Chương 52
“Em biết rõ là sẽ gặp lại anh ở đây…
Sharko tỏ vẻ bất ngờ khi nghe giọng nói như hát sau lưng anh. Ngồi trong một chiếc ghế bành ở quầy bar của khách sạn, anh đang bình thản nhấm nháp một ly whisky trong ánh tranh tối tranh sáng, vừa uống vừa tra cứu danh sách những người tham dự SIGN. Nơi này sang trọng nhưng không thái quá. Thảm trải sàn màu sáng, những chiếc gối tựa lớn trên những chiếc ghế dài màu đỏ, tường phủ nhung đen mịn màng. Khi đến bên anh, Lucie nhìn thấy ly xi rô chanh - bạc hà đặt trên bàn.
- Ồ, anh đang chờ ai đó sao?
- Không, tôi không chờ ai cả. Ly nước đã có sẵn ở đó rồi.
Anh không nói gì thêm. Lucie vẫn đứng và dang hai cánh tay tỏ vẻ cam chịu.
- Xin lỗi vì em ăn mặc thế này. Quần jean thì không được thanh lịch cho lắm, nhưng thực sự em không có dự định ra ngoài sau 20 giờ.
Viên thanh tra nhìn cô mỉm cười mệt mỏi.
- Tôi tưởng là em đang ngủ.
- Em cũng tưởng thế.
Lucie lại gần một trong hai chiếc ghế bành còn trống trước mặt Sharko, và định ngồi xuống.
- Không, đừng ngồi ở đó.
Cô đứng thẳng người lên, ngạc nhiên.
- Anh nói dối, và anh đang chờ ai đó. Rất xin lỗi vì đã làm phiền anh.
- Đừng có nói những câu ngốc nghếch nữa. Chiếc ghế đó bị lung lay. Tôi gọi gì cho em đây?
- Vodka pha nước cam. Nhiều vodka, ít nước cam. Em rất cần giải tỏa.
Sharko uống cạn cốc của mình rồi đi về phía quầy bar. Lucie nhìn theo anh. Anh đã thay quần áo, vuốt một chút keo lên mái tóc muối tiêu cắt kiểu ba phân, xức nước hoa. Anh bước đi thanh lịch. Lucie xem những tờ giấy anh để lại ở chỗ ngồi. Những cái họ, những cái tên, ngày sinh và chức vụ. Một số danh tính bị gạch bỏ. Với dáng vẻ bình thản, anh gây ấn tượng là một người uể oải, nhưng trên thực tế, anh không bao giờ dừng lại. Một động cơ chạy xăng thực sự.
Viên thanh tra quay trở lại mang theo hai cái cốc, đưa cho Lucie một cái, cô đã nhích ghế bành của mình lại gần ghế của anh. Cô hất cằm về phía đống giấy tờ.
- Đó là danh sách các nhà khoa học có mặt tại Cairo trong thời gian xảy ra mấy vụ án mạng, đúng không?
- Chính xác hơn là hai trăm mười bảy người. Tuổi của họ vào thời điểm đó là từ hai mươi hai đến bảy mươi ba. Nếu những kẻ sát nhân ở Cairo cũng là những kẻ giết người ở Gravenchon, ta phải cộng thêm cho chúng mười sáu tuổi. Cách làm đó giúp ta loại bỏ được một số người.
Anh xếp gọn đống giấy, gấp lại rồi nhét vào túi.
- Tôi có vài tin xấu mới toanh, trên thực tế lại là những tin tốt. Chúng ta nói luôn với nhau chứ?
- Vâng, nói luôn đi. Chính anh từng bảo với em là chuyện gì cũng phải có thời điểm thích hợp. Thế mà, bây giờ đây, em thực sự, thực sự cần được thư giãn.
- Vậy thì nói thôi: đại tá Bertrand Chastel đã được tìm thấy tại nhà hôm nay. Ông ta đã tự sát, theo đúng nghĩa đen, bằng súng công vụ của mình, vào buổi sáng.
