Chương 10
Thình lình, mọi việc kết thúc: người ta dẫn các gia đình tới nhà của họ, các chiếc xe đã chạy đi và những đứa con gái trong toán của tôi tới báo cáo. Mặt trời, từ giữa núi, trút nắng xuống mặt biển, làm đổ dài bóng của những cột dây thép và rây vàng lên các tảng đá. Gédéon hỏi tôi anh ta có thể theo xe cam nhông về với tôi không. Tôi nhận lời, tạm biệt Peter, ông trở về bằng chiếc xe đã chở ông tới.
Ông nói lớn với tôi.
- Lát nữa nghe, Ariel. Em ăn tối ở ngoài phải không?
- Ồ không đâu, em sẽ ăn tối ở nhà.
Tôi từ chối lời mời của Gédéon và, sau khi về tới Jérusalem, tôi gọi tắc xi trở về nhà. Peter đã tắm, thay đồ, và, ăn bận đàng hoàng, uống một ly rượu trước khi dùng bữa ăn tối như thường lệ. Mọi sự đều có vẻ êm đềm và thân thuộc.
- Tôi có nấu nước cho em, Ariel. Tôi nghĩ chắc em thích tắm một chầu.
- Cám ơn.
Những đóa hoa rừng ông đã lượm được chưng trong một cái bình và đặt trên một cái ghế đẩu tại đầu giường. Tôi để cho ông ôm choàng tôi và nói:
- Anh không trải qua một buổi thú vị, phải không, Peter? Em lấy làm tiếc đã bù đầu vì công việc.
- Tôi đã trải một buổi tuyệt diệu, Ariel. Cám ơn em thực nhiều đã yêu cầu tôi tới đó. Em cũng vậy, cũng thực tuyệt diệu, cách thức mà em đã tổ chức mọi việc… Nếu tôi trẻ hơn hai mươi tuổi, tôi sẽ thu xếp đồ đạc tới ở tại Adulam, với những người Ba tư.
Vài ngày sau, từ trại trở về, tôi nhận thấy có một chiếc xe đậu trước hàng rào sắt của ngôi nhà. Chúng tôi đã áp dụng một cách sắp xếp như sau, nếu Peter có khách, tôi cố tránh mặt cho tới khi nào ông gọi tôi và giới thiệu như vầy:
- Cô Ron, ở tầng dưới.
Sau đó ông nhờ tôi pha cà phê. Những người bạn thường lui tới với ông đã quen dần sự hiện diện của tôi.
Hôm đó, tôi vô phòng thay đồ, không đóng cửa lại. Tôi nghe có những giọng nói trong phòng khách. Có tiếng nói.
- Nầy, Peter, cô ta không có đáng gì đâu. Anh không thực sự biết rõ cô ta.
Và một giọng trầm tĩnh hơn nối theo:
- Những gì anh kể về cô ta dĩ nhiên thực khó nghĩ, nhưng nó thuộc về một trò chơi, một vai trò mà cô ta đóng giữ. Hãy giữ một khoảng cách với cô ta. Cô ta sẽ làm khổ anh, không sớm thì muộn.
Khổ chưa, tại sao anh lại hành động như vậy?
Giờ đây, tất nhiên, tôi cố ý lắng nghe. Tôi nghe Peter trả lời.
- Các anh rất tử tế khi quan tâm tới tôi. Nhưng tôi yêu Ariel. Giờ đây tôi nhận ra được rằng trước kia tôi chưa từng yêu ai thực sự. Đối với tôi, cô ta là khí trời mà tôi thở, bánh mì mà tôi ăn. Không có gì là đa cảm trong đó, đó không phải là một truyện huê tình thơ mộng, đó là một chuyện đơn giản, vật chất, và nó ăn rất sâu, Ariel đôi lần làm khổ tôi nhưng hai anh không thể cho rằng tôi không hiểu cô ta. Nếu có một người nào trên đời nầy hiểu cô ta, chắc chắn đó là tôi. Do đó tôi có thể tự cho phép cô ta bày những trò chơi nho nhỏ. Tôi tin rằng tôi hiểu rõ cô ta hơn cả ba má cô ta.
- Cô ta có biết tôn trọng tình yêu của anh không, Peter?
Tôi nín thở. Tôi nhận ra giọng nói, nhưng nó bị ém nhỏ bớt quá mức để tôi biết chắc đó là giọng nói của người nào.
Peter trả lời:
- Tôn trọng? Tôn trọng nghĩa là sao? Cô ta chấp nhận, và đó là điều quan trọng đích thực. Hai anh đều quá trẻ. Tôi đã vượt quá tuổi mà người ta muốn cho tay nầy lấy lại tay kia. Cô ta chấp nhận tình yêu của tôi, và tôi cảm thấy hạnh phúc được có cô ta bên cạnh. Cô ta chính là đời sống. Nhờ cô ta, ngôi nhà nầy biến đổi từ một nơi trú mưa trú nắng đơn giản thành một tổ ấm thực sự. Và, với lại, cô ta cũng làm bếp khéo lạ lùng.
- Chuyện này sẽ đưa anh tới đâu, Peter? Anh có tin là một ngày nào đó, cô ta sẽ lấy anh làm chồng không?
Tôi gần như nghe lọt tiếng cười của Peter.
- Lấy tôi làm chồng? Chắc chắn là không. Khổ chưa tại sao cô ta lại phải làm vợ tôi? Cô ta sẽ lấy một người xứng đôi vừa lứa hơn, một ngày nào đó. Tôi không có quyền đòi hỏi cô ta bất cứ điều gì.
