Chương 11 Dối trời gạt đất
“Dạ…” Lúc này, Huyện lệnh huyện Huỳnh Dương đối diện với hồ sơ Phù Trường Khanh đưa cho thì thầm đổ mồ hôi. Hắn đắn đo một hồi, cuối cùng vẫn phải mở miệng thăm dò: “Lũ giặc cướp ngục này thuộc tội “mưu phản”, quả thật không thể phán nhẹ tội được…”
“Nếu xử là tòng phạm?” Phù Trường Khanh hỏi dồn, không đồng ý với câu nói đó.
“Tòng phạm…” Huyện lệnh Huỳnh Dương lại trợn mắt nhìn hồ sơ. “Vậy trừ phi là loại đứng canh chừng bên ngoài.”
“Được, tính là loại đó đi.”
Lời nói của Phù Trường Khanh khiến con ngươi của Huyện lệnh Huỳnh Dương suýt rớt ra ngoài. Hắn nhìn Phù Trường Khanh bằng vẻ khó tin, còn nhấn mạnh: “Phù đại nhân, nữ phạm nhân kia còn đâm ngài bị thương đấy! Chỉ cần một tội này đã không thể xử nhẹ được!”
“Cứ coi là ngộ thương.”
Hai má Huyện lệnh giật giật, còn chân thành khuyên đến cùng: “Dù có tính là ngộ thương thì cũng phải xem xét độ nặng nhẹ của vết thương. Vết Thương của đại nhân như thế này…”
“Cứ coi là vết thương nhẹ.”
Huyện lệnh Huỳnh Dương hết cách, cầm hồ sơ lên tiếp tục cân nhắc, xong mới ngẩng đầu lên trả lời Phù Trương Khanh: “Nếu là người vô tội vô tình bị cuốn vào vụ phản tặc cướp ngục, không cố ý đâm Thứ sử một vết thương nhẹ thì phải phán lưu đày.”
“Ừm.” Rõ là Phù Trường Khanh khá hài lòng với phán quyết đó, hắn gật gật đầu, nói: “Xử lưu đày đi.”
Huyện lệnh Huỳnh Dương liếc sang, cẩn thận xem xét nét mặt của hắn, sau đó nói bằng giọng lấy lòng: “Thật ra còn có thể nghĩ cách khác, có thể để nàng vào nhà quan làm nô tỳ, như vậy sẽ không bị lưu đày đến vùng biên hoang vu.”Một nữ nhân Hồ được xử lý như thế đã là hợp lý lắm rồi.
“Không cần thiết, cứ phạt lưu đày đi.” Phù Trường Khanh ngồi trên sạp trầm ngâm một hồi, cuối cùng vẫn quyết định như vậy.
Huyện lệnh Huỳnh Dương muốn lấy lòng cũng không thành, đành gấp hồ sơ lại, bẩm với Phù Trường Khanh: “Phù đại nhân, trên thế gian này không có bức tường nào không lọt gió, số người nhìn thấy ngài bị đâm ngày đó tuy có hạn nhưng chuyện ngài bị thương sớm muộn gì cũng sẽ bị truyền ra ngoài…”
“Đúng vậy, xưa nay dân chúng đều thích xem kịch hay.” Phù Trường Khanh thờ ơ tiếp lời, vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng. “Vì vậy, để yên tâm kê cao gối mà ngủ thì còn phải tạo ra một vở kịch cho bọn họ xem…”
Từ xưa, việc khen thưởng thì vào xuân hạ, còn hành hình thì ở thu đông. Xử quyết phạm nhân đều được định đoạt ở hai mùa thu, đông. Tuy nhiên, những vụ án thuộc vào mười tội đại ác như “mưu phản” thì không nằm trong cái lệ này. Do vậy, Phù Trường Khanh nhanh chóng dâng tấu xử lý tên đầu sỏ vụ án kênh Đại Hưng lên đại lý tự thẩm duyệt, còn An Mi thì “không ngờ” lại nhận được phán quyết lưu đày, ít ngày nữa sẽ lên đường.
Sau khi An Mi nằm trong ngục biết được mình bị xử lưu đày thì nàng cũng rất vui vì đã giữ được cái mạng, nhưng vừa nghĩ đến chuyện nếu bị đi lưu đày nghìn dặm thì sẽ không được gặp lại Phù đại nhân nữa, nàng không kìm được mà rơi nước mắt, nói với cai ngục bằng giọng đáng thương: “Ta bị xử như vậy là đúng…”
“Thế này mà gọi là đúng cái nỗi gì? Nếu xử đúng tội thì ngươi đang ở trong ngục chờ chém đầu ấy!” Cai ngục tức mình quát to. “Có biết bọn ta ghét nhất là gì không? Chính là áp giải phạm nhân lưu đày! Đi đi về về mấy nghìn dặm, ăn gió nằm sương, mấy tháng trời không được gặp vợ!”
An Mi lập tức cảm thấy áy náy, tuy miệng xin lỗi không ngừng nhưng trong lòng nàng lại thầm hy vọng việc áp giải nàng sẽ được giao cho vị cai ngục này, vì dù sao hắn và nàng cũng đã quen nhau, cảm thấy thân thiết hơn.
Đương kim thiên tử xuất phát từ chính sách cai trị nhân từ nên yêu cầu những án tử hình phải dâng lên đại lý tự để phê duyệt qua, còn những án lưu đày thì cần thứ sử của châu đó đồng ý là được, không cần phải báo lên triều. Do đó ngày hôm sau, An Mi bị hai tên cai ngục áp giải, lên đường đi đày. Trước khi khởi hành, nàng còn trông mong được thấy Phù Trường Khanh một lần, lòng hy vọng ít nhất thì hắn cũng lộ mặt để từ biệt nàng một câu sau ngày đó từng hứa sẽ không rời xa, không bỏ rơi nàng. Ai ngờ từ cửa nam Huỳnh Dương đi cả ba mươi dặm rồi cũng chẳng thấy xe ngựa của thứ sử xuất hiện, An Mi dần dần hết hy vọng, cam chịu đeo gông xiềng đi về phương Nam.
Mới đi ra khỏi Huỳnh Dương không xa, đêm đó An Mi cùng cai ngục nghỉ lại ở dịch trạm ven đường, ăn bữa tối qua loa rồi nghỉ ngơi, đợi đến sáng sớm mai lại tiếp tục lên đường. Đêm nay, tuy nàng được cởi gông trên cổ ra nhưng xiềng xích vẫn còn, nàng trằn trọc khó ngủ. Nàng gối đầu lên cánh tay, tai nghe tiếng cáo hú bên ngoài dịch trạm, mắt mở to trong đêm xuân tĩnh mịch, quả thật rất đau buồn.
Khi nàng đang cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, bất chợt nghe thấy một tiếng hét dài, cả dịch trạm nho nhỏ bị bọn phản tặc như ma quỷ bao vây. Lao dịch biến thành phản loạn, xẻng và cuốc trở thành vũ khí giết người. Cửa gỗ đơn sơ bị đập vỡ chẳng tốn mấy sức, làm ánh lửa rừng rực chiếu sáng bốn phía dịch trạm, đồng thời chiếu sáng cả khuôn mặt tái mét của quan sai và An Mi.
Hai tên quan sai biết là phản tặc tới cướp người, lại nghe thấy một trận ầm ĩ ở bên ngoài dịch trạm thì sợ mất mật. Hai người run rẩy rút thanh đao đeo ở hông ra ứng chiến, nhưng lại không có chút ý chí chiến đấu nào khi nghĩ rằng khó mà lấy ít địch nhiều, chỉ hét lên giả bộ hăng hái chém một hơi. Không biết là do may mắn hay trùng hợp mà bọn họ lại mở được một con đường thoát khỏi vòng vây, rồi lập tức tận dụng cơ hội chạy trốn vào khu rừng tối om, giơ tay năm ngón còn chẳng thấy rõ, thoát khỏi ánh lửa hừng hực cùng tiếng hét như hung thần phía sau.
