Chương 10 Một tờ giấy bỏ vợ
An Mi nhìn chằm chằm nơi ngón tay Phù Trường Khanh chỉ, hoảng hốt đến mức đầu óc trở nên trống rỗng, tay chân lạnh băng, ngồi co quắp trên sạp. Nàng khẽ lẩm bẩm: “Không thể nào, không thể... Sao chàng ấy lại tạo phản được? Chàng là người rất trung thực! Hơn nữa lúc ta trốn nhà đi, lương thực trong nhà vẫn còn đủ dùng, không thể có người chết đói...”
An Mi cứ nói năng không đầu không đuôi một hồi làm Phù Trường Khanh mất kiên nhẫn gấp luôn tập hồ sơ lại, nói bằng giọng lãnh đạm: “Rốt cuộc có phải hắn hay không thì ngày mai nàng đi cùng ta đến đại lao một chuyến chẳng phải sẽ biết ngay sao!”
An Mi ngẩn người, lúc này mới hoàn hồn. Nàng vân vê góc áo nhìn Phù Trường Khanh, ngập ngừng nói: “Vậy... vậy lỡ như là thật thì đã đến nước này, vẫn phải ấn dấu vân tay của người ta lên giấy bỏ vợ ư? Làm như vậy liệu có quá vô tình?”
“Sao mà nàng ngốc thế?” Phù Trường Khanh nghe xong liền trợn mắt, con ngươi đen láy chứa đầy sự tức giận. “Mưu phản là tội tru di cửu tộc! Tất nhiên nàng phải phủi sạch quan hệ với hắn. Thật ra theo quy luật thì lúc này không thể để phạm nhân đang trong ngục bỏ vợ, nhưng ta sẽ nghĩ cách giải quyết.”
“Vâng...” An Mi sợ hãi cúi đầu vì bị hắn mắng, nàng chỉ biết khúm núm vâng dạ, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc cả nhà trượng phu đều sẽ bị xử quyết thì nàng lại cảm thấy không đành lòng.
Phù Trường Khanh ở bên nhìn vẻ sợ hãi mất hồn mất vía của nàng, đành ngậm miệng, vỗ vỗ vai nàng, nói: “Bây giờ nàng thấy một mình thoát ra thì không nhân từ, vậy lúc hắn quyết tâm tạo phản sao không nghĩ một chút cho người nhà? May mà nàng gặp được ta...”
“Vâng...” Tự đáy lòng An Mi cũng cảm thấy mình may mắn, liền ngước đôi mắt lên nhìn Phù Trường Khanh dưới ánh đèn, gật đầu đầy cảm kích. “Đúng vậy.”
Dù đã đồng ý như vậy nhưng suốt đêm An Mi nằm trên giường xoay đi xoay lại, ngủ không yên giấc khiến Phù Trường Khanh tức mình ngồi dậy quát nàng mấy lần. Thật ra nàng biết rất rõ tội của Từ Trân là tội lớn không thể cứu, nhưng nàng vẫn không yên tâm nhắm mắt đi vào giấc ngủ. Chỉ cần nghĩ đến chuyện sau hừng đông sẽ phải đối diện với trượng phu nay đã trở thành tử tù, còn phải đích thân cầm giấy bỏ vợ bảo hắn ấn dấu vân tay thì nàng thấy mình đúng là một kẻ máu lạnh vô tình.
Vào giờ phút này, trước mắt nàng hiện ra từng khuôn mặt người nhà họ Từ. Mấy năm nay, đôi mắt lạnh lùng của cha chồng, cái miệng chua ngoa của mẹ chồng, cái mũi của em chồng lúc nào cũng nhăn lại khi thấy nàng, còn cả khuôn mặt cứng nhắc, lãnh đạm của em chồng lúc nào cũng nhăn lại khi thấy nàng, còn cả khuôn mặt cứng nhắc, lãnh đạm của trượng phu... Dù như vậy, dù như vậy nhưng vào năm đại hạn suýt chết đói thì bọn họ cũng không lôi nàng ra đổi lấy một đấu thóc.
Một nỗi đau xót trào ra từ trong hốc mắt, nàng vội vã nhắm mắt lại, cuối cùng nàng mơ một giấc mơ khi trời sắp sáng... Trong mơ, vào một ngày hè nắng chói chang, nàng cầm giấy bỏ vợ chạy đến thôn Tiểu Trạch tìm trượng phu mình khắp nơi. Khi nàng đi qua cây hòe già thì nhìn thấy những cành lá um tùm tươi tốt của nó đang đung đưa xào xạc trước cơn gió nóng đến hun người. Dường như nó đang vẫy tay với nàng, nàng liền dừng chân nhìn cây hòe già, thất thần một lúc mới quay người tiếp tục chạy đi tìm trượng phu giữa các thửa ruộng. Cuối cùng cũng tìm được chàng ở trên bờ ruộng.
Nàng cầm tờ giấy bằng cả hai tay đưa cho trượng phu. Từ Trân ngẩng đầu lên, buồn bực nhìn nàng, hỏi: “Đang yên đang lành sao lại viết giấy bỏ vợ?”
“...” An Mi nhất thời chẳng trả lời được. Hai tay cầm tờ giấy run rẩy, cuối cùng khó khăn lắm mới tìm được một cái cớ: “Là vì Phù đại nhân... Phù đại nhân muốn nạp thiếp làm thị thiếp!”
“Muốn lấy nàng thì nàng đồng ý ngay? Nàng muốn ta bỏ nàng?” Trên mặt Từ Trân hiện lên vẻ khó mà tin được, giọng ngày càng cao: “Phù đại nhân nào?”
“Chính là vị ở Lạc Dương, Thứ sử Phù đại nhân.” An Mi sốt ruột thúc giục hắn, chóp mũi cũng chảy mồ hôi. “Chàng mau ấn vân tay đi, xe ngựa của Phù đại nhân sắp đến rồi!”
“Xe ngựa của Phù đại nhân đã đi từ lâu rồi!” Từ Trân đột nhiên cảm thấy buồn cười, trừng mắt nhìn nàng chế nhạo. “Phù đại nhân ở Lạc Dương sẽ lấy nàng ư? Đừng có mơ!”
An Mi nghe thấy vậy liền rùng mình một cái, cuống cuồng quay người lại. Đúng lúc này, trên con đường ruộng chật hẹp lại có cỗ xe ngựa xa hoa của Phù Trường Khanh chạy qua. Cổ xe ngựa cao ngất, An Mi đứng không bằng bánh xe, cơn gió nóng nực sau buổi trưa khẽ thổi làm một góc rèm cửa sổ bay phất phơ, vừa vặn làm lộ ra sườn mặt tuấn tú mà lạnh lùng của Phù Trường Khanh.
“Đại nhân, đại nhân!” An Mi lập tức đuổi theo ngay sau bánh xe lộc cộc, ra sức vẫy tờ giấy bỏ vợ trong tay. “Đại nhân, ngài đợi tiểu nhân với, sẽ nhanh chóng có dấu vân tay thôi!”
“Nàng biết trên giấy này viết gì không?” Đúng lúc đó, trượng phu Từ Trân vốn không biết chữ bất chợt cướp lấy tờ giấy bỏ vợ trong tay nàng, hùng hổ chỉ cho nàng xem. “Ở đây viết nàng phạm tội ăn cắp nên ta không thể làm vợ chồng với nàng nữa. Ta không cần nàng thì tất nhiên Phù đại nhân cũng không bao giờ thèm lấy nàng!”