- Nhưng anh cho cô ta tất cả. Anh sẵn sàng làm tất cả những gì có thể làm cho cô ta. Dù sao, anh cũng chưa từng là loại người bị nói tới trên các mục phiếm luận, và giờ đây anh có vẻ bất chấp chuyện tai tiếng. Người ta còn cả phàn nàn anh.
Peter bật cười.
- Ariel có thể ra đi ngày mai nếu cô ta muốn, và đi luôn không trở lại. Sẽ có một ngày cô ta rời bỏ tôi. Tình cảm tôi dành cho cô ta không tùy thuộc các hành vi của cô ta, mặc dù sự hiện diện của cô ta làm tôi phấn khởi và vui vẻ. Tôi cố chứng tỏ cho cô ta thấy một sự kiện rất giản dị, là các kế hoạch và mưu mô của cô ta đều tuyệt đối thừa thãi. Cô ta có khá nhiều khả năng để thành tựu nhiều điều quan trọng và tốt đẹp mà không cần tới sự gian lận. Nếu tình yêu của tôi giúp cô ta ý thức được điều đó, tôi đã làm tròn nhiệm vụ. Các anh có muốn dùng một chút cà phê không?
Tôi đã thay đồ xong và bước về phía cửa phòng khách. Tôi gõ và mở cửa không chờ trả lời. Peter ngồi trong ghế dựa thường lệ. Trong một ghế dựa khác là Bill và, trên bộ ván, Ned. Sự chạm mặt bất ngờ tới mức tôi suýt bỏ chạy, nhưng đã quá muộn.
- Shalom, tôi nói. Hai anh cũng mạnh chớ?
Peter rời phòng để đi pha cà phê. Bill mỉm cười và nói:
- Cô xoay sở khéo lắm, cô bé. Đừng bỏ phí tất cả công trình.
- Hai anh đã kể những gì với anh ấy? Tôi hỏi.
- Chúng tôi nghe nhiều hơn. Anh ấy rất kiêu hãnh về cô. Chúng tôi rõ rệt không từng biết qua những đức tính của cô.
Ned không nói gì. Anh ta vẫn trầm ngâm. Nhưng rõ rệt là họ cũng bối rối không thua gì tôi. Khi Peter trở vô, họ đứng lên và cho biết họ phải về.
Peter đưa tôi đi ăn tối bên ngoài. Đó là một bữa ăn trầm lặng. Chúng tôi không ai nói nhiều với ai. Chúng tôi ra về sớm và đi ngủ. Khi chúc tôi ngủ ngon, cái hôn của ông thắm thiết hơn bao giờ hết.
Chỉ sau đó nhiều ngày David mới điện thoại cho tôi. Đã lâu rồi tôi không gặp lại anh ta, kể từ buổi tối lễ sinh nhựt mười bảy tuổi của tôi, và có một tình cảm nào đó gợn lên trong tôi khi anh ta gọi điện thoại cho biết anh ta đang có mặt tại thành phố và muốn gặp tôi.
- Hãy tới em dùng bữa, tôi nói. Em muốn giới thiệu với anh một người, một người bạn thân của em.
Anh ta nhận lời.
Tôi báo trước cho Peter:
- Em sẽ có mặt để dùng bữa. Em sẽ mời tới đây một người bạn, hoặc có thể anh ta sẽ tới sau em. Anh không khó chịu vì có anh ta cùng dùng bữa, phải không?
- Dĩ nhiên là không, Ariel.
Tôi trở về lúc nghỉ trưa và dọn một bữa ăn gồm có thịt, xà lách, trái cây và rượu vang. Tôi quyết định ngồi nơi đầu bàn, mỗi bên một người đàn ông.
David hôn tôi khi tới. Đó chỉ là một cái hôn bạn hữu, nhưng tôi quay nhanh lại xem Peter có để ý không. Rõ rệt là không. Chúng tôi uống một ly rượu nho và ngồi vô bàn. David không biết gì về sự liên hệ giữa tôi với Peter cũng như trò chơi mà tôi cố thực hiện. Anh ta ăn nói tự do, gợi lại những cuộc gặp gỡ đã qua giữa hai đứa và ném những cái nhìn đồng lõa về phía tôi, anh ta rất lễ phép với Peter nhưng không che giấu rằng anh quan tâm tới tôi và thích gặp mặt một mình tôi.
Cuối bữa ăn, tôi đứng lên và nói:
- David, anh có muốn xem phòng tôi không?
Và, quay sang Peter:
- Anh miễn lỗi cho tụi em, Peter?
- Dĩ nhiên, hai người hãy vui chơi.
Chúng tôi xuống phòng. Tôi để cho Peter lo việc dọn bàn và rửa chén dĩa, vì là ngày chị ở nghỉ việc. David và tôi ngồi hút thuốc và nói chuyện trong phòng mà hiện tại tôi ít hay ở.
- Anh được phép hôn em không, Ariel, giờ đây chỉ có hai đứa mình? Anh ta mỉm cười hỏi.
- Không, David, em van anh.
- Em có vẻ kỳ hoặc. Chuyện gì đã xảy ra vậy? Chắc chắn em không có yêu người đàn ông trên kia phải không?
- Tại sao không?
- Nếu vậy, em đã không để anh nói chuyện như lúc dùng bữa và em đã không đề nghị anh xuống đây với em bỏ anh ta rửa chén một mình. Dù cho… Dù sao, cũng có thể là em yêu anh ta.
- Anh đừng lấy làm điều, David. Tình cảm em dành cho anh không liên quan gì tới Peter. Những gì giữa chúng ta đã xưa cũ lắm rồi. Chúng ta chỉ là bạn, vậy thôi.
David đứng lên và ra về, không phải với niềm tức giận, mà có vẻ buồn rầu.