An Mi ở trong dich trạm trợn mắt ngây người, nhìn thấy năm, sáu người đàn ông cao to, mặt trát nhọ nồi bao vây mình, nàng hoảng sợ đến mức cả người run bần bật nhưng lại không hét ra tiếng. Tới khi một gã đàn ông vạm vỡ đi đến cởi khóa dây xích trên người nàng, xách nàng lên như túm một con gà thì nàng mới hỏi lại, răng va vào nhau lập cập: “Các ngươi là người ở kênh Đại Hưng? Các ngươi có phải người ở kênh Đại Hưng không?”
Bỗng nhớ đến Từ Trân, nàng lập tức rơi nước mắt, cầu xin tha thứ như đã làm sai chuyện gì: “Có... có phải... Từ đại ca đến cứu ta? Ta và huynh ấy đã không còn quan hệ gì nữa, các người thả ta ra, đừng cứu ta...”
Nhưng chẳng ai mở miệng trả lời nàng, đám phản tặc tự ý túm nàng ra khỏi dịch trạm rồi chạy về hướng đông bắc. Những lao dịch ngày thường chỉ biết xúc đất đào mương lúc này lại giống như người luyện võ, bước chân đi như bay trên đường núi gập ghềnh. Nàng bị bọn họ mang theo chạy, ruột gan lộn tùng phèo, đến giày cũng rơi mất một chiếc, tinh thần vừa rối loạn vừa sợ hãi.
Sau cuộc chạy trốn như tránh tai họa tạm coi đã kết thúc, nàng yếu ớt ngã sấp xuống đất bùn, trong cổ họng khàn khàn dâng lên từng đợt buồn nôn. Bầu không khí trong rừng cây sau cơn mưa vô cùng trong trẻo, trước mắt chợt tối lại, nàng há to miệng, cố gắng hít thở như móc cả tim phổi ra, trong tai ong ong dường như còn nghe được đoạn đối thoại như sau:
“Chuyện thế nào?”
“Bẩm công tử, tất cả đều thuận lợi.”
Giọng nói lạnh lùng, lãnh đạm đầu tiên khiến nàng giật mình, màn đêm đen kịt phía trước như có một tia sáng xuất hiện khiến tầm nhìn của nàng ngày càng rõ rệt. Nàng nhìn lên theo hướng tiếng nói nọ, cho tới khi nhìn thấy một cánh tay chống gậy trên đất bùn lầy lội, mà phía sau cây gậy là chiếc áo choàng màu đen đang khẽ lay động trong gió. Nàng từ từ ngẩng đầu, men theo viền áo choàng nhìn thẳng lên trên, ánh mắt ngạc nhiên và nghi ngờ của nàng cuối cùng dừng lại ở nơi dưới cái mũ áo...
Lúc này, một bàn tay giơ lên hất mũ áo choàng xuống, để khuôn mặt vốn chìm trong bóng tối lộ ra dưới màn đêm, da dẻ trắng nhợt nhạt tức thì hiển hiện rõ ràng, làm nổi bật một đôi mắt đen láy.
An Mi cảm thấy trời đất sáng bừng, đối với nàng, mùa xuân với những con mưa phùn lất phất cuối cùng cũng kết thúc.
Đêm sắp qua đi, một chiếc xe ngựa chạy trên con đường nhỏ hẹp trong rừng rậm. An Mi ngồi lắc lư trong xe, đờ đẫn nhìn Phù Trường Khanh đang mang vẻ mặt hờ hững, một lúc lâu sau nàng mới ngập ngừng lên tiếng: “Đại nhân, ngài cướp ta đi...”
Phù Trường Khanh nghe xong thì liếc nhìn nàng một cái, sau đó nói nhỏ: “Nàng phải nhớ là phản tặc cướp phạm nhân.”
An Mi giật mình, ngạc nhiên đến mức trợn mắt há miệng trước chuyện giá họa qua lời nói nhẹ nhàng bâng quơ của Phù Trường Khanh, rồi nghe hắn nói tiếp: “Nhân lúc trời chưa sáng, ta đưa nàng đến một nơi.”
An Mi tựa người trên xe không nói gì, chỉ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Rừng cây đen kịt đang không ngừng lùi về phía sau, nàng hoàn toàn nghe theo những kế hoạch của hắn.
Cuối cùng, vào lúc mặt trời mọc ở phía đông thì xe ngựa cũng ra khỏi khu rừng rậm rạp, nhanh chóng chạy về phía huyện Huỳnh Dương, cùng ánh nắng ban mai chạy đến cổng thành. Bấy giờ, Phù Trường Khanh vốn đóng giả thành lao dịch đã thay quần áo, hắn dùng lệnh bài thứ sử đi thẳng vào thành chẳng bị ngăn cản gì, thuận lợi dừng xe trước một ngôi nhà có vẻ vắng lặng ở phía đông thành.
Hai tên thị vệ gõ cửa, một người khác lịch sự mời An Mi xuống xe. Cửa nhà vừa mở ra liền nghe thấy một tiếng reo kinh ngạc từ bên trong truyền đến. Nàng chẳng hiểu chuyện gì, còn chưa kịp hoàn hồn thì cả người và dây xích đều bị kéo vào trong sân, Nàng ngẩng đầu lên giữa tiếng xích sắt leng keng, đến khi nhìn rõ người trước mặt thì cũng không nén được hô lên: “Khang Cổ Nhĩ?”
Người phía trước chính là Khang Cổ Nhĩ, bây giờ nàng ta ăn mặc rất giản dị, mái tóc đẹp được quấn trong tấm vải hoa quấn đầu, trông như một thôn dân bình thường nhất trong thành Huỳnh Dương. An Mi ngây cả người, mặc kệ thị vệ cởi xích ở chân tay mình ra, sau khi được tự do thì nàng không màng đến khuôn mặt kinh ngạc của Khang Cố Nhĩ nữa, mà quay người chạy đến bên xe ngựa của Phù Trường Khanh, gọi: “Đại nhân!”
Dù bị thị vệ ngăn cản nhưng nàng vẫn cố chấp túm lấy song cửa sổ xe, không ngừng la lên với người ở phía trong: “Đại nhân... ta...”
“Nàng ở đây tránh vài ngày.” Cuối cùng từ trong xe cũng truyền ra giọng nói lãnh đạm của Phù Trường Khanh, hắn dặn nàng qua tấm mành xe: “Không được đi đâu hết, đợi đến khi ta về Lạc Dương thì sẽ tự tới đón nàng.”
An Mi bèn ngoan ngoãn thả tay để xe ngựa rời đi, còn nàng thì vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn chiếc xe của Phù Trường Khanh dần dần biến mất ở cuối con đường, một lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn. Khang Cổ Nhĩ đi đến bên cạnh ôm nàng, hôn lên mái tóc của nàng, nhẹ nhàng dỗ dành: “Mau vào trong nào, cẩn thận bị người ta nhìn thấy đó.”
An Mi bừng tỉnh, hoảng hốt cúi đầu, xoa mặt, bước vào trong sân, đi theo Khang Cổ Nhĩ vào nhà. Nàng tò mò nhìn cách bài trí trong nhà, không kìm được hỏi Khang Cổ Nhĩ: “Sao tỷ lại chuyển đến đây?”
“Không phải là nhở Phù đại nhân giúp ta thoát khỏi hộ tịch thấp kém à?” Nàng vừa nói vừa nở nụ cười, nắm tay An Mi đi vào phòng trong, cởi áo tù nhân ra: “Còn muội đó, An Mi, sao lại thành ra thế này?”
“Ta...” An Mi nghẹn lời, cũng không biết nên trả lời Khang Cổ Nhĩ thế nào.
“Trước đó muội bỗng nhiên mất tích, Phù đại nhân còn tới đây tìm muội, không ngờ chỉ mấy ngày sau muội đã đi cướp ngục, làm bọn tỷ sợ hết hồn.” Khang Cổ Nhĩ bưng nước nóng vào để An Mi lau người qua loa, sau đó lấy quần áo của mình giúp nàng mặc vào. Khi quay người lại, Khang Cổ Nhĩ nói với giọng áy náy: “Xin lỗi, bọn tỷ không dám đi thăm muội...”
