng đợi. Anh gọi nhanh một cú điện thoại cho Leclerc, để cho ông hay mọi chuyện đều đã đâu vào đấy. Về phía mình, người đứng đầu Cục Cảnh sát Phòng chống và Trấn áp bạo lực thông báo với anh rằng trong ngày hôm nay ông sẽ gặp các thẩm phán và lãnh đạo cao cấp của Bộ Quốc phòng, nhằm thiết lập quy trình tư pháp cho phép tiến hành điều tra tại Binh đoàn Lê dương và trả lời câu hỏi: Mohamed Abane có từng gia nhập binh đoàn hay không?

Khi gác máy, rốt cuộc viên thanh tra cũng có cảm giác mọi chuyện đang tiến triển mạnh mẽ.

Đã đến lúc rồi.