Chương 3 Thanh mai ngày xưa
Lần tiếp theo tỉnh lại khỏi sự mê man, An Mi cảm thấy mình bị một cảm giác mệt mỏi xâm chiếm. Đúng như lời hứa của Thần Hòe, một lần nữa nàng lại vượt qua được cửa ải khó khăn mà nàng không thể giải quyết, nhờ sự giúp đỡ của con mọt. Lúc này, nàng đang ở trong một căn phòng rộng rãi, sáng sủa, trên người đắp một tấm chăn vừa nhẹ vừa ấm áp. Tai ương ở lao ngục lúc trước chỉ như một giấc mơ hư ảo, nhưng tiếp theo nàng phải đối mặt với chuyện gì đây?
An Mi đã hiểu ra rằng khả năng của con mọt yêu ba trăm năm vượt xa những gì nàng tưởng tượng, vì vậy cùng với việc giải quyết vấn đề thì cuộc sống của nàng cũng sẽ bị đảo ngược hoàn toàn, giống như từng bước leo lên một tầng của tòa tháp cao, mỗi lần nó đều có thể sử dụng khả năng vượt trội hơn khả năng của nàng để bước lên bậc cao hơn trước.
Còn khả năng và kiến thức của nàng thì thuộc vào tầng dưới cùng, lực bất tòng tâm.
An Mi chán nản thở dài một hơi, đứng dậy rửa mặt, súc miệng rồi ăn mặc ổn thỏa mới đẩy cửa đi ra ngoài.
“Chào buổi sáng An sư gia!”
Tiếng chào hỏi của đầy tớ ở nha huyện làm chân nàng run run, suýt ngã ngồi trên đất. Nàng còn chưa kịp tiêu hóa cái danh xưng mới toanh thì đám sai dịch trong nha huyện đã xông tới từ đủ các phía, hết sức niềm nở vây lấy nàng, mặt cười hớn hở, giọng nói thân thiết như huynh đệ ruột thịt: “An sư gia, tối nay chúng ta đi đâu chơi thế?”
“Ơ? Ơ…” Tầm mắt của nàng lướt qua những cái đầu đang nhấp nhô, xa xa nhìn thấy góc mái nhà cao vót của nha huyện, cuối cùng cũng rõ mình đang ở nơi nào. Nàng đã vào hậu viện nha huyện
“Sao mặt mũi An sư gia trắng bệch ra thế? Ngài không khỏe chỗ nào à?” Một gã sai dịch hỏi vẻ rất thân thiết.
“À… Tối qua không đắp chăn cẩn thận nên trúng gió nhẹ…” Nàng ấp úng.
“Đâu phải do đắp chăn cơ chứ!” Một gã sai dịch khác xoay người đẩy mạnh người bên cạnh một cái, quát lên: “Đều tại ngươi, hôm qua ra sức mà kính sư gia, ngươi xem ngươi đã làm được chuyện hay ho gì đây…”
Gã nọ uất ức cãi lại: “Ai bảo là tại ta? Đạo hạnh của An sư gia cao như vậy, có lần nào mà không khiến chúng ta nằm bò…”
An Mi co người lại ở bên cửa, vẫn cố gắng đối phó, nàng nghe mà chỉ biết cười khổ sở, cuối cùng cũng chào một tiếng rồi chạy về phòng trước khi có người kề vai bá cổ.
Về đến phòng, nàng đặt tay lên ngực rồi thở phào một hơi. Chạy về bên giường lục tung hết lên cũng dễ dàng tìm thấy nhánh cây hòe cùng kha khá ngân lượng, nhưng nàng vẫn chau mày nhăn mặt như trước. Nàng thầm tính toán, cũng biết mấy ngày nay mê man, nàng đã tiêu một số tiền lớn. Số tiền con mọt đầu tiên kiếm được đã hụt mất bảy, tám phần, nàng không những trở thành sư gia nha huyện Huỳnh Dương mà trong mấy ngày liền còn xưng huynh đệ với mấy gã sai dịch từng đánh nàng. Rốt cuộc thì con mọt thứ hai đã làm gì?
Đương lúc hoang mang thì có người gõ cửa phòng nàng, một giọng nói ôn hòa vọng vào từ bên ngoài: “An sư gia, Khương đại nhân cho mời.”
An Mi giật mình, bất đắc dĩ “ừ” một tiếng, sau đó chậm rãi đi ra mở cửa. Nàng hỏi nhỏ: “Khương đại nhân… tìm ta?”
Nàng ngây người nhìn người đàn ông trẻ tuổi, mặt mũi thanh tú đang đứng ngoài cửa phòng. Hắn gật đầu và cười híp mắt nhìn nàng: “Đúng vậy, Khương đại nhân mời An sư gia cùng ăn bữa sáng.”
