Chương 2
Một-hai ; chúng tôi đi tới trong một xứ nhỏ bé đến nỗi người ta có thể đi ngang qua nó trong một ngày ; một xứ nhỏ bé và xao động. Có thể tình yêu quê hương của tôi là do sự tiếp xúc giữa bàn tay tôi với các nhựt báo buổi sáng, bài thánh thi đọc trong buổi lễ, vào tối thứ sáu tại trại, đôi mắt mở lớn trước các sa mạc hoang vu của Negev hay các sườn núi xanh lục và xum xuê của Galilée.
Cuối cùng, chúng tôi tới vũ đình trường, nơi sẽ cử hành lễ duyệt binh, thao trường được thắp sáng bởi những ngọn đuốc chập chờn trong cơn gió gợn nhẹ về đêm. Chúng tôi xếp hàng theo thứ tự, và lệnh vừa ban ra chúng tôi bắt đầu đọc lên lời tuyên thệ:
« Tôi thề sẽ trung thành với quân đội, sẽ làm tất cả những gì có ích cho xứ sở, dù có phải hy sinh tình yêu của mình… »
Tôi dừng lại một giây giữa mỗi chữ. Tôi muốn chắc nơi mỗi chữ và biết rằng tôi đọc chúng bằng tất cả ý thức và đức tin… « dù có phải hy sinh mạng sống của mình. »
Ruth, đứa con gái với nước da sậm, những lọn tóc ngắn màu nâu lợt, tuyên thệ ; và Bertha, đứa con gái Ba Lan tóc vàng và Hannah, cô bé Yémen với hàm răng trắng và giọng nói kỳ cục và Leah, đứa con gái nhà giàu tại Tel-Aviv. Mắt tôi ướt đẫm. Tôi cố gắng bằng mọi cách để ngăn mình đừng khóc, nhưng Ariel kẻ giàu nghị lực, Ariel kẻ lãnh đạm đã thất bại. Tôi cảm thấy xấu hổ đã yêu mến những người đó chỉ vì đó là dân tộc tôi ; xấu hổ đã kiêu hãnh vì họ. Tôi muốn được một mình. Ba tôi, và có lẽ chỉ có mình ông là hiểu rõ tâm trạng của tôi.
Một vành trăng lưỡi liềm mỏng manh là kẻ duy nhứt chứng kiến những giọt nước mắt tôi đã đổ ra ; cuối cùng, mọi sự chấm dứt và chúng tôi trở về trại. Chỉ còn hai ngày thụ huấn nữa, tập bắn thêm đôi chút, đàm đạo với vị Chỉ huy trưởng, và sau đó là ngày cuối cùng ; cuộc thanh tra, buổi chia tay, và chuyến về phép đầu tiên.
Tôi không bao giờ quen được với tiếng súng và lúc nào tôi cũng phải nhắm mắt lại khi các con bạn tập bắn, và họ bắn thường xuyên. Riêng tôi, tôi bắn giỏi nên không e ngại vũ khí của mình. Tập bắn làm thức dậy tinh thần tranh hùng của tôi, nhưng không bao giờ tôi tự dẹp bỏ được ý nghĩ rằng khi bấm cò như vậy, cắc! Tôi có thể làm chết một người: một người như Gal em tôi, hoặc Dan, hoặc người tài xế cam nhông kia. Chú tôi đã bị bắn chết như vậy và ba tôi bị thương nặng nơi cánh tay. Tôi có thể giết người vì bổn phận không? Tôi sẽ có cảm giác ra sao nếu có một người đứng trước mặt tôi thay vì tấm bia thụ động và im lìm kia? Nhiều con bạn của tôi đề cập tới chuyện đó với vẻ hãi hùng nhưng ngay cả với vẻ hãi hùng ấy thường khi cũng không có trong thực tế. Sau nầy tôi mới hiểu được, khi đích thân điều khiển các tân binh? Cần phải tập quen với cây súng, chớ không với khả năng dùng súng giết người. Phần đông các đứa con gái dưới sự chỉ huy của tôi không chờ đợi lâu ngày để tập bắn bia một cách bình thản như khi đi gác, hay làm tạp dịch nơi nhà bếp hoặc tập thể dục lúc năm giờ rưỡi sáng.
Nhưng tập sử dụng lựu đạn trên tay là một sự thí nghiệm làm bối rối. Đó là vật gây xúc động lớn lao nhứt mà tôi đã cầm trên tay, như cầm cái chết trong bàn tay co quắp và ướt đẫm mồ hôi, chỉ mong sao quăng nó càng sớm càng hay. Không phải vì tôi lo sợ cho bản thân, nó làm tôi kinh ngạc thì đúng hơn, và tâm hồn mê mẩn và kinh hoàng. Bao nhiêu sự việc tùy thuộc vào một cử động khẽ của bàn tay: bàn tay tôi, bàn tay của Ariel chớ không tùy thuộc bàn tay của con gái đại tá Ron, cũng không của cô sinh viên sáng chói tại Đại học, của kẻ làm rực rỡ các cuộc hợp mặt thanh lịch, mà tùy thuộc nơi chính tôi và năm ngón tay thôi.
Buổi chiều của ngày cuối cùng, tôi hội kiến như thường lệ với vị chỉ huy các tân binh. Đó là một người đàn bà khá quen thuộc với tôi trước ngày tôi nhập ngũ và rất thân thích với gia đình tôi. Tôi quyết định càng vắn tắt và ít thân mật chừng nào càng hay chừng đó.
- Cô ngồi xuống đi, Ariel.
Tôi ngồi xuống và lột mũ ra.
Bằng giọng điềm nhiên, bà hỏi tôi:
- Chuyện gì xảy ra vậy?
- Thưa có chuyện gì đâu.
Tôi ngạc nhiên nhìn bà.
- Tôi hiểu cô nhiều hơn là cô tưởng. Cô không có một người bạn nào ở đây. Cô là một người lính xuất sắc, nhưng, có thể nói cô là một người lính đã chết. Cô không thực sự tham gia vô một điều gì hết. Cô tỏ vẻ trên trước. Cô sợ điều gì?
- Tôi không có sợ. Tôi không quan tâm tới chuyện đó, chỉ vậy thôi.
- Có phải vì ba cô không?
- Ba tôi, ô, trời ơi, không đâu! Ông dính líu gì vô chuyện đó? Và với lại phải chăng đó không là một vấn đề riêng tư.
- Tùy cô, nhưng cô cần phải biết rằng, trong hai năm tới đây, những gì hay dở cho cô, và nhứt là những gì quan trọng, tất cả sẽ tùy thuộc một mình cô thôi, Ariel, chớ không phải Ariel Ron con gái của Tư lệnh Quân khu. Tôi đoán rằng cô muốn theo học lớp khoá sinh sĩ quan đúng không?
- Thưa đúng vậy.
- Tại sao?
- Tôi không chờ đợi câu hỏi ấy và thì thầm đôi lời một cách mơ hồ về khả năng quân sự của tôi, về sự giáo dục mà tôi đã thừa hưởng… Tôi không muốn trở thành sĩ quan huấn luyện những người khác. Tôi muốn làm việc tại một bộ tham mưu nơi người ta nghiên cứu các vấn đề quan trọng hơn.
- Tôi sẽ gởi cô theo học lớp khoá sinh sĩ quan với một điều kiện, vị chỉ huy trưởng nói, là khi trở thành trung uý, cô sẽ trở về đây huấn luyện các tân binh một giai đoạn. Có thể cô ngạc nhiên khi nghe tôi nói vậy, nhưng tôi muốn các tân binh được cô điều khiển. Cô có thể lui gót.
Tôi chào và bước ra.
Một người đàn bà quái lạ! Tôi, trung uý, lại đi huấn luyện tân binh? Các đứa con gái đáng thương đó chắc chắn sẽ khổ sở, vì tôi sẽ không bao giờ quan tâm tới họ, cũng như tương lai của họ. Nhưng tôi không có quyền chọn lựa.
Ngày cuối cùng, tôi bị lôi cuốn vô trong một sự hối hả dồn dập. Phải ủi váy, chùi súng, sắp xếp va li, viết địa chỉ. Cuối cùng tôi mới có thể ngồi nơi một góc và chờ ba má tôi tới tìm.
- Ba của bồ cũng tới chớ? Những đứa khác hỏi tôi.
- Tôi không biết, ông rất bận.
