← Quay lại trang sách

Chương 56

Phòng khách sạn của Sharko đã được dọn dẹp xong. Ga sạch, giường phẳng, đồ vệ sinh cá nhân được thay mới. Viên cảnh sát kéo chiếc va li cũ dưới gầm giường ra. Anh mở va li lấy máy tính xách tay.

Lucie kín đáo cúi đầu nhìn xuống, cặp lông mày nhíu lại.

- Trong va li của anh có một hũ xốt đúng không?

Sharko nhanh chóng đóng va li lại, kéo khóa rồi bật máy tính xách tay.

- Anh vẫn luôn gặp khó khăn với các chế độ ăn kiêng…

- Giữa thứ này và món mứt hạt dẻ… Theo ý em, cứ nhìn vào màu sắc, thì nó chịu đựng chuyến đi không được tốt lắm.

Không đáp lại, Sharko cắm USB vào máy tính, và một cửa sổ hiện ra với hai thư mục. Tên của chúng được đặt là Szpilman’s discovery và Barley Brain Washing .

- Cùng một dạng cây thư mục như trên máy vi tính của Rotenberg. Vốn là người cẩn thận, ông ấy đã cảnh giác lưu trữ dữ liệu của mình.

- Barley hay Szpilman trước đây?

- Barley. Ông luật sư đó đã cho em xem những bức ảnh chụp điều kiện sinh hoạt của các bệnh nhân, nhưng vẫn còn một đoạn phim trong thư mục. Một đoạn phim mà Sanders đã chiếu cho các bệnh nhân của ông ta xem để tẩy não họ.

Sharko làm theo. Anh nhấp chuột vào tệp tin Brainwash01.avi .

- 01… Có nghĩa là còn hàng chục đoạn phim khác nữa.

Ngay từ hình ảnh đầu tiên, hai viên cảnh sát đã hiểu ra ngay lập tức. Sharko ấn nút Dừng và chỉ ngón trỏ vào phía trên bên phải của hình ảnh. Anh quay sang Lucie, vẻ mặt nghiêm trang:

- Vòng tròn màu trắng… Giống hệt vòng tròn trên cuộn phim đáng nguyền rủa kia.

- Cũng giống hệt vòng tròn trên các crash film . Dấu ấn thương hiệu của Jacques Lacombe.

Một khoảng im lặng nặng nề, rồi giọng Lucie vang lên, lanh lảnh:

- Ông ta làm việc cho CIA. Jacques Lacombe từng làm việc cho CIA.

Lucie có cảm giác một mảng mới trong trò chơi xếp hình đã được khớp lại. Những mảnh ghép lồng khít vào nhau theo đúng logic, đầy thuyết phục.

- Chuyện này giải thích việc ông ta đến sống ở Washington vào năm 1951, nơi Cơ quan Tình báo Mỹ đặt trụ sở. Rồi việc ông ta chuyển đến sống ở Canada, trong thời gian Mkultra phát triển ở đó. Họ đã tuyển dụng ông ta theo cùng cách họ tuyển dụng Sanders… Trước hết, họ quan tâm đến những bộ phim của ông ta, đến các kỹ thuật điều khiển vô thức. Sau đó, họ bắt đầu liên hệ với ông ta, và cũng giống như đã từng làm với tay bác sĩ tâm thần, họ tạo cho ông ta một vỏ bọc - nghề chiếu phim - cùng với một tài khoản ngân hàng chắc chắn là rất đẹp.

Sharko hưởng ứng:

- Họ đã chiêu mộ được những kẻ giỏi nhất từ khắp nơi trên thế giới. Nhà khoa học, bác sĩ, kỹ sư, và thậm chí cả một nhà làm phim. Phải có nhiều người để sản xuất ra những đoạn phim mà người ta chiếu cho các bệnh nhân xem.

Lucie gật đầu. Theo dòng chảy dữ dội của cuộc điều tra, người đàn ông mà cô đang đối diện không phải người vừa ngủ với cô, mà là một đồng nghiệp cùng cô chịu đựng cam go đau khổ: nỗi cam go của một cuộc truy đuổi nguy hiểm, bất khả thi.

- Rotenberg đã nói với em rằng chương trình nghiên cứu liên quan đến lũ trẻ và lũ thỏ không phải là Mkultra, và rằng tay bác sĩ mà chúng ta không bao giờ nhìn thấy qua máy quay không phải là Sanders. Như vậy…

- Jacques Lacombe đã làm việc trong khuôn khổ hai dự án. Dự án Mkultra cùng với Sanders tại Barley, và dự án có liên quan đến lũ trẻ, cùng với gã Peterson, hoặc Jameson trứ danh kia, tại Mont-Providence. CIA biết rằng họ có thể tin tưởng vào ông ta. Chắc hẳn cơ quan đó cần một người đáng tin để quay lại điều ngấm ngầm diễn ra trong những căn phòng màu trắng đó.

