Chương 60
Họ đã bắt kịp chuyến bay cuối cùng, tối đó, khởi hành đi Paris. Máy bay không kín chỗ, nên họ có thể ngồi cạnh nhau. Áp trán vào cửa sổ máy bay, Lucie nhìn ngắm Montréal biến hình thành con tàu lớn sáng lung linh, rồi dần dần bị bóng đêm tối tăm nuốt chửng. Một thành phố mà cô chỉ mới biết đến bề mặt tối tăm nhất.
Rồi tiếp đến là sự tối đen vô tận của đại dương, cái khối nước đáng ngờ rung rinh sự sống và chứa đựng trong cái bụng mềm mại của nó số phận của tương lai chúng ta.
Bên trái cô, Sharko đã đeo tấm che mắt ngủ và ngồi lút sâu vào ghế của mình. Đầu anh lắc lư, cuối cùng anh cũng thả lỏng. Lẽ ra họ nên tận dụng tám giờ bay này để trò chuyện, để kể cho nhau nghe về cuộc đời mỗi người, về quá khứ của mình, tìm hiểu người kia rõ hơn, nhưng cả hai đều biết rằng chính trong im lặng họ sẽ hiểu nhau nhất.
Lucie vừa thèm muốn vừa buồn rầu ngắm nhìn khuôn mặt vuông vức kia, khuôn mặt của người đã trải qua biết bao chuyện. Cô đưa mu bàn tay khẽ lướt qua vùng râu mới mọc và tự nhắc mình rằng mối quan hệ giữa họ nảy sinh ngay giữa những đau khổ của chính họ. Vẫn còn có hy vọng. Trong thâm tâm, cô muốn tự thuyết phục bản thân rằng vẫn còn có hy vọng, rằng tất cả những vùng đất bị thiêu đốt cuối cùng cũng sẽ lại cho thu hoạch lúa mì, không mùa hè này thì mùa hè khác. Người đàn ông này hẳn đã phải trải qua tất cả những gì tồi tệ nhất, hẳn anh đã phải, ngày qua ngày, cố gắng dùng gậy đẩy một quả bóng cuộc đời cứ hao mòn dần sau mỗi lần đột kích vào lãnh thổ cái Ác. Nhưng Lucie muốn thử. Thử trả lại cho anh một phần mười, một phần trăm những gì anh đã mất, cô muốn có mặt bên anh khi mọi chuyện không ổn, và cả khi mọi chuyện đều ổn. Cô muốn anh ôm choàng hai đứa con gái sinh đôi của cô vào lòng, và khi anh vùi mũi vào mái tóc chúng, có thể anh sẽ nghĩ đến đứa con của chính mình. Cô muốn ở bên anh, chỉ đơn giản thế thôi.
Cô rụt tay về, nhích môi ra xa một chút để thì thầm với anh tất cả những điều đó, mặc dù anh đang ngủ, bởi vì lúc này cô biết rằng một vùng trong não anh sẽ nghe thấy tiếng cô, và rằng những lời nói của cô sẽ được sắp xếp đâu đó trong tận cùng tâm trí anh. Nhưng không có âm thanh nào thoát ra khỏi miệng cô.
Thế là, cô nghiêng người sang phía anh và đặt lên má anh chỉ một nụ hôn.
Có lẽ đó chính là điều ấy, khởi đầu của tình yêu.