An Mi nuốt nước miếng một cách khó khăn, dù bụng đói tới mức nào thì giờ cũng không muốn ăn nữa. Nàng không còn cách nào khác, đành phải đi theo người này, thậm chí còn không biết gọi hắn như thế nào nữa. Con mọt tranh thủ lúc nàng mê man mà xử lý ổn thỏa tất cả nhưng lại để sót một mình nàng.
Đi hết hành lang bên hông thì tới sân, nàng cởi giày để ở bậc thang ngoài nhà chính, trước khi vào còn quay đầu lại, bất an nhìn người thanh niên trông có vẻ tốt tính kia, rụt rè hỏi: “Ngươi không vào cùng à?”
Người thanh niên cười cười lắc đầu, nhìn kĩ khuôn mặt đầy vẻ sợ hãi cùng hồi hộp của An Mi, giọng nói ấm áp an ủi nàng: “Ta đứng đợi lệnh ở trong sân, An sư gia nhanh đi vào đi.”
An Mi nghe vậy đành phải lấy can đảm mà xoay người, một mình đi vào trong. Khương Huyện lệnh đang ngồi đợi ở giữa phòng, thấy nàng tới thì chào hỏi rất vui vẻ: “Nào nào, tới đây! An sư gia mau ngồi xuống ăn!”
An Mi chột dạ cúi đầu, thấp thỏm hành lễ xong rồi ngồi xuống theo lệnh của Khương Huyện lệnh. Lập tức có tỳ nữ tới trước bàn ăn hầu hạ ăn uống. Nàng ăn một bát cháo mà chẳng biết nó có vị gì, lòng sợ Khương Huyện lệnh sẽ hỏi những chuyện mà nàng không trả lời được. May mà dường như Khương Huyện lệnh chỉ nhớ tới bào ngư khô ở trên đĩa nên bữa ăn cũng kết thúc trong im lặng. Sau đó ông ta mới ngẩng lên, nói với nàng: “An sư gia, ngươi theo ta vào phòng trong.”
“Vâng.” Nàng không thể từ chối, chỉ có thể đáp khẽ.
Khương Huyện lệnh liền dẫn nàng vào phòng trong hậu đường nha huyện. Nàng đi đằng sau hắn, dò xét chung quanh, thấy trong phòng không có giường, còn trên bàn thì xếp một đống sách, nàng đoán đây là một gian thư phòng xa hoa. Khương Huyện lệnh bảo nàng ngồi lên sạp rồi xoay người tìm ở cái tủ tường hồi lâu mới tìm ra một cái hộp gấm, đưa đến trước mặt An Mi.
“An sư gia, ngươi xem cái này đi.” Vẻ mặt Khương Huyện lệnh có chút khoe khoang rất đáng nghi, hắn mở nắp hộp, đắc ý khi nghe thấy tiếng An Mi hít thở mạnh.
Trong hộp gấm là mười hạt trân châu màu trắng tròn trịa, óng ánh. Mỗi hạt to bằng ngón tay cái, được xếp ngay ngắn trên vải nhung. Từ trước đến nay, An Mi chưa từng nhìn thấy thứ đồ quý đẹp đẽ đến thế này, lúc này nàng nhìn chằm chằm đến mức khó rời mắt.
“Đây là trân châu Bắc Hải dâng lên, nếu không phải bản quan có một người thân chức tước cao quý thì làm gì có được chúng.” Khương Huyện lệnh lẩm bẩm nói. “Xem ra ngươi cũng đã biết anh vợ ta là ai…”
An Mi nào biết anh vợ Khương Huyện lệnh là ai, nhưng may là ông ta không hề để ý đến vẻ mặt của nàng mà chỉ kể một mạch: “ Anh vợ bản quan chính là Hồng lư khanh1 Quý Tử Ngang tiếng tăm lẫy lừng trong triều. Chẳng phải có câu: “Lạc Dương có Phù Trường Khanh tài hoa tuấn tú, kinh đô có Quý Tử Ngang đường đường chính chính.” hay sao! Hai người họ là những tên tuổi nổi trội nhất ở Lạc Dương mấy năm gần đây vì dù là diện mạo, tài hoa hay dòng dõi đều là xuất sắc đệ nhất. Những hạt trân châu được cống nạp lên mà ta cho ngươi xem chính là để đưa tặng vị còn lại trong câu nói trên: Thứ sử Dự Châu Phù Trường Khanh.”
1.Hồng lư khanh, một chức quan lo liệu nghi thức cho các buổi tiệc cùng các lễ tế, lễ bái.