Anh ta đi rồi tôi thầm nghĩ:
« Bạn! Thực là ngu xuẩn! Người ta thốt lên dễ dàng những tiếng nói vô nghĩa đó. Và người đàn bà nào cũng đều nói như vậy, đó là một lối thoát giản tiện vô cùng! Không, em van anh, chúng ta chỉ là bạn… Chúng ta là những người bạn lâu đời tới mức chuyện đó sẽ làm đổ vỡ tất cả những gì giữa chúng ta… Em là bạn anh và anh không muốn đánh mất tình bạn của em, phải không?…
« Tình yêu thì ngắn ngủi nhưng tình bạn lâu bền…
« Tất cả những lời ngu xuẩn đó mà người ta thốt lên một cách trang nghiêm, như thể tình bạn có thể đem cân với tình yêu. Hãy là bạn với nhau! Như thể một người đàn ông cảm thấy được an ủi khi nghe câu đó! Tôi không thích những lời lải nhải đó và không thường sử dụng, mỗi lần thốt lên tôi cảm thấy hối hận vô cùng ».
Tôi canh chừng tiếng chân của Peter lui tới trên kia. Bao giờ tôi cũng thấy xấu hổ trong những trường hợp như vậy, tôi không muốn nhìn thẳng mặt ông. Khi tới giờ trở lại làm việc, tôi đứng dưới vườn gọi ông, gởi cho ông một cái hôn và để ông đứng nơi cửa, nhìn tôi hối hả đi về phía xe jeep.
Thiếu tá Galan là người đầu tiên nói với tôi về chuyện đó.
- Ariel, cà phê! Tại sao giờ cũng ít đường?
Ông cố nói lớn tiếng và gây cảm tưởng ông là một kẻ chỉ huy nghiêm khắc, nhưng đôi mắt xanh lơ và ngây thơ của ông đã nói ngược lại. Không có người nào quan tâm cho lắm khi ông lớn tiếng.
- Tôi tới đây, thưa Thiếu tá.
- Tôi đã nói với cô hằng trăm lần hãy gọi tôi là Dov. Hiểu chưa?
Tôi đem cà phê tới, và ông mở màn câu chuyện, vừa táy máy đùa giỡn với vài tờ giấy.
- Cô đã thay đổi kể từ ngày cô tới đây, Ariel.
- Thay đổi? Theo nghĩa nào?
- Cô điềm đạm hơn, ít có vẻ khiêu khích hơn. Điều đó không dính líu gì tới tôi, dĩ nhiên, nhưng người ta bắt đầu đàm tiếu.
- Về chuyện gì?
- Cô cũng biết tôi đứng về phía cô. Nhưng họ nói cô đang sống với một gã làm tại Bộ ngoại giao, Bend, phải không? Tôi không là người câu nệ về nguyên tắc, nhưng cô không thể tỏ ra kín đáo sao? Cô có chắc là tình trạng của cô tốt đẹp không? Hiểu chưa?
- Dov, xin mời ông tới nhà chúng tôi dùng bữa ăn tối.
- Sao? Cô nói gì?
Nhưng ông tới. Và đã hiểu. Nhưng nhiều người khác không hiểu. Ba má tôi, chẳng hạn. Một hôm má tôi nói với tôi:
- Người ta nói rằng đời sống xã giao của con chỉ đặt trọng tâm nơi một người duy nhứt. Má có lầm không?
- Má muốn nói về Peter? Sự lui tới thường xuyên với ông ta khiến con cảm thấy dễ chịu.
- Nhưng ông ta lớn tuổi hơn con rất nhiều và hai người ở chung một nhà với nhau. Dù sao chắc con cũng không nghĩ tới việc lấy ông ta làm chồng.
- Lấy ông ta làm chồng? Con không muốn lấy ai hết từ đây tới vài năm nữa. Nhưng tuổi tác xen vô đây làm gì chớ? Con có một tổ ấm thực sự.
Má tôi buồn, một nỗi buồn thầm lặng. Tôi nghĩ có lẽ trong một giây bà đã hiểu, hay là tôi đã nói « tổ ấm » bằng một giọng làm cho bà khổ sở?
Một lần khác, bà tái diễn:
- Má vẫn chưa phân biệt được người nào có thể chung sống lâu dài với con. Con không đặc biệt dễ thương cũng không trung thành, theo như má phỏng đoán.
- Hãy hỏi thử Peter tại sao ông ta chịu đựng được con. Dù sao, con cũng đang hạnh phúc, và đó là chuyện riêng của con.
Ba tôi chống lại mạnh mẽ những chuyện đại loại. Nhưng ông chuộng sự im lặng. Cả ông cả má tôi đều không nghĩ rằng chuyện nầy sẽ kéo dài. Nhiệm kỳ quân dịch của tôi sắp mãn và hai ông bà nghĩ rằng sự liên hệ của tôi với Peter cũng sẽ chấm dứt một lượt. Hai ông bà không hề tới thăm tôi, nhưng bù lại cũng không hề cố gắng bắt buộc tôi phải dọn đi. Cây cối đã bắt đầu rụng lá. Mùa thu, và hai năm lính của tôi sắp kết thúc.
Vài ngày trước khi được giải ngũ, tôi có một buổi nói chuyện lâu dài với Peter như thường lệ.
- Giờ đây em sẽ làm gì, Ariel?
- Ngủ, Peter. Không làm gì hết trong một thời gian. Và em không muốn làm khổ anh, nhưng nói chung, sự thực đó là lỗi tại anh: em muốn rời khỏi đây, sống một mình trong một thời gian.
Tôi ngạc nhiên vô cùng khi tin nầy lại làm cho ông hài lòng.