An Mi hoảng sợ, người đầm đìa mồ hôi, tiếng hét hốt hoảng chưa kịp thoát ra khỏi cổ họng thì đã bị Phù Trường Khanh lay dậy.
Vừa tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng liền nhìn thấy đôi đồng tử đen láy của hắn, An Mi thở hổn hển, nghe hắn nói bằng giọng đều đều: “Đã tới giờ rồi, dậy ăn sáng.”
An Mi “vâng”một tiếng, ảo não ngồi dậy mặc quần áo rồi đi rửa mặt mũi, sau khi ăn sáng qua loa thì đờ đẫn ngồi trong phòng, đợi Phù Trường Khanh đưa đến đại lao. Khoảng một canh giờ sau, Phù Trường Khanh làm xong những việc cần xử lý gấp thì hắn mới bớt chút thời gian đi vào phòng trong, đưa cái hộp mực đóng dấu cho nàng, nói: “Cầm giấy bỏ vợ, đi với ta.”
An Mi nghe lời, đứng dậy đi đằng sau hắn, cùng hắn tới đại lao của phủ huyện.
Trên đường đi có tầng tầng lớp lớp các trạm gác, An Mi và Phù Trường Khanh đi một lúc lâu thì đến một cái sân rộng rãi, đơn giản. Lúc này, trong sân đầy quan binh canh gác, Phù Trường Khanh chào hỏi người đứng đầu xong liền dẫn An Mi đi qua cửa lớn của các phòng giam.
Nhờ Phù Trường Khanh mà An Mi cũng từng ngồi đại lao phủ huyện, hôm nay về lại nơi cũ, trong lòng có đủ loại cảm xúc. Nàng nơm nớp lo sợ, đi vào trong đại lao tối tăm, cả quãng đường mất hồn mất vía, không biết đã đi được bao nhiêu bước thì chợt thấy Phù Trường Khanh dừng lại, quay đầu hất hất hàm về phía một căn phòng, hỏi: “Có phải hắn không?”
An Mi mở to mắt nhìn một lúc lâu về chỗ u ám đó rồi mới gật gật đầu. “Là chàng.”
Phù Trường Khanh nghe vậy, lập tức cầm gậy gõ gõ lên cái khóa sắt ở cửa nhà lao, gọi với vào trong bằng giọng lạnh lùng: “Từ Trân, qua đây.”
An Mi bủn rủn chân tay vì thái độ ngạo mạn của hắn, hoảng hốt cầu xin: “Đại nhân, ngài để ta một mình nói chuyện với chàng đi...”
Phù Trường Khanh dừng động tác, đôi mắt đen láy nhìn nàng hồi lâu mới nói nhỏ, giọng có chút không vui: “Ta đợi nàng ở ngoài.”
An Mi thở phào một hơi, thấy hắn quay người đi thẳng ra khỏi đại lao thì mới quỳ xuống, tiến tới gần cửa nhà lao, gọi: “Phu quân, phu quân.”
Lúc này có một người đầu tóc rối bù bò tới từ chỗ tối, chính là trượng phu Từ Trân của An Mi. Hắn giống như đã đợi nàng rất lâu rồi, vừa nhìn thấy nàng thì hai mắt phát sáng, hớn hở hỏi như được đại xá: “Sao giờ mới đến?”
Nỗi mong đợi trong lời nói của trượng phu làm An Mi càng cảm thấy không còn mặt mũi nào, nàng rụt rè nhìn hắn, một lúc lâu sau mới khó khăn lên tiếng: “Thiếp... thiếp đến để... xin chàng ấn dấu vân tay lên giấy bỏ vợ...”
Vẻ mặt hoảng loạn cùng sắc mặt trắng xanh của nàng hắn đều thấy hết, chúng làm cặp mắt sáng rực của hắn trở nên ảm đạm hẳn vì thất vọng, hắn trầm mặc một lúc mới lên tiếng: “Nàng đến là vì tờ giấy bỏ vợ?”
An Mi né tránh ánh mắt hắn, nàng cúi đầu nhưng vẫn lấy can đảm trả lời khẽ: “Vâng.”
“Được, ta ấn.” Hắn bất thình lình đồng ý sau một hồi trầm mặc, duỗi tay qua song cửa cầm lấy tờ giấy trong tay An Mi, rồi cầm tiếp hộp mực dấu nàng đưa cho, mở nắp hộp ấn ngón cái tay phải vào. Hắn hỏi nàng: “Đóng chỗ nào đây?”
Theo hướng dẫn của An Mi, Từ Trân ấn ngón tay thật mạnh vào chỗ có tên mình, lúc nhấc tay ra còn thổi thổi dấu vân tay đỏ tươi đó, xong xuôi mới đưa tờ giấy cho An Mi.
“Cảm ơn, cảm ơn chàng...” An Mi thở phào một hơi như trút được gánh nặng, hơi nước từ đáy mắt lại làm ướt hai hốc mắt. Nàng sụt sịt, cắn răng đứng dậy, quay đầu định đi ra ngoài như chạy trốn.
Đúng lúc ấy, Từ Trân đang ngồi trong nhà lao bỗng gọi An Mi một tiếng.
Nàng ngần ngại quay đầu lại, nhìn Từ Trân đang mất hồn mất vía mở to đôi mắt, hiền lành nhìn nàng, dặn: “Sau này nàng phải sống cho tốt.”
Một giọng nói khàn khàn, một câu nói thản nhiên như vậy đã khiến con tim nàng bị đánh bại hoàn toàn. Nước mắt rơi xuống không ngừng như những hạt châu bị đứt, nàng đờ đẫn đối diện với trượng phu sau này sẽ không còn liên quan gì tới mình nữa, nói nhỏ: “Vâng, ta sẽ sống tốt, tất cả chúng ta đều sẽ sống tốt...”
Cả người nàng run lẩy bẩy đi ra khỏi đại lao, ngay lập tức, một bầu không khí lạnh lẽo của mùa xuân bao trùm lấy nàng. Nàng ngẩng đầu lên mới thấy, không biết bầu trời xám xịt đã đổ mưa phùn lất phất từ bao giờ, còn Phù Trường Khanh đang đứng ở nơi không xa cúi đầu đợi nàng.
Đôi môi An Mi khẽ run lên trong làn mưa, nàng chỉ có thể trầm lặng nhìn hình bóng im lặng chờ đợi của hắn. Cùng lúc đó, đôi mắt Phù Trường Khanh đã liếc thấy An Mi nên hắn liền ngẩng đầu, tóc mai đen nhánh bị ướt vì mưa lại hiện lên vẻ cô đơn.
Trái tim đang bị bóp chặt của nàng tức thì mềm mại hẳn, dường như có thể vì hắn mà tan thành dòng nước mùa xuân tháng Ba này, tuy hơi lạnh nhưng lại cực kỳ quyến luyến. Trước đôi mắt đen như mực của hắn, nàng không kìm được đi về phía đó, đầu ngón tay run run đưa tờ giấy bỏ vợ đặt vào tay hắn.
Phù Trường Khanh cúi đầu nhìn chằm chằm dấu vân tay đỏ tươi trên tờ giấy một lúc lâu mới ngẩng lên hỏi nàng: “Có buồn không?”