An Mi không rõ vì sao Khương Huyện lệnh lại nói chuyện đó với nàng, nhưng sau đó, Khương Huyện lệnh đã nhanh chóng nói ra mục đích của hắn: “Người tên là Phù Trường Khanh này lòng dạ khó đoán, nhiều mưu mô, ỷ vào tài năng mà tự phụ, rất khó thân. Lần vừa rồi hắn đi tuần bí mật, thủ hạ của ta ở Huỳnh Dương phát hiện thấy hành tung của hắn. Ôi chao, tên Phù Trường Khanh này khi thực thi luật pháp không nể mặt ai bao giờ, mấy năm nay bản quan vẫn chẳng thể kết thân với hắn nên bây giờ vô cùng lo lắng. Tuy nhiên, Phù Trường Khanh làm quan tuy nghiêm khắc nhưng trong cuộc sống hắn lại là kẻ thích tiêu xài hoang phí. Lần này có thứ quà biếu hiếm thấy như thế, ta không tin hắn sẽ không dao động. Nhưng bản quan còn cần một người thích hợp, tính tình cẩn thận để đi lo chuyện này. An sư gia, bản quan rất coi trọng ngươi…”
An Mi nghe tới đây, ngạc nhiên tới mức đầu lưỡi cũng tê liệt. “Đại… đại… đại nhân, tiểu… tiểu… tiểu nhân…”
“Ngươi yên tâm, ta sẽ phái Lư sư gia đi cùng ngươi. Hắn sẽ giúp đỡ ngươi trong suốt quãng đường tới Lạc Dương, cộng thêm chuyện ngươi có thể thể hiện tư thái ngày đó thì không sợ Phù Thứ sử không nở nụ cười.” Khương Huyện lệnh nhớ lại vẻ nịnh hót của An Mi sau khi đi ra khỏi ngục, vẫn khiến hắn không kiềm chế được mà tấm tắc khen. Đó là lần đầu tiên từ khi sinh ra đến giờ hắn hiểu được rằng, thì ra nịnh hót cũng là một loại nghệ thuật. Loại nghệ thuật này có thể lẳng lặng làm mưa thuận gió hòa, có thể gãi đúng chỗ ngứa, đánh thẳng vào điểm mấu chốt, có thể làm người ta cảm động sâu sắc, cũng có thể thức tỉnh con người… Còn bản thân hắn thì từ lúc đầu nghiêm túc lắng nghe đến lúc sau bị tẩy não hoàn toàn, thật diệu kỳ, cả thể xác và tinh thần đều nhẹ nhõm như lá rụng về cội, quả thực là cảm giác say lòng người nhất thiên hạ.
“An sư gia, bản quan tin rằng ngươi có thể lo chuyện này một cách êm thấm!” Khương Huyện lệnh vô cùng nghiêm túc vỗ vỗ vai An Mi, sau đó quay người nói ra phía ngoài: “Bảo Lư sư gia vào.”
“Lư Đào Thăng bái kiến đại nhân.” Cùng với giọng nói ấm áp là Lư sư gia kính cẩn bước vào thỉnh an. An Mi ở bên mừng thầm, vì cuối cùng cũng biết tên cùng chức vụ của người này, thì ra hắn họ Lư, cũng là sư gia ở nha huyện như nàng.
Lư sư gia không hề nhìn An Mi, chỉ chăm chú nghe Khương Huyện lệnh sai bảo. Sau khi đồng ý sẽ tận tụy với công việc giúp đỡ An sư gia thì mới lui xuống cùng với An Mi đang cầm cái hộp gấm. Cả hai đều trầm mặc không nói một lời, đến tận khi đi hết hành lang, hắn mới bắt đầu nói chuyện. Lúc hai người đang khách sáo trao đổi về hành lý mỗi người cần chuẩn bị thì đột nhiên bị một nhóm sai dịch xông đến vây quanh người.
“An sư gia, nghe nói ngày mai ngài sẽ đi Lạc Dương? Buổi tối, các huynh đệ nhất định phải làm một bữa tiệc tiễn ngài!” Mọi người đều nhao nhao nói. “Ngài không được từ chối đâu đấy, nếu ngài lẳng lặng đi mất thì quả là không đủ tấm lòng!”
An Mi bị dồn ở giữa, sợ đến rụt người lại, suốt hồi lâu cũng không nói được gì. Lư Đào Thăng ở bên nhẹ nhàng xử lý thay nàng: “Mấy người các ngươi, tiễn biệt là phụ còn tống tiền mới là chính đúng không?”
