← Quay lại trang sách

Chương 59

Hai cảnh sát người Pháp ngồi trên một chiếc ghế dài, ngay giữa khuôn viên trường đại học vắng vẻ. Sự tĩnh mịch ngự trị trong không gian chết chóc này. Sharko lấy bản danh sách hai trăm mười bảy người ra và dùng ngòi bút lần theo từng cái tên không bị gạch.

- Em có hiểu giống anh không, Lucie?

- Chúng ta không chỉ tìm kiếm một cá nhân có năng lực y khoa, mà là một người có khả năng thực hiện một thủ thuật phức tạp tương đương với kỹ thuật kích thích sâu vào bộ não, một nhà khoa học quan tâm đến cấu trúc não bộ… Em cho rằng tay James Peterson đó không nằm trong bản danh sách chăng? Hiện nay ông ta chừng bao nhiêu tuổi rồi?

- Quá già rồi… Dù ông ta có thay đổi danh tính, thì trong danh sách này cũng chỉ có duy nhất một người cùng năm sinh với ông ta, năm 1923. Và đó là một phụ nữ.

- Đừng quên rằng anh chỉ có danh sách những người tham dự là người Pháp.

Sharko gạch bỏ, gạch bỏ, gạch bỏ tiếp.

- Anh biết, anh biết… Nhưng tay lính lê dương Manoeuvre là người Pháp. Rất đáng ngờ rằng kẻ lấy cắp não bộ của chúng ta cũng là người Pháp.

- Có thể bác sĩ Peterson có con chăng? Một người con trai, người đã tiếp nối công việc của ông ta?

- Chắc là Monette sắp gọi. Chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ biết thôi.

Lucie cúi người về phía trước, hai bàn tay chắp lại giữa hai bắp chân.

- Chúng ta gần đến đích rồi, cô thở dài. Chắc chắn kẻ sát nhân đang ẩn náu ngay đó, trước mắt chúng ta, và em tin rằng… em tin rằng chúng ta đang đi đến tận cùng những gì chúng ta tìm kiếm ở đây. Anh có nhận thấy tầm cỡ những phát hiện của chúng ta không? Nếu hội chứng E thực sự tồn tại, nó sẽ buộc ta phải xét lại rất nhiều vấn đề. Về tự do cá nhân, cũng như khả năng ra quyết định và khả năng chịu trách nhiệm một số vấn đề của người đó. Em không thể tin được rằng tất cả những gì chi phối chúng ta chỉ thuần túy là hóa học và điện. Chúa ở đâu trong lĩnh vực này? Những cảm xúc, linh hồn, đều không có gì là nhân tạo hết.

Số lượng kẻ tình nghi trên bản danh sách giảm đi, nhưng vẫn còn khá nhiều. Nhìn lướt qua cũng khoảng bốn chục người.

- Tuy nhiên… Ta hãy lấy ví dụ về một bệnh nhân tâm thần phân liệt. Anh ta có thể nhìn thấy một người chính xác như em đang nhìn thấy nhà nghiên cứu mặc áo bờ lu ở đằng kia, dưới những mái vòm. Tất cả chuyện đó chỉ vì vài mi li mét trong não bộ anh ta bị rối loạn. Chuyện đó chẳng liên quan gì đến Chúa hay những trò phù thủy cả. Mà là hóa học. Chỉ là thứ hóa học khốn kiếp thôi.

Điện thoại di động của anh rung lên. Anh nhìn số điện thoại gọi đến.

- Là Pierre Monette…

Anh bật nút loa rồi nghe máy:

- Tôi có vài thông tin về nhân vật Peter Jameson, viên cảnh sát nói.

Peter Jameson… Như vậy, James Peterson quả là đã đến Canada dưới một danh tính giả mạo. Đồng thời, ông ta cũng chẳng thèm bỏ công tìm cho mình một cái tên mới.