Phải mất một lúc Lucie mới tiếp nhận được thông tin đó.
- Chắc chắn đây là một vụ tự sát chứ?
- Bác sĩ pháp y và các điều tra viên đã đưa ra thông tin chính thức, tôi bỏ qua các chi tiết. Còn tin mới thứ hai: theo các dữ liệu do sân bay cung cấp, gã ngồi cạnh em trên máy bay, cũng là kẻ đã đốt căn nhà gỗ, tên là Julien Manoeuvre. Quân nhân chuyên nghiệp phục vụ tại DCILE, bộ phận truyền thông và thông tin thuộc Binh đoàn Lê dương. Đó là nơi họ sản xuất những bộ phim phục vụ quân đội.
- Kẻ sát nhân biết quay phim trứ danh của chúng ta… Gã đàn ông đi giày cao cổ…
- Quả đúng thế. Như thể ngẫu nhiên, Manoeuvre được nghỉ phép vào thời điểm vụ án của chúng ta bắt đầu. Giấy nghỉ phép do đích thân Chastel ký. Về sau, khi Chastel thấy mọi chuyện bắt đầu xoay theo hướng tồi tệ, đặc biệt là sau lần thăm viếng ngắn ngủi của tôi đến văn phòng ông ta và những chuyện xảy ra ở đây, ông ta đã tự sát. Chắc hẳn là ông ta phải có biện pháp phòng ngừa, và vứt bỏ hết các yếu tố bất lợi cho bản thân.
- Như vậy, ông ta có dính dáng ở cấp độ cao nhất. Ông ta biết những vụ giết người đó.
- Rất có khả năng là thế. Tôi còn một chuyện nữa, em hãy ngồi cho vững đi.
- Em đang cố đây.
- Việc lục soát nhà Manoeuvre cho thấy hắn sở hữu nhiều danh sách liên quan đến quá trình chuyển giao các cuộn phim giữa các trung tâm lưu trữ điện ảnh lớn trên toàn thế giới. Em có biết trang Internet nổi tiếng của FIAF mà thiếu tá cấp trên của em đã nói đến không? Chính thông qua đó mà hai năm trước, Manoeuvre bắt được thông tin về cuộn phim. Hẳn hắn đã lập tức đến trụ sở FIAF và yêu cầu những cuộn phim sản xuất năm 1955. Chỉ có điều, ai đó đã đánh cắp cuộn phim mà hắn tìm kiếm. Một nhà sưu tầm mà chúng ta biết rất rõ.
- Szpilman.
- Szpilman, đúng thế. Đã đến gần đích như thế mà Manoeuvre lại mất dấu cuộn phim, nhưng hắn không từ bỏ. Hẳn là hắn đã tiếp tục điều tra, canh chừng các mạng lưới giao dịch phim ảnh, và các thông báo rao vặt, đặc biệt là những rao vặt xuất phát từ Bỉ. Chính bằng cách đó, hắn đã hạ cánh ở nhà cậu con trai Szpilman sau khi ông già qua đời.
- Thật điên rồ, khi bám riết đến thế để lấy lại một cuộn phim.
- Chừng nào vẫn còn những bản sao trôi nổi trên thế giới, thì chừng ấy Chastel và những kẻ đứng sau toàn bộ mớ lộn xộn này còn cảm thấy nguy hiểm. Manoeuvre chỉ là một con tốt, một kẻ thực thi. Rất có thể Chastel cũng giống hắn, ở một cấp độ cao hơn.
- Lần này, hãy nói với em rằng sẽ có một cuộc điều tra chính thức chống lại Binh đoàn Lê dương.
- Đúng thế. Chúng ta có thể hy vọng rằng sẽ có những người dám nói ra mọi chuyện, và những lần lục soát khác nhau sẽ dẫn đến một điều gì đó. Đừng quên rằng, thoạt nhìn, có hai kẻ sát nhân. Một trong hai kẻ đó là Manoeuvre, nhà làm phim của chúng ta, còn kẻ kia, kẻ lấy não các nạn nhân, có khả năng nằm trong danh sách này. Và chắc hẳn hắn đã hành động một mình ở Ai Cập, bởi vì hồi đó Manoeuvre còn quá trẻ.