“Lời này của Lư sư gia keo kiệt quá, chỉ sợ nếu đi thì ngài cũng kiếm được không ít từ An sư gia ấy.” Mọi người đều cười châm chọc. “Tối nay Lư sư gia cũng đến cùng đi. Chúng ta tới quán nào uống rượu mới được đây? Quán rượu Gió Xuân phía đông quận được không?”
Tất cả đều nhao nhao nói: “Được chứ!” Vẻ mặt Lư Đào Thăng lại hơi thay đổi, khách sáo từ chối rồi quay người đi mất. An Mi hoài nghi nhìn theo bóng dáng hắn, trong lòng có một sự khó chịu rất khó hiểu, nhưng vì bị mọi người vây quanh không thể thoát ra nên đành mặc kệ.
Nàng về phòng chuẩn bị hành lý. Đến tối, quả nhiên có mấy gã sai dịch đến gọi cửa, nàng không thể khước từ nên đành mang theo một quan tiền rồi đi với bọn họ tới quán rượu Gió Xuân phía đông huyện. Đó là một quán bán rượu nho, món đầu dê kho của quán nổi tiếng gần xa, ngày ngày cờ quán bay cao, khách khứa tấp nập ra vào, ríu tít tiếng ca oanh yến, mùi rượu nồng nàn. Cô gái người Hồ trong quán tươi cười, nụ cười tươi tắn như gió xuân.
Mười bảy, mười tám sai dịch nha huyện đặt một gian phòng, mời An Mi ngồi xuống đầu tiên. Các món ngon cùng rượu thơm được đưa lên rất nhanh. Tất cả mọi người cùng nhau kính nàng một chén: “Hôm nay các huynh đệ tiễn An sư gia lên đường, mời An sư gia uống cạn chén này.”
An Mi vội vàng nâng chén và nói dăm ba câu nên nói trong trường hợp này, sau đó ngẩng đầu dốc rượu nho vào miệng. Vị chua chát khiến nàng ho liên hồi, may mà mọi người đều bận ăn uống nên cũng chỉ cười cười, không ai để ý rằng nàng khác với ngày hôm trước.
Ngoài lúc mọt nhập vào người, An Mi nhớ rằng mình chưa từng uống rượu nên không biết tửu lượng của mình cao thấp ra sao, nhưng giờ có người mời nên đành ngoan ngoãn uống một chén, không ai mời thì cố gắng ăn. Nàng vừa dỡ đầu dê vừa lắng nghe các huynh đệ uống rượu, thật ra trong lòng cảm thấy khá vui vẻ. Cuộc sống ở nhà họ Từ ngày trước nghèo khổ, một năm rất ít khi được ăn đồ ăn ngon, mẹ chồng lại không cho phép nàng ngồi ăn cùng. Nếu không phải có lần gặp gỡ thần kỳ đó thì có nằm mơ nàng cũng không tưởng tượng ra một cảnh như thế này. Nàng cứ nghĩ mãi, nghĩ mãi rồi không kiềm chế được mà lén cười một cái. Lúc này chợt nghe một gã sai dịch kêu lên: “Đàn bà tiếp rượu đâu? Không mau ra đây! Cẩn thận đại gia phá tiệm của ngươi bây giờ!”
An Mi đặt đũa xuống, chau mày nói nhỏ: “Thôi, mọi người cùng ăn uống là được rồi, cần gì… tiếp rượu…”
“Sao thế được! Các huynh đệ đi uống rượu mà không có lấy một ả tiếp rượu thì chán chết!”
“Đúng vậy, đúng vậy! An sư gia, gái Hồ ở quán rượu Gió Xuân này lẳng lơ lắm, huynh gặp là biết ngay.”
“Đúng đó An sư gia, huynh đã biết mùi gái Hồ chưa? Quả thực rất đã!”
Ngón tay nàng run lên, lập tức khó chịu ra mặt, tuy nhiên mọi người không nhận ra sự gượng gạo của nàng vì ánh mắt họ đều bị hấp dẫn bởi cô gái người Hồ xuất hiện ở cửa phòng. Người con gái đó ăn mặc diêm dúa, tóc màu nâu đỏ cùng làn da trắng như sữa, đôi con ngươi xanh biếc… An Mi ngẩn người nhìn khuôn mặt nàng, lòng thắt lại… Khang… Khang Cổ Nhĩ?
“Tiểu nữ Bích Châu ra mắt các vị khách quý.” Trên mặt cô gái người Hồ là nụ cười quen thuộc, nàng tự ý ôm đàn tỳ bà vào hành lễ với mọi người rồi thong dong đi đến giữa phòng.