- Em hoàn toàn có lý, Ariel. Tại sao em không đi ngoại quốc? Ở đó, tôi có một người bạn, một người Pháp, anh ta có một ngôi nhà nhỏ tại miền Tây nước Pháp, ở đâu đó trên Đại tây dương. Anh ta có đề nghị với tôi nhiều lần, tôi tin chắc anh ta sẽ cho em mượn vài tháng. Em có tin rằng em có thể sống một mình không?
- Tin, em tin. Và đối với anh cũng vậy, sẽ là một dịp để anh yên nghỉ. Anh đã khổ não vì em. Cả má em cũng nói như vậy.
- Cô bé ngu ngốc em là một mẫu người dịu dàng nhứt mà tôi được biết. Em không biết em tốt, và kiêu kỳ tới mức nào. Tôi muốn em hãy tin như vậy.
- Anh không thành công đâu. Em biết rằng em không có một giá trị nào hết. Em biết rằng anh dè dặt đối với em, và anh cần phải như vậy. Em có thể đầy nghị lực và quả cảm, nhưng tốt và dễ thương thì không. Chính anh mơ màng những điều đó.
Ông bật cười.
- Vậy thì chúng mình hãy chờ xem.
Tôi rời khỏi nhà trước bữa ăn tối, và báo cho Peter biết tôi sẽ về muộn. Tôi bị ám ảnh bởi những lời, những câu ông nói. Ông không thể có lý được, bởi vì nếu vậy tất cả những gì tôi thử vun trồng và xây dựng nơi tôi đều hoàn toàn sai lầm ; cả nấc thang giá trị của tôi đều sụy đổ. Do đó tôi cần phải chứng tỏ cho ông thấy rằng tôi xấu xa thực sự vừa cứ để ông ném vô mặt tôi « cái tôi đích thực » mà ông đã tưởng tượng. Bấy giờ, giống như bao nhiêu người khác, ông sẽ mất đi sự bình tĩnh và tự tin và tôi sẽ được mãn nguyện, nếu có thể nói như vậy, để thấy rằng cuối cùng ông ý thức được là tôi không có một giá trị nào hết.
Hãy nói với ông là tôi làm tình với một người khác, ý nghĩ nầy có vẻ hay theo tôi, vì ông sẽ tin lời tôi nói. Ông sẽ tưởng tượng tôi trải qua nhiều giờ trên giường của một kẻ khác ; sau đó, tồi bại và không biết xấu hổ, tôi trở về với ông trong đêm. Sự kiêu hãnh không cho phép ông chấp nhận điều đó.
Tôi đi ăn tối một mình tại nhà hàng ; sau đó tới rạp chiếu bóng xem một phim cao bồi. Tâm trí tôi ở một nơi khác và phần đối thoại, gồm những tiếng súng nhiều nhứt, chỉ là một bối cảnh ồn ào và khó chịu cho cuộc chiến nội tâm của tôi.
Dù chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ tới ở tại ngôi nhà trên Đại tây dương. Tôi sẽ ra đi. Cái bóng tôi và vị thần của cả hai sẽ đi theo. Tôi sẽ thiếu vắng Peter, nhưng ông yêu tôi quá mức. Ông quá hoàn hảo đối với tôi, quá thực thà hay ít ra ông cũng giả đò như vậy với lại, tôi cũng không muốn tự chuột mình.
Khán giả bắt đầu ra về. Đèn cháy lên và tôi biết rằng đã tới lúc ra về.
Tôi tới Mel, gã đang thổi sáo cho vài người bạn nghe. Tôi uống một ly rượu và trở về nhà. Gió thổi tung cái váy của tôi, lay động những chiếc lá trên cây và cuốn xoáy đám bụi trên lề đường. Jérusalem phải ngủ sớm hơn bất cứ một thủ đô nào khác. Những con đường chạy dài và những ngôi nhà đá lâu đời yên tĩnh lạ lùng. Tiếng giày cao gót của tôi gõ lốp cốp vang dội các bức tường. Thỉnh thoảng, dưới ánh đèn lồng lờ mờ, cái bóng của tôi thoáng hiện, và như cười lên. Tôi lại trở về một mình.
Cái bóng giờ đây nói với tôi bằng giọng gay gắt:
- Mi thực ngu xuẩn, Ariel, tối nay mi không đi với một người đàn ông khác, điều nầy khá trái ngược với những gì mi muốn chứng tỏ. Mi có biết tại sao tối nay mi không ngủ với một người nào khác không?
- Ta không muốn.
- Đừng nói quanh! Mi không thể ngủ với một người khác, tốt hơn mi nên thừa nhận, không thể, vậy thôi. Mi kháng cự một cảm giác mới mẻ nơi mi và mi sợ thừa nhận sự hiện hữu của nó hay gán cho nó một cái tên. Với lại cũng vô ích. Mi có bao giờ trông thấy đôi mắt của mi khi nhìn trộm Peter không? Phải chăng mi không hề nhận thấy sự chu đáo trong việc sửa soạn bữa ăn, chọn cà vạt hay quay số điện thoại cho ông ta khi mi bị công việc giữ lại trại?
Tôi cố gắng không nghe, tự nhủ tôi chỉ nói với chính mình, nhưng điều nầy cũng không ích gì. Tôi miễn cưỡng tiếp tục bước.
Mi có muốn ta nói cho biết chuyện sắp xảy ra không? Cái bóng nói tiếp: nhưng không, dù sao mi cũng sẽ ngạc nhiên, với lại, đó là một sự ngạc nhiên cần thiết.