An Mi hiểu nàng ta đang nói đến bản thân nàng ta và Lư sư gia, bèn xua tay: “Không, không, ta gây họa lớn như vậy, hai người không tới thăm là đúng, nếu không, lỡ như ta làm liên lụy tới mọi người thì không hay rồi,”
An Mi nói xong, lại nghĩ đến chuyện Phù đại nhân đi tìm nàng sau khi nàng mất tích, liền cảm thấy tội lỗi. “Haizz, ta thật đáng chết...”
Khang Cổ Nhĩ vừa nấu nước pha trà vừa hỏi: “Vậy sau này muội tính thế nào?”
“Phù đại nhân bảo muội ở đây tránh hai ngày.” An Mi ngại ngùng đáp, sợ sẽ đem lại phiền phức cho Khang Cổ Nhĩ. “Như vậy có làm phiền hai người không?”
“Sao mà phiền?” Khang Cổ Nhĩ đặt chiếc gáo gỗ xuống, đôi mắt xanh biếc nhìn An Mi, cười khổ. “Dù sao thì chàng... chàng cũng không tới thường xuyên. Muội cứ ở lại đi.”
“Ơ?” Nhận ra vẻ suy sụp của Khang Cổ Nhĩ, An Mi định hỏi thêm nhưng không dám nhiều lời, đành ấp úng: “Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Lư sư gia...”
“Chàng không làm sao cả. Một người có hiếu như chàng sao dám làm trái ý cha mẹ cơ chứ?” Khang Cổ Nhĩ cười cười rồi đi đến ôm An Mi, nói khẽ: “Vị Phù đại nhân kia dám làm những chuyện này vì muội, khá giống tính cách của người Hồ chúng ta đấy. Ngài là một người tốt.”
“Ừ.” An Mi cười khẽ, nghiêm túc gật đầu.
Phản loạn ở kênh Đại Hưng cướp ngụ, đâm Thứ sử bị thương, lại còn cướp đồng phạm đang trên đường đi lưu đày... Những chuyện này vốn sẽ là đề tài của bách tính lúc trà dư tửu hậu, nhưng không ngờ chúng chẳng lưu truyền ở huyện Huỳnh Dương được bao lâu, bởi vì tai mắt của mọi người nhanh chóng bị hấp dẫn bởi một tin tức động trời, đó chính là chuyện Thứ sử Dự Châu Phù Trường Khanh dâng tấu lên triều đình, xin xử kẻ cầm đầu đám phản loạn kênh Đại Hưng hình phạt ngũ mã phanh thây để thị chúng, ấy vậy mà thiên tử đã ân chuẩn.
Từ khi triều Ngụy lập quốc đến nay, thiên tử hai triều thúc đẩy cai trị nhân từ, đã hủy bỏ hình phạt ngũ mã phanh thây từ lâu. Lần này, sau vụ án phản tặc cướp ngục, Phù Thứ sử lại xin khôi phục hình phạt, hắn cho rằng nếu không xử nặng thì không thể khiến lũ cường đạo sợ hãi, làm thiên tử đành quyết định làm theo như vậy sau khi nhận được bản tấu phản tặc tiếp tục gây thêm chuyện cướp phạm nhân trên đường lưu đày.
Từ đó, cái danh tàn ác của Phù Trường Khanh lan truyền khắp trong nước. Đầu đường Lạc Dương còn có câu ca dao: Chàng Phù chàng Phù, giết người như giết dê say rượu về vịn cành hoa, làm sắc đỏ nhuộm đỏ hồ xanh.
Vào ngày hành hình, cả huyện Huỳnh Dương sôi sùng sục, mấy vạn dân đều tập trung ngoài đường đợi được chứng kiến tận mắt hình phạt ngũ mã phanh thây. An Mi cũng đội một chiếc nón có màn che đi cùng Khang Cổ Nhĩ ra ngoài. Hai tay nàng lạnh buốt, nàng đi về nơi sẽ diễn ra vụ hành hình. Nàng không hiểu vì sao Phù đại nhân lại phải thi hành trình phạt tàn nhẫn như thế, vì vậy nàng cũng hòa vào dòng người vây xem. Nàng nhìn thấy xe ngựa dùng để hành hình được kéo vào bãi, sau đó là phạm nhân bị áp giải vào. Cuối cùng là Phù Trường Khanh giám sát quá trình hành hình ngồi trên xe ngựa đi đến.
Hắn bước xuống xe ngựa trong tiếng nhốn nháo khắp nơi, tuy chống gậy đi hơi chậm nhưng da dẻ hồng hào, dáng người cao ráo, thẳng tắp khiến lời đồn đại hắn bị thương nặng không cánh mà bay. Chỉ có An Mi biết rõ trong lòng, bên trong bộ quần áo quan của hắn chắc chắn là mấy lớp áo mùa đông dày dặn, và mỗi bước đi sẽ đụng tới vết thương, gây nên một hồi đau đớn... Nàng đứng trong đám người, ngóng nhìn về phía hắn, hai mắt dần dần ẩm ướt. Nàng chẳng hề để ý việc hành hình diễn ra như thế nào mà chỉ tập trung nhìn vào hắn. Hắn đứng trên đài giám sát đọc thánh chỉ, ra lệnh hành hình, sau đó mặt lạnh tanh nhìn về giữa bãi...
Cảm xúc của dân chúng dâng trào theo những tiếng hét thê lương của phạm nhân. Cùng với tiếng hét càng ngày càng to thì đám người đứng xem cũng la hét, bầu không khí sợ hãi, bức bách bao trùm lên mỗi người có mặt ở đó.
An Mi cảm thấy Khang Cổ Nhĩ ngày càng túm chặt tay nàng, còn trái tim nàng thì đập ngày càng nhanh, mồ hôi toát ra, chảy dọc sống lưng... Từ đầu đến cuối, nàng không hề liếc mắt đến bãi hành hình, đôi mắt nàng mở to chỉ nhìn chằm chằm Phù Trường Khanh. Vào lúc tiếng hét thảm thiết cuối cùng vang lên, nàng cũng chỉ nhìn thấy một cái nhíu mày rất khẽ của hắn.
Nàng lập tức cảm thấy mình như rơi vào hầm băng. Người đang đứng trên đài giám sát kia trở nên xa lạ, dù cho hai người đã từng kề sát bên nhau, từng tiếp xúc da thịt, nhưng một khắc này, khoảng cách giữa họ lại xa đến thế...
Khang Cổ Nhĩ ở bên nàng nôn khan một tiếng, kéo nàng chạy về nhà như chạy trốn. An Mi ngẩn ngơ chạy theo, nhìn nàng ta chạy một mạch vào nhà xí nôn thốc nôn tháo.
“An Mi, vị Phù đại nhân kia... quá đáng sợ...”
An Mi vẫn nhớ rõ sắc mặt tái xanh của Khang Cổ Nhĩ lúc nói chuyện với nàng khi ấy, còn nàng thì chỉ vô thức gật đầu nhưng lại không hề nhìn thẳng vào đôi mắt nghi ngờ của nàng ta.
Mấy ngày sau, thị vệ của Phù Trường Khanh đến báo cho An Mi biết Phù đại nhân chuẩn bị về Lạc Dương, bảo nàng cũng sửa soạn để về cùng ngài. Khang Cổ Nhĩ còn nắm lấy hai tay An Mi, vẻ không tin tưởng lắm, lo lắng hỏi lại: “Muội vẫn muốn đi? An Mi, Phù đại nhân thật đáng sợ, ngài...”
An Mi ôm lấy Khang Cổ Nhĩ, bờ môi mát lạnh hôn lên mái tóc nàng ta, thì thầm: “Khang Cổ Nhĩ, ta phải đi, phải theo ngài...”
Nàng vẫn muốn theo Phù Trường Khanh, cho dù người đứng trên đài giám sát nọ có bao nhiêu xa lạ đi chăng nữa, cho dù đôi mắt hắn lạnh lẽo vô tình đến mức nào thì nàng vẫn muốn đi theo hắn.
