Chương 12 Ngày yên ả thì ngắn
An Mi học chữ cũng bắt đầu từ Thiên tự văn. Dù đối với Phù Trường Khanh mà nói thì một nghìn chữ ngắn ngủi này là khởi đầu cho ác mộng hồi nhỏ của hắn, nhưng ngày hôm nay, hắn ngồi với An Mi chỉ cho nàng đọc từng chữ “Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang; nhật nguyệt doanh trắc, thần tú liệt trương…[1]”, trong lòng lại có một cảm xúc khác.
Sau tiệc anh đào, Phù Trường Khanh phái bốn tỳ nữ đến Bạch Lộ Viên chuyên chăm lo cuộc sống hằng ngày của An Mi. Bây giờ, trong phòng được tỳ nữ đốt hương, nước nấu pha trà đang dần sôi, những tiếng reo sung sục nho nhỏ trong nồi kết hợp với tiếng cười của nàng mang đến cảm giác thanh thản, bình yên trong chiều cuối xuân.
An Mi học Thiên tự văn nhưng lật đi lật lại cũng chỉ học được mấy câu đầu, càng đọc càng thấy âm tiết dễ nghe nhưng làm thế nào cũng không thuộc được. Phù Trường Khanh đang trong thời gian nghỉ ngơi, nhàn hạ ngồi cạnh nàng chọc: “Đúng là ngốc, học có một nghìn chữ, lúc năm tuổi ta chỉ mất có năm ngày.”
“Đó là vì ngài thông minh.” An Mi cúi đầu vuốt ve cuốn sách, cười ngây ngô. “Không được rồi, mấy chữ này khó quá…”
“Thông minh?” Phù Trường Khanh bật cười khẽ, ánh mắt lướt qua những con chữ đã khắc sâu trong lòng, giọng buồn buồn. “Ta không thông minh như vậy đâu, nghiên cứu học vấn là một chuyện khổ sở, càng học càng khổ.”
Càng chịu khổ thì càng hơn người.
An Mi nghe hắn nói liền đăm chiêu rồi cảm thán: “Có thể khổ bao nhiêu chứ? Dù sao cũng tốt hơn là thiếu ăn thiếu mặc.”
Phù Trường Khanh phá lên cười, cầm lấy chén trà tỳ nữ đưa cho, thổi thổi. An Mi cúi đầu, tiếp tục tập trung nhìn cuốn sách trong tay, đọc lên đoạn miêu tả mà ngón tay chỉ đến: “Hàn lai thử vãng, thu thâu đông tàng. Nhuận dư thành tuế, luật lữ điệu dương…[1]”
Khoảnh khắc này, trong phòng có những tiếng thủ thỉ khe khẽ, ngoài vườn có những cánh hoa lệ đường vàng rực rụng xuống, sự yên ả này nếu cứ kéo dài mãi thì tốt biết bao.
Có điều ngày vui luôn bị người ta làm phiền. Qua giờ Thân, Chu quản gia bất ngờ dẫn hai người hầu đến Bạch Lộ Viên, kính cẩn đứng bên ngoài đợi tỳ nữ vào báo với Phù Trường Khanh.
Một lát sau, Phù Trường Khanh mới chống gậy chậm rãi đi ra khỏi phòng, đứng trước mái hiên hỏi với giọng không vui: “Tìm ta có chuyện gì?”
“Công tử, lão gia mời ngài, có chuyện gì thì lão nô cũng không biết.” Chu quản gia có vẻ khó xử, chỉ đáp qua loa sau đó liếc mắt vào phía trong nhà, nói tiếp: “Công tử, hiện giờ lão gia có vẻ rất giận, ngài nên nghe lời một chút, đừng chọc người. Còn nữa, mời An cơ đi cùng.”