Lucie đứng dậy và đi rót cho mình một cốc nước. Cái đêm say đắm và khoái lạc đã xa rồi. Những bóng ma đã trở lại. Sharko chờ cô quay về chỗ và dịu dàng luồn tay vào gáy cô.

- Em ổn chứ?

- Chúng ta tiếp tục thôi…

Anh nhấn phím Xem. Brainwash01.avi…

Bộ phim của Lacombe, từng được chiếu cho các bệnh nhân của Sanders, là một thứ kỳ dị khác thường. Đó là sự trộn lẫn những ô vuông đen và trắng, những đường thẳng, những đường cong uốn lượn chẳng khác nào những con sóng. Người ta có cảm giác đang bồng bềnh trong một thế giới ảo giác, thiền định, nơi tâm trí thực sự không còn biết bấu víu vào đâu. Trên màn hình, những ô vuông di chuyển, chậm rãi, nhanh chóng, những con sóng lớn dần trước khi biến mất. Sharko cho đoạn phim chạy từng hình ảnh một, và khi đó, những cảnh quay bị che giấu hiện ra.

Lucie nhăn mũi. Họ nhìn thấy những thứ giống như những ngón tay khù khoằm, quắp lại xung quanh những hộp sọ đặt trên một cái bàn. Những con nhện quay cận cảnh, chúng đang nhả tơ quấn kín những con côn trùng. Một mảng mây đen khổng lồ, trên nền trời trong veo. Một cục máu đông sẫm lại trong một vũng máu. Nỗi kinh hoàng, những hành vi lệch lạc điên rồ, tất cả những gì Jacques Lacombe ưa thích.

Sharko xoa bóp hai bên thái dương. Anh bị chấn động:

- Chúng hẳn đã chiếu đi chiếu lại bộ phim này cho các bệnh nhân. Cộng với âm thanh phát ra từ loa phóng thanh, cái mớ đó đâu khác nào cỗ máy tẩy não đích thực. Tay Lacombe kia bại hoại chẳng kém gì tay Sanders.

- Chắc hẳn đây chính là hình ảnh mà gã quay phim đưa ra về căn bệnh thần kinh: những cảnh tượng thể hiện sự thao túng, sự cầm tù, việc cơ thể bị những sinh vật xa lạ xâm chiếm. Tất cả những thứ này đều nhằm gây ra một kiểu sốc thần kinh. Cũng giống như Sanders, ông ta muốn triệt tiêu căn bệnh này bằng cách tác động trực tiếp vào vô thức. Triệt hạ nó giống như ngày nay người ta triệt hạ các tế bào ung thư bằng tia laser.

Sharko buông tay khỏi con chuột và lùa bàn tay vào mái tóc.

- Những kẻ mọi rợ… Chúng ta đã rơi vào thế giới của một cuộc đua khám phá. Thế giới của chiến tranh lạnh, của cuộc chiến giữa phương Đông và phương Tây, nơi người ta sẵn sàng hy sinh bất cứ thứ gì để đạt được mục đích của mình.

Lucie thở dài và nhìn thẳng vào mắt viên thanh tra.

- Ấy thế mà chính những nỗi kinh hoàng này lại kết hợp chúng ta với nhau, hai ta… Không có vụ án ghê tởm này, có lẽ chúng ta sẽ không bao giờ gặp nhau.

- Chỉ một mối quan hệ nảy sinh trong khổ ải mới có thể gắn kết hai cảnh sát như chúng ta với nhau. Em không nghĩ thế sao?

Lucie cắn môi. Hơn tất cả, sự khắc nghiệt, sự điên rồ của thế giới khiến cô thấy buồn thấm thía.

- Đâu là logic trong chuyện này?

- Không có logic nào cả. Chẳng bao giờ có logic hết.

Cô hất cằm về phía màn hình.

- Còn thư mục kia nữa. Đã đến lúc chúng ta tiếp cận các phát hiện của Szpilman. Đồng thời hy vọng rằng rốt cuộc chúng ta có thể khám phá những bí mật của ông ấy, một lần cho xong.

Sharko nghiêm trang gật đầu. Xung quanh họ, bầu không khí trong căn phòng lại trở nên dính dớp, nặng nề. Viên cảnh sát nhấp chuột và mở ra nội dung của thư mục có tên Szpilman’s discovery . Chỉ có duy nhất một tệp tin dưới dạng PowerPoint, mang tên Mental contamination.ppt. Lucie cảm thấy cổ họng cô nghẹn lại.

