← Quay lại trang sách

Chương 55

Hai viên cảnh sát đi bộ từ tu viện đến ga trung tâm Montréal, nhà ga nằm ngay cạnh đó. Họ bước đi mà không nói gì, chìm đắm trong những suy nghĩ u ám nhất. Họ nhìn thấy những căn phòng được ngăn cách trong bệnh viện, nơi sự điên loạn rên rỉ, những đứa bé gái sợ sệt, bị trộn lẫn với những bệnh nhân tâm thần tồi tệ nhất. Thậm chí họ còn nghe thấy tiếng lách tách của những cú sốc điện trong những căn phòng cách âm. Làm sao có thể tồn tại được những chuyện như thế? Một nền dân chủ chẳng phải là nhằm bảo vệ công dân của mình khỏi những lệch lạc dã man nhất đó sao? Sắp nôn đến nơi, Lucie cảm thấy cô cần phá vỡ bầu không khí im lặng. Cô bước đến ôm siết lấy Sharko, vòng tay quanh eo anh.

- Anh không nói nhiều lắm nhỉ. Em muốn biết anh cảm thấy thế nào.

Sharko lắc đầu và mím chặt môi:

- Ghê tởm. Chỉ có nỗi ghê tởm sâu sắc. Thực sự không có lời nào để miêu tả những chuyện như thế.

Lucie tựa đầu vào bờ vai vững chãi của anh, và họ cứ thế bước đi, đến tận nhà ga. Khi đến khoảng đất rộng đằng trước ga, buông lơi vòng tay ôm, họ tiến về phía một trong những sảnh chờ của tòa nhà khổng lồ, nơi đông đặc khách vào thời điểm giữa mùa hè này. Những con người vô tư lự, hạnh phúc hoặc vội vã…

Viên cảnh sát Pierre Monette và một trong số các đồng nghiệp của anh ta đang vừa chờ vừa uống cà phê. Những người làm nghề giữ trật tự chào nhau một cách trân trọng và chỉ trao đổi những chuyện tầm phào.

Những ngăn tủ gửi đồ được bố trí thành hai dãy, trải dài trước một máy rút tiền, bên dưới phiến lá thông đỏ trên quốc kỳ Canada. Lucie ngạc nhiên khi một người kiên cường như Rotenberg lại chọn địa điểm dễ tiếp cận và thường xuyên có người lui tới như thế này, nhưng cô tự nhủ rằng ông già luật sư chắc hẳn đã sao chụp thông tin của ông thành nhiều bản để gửi ở các nơi khác, tại các địa điểm khác, có lẽ cũng giống như Lacombe đã làm với các bản sao cuộn phim của ông ta trước khi bị chết cháy.

Pierre Monette chỉ vào ngăn tủ số 201 nằm ở chót cùng bên trái.

- Chúng tôi đã mở rồi. Và đây là thứ chúng tôi tìm thấy.

Anh ta lấy từ trong túi ra một vật.

- Một chiếc USB.

Anh ta đưa nó cho Sharko, anh giơ nó lên ngang tầm mắt.

- Anh sao giúp tôi một bản nhé?

- Chúng tôi đã làm rồi. Hãy giữ lấy bản này.

- Các anh nghĩ gì về chuyện này?

- Chúng tôi chẳng hiểu gì cả. Tôi trông chờ những lời giải thích từ phía các anh. Rốt cuộc, câu chuyện của các anh đã kích thích trí tò mò của tôi.

Sharko gật đầu.

- Cứ tin ở tôi. Chúng tôi sẽ còn phải nhờ đến sự trợ giúp của các anh. Chúng tôi muốn các anh ưu tiên tìm kiếm giúp về một người đàn ông có tên là James Peterson, hoặc Peter Jameson. Ông ta từng là bác sĩ ở bệnh viện tâm thần Mont-Providence trong những năm 1950, và sống ở Montréal. Chắc là hiện nay ông ta khoảng chừng tám mươi tuổi.

Monette ghi chép vào một cuốn sổ tay.

- Được rồi. Có lẽ tôi sẽ gọi lại cho anh vào cuối ngày.

Trong khi Lucie và Sharko quay lại con đường dẫn về khách sạn, viên thanh tra kín đáo quay lại và tìm kiếm Eugénie trong đám đông. Anh vươn cổ ra, nghiêng người để nhìn ra sau lưng một cặp đôi che khuất tầm mắt anh.

Con bé vẫn không có ở đó.