Chương 53
Sharko giật mình tỉnh giấc: điện thoại của anh đang rung trên tủ com mốt.
Anh dứt khỏi thân thể ấm nóng mà anh đang ôm sát vào người, rồi lăn mình sang bên.
Ở đầu dây đằng kia, là Pierre Monette. Anh ta đã tìm ra nguồn gốc của chiếc chìa khóa mà Philip Rotenberg trao lại cho Lucie. Nó được dùng để mở một trong những ô tủ gửi đồ tại ga trung tâm Montréal. Viên cảnh sát Canada hẹn gặp anh ở đó vào giữa trưa, trước đó anh ta còn phải xử lý vài việc quan trọng.
Viên thanh tra gác máy rồi quay về phía người phụ nữ chung giường với anh. Anh vuốt ve lưng cô bằng đầu ngón tay. Cô có làn da thật mềm mại, thật trẻ trung, nếu so sánh với lớp vỏ dày cộp đã rèn giũa anh, chính anh, thành một cảnh sát đường phố. Chừng ấy con đường chia cách họ, cả hai người… Khẽ khàng, anh vùi mũi vào mái tóc vàng của cô, và hít hà lần cuối mùi thơm của nước hoa trộn lẫn với mồ hôi.
Anh không thể tự dối mình được nữa: anh cảm thấy cô thật hấp dẫn. Từ khi họ gặp nhau, anh chưa bao giờ thực sự xua đuổi được khuôn mặt cô khỏi tâm trí mình. Không gây một tiếng động, anh trở dậy và đi tắm. Khi vặn cho nước chảy, khi tự nhìn mình trong gương hoặc khi mặc quần áo, anh đều tìm kiếm Eugénie. Anh nhớ lại, với sự chính xác của một bác sĩ phẫu thuật, cái vẫy tay khẽ khàng mà con bé đã gửi đến anh trong đêm. Và những giọt nước mắt đó, trên gò má trẻ thơ của con bé. Liệu có phải Eugénie đã cảm thấy hạnh phúc? Và rốt cuộc, con bé để cho anh yên?
Không, không, anh không thể tin điều đó. Anh bị ốm, anh bị tâm thần phân liệt thể hoang tưởng và cần được điều trị bằng thuốc đến tận ngày cuối đời. Mọi việc không thể diễn ra như thế. Không phải trong đời thực.
Sau khi uống thuốc xong, anh trở vào phòng ngủ. Lucie ngồi ở đầu giường, cô chăm chăm nhìn anh.
- Một ngày nào đó, anh sẽ giải thích với em về những vỉ thuốc đó chứ?
Như thể không nghe thấy câu hỏi, anh đến bên cô và hôn cô.
- Chúng ta có việc phải làm. Ăn sáng, lao đến gặp các bà xơ tốt bụng rồi ra ga. Em thấy chương trình như thế ổn không?
Anh giải thích ngắn gọn với cô về chiếc chìa khóa tủ gửi đồ. Lucie vươn vai, đứng dậy rồi đột ngột áp sát vào người anh.
- Đêm qua, em thấy rất tuyệt, và chuyện đó đã không xảy ra với em từ lâu lắm rồi. (Cô thở dài.) Em không muốn chuyện này dừng lại.
Sharko áp hai lòng bàn tay lên lưng cô rồi xoa bóp cho cô với sự dịu dàng rốt cuộc cũng khiến anh ngạc nhiên. Anh nói vào hõm tai cô, xen lẫn tiếng thở dài.
- Chúng ta sẽ phải suy nghĩ về toàn bộ chuyện này, được không?
Lucie đắm mình trong ánh mắt anh, rồi gật đầu.
- Một ngày nào đó, em muốn được quay trở lại đây, và khám phá đất nước này theo cách khác, chứ không phải qua một cơn ác mộng giữa ban ngày. Em rất muốn ngày đó em đi cùng anh.
Đầy nuối tiếc, cô nhẹ nhàng tách ra khỏi người anh. Cô những muốn thời khắc này kéo dài mãi mãi. Cô biết mối quan hệ của họ mong manh nhường nào, và đã nghĩ đến chuyến quay về Pháp. Mọi chuyện trong cuộc sống có nguy cơ chia cắt họ mà họ không thực sự nhận ra.
- Em sẽ quay về phòng mình để lấy đồ. Có lẽ em có thể trả phòng, anh nghĩ sao?
- Em hiểu công tác hành chính và những miệng lưỡi cay độc mà. Tốt hơn hết là để riêng hai hóa đơn. Em không nghĩ thế sao?
- Có, có… Anh nói đúng.
Họ vừa ra khỏi khách sạn Delta. Giống như hai du khách hoàn hảo, họ sóng bước bên nhau, thật chậm, đi về hướng tu viện của các xơ áo xám, và theo tấm bản đồ do nhân viên lễ tân khách sạn cung cấp, tu viện đó nằm cách khách sạn chừng một ki lô mét. Không nói về chuyện đã xảy ra đêm qua, họ rẽ vào phố René-Lévesque, rồi đi giữa những tòa nhà hoành tráng của các công ty lớn trên thế giới. Cuối cùng, họ đến trước một lối đi rộng được bảo vệ bởi một hàng rào có khóa.