- Chờ một chút. Rotenberg đã nói với em về quá trình lây nhiễm qua đường thần kinh, trước khi ông ấy bị bắn. Sau chuyện đã xảy ra, những phát súng, ngọn lửa, em quên bẵng mất. Anh mở tập tin này đi.

- Có vẻ là một chuỗi các hình ảnh.

Toàn cảnh mở ra, để lộ những hình ảnh độc địa. Xuất hiện những bức ảnh chụp một tên lính Đức chĩa súng vào những phụ nữ Do Thái, mà hai viên cảnh sát đã nhìn thấy trong cuộc họp tại trụ sở cảnh sát ở Nanterre. Ánh mắt tên lính ở lớp cảnh đầu bị khoanh tròn bằng bút đánh dấu.

- Đôi mắt… Chính là thứ mà Szpilman muốn mọi người chú ý.

Loạt ảnh tiếp theo: những hố chôn tập thể.

Những xác người châu Phi dồn đống, chồng chất lên nhau, do quân đội thu gom về. Biểu hiện phi nhân tính của một vụ tàn sát kinh hoàng.

- Rwanda… viên thanh tra cảnh sát khó nhọc thì thầm. Năm 1994. Diệt chủng.

Một bức ảnh đặc biệt đáng sợ chụp những người Hutu đang hành động, tay cầm mã tấu. Khuôn mặt những kẻ tấn công căng ra trong nỗi căm thù, mép họ sùi bọt, dây thần kinh gồ lên ở cổ và cánh tay.

Thêm một lần nữa, mắt những kẻ giết người được khoanh tròn. Lucie xáp lại sát màn hình.

- Luôn luôn, luôn luôn là ánh mắt ấy… Người Đức, người Hutu, đứa bé gái với lũ thỏ. Giống như là… một đặc điểm chung với sự điên cuồng, bất chấp các dân tộc và các thời đại.

- Những hình thức khác nhau của chứng điên loạn tập thể. Chúng ta đang ở ngay trong hiện tượng đó.

Sau đó, nhiếp ảnh gia chiến tranh mạo hiểm đi vào giữa các xác chết, nấn ná trên các thây ma, không hà tiện những cận cảnh chết chóc rùng rợn.

Bức ảnh tiếp theo khiến Lucie và Sharko đờ người ra trong nỗi sững sờ.

Bức ảnh chụp một người Tutsi bị khoét bỏ nhãn cầu, hộp sọ bị xẻ làm đôi.

Bức ảnh có chú thích: “Trên cả tàn sát… Biểu hiện của cơn điên loạn Hutu.”

Lucie co người ngồi trên ghế, một bàn tay đặt trên trán. Nhiếp ảnh gia chiến tranh đã tưởng rằng sự dã man này xuất phát từ chính những người Hutu, nhưng sự thực lại nằm ở chỗ khác.

- Không phải chứ…

Sharko kéo mạnh lớp da trên má, cho đến khi hai mắt căng ra.

- Hắn cũng ghé qua đó. Kẻ bệnh hoạn chuyên lấy cắp não bộ. Ai Cập, Rwanda, Gravenchon… Còn bao nhiêu nơi khác nữa?

Theo đà, những tài liệu khác xuất hiện, lúc là những bức ảnh lưu trữ, lúc lại là những bản chụp các bài báo hoặc những trang sách lịch sử.

Lần nào cũng là những cảnh tượng diệt chủng hoặc tàn sát. Miến Điện, 1988. Sudan, 1989. Bosnia-Herzegovina, 1992. Những bức ảnh đáng nguyền rủa, được chụp trong cơn cuồng nộ tức thời. Tất cả những gì tồi tệ nhất mà Lịch sử nôn ra đang nằm ở đó, ngay trước mặt họ. Và lại thêm những ánh mắt bị khoanh tròn. Sharko tìm kiếm những hộp sọ bị cắt xẻ trong những núi xác chết, nhưng không tìm thấy. Tuy nhiên, chắc chắn là chúng có hiện diện, đâu đó giữa những xác chết. Chỉ đơn giản là chúng không được chụp ảnh.

Viên cảnh sát giận dữ nhấn phím Thoát.

- Đủ rồi!

Anh đứng dậy, đưa hai tay ôm đầu, đi đi lại lại trong phòng. Lucie vẫn chưa thể bình tĩnh lại được.

- Lây nhiễm qua đường thần kinh, cô nhắc lại như một cái máy…

Cô cho chạy nốt những hình ảnh cuối cùng, rồi buổi chiếu phim kết thúc.

Căn phòng yên tĩnh trở lại. Chỉ có tiếng ro ro rất khẽ của điều hòa nhiệt độ. Lucie lao ra mở cửa sổ.

Không khí, cô cần không khí.