Sau khi viên thanh tra nói xong những lời này, đến lượt Lucie nhấm nháp cốc rượu của cô, đôi mắt ánh lên vẻ mệt mỏi. Trong ánh sáng dìu dịu, các đường nét trên mặt Sharko mềm mại hơn. Tiếng nhạc xa xa, dìu dặt, tan loãng vào hư vô. Mọi thứ nơi này đều mời gọi con người đến với sự bình thản và quyến rũ. Lucie lấy từ trong ví ra một bức ảnh và đặt lên bàn.
- Em còn chưa giới thiệu với anh hai kho báu nhỏ của em. Em nhớ chúng kinh khủng. Ngày hôm nay, hơn bao giờ hết, em nhận ra mình không được sinh ra để đi xa khỏi chúng.
Sharko nhặt bức ảnh lên bằng một cử chỉ dịu dàng mà Lucie chưa từng nhìn thấy ở anh.
- Juliette ở bên phải, còn Clara ở bên trái?
- Ngược lại. Nếu nhìn kỹ, anh sẽ thấy Clara có một khiếm khuyết nhỏ xíu trong mống mắt, một vết đen giống như một cái bình tí xíu.
Viên thanh tra trả bức ảnh lại cho cô.
- Thế còn bố chúng?
- Anh ta đánh bài chuồn từ lâu lắm rồi.
Lucie thở dài, hai bàn tay ôm lấy cái cốc.
- Vụ điều tra này khiến em đau đớn, thanh tra ạ, bởi vì khi nhìn vào bức ảnh này em không còn thấy Clara hay Juliette, mà là Alice Tonquin, Lydia Hocquart, và tất cả những bé gái hoảng sợ khác. Chúng đi theo em khắp nơi, ngày cũng như đêm. Em nhìn thấy rõ khuôn mặt chúng, nỗi kinh hoàng của chúng, em nghe thấy tiếng la hét của chúng khi chúng tấn công những con vật tội nghiệp đó.
- Tất cả chúng ta đều có những bóng ma của riêng mình. Chúng sẽ rời đi khi chúng ta giải quyết xong vụ án này. Khi tất cả các cánh cửa đóng lại, cuối cùng chúng sẽ để cho em được yên.
Im lặng một lát. Lucie gật đầu đồng ý, mắt nhìn vào mông lung.
- Thế còn anh, thanh tra? Anh đã từng để ngỏ các cánh cửa trong đời mình chưa?
Sharko mân mê chiếc nhẫn trên ngón tay.
- Rồi… Có một cánh cửa lớn, rất lớn mà tôi vô cùng muốn đóng lại. Nhưng tôi không làm được. Có lẽ là bởi tận đáy lòng mình, tôi không muốn điều đó.
Lucie đặt cốc của mình xuống rồi nghiêng người ra đằng trước. Đôi môi cô chỉ còn cách vài xăng ti mét là chạm vào đôi môi của người đàn ông mà cô đang muốn hôn đến chết đi được.
- Em biết đó là cánh cửa nào rồi. Và có lẽ em có thể giúp anh đóng nó lại.
Sharko không lên tiếng ngay. Một phần trong anh những muốn lùi lại, đứng dậy, biến mất, nhưng phần kia lại đấu tranh để anh ở lại.
- Em thực sự tin như thế sao?
Cô nghiêng người hơn nữa và hôn lên môi anh. Sharko cụp mi mắt xuống, các giác quan của anh đờ ra chẳng khác nào đang trong một cơn ngừng thở quá dài gây nguy hiểm cho cơ quan nội tạng.
Anh mở mắt ra.
- Em biết rằng có khả năng sẽ không có tương lai nào cho chuyện có nguy cơ xảy ra không?
- Em thì tin vào điều ngược lại, sẽ có một tương lai. Nhưng lúc này, ít nhất chúng ta cũng nên để cơ may đó ở thời hiện tại.