Ngôi nhà cắt nét trên nền trời vần vũ khi tôi về tới hàng rào sắt. Những cây ô liu thưa thớt trong vườn khoác một vẻ như trên sân khấu, trông còn cả đầy kịch tính nữa. Ánh trăng chiếu sáng trên lớp sắt của hàng rào và những bực dẫn lên sân thượng.
Tôi cẩn thận mở cửa rào và lột giày. Một ánh mây vừa che khuất mặt trăng và ngôi nhà chìm trong bóng tối. Tôi đi lên thang lầu vừa tránh không gây một tiếng động nhỏ nào và tới cửa chánh.
- Cầu xin sao nó đừng kêu hét lên! Tôi vái vừa nhè nhẹ mở cửa.
Peter chắc hoàn toàn không nghe thấy một tiếng động nào hết, nhưng tôi có cảm tưởng đã gây nên một sự ồn ào điếc tai khi bước qua ngạch cửa. Tôi khép nhẹ cánh cửa lại, xếp đôi giày vô một góc và lẹ tay cởi áo măng tô và áo dài mỏng, bỏ đại chúng xuống đất. Giờ đây, cần phải mở cửa phòng, lên giường và làm ra vẻ đã nằm đó từ nhiều giờ rồi ; như vậy, nếu thức giấc, ông chỉ quay lại, không cả coi đồng hồ. Có thể ông sẽ không thức giấc.
Tôi mở nhẹ cánh cửa. Những tấm màn dày căng trước các cửa sổ ngăn không cho phân biệt bất cứ vật gì. Tay tôi mò mẫm trong bóng tối để tìm một áo ngủ. Thế rồi, tôi quay trở lại giường và nhíu mày: tôi trông thấy trong bóng tối ống vố của Peter đỏ hồng lên, giữa một màn khói trắng thưa mỏng. Tôi lấy giọng tự nhiên nhứt để nói:
- Anh đó à. Em đã làm anh thức giấc phải không?
Tôi tiếp tục nói một phần để tránh mọi lời bình luận của ông, và tôi lấy làm mang ơn vô cùng đã không phải trông thấy đôi mắt màu xám đậm đó.
- Sao anh không ngủ? Em thực xót xa vô cùng nếu chính em đã làm cho anh thức giấc.
Tôi im lại. Giờ đây tới phiên ông. Tôi chờ đợi ông hãy nói với tôi một lời nào đó, hay la rầy tôi, tôi còn mong cả chuyện ấy. Tôi sợ sự trầm tĩnh trong giọng nói của ông và muốn thấy ông nổi giận, đặt cho tôi những câu hỏi phiền phức mà tôi có thể đáp bằng giọng nhát gừng. Tôi muốn con tim ông phải bị giày vò và tan nát, ông hãy nổi sùng và ghen tuông như mọi người đàn ông khác theo tôi nghĩ. Tôi còn cả chờ đợi ông hãy kết thúc bằng cách biểu tôi hãy cuốn quần áo và hãy cút đi.
Nhưng ông không nói gì hết. Tôi nghe ruột tôi quặn thắt và cổ họng khô queo. Chân tôi như chôn chặt xuống đất. Ông tiếp tục hút thêm vài phút và hỏi tôi:
- Em đã đi đâu?
- Đi với một người khác.
Tôi lặng lẽ mỉm cười, mặc dù ít vui mừng hơn là tôi đã ngỡ. Nhưng mọi hy vọng báo thù và phản kháng của tôi, mọi ước muốn phá vỡ sự trầm tĩnh của ông và làm ông nhục nhã hình như phải được thực hiện, vì tôi không thể sánh với ông về lòng tốt. Đó là một người cao thượng và tốt đẹp hơn tôi nhiều, vượt xa tôi về sự dũng cảm và rất xứng đáng được yêu, đang đối đầu với một người đàn bà trẻ con, nhưng cuối cùng tôi sẽ làm cho ông phải đau khổ, khêu dậy lòng ghen tuông và nỗi khổ tâm của ông, chứng tỏ cho ông thấy rằng tình yêu của ông cũng ích kỷ như của những người khác.
Tôi nói tiếp, bằng giọng chậm rãi và điềm nhiên:
- Nói dối không ích gì, phải không? Đã quá nửa đêm từ lâu. Tối nay em nằm trong vòng tay của một người khác.
Tôi đứng thủ thế, chờ đợi một sự bùng nổ. Tôi ngỡ có thể nghe được tiếng đập của con tim ông xuyên qua lớp áo ngủ mỏng. Khuôn mặt ông vẫn chìm trong bóng tối, nhưng tôi hy vọng ông nổi nóng lên và đôi mắt ông, thường khi rất hiền lành, sẽ có một cái nhìn của loài thú. Nhưng tôi chỉ nghe có tiếng tíc tắc của đồng hồ điện, đếm những giây phút trong bóng đêm nặng nề và thắc thỏm của căn phòng.
Ông đứng lên khỏi giường và bước tới tôi, hai cánh tay giơ ra ; ông kéo tôi vô người vừa thì thào:
- Em yêu quí của tôi! Ariel, em thực là con nít! Hãy lên giường ngủ đôi chút, sáng mai em sẽ thấy dễ chịu.
Ông bật cười:
- Em biết không, cách đây đã lâu, có một người đàn bà đã tìm đủ mọi cách để giữ lấy tình yêu của tôi. Giờ đây em cố gắng phá vỡ tình yêu tôi dành cho em. Người thứ nhứt không thành công, và em cũng sẽ thất bại. Hãy nghe tôi nói, em thân yêu:
« Tôi bảo đảm với em là một tình yêu chân thành không thể gây cho em một sự đau khổ nào hết. Em muốn dùng búa để mở những cánh cửa và hút đầu vô đó trong khi chúng không bao giờ được khóa lại. Đừng dành cuộc đời em để trèo tường khi có những cửa song sắt mở rộng sang phía bên kia, và những con đường bằng phẳng viền hoa dẫn tới đó thay vì những miểng chai chơm chởm trên đầu tường và làm rách da.