Phù Trường Khanh nhíu chặt hai hàng lông mày, trầm mặc một hồi rồi đành nghe theo. An Mi liền vào phòng trong thay quần áo, lòng bất an đi theo hắn đến chỗ Phù Công ở. Trên đường đi, vì để ý đến vết thương của Phù Trường Khanh nên mọi người đi rất chậm, bầu không khí áp lực chồng chất. Hoa nở xòe dưới ánh mặt trời ấm áp nhưng không hiểu sao chúng vẫn có vẻ buồn thương ẩn dưới sự tươi đẹp.
Người hầu ở viện của Phù Công đang túm tụm ở ngoài cổng tròn chỗ nhà chính, từ xa nhìn thấy công tử nhà mình đến thì lập tức nhao nhao lên.
Bên trong khu nhà chính là một mảng tĩnh mịch, những nô tỳ vốn nên bận rộn làm việc trong sân đều bị Phù Công cho lui hết. Phù Trường Khanh đi thẳng vào trong nhà, đã nghe thấy vài âm thanh kỳ lạ vọng ra từ phòng trong. Đến khi cởi giày, bước lên bậc thang thì nghe thấy tiếng Phù phu nhân nức nở, tiếng khóc khiến sự ung dung, quý phái của một vị phu nhân mất hết. Vẻ mặt Phù Trường Khanh tức khắc trầm xuống, không đợi Chu quản gia vào báo đã tự mình vén rèm đi vào. Phụ mẫu hắn đều không có ở phòng ngoài, hắn đi thẳng vào phòng trong tìm, không ngờ mới đi tới của, chưa kịp bước vào thì roi mận gai của Phù Công đã xé gió mà quất tới. Phù Trường Khanh bị bất ngờ không kịp tránh nên roi mận gai đã đánh mạnh vào khóe mắt hắn.
Phù phu nhân vốn còn đang khóc lóc, thấy thế thì kinh hoảng nhào đến túm góc áo của trượng phu, không ngừng cầu xin: “Đừng, đừng…”
“Bà còn muốn ta dung túng đứa nghiệp chướng này đến lúc nào! Nếu ta đánh nó trễ chút nữa thì e rằng nhà họ Phù cũng sẽ bại trong tay nó!” Phù Công đẩy thê tử ra, miệng vẫn chửi mắng: “Thà rằng ta đánh chết nó bây giờ còn hơn là để nó hủy hoại gia tộc!”
Chu quản gia đang ở sau lung Phù Trường Khanh và An Mi liền cúi đầu, lặng lẽ thả rèm rồi đóng cửa, lùi thật xa khỏi buồng trong.
Phù Công đợi người ngoài đi hết mới hung hăng quay người đối diện với Phù Trường Khanh đã quỳ rạp dưới đất, nghiến răng nghiến lợi quát: “Mày còn định ngang ngược đến thế nào nữa? Mày lại dám làm trái pháp luật vì tình riêng, khi quân phạm thượng! Gan ở đâu ra? Sao mày dám!”
Giọng nói tức giận của ông không giống với ngày thường, từng chữ rít ra từ kẽ răng đều mang theo sự giận dữ xem lẫn với cảm giác sợ hãi, âm lượng lại bị đè thật thấp, dường như sợ tiếng mắng vọng ra bên ngoài vậy. Phù Trường Khanh kinh ngạc, lập tức hiểu ra, e là cái chuyện bao che cho An Mi ở Huỳnh Dương đã không giấu được nữa.
“Chuyện này con làm rất sạch sẽ.” Phù Trường Khanh bỏ tay che mắt xuống, mắt bên phải bị trúng roi gai đã ứa máu. Nước mắt hắn thấm vào lông mi khiến chúng đen và ướt át. “Chỉ cần tử sĩ của Phù phủ không tiết lộ thì sẽ không có người điều tra ra.”
“Tử sĩ của Phù phủ không phải được nuôi để mày đi cướp nữ nhân!” Phù Công trợn trừng mắt nhìn An Mi đang ở sau lung Phù Trường Khanh, sự hung ác trong ánh mắt làm mũi nàng tái mét. Phù Công cầm roi chỉ vào giữa đôi lông mày của Phù Trường Khanh, lạnh lùng nói. “Đừng cho rằng những người đó là thân tín của mày! Muốn sai khiến tử sĩ của Phù phủ thì mày còn chưa đủ khả năng!”