An Mi lắc đầu, nước mắt đang đọng trong hốc mắt dường như vì sự run rẩy của nàng mà rơi ra. Phù Trường Khanh lại hỏi: “Sợ à?”
Sắc mặt nàng tái nhợt, nàng ngần ngừ một lúc nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu. Hắn cười khẽ một tiếng, cầm lấy hộp mực đóng dấu trong tay nàng, mở ra chỉ thấy một màu đỏ như máu, hắn thì thầm: “Sợ gì chứ? Chỉ là một dấu vân tay mà thôi...”
Vừa nói xong, hắn liền ấn ngón tay lên hộp mực dấu hai cái, giơ lên in giữa đôi lông mày của nàng.
Một dấu đo đỏ xuất hiện trên vầng trán nhợt nhạt, làm nổi bật hai hàng lông mày của nàng. Hắn ngắm xong, không khỏi bật cười khe khẽ: “An Mi, quả thật nàng có một đôi lông mày rất đẹp.”
Cuối cùng nàng cũng cười vì câu này của hắn. Nàng xấu hổ giơ tay che đi nơi giữa hai hàng lông mày, che đi màu sắc tươi đẹp mười bảy năm mới thấy một lần.
Giải quyết xong chuyện giấy bỏ vợ, An Mi vẫn đầy tâm sự như trước, thấy Phù Trường Khanh lại bắt đầu bận rộn, còn nàng một mình nhàn hạ ở trong phòng khó tránh nghĩ lung tung.
Tháng Ba trời đổ mưa xuân liên miên, bầu trời u ám không có lấy một tia nắng. Qua buổi trưa, người ta thường cảm thấy mệt mỏi và buồn ngủ, mà Phù Trường Khanh lại còn thích đốt hương nên trong phòng thơm nồng. An Mi buồn chán quá nên ngả người trên sạp, ai ngờ lại ngủ thiếp đi.
Tuy là giấc ngủ nông lúc ban ngày nhưng nàng vẫn mơ thấy một cơn ác mộng. Nàng mơ thấy cả nhà họ Từ bị chém đầu. Trượng phu cũ, cha mẹ chồng cũ, còn cả em chồng cũ của nàng bị người ta dắt đi như gia súc đến cổng chợ. Thanh đao sắc bén chém từng cái đầu người như bổ dưa. Nàng vừa khóc vừa kêu gào, vừa cầu xin người giám sát là Phù Trường Khanh dừng tay nhưng đôi mắt hắn chứa đầy sự kiêu ngạo, khinh thường, miệng còn cười, nói: “Đây là bảo đao từ Nhu Nhiên, một lần có thể chém đứt mười cái đầu người...”
Nàng tỉnh dậy, người đầy mồ hôi lạnh, lồng ngực bị chính hai tay mình đè mạnh lên, thảo nào trong mơ lại cảm thấy tức ngực, khó thở. Nàng thở dài một hơi, ngón tay bất ngờ chạm vào nhánh cây hòe cất trong áo.
Đã bao lâu rồi nàng không ăn mọt? Nàng lôi nhánh cây ra cầm trong tay một lúc, chợt nảy ra một ý khiến nàng đứng bật dậy.
Liệu có thể... liệu có thể nhờ mọt cứu Từ Trân không? An Mi kích động nghĩ. Lúc đầu Thần Hòe đưa năm con mọt cho nàng chẳng phải là để giúp nàng tìm trượng phu sao? Nàng cũng không quên lúc còn ở thảo nguyên Đột Quyết, từng đập, từng lắc nhánh cây bao nhiêu lần nhưng chẳng có con mọt nào ra, thế là lần này nàng bán tín bán nghi lắc thử, không ngờ ngay tức khắc có một con rơi xuống sạp, không ngừng uốn éo.
An Mi giật mình, lại nghĩ nếu nuốt nó thì nàng sẽ bất tỉnh nhân sự mười ngày liền hơi do dự. Bây giờ nàng và Phù Trường Khanh ngày ngày ở bên nhau, nếu không cho hắn biết trước, để hắn bất ngờ thấy mình như biến thành một người khác thì sau khi tỉnh lại không biết sẽ bị hắn mắng đến mức nào. Nghĩ vậy, nàng bèn nhón lấy con mọt bỏ lại vào nhánh cây, nhìn nó một lần nữa rồi mới cất nhánh cây vào trong áo.
Chiều tối, Phù Trường Khanh bận việc công xong liền về phòng nghỉ ngơi, thừa lúc rót trà cho hắn, An Mi liền nói dò: “Haizz, gần đây đầu tiểu nhân lại bắt đầu đau, có lẽ sắp sinh bệnh rồi.”
Phù Trường Khanh cầm chén trà, ngẩng đầu lên chọc nàng: “Cũng có nghĩa là nàng lại trở nên hay chữ, đọc thuộc được cả cuốn Quỷ Cốc Tử?”
An Mi liền đỏ mặt, túm gấu áo, ngượng nghịu nói: “Lúc tiểu nhân bị bệnh... thì... thì thường rất có bản lĩnh...”
“Ta lại cảm thấy đây không phải một loại bệnh.” Phù Trường Khanh đặt chén trà xuống, hắn nhìn nàng dưới ánh đèn một hồi lâu, nhưng chỉ nhíu mày vẻ nghĩ mãi không ra. “Ta cũng chẳng biết là vì lý do gì. Từ xưa đến nay ta không tin ma quỷ thần thánh nhưng tình trạng bệnh của nàng nên giải thích sao nhỉ?”
An Mi không dám kể cho hắn biết chuyện Thần Hòe và những con mọt, bèn ấp úng: “Cũng chưa chắc sẽ phát bệnh, mà cho dù có thì sau mười ngày là khỏi...”
“Ừ, nếu bị bệnh thật thì tới lúc đó nàng hãy ở yên bên trong phòng, đừng chạy lung tung ra ngoài là được.” Phù Trường Khanh không để tâm lắm, hắn cầm một tập hồ sơ lên, giở ra đọc dưới ánh đèn.
Nàng báo cho Phù Trường Khanh xong thì đến đêm, trước khi ngủ liền lấy một con mọt từ trong nhánh cây hòe ra, nhắm mắt nuốt vào bụng. Trước khi mất đi ý thức, An Mi không ngừng cầu nguyện. Nàng nghĩ đến tính mạng của mấy người nhà họ Từ thì cảm thấy quyết định của mình không hề sai... Thần Hòe sẽ phù hộ cho nàng...
***
Đáng tiếc lần này, khi An Mi vô tình tỉnh lại khỏi sự mơ màng thì nàng mới biết mình đã sai hoàn toàn. Hồn phách của nàng chỉ ngủ tám ngày. Lúc cơ thể nàng vẫn đang bị mọt thao túng và đang dốc sức xử lý một chuyện gì đó thì nàng chợt nghe thấy một tiếng hét đau đớn vừa quen thuộc vừa xa lạ... Nàng bất thình lình dừng lại, rồi có người đánh mạnh vào vai nàng. Sự đau đớn mãnh liệt ép nàng không thể không tỉnh lại.
Sự ồn ào hỗn loạn bỗng chốc vây quanh khiến đầu An Mi ngày càng mê man. Nàng nhìn thấy rất nhiều quan binh, và cũng có rất nhiều lao dịch quần áo lam lũ, tay cầm binh khí, còn trong tay nàng thì có một thanh kiếm dài.
