Chương 57
Sharko bóp chặt đầu giữa hai bàn tay.
- Chắc chắn kẻ sát nhân có ở đó… Hiện diện sau mỗi vụ tàn sát, để đánh cắp những bộ não.
Tái nhợt, Lucie vừa quay trở vào ngồi lên giường. Cô chăm chăm nhìn màn hình máy vi tính, đôi mắt trống rỗng.
- Szpilman không quan tâm đến những lý do chính trị, dân tộc hoặc hiện sinh của các vụ diệt chủng. Ông ấy truy tìm thứ gì đó trong những vụ giết người này, nơi những người cha, những đứa trẻ hoàn toàn bình thường, đột nhiên ra tay giết người. Ngay trước khi chết, Philip Rotenberg đã kể với em về những nghiên cứu mà ông già người Bỉ từng tiến hành về cái gọi là lây nhiễm qua đường thần kinh. Ông ấy bảo em rằng có thể đã từng tồn tại một hiện tượng mà mức độ dữ dội của nó đã làm biến đổi cấu trúc não bộ.
- Ý em muốn nói là giống như một loại virus?
- Đúng vậy, ngoại trừ việc chẳng có gì thực sự mang tính vật chất hoặc hữu cơ. Chỉ là… một thứ gì đó qua mắt đi thẳng vào não làm biến đổi hành vi của con người, giải phóng sự hung bạo trong họ.
- Một dạng điên loạn tập thể gây tội ác.
- Theo một cách nào đó. Từ khi xem bộ phim quay những đứa bé gái trong căn phòng màu trắng, em luôn có một hình ảnh trong đầu: hình ảnh về một phi đội máy bay chiến tranh. Máy bay đầu tiên, nhân tố kích hoạt, bắt đầu đổi hướng bay về phía mặt đất, và những chiếc máy bay còn lại cũng làm y hệt, lần lượt chiếc này sau chiếc khác, như thể có một sợi dây vô hình kết nối chúng với nhau. Phải chăng hội chứng E trứ danh kia cũng là như thế? Một cá nhân đóng vai trò kích hoạt, vô cùng bạo lực, hành động, rồi sự lây nhiễm bạo lực qua đường thần kinh lan tràn gần như ngay lập tức từ cá nhân này sang cá nhân khác? Thế nếu như đó chính là mục đích của các thử nghiệm được che giấu trong bộ phim của Lacombe? Bằng mọi giá, tìm cách tạo ra hiện tượng đó trước một máy quay? Thiết lập bằng chứng cụ thể cho sự tồn tại của hiện tượng đó?
Sharko đi đi lại lại như cái máy trong phòng. Không còn gì xung quanh tồn tại với anh. Vụ án đã chiếm lĩnh toàn bộ tâm trí anh, và anh thấy những điều Henebelle vừa nói dường như vừa kỳ cục vừa chính xác đến đáng sợ. Szpilman, qua những nghiên cứu cá nhân và sự kiên trì của ông, đã hiểu ra điều đó. Ông đã dành nhiều năm để lục tìm trong sách vở, liên hệ với các nhiếp ảnh gia chiến tranh, tập hợp các bức ảnh, theo dấu một phát hiện khủng khiếp. Cuối cùng, chắc hẳn cuộn phim ngẫu nhiên rơi vào tay ông đã là viên gạch đặt nền móng cho những nghiên cứu của ông, cái nền móng ông còn thiếu để có thể hiểu được điều cốt tủy trong cuộc tìm kiếm của ông.
- Có những người, trên hành tinh này, đang tìm cách để hiểu, dưới góc độ y học, anh có thể nói là dưới góc độ gần như giải phẫu học, hiện tượng này hoạt động như thế nào, cái hiện tượng đã được Lacombe chính thức quay phim lại cách đây hơn năm mươi năm trong khuôn khổ các thử nghiệm bí mật. Lây nhiễm bạo lực qua đường thần kinh bắt đầu từ một nhân tố kích hoạt. Hội chứng E chính là như thế.
- Lây nhiễm bạo lực qua đường thần kinh bắt đầu từ một nhân tố kích hoạt, Lucie nhắc lại. Một hiện tượng hiếm gặp, bấp bênh, có thể xảy ra ở bất cứ đâu, vào bất cứ thời điểm nào. Người ta không thể nghiên cứu nó một cách dễ dàng trong phòng thí nghiệm, thế nên người ta lục tìm trên thực địa. Tại hiện trường các vụ thảm sát, giữa những hiện tượng điên loạn tập thể. Người ta tìm kiếm trong đầu những người chết một dấu vết, một triệu chứng.