An Mi nén khóc hôn từ biệt Khang Cổ Nhĩ rồ theo thị vệ đi khỏi nhà nàng ta. Trong ngày xuân ấm áp, An Mi chạy một mạch ra khỏi thành Huỳnh Dương, làn gió ấm quen thuộc như mang nàng trở về một giấc mơ... Trong mơ, nàng cũng từng chạy về phía xe ngựa xa hoa của Phù Trường Khanh như thế này. Chiếc xe ngựa đó rất cao, nàng đứng ở dưới chỉ bằng bánh xe. Gió ấm ngày xuân thổi tới làm rèm xe khẽ tung bay, vừa hay để lộ ra một bên mặt tuấn tú nhưng lãnh đạm của Phù Trường Khanh.
Nàng không kiềm chế được vươn tay về phía hắn, muốn chạm vào cái hiện thực trông như giấc mơ này sớm hơn một chút để trái tim nàng không lo lắng, thấp thỏm nữa. Lúc này, không ngờ người ở trong xe lại quay ra nhìn nàng, nụ cười nhẹ bên khóe môi khiến nàng không kìm được bắt đầu nức nở. Nàng nhìn đôi mắt đen như mực đó, vừa khóc vừa gọi khẽ: “Đại nhân, chờ ta với.”
Hình phạt ngũ mã phanh thây đã khiến dân chúng kinh hoàng, vụ nổi loạn ở kênh Đại Hưng tạm thời được dẹp yên, Phù Trường Khanh liền đưa An Mi về kinh thành.
Về đến Lạc Dương, một lần nữa hắn đi qua nhà mình nhưng không vào, ngồi xe ngựa thẳng tới phủ Thứ sử Dự Châu. Hắn đang thể hiện rõ thái độ kiên quyết cắt đứt với người nhà. Kết quả là chưa tới ba ngày sau, gã sai vặt được Phù Trường Khanh kể khổ rằng vì chuyện của hắn mà cả ngày Phù Công bực tức giậm chân bình bịch ở nhà, còn Phù phu nhân một lòng thương nhớ con trai ngày ngày khóc lóc. Thật ra chuyện khẩn cấp nhất chính là chuyện thu thuế điền trang của Phù phủ ở Thanh Tề. Do trong số điền trang có một khoản tiền được giấu giếm không báo lên triều, Phù Công nhiều năm không lo chuyện nhà cửa nên không rõ, ấy vậy mà thuế mùa hè đến hạn tới nơi rồi, vậy nên cuối cùng, anh hùng một đời cũng không thể không nhượng một bước, giả vờ mắt điếc tai ngơ mặc kệ cho phu nhân của mình ngày ngày phái gã sai vặt chạy tới chỗ con trai cả.
Tất cả đều nằm trong dự liệu của Phù Trường Khanh. Hắn mượn cớ việc công bận bịu tránh được hai ngày, sau vì không chịu nổi mẫu thân ba, bốn bận mời về nên đành nhấc chân ngẩng cao đầu đưa An Mi lên xe ngựa trở về nhà. Suốt quãng đường, hắn đắc ý khoe: “May mà ta góa vợ chứ không thì Phù phủ đã không phải do ta quản lý, giờ cũng không bị bị động.”
An Mi ngồi đối diện hắn, ngây ngốc đáp: “Đại nhân, sao ngài lại nói thế? Ngài cũng nên mau mau cưới một vị phu nhân mới đúng.”
Phù Trường Khanh nghe vậy thì bực mình trừng mắt nhìn nàng, gạt rèm xe ra cho thông gió, nhìn ra bên ngoài rồi chế giễu một câu: “Nàng thật là hiền lương thục đức.”
Câu này của hắn làm An Mi không nói được gì, chỉ biết ngượng ngùng cúi đầu nghịch nghịch sợi dây tua rua bên hông. Sợi dây đó thắt miếng ngọc bội mà Phù Trường Khanh tặng nàng. Phù Trường Khanh nghiêng mặt liếc nàng một cái rồi lên tiếng: “Sau khi về Phù phủ, ta sẽ đổi nơi ở khác cho nàng. Bạch Lộ Viên chẳng qua chỉ là một nơi dành cho khách, vị trí quá xa.”
An Mi lập tức ngẩng đầu lên, xua tay liên tục: “Không cần, không cần đâu, tiểu nhân ở đó cũng được lắm.”
“Có gì mà được.”Hắn nhíu mày, không đồng ý. “Đã bé lại còn quá xa nhà chính.”
An Mi ngập ngừng đáp: “Xa một chút mới tốt, sợ...”
Phù Trường Khanh thoáng cái trầm mặc hẳn. Hai người nhìn nhau hồi lâu trong tiếng vó ngựa lộc cộc, cuối cùng vẫn là hắn lên tiếng: “Ừ, vậy nàng cứ ở Bạch Lộ Viên đi.”
Tim nàng thắt lại, nàng định nói gì đó nhưng xe ngựa đã dừng lại trước cổng Phù phủ. Đã có gã sai vặt hớn hở đứng đón từ lâu, đỡ công tử nhà mình xuống xe, hắn cẩn thận như đang đỡ một bức tượng Phật bằng ngọc lưu ly. An Mi nơm nớp xuống xe theo hắn, trốn đằng sau hắn không dám gặp ai. Ai ngờ Phù Trường Khanh không vui, gõ gõ cái gậy rồi đẩy nàng ra đứng bên cạnh hắn, cùng đi vào Phù phủ.
Tuy trên mặt mọi người trong Phù phủ đều tươi cười chào đón cô gái An Mi người Hồ này nhưng thực tế, trong lòng ai nấy đều treo sẵn một thanh đao, lập từng tầng trạm gác nghiêm ngặt chờ nàng.
Tất nhiên Phù Trường Khanh có thể không để mắt đến sự bất mãn của người ngoài, cả An Mi cũng có thể không để tâm trong lòng, nhưng rồi cũng có những người mà bọn họ không thể tránh được. Tỉ như lúc này, Phù Trường Khanh nhất định phải đến gặp Phù Công trước, còn An Mi cũng không thể trốn vào Bạch Lộ Viên lẩn tránh hiện thực, mà phải sợ hãi đi theo A Đàn gặp Phù phu nhân - mẫu thân của Phù Trường Khanh.
Phù Trường Khanh chống gậy đi vào phòng khách chào phụ thân. Phù Công nhìn đứa con trai với dáng vẻ ốm yếu của mình, ngay cả khi hắn đã ngồi xuống thì vẻ mặt âm trầm của ông cũng không thể nào hòa nhã hơn được. Ông nắm chặt một tờ giấy trong tay, ném xuống trước mặt hắn rồi gõ gõ tay, nói: “Nhìn đi, đây là gì?”
Phù Trường Khanh liếc xuống giữa bàn, thấy trên giấy viết: “Phạt tội nặng một kẻ mà ngăn cấm được mọi sự gian tà trong nước, đó là cái đạo trị nước. Kẻ bị phạt nặng là kẻ cướp mà kẻ sợ hãi là lương dân.Vậy muốn trị nước còn ngại ngần gì nữa mà không dùng trọng hình?”, hắn liền hiểu ra đó chính là toàn văn bản tấu của mình xin khôi phục hình phạt ngũ mã phanh thây. Hắn đáp bằng giọng dửng dưng: “Con tùy tiện viết thôi.”
“Được lắm, tùy tiện viết, Phù công tử tài năng xuất chúng, lão phu thật sự khâm phục.” Phù Công cười lạnh. “Phạt nặng là cách mày làm quan? Bỏ đi hình phạt ngũ mã phanh thây là cách mày làm quan? Bỏ đi hình phạt ngũ mã phanh thây là do sự khoan dung, nhân từ của tiên đế, lúc nào tới lượt mày ra mặt? Đúng là thằng ranh chẳng biết trời cao đất dày! Giờ bản tấu này của mày được lan truyền đi khắp kinh thành, thật là một tác phẩm nổi tiếng! Mày nói đi, thế nào gọi là “giảm nhẹ hình phạt đó là thuật làm cho loạn vong”, “cầm vũ khí đâm chém người, đó là hạng dân hung bạo”, thế nào là “làm chính trị cũng như gội đầu, tuy tóc rụng đấy nhưng vẫn phải gội?”