- Ông ta chuyển đến Montréal vào năm 1953 và làm việc ở bệnh viện Mont-Providence, với tư cách bác sĩ - nghiên cứu sinh tại khu nhà dành cho các bệnh nhân thiểu năng trầm trọng. Năm 1955, ông ta kết hôn với một phụ nữ có tên Hélène Riffaux, người gốc Canada và là giáo viên toán. Hai vợ chồng họ nhận nuôi một bé gái, và Jameson đã biến mất vài tuần sau đó, mang theo con gái nuôi và bỏ rơi bà vợ. Có vẻ như ông ta không để lại bất cứ dấu vết nào, cũng không để lại địa chỉ liên hệ. Không bao giờ có bất kỳ ai gặp lại ông ta nữa. Việc kết hôn chỉ thuần túy là một cái cớ cho việc nhận con nuôi, bởi vì nếu không làm thế ông ta sẽ không có quyền đó. Chuyện hơi tàn nhẫn, nhưng nhìn chung đó là tất cả những gì ta có thể biết. À! một điều quan trọng nữa đối với các vị, tôi cho là thế. Bé gái đó là một trong những trẻ mồ côi tại bệnh viện Mont-Providence.

Những lời này đã gây ra một cơn chấn động nội tâm thực sự ở Lucie và Sharko, hai người chăm chăm nhìn nhau, sững sờ, và dường như cùng lúc hiểu ra sự việc.

- Đứa bé gái! Hãy cho chúng tôi tên của nó!

- Coline Quinat.

Ngón trỏ của Sharko di xuống bản danh sách. Anh đã nhìn thấy một người tên là Coline. Chữ Q. Quinat. Cô ta có ở đó. Sharko nói “cảm ơn” bằng giọng không âm sắc rồi ngắt máy. Lucie bước đến áp mình vào người anh, cô cũng dán mắt vào dòng chữ in trên bản danh sách.

“Coline Quinat - 15/10/1948 - Chuyên gia nghiên cứu sinh học thần kinh tại Trung tâm Nghiên cứu thuộc khoa Sức khỏe Quân nhân, Grenoble.”

- Khoa Sức khỏe Quân nhân, Sharko thì thầm.

- Chúa ơi… Sinh năm 1948, giống như Alice. Coline Quinat, Alice Tonquin. Trò đảo chữ hoàn hảo. Mọi chuyện nằm ngay đó, trước mắt chúng ta.

Lucie đưa hai bàn tay lên che mặt.

- Không phải con bé… Không phải Alice.

Sharko thở dài, choáng váng trước những điều vừa được tiết lộ.

- Chuyên gia nghiên cứu sinh học thần kinh… Chắc chắn là một nghề vỏ bọc, hòng che giấu những hoạt động thực sự của bà ta trong quân đội. Lúc này, mọi thứ đã vô cùng ăn khớp. Chính đứa bé gái từng bị hành hạ lại trở thành đao phủ. Kẻ lấy cắp bộ não chính là bà ta. Chính bà ta là người đứng đằng sau tất cả những chuyện khủng khiếp này. Chính bà ta đã giết chết và rạch xẻ mấy cô gái trẻ người Ai Cập. Cũng chính bà ta đã đến Rwanda, và tất cả những nơi từng xảy ra những vụ thảm sát…

Im lặng bao trùm họ trong vài giây. Lucie vẫn đang sốc. Người mà cô muốn trả lại công bằng ngay từ đầu lại chính là kẻ mà cô đang truy tìm, kẻ đã giết người, kẻ đã lấy đi những đôi mắt và những bộ não. Kẻ sắp đặt mọi chuyện. Kẻ bệnh hoạn, kẻ sát nhân.

Sharko không thể ngồi yên được nữa, anh chẳng khác nào con sư tử bị nhốt trong chuồng.