Sharko vẫn tay chống cằm, tiếp tục chuyến viễn du trong tâm tưởng.
- Chastel biết về sự tồn tại của hội chứng E, và điều đó cho ta thấy hai điều. Thứ nhất, đó là hồ sơ này, vốn nằm trong tay CIA vào những năm 1950, đã đến tay cơ quan tình báo Pháp. Còn điều thứ hai, nằm ngay trong… chính Binh đoàn Lê dương. Đó là nơi những người đàn ông, nhất là trong các giai đoạn sàng lọc, bị đẩy đến tận cùng giới hạn chịu đựng cả về thể chất lẫn tinh thần. Nơi bất cứ chi tiết nào cũng có thể đột ngột làm nổ tung mọi thứ.
- Binh đoàn Lê dương có thể là mảnh đất thuận lợi cho sự xuất hiện của hiện tượng lây nhiễm qua đường thần kinh, ý anh muốn nói thế đúng không?
- Chính xác. Em hãy nhớ lại bức ảnh chụp đám lính đứng trước mặt những người mẹ Do Thái và con của họ, hoặc bức ảnh chụp những người Hutu, với những chiếc rìu giơ cao, bạo lực gắn liền với những cảnh tượng này, bối cảnh của chúng. Không nghi ngờ gì nữa, có những nhân tố ban đầu thúc đẩy sự xuất hiện của hội chứng E, chẳng hạn như sự căng thẳng, nỗi sợ hãi, điều kiện bên ngoài.
- Chiến tranh, sự giam cầm… Tất cả những gì gắn với bất cứ hình thức quyền lực nào. Bà xơ già đã nói đến tình trạng căng thẳng của các bé gái, rằng người ta giam chúng trong những căn phòng và quát nạt chúng.
Sharko gật đầu đầy tin chắc.
- Chính xác là thế. Trước khi đảm nhiệm chức vụ tư lệnh, Chastel từng chỉ huy các khóa đào tạo sinh tồn ở Guyane, một địa ngục khiến lính lê dương phát điên. Có thể đã có biểu hiện của hội chứng E ở đó. Sau sự việc ấy, Chastel có thể đã quan tâm đến kẻ chuyên ăn cắp bộ não mà chúng ta đang tìm. Ông ta liền lợi dụng các cơ quan tình báo, trước khi quay trở lại Aubagne. Anh nghĩ ông ta nhận vị trí tư lệnh đó là để cố kích hoạt hội chứng E ngay trong đội ngũ quân nhân của ông ta, nhằm giúp người ta có thể nghiên cứu hội chứng đó trên người sống.
- Một kiểu lồng ấp. Tương tự các thử nghiệm vào năm 1955, nhưng lần này là ở ngoài trời.
- Đúng thế. Và ông ta đã bị mắc vào cái bẫy của chính mình. Mohamed Abane, nhân vật vô cùng hung hãn, đã trở nên không thể kiểm soát và kéo theo bốn người đàn ông khác cùng trở nên điên cuồng giống anh ta. Họ đã bị hạ sát, nhiều khả năng là trước khi Chastel kịp can thiệp. Sau sự việc đó, viên đại tá đã lập tức kiểm soát mọi chuyện. Ông ta, gã Manoeuvre thủ hạ của ông ta và “kẻ lấy cắp bộ não” của chúng ta bắt đầu thực hiện công việc: cưa hộp sọ, khoét nhãn cầu, chôn những cái xác.
Sharko đứng dậy và vung vẩy bản danh sách những người tham dự SIGN, cố kìm cảm giác buồn nôn.
- Manoeuvre và Chastel chỉ là những kẻ tòng phạm. Chúng ta cần tìm ra kẻ giết người thực sự. Kẻ đã rạch xẻ ba cô gái Ai Cập. Kẻ có lẽ đã di chuyển từ nước này sang nước khác suốt những năm vừa qua để cưa mở hộp sọ các nạn nhân. Tên trùm sỏ. Hắn nằm ở đây, trước mắt chúng ta, trong bản danh sách này. Vụ Miến Điện khiến chúng ta phải ngược về hai mươi hai năm trước. Nếu quả thực hắn đã đến đó sau vụ thảm sát, thì ngày nay kẻ sát nhân của chúng ta ít nhất cũng đã bốn mươi lăm tuổi.
Sharko im lặng như một con sò, đắm chìm vào bản danh sách và bắt đầu gạch bỏ những cái tên. Vẫn còn bị chấn động, Lucie tranh thủ kết nối vào mạng wi-fi của khách sạn. Cô gõ vào trang Google cái tên “Peter Jameson”, nhưng không có được kết quả nào đủ sức thuyết phục. Cô liền nhập “James Peterson”. Nhiều kết quả hiện ra.