« Thôi, chúng ta hãy đi ngủ, em yêu quí của tôi. Tôi mỏi mệt. Em còn quá trẻ, và tôi yêu em vô cùng. Một ngày nào đó em sẽ biết được rằng không nên leo núi cho lấy có mà vì núi đáng cho em leo và quang cảnh trên đỉnh núi thực tuyệt vời. »
Ông đưa tôi lên giường. Khi hai người đã nằm xuống, ông tiếp tục cuộc độc thoại, nửa cho ông, nửa cho tôi.
- Ariel yêu quí, làm cho người khác đau khổ không phải là một chiến thắng, và không đau khổ một cách dễ dàng chẳng có gì đáng hãnh diện. Dĩ nhiên, tôi đau khổ, tôi đau khổ vì tôi là một con người. Em thường làm tôi đau khổ và đau khổ rất nhiều. Nhưng tôi cứ để cho em làm vì tôi tin nơi một Ariel đích thực và, ngay cả em, em cũng không thể hủy hoại Ariel đó nơi em. Tại sao em không thử làm cho người khác sung sướng? Em sẽ nhận thấy điều đó cũng làm cho mình phấn khởi dù khó khăn hơn nhiều, em sẽ nhận thấy em có thể làm được điều đó. Những kẻ nhún nhường không phải là những người thấp kém, chính vì biết rằng mình dũng cảm nên tôi mới để cho em chà đạp tôi.
Em đừng khóc. Hãy lấy khăn tay và nằm sát lại gần tôi.
« Ariel, em muốn chỉ huy, chi phối, điều khiển.
« Hôm trước, em nói với tôi: « Peter, thực là điên, anh làm cho em cao giá quá mức! » Câu nói đó làm tôi xúc động và ràng buộc tôi vào em hơn vào bất cứ một điều gì khác, hơn hẳn tất cả mọi mưu vặt của em.
« Kìa đừng khóc nữa. Đã khuya lắm rồi. À như vậy đó, tốt hơn… »
Một tháng sau khi xảy ra vụ đó, tôi tạm biệt Peter. Tôi được giải ngũ và ra ngoại quốc để tìm sự cô đơn. Ngày cuối cùng, chúng tôi nói chuyện với nhau rất ít.
- Anh sẽ nhớ em phải không, Peter? Em sẽ không vắng mặt lâu.
- Phải, Ariel, tôi sẽ nhớ em. Tình yêu của tôi sẽ luôn có mặt để chờ đợi em. Em đừng quên những gì tôi nói đêm hôm trước về những cánh cửa và các bức tường.
- Vâng, Peter, em sẽ nhớ.
- Chúc em may mắn, em yêu quí. Hãy giữ gìn sức khỏe kỹ lưỡng.
- Shalom, Peter.
Rất cao bên trên Địa trung hải, tôi vẫn còn nghe tiếng nói bên trong rất quen thuộc. Đó là một cuộc đối thoại ngắn. Cái bóng của tôi bò dài ra trên sàn phi cơ, hiện lên lưng ghế dựa trước mặt.
- Chào kẻ xa lạ.
- Mi chào ta phải không?
- Phải, Ariel. Nhưng chỉ để chia tay cùng vui. Giờ đây, nẻo đường của chúng ta hình như rẽ đôi. Đừng để ý tới ta nữa, chúng ta không còn thờ chung một vị thần. Mi đã biến thành một con người thực sự và tìm được một vị Thượng đế đích thực. Ta không còn tối đen như lúc trước. Và ta chỉ có việc dõi theo cử động… À luôn tiện, chúng ta đi đâu đây?
- Đi tới một nơi có đại dương gầm thét và những con chim biển bay thành vòng tròn.
- Mi có hạnh phúc không, Ariel?
- Có rất là hạnh phúc, phải. Hạnh phúc tuyệt vời. Kể từ lúc chúng ta nói chuyện với nhau lần chót đã có nhiều điều quan trọng xảy tới cho ta. Ta đã làm một điều gì. Đừng quên rằng mi đã nói ta cần phải làm một điều gì, à thì ta bắt đầu tập quì gối ; và có thể tập yêu thương.
« Quí vị hãy cột giây nịt. Xin đừng hút thuốc… » Những đốm sáng rực rỡ muôn màu hiện ra phía trên cửa phi cơ. Phía dưới là Ba lê đang mùa thu. Phi cơ bay vòng kế chúi xuống và nhẹ nhàng hạ cánh. Tôi gọi một chiếc tắc xi để tới sân ga, trải qua đêm trên xe lửa và đặt chân xuống Finistère sớm vào sáng hôm sau.
Bỏ thêm củi vô lò sưởi… Còn phải viết vài bức thư, và sau đó, nếu chưa quá khuya, có thể tôi sẽ đi tới bên kia ngọn hải đăng.
Tôi viết thư cho Peter. Mỗi ngày tôi đều viết thư cho ông ; và luôn luôn lo sợ người đưa thư không đem tới cho tôi những phong bì vuông vắn và xanh lơ ấy mà tôi yêu mến.
« Và mình cần phải viết thư cho ba má. Cần phải? Không, mình thèm muốn. »
Máy thu thanh phát ra một hòa khúc dành cho dương cầm. Mọi vật đều yên tĩnh. Cửa kiếng ngăn cách tiếng động ào ạt của thế giới bên ngoài với sự yên lặng trong nhà. Chỉ có tiếng gầm thét nghèn nghẹn của sóng biển là chung cho cả hai thế giới. Và ngọn hải đăng sáng chói một mực quay đều.