Nếu ông không tới, tôi sẽ khổ sở nhưng cả ba, ba má tôi và Gal cùng tới. Họ ở lại để thanh tra, dự buổi dạ tiệc chia tay, và tôi mệt mỏi tới mức không còn sức đâu để nghĩ tới ngày mai, tới buổi sáng tự do đầu tiên.
Những giờ phút hạnh phúc đó đã tới cùng với cơn mưa phùn. Tôi lấy hành trang, giã từ người quân cảnh gác cổng vừa xọc xạch tờ giấy phép được xếp cẩn thận nơi túi phía bên trái trên ngực.
Bên ngoài, mọi sự đối với tôi có vẻ lạ lùng, tự do một cách quái gở, pha một chút gay go, đáng sợ. Trong khoảnh khắc, tôi gần như ước muốn sống lại sự yên ổn của trại lính.
Khung cảnh đường phố nơi tôi đã sống khiến tôi cảm thấy giận dữ. Không có gì thay đổi: cũng những cái quán, những con người, những tờ báo phất phơ trong gió, không khí hệt như thường lệ. Và không có người nào nhận thấy tôi đã thay đổi. Người ta đi qua mặt tôi như thể tôi cũng như bao nhiêu người khác, cũng vẫn là đứa con gái ngày xưa.
Tôi chìm mất trong đám đông. Người ta quen mắt với các nữ quân nhân và không có người nào quay nhìn tôi. Bao nhiêu đêm trường thao thức đó, những cuộc đi bộ trên các con đường không lót đá, những buổi bình minh ảm đạm và lạnh lẽo, những mệnh lệnh thi hành dưới mưa… và những điều tôi đã mơ ước trong chuyến về phép đầu tiên, sự tiếp đón niềm nở, những người quay mắt về phía tôi và thì thầm. Cô ta là nữ quân nhân! Tôi muốn họ biết được những gì tôi đã trải qua, chiếm được cảm tình của họ và có lẽ là cả niềm khâm phục.
Tôi đã ngụp lặn trong sự phục tòng mù quáng, trong đám người vô danh, và gội rửa sạch lý lịch của mình. Thế mà giờ đây tôi không nhận được sự đền bù nào ; không một cảm nghĩ thán phục, không cả một nụ cười thân hữu.
Con đường đối với tôi như dài ra, xa lạ, khoác vẻ dân sự khốc liệt, thờ ơ, hỗn độn và cách biệt với tôi vô cùng. Tôi cảm thấy cô đơn, buồn bã và đâm ra thù ghét đời lính đã làm cho tôi thay đổi.
Tôi dừng lại một lúc trước ngôi nhà chúng tôi đang ở. Ba má tôi sẽ có cùng thái độ mà những người đi đường đã dành cho tôi không? Ông bà có biết hôm nay tôi trở về không? Dĩ nhiên là tôi có viết thư cho ông bà.
Ngôi nhà trống vắng, bà vú già nhìn tôi từ đầu tới chân và như thường lệ, hỏi tôi có muốn dùng món gì không? Tôi không cởi bộ quân phục nhưng ngồi vô bàn và rờ cái dĩa và tấm nắp bàn sạch sẽ một cách thú vị. Tôi không cảm thấy đói, nhưng thèm muốn dùng bữa một mình nơi một cái bàn và người ta dọn lên cho tôi những cái dĩa bàn mà tôi ưa thích.
Cánh cửa mở ra và tôi nín thở. Ba tôi? Không, chính má tôi. Bà sung sướng gặp lại tôi.
- Sao con không cởi ra bộ đồ bề bộn đó?
Đó sau một cảm nghĩ hoàn toàn đơn giản, kể cả hợp lý ; nhưng làm cho tôi bất mãn. Trải qua nhiều tuần lễ, tôi mơ ước khi tôi trở về mỗi người đều phải ngẩn mặt ra trước bộ vó của tôi. Tôi đã ủi bộ quân phục, chải mũ, đánh bóng đôi giày, để giờ đây tôi bị cho là có vẻ bề bộn! Tôi cảm thấy điều đó tệ hơn sự thờ ơ của những người đi đường.
Tôi muốn đánh lộn, với một kẻ nào đó, bất cứ kẻ nào chỉ để trở về với chính con người của tôi. Tôi muốn tỏ ra khó tánh, muốn tôi là một vấn đề, dù sao tôi cũng là con người, chớ không chỉ là một con số. Tôi nhìn má tôi bằng cặp mắt nghiêm khắc.
- Bộ đồ của con không « bề bộn ». Với lại con thích nó và sẽ không thay đâu.
- Con tha lỗi cho má, má không muốn làm trái ý con. Có lẽ con buồn ngủ phải không? Con có muốn má dọn giường cho con không?
Bà trở lại làm một bà mẹ hiền, đề nghị dọn giường cho tôi, nhưng tôi muốn tin rằng bà đã đóng kịch. Như vậy, càng dễ hơn ; thực vô ích để tỏ ra mủi lòng trước những cử chỉ dịu dàng đó. Tôi thực bất công, đúng vậy, vì tôi biết rằng bà thành thực nhưng kệ! Tôi không cần giấc ngủ, tôi cần được chú ý, nhiều thực nhiều, đủ để bù đắp sự trống trải của sáu tuần lễ tôi vừa trải qua, chú ý tới tôi, Ariel, chớ không phải kẻ tân binh mang số 361.950.
Tôi nghe có tiếng chân chạy phía sau lưng. Tôi cảm thấy những ngón tay nhỏ bé bấu vô thắt lưng và khi tôi quay lại, Gal em trai tôi, nhảy lên đeo cổ tôi. Đôi mắt nó sáng lên, nó không đội mũ, và lộ vẻ vui mừng, phấn khởi.
- Chị ăn bận như vầy trông đẹp mắt. Đẹp hơn cả ba nữa. Chừng nào chị trở thành sĩ quan? Sĩ quan là sao hở chị? Chị có bắn súng nhiều không?
Chúng tôi đi ngoài đường tay trong tay và nó mỉm cười kiêu hãnh như để nói với tất cả thiên hạ: « Nhìn đây! Chị tôi là quân nhân! » Tôi nói một phần cho nó, một phần cho tôi và kể cho nó nghe mọi chuyện.
- Ariel, nó nói, em nhứt định sẽ không bao giờ chỉ là một tân binh. Em sẽ trở thành sĩ quan ngay tức khắc, cả thành tướng nữa.
- Được chớ, Gal, dĩ nhiên,
Chúng tôi trở về nhà. Chiếc xe của ba tôi không có ở cửa, như vậy ông vẫn chưa về. Nhưng sau đó vài phút, tôi nghe tiếng chân của ông trên sân thượng. Tôi không bao giờ tự ngăn được đừng nín thở cũng như đầu óc đừng trống rỗng khi nghe tiếng bước của ông. Những bước chân nặng nề, vững vàng, đi thẳng một đường, đầy tự tin là thế nhưng chúng lại vô ngã và làm cho khiếp đảm phần nào. Ngay cả má tôi đã quen thuộc từ nhiều năm, vẫn sững người lại trong giây phút khi nghe chúng.
Ông liếc nhìn vô phòng, đáp lại lời chào hỏi của chúng tôi, và hôn chúng tôi và nói: « Cũng khoẻ chớ? » như thường lệ. Không nói thêm lời nào. Khuôn mặt của ông giống như một mặt nạ bằng sáp, mắt nhìn đăm đăm nơi xa xôi, không dừng lại một vật gì cụ thể, một khuôn mặt cứng rắn, lạnh lùng và không để lộ ra những ý nghĩ.
Tôi cố gắng dành hết sự thành tâm thiện chí vô trong cái nhìn của tôi: « Con van ba, hãy nói một đôi lời, hãy làm như ba quan tâm tới con, hãy hỏi thăm con một điều nào đó », nhưng không, cái nhìn của ông lướt nhanh khắp phòng và ông nói.
- Thôi các con hãy vui chơi nghe! Ba có những hồ sơ cần tham khảo.
Ông nặng nề dời gót, để lại phía sau một cảm giác xa cách, không thực, thế nào để mỗi giây phút ông trải qua với chúng tôi trở thành một ảo tưởng, một giấc mơ dang dở của những hy vọng không thành. Bao giờ ông cũng vậy. Ông bước vô, mỉm cười, và chúng tôi cố gắng để giữ ông trong trạng thái vui vẻ, mở miệng và ngừng nói tùy theo mức độ quan tâm mà ông đã dành cho chúng tôi. Đột nhiên, ông trở ra với một vẻ trên trước và cách biệt, và chúng tôi trơ ra đó như những kẻ ngu đần không đáng được ông để ý.