Cúi xuống nhìn thì thấy trên thân kiếm có vệt máu uốn lượn, từng giọt máu nhỏ xuống đôi giày đen của nàng, nhìn tiếp lại thấy thứ vũ khí vừa đánh vào vai mình... hóa ra là cây gậy của Phù Trường Khanh.
“Không...” An Mi kinh hoàng ngẩng lên tìm Phù Trường Khanh, ánh mắt rời rạc ngơ ngác nhìn bốn phía nhưng chẳng thấy gì khác ngoài những binh sĩ đang tấn công về phía nàng. Nàng rên một tiếng rồi vứt thanh kiếm xuống đất, mặc cho đám sai dịch phủ huyện ùa lên bắt lấy mình. Trước khi bị trói gô lại, nàng chợt cảm thấy giữa đôi lông mày ngưa ngứa, giơ tay lên xoa một cái, không ngờ bàn tay lại dính đầy máu tươi...
An Mi đang hoảng loạn bị giam vào đại lao của phủ huyện, đầu óc dần dần tỉnh táo hơn trong bầu không khí ẩm ướt và sự giày vò từ dây thừng đang trói chặt mình.
Đến bây giờ nàng vẫn không rõ mình đã làm những gì. Sao nàng lại ở trong sân phủ huyện hỗn loạn, tay còn cầm một thanh kiếm? Máu ở tay nàng là của ai? Vì sao cây gậy của Phù đại nhân lại nằm trên mặt đất?
Còn Phù đại nhân? Phù đại nhân đâu?
Nỗi bất an trong lòng nàng như cơn sóng dần dần lan tỏa, hai tay bị trói ra sau lưng nên nàng đành quỳ gối bên song cửa, rướn cổ gọi cai ngục: “Sai gia, sai gia, xin hỏi Phù đại nhân ở đâu? Ngài thế nào rồi?”
Gã cai ngục nghe tiếng nàng gọi thì thong thả đi đến, nhìn nàng không chút kiên nhẫn, ngoáy lỗ tai rồi quát: “Kêu cái gì? Vừa nãy chẳng phải ngươi đâm ngài ấy một kiếm còn gì, sau đó ngài được tử sĩ của Phù gia cướp về chữa trị rồi, có sống được hay không còn chưa biết.”
An Mi vừa nghe thấy vậy thì ngơ ngẩn cả người, một giây sau liền sụt sịt khóc lóc. Gã coi ngục nhìn nàng khóc sướt mướt thì khó tránh khỏi bực mình. “Vừa mới nãy, lúc ngươi cướp ngục còn rõ là hung hãn, sao giờ lại sợ hãi vậy? Có phải ngươi sợ Phù Thứ sử không sống được thì ngươi cũng sẽ rơi đầu không? Thôi đi, ngươi cướp ngục vốn đã bị khép vào tội chết rồi. May mà bọn phản loạn các ngươi chỉ cướp được mỗi một tên đầu mục nhỏ, thủ phạm chính vẫn đang bị giam trong địa lao...”
An Mi thút thít, lắc lắc đầu. Trên cổ nàng có vòng dây thừng nối liền với dây trói hai tay sau lưng khiến nàng vừa nghẹn ngào vừa ho. “Không phải, tiểu nhân đáng chết. Sao tiểu nhân lại ngu muội như vậy...”
“Con người mà, ai cũng khó tránh khỏi sai lầm nhất thời.” Gã cai ngục thấy nàng khóc đến đáng thương, cuối cùng thở dài một hơi, cũng sụt sịt. “An sư gia, khụ khụ, ta cứ gọi ngươi như vậy đi. Ngươi xem, ngươi đi theo Phù đại nhân sống yên ổn qua ngày thì tốt đẹp biết bao. Hôm trước thấy ngươi cả ngày chạy lên kênh Đại Hưng ta còn chẳng biết là vì sao, hôm nay mới hiểu, hóa ra ngươi là mỹ nhân kế bên người Thứ sử mà đám lao dịch dùng để đối phó với ngài ấy... Chậc chậc, thật ra gái Hồ ở quán rượu còn đẹp hơn, Phù đại nhân đúng là...”
An Mi không lau nước mắt được, đành cúi đầu nhìn chằm chằm xuống đất, nước mắt rơi lã chã nghe cai ngục kể lại câu được câu chăng: “Ngươi cứ đợi đi, lúc nào Phù đại nhân tỉnh lại chắc chắn sẽ lên công đường thẩm vấn ngươi. Haizz, đến lúc đấy thì ngươi khổ rồi, Phù đại nhân nổi tiếng mặt lạnh vô tình. Thôi thì hôm nay ngươi ngoan ngoãn một chút, trước khi trời tối ta sẽ gỡ lỏng dây trói cho, nếu không đến mai ngươi sẽ biết ngay hiệu quả của sợi dây thừng này...”
An Mi cúi đầu không lên tiếng cho đến khi gã cai ngục thấy chán liền quay người đi xa. Nàng vẫn gục đầu tại chỗ, nước mắt rơi không ngừng. Hai cánh tay tê liệt của nàng vô thức rũ xuống, sợi dây thừng trên cổ tức thì giật mạnh về sau khiến nàng hít thở càng khó khăn hơn. Nhưng nàng vẫn không động đậy, chỉ cảm thấy tất cả những sự giày vò này đều là xứng đáng.
Mỗi ngày sau đó, An Mi đều thấy dài như một năm. Ngày ngày nàng không màng ăn uống mà chỉ để tâm đi hỏi cai ngục về tin tức của Phù Trường Khanh. Người nàng cũng gầy sọp đi. Gã cai ngục bị nàng làm phiền mãi đến nản, cuối cùng sau ba ngày cũng nghe được tin tức từ trong phủ huyện: Phù Trường Khanh đã tỉnh lại, và ngày mai An Mi bị thẩm vấn.
Lúc hay tin, An Mi khóc ngay tại chỗ làm tên cai ngục nhìn nàng trừng trừng như thấy ma, hắn lắc đầu chậc lưỡi. “Nếu biết trước sẽ có ngày này thì lúc đầu sao lại làm thế? Vị Phù đại nhân kia vừa tỉnh lại thì mặt mày đã âm trầm, u ám. Ngươi vẫn nên tự cầu phúc cho mình đi...”
An Mi vui mừng vì tính mạng Phù Trường Khanh đã không sao cả, chứ không phải vì nàng muốn gặp hắn. Sau khi chuyện hành thích xảy ra, nàng trở nên sợ hắn. Lúc này tội của nàng rất lớn, chỉ e lúc gặp lại đã là lúc phải chết, còn dám hy vọng xa vời là có bước ngoặt gì đâu. Nàng chẳng có dũng khí để đối mặt với hắn, vì vậy sau khi vui mừng, nàng nghĩ đến cuộc thẩm vấn ngày mai thì trong lòng chất đầy tâm sự, đứng ngồi không yên.
Khi nàng đang lo lắng không yên, căng thẳng đến tột cùng thì thời khắc thẩm vấn cuối cùng cũng tới. Cả đêm nàng không thể chợp mắt, bị đám sai dịch giải lên công đường. Cả người nàng run rẩy, vừa quỳ xuống thì nghe thấy một giọng trầm vang vọng ở bên cạnh: “Phạm nhân An Mi đã được giải đến.”