“Chính là ý trên mặt chữ, lẽ nào phụ thân không hiểu? Phù Trường Khanh nhận lấy chén trà mà tỳ nữ dâng lên, mắt nhìn xuống, đáp khẽ: “Bậc minh chủ trị quốc thì nên dùng nhiều người giữ pháp luật, xử phạt nặng mới có thể lấy luật pháp mà trói buộc dân chúng, chứ không phải nhờ vào cái thứ hư ảo khó nắm bắt như lòng nhân từ. Vậy mới nói “mẹ tích lũy lòng yêu con mà không được con nghe theo”, “rất hợp lý.”
“Hừ!” Phù Công trừng mắt nhìn con trai, phất tay áo lên chế giễu: “Mày thuộc Hàn Phi Tử đấy nhỉ! Vậy trong cuốn Hàn Phi Tử đó còn nói cha mẹ đối với con, sinh con trai thì mừng, sinh con gái thì giết là do nghĩ đến ích lợi trong tương lai sau này. Còn nói, cha mẹ đối với con cái đều mang lòng tính toán lợi hại thiệt hơn... có phải mày cũng đồng ý với quan điểm này không?”
Phù Trường Khanh nghe thế thì chỉ cười cười, không trả lời thẳng câu hỏi của Phù Công mà lại nói: “Trong Hàn Phi Tử có viết: “Cha ít yêu con, dạy bằng roi, mà sau phần nhiều lại tốt, chỉ vì cha dùng sự oai nghiêm.” Chẳng phải phụ thân cũng thuộc lòng Hàn Phi Tử đó thôi? Con có thành tựu như ngày hôm nay cũng là nhờ sự dạy dỗ của người.”
“Đồ chẳng ra gì, đồ nhãi ranh!” Phù Công tức đến mức da dẻ tím tái, nghiến răng quát mắng. “Mày còn định ngỗ ngược đến bao giờ nữa?”
“Con không dám.” Phù Trường Khanh đặt chén trà xuống, quỳ sụp trước mặt Phù Công. Vết thương trước ngực làm hắn đau đến nhíu mày nhưng trong con mắt lại chẳng có sự sám hối.
“Còn đứa con gái người Hồ kia nữa, rốt cuộc là mày tính thế nào?” Phù Công thấy con trai còn biết nghe lời thì cũng nguôi giận một chút, nhưng giọng nói vẫn vô cùng tức giận.
“Ta ở Lương Châu bao nhiêu năm còn không biết người Hồ như thế nào chắc? Gái Hồ dung tục, dâm đãng, nhất là người ở Quy Từ, Vu Điền phía đông dãy Thông Lĩnh. Mày cứ dính lấy loại con gái như vậy, nếu truyền ra ngoài thì mặt mũi của Phù phủ đều bị mày vứt đi hết sạch rồi!”
“Người Hồ có dâm tiện đi chăng nữa thì nàng cũng không phải loại người này.” Bấy giờ Phù Trường Khanh đứng dậy, nhìn phụ thân, nói. “Người đời thấy hổ thẹn khi làm bạn với người Hồ, chỉ muốn cắt đứt không liên quan gì đến nhau, nhưng con cũng không phải loại người như vậy.”
“Mày... mày... Ta ở biên cương giằng co với người Hồ cả đời, đến khi già lại bị mày làm mất hết mặt mũi!” Phù Công giận run người, một lúc lâu sau mới nói tiếp: “Được, được, đến ngày nào đó, nếu mày gây ra đại họa vì nó thì đừng có mong ta thu dọn tàn cuộc cho!”
“Không cần phụ thân phải hao tâm tổn trí.” Phù Trường Khanh nhìn ra bên ngoài, thấy đủ loại hoa trong sân đang nở đẹp đẽ, hắn lãnh đạm nói: “Nếu gây ra họa thì con sẽ tự mình gánh vác.”
Cùng lúc này, Phù phu nhân đang ở một căn phòng khác đánh giá An Mi, nhưng càng nhìn càng thấy mù mờ.
Trong mắt Phù phu nhân thì cô nương người Hồ đang quỳ trước mặt bà đẹp thì có đẹp đấy, nhưng vẫn chưa đủ để khiến con trai bà yêu thích đến như vậy. Vẻ đẹp của nàng quá thô, tóc dày mà lại xõa tung, da mặt còn hơi nẻ, hai bàn tay của nàng thì đầy vết nứt nẻ, các khớp ngón tay vừa sưng vừa đỏ như củ cà rốt, trông thật đáng sợ. Hai mắt Phù phu nhân tràn đầy nghi hoặc nhưng vì tính tình bà vốn tốt nên không thể mắng những lời ác độc với An Mi, đành bối rối hỏi cô nương nhát gan này một câu, hoặc cũng có thể nói là hỏi chính bà: “Sao lại như thế chứ?”
Giọng nói của bà chứa đựng sự khó hiểu và thất vọng với con trai, mà những cảm xúc đó lại không che giấu được trước mặt An Mi, làm An Mi càng thêm ngượng ngùng.
“Trường Khanh ấy, từ nhỏ đến lớn nó chưa từng khiến ta lo lắng lần nào.” Phù phu nhân thấy ấm ức thay cho đứa con, khó tránh khỏi đỏ hoe hai mắt. “Nhưng lần này rốt cuộc là chuyện gì chứ, vì sao nó lại cùng ngươi...”
“Mẫu thân.” Lúc này Phù Trường Khanh xuất hiện ở bên ngoài cửa sổ phòng, hắn gọi nhỏ một tiếng.
Phù phu nhân tức thì im bặt, trong lòng cảm xúc ngổn ngang. Bà nhìn đứa con yêu của mình đi vào phòng, thân hình ốm yếu đó ngồi xuống đối diện bà, đôi mắt hiền từ và đầy tình yêu đối với con trai lập tức tràn đầy nước mắt. Bà không nén được thổn thức. “Đã sai tử sĩ bảo vệ con rồi mà, sao còn bị thương đến mức này...”
“Vết thương nhỏ thôi, không có vấn đề gì.” Phù Trường Khanh thờ ơ đáp. “Lúc loạn lạc thì nhiều nguy hiểm, bị thương một chút cũng không phải việc gì kỳ lạ.”
Phù phu nhân nghe thế thì tức giận, giọng căm hận: “Con trai ta sao có thể để bọn chúng làm bị thương? Ta sẽ không tha cho chúng...”
Phù Trường Khanh chỉ cười cười, cúi xuống cầm lấy tay An Mi ngay trước ánh mắt của mẫu thân. Hắn giả bộ yếu ớt: “Hôm nay mới về qua nhà nhưng con đã mệt, chuyện sổ sách để ngày mai con xem, được không?”
Phù phu nhân đỏ mặt, mất tự nhiên lườm An Mi một cái, xong lại quở trách con trai: “Con nói gì vậy? Người làm mẹ nhớ thương con trai chứ có phải vì mấy việc ngoài lề đấy đâu? Con mau về nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Phù Trường Khanh âm thầm lấy đầu ngón tay mình chọc chọc vào lòng bàn tay nàng, ra hiệu cho nàng hành lễ chào mẹ ngay sau mình, tranh thủ thời cơ cùng rời khỏi nhà chính. Lúc đi qua hành lang có hoa nở rộ, cảnh xuân đẹp động lòng người, hắn nhàn nhã hỏi nàng: “Vừa nãy có sợ không?”
“Có.” An Mi đáp một tiếng, sau đó nhanh chóng bổ sung: “Phu nhân rất hòa nhã.”
Hắn nắm tay nàng, chỉ cười cười chẳng nói gì, đưa nàng về đến tận Bạch Lộ Viên. Bấy giờ, trong sân có hoa lệ đường đang nở bung, những cánh hoa dày dặn màu vàng rực như từng chùm quả thị treo đầy cành. Phù Trường Khanh nhìn thấy lại nhíu mày, nói: “Xưa nay hoa có ở các sân khác đều được chăm sóc kĩ để trông không quá thô thiển, ngứa mắt, lát nữa ta sẽ phái người đi xử lý.”