Khi nào buồn bực, ông không bao giờ lên tiếng, và yên phận với chính mình, ông không đoái hoài tới người nào. Bấy giờ chúng tôi thu về sự yên lặng lấy cớ để lui gót, trao đổi cho nhau những cái nhìn len lén và những lời thì thầm thoáng vội: « Ông sao vậy? » Và chúng tôi cố bôi xoá sự hiện diện của mình nơi những góc kín đáo trong nhà và ngoài vườn, tránh ló mặt trên đường đi của ông.
Dù vậy, điều đó cũng không làm cho tôi khó chịu. Ông là người duy nhứt mà tôi phải kiêng dè và ông là một tấm gương mà tôi muốn noi theo. Đôi khi, tôi lo lắng không đâu, vì sợ các phản ứng của ông, và đột nhiên tôi có ý nghĩ hiển nhiên xác thực rằng ông không hề màng tới những chuyện đó. Tôi sẽ phải kinh ngạc nếu ông đối xử khác hơn trước các hành vi và cử chỉ của tôi, thực khó lòng tưởng tượng được rằng ông quan tâm nhiều hơn tới những hành vi và cử chỉ đó. Sự quan tâm tới những biến cố nho nhỏ trong đời tôi sẽ làm cho ông giảm giá dưới mắt tôi. Ông là gương mẫu của tôi, tôi biết rằng tôi giống ông, nhưng kém nghị lực hơn. Tôi không ngừng tìm tòi những khuyết điểm của tánh tình ông để khám phá với niềm giận dữ điên cuồng rằng tôi yêu mến cho tới cả những khuyết điểm của ông và, một cách âm thầm, tôi còn cố gắng bắt chước nữa.
Tôi dùng ông để biện minh khi nào tôi hành động sai lầm! Quả thực, tôi muốn yên chí rằng ông cũng làm như vậy, và khi tôi làm điều gì tốt, tôi muốn nghĩ rằng đó chỉ là do tôi.
Tôi hiện đang ở nhà tôi, đang nghỉ phép. Tôi cởi bộ quân phục và bó gọn tôi trong lớp áo mặc trong nhà bằng tơ ôm sát các đường cong trên thân thể, cảm giác làm cho tôi vui sướng vô cùng. Lòng tràn trề hy vọng, tôi tới mở tủ đứng nhưng tôi thất vọng chua chát: tủ chứa đầy các loại quần áo cùng loại với những món tôi vừa cởi ra: áo sơ mi kaki, áo thun dài tay và mũ giống với của tôi treo thành hàng. Tôi nghĩ tới Racel với niềm thèm muốn: nó trở về trong một ngôi nhà mà bộ quân phục của nó là độc nhất vô nhị chỏi với đồ đạc của nó, và chắc nó có cùng cảm tưởng mà tôi đang tìm kiếm, cảm tưởng mình là một người khác.
Trong tủ có hai cái áo dài mặc ngủ mà tôi đã máng bộ quân phục của tôi ở giữa, nhưng nó có vẻ trái chỗ. Thế rồi, tôi cuốn nó lại và nhét vô trong giỏ đựng quần áo. Hãy quên nó đi, tôi tự nhủ. Một chầu tắm nước nóng sẽ làm tinh thần thoải mái, do đó tôi mở nước, bước vô bồn tắm, phó mặc cho hơi nước nóng. Tôi nghĩ rằng một trong những phương cách để tỏ ra mình quan trọng là nó trái ngược với tất cả những lời người khác nói, chống đối mọi điều. Tôi có yêu quân đội hay không, ba má tôi cũng không cần, mọi người đều không cần. Tôi cần phải chiến đấu để được chú ý: ca tụng quân đội bên cạnh những người nào nghi ngờ rằng tôi không thích thú đời lính ; và than phiền bên cạnh những người nào ngỡ rằng tôi cảm thấy vui sướng. Tôi sẽ tìm thấy điểm yếu của ba tôi và nhờ đó tôi sẽ trục ông xuống khỏi đỉnh Olympe của ông. Tối nay, tôi cần phải gặp Dan. Tôi tin chắc rằng anh ấy hiểu tôi.
Tắm làm cho dễ chịu. Tôi cảm thấy mình đổi mới hoàn toàn và sẵn sàng cho mọi việc. Khăn lau mềm mại. Tôi thích thú soi gương: những đường nét đều đặn, mũi nhỏ nhắn, miệng thoáng vẻ giễu cợt, môi trên xếch lên, không bao giờ là một nụ cười đúng nghĩa mà là một nụ cười châm biếm. Tôi kiêu hãnh nhận thấy tôi giống ba tôi. Tóc tôi, uốn đằng ngọn, buông xõa xuống vai. Tôi lớn muốn cao hơn nhưng tôi nhận thấy người tôi cân đối. Tôi mặc chiếc áo sọc, mà Dan ưa thích, xuống nhà hỏi má tôi chìa khóa xe và ra đi. Trước khi tôi đi, má tôi hỏi.
- Con đi đâu đó?
- Con đi một vòng.
- Chừng nào con về?
- Trong vài giờ.
Tôi đã quen cách trả lời như vậy.
Con đường ướt nước. Tôi không có điện thoại cho Dan trước khi ra đi: anh ta sẽ ngạc nhiên. Tôi tới nơi, đi lên thang lầu ; quả thực anh ta ở trên cao quá, điều này làm mất hiệu quả những câu nói đầu tiên lúc bước vô. Tôi có chìa khóa, đút nó vô ổ và xoay từ từ, tôi cởi áo choàng nơi phòng trước và đi vô phòng khách. Dan đang đọc sách, mái tóc vàng rực, tác người rất cao, với đôi mắt xanh đậm, cái cằm quả quyết là thế nhưng bề ngoài của anh ta khoác một vẻ trẻ con khó diễn tả.
Tôi biết rằng anh ta yêu tôi. Cũng tiện và dễ chịu, tánh tình anh ta tốt, anh ta ái mộ tôi về thể xác cũng như tinh thần. Anh ta không bao giờ buồn bực – điều nầy một đôi khi dễ làm chán nản – và tôi rất thích tới anh ta để được nâng niu chìu chuộng quá đáng.
Anh ta quay đầu lại và nhảy lên.
- Cô nữ quân nhân đáng thương của anh.
- Thực là kỳ. Em có gì đáng thương chớ?
Anh ta bật cười.
- Để anh nhìn em thử xem, anh ta nói. Họ không thay đổi được em. Bao giờ em cũng vẫn là Ariel bé bỏng của anh.
- Em không bé bỏng và, trước hết, đừng ôm siết em như vậy. Em đang mệt.
- Mệt? Trước kia anh muốn em tới thăm anh lúc anh về phép lần đầu. Nhưng chuyện đó không thể so sánh được tụi anh thì mệt đừ thực sự.
(Anh biết gì chớ? Anh là đàn ông con trai. Khi anh nằm sấp lên cây súng, chính ngực anh chạm mặt đất, chớ không phải đôi nhũ hoa mà trời lạnh càng làm thêm đau đớn. Một trọng lượng, dù nặng, cũng không làm xây xát lớp da cứng của anh. Anh không bị những vết đỏ ở thắt lưng và trên vai nơi sợi dây nịt và cái đai da của ba lô cọ vào da theo từng bước chân. Bàn tay mạnh khỏe của anh có thể nắm một sợi dây để leo mà không bị phồng khốn nạn như em. Và anh không cắn môi thường xuyên. Anh chỉ biết có loại đàn bà con gái tụ tập thành nhóm nhỏ, trang điểm, sạch sẽ và vui cười, anh không biết được thế nào là một toán sáu mươi phụ nữ bị hành hạ, thấp thỏm lo âu, mà người ta đang cưỡng bách phải thay hình đổi dạng!)
Và anh ta ngỡ rằng đã mệt đừ thật sự!
Tôi quay đi vừa nói:
- Có thể anh có lý. Nhưng anh có hiểu là…
- Ariel, tụi mình đừng nói tới những điều đáng tởm đó. Anh sẽ đem tới cho em một thức uống. Hãy như ngày trước… Anh muốn nói với em về cuốn sách mới mà anh vừa nhận được.
Một cách vô cớ và phi lý, đột nhiên tôi muốn rời khỏi đây ; tôi muốn câm nín. Tôi ngồi xuống, nhưng lại đứng lên:
- Em phải ra về. Tụi mình không thể như ngày trước và em không muốn nghe nói tới cuốn sách của anh.