“Phạm Nhân An Mi, đồng bọn phản loạn của ngươi phóng hỏa trong phủ huyện Huỳnh Dương, thừa lúc loạn lạc đi cướp phạm nhân Từ Trân, sau đó ngươi còn đâm Thứ sử Dự Châu Phù đại nhân một kiếm, ngươi có nhận tội không?”
Tiếp sau câu nói là tiếng thước gỗ đập xuống bàn, An Mi không kìm được mà ngẩng đầu nhìn, ánh mắt sợ hãi nhìn người ngồi bên cạnh Huyện lệnh huyện Huỳnh Dương - Phù đại nhân của nàng. Lúc này hắn đang ngồi yên lặng một bên nghe thẩm vấn, cơ thể gầy yếu dường như sắp không đỡ nổi bộ áo bào vốn rất vừa vặn kia.Mặt hắn nhợt nhạt, đôi môi mím chặt càng khiến đôi mắt trở nên đen láy, như tụ lại tất cả những tăm tối của thế gian.
An Mi ngây người nhìn kẻ lạnh lùng đang ngồi trên công đường đó, khi tự đáy lòng nàng biết rõ rằng ánh mắt hắn sẽ không bao giờ liếc về phía nàng nữa thì nàng tuyệt vọng rơi nước mắt, hạnh phúc mà nàng từng có cuối cùng vẫn bị chính nàng ngu ngốc đánh mất.
“Phạm nhân An Mi, ngươi có nhận tội không?” Huyện lệnh huyện Huỳnh Dương không cho phép nàng khinh rẻ công đường như vậy, đập cái thước gỗ một lần nữa.
An Mi run bắn cả người, tiếng đập đã làm nàng hoàn hồn. “Tiểu… tiểu nhân nhận tội.”
Tội gì nàng cũng nhận, vì quả thật nàng đã phạm tội ác tày trời.
“Phạm nhân An Mi, nếu ngươi đã nhận tội thì bản quan hỏi ngươi, ngươi cấu kết với phản tặc trên kênh như thế nào? Ai là kẻ dẫn đầu? Ai là kẻ trung gian?”
An Mi mở to hai mắt, vẻ lơ mơ chẳng hiểu gì. “Tiểu nhân… chỉ muốn cứu người, sao lại thành câu kết với phản tặc?”
“Ngươi nói ngươi chưa từng câu kết với phản tặc?” Huyện lệnh huyện Huỳnh Dương nhướng mày, thể hiện rõ là không hề tin lời nàng. “Nếu ngươi không câu kết với chúng thì sao có thể cùng lúc xông vào phủ huyện để cướp ngục?”
“Chuyện này…” An Mi cũng không trả lời được vì nàng đâu có biết.
“Phạm nhân An Mi, trước khi ngươi đâm Phù Thứ sử bị thương thì đã đánh bại mấy bổ khoái thân thủ nhanh nhẹn. Nữ tử bình thường đâu có thể có võ công cao cường như ngươi.” Giọng điệu thẩm vấn của Huyện lệnh ngày càng dữ dội, ánh mắt ngày càng nghiêm nghị. “Ngươi mau khai thật ra, có phải ngươi đã thông đồng với bọn phản tặc từ lâu, rồi ẩn núp bên trong phủ huyện chờ thời cơ hành động?”
“Không phải. Tiểu nhân không thông đồng.” An Mi không ngừng lắc đầu trước sự đe dọa của Huyện lệnh, không ngờ lại chọc hắn càng tức giận hơn khi hắn đang muốn thể hiện trước mặt Phù Trường Khanh.
Huyện lệnh huyện Huỳnh Dương trừng mắt, đập bàn quát: “Ngày đó ngươi phạm tội ngay trước mắt bao nhiêu người, nay lại còn dám chối cãi! Người đâu! Cho kẹp tay!”
Mặt An Mi tái mét, nàng nhìn sai dịch cầm kẹp trúc đi về phía mình mà nơm nớp lo sợ, hoảng hốt ngẩng đầu nhìn lên công đường. Nàng hy vọng răng Phù Trương Khanh sẽ liếc về phía nàng một cái, dù chỉ một lần thôi, để nàng thể hiện sự sám hối đầy ắp trong lòng mình cho hắn thấy.
Nhưng điều làm An Mi thất vọng là từ đầu tới cuối, hắn chẳng nhìn nàng lấy một lần, chưa từng liếc mắt một cái.
An Mi cứ đờ đẫn để mặc hai tên sai dịch ở đằng sau giữ chặt mình, hai tên đằng trước dường như sợ tay nàng rụt lại vì sợ nên túm chặt lấy, ra sức nhét mười ngón tay vào giữa các thanh trúc rồi kéo thật mạnh sau khi được lệnh từ Huyện lệnh.
“Kéo.”
Kẹp trúc ép mười ngón tay nàng vang lên tiếng lách cách, cái đau đớn khủng khiếp chạy từ xương ngón tay đến tận tim, lan ra như một ngọn lửa. Nang không chịu nổi mà rên lên, mồ hôi lạnh toát ra làm lớp áo trong ướt sũng.
“Kéo tiếp.”
“Hự…” Lại là một trận đau đớn thấu tim gan khiến nàng không tự chủ được mà vặn vẹo người định đứng dậy, nàng muốn thoát khỏi sự hành hạ đáng sợ này. Nhưng sai dịch đứng sau lưng đã đè mạnh lên hai vai khiến nàng chỉ có thể quỳ yên ở đó mà ngoan ngoãn chịu cực hình.
Chỉ trong nháy mắt, mặt nàng liền xám xịt, mồ hôi túa ra như mưa. Hai môi nàng run rẩy, cuối cùng nàng không nhịn nổi nữa khóc lên thành tiếng. Huyện lệnh trên công đường thấy vậy, đang định tranh thủ thời khắc này dụng hình tiếp để ép cung, ai ngờ Phù Trường Khanh ngồi bên cạnh hắn bất chợt che miệng khẽ ho hai cái.
Huyện lệnh nhanh chóng hạ lệnh dừng, quay sang kính cẩn hỏi Phù Trường Khanh: “Phù đại nhân có gì chỉ bảo ạ?”
“À, không có gì, chỉ là bỗng nhiên muốn ho thôi.” Phù Trường Khanh nhìn xuống, thờ ơ đáp. Hắn tiện tay nhận lấy cái khăn lụa mà người hầu đưa đến, lúc che miệng lại thì mặt càng nhợt nhạt hơn, nói: “Mời tiếp tục.”
Huyện lệnh đang yên đang lành bị cắt ngang, đành ngượng ngập quát: “Phạm nhân An Mi, ngươi có nhận tội không?”
An Mi toát mồ hôi nhễ nhại, bổ rạp xuống đất, sau khi yếu ớt hít thở mấy hơi mới khẽ nức nở, nói: “Tiểu nhân nhận tội…”
“Ừm, vậy ngươi hãy khai thật ra, ngươi ẩn núp trong phủ huyện chờ đợi thời cơ có phải là âm mưu từ lâu rồi không? Âm mưu của ngươi và đám phản tặc được dựng lên từ khi nào? Ngươi có từng tiếp xúc với kẻ đứng đầu bọn phản tặc không? Tổ chức của bọn chúng có nghiêm mật…”
An Mi nằm rạp trên đất, lẳng lặng nghe, nước mắt không ngừng trào ra. Những câu hỏi của Huyện lệnh làm nàng hoàn toàn tuyệt vọng, nàng không thể tùy ý đáp “không” hay là “có”, những câu hỏi kín kẽ như vậy làm nàng không biết phải nói dối từ đâu. Nàng không thể tự nhận trên công đường rằng nàng đột ngột mất trí nhớ, sau đó chợt có được một thân đầy võ nghệ, hoặc là ăn xong một con mọt Thần Hòe ban cho thì có năng lực thần bí. Nàng là một cô gái người Hồ, nếu trả lời như vậy chỉ có thể làm người ta cho rằng nàng biết yêu thuật, sau đó sẽ bị bà đồng lôi ra đầu đường lột sạch quần áo rồi đánh chết.