Sau khi thay nhau khen ngợi xong, có kẻ nhiều chuyện đùa giỡn: “Mau ngồi bên cạnh An sư gia ấy, hôm nay bọn ta làm bữa tiễn biệt huynh ấy. Ôi chao, các huynh đệ nhìn An sư gia kìa, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm!”
An Mi đỏ bừng mặt, vội vã nhìn đi chỗ khác, lòng lo lắng, nàng băn khoăn cầm chén rượu lên. Sau khi cô gái Hồ tên Bích Châu ngồi xuống bên cạnh thì nàng lại lén liếc trộm. Nàng tin rằng mình quen cô gái này, nàng ấy tên là Khang Cổ Nhĩ, bảy năm trước đã cùng nàng vượt nghìn dặm xa xôi từ chợ đàn bà ở Quy Từ tới Trung Nguyên.
Nhưng Khang Cổ Nhĩ có nhận ra nàng không?
Nàng khẽ thở dài, nước mắt trào lên nơi khóe mắt. Nàng nhớ lại những ngày tháng bên Khang Cổ Nhĩ, bọn họ vượt qua dãy Thông Lĩnh cùng đội lạc đà, lặn lội đi qua sa mạc, cả đường đói rét, khổ cực, cùng chịu roi da tàn nhẫn, còn cả đống lửa be bé trong đêm lạnh giá… Khang Cổ Nhĩ thích chải tóc cho nàng bằng một chiếc lược gỗ liễu đỏ, còn nàng thích hát một bài hát thiếu nhi của Đột Quyết…
Lúc này tiếng đàn tỳ bà của Bích Châu vang lên tình tang, nàng mấp máy đôi môi đỏ, hát bằng tiếng Đột Quyết: “Đêm đó trăng sáng mờ ảo, dây nho lại đâm ra chồi non. Oát Ca Đại ngốc nghếch đi qua ngọn núi nhỏ, tìm Áo Vân Tháp Na của chàng. Trên con đường nhỏ trắng bạc trên triền núi xanh xanh, từng có hai người trẻ tuổi, sau này bọn họ đều sẽ già đi, liệu rằng có mãi sóng vai như thế…”
An Mi ngồi thẳng lưng, không dám nhìn người bên cạnh. Đó chính là Khang Cổ Nhĩ mà nàng biết đang hát. Khang Cổ Nhĩ hát một bài dân ca của Đột Quyết mà chỉ họ mới hiểu được, nhưng An Mi không dám nhìn thẳng vào Bích Châu vì bây giờ nàng đang giả trang nam, dù có thể cảm nhận được Khang Cổ Nhĩ đang thăm dò mình nhưng nàng không có can đảm để nhận quen biết.
Bình thường, một cô gái người Hồ mười bảy tuổi nếu có mái tóc đen, ăn mặc giống thiếu niên người Hán thì rất khó bị phát hiện, thêm ngũ quan rõ ràng cùng dáng người cao gầy càng dễ dàng khiến người tin. An Mi chính là như thế, nhất là nàng còn quấn một cái khăn trên đầu, khăn rộng vừa khéo che được đôi lông mày đẹp đẽ nhất trong ngũ quan của nàng, làm nàng bớt xinh đẹp và tăng thêm vẻ chất phác. Vì vậy mà Khang Cổ Nhĩ không thể chắc chắn được ngay, cộng thêm chuyện thân phận hai người khác xa nhau, nếu nhận nhau ngay trước mặt những người đang nhìn chòng chọc này thì chắc chắn sẽ gặp phiền phức.
Hốc mắt An Mi đỏ lên. Bích Châu ngồi bên nhìn thấy thì tức khắc đặt đàn xuống, hỏi: “Quý khách, ngài say rượu chăng?”
“Hả? Không, không!” An Mi hấp tấp xoa mắt, lắc đầu phủ nhận.
Sai dịch ở bên nhìn thấy liền nói: “Cô nương thật không biết hầu hạ gì, còn không mau uống thay An sư gia một chén! Mau lên, mau lên…”
An Mi xấu hổ tới mức xua tay, nhưng Bích Châu chỉ cười nhẹ rồi coi là thật, nàng cầm lấy chén rượu trong tay An Mi, tự rót một chén rồi uống sạch. Sau khi đặt chén xuống, tóc Bích Châu khẽ bay bay, má hồng, đôi mắt nhuốm hơi men liếc ngang. Khi ấy mọi người càng vui hơn, có gã còn tranh thủ cơ hội trơ mặt nói: “Bích Châu cô nương, cô nương thấy đấy, phòng này nóng bức như vậy, chi bằng cởi áo ngoài tiếp rượu đi…”
“Ha ha ha! Đúng đấy…”
An Mi cảm thấy những tiếng cười trêu chọc của đám người rất chói tai. Nàng siết chặt chén rượu, lần đầu tiên sự nhút nhát, rụt rè không thể dằn được nỗi tức giận. Có lẽ là do ánh mắt của Khang Cổ Nhĩ quá bất lực, cũng có thể là do rượu nho quá mạnh, lúc một tên sai dịch túm lấy ống tay áo của Bích Châu và lôi đi kéo lại thì nàng liền đập cái chén xuống bàn, mượn chút hơi men mà quát lên giận dữ: “Uống thì uống thôi, lôi lôi kéo kéo cái gì!”