Tôi đi ra phía cửa và, bằng một cử chỉ hùng hồn, tôi đặt chìa khóa lên bàn. Vì tôi mở cửa, Dan kêu lên:
- Nhưng kìa Ariel, anh yêu em! Anh van em, hãy ở lại.
Tôi khép cửa sau lưng, chạy xuống thang lầu, nhảy lên xe và nhấn mạnh ga. Tôi muốn lái xe càng mau càng hay, chạy tới bất cứ đâu, dọc theo bãi biển rộng, vô rừng hay xuyên qua thành phố! Tại sao tôi lại ra đi? Để chứng tỏ điều gì? Sức mạnh của tôi? Trốn chạy bao giờ cũng dễ dàng, dễ dàng hơn ở lại, đương đầu với các biến cố. Biến cố nào? Mi hy vọng gì đây, Ariel? Mi không tình nguyện nhập ngũ. Mi bị động viên như tất cả những đứa con gái khác trạc tuổi mi. Mi muốn người ta phải đối xử với mi ra sao? Mi có muốn cả nước cám ơn mi vì đã làm một việc mà mi bị bắt buộc phải làm? Trải qua vài tuần thụ huấn như một tân binh và muốn được xem là một người lính nhỏ đáng thương. Mi muốn gì? Tôi thốt lên câu trả lời thường lệ: tôi không muốn gì hết nơi người khác, ngoại trừ người ta hãy để yên cho tôi.
Khi nào một mình, Ariel, mi muốn tụ năm tụ bẩy, muốn được trầm trồ, kể cả ái mộ bao lâu những kẻ trầm trồ ái mộ mi, trai như gái, không cố chui ra khỏi cái lồng mi đã giam nhốt họ hay tách ra ngoài con đường chật hẹp mi đã vạch ra. Mi nặng lòng so ước được như ba mi! Chỉ có ông là thực sự biết sống cô đơn. Ông yêu sự cô đơn và cần nó.
Hãy bình tĩnh, Ariel! Dan không phải là loại thanh niên dành cho mi! Mi không thích người ta nói với mi bằng giọng bảo bọc. Không anh ta không phải là loại dành cho mi, anh ta quá hoàn hảo đối với mi. Một ngày nào đó, mi sẽ đau khổ và sẽ muốn quay trở về bên cạnh Dan để được thương yêu. Một ngày nào đó, có thể mi sẽ chán vì lúc nào cũng được làm theo ý mình.
Mi sẽ không bao giờ đau khổ. Mi sẽ chỉ phát triển giữa những người bình đẳng với mi.
Ý nghĩ đó làm tôi cười thầm và tự nhủ sự bình đẳng không hề có trên đời.
Tôi lái xe mau hơn và quyết định mai nầy sẽ đi Jérusalem nơi tôi có một phòng riêng.
Mi cần có cảm giác về sự vật. Mi ngại có cảm giác, và mi lại cần nó. Tôi hút gió kế hát lên để kết thúc cuộc đối thoại với chính mình. Tôi sẽ tiếp tục lại ngày mai. Dĩ nhiên, đó là giải pháp dễ dàng. Dù sao cũng không có người nào hiểu tôi. Con người quá giản dị và ngây thơ.
Tôi ngừng xe trước nhà. Mọi vật đều chìm trong bóng đêm, mọi người đều an giấc. Tôi vô phòng tôi, tròng cái áo ngủ trong bóng tối, lên giường và, buông thả tinh thần và các bắp thịt, tôi thiếp vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, tôi đi Jérusalem và tới nơi vào khoảng trưa. Căn phòng nhỏ bé của tôi ẩm ướt và lạnh. Ở đó bộ quân phục của tôi thích hợp với cái tủ hẹp dính vô tường. Đó là thế giới của tôi, tôi là nữ hoàng và làm bá chủ đời tôi. Không người nào tới đây trừ phi được mời. Một căn phòng nhỏ bé đầy bí mật, và những vật quái dị treo trên tường, vài ba bức tranh đẹp, từng đống sách, được đọc không sót cuốn nào và nhiều cuốn trong số được nghiên cứu kỹ càng. Ở đó, tôi có thể sống thực. Cả ba má tôi cũng chỉ tới đây một lần.
Nó nằm nơi ngoại ô Jérusalem, bên cạnh thành phố cổ xưa. Một con đường nhỏ dẫn tới căn phòng giữa hai bức tường cũ kỹ ; người ta bước xuống vài bực thang tới một cánh cửa màu xanh lục, cửa phòng tôi, mở xuống tầng nhà dưới mặt đất.
Trên tường, nhiều tràng hạt đủ màu. Một cái giường rất thấp vì tôi ghê tởm loại đồ đạc cao cẳng, vài cây cột La mã dùng làm ghế và một cái mâm lớn bằng đồng vàng làm bàn. Một cái sọ do em tôi tặng, một bó thảo mộc to tướng – tôi yêu bóng rọi của nó trên trần phòng hình vòng cung – và hoa. Căn phòng không bao giờ có đủ ánh sáng, nhưng vì đây là một căn hầm, mùa hè rất mát mẻ và mùa đông ấm áp.
Đây là thế giới của tôi, những cái tủ hình cung nhọn đục trong vách đá, căn phòng kín đáo, tối tăm, đầy góc tối, những viên đá lâu đời, những món đồ thủy tinh có từ thời La mã, hai cái trống Arabic, mặt nạ Phi Châu, những bộ sách đóng bìa da lạ mắt, không người nào, trừ tôi ra, trở lại nơi nầy.
« Có thể cho đây là một viện bảo tàng… ». « Làm thế nào bồ có thể sống trong bóng tối? »
Các bạn tôi nhún vai ; họ không hiểu được ; cái sọ người làm họ chướng mắt, nhưng tôi mỉm cười thầm.
Đây là nơi chốn của tôi. Nơi cho phép tôi trách cứ ba má tôi đã không biết tạo cho tôi một nơi như vậy tại nhà, ở đó tôi đã ngủ trong phòng dành cho bạn bè. Căn phòng nầy do một mình tôi làm chủ.
Nhưng, ngày hôm đó, tôi không lợi dụng gì nhiều sự yên tĩnh của căn phòng tôi. Tôi suy nghĩ tới những gì tôi có thể làm ; đọc thơ, trước hết, và điều nầy đem lại thú vị cho tôi ; nhưng tôi có cảm tưởng rằng tất cả đều vô ích: những ý nghĩ, hình ảnh, những dự tính. Tôi ra đường, tối thứ bảy đó đầy người, vẫy gọi những người quen biết, uống một tách cà phê sau đó vùi mình vô một ghế dựa trong rạp chiếu bóng, quên đi các vấn đề ám ảnh tôi để xem một phim trinh thám, hoạt động tàn bạo.
Hôm sau, tôi đi bộ trở về trại và yêu cầu hãy ghi tôi đã chánh thức trở lại. Chuyến về phép đầu tiên của tôi chấm dứt như vậy.
Tôi còn phải trải qua ba tuần lễ nữa trước khi nhập trường khóa sinh sĩ quan, do đó người ta gởi tôi tới làm việc tại một nhà thương. Tôi chọn khu bệnh thần kinh, nhứt là vì tất cả các đứa khác muốn chăm sóc các binh sĩ và trẻ em. Với lại, tôi cũng cảm thấy hấp dẫn.
« Họ », dùng để chỉ các bịnh nhân của tôi. Thường khi, người ta nói về « họ » bằng giọng thì thầm, hoặc vừa cười. « Họ » không nguy hiểm, người ta nói với tôi, nhưng có hơi bất bình thường, và tình trạng của họ cần phải được chữa trị.
Đó không đúng là một công việc dễ chịu. Tôi thức dậy vào lúc rạng đông, khoác vô một bộ đồng phục màu trắng, đội một cái mũ quái gở, và phải trải qua một quãng đường dài hơn một cây số từ căn nhà vuông vức xấu xí được dùng làm doanh trại tới nhà thương. Bàn tay giá lạnh, môi ngậm điếu thuốc khói lẫn vô màn sương mai dồn lại dưới những tia nắng đầu tiên, tôi yêu cầu ghi tên tôi đã có mặt. Ngay từ lúc đó, tôi nở một nụ cười của kẻ chỉ huy, chào hỏi mọi người và nói năng tử tế với từng người một.