Nếu đã vậy thì thà chết một cách thoải mái còn hơn. Nàng cúi đầu, ngơ ngẩn đáp: “Đại nhân, tiểu nhân chỉ cướp ngục cứu người, còn những chuyện khác không hề biết.”
Chỉ một tội cướp ngục chắc đủ để chết nhỉ? Vẫn chính là nàng đã tự tay chôn vùi hạnh phúc. Đến bây giờ nàng cũng không biết nàng đâm Phù đại nhân bị thương nặng đến mức nào, đây mới là cái tội lớn nhất của nang. “Tội của tiểu nhân đáng chết nghìn lần, dám làm Phù đại nhân bị thương… tiểu nhân nhận tội.”
“Phạm nhân An Mi, bản quan không hỏi ngươi chuyện đó.” Huyện lệnh tức mình, lại đập thước gỗ thị uy. “Ta hỏi ngươi câu kết với bọn phản loạn từ lúc nào? Ngươi đừng có mà nói lảng sang chuyện khác, đừng có ôm ý đồ che giấu tội ác, lừa bản quan!”
An Mi sợ đến mức bật khóc. Nàng không biết vì sao mình đã nhận một tội chết mà vẫn bị quát mắng như thế. “Đại nhân, ngoài nhận tội ra thì tiểu nhân không còn lời nào để khai nữa…”
“Lại còn dám quanh co chối cãi!” Huyện lệnh trừng hai mắt, bất giác vươn tay về phía ống thẻ trên bàn, vừa rút hai thẻ màu đen vừa nói: “Đánh cho ta!”
“Khoan đã.” Cuối cùng, vào lúc này, Phù Trường Khanh cũng phá vỡ sự trầm mặc, hơi thở thều thào yếu ớt, nói khẽ với Huyện lệnh: “Sau khi kẹp tay thì không thể phạt đánh tiếp, đây là quy định.”
“Nhưng mà đại nhân, tên phạm nhân này quả thực quá điêu ngoa, đến cả ngài mà ả còn dám đâm thì đúng là nên phá lệ mà dùng trọng hình.”
“Không cần phải phá lệ vì ta.”
Huyện lệnh Huỳnh Dương đang muốn thể hiện lập tức đổ mồ hôi, trong lòng khó tránh khỏi kinh ngạc. Mọi người xuất thân nghèo khó như hắn ta tranh đấu trong chốn quan trường mấy chục năm mới trèo lên được chức Huyện lệnh Huỳnh Dương khi đã gần năm mươi, vì thế hắn cực kỳ hiểu cách quan sát sắc mặt người khác. Vụ án này cần nghe lệnh của Phù Trường Khanh trẻ tuổi, do đó tất nhiên là hắn không dám lơ là chút nào. Hắn để ý hơn một chút, bỗng nhiên nhận thấy một sự thay đổi cực nhỏ trên khuôn mặt nhợt nhạt, xanh xao của Phù Trường Khanh.
Thảo nào… thảo nào… Sao hắn có thể vì tuổi tác cao mà coi nhẹ cái chuyện kia, đúng là đã quá sơ suất. Hắn bèn đập cái thước gỗ xuống bàn, giọng nói hòa nhã hơn: “Một ngày không thể dùng hình hai lần, hôm nay tạm bãi đường, đợi bản quan ngày mai thẩm vấn tiếp.”
An Mi nghe thấy vậy thì cả người thả lỏng, vươn đôi tay sưng phù ra như trút được gánh nặng. Nàng bị sai dịch trói lại bởi gông xiềng, áp giải về nhà lao. Ngón tay bị thương không thể cầm đũa, cộng thêm chuyện nàng không có hứng ăn uống nên lần này vừa vào nhà lao, nàng liền co người trong đống cỏ, chỉ nhắm mắt nhớ lại Phù Trường Khanh trên công đường hôm nay.
Phù đại nhân lạnh lùng, Phù đại nhân ở trên cao kia, Phù đại nhân vì nàng mà ngăn lại lần dùng hình thứ hai… Tuy đã rõ là vô vọng nhưng nang vẫn không nén nổi bi thương. Cái người sau khi nuốt con mọt kia sao lại làm ra cái chuyện đáng giận như vậy chứ?
Vì sao mỗi lần nàng ăn mọt lại gây ra phiền phức vô tận cho chính mình thế này? Nếu mọt đã thay nàng giải quyết rắc rối, sao còn tạo ra những khó khăn bắt nàng phải đối mặt…
Trong lòng nàng cứ rối bời như vậy đến tận lúc chạng vạng. Khi nàng đang tự giày vò mình thì cai ngục ở nhà lao lại lạch cạch mở khóa phòng nàng, giọng nói mang ý thông cảm: “Ra ngoài đi, hôm nay Thứ sử Phù đại nhân sẽ thẩm vấn riêng nhà ngươi.”
An Mi ngẩn ra, lập tức mở to mắt nhìn chằm chằm cai ngục, mới đó mà trong lòng nàng đã ngập tràn cảm xúc nhưng không rõ rốt cuộc là buồn hay vui.
Nếu đã là thẩm vấn riêng thì không cần phải tiến hành xét hỏi trên công đường. An Mi bị bắt đeo gông xiềng đi vào hậu đường nơi Phù Trường Khanh ở thì tâm trạng còn căng thẳng hơn khi ở trên công đường.
Màn gấm dày dặn đã ngăn lại hết thảy hơi lạnh của mùa xuân ở bên ngoài, Phù Trương Khanh ngồi trên cái sạp được bình phong vây quanh, ngả người ra sau nhắm mắt trầm tư. Lúc An Mi bị cai ngục giải vào phòng, bàn chân trần giẫm lên nền đất, tiếng dây xích bằng sắt kêu loảng xoảng khiến hắn mở bừng mắt. Hương khói tỏa ra từ lò hương không thể át nổi cái mùi bẩn thỉu tỏa ra từ người nàng, ấy vậy mà hắn không thể nào mở miệng chê bai. Vết thương dưới xương đòn quá sâu, động một cái là đau đớn.
Vì trước đó An Mi từng hành thích Phù Trường Khanh nên lần thẩm vấn riêng này, nàng không được cởi gông xiềng. Cai ngục rời đi, nàng chỉ có thể khó khăn quỳ xuống. Nàng ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Phù Trường Khanh thì bỗng chốc ngượng ngập và sợ hãi khiến nàng nghẹn ngào. Khoảnh khắc này nàng còn thấy sợ hãi hơn cả lúc ban ngày, không ngừng lùi về phía sau, cứ như Phù Trường Khanh đang ngồi trên sạp là thú dữ ăn thịt người không bằng.