Phù phu nhân chợt khóc òa lên, khóc đến mức làm Phù Công vô cùng bực bội, không nhẫn nhịn được cúi đầu quát thê tử: “Khóc cái gì! Là bà tự muốn điều tra, kết quả lại tra ra đại họa mà đứa con bảo bối của bà gây nên, giờ mới biết sợ?”
“Thiếp…” Phù phu nhân mở to đôi mắt đầy nước, không dám nhìn thẳng trượng phu, đành quay sang rưng rưng nước mắt nói với Phù Trường Khanh: “Trường Khanh, con mau mau đuổi cái mầm họa kia đi. Con thế này…thế này là bị trúng tà gì vậy…”
“Còn ngươi…” Phù Công mắng phu nhân và con trai xong thì chỉ roi vào An Mi, giọng nghiêm nghị: “Ta không biết ngươi là yêu ma từ đâu, ngươi cướp ngục, hành hung, lại còn dám đi theo con trai ta?”
An Mi run rẩy cả người, lúc này mới hiểu chuyện gì xảy ra, mặt nàng xám xịt, khóc ngay tại chỗ.
Phù phu nhân chỉ cần nghĩ đến vết thương trên người con trai là đôi mắt liền đong đầy oán hận nhìn An Mi, chỉ muốn xé thịt lột da nàng.
“Ngươi đã phạm tội lớn như vậy mà còn mặt mũi bám víu nó không tha?” Bà tức đến mức nước mắt rơi lã chã, chỉ biết run rẩy trước cơn thịnh nộ của hai vị phụ mẫu, rơi nước mắt mà không dám lên tiếng.
Phù Trường Khanh thầm nắm tay thành nắm đấm trong tay áo, sau khi trầm ngâm một hồi thì chợt ngẩng đầu lên, đôi mắt lạnh lùng nhìn Phù Công. “Phụ thân, giờ họa lớn cũng đã gây ra rồi, phụ thân muốn truy cứu thì đã muộn. Người muốn tuyên cáo ra ngoài hay là muốn che giấu tai mắt người đời thì con đều nghe theo người.”
“Mày…” Phù Công trợn mắt nhìn vẻ âm trầm, sắc bén của con trai. Ông hoảng sợ lùi về sau nửa bước, tức đến mức cả người run lên. “Ta còn chưa tắt thở, không thể trơ mắt nhìn Phù phủ bị hủy hoại trong tay mày! Mày nghe đây, nếu mày không muốn đứa con gái này chết thì lập tức đuổi cổ nó ra ngoài cho ta! Phù phủ không chứa nó!”
“Đuổi nàng đi thì đơn giản, có điều nếu sau này nàng bị người ta bắt được thì e là sẽ khai ra con, tới khi ấy Phù phủ mới đúng là nguy trong sớm tối.” Phù Trường Khanh nhìn thẳng vào phụ thân, khóa môi còn nhếch lên thành nụ cười. “Theo con thì vẫn nên để nàng tránh trong phủ, từ này về sau đổi tên họ thì càng hay hơn. Chỉ cần những lời ngày hôm nay không bị truyền ra ngoài thì chuyện động trời này cũng có thể che giấu.”
Phù Công nghe thì hiểu rõ đứa con của ông đã dốc hết trái tim cho ả người Hồ, hôm nay không thể nào trừng trị An Mi trước mặt hắn được, chuyện này thôi thì đành bỏ qua. Có điều, ông không biết rằng trái tim con mình đã trở nên lạnh lùng, cứng rắn, lại độc ác thế này từ bao giờ, về sau không biết bao nhiêu tai họa cũng từ nó mà ra. Một người đã khắc chế bản thân cả đời như Phù Công nghĩ đến đây, nỗi tức giận bị cái lạnh lẽo trào lên trong tim xúi bẩy biến thành lửa giận bừng bừng, cái roi trong tay liền quất thật mạnh lên người con trai.