- Cô Ariel, cái gối nằm của tôi… Cô Ariel, một ly nước, một viên thuốc, một cốt truyện hấp dẫn…
Tôi bị mê hoặc, bị cuốn hút vô trong một thế giới hoàn toàn khác biệt ; từ thế giới của sự vật tới thế giới của hình ảnh. Ở đó không có gì là thực, và thế nhưng lần đầu tiên tôi có cảm tưởng rằng tôi đã làm đầy đủ những ngày của tôi. Tôi không cảm thấy cần phải ra ngoài sau giờ làm việc, hoặc gặp mặt bất cứ người nào. Cảm giác thỏa mãn của tôi có thể bị xáo trộn.
Làm việc tại khu bịnh thần kinh, cần phải hòa mình, đồng hóa với mỗi bịnh nhân, tham gia các giấc chiêm bao của họ, và đi vô thế giới không thực, mơ hồ có những giá trị, những nghĩa lý và những xét đoán riêng cho nó.
Có Ben, người đã thử tự tìm lấy cái chết và được chở dở sống dở chết tới nhà thương. Anh ta đã uống một chai dầu lửa và để lộ một vẻ kiêu hãnh khắc kỷ vì thế.
- Tôi cầm nó trên tay như vầy, anh ta nói, không, như vầy đây ; thế rồi tôi tự nhủ: nó hôi quá! Cô đã biết mùi dầu lửa chưa? Thế rồi, tôi thầm nghĩ: « Nó cũng giống như một liều thuốc! » Và tôi nốc trọn.
- Nó có mùi gì?
- Thú thực, lần sau tôi sẽ chọn thứ khác.
Khi người ta hỏi tại sao anh ta lại hành động như vậy, anh ta cười và nhún vai.
Anh ta kể cho chúng tôi hàng loạt những chuyện láo khoét rõ ràng, sau đó bịnh trạng của anh ta đâm ra nặng thêm. Một sáng, anh ta cho biết muốn tiết lộ cho tôi một chuyện bí mật vì anh ta rất mến tôi: vợ anh ta đã chết, chị ta tự tử sau khi giết chết đứa con gái nhỏ của hai người. Anh ta giơ hình cho tôi coi:
- Nó trông dễ thương phải không, đứa con gái nhỏ đáng thương đã chết của tôi?
Đôi mắt anh ta bốc lửa khi anh ta tâm sự với tôi. Sau đó anh ta nói thêm.
- Đáng tiếc cho vợ tôi, nàng thực dễ yêu.
Tôi giả đò tin những lời bịa đặt của anh ta, lắc đầu đúng lúc và tỏ vẻ kinh ngạc tùy trường hợp. Trong thời gian vài tuần nầy, Ariel không hiện hữu. Tôi có hàng trăm nhân cách, và đó là một lối thoái thác thích hợp cần thiết, đôi khi làm cho tôi bối rối và đôi khi nó cũng có vẻ quá độ.
Có Rose, muốn có một đứa con và không làm sao có được. Chị ta kêu tôi nói:
- Tôi sắp sanh trong một giờ nữa. Cần phải kiếm cho con trai tôi một cái tên.
Thế rồi, những cơn đau đớn bắt đầu. Những cơn đau đớn thực sự. Chị ta ôm bụng trong cơn đau điếng và siết mạnh tay tôi tới mức tôi có cảm tưởng như máu sắp sửa phọt ra. Cuối cùng, chị ta lôi ra từ bên dưới các tấm ga một cái gối nằm nhỏ và giơ nó cho mọi người như là đứa con sơ sinh của chị ta, ôm nó vô ngực ru ngủ và bắt tôi vuốt ve cái bao gối bằng vải bông nhàu nát.
Cũng có một nàng tên Noah, tự cho là bị bịnh suyễn. Tôi không bao giờ tin rằng mình có thể nhìn với vẻ thản nhiên lạnh lùng một kẻ đau đớn ràng ràng như vậy vừa thầm nhủ cơn đau đớn đó là tưởng tượng. Nhưng Rose không cảm nhận những cơn đau đớn mà chị ta giả đò đang trải qua và tôi chỉ cần như vậy. Tôi giữ một vai trò đôi: một của Ariel người nữ y tá thản nhiên chứng kiến tất cả những cảnh đó và phát các viên thuốc không có một sự công hiệu nào cho thể xác, chờ đợi bằng một sự vô tâm khoa học những ảo tưởng kia chấm dứt, và một của nàng Ariel mới, ra đời trong nhà thương, không là một nữ y tá mà là kẻ chia sẻ, tham gia cơn đau đớn tưởng tượng đó. Tôi siết chặt nắm tay khi nghe họ rên rỉ. Những cơn đau đớn giả đò đó đã tạo nên những lời rên siết không giả đò một chút nào hết. Tôi tin nơi Chúa, và Chúa hiện hữu. Người cho phép sự đau đớn ấy, chính nó cũng hiện hữu thực sự. Ariel người nữ y tá nói cơn đau sẽ trôi qua, không sao đâu, nhưng Ariel khác muốn hét lên, không còn thở được nữa, cảm thấy dâng lên trong tôi một cơn đau đớn làm nghẹn nơi cổ và một niềm nhẹ nhõm thực sự khi cơn đau trôi qua.
Cũng thế như người ta đem tôi tới một thế giới khác trong vài tuần, một thế giới mà người ta không có tư tưởng, vì tư tưởng, ở đó, không có giá trị.
Ngày áp chót trôi qua chậm chạp. Vừa làm giường tôi vừa nghĩ tới mọi chuyện. Tôi không có nhiều việc để làm, và sau khi nghe Ben kể cho biết tại sao thế giới của cái chết lôi cuốn anh ta, dầu lửa có mùi gì, và nghe Rose với tiếng cười quái gở, người ta gởi tôi tới một khu làm việc khác. Tiếng người nữ y tá hỏi trong điện thoại:
- Cô ta khỏe chớ?
- Khỏe, người ta trả lời. Chắc để tắm rửa cho Ruth chớ gì?
Đúng vậy.
Sau nầy Ruth kể cho tôi biết chị ta trẻ đẹp vô cùng. Chị ta ở riêng một phòng tại nhà thương và người mẹ không hề rời khỏi chị ta. Lúc bước vô, tôi bị xâm chiếm bởi một mùi ngầy ngậy và buồn nôn, mùi thịt pha lẫn mùi thuốc. Một mùi khó xác định, nhưng tràn ngập khắp phòng. Một người đàn bà nằm dài trên giường, bị bao phủ bởi các lớp băng màu đỏ, mắt nhắm lại và rên khe khẽ. Đó là một giọng rên than khoan thai và trầm trầm, và tôi cảm thấy nó làm toàn thân tôi đau đớn.
Một người nữ y tá nhỏ thó đi theo tôi. Nàng trao cho tôi một cái áo choàng trắng, một mặt nạ và biểu tôi cột tóc lại để đội mũ.
Thân trên của Ruth bị cháy tới mức không còn một lớp da nào. Những gì tôi trông thấy giống như thịt nơi thớt của người bán thịt và đột nhiên nhắc tôi nhớ tới một tai nạn tôi đã chứng kiến: một đứa bé trai bị xe cán, và có cùng một cảnh tượng. Sau đó, tôi được biết Ruth đã tẩm dầu và tự thiêu.
Khuôn mặt chị ta không bị cháy ; chị ta có nước da xanh lợt, và đôi mắt xanh lục đậm màu nhìn tôi bên dưới mi mắt đã cháy rụi lông mi. Chị ta không nói gì hết và không màng chú ý tới tôi khi tôi lặp lại với chị ta:
- Chị sắp đỡ rồi. Chị sẽ lành mạnh trở lại.
Người nữ y tá nhỏ thó trao cho tôi những tấm ga. Chúng tôi di chuyển người đàn bà tới phòng tắm. Tôi quay lại làm giường. Không một nữ y tá tốt nghiệp nào khác chịu dù chỉ bước vô phòng thôi. Tôi lột các tấm ga dính thuốc sát trùng, những miếng da vàng, và lầy nhầy chất vaseline. Tôi trải các tấm ga sạch, đã khử trùng xong, và mở cửa sổ. Một chút khí trời mát mẻ thổi vô phòng, nhưng chỉ thoang thoảng. Đồ đạc của bịnh nhân bốc mùi mỗi lần tôi chạm tới.
Trên đầu nằm có đặt tấm hình của một thanh niên, bị xé làm hai, sau đó được dán lại.