Nhưng con thú dữ đó lại chỉ ngồi im không nhúc nhích, đôi mắt đen lặng lẽ quan sát nàng hồi lâu rồi mới nói nhỏ một tiếng trong hơi thở yếu ớt: “Nói đi.”
Nàng lập tức không còn thút thít nữa, tuy nhiên nước mắt lại lặng lẽ đong đầy trong hốc mắt, càng ngày càng nhiều. “Xin lỗi, tiểu nhân xin lỗi ngài, lúc đó quả thật tiểu nhân chẳng biết gì hết…”
Phù Trường Khanh thấy nước mắt sắp rơi ra từ khóe mắt của An Mi thì khóe miệng khẽ nhếch lên. “Ta biết, đầu óc ngươi bị bệnh đúng không… Đừng có lấy cớ nữa, lần này ta muốn nghe những lời khác.”
Cả người nàng bắt đầu run rẩy, những giọt nước mắt liền ào ào rơi xuống hai gò má. Nàng lấy hết can đảm, thừa dịp không có ai khác ở đây, nàng muốn kể hết cho Phù Trương Khanh nghe, nàng không muốn giấu giếm gì nữa. “Thôn của tiểu nhân…. thôn của tiểu nhân có một cây hòe già nghìn năm tuổi. Trước lúc bỏ nhà đi, tiểu nhân từng đi bái nó. Khi ấy, có một người đi ra từ đằng sau cây hòe, nói với tiểu nhân rằng người là Thần Hòe.”
Nếu không phải đang bị thương nặng thì nghe thấy những lời hoang đường như thế, hắn đã “hừ” một tiếng rồi sẽ cho rằng An Mi lại đang nói vớ vẩn với hắn đây mà. Nhưng lần này hắn không tiện lên tiếng, đành trừng mắt nhìn nàng một cái rồi buồn bực nghe tiếp.
“Vị Thần Hòe đó nói có thể giúp tiểu nhân, vì thế cho tiểu nhân năm con mọt, gọi là “năm loại sâu mọt” gì đó, nghe nói chúng hút tinh khí ba trăm năm, người bảo tiểu nhân khi nào gặp khó khăn thì nuốt một con thì vấn đề sẽ được giải quyết…”
An Mi vừa thút thít vừa kể lại, nhưng lại khiến Phù Trương Khanh đang ngồi trên sạp giật mình, hỏi lại một câu: “Năm loại sâu mọt?”
An Mi ngẩng ra, ngây ngốc gật đầu. “Vâng, nghe nói năm loại sâu mọt này còn có ý nghĩa gì đó, nhưng mà khi ấy Thần Hòe nói nhanh quá, tiểu nhân không hiểu nên không nhớ.”
“Sau đó thì sao?” Phù Trương Khanh mặt mũi lạnh tanh, ra hiệu cho nàng kế tiếp, trong lòng thì lại có một câu trả lời hết sức hoang đường đang dần dần nổi lên.
“Sau đó, mỗi lần tiểu nhân gặp phải chuyện gì khó khăn thì sẽ nuốt một con mọt cầu cứu. Tuy lần nào chuyện khó cũng được giải quyết nhưng… nhưng…” Nói tới đây, nước mắt nang không kìm được lại trào ra, khiến nàng không ngừng nức nở. “Lần đầu tiên do vừa lạnh vừa đói nên tiểu nhân nuốt một con, ai ngờ sau khi tỉnh lại thì mười ngày đã trôi qua, mà trong tay tiểu nhân lại có rất nhiều tiền. Nhưng sau đó bị người ta kiện, nguyên cáo nói tiểu nhân tụ tập đánh cược, buôn bán thuốc giả, còn nói tiểu nhân câu kết với bọn buôn lậu muối… Tiểu nhân hết cách, đành ăn con mọt thứ hai, ai ngờ mười ngày sau tỉnh lại đã trở thành sư gia nha huyện, còn bị Khương đại nhân Huyện lệnh phái đi tặng ngài trân châu. Ngài bắt Khương Huyện lệnh, còn bảo sẽ lưu đày tiểu nhân cùng Lư sư gia, tiểu nhân không nghĩ được cách gì nên lại phải nuốt con mọt thứ ba, từ đó liền theo ngài. Tiểu nhân không cố ý giấu ngài, chỉ vì sợ ngài coi tiểu nhân là yêu quái, mấy con mọt đó đúng là Thần Hòe cho tiểu nhân...”
“Lần này vì cứu Từ Trân nên ngươi nuốt con mọt thứ tư?” Phù Trường Khanh không quan tâm tới lời biện bạch của nàng mà hỏi thẳng vào vấn đề mấu chốt. “Ngươi có võ nghệ cao siêu như vậy chính là do ăn con mọt.”
“Vâng, chắc là thế.” An Mi gật gật đầu, vì đang mang gông nên không thể lau nước mắt, đành để mặc nó tự khô trên mặt, ngưa ngứa.
Thấy nàng gật đầu thừa nhận, Phù Trường Khanh bèn thấy mệt mỏi nhắm mắt lại. Hắn dựa người ra sau, trầm tư. Nàng nuốt con mọt thứ ba vì chính bản thân nàng và Lư sư gia, cứu Từ Trân thì ăn con thứ tư, ở giữa hai chuyện này hình như còn thiếu gì đó…. Không, hiện giờ không phải là lúc nghĩ chuyện này. Điều quan trọng là “năm loại sâu mọt”, đây không phải lời nói dối mà nàng có thể nghĩ ra, nếu là “năm loại sâu mọt” trong Hàn Phi Tử, vậy có thể giải thích rằng sau khi nàng ăn chúng sẽ có năm kiểu nhân cách: học giả, du hiệp, tung hoành gia, kẻ trốn binh dịch và thương nhân. Theo thông tin có trong tay thì lần đầu tiên nàng nuốt mọt chắc là thương nhân, lần thứ ba thì chính hắn tận mắt nhìn thấy, chắc là tung hoành gia. Loại thứ tư là kẻ đã làm hắn bị thương, chỉ có thể là hiệp khách. Vậy còn lại học giả và kẻ trốn binh dịch. Không biết con mọt thứ hai là loại nào, không đoán chính xác được.
Nhưng vẫn còn một điểm đáng ngờ, kẻ đưa mọt cho nàng rốt cuộc có phải là Thần Hòe không? Vì sao hắn lại đưa mọt cho nàng? Hắn cho nàng năm con mọt là có ý tốt hay ý xấu? Nếu nàng nuốt mọt rồi biến thành hiệp khách chỉ để cướp ngục, vậy đám phản tặc xuất hiện cùng nàng phải giải thích như thế nào? Tất cả đều là những điểm đáng nghi!
Nghĩ vậy, Phù Trường Khanh lập tức mở mắt ra, đôi con ngươi đen láy nhìn chòng chọc An Mi đang quỳ trên đất khiến nàng sợ run lên, im bặt: “Ta hỏi ngươi, làm sao ngươi chắc chắn rằng kẻ cho ngươi mọt là Thần Hòe?”
“Ơ?” An Mi cũng mở to mắt, khi đáp lại Phù Trường Khanh, giọng nói ngập ngừng của nàng còn chẳng thuyết phục nổi chính mình: “Sao lại không phải chứ? Khi ấy, người đi ra từ đằng sau cây hòe, trông như thần tiên, hơn nữa người còn nói với tiểu nhân rằng người là Thần Hòe… Người còn biết tiên thuật nữa, thổi một cái là trị khỏi vết thương của tiểu nhân luôn.”