- Franck này? Anh nên đến đây xem… Có một James Peterson tương ứng với các tiêu chí của chúng ta.
Sharko không nghe thấy cô nói, cô phải nhắc lại. Anh ngước mắt về phía cô và chỉ vào bản danh sách.
- Anh nghĩ anh sẽ loại bỏ được khoảng năm mươi phần trăm.
Anh lại gần cô. Lucie chỉ tay vào màn hình. Cô đã nhấp chuột vào một bài viết trên Wikipedia liên quan đến nhân vật đó. Bức ảnh chụp một người đàn ông bé nhỏ gầy gò, nét mặt góc cạnh và ánh mắt riết róng không khoan nhượng.
Hai viên cảnh sát lặng lẽ đọc. James Peterson… Cha mẹ từ New York nhập cư vào Pháp. Ra đời tại Paris năm 1923. Một người siêu phàm, vào đại học năm mười lăm tuổi. Ông ta từng làm giảng viên thỉnh giảng bộ môn sinh lý học trong một thời gian, trước khi ngả sang nghiên cứu hệ thống thần kinh khi chưa đầy hai mươi tuổi. Rồi ông ta di cư sang Mỹ, đến Đại học Yale, nơi ông ta chuyên tâm nghiên cứu kích thích trực tiếp lên não bộ bằng các kỹ thuật điện và hóa học… Vả lại, đó cũng là chủ đề chính trong tác phẩm duy nhất của ông ta, xuất bản năm 1952, với nhan đề Tác động đến não bộ và sự tự do của tâm trí . Kỳ lạ là vào năm 1953, Peterson rời khỏi giới khoa học và người ta không bao giờ nói đến ông ta nữa.
Lucie tiến hành các lệnh tìm kiếm khác nhưng họ không biết được gì thêm. Đúng là Peterson đã thực sự biến mất. Nhưng hai viên cảnh sát đã biết được đích đến của ông ta sau năm 1953: bệnh viện Mont-Providence, dưới cái danh tính lai ghép là Peter Jameson. Ông ta đã được CIA tuyển dụng, giống như những kẻ khác, để tiến hành các thử nghiệm với trẻ em. Cho đến lúc này, hướng điều tra dừng lại ở đó. Hai viên cảnh sát chờ cuộc gọi của Pierre Monette để có được các thông tin cụ thể hơn.
Lucie nhấp chuột vào trang web liên kết đến cuốn sách mà James Peterson đã viết hồi đó. Hình ảnh bìa hiện ra, khiến hai viên cảnh sát chìm vào cơn choáng váng chóng mặt.
Chính là ảnh chụp một con bò mộng có kích thước đồ sộ, đối mặt với một người đàn ông nhỏ bé có bộ ria màu vàng, ông ta đang chắp hai tay ra sau lưng và mỉm cười. Chính là James Peterson.
- Con bò mộng đối mặt với con người, giống như trong bộ phim của Lacombe, Sharko nhận xét. Chính xác thì cuốn sách chết tiệt này nói về nội dung gì?
Bằng vài cú nhấp chuột, Lucie tìm được lời miêu tả ngắn gọn về cuốn sách. Cô cao giọng đọc:
- “Ngành sinh lý học đã tiến bộ đến mức ngày nay, ta có thể khám phá não bộ, ức chế hoặc kích thích tính hung hãn, biến đổi các hành vi làm mẹ hoặc các hành vi tình dục. Con đầu đàn bạo ngược trong một nhóm khỉ sẽ nhường bước cho những con khỉ dưới quyền ngay khi chúng ta kích thích thành công một vùng đặc biệt trong não bộ của nó. Việc tiếp cận trực tiếp vào não bộ, nhờ phép mầu của các kỹ thuật vật lý đáng ngạc nhiên, có thể sẽ tạo nên một giai đoạn mang tính quyết định hơn cả việc làm chủ nguyên tử trong lịch sử loài người.”
Sharko đứng dậy. Anh nhận thấy những trang viết của tác phẩm này rõ ràng ẩn chứa giải pháp dành cho họ. Anh khoác chiếc áo vest để ở đầu giường lên người, cầm lấy bản danh sách rồi đi ra phía cửa:
- Đi theo anh. Trong lúc chờ anh chàng cảnh sát kia gọi tới, chúng ta sẽ tìm hiểu xem cuốn sách đó thực sự che giấu những nỗi kinh hoàng nào.