Tôi trở vô phòng tắm. Chúng tôi vặn đầy bồn nước khá nóng, sau đó chúng tôi từ từ nhúng Ruth vô bồn với mớ băng và gazo (vải băng mỏng). Mặc dù chúng tôi không nạo lớp mỡ, đó vẫn là cách duy nhứt để thay các lớp băng dính vô da. Chúng tôi chỉ có thể rớ tay tới cái đầu hay thân dưới của chị ta và tôi sợ chị ta tuột mất.
Ruth phàn nàn nước nóng quá. Đó là những lời nói đầu tiên chị ta thốt lên kể từ lúc nằm đây. Sau đó, chúng tôi từ từ gỡ băng sau khi nước nóng làm cho chúng mềm đi. Chúng tôi đeo mặt nạ sạch sẽ và cả ba chúng tôi bắt đầu chịu đựng cực hình.
Tôi nắm lấy một mép băng và thử tháo nó ra một cách cẩn thận. Nhưng nó dính vô lớp thịt màu đỏ và người đàn bà phác một cử chỉ đau đớn để ngăn chận tôi trước khi tôi làm cho chị ta đau đớn thêm. Công việc nầy như kéo dài nhiều giờ dưới mắt tôi. Chị ta nhắm mắt và phó mặc hoàn toàn cho sự chăm sóc của chúng tôi. Chị ta trở thành một miếng thịt mà tôi phải gỡ ra khỏi một cái gói bằng giấy nhựt trình, và mùi người chị ta tỏa ra khắp nơi.
Cô y tá ra ngoài. Tôi nhìn Ruth đang mở mắt.
- Đừng bao giờ si tình, chị ta nói. Anh ta sẽ lừa dối cô.
Chị ta chậm rãi nói từng tiếng, như thể chị ta muốn nói nhiều hơn nữa. Kế chị ta nhắm mắt lại vừa rên rỉ.
Khi cô y tá trở lại, nước trong bồn đầy những miếng da và cục máu. Chúng tôi hợp sức quấn lại các lớp băng bên trên một lớp vaseline dày. Chị ta nhờ chúng tôi gãi lưng, và tôi còn cả nghĩ rằng chị ta mỉm cười.
Bộ ngực chị ta trông giống hai trái cầu bằng thịt tươi và người ta trông thấy máu đập trong các mạch. Giống như một cơn ác mộng màu đỏ ngả sang vàng, và kế màu đỏ thắm rồi trắng do màu vải. Người mẹ nhìn chúng tôi làm việc, và tỏ vẻ đau lòng.
Chúng tôi đem Ruth trở lại giường. Chị ta nhờ tôi trao tấm hình người thanh niên cho chị, tôi làm theo, và chị ta lại xé nó ra từng mảnh, vừa ghi nhận cái nhìn thông cảm của tôi. Người mẹ kiên nhẫn lượm lên, dán lại và đặt tấm hình sang bên cạnh.
Đêm đó, tôi chỉ chợp mắt có một vài phút.
Tới ngày cuối cùng của tôi tại nhà thương. Phía sau khu làm việc của tôi có một căn phòng nhỏ, với một cái giường độc nhứt, dành cho những kẻ hấp hối được đem tới từ khu nhà bên cạnh: khu nội khoa. Từ nhiều ngày qua, người ta có đem tới một người Ba tư: ông ta lớn tuổi, mập mạp, mặt bầu tròn. Những người nào được đem tới đây đều không còn hi vọng và người ta để cho người đàn ông đó sống một mình những giờ phút cuối cùng. Căn phòng có mùi nặng nề của nỗi tuyệt vọng, mùi mốc, mùi của những tấm ga ướt, của cái chết sắp tới. Nhưng không một ai có thể đem lại sự an ủi cho người Ba Tư đó trong cơn hấp hối vì ông ta không có thân nhân và không một người nữ y tá nào biết nói tiếng Ba tư. Đôi mắt ông ta cầu khẩn, hỏi han, nhưng không một ai có thể trả lời được những câu nói mau lẹ bằng ngoại ngữ. Ông ta bị thu về một trạng thái bất lực hoàn toàn. Thể xác của ông sẽ bị hủy diệt mà tinh thần cũng như tâm hồn ông không làm sao tiếp xúc được với loài người vào những phút cuối đời.
Tôi đang cho ông ta ăn khi đột nhiên tôi nảy sanh một ý nghĩ. Tên ông được in trên một tấm thiệp treo nơi giường. Tôi cúi xuống gần ông vừa tránh mùi người và đọc lên tên ông, tôi lập lại cho tới khi thuần miệng ; tôi lấy ngón tay chỉ ông vừa lập lại tên ông, kế chỉ tôi vừa chậm rãi đọc tên tôi, Ariel, và một lần nữa Ariel ; và thêm một lần thứ ba.
Tôi cầm lấy bàn tay ông, hướng nó về phía ông và trông thấy đôi môi ông đọc lên tên ông. Sau đó tôi hướng bàn tay ông về phía tôi và cả hai cùng đọc: ARIEL. Ông ta biết tên tôi và đọc được nó ; một nụ cười nở trên môi ông giống như nụ cười của một đứa nhỏ tìm thấy một hầm bánh kẹo và ông vui sướng hoàn toàn vừa lập lại tên mình bằng tất cả hơi tàn trong lồng ngực. Ông không ngừng gọi tên tôi và, mỗi lần, ông đều ngạc nhiên thấy tôi đáp lại và bước tới phía ông khi ông đọc tên tôi.
Lần đầu tiên, tôi cảm thấy có lẽ mình đã làm một điều tốt đẹp, tốt đẹp thực sự, và không phải nhiều cố gắng hay suy nghĩ. Tôi vui sướng đã đem lại cho một người phương tiện giao tiếp với thế giới bên ngoài, và có lẽ cũng là một hy vọng mới mẻ.
Ngày hôm đó, vào khoảng trưa, người Ba tư trút hơi thở cuối cùng.
Người nữ y tá trưởng nói bằng giọng lãnh đạm.
- Hãy khiêng xác ông ta đi.
Quay về phía tôi, bà ta nói thêm:
- Cô vui lòng rửa giường giùm. Chúng tôi cần căn phòng nầy cho một bịnh nhân khác.
- Không! tôi hét lên.
Và bỏ chạy.
Cái mũ trắng tôi đội trên đầu rơi xuống trong khi tôi bỏ chạy. Tôi chạy ra tới ngoài đồng để trốn khỏi giọng nói điềm nhiên và trẻ con của ông già: « Ariel, Ariel ». Tôi nghe nó gọi tên tôi, gió nổi lên trong tiếng thì thầm của các cành cảm lảm lập lại tên tôi. Cho tới cả những giọt mưa, khi mưa bắt đầu rơi, hình như theo nhịp điệu mà ông già đã đọc tên tôi. Tôi nghe mùi người ông phảng phất trong mũi, mùi của cái chết. Quả thực, tôi thích để cho mưa thấm ướt thân tôi, nhưng nó không thể làm mất được cái mùi đó. Ngay cả áo choàng của tôi, phất qua, phất lại, cũng bắt chước những âm thanh của tên tôi và tiếng xe bốn bánh nhỏ bé người ta dùng để chở đi xác ông ta.
Tôi nằm sấp xuống đất, vừa bịt tai lại. Mặt trời hiện ra và vạn vật xung quanh tôi đều có vẻ như được rửa sạch, ngoại trừ cái áo choàng của tôi vấy bùn. Nhưng có mùi đất và cỏ tươi, và những cánh chim bay. Và những đóa hoa đỏ trong đám cỏ màu xanh lục.
Tôi lặng ngắm tờ giấy trước mắt. Buổi học đầu tiên tại trường khóa sinh sĩ quan đã chấm dứt và tôi còn lại một mình trong căn phòng với trần vươn cao. Buổi sáng trôi qua một cách tốt đẹp: Lời chào hỏi miễn cưỡng với người quân cảnh tại cổng, vài lời trao đổi với các con bạn đồng khóa, trong khi tôi cố làm sáng tỏ hoàn cảnh. Đã tới lúc phải quyết định.