Phải, tôi thèm muốn viết thư cho ba má tôi. Những chữ như tuôn ra từ ngòi viết…
Ba má yêu dấu (và một cái hôm êm ái dành cho Peter).
Con không biết rõ lắm phải bắt đầu viết những gì, vì con biết rằng con chưa hề viết thư gởi « về nhà ».
« Nhưng khi người ta ngồi nơi tận cùng của một lục địa, cũng như vào cuối một giai đoạn của đời mình, và ý thức được khá nhiều về cá tánh của chính mình để có thể đối diện với bản thân và, còn quá hơn nữa, để nhận ra được Thượng đế đích thực của mình, bấy giờ, người ta sẽ cùng lúc bắt gặp sự thực. Chỉ tới giờ đây con mới bắt đầu nhìn sự việc trong thực tế của chúng chớ không theo như chúng đã phản chiếu lên các cặp mắt kiếng tự tay con chọn lựa vào những lúc khác nhau, cho phù hợp với những ước vọng của con.
« Giờ đây con có thể, một cách rất dễ dàng, dang rộng cánh tay, chạy tới hôn vừa thú nhận là con thương ba má, và kiêu hãnh vì tình thương, những giọt nước mắt, vì nỗi hoài hương cũng như kiêu hãnh vì đang sống, đang nhìn những gì đẹp mắt, tin tưởng nơi con người và sự việc, những điều mà không bao giờ con dám làm trước đây.
« Con đã phải trải qua nhiều ngày nhiều tháng, nhiều cuộc thử thách nhọc nhằn và nhiều cố gắng… ba má hãy tha lỗi cho con trong giây lát, con cần phải bỏ thêm củi vô lò sưởi… Ba thấy không và cả má nữa, người ta tự khoác lên những người khác hình ảnh nào thích hợp nhứt đối với mình. Ít ra, đó là những gì con đã làm. Con nhận thấy tin nơi sự cứng rắn của ba thích hợp hơn là tin nơi tình thương ba dành cho con, do đó con làm như không biết tới tình thương ấy. Còn má, thực là thích hợp cho con để tin rằng má yếu đuối và tùy thuộc con trong khi sự thực con cần má ; và má, có lẽ má là người nhiều nghị lực hơn hết trong nhà.
« Thực là thích hợp để tự nhủ rằng con chưa hề có được một tổ ấm và trách cứ, lên án thay vì cố biện minh và bênh vực lấy mình. Thế nào là một tổ ấm?
« Con nghĩ đó là một cái gì người ta cưu mang trong lòng. Đôi khi, con cảm thấy mình như đang ở trong khi đang sống tại trại, hay trong căn phòng của con. Những lần khác, con có cùng một cảm tưởng tại đây, tại Bretagne. Người ta không kén chọn « nhà mình », không thể cất nhà với đá và vôi hồ, đó là một yếu tố thiên nhiên giống như đất, bọt biển, những rễ cây làm nẩy lộc đâm chồi. Nhà « mình », đó là một bữa ăn ngon và một chầu tắm rửa sau ngày vất vả, một cái giường, và một nhóm người nho nhỏ thương yêu mình dù mình có làm gì, dù mình có như thế nào. Nhà « con », chính là nụ cười trong đôi mắt của Gal, cái hôn ba dành tiếp đón con và nỗi phiền muộn của má. Không một ai trong chúng ta ở trên những điều đó cũng không ở dưới, người ta cũng không thể chỉ là một chứng nhân, như nhiều khi con cố gắng để được như vậy.
« Thực thích hợp cho con để nghĩ rằng ba rất bận rộn, cách biệt và nghiêm nhặt, ý nghĩ đó giúp con hưởng được dễ dàng hơn một tình cảm độc lập mà giờ đây con mới biết được là con không cần phải tin nơi một « cá tánh » mà con không thực sự có, không cần phải là một người tự mình mình biết tự mình mình hay, không dính líu gì tới gia đình và người chung quanh.
« Ánh sáng của ngọn hải đăng tại Finistère đã giúp rất nhiều để soi sáng những ý nghĩ của con.
« Má, giờ đây con đã để rơi mặt nạ, có thể con trở lại là một Ariel bé bỏng mà má đã bồng trên tay cách đây hai mươi năm. Ba, con nghĩ rằng con trở thành một đứa con gái nhỏ ba đọc cho nghe những bài thơ nhi đồng. Con không còn là một đứa con gái ra đi đầy giận dữ, cũng không còn là đứa đã điềm nhiên thốt lên vào một tối: « Má không tạo cho con một tổ ấm » do đó con không có bổn phận nào ở đây. Con là một đứa ngu đần. Giữa ba má và con không có những gì là quyền lợi hay bổn phận. Ba má đều có mặt ở đó, và, sự kiện đơn giản ấy thêm vào sự kiện con là con của ba má, như vậy đủ rồi.
« Con sắp thắp lên một ánh đèn khác. Tại xứ nầy những đêm mùa đông thì dài, gió hú ngoài kia và máy thu thanh phát ra một hòa khúc cho dương cầm.
« Ba má có biết không, ôi ba má thân yêu, hình như cách đây lâu lắm rồi, con ngỡ rằng những khuyết điểm con tìm thấy nơi người khác sẽ biện minh cho những khuyết điểm của con. Không có hành động nào người khác đã làm hay không làm mà lại không biện minh cho một điều gì. Con đã phải trả giá rất đắt tất cả những hành động xấu của con và, điều nầy thật bất công, cả một ít hành động tốt mà con đã làm.