Vết thương của Phù Trường Khanh còn chưa lành, bị phụ thân đánh mạnh chẳng nẻ nang thì ngực hắn quặn đau, khóe môi lập tức rỉ máu làm Phù phu nhân nhào đến gài khóc bảo vệ con trai, còn An Mi thì sợ hãi trước sự tức giận của hai vị phụ mẫu nên chỉ dám cúi rạp mình thỉnh tội. Phù Công sa sầm liếc sang nàng một cái, quăng roi đi rồi nói với con trai: “Cứ coi như Phù phủ nuôi thêm một con chó, nếu ngày nào đó nó cắn chết mày thì ta cũng không dọn đẹp cho mày đâu!”
Phù công nói xong bèn phất tay áo đi khỏi buồng trong. Căn phòng chỉ còn lại ba người, Phù phu nhân còn thở hổn hển chưa bình tĩnh lại được, ngẩng đầu liền nhìn thấy An Mi đang nín thở quỳ trước mặt mình, tức thì nhướng đôi lông mày, quát: “Ai cho ngươi ở trong này, ra ngoài!”
An Mi hoảng loạn khấu đầu với Phù phu nhân một cái rồi chật vật chạy đi như trốn.
Phù Trường Khanh tiếp tục ho hai tiếng nữa mới hít thở bình thường được, ngồi thẳng người lên, một mình đối mặt với mẫu thân. Phù phu nhân trông vẻ ốm yếu của con trai thì khó tránh khỏi cảm thấy khổ sở. Bà vỗ vỗ vai hắn, nức nở: “Trường Khanh à, sao con như bị ma ám vậy…”
“Nàng từng cứu mạng con ở Đột Quyết, có ơn phải báo, con nợ nàng.” Phù Trường Khanh rũ mi mắt xuống, trả lời mẫu thân bằng giọng nói tuy yếu nhưng lại bướng bỉnh.
“Dù con có nợ nó đi chăng nữa thì có thể trả tiền, hoặc tặng đồ, cần gì phải dây vào nó…” Phù phu nhân nhìn hắn oán trách, ca thán bằng giọng khinh thường. “Con xem, kiểu người như nó xứng với con sao?”
Phù Trường Khanh nghe thấy lời này thì tỏ vẻ thờ ơ. “Thích là được, cũng không phải lấy làm vợ cả, cần gì phải bàn có xứng hay không.”
Phù phu nhân nghĩ cũng đúng, nhưng bà vẫn không cam lòng, nhấn mạnh: “Ta đã nói từ lâu rồi, con nên tái giá sớm đi, nếu vậy thì đã không gây ra nhiều rắc rối đến thế…”
“Chuyện này thì có liên quan gì đến việc tái giá?” Phù Trường Khanh cau mày, một nỗi buồn bực âm ỉ nổi lên trong lòng, hắn không kìm được lại ho hai tiếng.
“Sao không liên quan?” Bà “hừ” một tiếng. “Ta nhìn đứa con gái nham hiểm đó thấy ngứa mắt, cho dù làm thiếp thì cũng không xứng với con!”
“Mẫu thân không cần thiết phải để ý đến nàng, chẳng lẽ người còn lo con bị sắc đẹp mê hoặc?” Nói xong, hắn lại lâm vào trầm mặc trước ánh mắt của mẫu thân.
“Thế bây giờ là sao?” Phù phu nhân chăm chú nhìn con trai, không để hắn lảng tránh câu hỏi của mình lần nữa. “Con lúc nào cũng thế, không chịu nghe lời ta mà cưới vợ đi. Giờ còn lôi về một đứa chẳng ra sao, rốt cuộc là con đang cứng đầu tính làm gì đây?”
Hắn tính làm gì? Sắc mặt Phù Trường Khanh xanh lét, hắn cắn chặt hai hàm răng. Sao hắn không biết mẫu thân muốn gì, mà hắn lại không thể không cưới. Tất cả chẳng qua…chẳng qua là…Hắn nhìn theo đầu ngón tay mình đang duỗi ra, chạm nhẹ lên hoa văn tinh tế trên chiếc chiếu, sau đó hắn nói bằng giọng lãnh đạm, hờ hững như mây trôi: “Mùa hè năm nay Quỳnh Cư sẽ cập kê?”