Tôi vạch một đường thẳng chia hai tờ giấy theo chiều dọc: tôi cũng cần phải chia con người tôi ra làm hai. Trong những tháng học tập sắp tơi, tôi cần phải hình dung các hành vi và cử chỉ của tôi trong từng chi tiết nhỏ, làm chủ mọi hoàn cảnh bằng cách dự liệu trước, tạo cho tôi một vai trò và đóng giữ cho có nghệ thuật vừa tin chắc rằng tôi sẽ không thất bại, hoặc đổ vỡ về điểm nào. Đó là hi vọng duy nhứt của tôi để đi cho trọn khóa học, để làm chủ hoàn toàn lấy mình và các biến cố. Tôi đồ lại nét vạch trên giấy. Một nửa tờ giấy tiêu biểu cho nữ trung úy tương lai Ariel. Để thanh danh đừng sứt mẻ, tôi cần phải đội lốt nhân vật mới đó, tỏ ra dễ giao thiệp, hay giúp người và lúc nào cũng dễ thương ; tình nguyện làm mọi việc tạp dịch, không hề than phiền và lặng lẽ phục tùng. Kết bạn không là một việc xấu, nhưng chỉ ở bề ngoài mà thôi, tôi sẽ tỏ ra hoàn toàn, dễ mến, mà không đánh mất sự tự chủ và biết đè nén mọi ý muốn nổi loạn. Như vậy, tôi sẽ giữ được bản ngã của mình.
Nửa tờ giấy kia là con người tôi, con người thực của tôi, có khả năng cảm nhận sâu xa và chân thành hơn nhưng không chia sẻ những cảm xúc của mình với một người nào và cũng không hề để lộ ra ngoài.
Trong thâm tâm, tôi vẫn còn làm chủ ; bên ngoài, tôi sẽ trở thành nô lệ nếu cần. Tôi sẽ tạo dựng một thế giới cho riêng tôi, kín bưng, vừa duy trì sự tiếp xúc với người khác: tôi sẽ viết thư và đối xử với mỗi người một cách thích hợp nhứt. Khi nào về phép, hai tuần một lần vào ngày chúa nhựt, tôi sẽ là một con người khác và là con người thực của chính tôi, dữ dằn theo ý muốn, gieo rắc điều hại và làm tổn thương một cách tàn bạo tùy theo sở thích hay, trái lại, đem tới niềm vui và hạnh phúc. Trong vài tháng, tôi sẽ áp dụng đời tôi theo chương trình vạch sẵn và giăng lưới để giữ gìn những niềm vui và – nếu tôi muốn – những nỗi buồn của mình. Tôi sẽ cười hoặc khóc nếu có dịp, nhưng không bao giờ tôi để bị lấn át ; tôi sẽ có được tất cả những gì tôi muốn, tất cả.
Nhưng thực tình tôi muốn điều gì đây? Tay tôi viết « quyền hành » trên giấy, tôi muốn nhiều hơn thế nữa: tôi cần phải có quyền, ảnh hưởng tới người khác, giựt dây và bắt họ múa may theo điệu mà tôi đã chọn ; quyền buông dây nếu tôi muốn và nhìn con múa rối rã tàn từng mảnh. Tôi đã từng chơi môn đó, nhưng tôi đã chọn những con múa rối thiếu cốt cách. Lần nầy, tôi sẽ thử một trò khó khăn và táo bạo hơn. Phải, tôi đã thử rồi, nhưng trò chơi không đáng đồng tiền bát gạo.
Những đứa khác dùng điểm tâm và tôi luôn luôn ở một mình trong phòng hội để nhớ lại những kinh nghiệm về một trong số các con múa rối yếu ớt đó…
- Tại sao con không có bạn? Ba tôi hỏi với một vẻ bất mãn.
Và tôi không hề biết phải trả lời sao. Tôi có bạn. Nhưng đó không phải là những con bạn đúng nghĩa. Tôi sử dụng họ, như ở vào tuổi tôi người ta sử dụng đồ chơi để chơi đùa. Những đứa con gái ngu ngốc mà tôi thích làm cho họ cảm động, thích điều khiển, và quấy rầy họ và, sau nầy, cả nuôi dưỡng họ. Họ đều có chung một điểm: tánh tình yếu đuối, và, một thời gian sau đó, tôi cảm thấy khó chịu vì họ. Tôi cố tình nói dối họ. Họ bắt đầu ưa thích và khâm phục tôi, sau đó đứa nào cũng đều đi tới chỗ ghét tôi lúc tình bạn sắp tan vỡ. Bao giờ tôi cũng tìm kiếm loại tương giao đó với con người và tôi còn cả xây dựng một lý thuyết đạo đức về vấn đề ấy. Tất cả những đứa con gái đó đều lớn hơn tôi một vài tuổi. Sau nầy, khi tôi lớn lên…
Một cái bánh nhân mứt được tôi dùng làm mồi để nhử nó vô tròng. Tôi để ý tới nó hôm qua, nhận thấy nó đẹp, ngốc và khá thụ động để trở thành một đứa được tôi bảo bọc. Hôm sau, tôi gặp nó ngoài đường và mời nó một cái bánh nhân mứt.
Nó kể cho tôi nghe cuộc đời của nó. Má nó chết vì bịnh ung thư, ba nó lấy vợ khác và ngay sau đó người vợ kế của ông đưa ra một câu hỏi đoạn trường: « Con gái ông hay là tôi ». Người đàn ông đáng thương cần một người vợ và, hơn nữa người vợ nầy giúp đỡ ông về mặt tài chánh, do đó ông bỏ rơi đứa con gái. Nó không còn là một đứa con gái nhỏ, nó đã mười tám tuổi và tự nuôi sống lấy. Đó là loại con gái tôi ưa thích. Tôi sẽ là ba má nó, là người để cho nó tâm tình. Nó thú nhận với tôi là ba nó và người mẹ kế cho rằng nó bị bịnh đồng tính luyến ái.
Chúng tôi dùng xong món bánh nhồi mứt và tôi cố giành trả tiền. Khi chia tay với tôi nó cho biết nó tin tưởng hoàn toàn nơi tôi. Hôm sau, tôi mua cho nó một chiếc cà rá mà nó không bao giờ sắm nổi ; về tôi bắt đầu thủ vai Pygmalion, giựt dây nó và lấy làm thích thú. Vài ngày sau, nó tới với một thanh niên đi kèm. Điều nầy không nằm trong kế hoạch của tôi, do đó tôi định loại anh ta ; công việc nầy cũng không khó khăn gì.
Hay nó là Rina. Nó có một khuôn mặt đẹp, bị một chùm lông làm cho xấu đi. Một lần nó nhờ tôi nhổ từng sợi lông một, tôi vừa nhổ vừa cười ngạo, nhưng sau đó tôi cảm thấy đau lòng. Đôi mắt của nó có thể cho là mơ màng nhưng, từ cổ trở xuống, người nó quá to bự đối với các thị hiếu thanh nhã, ngay cả dưới mắt những người thích loại phụ nữ đẫy đà, hình thù to béo của nó cũng tỏ ra quá khổ. Và dù vậy, nhìn nó thường khi cũng khá dễ chịu.
Ngày hôm đó, người bạn trai đối xử với nó quá đẹp, theo ý tôi, và tôi một mực muốn anh ta chia sẻ quan điểm ấy.
Cũng dễ dàng. Tôi mỉm cười và nói với anh ta bằng giọng tinh nghịch, trong khi Rina nhìn tôi bằng con mắt thán phục. Nó lập lại gần như nguyên vẹn tất cả các câu nói của tôi và còn cả bắt đầu nghĩ rằng một vài ý nghĩ đặc sắc của tôi là của riêng nó. Điều đó làm tôi tức giận và đánh mất niềm thú vị mờ ám tôi cảm thấy khi có nó bên cạnh.
Người thanh niên một hôm tới thổ lộ cho tôi biết rằng anh ta không còn yêu Rina nữa. Anh ta đưa tôi đi ăn tối và tôi cố làm cho nó trông thấy chúng tôi đi chung với nhau. Thực đáng một buổi tối, nhưng tôi không bao giờ gặp lại anh ta nữa và tôi nói cho Rina biết tôi đã bỏ rơi anh ta. Nó phục tôi vô cùng. Với lại, giờ đây nó thực sự một mình, tôi có thể chế ngự nó hoàn toàn.
Nó lớn hơn tôi ba tuổi. Tôi dặn nó hãy cố giữ im lặng càng nhiều càng hay ở chỗ đông người và mỗi lần nó mở miệng, tôi đều liếc nhìn nó một cách nghiêm khắc. Một thời gian sau, nó bỏ được những tiếng ta thán tệ hại và sau mỗi lần cố gắng phát biểu nó trông chờ nơi tôi một dấu hiệu tán thành. Tôi dạy nó nhìn người khác đăm đăm, đầu cúi xuống và mắt ngẩng lên. Tôi bắt nó nhổ lông chân và hãy ăn uống theo một phép dưỡng sinh làm cho ốm bớt.