“Không cần, không cần đâu.” An Mi đứng bên dìu hắn, vội vã cản lại. “Hoa nở vàng như thế này trông rất rực rỡ, ta thích...”
Phù Trường Khanh liếc nhìn ánh mắt sợ hãi của nàng, không nhịn được mà bật cười, trêu chọc: “Cũng được, cái kiểu hoa dại cỏ dại thế này lại tôn lên được chủ nhân của nó.”
Nàng xấu hổ đỏ bừng mặt. Hai người đi vào phòng ngồi xuống, nhân lúc An Mi đi ra sân múc nước pha trà cho hắn thì hắn lặng lẽ nhìn quanh tứ phía. Sau khi ăn tối ở Bạch Lộ Viên xong thì hắn mới rời đi, và đến giờ đi ngủ thì An Mi cũng nhận được cả mấy rương hòm đồ nữ trang.
Thư đồng A Đàn của Phù Trường Khanh hung hăng sai đầy tớ đặt mấy cái rương to nhỏ đủ loại vào phòng, sau đó nói với nàng: “Ngày mai là tiệc anh đào của Phù phủ, thiếu gia bảo ta nhắc cô nhớ dậy sớm để tham gia.”
An Mi bận rộn ngồi giữa đống rương hòm, choáng váng cả đầu óc, đành đỏ mặt, ngượng ngùng hỏi A Đàn: “Vậy... ngày mai ta phải chuẩn bị những gì?”
“Không cần chuẩn bị gì hết.” A Đàn hùng hổ hét xong thì đôi con ngươi bỗng lóe lên một ý nghĩ xảo quyệt, cậu ta lại nói khác đi: “Có phải cô không biết nên ăn mặc như thế nào?”
“Ừ...” An Mi cũng không biết A Đàn đã biết chuyện gì, dù sao nàng cũng chẳng biết cái gì nên lập tức gật đầu.
A Đàn nở nụ cười giả tạo, xoay người đi mở một cái rương, lấy một bộ váy dài thướt tha màu xanh dương đưa cho nàng. “Tham gia tiệc thì tất nhiên phải để ý ăn mặc, ngày mai cô mặc bộ này là được.”
“Cảm ơn.” Nàng ôm lấy như nhận được của quý, chiếc váy lụa nhẹ bẫng, trơn trượt trong lòng bàn tay như một làn nước, gần như có thể bị móng tay nàng cào xước ra thành từng sợi vậy, làm nàng phải đặt vội nó lên đùi. Lúc ngẩng đầu lên thì A Đàn đã chạy mất từ bao giờ.
Cứ thấp thỏm như vậy qua một đêm, ngày hôm sau nàng dậy rất sớm, suy nghĩ hồi lâu mới mặc bộ váy dài đó. Đang lúc buồn bực bất an thì thấy A Đàn vội vàng vào Bạch Lộ Viên, đứng chống nạnh dưới mái hiên hét về phía nàng: “Đến bữa tiệc mới ăn sáng. Mau mau đi theo ta!”
“Ừ!” Nàng lo lắng đáp một tiếng, ngoan ngoãn đi theo A Đàn, ai ngờ A Đàn không dẫn nàng đi về nội viện mà lại đi thẳng ra ngoài cổng chính. Lúc này nàng mới thấy rất nhiều xe ngựa đang đỗ trước cổng Phù phủ, mà những người ở đó đều ăn mặc theo kiểu chuẩn bị đi ra ngoài, bên ngoài quần áo đẹp đẽ đều khoác thêm một chiếc áo khoác lụa trắng để chống bụi. Nhìn từ xa, quanh người bọn họ như được phủ một tầng sương mù, tà áo bay phất phơ trong gió xuân đẹp không tả xiết. Hóa ra tiệc anh đào của Phù phủ được tổ chức ở trang viên ngoại thành.
Do có thói quen dậy sớm nên hai vị Phù Công và Phù phu nhân đã lên xe đi trước từ lâu. Hai người em trai của Phù Trường Khanh cưỡi ngựa dẫn theo đám bạn hô hào to tiếng, khí thế bừng bừng. Hai thị thiếp của Phù Trường Khanh thì đang chuẩn bị lên xe, khi nhìn thấy bộ váy của An Mi liền không nhịn được bật cười khúc khích, rồi khinh thường quay người đi... Chỉ có An Mi ngơ ngẩn túm vạt váy cho loại tiệc trong nhà, đứng cô độc ở cổng.
“Ngẩn người gì vậy?”
Giọng nói của Phù Trường Khanh bất chợt vang lên sau lưng nàng. Nàng hoảng hồn quay người lại mới thấy nàng đang vô ý chắn đường của hắn. Nàng vội tránh sang một bên, cúi đầu làm lễ chào hắn. Phù Trường Khanh nhìn cách ăn mặc của nàng thì cười vẻ bất đắc dĩ. “Đúng là lơi lỏng một khắc, không để ý đến nàng liền bị người ta trêu.”
Ánh mắt hắn không chút khách sáo nhìn thẳng vào A Đàn. Thằng quỷ nhỏ đó còn nghịch ngợm thè lưỡi ra, trông y như một chú dê con mặt đầy vẻ đắc ý khiến hắn cũng chỉ có thể tức giận nghĩ, may mà còn biết chọn màu hắn thích.
“An cơ nên ngồi cùng xe với ai đây?” Hắn cố tình ra vẻ giận dữ hỏi A Đàn, khóe mắt lại liếc thấy An Mi run khẽ, nàng cúi đầu không dám nói gì. Hắn cũng nhìn thấy cả sự khiếp sợ của nàng, bèn lẩm bẩm: “Thôi, ăn mặc như thế này nếu chen chúc ngồi cùng xe ngựa hai người, e là váy áo lại nhàu mất.”
Xe tứ mã của Phù Trường Khanh đúng lúc chạy đến dừng trước cổng Phù phủ, thế là Phù Trường Khanh liền cười tinh nghịch, cố tình nói lái một câu trong bài Hái dâu bên ruộng để chọc An Mi: “Sao nhận ra chồng thiếp? Bạch mã cùng hắc mã. Hôm nay hỏi La Phu: “Có bằng lòng cùng đi?””
An Mi không hiểu câu bông đùa của Phù Trường Khanh nhưng lại hiểu động tác tay của hắn, cuối cùng nàng cũng nở nụ cười trong làn gió xuân ấm áp, đặt tay mình vào lòng bàn tay hắn trước ánh mắt ghen tị và hâm mộ của mọi người...
Tháng Tư giao giữa mùa xuân và mùa hạ chính là thời điểm quả anh đào chín. Trang viên của Phù phủ đã giăng lưới lên mấy chục cây anh đào sai quả màu đỏ để chống chim chóc, đợi chủ nhân của chúng đến.
Trên mặt cỏ thơm có mấy chiếc bàn gỗ lim được bày ra, ghế ngồi rộng rãi có trải thảm đỏ thắm. Đĩa thủy tinh màu xanh đậm mạ vàng, bát bạc chạm trổ hoa văn, cốc rượu được vẽ bằng nhiều màu... đều đã được bày sẵn trên bàn, phản chiếu ánh mặt trời tỏa ra những vòng lấp lánh. Đây chính là tiệc anh đào nổi tiếng trong kinh thành của Phù phủ ở Thanh Tề. Các tỳ nữ đi qua đi lại, cười nói rộn ràng. Những chú chó nhỏ trong trang viên thì vẫy đuôi không ngừng giữa những vạt váy áo. Sữa bò, sữa dê sau khi ăn no cỏ xuân vừa được nấu lên, khi cái hũ to đã đổ đầy sữa ngọt đang được tôi tớ để lên xe chuyển đến thì đoàn xe ngựa của Phù phủ cũng tới trang viên anh đào.
Trần quản gia rũ ống tay áo cung kính đứng ở trước cổng, cười nói với Phù Trường Khanh vừa xuống xe đang chậm rãi đi đến: “Hôm qua chè vừa chín, hôm nay có thể ăn. Một năm một lần cũng coi như chờ được công tử ngài tới.”