« Không bao giờ quá muộn để làm tròn một vài hành vi nào đó, để gieo mầm xuống đất, cưu mang một đứa nhỏ hay chấp nhận những lỗi lầm của mình. Tất cả những giọt nước mắt con đã đổ ra xa cách bờ vai tế độ của má – tất cả những giờ phút con đã trải qua để tìm kiếm hơi ấm trong khi con có thể tìm thấy nó sát bên cạnh con – tất cả những năm con đã xây cất một cái tháp uy quyền và thế lực để trông thấy nó sụp đổ chỉ trong một đêm – tất những điều đó không hề mất mát vì giờ đây con đang viết thư nầy cho ba má!
« Gal chắc đang ngủ, và mơ thành phi công. Má sẽ nghiêng xuống nó, sửa lại cái mền và hôn nó. Có lẽ má không biết được điều nầy, má à, là tối nay má cũng sẽ hôn con. Và bàn tay cứng rắn của ba sẽ vuốt tóc con.
« Ngọn lửa tắt dần. Một đêm dài đang chờ con. Con sẽ ngủ yên giấc.
« Nay kính,
« Ariel. »
Tôi xua đẩy bức thư với một cảm giác mệt mỏi và thanh thản lạ lùng. Và tôi cởi chiếc áo mặc trong nhà.
Tình yêu biển của tôi cũng giống như tình yêu tôi dành cho sa mạc Negev của Do thái, với những cánh đồng ruộng và im lìm và những sông ngòi nhỏ hẹp. Biển và sa mạc đặt quí vị trở lại đúng chỗ mà không làm mất đi phẩm giá.
Qua cửa sổ, tôi trông thấy Đại tây dương vỗ lên các tảng đá của Finistère, đó là một sự luân lưu sẽ còn tiếp tục mãi mãi, muôn đời, đá bở dần từng miếng một, năm nầy sang năm khác, thế kỷ nầy sang thế kỷ khác, theo ngọn triều lên xuống không ngừng. Những đợt sóng cuốn trở về lòng biển cả.
Chung quanh nhà, đất có vị mặn. Không một cây cỏ nào mọc lên. Không một cái cây nào đứng sững giữa tôi và chân trời. Tôi sống một cuộc đời rất đúng giờ giấc, buổi sáng dậy sớm để đi dạo trên các bờ giốc đá ; tôi đọc, viết, nấu một bữa ăn với món cá, kế ngủ trưa ; và sau đó là những giờ đẹp vô song của lúc bắt đầu sụp tối, lửa củi cháy sáng, hơi ấm, những kỷ niệm hay những dự tính ; hoặc sự yên tịnh hoàn toàn, không nghĩ ngợi, chỉ lắng hồn vô những âm thanh mà thể xác và tâm hồn hợp nhứt vào nhau trong niềm vui của sự cô đơn, yên tĩnh.
Và, đột nhiên, tôi nhận ra được sự vô hạn nơi hạnh phúc của một người hoàn toàn tự do, hưởng niềm khoái lạc sáng suốt đem lại bởi khí trời mát mẻ buổi mai, hương vị cá tươi, việc đọc một tiết thơ tuyệt diệu, tính cách thân mật của một căn phòng, sự cọ sát với một bộ đồ ngủ bằng len nham nhám sau một chầu tắm nước nóng. Tất cả những điều nầy nằm trong một không gian nhỏ hẹp và giới hạn, mà tôi có thể chỉ và nói: « Đây là Ariel, nhà cô ta. »
Đêm đã khuya. Ngay từ chín giờ tối, người ta có cảm tưởng đã khuya khi một niềm yên lặng thăm thẳm trải dài trên ngôi làng, chỉ có tiếng gió và sóng biển khuấy động. Người ta muốn vạn vật đều ngừng lại, ở ngay chỗ hiện tại. Tôi cảm thấy như vậy có lẽ vì tôi có cảm giác đang ở tại « nhà mình ». Một đinh ốc đáng nguyền rủa đã hoài công lúc lắc và kêu lách cách trong tôi từ hai năm nay giờ đây chắc đã tìm đúng chỗ, ăn khớp và không còn nhúc nhích nữa, và sự kiện đơn giản đó giúp cho máy chạy trơn tru.
Tôi nhắm mắt trong vài phút và trông thấy những người khác quay tròn quanh tôi, thay đổi không ngừng ; nhưng, đột nhiên, tôi hiểu rằng họ không thay đổi, không quay tròn. Họ vẫn đứng yên, và chính tôi mới thay đổi và quay tròn, múa may tứ phía cho tới lúc đôi mắt tôi trông thấy như chính người khác có vẻ máy động.
Như vậy chúng ta dựng lên nấc thang giá trị của mình, và sau đó một thần linh vừa với kích thước của nó. Nhưng, giờ đây, hình như những giá trị mà tôi đã tạo nên biến mất, cùng với các thần linh của chúng ; cái bóng tôi, giờ đây, sẽ không còn có thể chận tôi, lại ngăn không cho tôi đi theo con đường của mình, nó cũng không thể tự cho rằng thờ chung với tôi một thần linh. Và những giá trị khác hiện ra, không mới mẻ mà đã nghìn năm như các viên đá của Negev và những lớp sóng trên mặt đại dương, và giả định một thần linh mới, cũng chính là Thượng đế bấy lâu, Thượng đế muôn đời.
Miên man trong những ý nghĩ đó, tôi cảm thấy một giọt lệ trên má, nhưng là một giọt lệ tốt lành, một giọt lệ kiêu hãnh, và tôi cứ để mặc cho nguồn cơn tuôn trào, êm ả, lặng lẽ và e ấp…
⚝ ✽ ⚝
Tại Do thái, phụ nữ cũng phải thi hành quân dịch.