Cưới vợ rất dễ dàng. Hắn không mong đợi gì về chuyện này, từ trước đến giờ đều không. Nghĩ vậy, hắn lại lạnh lùng bổ sung thêm một câu: “Con có thể cưới muội ấy.”
Phù phu nhân bất thình lình nghe thấy con trai đồng ý cưới vợ, mà cô nương hắn định cưới còn là cháu gái của bà thì bà ngẩn ra một lúc, sau đó vẻ mặt mới giãn ra, nở nụ cười. “Thân càng thêm thân” luôn là mong muốn của bà, giờ con trai đã đồng ý thì chẳng còn gì tốt hơn nữa. Bà không khỏi vui mừng hỏi: “Con cưới vợ thật? Quỳnh Cư đúng là một cô nướng tốt.”
“Vâng.” Hắn cúi đầu trả lời một tiếng, đôi con ngươi đen láy lúc này u ám đến mức không có lấy một tia sáng đang nhìn chằm chằm cái chiếu.
Đến xế chiều, theo mệnh lệnh của Phù phu nhân, tát cả tỳ nữ cùng người hầu quét dọn ở Bạch Lộ Viên đều đi hết không còn một ai. Bóng tối như màn sương mù tối tăm bao phủ lòng người, làm quang cảnh mùa xuân ảm đạm hơn. Trong Bạch Lộ Viên không có một ai khác ngoài An Mi đang ngồi cô đơn dưới mái hiên, tay chân đông cứng.
Chắc Phù đại nhân sẽ không tới? An Mi lau nước mắt trên má, sân viện vắng vẻ trở nên mờ ảo sau làn nước mắt.
Sự phẫn nộ của Phù Công và Phù phu nhân không ngừng quanh quẩn trong đầu nàng, khiến nàng cảm thấy nhục nhã, tự ti, và cả một nỗi sợ hãi nặng nề. Nàng đã phạm tội, có thể sẽ làm liên lụy đến Phù đại nhân, thậm chí còn tệ hơn. Phù lão gia đã nói thế nào? Làm trái pháp luật vì tình riêng, khi quân phạm thượng, liên lụy tới Phù phủ…Những chuyện đáng sợ đó đều do nàng mà ra, nàng một thân phạm tội, còn mặt mũi nào mà tiếp tục ở lại Phù phủ?
An Mi vùi đầu vào gối khóc to một trận, cuối cùng nàng nén nước mắt, không đợi trong vô vọng nữa mà lặng lẽ đứng dậy, đi về Trừng Cẩm Viên của Phù Trường Khanh. Trên đường đi, nàng chẳng dám đụng mặt người nào của Phù phủ, lén la lén lút tìm đến nơi, còn chưa đi qua cổng trong thì đã chạm mặt A Đàn đang ra ngoài đổ nước.
A Đàn nhìn thấy An Mi liền nhăn mặt, bực bội nói: “Thiếu gia đã nghỉ ngơi rồi, cô còn tới làm gì?”
An Mi biết A Đàn không thích mình, đành đỏ mặt cầu xin: “Ta muốn cầu kiến đại nhân, phiền cậu.”
A Đàn còn chưa kịp mở miệng đáp thì một tỳ nữ bất chợt chạy đến cổng tròn, nhìn An Mi hành lễ. “An cơ, mời theo nô tỳ vào, công tử muốn gặp người.”
Nàng ngẩn ra, mừng quá đâm sợ, cũng hoang mang thi lễ lại. A Đàn đứng bên thì lạnh lùng nhìn tỳ nữ, chế nhạo bằng giọng khinh thường: “Đi báo nhanh đấy nhỉ, ta đợi đến ngày ngươi ngẩng đầu.”
Tỳ nữ chẳng hề chớp mắt, dẫn An Mi đi vào trong. An Mi cúi đầu đi qua cổng tròn, chỉ nghe thấy tiếng ào ào sau lưng, là tiếng A Đàn hắt nước như trút giận.