Phù Trường Khanh cười khẽ, ngước mắt nhìn nhóm người hầu đang trèo thang để gỡ lưới chống chim, những cành anh đào sai quả tức khắc nổi bật lên với những quả tròn màu đỏ tươi như mã não, làm người ta thấy thích. Hắn nhìn mà vui, không khỏi gật đầu khen: “Tốt lắm.”
Trần quản gia cũng cười đắc ý, đứng tránh sang một bên để mời mọi người vào vườn. Cùng lúc đó, mấy người hầu kéo đến mười mấy chiếc xe nhỏ nhiều màu dùng để hái anh đào. Loại xe này trông rất đáng yêu, thân xe được bọc bởi lụa nhiều màu, còn được kéo bởi một con ngựa lùn chưa đến một mét, chúng chuyên dùng để chở phái nữ đi dạo chơi trong vườn quả.
An Mi được mở rộng tầm mắt. Nàng nhìn nhóm phụ nữ của Phù phủ kéo nhau lên xe, trong lòng cảm thấy rất thích thú và mới mẻ, nhưng nàng chỉ dám nhắm mắt theo đuôi đi theo sau Phù Trường Khanh. Phù Trường Khanh đã quá quen với tiệc anh đào, hắn không có ý định ngồi xe. Trong bầu không khí nhộn nhịp, hắn lại chọn sự yên tĩnh. Hắn sai người tìm một chỗ râm mát dưới bóng cây rồi đặt cái ghế gấp ở đó, ngồi nhìn bữa tiệc ở phía xa xa.
An Mi mặc một chiếc váy vạt dài thướt tha thường để dự tiệc trong nhà, vạt váy quét đất nên không thể đi lại trên nền đất bùn ẩm ướt được. Nàng sợ người ta chê cười nên chỉ ở bên Phù Trường Khanh không rời, ngắt mấy quả anh đào từ trên cây xuống ăn.
“Có ngọt không?” Phù Trường Khanh thấy nàng ăn vui vẻ thì cười, hỏi một câu.
An Mi gật đầu ngay tức khắc, đưa quả anh đào đang cầm trong tay cho hắn.
“Đây là anh đào tím, loại anh đào ngon nhất Lạc Dương. Nàng chẳng kén chọn gì nhưng lại chọn được thứ tốt nhất.” Phù Trường Khanh cầm lấy, nói một câu hai nghĩa tự tâng bốc mình, sau đó lại cười tự giễu. Hắn nhìn về phía quang cảnh đông vui trong trang viên, những khách quý mà Phù phủ mời đang lục đục đến tham gia buổi tiệc. Khách đứng đầy trên thảm cỏ, Phù Công ở giữa bận rộn chào đón bạn cũ, còn những vị phu nhân có tuổi thì tụm lại nói chuyện bên Phù phu nhân.
“Nàng xem!” Phù Trường Khanh lạnh lùng đứng ngoài quan sát. “Đó là nhà họ Thôi ở Thanh Hà, họ Lư ở Phạm Dương, họ Quách ở Thái Nguyên. Họ đều là sĩ tộc cao quý ngày nay, còn kia là họ Quý ở Bình Dương... Ai mời đến thế hả? Chết tiệt!”
Thấy hắn không vui, An Mi ngây ngô nhìn sang rồi hỏi: “Họ Quý? Lẽ nào là nhà có họ hàng với Khương Huyện lệnh?”
“Họ hàng của Khương Huyện lệnh? Gã họ Khương kia chẳng qua chỉ cưới con gái thiếp của nhà họ Quý mà thôi, hắn mà xứng gọi là họ hàng?” Phù Trường Khanh cười lạnh lùng, giọng nói đầy vẻ nhạo báng. “Đúng đấy, đó chính là họ Quý ở Bình Dương, kẻ mặt dài đứng chính giữa là Quý Tử Ngang.”
“Là “kinh đô có Quý Tử Ngang đường đường chính chính?” Nàng vẫn luôn tò mò về người tên Quý Tử Ngang xếp ngang hàng với Phù Trường Khanh nên nhìn chằm chằm người đó, lẩm bẩm nói một câu nhưng không ngờ lại chọc tức Phù Trường Khanh.
“Kinh đô có Quý Tử Ngang đường đường chính chính cái gì! Không ngờ nàng mù chữ mà lại thuộc câu này làu làu!” Hắn hằm hằm trừng mắt với nàng. Nàng đang định lên tiếng giải thích thì bỗng có tiếng la hoảng hốt của người hầu. Một con ngựa lùn kéo chiếc xe màu mè sượt qua bọn họ rồi chạy về phía bóng cây. An Mi và Phù Trường Khanh không tránh kịp, liền bị nó húc ngã. Cùng lúc đó, sự va chạm cũng khiến một người ngã sõng soài ở trên xe, quả anh đào trong túi rơi vung vãi lên áo váy, đỏ một mảng.
Phù Trường Khanh hoảng hồn, trợn mắt với người trên xe, đang định lên tiếng chửi mắng thì cô nương ngã trên xe đã cười khanh khách. “A ha, sợ chết mất!”
Cô nàng bò dậy, nghịch ngợm lắc lắc đầu, mái tóc làm theo kiểu của con gái chưa đến tuổi cập kê còn vương mấy quả anh đào, đôi mắt to sáng nhìn thẳng vào Phù Trường Khanh. “Là biểu ca? Biểu ca!”
“Quỳnh cư?” Hắn nhíu mày nhìn cô bé trong xe, sửng sốt một lát mới nhận ra. “Chẳng phải hiện giờ muội đang ở quận Cao Bình sao?”
“À, tháng Ba muội theo ca ca đến Lạc Dương chơi, cũng đến thăm nhà bác luôn nhưng không gặp huynh.” Cô bé đó nhanh chóng được nhũ mẫu cùng các nô tỳ chạy tới vây quanh, cái đầu gần như bị vùi trong lồng ngực của nhũ mẫu nhưng đôi mắt vẫn nháy nháy với Phù Trường Khanh.
Quỳnh Cư là người nhà họ Si ở Cao Bình, nhà mẹ đẻ của Phù phu nhân. Phù Trường Khanh nghĩ một lát rồi chợt cười ấm áp. “Ồ, đi cùng với biểu đệ Đàn Nô đến hả? Nghe nói hắn vừa mới làm phụ tá tư không?”
Thật là một kẻ chẳng có tiền đồ.
“Đúng, đúng!” Si Quỳnh Cư vẫn còn cười ngây ra, không hề biết đến sự khinh thường tự đáy lòng Phù Trường Khanh.
Thư đồng A Đàn vẫn luôn chạy quanh quẩn ở buổi tiệc, từ xa nhìn thấy dưới bóng cây có chuyện, lập tức thò cái mặt với nụ cười ngọt ngào đến trước mặt Phù Trường Khanh, hai mắt mở to reo lên: “Thiếu gia, sao vậy?”
Phù Trường Khanh chỉ cười khẽ, ra hiệu cho A Đàn. Một người thông minh, lanh lợi như cậu ta liền hiểu ngay, giữ nguyên khuôn mặt cười quay sang hành lễ với Si Quỳnh Cư.
“Tiểu thư, người đến thật đúng lúc, vừa rồi phu nhân chúng ta còn đang tìm người khắp nơi...”
“Bác đang tìm ta?” Si Quỳnh Cư nghe vậy thì nhảy xuống xe, phủi phủi chiếc váy bằng lụa trắng nhẹ tênh, cười hì hì hỏi.
“Đúng ạ, anh đào vừa hái xong đều đã bày trên bàn tiệc, có rưới chè ngọt và đường mía lên, tiểu thư có muốn nếm thử không?” A Đàn cố ý dụ nàng. Quả nhiên cô bé không chống lại được sự hấp dẫn của đồ ăn ngon, hoan hô một tiếng rồi chạy theo A Đàn về phía bàn tiệc.
Đợi một đám người dưới gốc cây nhao nhao đuổi theo Si Quỳnh Cư hết, Phù Trường Khanh mới đón lấy cây gậy người hầu đưa cho, phủi phủi vạt áo rồi nói với An Mi: “Chúng ta cũng đi thôi.”