Cả đám người giật mình, từ trước tới nay chưa bao giờ thấy một kẻ luôn cười ha ha như An Mi lại tức giận đến thế. Một lúc lâu sau mới có người phản ứng lại được, nhanh nhảu lên tiếng xoa dịu: “Ấy, các huynh đệ cũng chỉ vì say rượu nên hồ đồ. Đúng thật là… cứ uống rượu, ăn thịt thôi không được à, còn làm loạn gì nữa! Hôm nay chúng ta tiễn An sư gia nên không thể làm huynh ấy mất vui được. Nào nào, An sư gia, tiểu đệ kính huynh một chén…”
Bích Châu bị đuổi đi ngay lúc đó. Ở trong phòng, tiếng cụng chén lại vang lên không ngừng. An Mi uống hết chén này đến chén khác, một bụng tức cũng dần dần biến mất. Sau đó nàng có chút sợ hãi, vì vậy càng uống nhiều hơn. Mười tên sai dịch cũng nhanh chóng say đến mức đi đứng lảo đảo. Còn nàng thì ngoài trướng bụng và mặt nóng bừng lên thì tinh thần vẫn hoàn toàn tỉnh táo.
Lúc này An Mi vẫn chưa nhận ra mình có khả năng uống rượu nghìn chén không say. Nàng chợt nghĩ ra ý muốn dò hỏi xem những chuyện đã xảy ra trong lúc nàng mê man, bèn cầm một chén rượu, túm lấy người bên cạnh, hỏi: “Người anh em cho ta hỏi chút, ngày đó ta ra khỏi ngục bằng cách nào thế?”
“Hở hở?” Gã sai dịch kia đã uống kha khá, hai mắt trừng to, líu cả lưỡi. “Hôm đó… chẳng phải hôm đó là do sư gia cao tay còn gì, nịnh lão Khương-không-biết-xấu-hổ kia đến mức lão ta cực kỳ nghe lời. Huynh đệ này, ta bảo huynh, xưa nay Huyện lệnh chúng ta ăn cả bên nguyên cáo lẫn bị cáo, đúng là chẳng ra gì cả… Ngày ấy lão đã nhận đút lót từ nguyên cáo nên có ý dồn huynh vào chỗ chết, ấy vậy mà huynh vẫn cao minh hơn, hiểu cái lý đen ăn đen, hì hì hì…”
“Đen ăn đen? Đen ăn đen1 nghĩa là gì?” An Mi nghe mà chả hiểu gì cả.
1.Đen ăn đen: dùng những biện pháp phi pháp để giải quyết những vấn đề phi pháp.
“Bọn ta cũng đâu có rõ, tóm lại là sau khi sư gia về quán trọ một chuyến thì đã biếu lão Khương-không-biết-xấu-hổ kia rất nhiều tiền, ôi chao… nhiều đến khủng khiếp! Sau đó lão Khương-không-biết-xấu-hổ cực kỳ yêu mến huynh, không những xóa bỏ tội danh cho huynh mà còn mời huynh làm sư gia nha huyện nữa.” Gã sai dịch ợ một cái, xong lại tiếp tục lải nhải: “Lúc đầu bọn ta cũng không cam lòng đâu, vì An sư gia, huynh có chút không đúng, huynh bỏ tiền để thoát tội thì không nói làm gì, nhưng huynh còn đẩy hình danh sư gia của bọn ta vào ngục chịu tội thay nữa. May mà sau đó, bọn ta đều biết huynh vẫn tốt hơn, hì hì, huynh không giống với mấy gã sư gia keo kiệt kia. Hừ! Kiếm được lợi lộc chẳng bao giờ chia cho bọn ta… Lần này, số bạc huynh kiếm được từ chỗ hình danh sư gia đều lấy ra mời bọn ta uống rượu, hê hê…”
“Đúng, đúng! Gã hình danh sư gia - Vương sư gia kia vốn là loại người chuyên chèn ép dân nghèo, lần này bị huynh chỉnh phải đưa ra đủ hai mươi quan tiền mới được thả, ha ha ha! Cái mụn cơm trên mũi hắn cũng tức tới mức lệch đi…” Có người bên cạnh xen vào.