Đi vội vội vàng vàng qua rừng phong thấp thoáng như bị mấy che nửa trong nội đình. Ánh sáng của ngọn nên trong phòng xuyên qua lớp giấy trúc hắt lên khuôn mặt nhợt nhạt của nàng. Nàng đứng dưới bậc thềm nhìn ánh sáng ấm áp đó, không nén nổi nước mắt.
Hai tỳ nữ một trái một phải vén rèm mời nàng đi vào. Lúc này Phù Trường Khanh khoác áo ra đón, vạt áo cài nửa, lộ ra dải băng trắng mới được quấn lại trên vết thương. Hắn lặng lẽ nhìn nàng một lát rồi quay người đi vào buồng trong. Nàng cúi đầu đi theo hắn. Đã lâu lắm rồi nàng không đến đây, mùi hương trong phòng vẫn khiến nàng hồi hộp một cách khó hiểu. Nàng nghĩ đến những lời mình sắp nói thì hai mắt lại nóng lên. Phù Trường Khanh ngồi xuống, nàng cũng cẩn thận quỳ xuống, dựa vào đầu gối hắn.
An Mi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt hắn, có ngốc đến mức nào thì cũng thấy sự ảm đạm trong đôi mắt đó. Mắt phải của hắn vẫn còn tụ máu càng khiến gương mặt lạnh lùng hiện lên chút tủi thân như trẻ con. Đến giờ nàng vẫn còn nhớ rõ sự kinh ngạc của mình khi lần đầu gặp hắn, một người như thế này, một người thanh thiết như thần tiên, sao có thể khiến hắn khó xử vì nàng được?
“Đại nhân, hay là ngài…bỏ ta đi.” An Mi quỳ rạp người xuống dưới ánh mắt bất chợt trở nên phẫn nộ của Phù Trường Khanh.
Hắn đứng dậy, mặt mày xanh mét nhìn nàng chòng chọc, một lúc sau mới nhả ra một câu: “Nàng bị người ta vứt bỏ thành nghiện?”
Nàng run rẩy cả người, mím môi lắc đầu. Phù Trường Khanh nhìn thẳng vào nàng, nghiến răng tức giận, sau khi bình tĩnh lại thì cũng hiểu được sự tủi thân của nàng.
“Nàng biết không…” Hắn ngồi xuống, đặt tay lên cằm An Mi. ép nàng ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt lạnh của hắn, nghe rõ những lời độc ác của hắn: “Nàng chỉ là thị thiếp của ta, ta không có giấy bỏ vợ cho nàng.”
Trước khi đôi mắt lộ ra vẻ khiếp sợ thì nàng đã được Phù Trường Khanh ôm vào lòng.
“Vì vậy nàng chỉ có thể hối hận.” Cằm hắn đặt lên vai nàng, giọng nói tuy lạnh lùng nhưng hơi thở phả ra lại ấm nóng. “Khi vừa mới bắt đầu thì ta đã chặt đứt đường lui của nàng, nàng quên rồi à?”
Người nàng run lập cập nhưng vẫn duỗi tay ra ôm lấy lưng hắn, túm chặt lấy áo của hắn, nghẹn ngào: “Nhớ, vẫn nhớ.”
Sao có thể không nhớ chứ! Đêm đó, người đời sính làm vợ, chê làm thiếp, nàng đã chặt đường lui của mình. Đêm đó, lời thề son sắt của hắn, hắn đã hứa cả đời không bỏ nàng. Tình cảm của hai người trước nay vẫn như người mù cưỡi ngựa mù dò dẫm đi trong đêm, do đó mới phải chịu nhiều mệt mỏi và tổn thương, nhưng vì sao vẫn cảm thấy rất đáng?
Phù Trường Khanh vùi nửa mặt vào mái tóc dày của An Mi, ánh mắt trầm lặng nhìn làn sương uốn lượn trên lư hương, làn môi áp bên tai nàng nói nhỏ: “Đã nhớ rồi thì đừng hối hận.”