- Hãy hình dung điều này: sau rất nhiều thử nghiệm, nghiên cứu, miệt mài, Peterson và Lacombe đã cùng quay phim một phát hiện tầm cỡ, phát hiện về sự tồn tại của tình trạng lây nhiễm qua đường thần kinh mà nhà khoa học Peterson từng tin tưởng là có, và nhờ phát hiện đó ông ta đã thành công trong việc xin tiền đầu tư từ CIA. Nhưng sau phát hiện phi thường của ông ta trong căn phòng có lũ thỏ, nhà khoa học đã thuyết phục Lacombe không tiết lộ bất cứ điều gì với CIA. Ông ta hiểu được sức mạnh của phát hiện đó. Có thể ông ta mưu đồ bán lại kiến thức, phát hiện của mình cho các đầu mối khác sẵn sàng trả ông ta cả một gia tài. Đặc biệt là cơ quan tình báo Pháp, ở quê hương ông ta…

Lucie gật đầu, cô bổ sung cho những gì Sharko vừa nói:

- Lacombe bị Peterson mê hoặc và chấp thuận. Để bảo vệ bí mật của họ trước CIA, họ giấu bộ phim về lũ thỏ trong một bộ phim ngắn kỳ quặc khác mà chỉ riêng Lacombe mới nắm được bí quyết sản xuất. Cho dù CIA có xem được bộ phim đó, bởi vì cơ quan này phải kiểm tra các cuộn phim, các bản phát hành, các thước phim, thì họ cũng chẳng nhìn thấy gì. Cùng lắm là chỉ phát hiện ra vài hình ảnh tiềm thức của Judith Sagnol. Lacombe, bằng tài năng và sự điên rồ tiềm ẩn trong ông ta, đã gài bẫy cơ quan tình báo Mỹ trong trò chơi của chính mình.

- Chính xác. Về phía mình, Peterson đã có ý định biến mất, trốn khỏi Canada, và ông ta muốn mang theo Alice, thông qua cô bé ông ta đã thành công trong việc tái hiện hội chứng E. Phải chăng cô bé đã trở thành đối tượng nghiên cứu của ông ta? Phải chăng ông ta cảm thấy chút gì đó như sự yêu thương dành cho cô bé? Hay ông ta coi cô bé như bằng chứng sống cho thành công của mình? Như một chiến lợi phẩm? Một món đồ hiếm? Không quan trọng. Chỉ biết rằng ông ta đã kết hôn, nhận Alice làm con nuôi và giết Lacombe bằng cách gây ra một trận hỏa hoạn. Rồi, chắc hẳn là được sự hỗ trợ và hậu thuẫn của cơ quan tình báo Pháp, ông ta biến mất giữa quê hương mình, nước Pháp, cùng với Alice và cuộn phim gốc do Lacombe sản xuất.

- Chỉ có điều, Lacombe, về phía mình, đã cẩn trọng sao lại cuộn phim và giấu nó ở nhiều địa điểm khác nhau. Hai người đàn ông phải sống trong lo sợ và cuồng ám, không chỉ với CIA, mà cả trong mối quan hệ giữa người này với người kia.

- Chính xác, nhưng những việc làm cẩn trọng đó không giúp Lacombe tránh được cái chết. Được bảo vệ và che giấu, Peterson định cư tại Pháp và chắc chắn là tiếp tục công việc nghiên cứu. Các phát hiện về hội chứng E được trao vào tay người Pháp, ngay trước mũi CIA. Alice gánh chịu hậu quả từ chứng cuồng tín của Peterson, từ sự điên rồ của ông ta. Ta không nên quên cực hình mà bà ta phải chịu tại bệnh viện Mont-Providence, và nhất là vai trò phát động trong phòng thí nghiệm. Chính bà ta là người đầu tiên ra tay tàn sát lũ thỏ. Bà ta là bệnh nhân số 0 của hội chứng E, bà ta là nguồn gốc của cơn điên rồ đã tác động đến tất cả những bé gái khác. Thử nghiệm ấy đã để lại cho bà ta những di chứng tâm lý nghiêm trọng, chắc chắn thế. Một sự tàn nhẫn và hung hãn đã ăn sâu trong bà ta, ngay trong cấu trúc bộ não của bà ta. Nhưng điều đó không ngăn cản bà ta trở thành người xuất sắc, và chắc chắn đã tiếp nối người cha nuôi, nếu có thể nói thế.