“Còn không phải à, lão Vương sư gia ngày thường làm quá nhiều chuyện thất đức, lần này tới lượt lão ta gặp chuyện, nhìn mà thoải mái quá đi mất…”
An Mi chau mày. Nàng nhớ đến vị sư gia mà mình đã gặp trên công đường, đúng là ở trên mũi hắn có một cái mụn cơm, biết ngay đây lại là sự trả thù của con mọt. Nàng cười bất đắc dĩ, lẳng lặng nghe mọi người hò hét không ngừng. Do đám sai dịch thường xuyên tới kính nên nàng đã nhận ra bọn họ đến tám, chín phần mười. Sau này cũng xưng hô huynh đệ với đám người mau miệng, thẳng thắn này chắc cũng không phải chuyện gì khó khăn.
Đánh chén ở quán rượu Gió Xuân đến tận giờ Hợi giới nghiêm thì mọi người mới vui vẻ ra về. Lúc này mặt trăng đã lên cao, An Mi trả tiền rượu xong liền nhờ ánh trăng mờ nhạt để đỡ các huynh đệ đã say bí tỉ lên xe ngựa. Khi người đánh xe giục ngựa đi thì nàng mới quay người lại, định về quán rượu để tìm Khang Cổ Nhĩ, nhưng không ngờ lại nhìn thấy bóng dáng Lư sư gia thoáng qua ở đầu ngõ không xa đằng kia.
An Mi nhíu mày, nàng do dự một lát, cuối cùng vẫn lặng lẽ đi theo Lư sư gia. Ngõ hẻm đó dẫn đến một ngõ cụt, bình thường ít người lui tới, nay lại có hai người đang chuyện trò khe khẽ. Lúc An Mi trốn ở đầu ngõ nhìn trộm thì vừa khéo nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Lư sư gia. Người đứng đối diện với hắn hiện ra nửa người dưới ánh trăng, chiếc váy màu đỏ lựu với hai tay áo rộng rủ xuống trông rất quen, chính là váy mà Bích Châu - cô gái người Hồ mặc.
An Mi cực kỳ ngạc nhiên, không thể ngờ rằng Lư sư gia và Khang Cổ Nhĩ lại có một mối quan hệ bí mật như thế này. Thấy Khang Cổ Nhĩ níu Lư sư gia nói một hồi, sau đó bước tới gần, sà vào lòng hắn. Lúc nàng áp mặt trên bờ vai hắn nỉ non thì đôi mắt xanh biếc trùng hợp nhìn thẳng vào cặp mắt đang nhìn trộm của An Mi.
Hai người đang ôm nhau tức khắc rời ra, Lư Đào Thăng quay người lại, phát hiện ra An Mi thì chỉ nhìn nàng chằm chằm không lên tiếng. Lúc này An Mi cảm thấy rất xấu hổ, cứ nhìn họ mà không nói rõ ra được. May mà Bích Châu nở nụ cười rất thoải mái, kéo tay Lư Đào Thăng và nói tạm biệt với hắn, khi đi ra khỏi ngõ còn hành lễ với An Mi một lần rồi mới trong dong đi mất.
“Ta… ta tình cờ nhìn thấy… Xin… xin lỗi…” An Mi cúi đầu, ngập ngừng nói, nhìn chân Lư Đào Thăng đi thẳng một đường tới trước mặt mình, chỉ mong mặt đất có cái hố để mà chui xuống.
“Không sao, huynh không nói ra là được.” Một lúc lâu sau, Lư Đào Thăng thở dài một hơi, cùng An Mi sóng vai đi về phía nha huyện. “Ta quen Bích Châu từ rất lâu rồi, ngoài những cuộc xã giao bề ngoài thì ta vẫn luôn âm thầm đến.”
An Mi cúi đầu, mặt hơi đỏ lên. Lư Đào Thăng nhìn vẻ lo lắng của nàng thì khẽ cười. “Nói thật thì ngày trước tại hạ luôn tò mò về An sư gia - suy cho cùng thì phải dùng thủ đoạn như thế nào mới có thể mở hết các cửa trong nha huyện chỉ trong mười ngày ngắn ngủi? Tại hạ đứng ngoài nhìn vẫn luôn cảm thấy huynh khôn khéo, thiếu trung thực, nhưng hôm nay mới biết là không phải. Lư mỗ đã lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, xin An sư gia lượng thứ!”