Nàng gật đầu, xách váy đi cùng Phù Trường Khanh về nơi tổ chức tiệc. Nàng không thể lên ngồi cùng hắn mà giữa đường được người hầu dẫn đến ngồi bên hai người thị thiếp của Phù Trường Khanh. Phùng cơ và Lật cơ lạnh lùng tránh sang một bên, nói chuyện rì rầm với nhau, chẳng thèm để nàng vào mắt.
An Mi ngồi cô đơn một mình, quay đầu nhìn Phù Trường Khanh đang được vây giữa những người quý phái, ánh mặt trời cuối xuân chiếu lên đôi hàng lông mày và lông mi đầy ắp niềm vui của hắn, nhưng lại không chiếu đến được đôi con ngươi ẩn dưới hàng mi dày. Nàng buồn bã quay người lại, xúc một thìa anh đào lên cho vào miệng, nước đường mía ngọt ngập tràn trong miệng, hương thơm nồng của sữa dê, còn cả quả anh đào tươi ngon lưu lại hương thơm trong khoang miệng khiến tâm tình của nàng cũng vui vẻ hơn nhiều.
Lật Di Hương đang ngồi xa xa phía bên trái An Mi bất chợt ho khẽ hai tiếng. Phùng Lệnh Viện nghe thấy thì bật cười vẻ rất khó hiểu. Hai người bọn họ như vừa phát hiện ra chuyện gì đó hay ho nên nhìn nhau cười, làm An Mi lo lắng cầm chặt cái thìa bạc trong tay. Nàng cúi đầu không biết phải làm gì mới được. Đúng lúc đó thì có tiếng hô nhận quà lanh lảnh truyền đến từ trong trang viên, sự chú ý của mọi người tức thì tập trung hết vào một vị khách bất ngờ xuất hiện.
An Mi cũng tò mò nhón chân lên nhìn. Tin tức nhanh chóng được truyền đi qua những tiếng xôn xao, hóa ra là Phù Quý tần ở trong cung biết Phù phủ tổ chức tiệc anh đào nên cố ý sai người mang tới khối đá để ướp lạnh sữa, và cả một chồng bánh bơ mà tối qua nàng ta đích thân làm.
Phù Trường Khanh mở bức thư được gửi đến cùng với khối đá lạnh và bánh bơ ra đọc, trên giấy có những hàng chữ cực nhỏ: “Đại ca, tháng Tư anh đào chín là lúc đi ngắm chúng. Hôm nay nghe tin nhà mình tổ chức tiệc anh đào, muội nhớ lại hồi còn nhỏ ở trang viên, hình như có anh đào, có chè ngọt, có điều cảnh còn người mất, không khỏi khóc ướt vạt áo. Muội đã làm một chồng bánh bơ để huynh ăn kèm trong bữa tiệc cho vui. Huynh chớ quên cảm tình mà chỉ biết ăn! Muội Phù Đạo Linh.”
Nha đầu thối tha còn dám trêu hắn. Phù Trường Khanh đọc xong thì cười khẽ, đắc ý phủi phủi bức thư, vẫn không quên gốc, sau khi phụ thân hồi kinh mà vẫn gửi thư nhà cho hắn, không uổng công hắn thương yêu muội muội này bao nhiêu năm.
Hắn gấp thư lại, ngước mắt lên nhìn cái chĩnh bằng đồng đang đựng khối băng, bên trên đặt chiếc khay vàng xếp tòa núi bơ trắng như tuyết. Chúng được làm từ sữa dê và bơ, tạo hình núi, lại được đá ướp lạnh thành hình, chỉ có điều chưa được trang trí gì cả. Sau khi cảm ơn thái giám, hắn bèn sai A Đàn: “Mang đi bảo Lật cơ các nàng cắt ít hoa văn để trang trí.”
Hóa ra sau khi làm xong tòa núi bơ thì có thể trang trí chút hoa lá lên đó, để người ta ngắm xong mới ăn. Lật Di Hương và Phùng Lệnh Viện nhận được lệnh thì vui mừng hớn hở, nhanh chóng rửa tay sạch sẽ bằng nước đựng trong chậu đồng, chuẩn bị cắt một số hoa văn. Không ngờ một người hầu nhỏ tuổi, tóc còn để chỏm cũng bê chậu đồng đến trước mặt An Mi.
Hiện giờ thị thiếp của Phù Trường Khanh có ba người, “Lật cơ các nàng” mà hắn nói tất nhiên cũng bao gồm cả An Mi. An Mi vừa vui mừng vừa lo sợ, nơm nớp rửa tay xong, cầm lấy kéo và vải lụa bắt đầu cắt. Ngày xưa nàng thường cắt hoa văn dán cửa sổ, hoa văn chữ xuân để đổi lấy tiền, vì thế làm việc này rất giỏi. Bây giờ nàng toàn tâm toàn ý muốn thể hiện mình nên cầm kéo cắt như bay, mới đó đã cắt được mấy loại hoa văn. Lật Di Hương và Phùng Lệnh Viện làm chậm hơn nàng nhưng cắt được cái nào thì được lấy đi dán ngay cái đó. Còn trước mặt nàng càng ngày càng chất đống các mẫu hoa văn nhưng không có ai đến lấy, cuối cùng nàng bắt đầu do dự, tốc độ cắt chậm đi.
Trước mắt bao nhiêu người, nàng toát đầy mồ hôi sau lưng. Nàng cảm thấy mọi người đều đang nhìn nàng chăm chú, nhìn nàng cùng đống hoa văn như một trò cười. Nàng khó chịu cúi xuống, chỉ muốn có một kẽ hở mà chui vào. Ấy vậy mà lúc này còn có người đến sau lưng nàng, nhìn những hoa văn đẹp rực rỡ trên bàn rồi nói: “Ơ, ở đây vẫn còn nhiều thế!”
Người hầu nhỏ tuổi cố ý làm khó An Mi, chẳng mang hoa văn nàng cắt đi, lúc này nhìn thấy người đứng sau lưng nàng thì đành tươi cười hành lễ. “Tiểu thư.”
An Mi ngẩn người quay đầu lại, mới biết cô bé đứng sau lưng nàng chính là Si Quỳnh Cư vừa mới tạo ra cảnh nhốn nháo dưới gốc cây anh đào nọ.
“Núi bơ sắp trang trí xong rồi mà ở đây vẫn còn thừa nhiều thế này? Cho ta một cái được không?” Si Quỳnh Cư cười hỏi An Mi, được An Mi gật đầu đồng ý liền vui mừng cầm lấy một mẫu hoa văn cài lên tóc mình.
“Tỷ cắt đẹp lắm!” Cô bé cười nói, xong lại hăm hở cầm một mẫu khác đưa đến trước mặt Phù Trường Khanh như dâng bảo bối. “Biểu ca, huynh có thêm một vị thị thiếp này từ lúc nào thế? Lại còn khéo tay đến vậy!”
Phù Trường Khanh cười thản nhiên nhưng không trả lời câu hỏi của Si Quỳnh Cư, chỉ cúi đầu nhìn hoa văn đồng tâm màu đỏ tươi trong tay cô bé, nói nhỏ: “Đúng là rất khéo tay.”
Si Quỳnh Cư nghe vậy thì có chút kinh ngạc, ngây người nhìn biểu ca của mình đang cầm một bức hoa văn, tiện tay gài lên búi tóc. Sau này, đàn ông ở Lạc Dương đột nhiên thích cài hoa văn lên mũ ô sa, còn có một câu được truyền miệng: “Phong lưu ở Lạc Dương dừng chân ở đâu, mời tìm trên mũ Phù Lang. Mũ màu đen tôn lên hoa văn đỏ, mắt như ánh sao, tóc như mây.” Nhưng những chuyện này đều là chuyện về sau.
An Mi chỉ nhớ ngày đó, sau tiệc anh đào, nàng buồn bực không vui ngồi xe cùng Phù Trường Khanh đi về, trầm mặc cả đoạn đường, cuối cùng mới lấy can đảm, ngẩng đầu nói với hắn: “Đại nhân, ngài dạy ta học chữ nhé?”