Khi nó đã sẵn sàng để ra mắt, tôi cảm thấy cuộc phiêu lưu mất đi nhiều phần hấp dẫn. Tôi đưa nó tới một thành phố xa lạ, nơi những người không quen. Nó đóng rất khá vai trò của nó và chính tôi đã làm hỏng phần lớn các câu chuyện, nhưng cảnh đó trở nên nhàm chán và tôi liền chọn một kẻ đối thoại quan trọng hơn và bỏ nó một mình. Khi trở về, tôi hỏi nó đã xoay sở ra sao. Tôi muốn biết không có tôi nó đã làm gì. Nó nín thinh trong giây lát ; sau đó cho biết có lẽ nó không nên kể tôi nghe những gì thầm kín. Đó là sự chống đối đầu tiên của nó: Tôi cầm lấy bàn tay mập béo và nhớp nháp của nó, cố nhìn nó càng thắm thiết càng hay và nói đáng lẽ nó phải xấu hổ khi nói như vậy. Nó lấy làm xấu hổ, nhưng để trừng phạt nó, tôi cho biết tối nay tôi không cho nó ra ngoài.
Ra ngoài với Rina là một trò tiêu khiển. Người ta đã thắc mắc tại sao tôi lại giao du với một đứa con gái như nó ; và tôi muốn có nó bên cạnh khi đã biết rằng sự hiện diện của nó không là điều mơ ước. Tôi giới thiệu nó với các bạn trai thân thích của tôi và kể với họ những điều láo khoét về nó mà tôi đã buộc nó hãy cố chứng minh bằng tư cách của nó. Điều nầy khiến tôi cảm thấy mình rất trung hậu.
Một lần, trong khi nó sắp sửa dời chỗ ở, nó nói với mọi người vây quanh về sự trang trí căn phòng của nó.
Sự thực, căn phòng chỉ sáng lên khi nó vắng mặt, nhưng qua trung gian của tôi, càng giao thiệp rộng chừng nào nó càng mất bớt mặc cảm tự ti và càng muốn sáng giá trong cuộc nói chuyện.
Nhưng Rina cũng ý thức được rằng nó thuộc về thành phần người ta gọi là hạ cấp và tình cảm đó là mối nguồn của những trò tiêu khiển mới cho tôi. Tôi có thể vẽ ra cho nó một hình ảnh giả tạo về giới thượng lưu và làm cho nó tin rằng nó đang tới gần hạnh phúc tối đại đó. Đời sống thượng lưu hiển nhiên là một vấn đề thói quen, do đó tôi dạy cho nó những điều kỳ cục. Tôi mua cho nó loại nhang có mùi hương nồng nực và dùng để đốt trong nhà thờ và nói cho nó biết người Anh thuộc giới thượng lưu dùng nó để đốt trong nhà khi chờ đợi những người khách tai mắt. Nó tin lời tôi, và thử thí nghiệm với một anh con trai đáng thương tới thăm nó. Anh ta có vẻ khó chịu và chúng tôi liền cho rằng chắc anh ta thuộc thành phần rất hạ cấp.
Tôi chỉ cách cho nó mua giày và gọi rượu. Làm như vậy, tôi thực sự muốn giúp đỡ nó. Dù sao, biết cách cặp tay một thanh niên hay cầm một ly rượu cốc tai, hoặc biết đứng ngồi cũng có ích cho một đứa con gái. Điều lạ lùng, tôi kiên nhẫn hết mức đối với nỗ lực đó, mặc dù nó làm cho tôi khó chịu vô cùng.
Sau hai tháng, người ta đã có lý để chờ trông thấy nó tỏ ra tiến bộ. Nó xài mười hộp kem làm đẹp, đi đâu cũng đem theo cuốn tự điển về ca-lô-ri. Nó đã đọc Làm thế nào để có bạn , tập nói về Van Gogh và đã mắc phải thói quen đốt nhang tại nhà. Những gì còn lại tôi cần phải làm là nâng lên một bực phép xã giao của nó và trông chừng sao cho nó có những mối giao thiệp có ích cho nó. Có lẽ khi đó tôi mới cảm thấy rằng tôi đã làm xong công việc và tôi sẽ đi tìm một món đồ chơi khác.
Nhiều lần tôi đưa nó tới viện Đại học. Nó nói với mọi người rằng nó là sinh viên và đọc lên những câu nó đã học một cách cực khổ của Kant, Platon, Hiến chương Liên hiệp quốc hay các tờ báo buổi chiều bán chạy nhứt, mà nó nhận thấy không có gì khác biệt cho lắm. Nhưng nó có một trí nhớ dai và giờ đây, nó cảm thấy tự tin. Tôi bắt đầu tin rằng tôi đã thành tựu một công trình. Tôi cho nó mượn tiền và không bao giờ đòi lại. Nếu tôi mắng chửi nó trước đám đông, nó sẽ từ tốn nhận lãnh lời mắng chửi đó. Tôi có thể bắt nó làm bất cứ điều gì. Tôi có một uy quyền tuyệt đối đối với nó: tôi chế ngự nó hoàn toàn và cảm thấy chán vô cùng.
Tôi đi tìm một trò chơi khác, càng ngày càng tránh gặp mặt nó và một đêm tôi nằm một giấc chiêm bao khủng khiếp về nó. Chuyện xảy ra trên một bãi biển vào một ngày mùa hạ. Rina nằm ngửa và tháo mồ hôi. Chùm lông đã làm xấu đi khuôn mặt của nó như mọc dài thêm và đen hơn thường lệ và màu da đỏ của nó lấp lánh mỡ, mớ cát dính vô khối người ướt át của nó như bềnh bồng và trải ra chung quanh. Trong giấc chiêm bao, nó có vẻ to lớn vô cùng, và hằng trăm người đàn ông nhỏ bé leo lên người nó, biến mất dưới lớp da thịt của nó giống như bầy kiến, họ cắn, liếm và hôn nó. Họ cũng đổ mồ hôi, cũng có nước da màu đỏ và dính chặt vô người nó. Họ bắt đầu vui đùa và, đột nhiên, tóc họ mọc dài như tóc đàn bà. Mặt trời trở nên nóng bức hơn, họ vui đùa náo nhiệt và cười vui vẻ. Kế đó, trong giấc chiêm bao, tôi thấy tôi hiện ra. Ăn bận màu đỏ và da mặt tái nhợt. Tôi cỡi ngựa trên nền trời và cười lên khúc khích. Trong khi tôi cười vui vẻ, những người đàn ông bao quanh Rina bắt đầu lớn lên. Họ xếp bên cạnh nó. Rina thì khó. Tôi khuất dần trên nền trời vừa vẫy chào vĩnh biệt. Áo dài của tôi, từ màu đỏ ngả sang màu xám. Tôi ngừng cười và nghe đau nhói nơi tim. Khi rời khỏi giấc chiêm bao, tôi cảm thấy khát một cách kinh khủng và nhức đầu và tôi quyết định tức khắc sẽ không gặp lại Rina nữa. Tôi tìm kiếm một trò tiêu khiển khác. Tôi chưa tới mười bảy tuổi và thời gian còn thăm thẳm trước mắt tôi.
Tôi biết rằng những gì tôi đã làm với Rina là dễ dãi, tầm thường và khá thấp kém. Đó không là điều tôi ước muốn. Trò chơi mà tôi ước muốn cần phải thâm trầm, đáng giá và thực sự có tánh cách nghệ thuật: không thấp hèn cũng không dễ dãi.
Trước khi bắt đầu làm chuyện khác, tôi cần phải dứt khoát với Ariel Ron, con gái Đại tá. Những người nào xem tôi là con gái Đại tá cần phải biến mất khỏi đời tôi hoặc chấp nhận tôi vì con người tôi, chớ không phải vì ba tôi.
Tôi ghét những người nói với tôi:
- Tôi lấy làm sung sướng được quen biết cô, cô Ron. Tôi thường nghe nói tới ba cô.
- Ariel Ron! Ba cô là người tuyệt diệu.
- Bạn có quen Ariel Ron không? Bạn cần phải biết tên Đại tá Ron. Cô ta hiện giờ cũng ở trong Quân đội, dưới quyền điều khiển của ba cô ta.
Có lẽ tất cả những kẻ làm dáng đó đều hy vọng tới được ba tôi xuyên qua tôi. Tôi tưởng tượng họ nói sau đó:
- Đại tá Ron? Tôi quen thân với con gái ông ta.
- Hãy nói về ba cô, họ nói với tôi. Cô sống như thế nào với vị anh hùng dân tộc của ch?