Anh không nhìn thấy người phụ nữ khỏa thân nào từ sau cái chết của Suzanne. Anh gần như cảm thấy ngượng ngùng vì điều đó. Thân hình thon thả và thơm tho luồn vào trong ánh tranh tối tranh sáng và áp sát vào người anh. Đôi bàn tay tham lam và tinh tế cuối cùng cũng cởi cúc áo sơ mi của anh, trong khi ngọn lửa gầm gào từ đáy lòng anh. Anh buông mình theo cô, tuy nhiên Lucie vẫn nhận thấy một nỗi căng thẳng, một sự thao túng mơ hồ ngăn cản người đàn ông trước mặt cô buông thả hoàn toàn.
- Có điều gì khiến anh khó chịu sao? cô thì thầm vào tai anh.
- Chẳng là…
Sharko thoát ra khỏi vòng tay cô và khéo léo lách người về phía giữa phòng. Anh xoay cái ghế gần giường và xếp gọn vào ngăn kéo tủ com mốt chiếc đầu máy xe lửa Ova Hornby tỷ lệ 1:43, cùng với toa tàu màu đen chở gỗ và than đi kèm. Anh cũng giấu biến hộp mứt hạt dẻ. Rồi anh quay trở lại bên đối tác và hôn cô nồng nhiệt. Bằng một động tác hơi quá cứng nhắc, anh đẩy cô ngã xuống giường. Lucie buột miệng khẽ cười:
- Em thấy cái đầu máy xe lửa đó rất thú vị. Anh chắc chắn là một gã…
Miệng họ gặp nhau, lần nữa, làn da ấm áp của họ va vào nhau. Sharko tắt đèn bằng một động tác nhanh nhẹn trong lúc hông họ lăn tròn trong mớ chăn ga. Mặc dù rèm đã kéo kín, ánh sáng bên ngoài vẫn tràn vào giường, gợi lên những đường cong bị nỗi ham muốn bắt phải chồng lấn lên nhau. Một cảnh tượng của da thịt, của những vùng hõm, những thung lũng, khiến người ta có cảm giác đang chìm trong một trận động đất dữ dội. Bị cuốn vào một cơn cực khoái, Lucie cắn chặt chiếc gối, Sharko lật người cô lên, với sự dịu dàng mãnh liệt của một con sói cái nâng đỡ sói con, rồi hổn hển đi sâu vào bên trong cô. Những tiếng khóc, những tiếng hét, những khuôn mặt người chết, những Lydia và Alice nhòa đi, bị chìm lấp trong khoái lạc. Những giây đồng hồ phập phồng, tựa những cú phóng điện trên làn da. Trong sự căng ra của những cơ bắp cháy bỏng, Sharko cứng người, dây thần kinh ở cổ gồ lên. Và, trong lúc nghiến chặt hai hàm răng, trong lúc những động tác của anh bốc cháy, anh nhìn chăm chăm vào khu vực giữa phòng.
Con bé vẫn đứng đó, hai bàn chân đặt cạnh nhau, hai bàn tay buông dọc hai bên đùi.
Và, lần đầu tiên trong đời, Sharko nhìn thấy Eugénie khóc.
Thời khắc đó tưởng chừng kéo dài vĩnh viễn. Đến lượt mắt viên thanh tra nhòa đi, trong khi người phụ nữ nằm bên dưới anh rên rỉ.
Và trong phép mầu của các giác quan đang ngây ngất, đứa bé gái mỉm cười với anh.
Con bé giơ bàn tay nhỏ bé lên và gửi đến anh một cử chỉ thân thiện.
Giàn giụa nước mắt, Sharko cũng đáp lại bằng cử chỉ tương tự.
Trong khoảnh khắc, Eugénie ra khỏi phòng mà không bao giờ quay trở lại. Cánh cửa lặng lẽ đóng lại sau lưng con bé.
Và cuối cùng, Sharko cũng buông mình theo khoái lạc.