- Em vẫn nhớ rõ như in xác của Luc Szpilman và bạn gái cậu ta… Tất cả những vết dao đó. Có sự bám riết, sự hung hãn âm ỉ, không thể hiểu nổi.

- Cũng giống như trên xác mấy cô gái người Ai Cập… Cũng giống như trên xác ông già chuyên phục chế phim. Cũng giống như trên lũ thỏ. Ngày nay, Alice đã sáu mươi hai tuổi, và điều đó không ngăn nổi bà ta tiếp tục giết người. Sự điên cuồng, sự tàn bạo ám lấy con người bà ta cũng giống như bà ta đã ám ảnh tất cả những người liên quan đến câu chuyện này.

Lucie siết chặt hai nắm tay, lắc đầu, mắt nhìn dán xuống sàn.

- Có một điều mà em vẫn không thể hiểu nổi. Tại sao lại có các điện cực và việc kích thích sâu vào não bộ ở Mohamed Abane?

- Không có gì phức tạp cả. Đã có một biểu hiện tự nhiên, bột phát và không được kiểm soát của hội chứng E tại Binh đoàn Lê dương, dẫn đến một vụ ẩu đả và tàn sát giữa năm lính lê dương trẻ tuổi. Có điều Abane chỉ bị thương ở vai và vẫn còn sống. Một mặt, không có chuyện để anh ta sống sót sau vụ ẩu đả đó, nhưng mặt khác, cũng giống như Alice, Abane khi ấy là bệnh nhân số 0. Anh tin rằng trước khi giết anh ta, Alice Tonquin, còn gọi là Coline Quinat, đã muốn tiến hành các thử nghiệm. Bà ta nắm được trong tay một người còn sống để dùng làm chuột bạch, điều này chắc hẳn không thường xuyên xảy ra. Nói cho cùng, bà ta đang nắm giữ một người giống bà ta, và chắc hẳn đã khiến bà ta nhớ lại thời kỳ đau đớn nhất trong cuộc đời mình. Chỉ Chúa mới biết bà ta đã bắt anh ta phải chịu những cực hình gì.

Mặt Lucie sa sầm.

- Không chỉ có Chúa mới biết đâu. Cả chúng ta nữa, chúng ta cũng sắp biết rồi.

Cô đứng dậy và nhìn chiếc máy bay đang rạch ngang bầu trời. Rồi quay về phía Sharko, người đang căng thẳng mân mê điện thoại di động trong tay.

- Anh đang muốn gọi cho cấp trên đến chết đi được, không phải sao?

- Đó chính là việc anh nên làm, đúng thế.

Cô nắm chặt lấy cổ tay anh:

- Điều duy nhất em yêu cầu là được trực tiếp gặp mặt Alice. Em cần nói chuyện với bà ta, đối diện khuôn mặt bà ta, để có thể xua bà ta ra khỏi tâm trí mình. Em không muốn tiếp tục coi bà ta như một bé gái tội nghiệp nữa, mà như một nữ sát nhân tồi tệ nhất.

Sharko nhớ đến thời khắc chính anh đối mặt với cái xác treo lửng lơ của Atef Abd el-Aal, cảm giác vui sướng bệnh hoạn mà anh đã cảm thấy khi xoay viên đá lửa trên bật lửa và nhìn khuôn mặt hắn bùng cháy. Anh lại gần Lucie và nói vào tai cô:

- Chuyện này đã kéo dài từ hơn nửa thế kỷ nay, thêm vài giờ đồng hồ nữa cũng chẳng sao. Anh sẽ gọi điện thoại trước khi chúng ta cất cánh. Cả anh nữa, anh cũng muốn được ở vào vị trí tốt nhất để xem vở kịch này, và không bỏ lỡ bất cứ điều gì. Mà này, em đã nghĩ thế nào vậy?