Phù Trường Khanh cũng hết cách trước một An Mi thật thà, hắn tức đến vết thương bắt đầu âm ỉ đau, bèn trừng mắt, bực mình nói: “Được rồi, cứ coi như hắn là Thần Hòe đi, vì sao hắn lại giúp ngươi?”
“Vì…” An Mi khổ sở nhớ lại. “Vì người nói nguyên hình của người bị sét đánh cháy đen nên trong thôn chẳng còn ai thờ phụng người nữa, chỉ có tiểu nhân vẫn thật lòng cúng bái nên người muốn cảm ơn tiểu nhân.”
“Thờ phụng?”
“Vâng, cây hòe lớn đó là cây hòe thần trong thôn chúng tiểu nhân. Trước kia, năm nào trưởng thôn cũng cử hành cúng tế dưới gốc cây.”
Phù Trường Khanh híp mắt lại nhìn An Mi vẫn đang rất nghiêm túc, hắn thừa biết tính cách của cô gái ngốc nghếch này, quả thực nàng sẽ coi cây hòe đã bị sét đánh kia như thần tiên mà thờ cúng. Nếu hắn là gã Thần Hòe thì e là được thờ mà cũng vừa mừng vừa lo.
Thật là ngốc…
Phù Trường Khanh nghiến răng, người con gái không thể nói lý lẽ này chọc hắn tức đến không còn gì để nói. Cũng giống như chuyện ăn cỏ vì hắn, ăn mọt vì Từ Trân, tất cả những hành động ngu ngốc này của nàng đều khiến hắn không thể hiểu nổi, vì vậy mới có sự kinh ngạc lúc ban đầu, trở thành không kìm lòng được mà tiếp nhận cùng cân nhắc sau này… Giống như miếng ngọc Dương Chi hắn thích sẽ không xuất hiện ở Lạc Dương mà được ẩn giấu tại Vu Điền Tây Vực xa xôi, bề ngoài còn được phủ một lớp đá không hề bắt mắt. Hắn và nàng vốn không thuộc cùng một thế giới.
“Lúc chúng ta gặp nạn ở Đột Quyết, vì sao ngươi không ăn mọt?” Sau một hồi kiềm chế, cuối cùng hắn vẫn hỏi ra miệng.
“Tiểu nhân muốn chứ, nhưng mọt trốn trong nhánh cây, lắc thế nào cũng không chịu ra.” Về chuyện này, An Mi vẫn còn hơi uất ức khi nói ra.
Nghe vậy, trái tim vốn đang bực dọc bỗng chốc vô cùng khoan khoái, hắn thầm nghĩ, tốt rồi, bây giờ có thể về lại như cũ. “Lần này ngươi nuốt mọt, tại sao lại xuất hiện cùng lúc với đám phản tặc? Ngươi có biết nguyên nhân không?”
“Không biết.” An Mi nhanh chóng phủ nhận, nàng không muốn liên quan gì đến chuyện phản tặc ở kênh Đại Hưng.
Phù Trường Khanh gật gật đầu, hoàn toàn tin tưởng lời nàng nàng nói.
“Ngươi đã ăn mọt, thảo nào mà không biết gì.”
Phù Trường Khanh không nói cho nàng biết rằng, hành động của đám phản tặc cướp ngục khi ấy hết sức ăn ý với nàng. Sau khi bọn chúng cứu được Từ Trân, lúc đột phá vòng vây, rõ ràng chuyện bọc hậu được An Mi lo. Một kiếm vô tình của nàng hoàn toàn đánh bại kẻ vừa ngạc nhiên vừa oán hận là hắn.
Vì mất máu quá nhiều nên hắn hôn mê trọn hai ngày mới tỉnh. Độ sâu của một kiếm nọ làm hắn đến giờ hít thở và nuốt nước miếng vẫn cảm thấy đau đến tận xương. Hắn tự biết mình không phải người tốt đẹp gì, sự đau đớn này hắn nhất định sẽ báo thù gấp bội. Nhớ đến vết thương lại bắt đầu đau như lửa đốt, hắn cố chịu đựng, nhíu mày, lạnh lùng nói với nàng: “Ra ngoài, bảo cai ngục mở gông xiềng rồi ngươi lại vào đây.”
An Mi vội vàng nghe lời, lảo đảo đứng dậy chạy ra ngoài tìm cai ngục mở gông. Khi tay chân được tự do, nàng đi vào phòng quỳ xuống thì Phù Trường Khanh vẫn ngồi nghiêng trên sạp, duy trì tư thế lúc trước. Trong con mắt hắn đầy hận thù, hắn chậm rãi nói: “Nhánh cây hòe của nàng đâu?”
An Mi không hề nghi ngờ hắn, ngoan ngoãn lấy nhánh cây ra, hai tay dâng đến tận tay hắn. Hắn nhận lấy nhánh cây vô cùng bình thường đó, ước lượng trong tay, vẻ mặt có chút trầm ngâm, sau đó ném thẳng vào chậu than bên cạnh.
An Mi hoảng hốt, vội vã bắt lấy nhánh cây trước khi nó rơi vào chậu than, suýt nữa còn khiến chính nàng bị bỏng. Phù Trường Khanh thấy vậy, giận giữ mắng: “Ngươi đúng là chết vẫn không chịu hối cải…”
“Không, không phải.” An Mi hoang mang lắc đầu, lắp bắp nói. “Tiểu nhân sợ nó bị đốt rồi thì sẽ xảy ra tai họa gì đó, dù sao thì… đây là…”
Nàng không dám nói đây là báu vật Thần Hòe cho nàng, sợ lại chọc hắn giận, chỉ nói: “Vẫn là… vẫn là để tiểu nhân làm…”
“Cái đồ này mang nhiều tà, ngươi không được dùng nữa.” Hắn nghiêm mặt răn đe, mắt nhìn chằm chằm đến khi nàng gật đầu mới thôi.
Nếu đêm nay đã không hỏi được gì từ miệng nàng thì hắn tự điều tra vậy. Vì sao trong khoảng thời gian tám ngày nàng mất tích, con mọt thứ tư đã thông đồng với lũ phản tặc được? Chỉ nhìn qua cũng đã thấy có một đống nghi ngờ, hắn nhất định phải tìm ra chân tướng đằng sau. Ngoài ra vẫn còn một chuyện nữa…
Phù Trường Khanh ngồi trên sạp, lãnh đạm nhìn An Mi, nói nhỏ: “Ta từng nói sẽ không rời xa, không bỏ ngươi, điều này chắc chắn ta sẽ làm được. Ta tạm thời tin chuyện con mọt, nếu ngươi chỉ là vô ý làm ta bị thương thì ta cũng sẽ không bắt ngươi chết oan.”
Một câu nói có vẻ yếu ớt nhưng từng chữ lại dứt khoát, đầy sức nặng, làm người ta khó mà tưởng tượng nổi.
“Nhưng… cướp ngục là tội chết…” Sau khi kinh ngạc thì An Mi liền than thở một tiếng, mặt đầy vẻ khó tin.
“Tất nhiên là tội chết.” Phù Trường Khanh “hừ” một tiếng lạnh lẽo, lại động tới vết thương khiến hắn đau đến mức mặt trắng bệch, nhưng miệng vẫn thờ ơ nói một câu: “Trừ phi đổi trắng thay đen.”