Sau khi họ tự giới thiệu vào điện thoại nội bộ, một cánh cửa vòm mở ra để họ đi qua. Tiếng xe cộ ồn ào nhanh chóng tắt đi, đỉnh các tòa nhà chọc trời biến mất nhường chỗ cho một lối đi rải sỏi, chạy xuyên giữa một khu vườn. Cuối lối đi, tu viện hiện ra, nơi này vốn là bệnh viện đa khoa cũ của Montréal với tạo hình chữ H, ở giữa là nhà nguyện La Mã vút cao, cây thánh giá trên đỉnh nhà nguyện lấp lánh trong ánh mặt trời. Hai cánh chái dài màu xám tỏa sang hai bên. Cánh Guy là nơi sinh sống của cộng đồng tu sĩ, còn cánh Saint-Mathieu đón nhận người già, người tàn tật và trẻ mồ côi. Năm tầng, hàng trăm cửa sổ giống hệt nhau, một kiến trúc khắc nghiệt đến lạnh người… Lucie dễ dàng hình dung ra bầu không khí hẳn từng ngự trị nơi này vào những năm 1950. Kỷ luật, nghèo khổ, dâng hiến bản thân.
Hai người lặng lẽ đi dọc tòa nhà bằng gạch sẫm màu. Đến trước một trong những lối vào ở cánh Guy, họ gặp xơ bề trên quản lý chung các xơ áo xám. Đóng khung trong những lớp vải đen và trắng, khuôn mặt bà khắc khổ, nhăn nheo như bánh thánh. Mặc dù bà cố gắng mỉm cười với họ, nhưng một nỗi đau khổ như nỗi đau của Chúa cứu thế vẫn khiến các đường nét trên mặt bà căng ra.
- Hai người nói mình là cảnh sát Pháp à? Tôi có thể làm gì cho hai người?
- Chúng tôi muốn gặp xơ Marie-du-Calvaire.
Nét mặt bà xơ bề trên càng rúm ró hơn.
- Xơ Marie-du-Calvaire đã trên tám mươi lăm tuổi. Bà ấy mắc chứng viêm khớp và ở một mình phần lớn thời gian trong ngày, nằm trên giường. Hai người muốn gì ở bà ấy?
- Hỏi bà ấy vài câu về quá khứ của bà ấy. Chính xác là những năm 1950.
Bà xơ già vẫn giữ vẻ bình thản. Bà lưỡng lự.
- Tôi hy vọng không liên quan gì đến những phiền toái với Giáo hội chứ?
- Tuyệt đối không.
- Hai người gặp may đấy. Xơ Marie-du-Calvaire có một trí nhớ tuyệt vời. Có những điều không bao giờ bị xóa nhòa.
Bà xơ mời họ vào. Ba người bước đi trong những hành lang lạnh lẽo, tối tăm, có trần rất cao và những cánh cửa ngang đóng kín. Có những tiếng thì thầm, những bóng người đi thành từng cặp ở phía xa biến mất như những chiếc khăn mùi soa bay lên. Một tiếng hét trầm đục rung lên, đâu đó. Những giai điệu Cơ đốc giáo…
- Xơ Marie-du-Calvaire vẫn luôn làm việc cho xơ, phải không xơ? Sharko nói, gần như thì thầm.
- Không. Đầu tiên, bà ấy rời khỏi chỗ chúng tôi vào đầu những năm 1950, vì lệnh trên bắt buộc như thế. Bà ấy đã gia nhập hội đoàn nữ tu sĩ của tu viện Bác ái Mont-Providence, trong vài năm, trước khi quay trở lại đây.
Mont-Providence… Lucie đã nghe thấy cái tên này, ở trung tâm lưu trữ. Cô lập tức phản ứng:
- Vậy là bà ấy đã làm việc tại bệnh viện - trường học từng bị chuyển đổi thành bệnh viện tâm thần trong ngày một ngày hai, theo lệnh của chính phủ Duplessis?
- Quả đúng thế. Một bệnh viện rốt cuộc đã tiếp nhận số lượng người điên bằng với người tỉnh táo. Xơ Marie-du-Calvaire đã làm việc ở đó trong nhiều năm. Bất chấp sức khỏe của chính bà ấy.
- Thế tại sao sau đó bà ấy lại quay trở lại đây, với các xơ?
Mẹ bề trên quay lại. Đôi mắt bà ánh lên như hai ánh nến.
- Bà ấy đã trái lệnh và trốn khỏi Mont-Providence, con gái ạ. Đã hơn năm mươi năm nay, xơ Marie-du-Calvaire là một người chạy trốn.