An Mi nghe mà chẳng hiểu gì, không khỏi ngẩng đầu nhìn Lư Đào Thăng với vẻ ngạc nhiên. Nàng thấy hắn ta lấy ra một cái túi nhỏ từ trong vạt áo, đặt vào tay nàng. “Ta đã nghe Bích Châu kể lại chuyện hôm nay huynh giải vây cho nàng rồi, cảm ơn huynh! Đây là đồ nàng bảo ta tặng huynh, nói là đồ chơi ngày còn nhỏ, là thứ sạch sẽ, mong huynh đừng chê.”
An Mi mở túi ra, một chiếc lược bằng gỗ liễu đỏ rơi vào lòng bàn tay nàng.
Đồ vật cũ từ mấy năm trước bỗng nhiên xuất hiện ngay trước mắt, tựa như tiếng ca xa xôi quanh quẩn ở sa mạc nhiều năm về trước: “Đêm đó trăng sáng mờ ảo, dây nho lại đâm ra chồi non. Oát Ca Đại ngốc nghếch đi qua ngọn núi nhỏ, tìm Áo Vân Tháp Na của chàng. Trên con đường nhỏ trắng bạc trên triền núi xanh xanh, từng có hai người trẻ tuổi, sau này bọn họ đều sẽ già đi, liệu rằng có mãi sóng vai như thế…”
Đôi mắt nàng nóng lên, từng đợt chua xót xông lên mũi… Khang Cổ Nhĩ của nàng!
“Cảm ơn…” An Mi sụt sịt, cố kiềm chế để không khóc rồi cười, hỏi: “Lư sư gia có để ý chuyện Bích Châu tặng ta chiếc lược không?”
Như vừa nghe thấy một chuyện rất hài hước, Lư Đào Thăng vừa cười vừa chế nhạo: “Tiểu tử thối, mới bao tuổi chứ? Còn chưa lớn đâu.”
Mười bốn, mười lăm tuổi có thể thông minh làm được sư gia, nhưng khôn sớm để thành tình thánh thì có chút buồn cười.
An Mi lại đỏ mặt, cầm lược ngoan ngoãn đi theo Lư Đào Thăng về nha huyện, thấy nha dịch tuần tra ban đêm thì chào hỏi một tiếng từ phía xa. Sau cùng nàng nhớ ra một chuyện, liền cẩn thận hỏi Lư Đào Thăng: “Lư sư gia, huynh và Bích Châu có dự tính gì cho tương lai?”
“Ta và nàng ấy?” Lư Đào Thăng thở dài khe khẽ, giọng buồn buồn. “Ta và nàng ấy không thể được, nhà ta sẽ không cho phép cưới người Hồ làm vợ. Trước mắt cứ được ngày nào hay ngày nấy đã, có lẽ đến một ngày ta có thể giấu người nhà mà lén lút cùng nàng sinh một đứa bé...”
Bàn tay cầm chiếc lược bất chợt siết chặt lại, răng lược đâm vào da thịt khiến nàng đau đớn. Nàng không nhịn được mà cúi đầu hỏi bằng giọng đầy chua xót: “Như thế có ổn không…”
“Không thì còn có thể làm gì nữa, dù ta yêu nàng ấy đến mức nào thì đối với người ngoài, con gái người Hồ còn chẳng bằng nô tì nhà mình…” Lư Đào Thăng cúi đầu nói. “An sư gia, xin huynh giữ bí mật này.”
“Được.” Nàng đồng ý, không hề vui vẻ.
Nàng có thể hiểu được nỗi khổ của Lư sư gia và cả nỗi lòng của Khang Cổ Nhĩ - Khang Cổ Nhĩ sẽ không nói cho bất kỳ ai biết An Mi là người Hồ, kể cả với Lư sư gia. Cũng như sự bảo vệ cẩn thận cây lược gỗ ngày đó, nàng ấy đang bảo vệ nàng. Chắc chắn Khang Cổ Nhĩ cho rằng An Mi nàng đang sống những ngày tháng tốt đẹp cho nên không để cuộc sống của nàng ấy ảnh hưởng đến nàng. Nhưng An Mi chẳng qua… chẳng qua là…
An Mi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Lư Đào Thăng, lòng quặn lại. Vốn dĩ nàng đi một con đường giống với Khang Cổ Nhĩ nhưng ông chủ quán rượu đã bán nàng đi lúc nàng mười hai tuổi, làm nàng thoát khỏi cái mệnh bán rẻ tiếng cười. Nhưng khi nàng nghĩ đến Từ Trân - trượng phu của mình, người đàn ông thật thà, chất phác xưa nay không bao giờ quan tâm tới nàng kia, hắn không hề yêu nàng.
Phải chăng khi các nàng rời xa quê hương đến Trung Nguyên thì số mệnh đã định là dù có lựa chọn con đường nào thì hạnh phúc cũng sẽ không bao giờ tới?