“Vâng…” Cái ôm ấm áp dần dần làm nàng bình tĩnh lại, xấu hổ ngẩng mặt để mặc Phù Trường Khanh hôn đi vệt nước mắt trên má nàng. Trong căn phòng ánh sáng nến, nỗi bất an lại dâng trào. “Đại nhân, ngài…”
“Hình như từ sau khi ta bị thương, chúng ta đã không ở cùng nhau.” Hắn cười khẽ, lần đến nút áo dưới nách nàng.
“Là…là vì đại nhân bị thương.” Nàng co người trong lòng hắn, đỏ mặt lắp bắp. “Đại nhân, vết thương của ngài còn chưa khỏi…”
Phù Trường Khanh hơi ngẩn người rồi tiếp tục cười xấu xa. “Ừ đúng, vậy lần này phiền nàng bỏ nhiều sức hơn…”
Vì lời ám chỉ lộ liễu của hắn mà An Mi ngượng ngập cắn môi. Vạt áo trước được mở ra, tiếp tục cở đến vạt áo trong màu trắng như tuyết, cuối cùng cơ thể ấm nóng của nàng như con ve mùa hạ dần dần thoát xác, tưới ướt con tim thô ráp đầy mệt mỏi của Phù Trường Khanh.
Khoảng thời gian kiều diễm nhanh chóng trôi qua trong cuộc đời dài đằng đẵng, y như những giọt bơ ngọt, mất một đêm để đông thành núi bơ, khi ánh ban mai đến thì hòa tan trong miệng. Phù Trường Khanh nghĩ rằng hắn yêu nàng, không rõ là bắt đầu từ khi nào nhưng hắn đã để nàng đi vào lòng hắn, làm loạn ý chí của hắn, khiến lồng ngực hắn đau đớn từng cơn nhưng cũng mang đến cho hắn sự thỏa mãn khó nói nên lời.
Rõ ràng bọn họ không giống nhau, dù là địa vị, hoàn cảnh, kiến thức, sở thích, thậm chí hắn nói vài lời sâu xa một chút là nàng không hiểu. Trước đây hắn luôn cho rằng những điều trên rất quan trọng, nhưng bây giờ lại cảm thấy chúng chẳng đáng để tâm. Điều khiến hắn thay đổi suy nghĩ chính là tình yêu?
Sáp nến bị ngọn lửa đốt cháy không ngừng chảy ra. Những tiếng rên rỉ vụn vặt của An Mi tựa như tiếng khóc, da thịt nàng biến thành màu hồng say lòng người dưới ánh nến. Ngón tay Phù Trường Khanh xoa lên những giọt mồ hồi trên người nàng, không quên hỏi: “Còn hối hận không?”
“Không.” An Mi lắc đầu trong mơ hồ, nước mắt lưng tròng nhìn hắn, bất chợt che miệng khó, cúi đầu ấp úng nói: “Chết cũng không hối hận.”
Đôi mắt Phù Trường Khanh như tối lại. Cảm xúc lúc này như một cây trúc uốn cong thân bật ngược trở lại, làm tinh thần cả hai bay bổng, chim phượng sát cánh cùng nhau kêu trên cây ngô đồng, tiếng đàn cầm đang hòa hợp như thủy triều lướt qua, xung quanh là mây bồng bềnh cùng làn mưa lất phất…
Những ngọn nến trong phòng lần lượt tắt, những tiếng hít thở như tơ dần dần nhỏ đi. Phù Trường Khanh ôm nàng trong bóng tối, vén những lọn tóc lộn xộn ra sau, hôn nàng thật sâu. Hai người tìm lại được sự bình tĩnh trong hơi thở của nhau, cùng ăn ý mà cười khẽ, rồi lại thở dài. “Có lúc tiểu nhân nghĩ mình là một con cáo, lén lút đi ăn dưa ngọt của người ta, kết quả là ăn no quá bụng to không ra được nữa…”
Phù Trường Khanh cười lười nhác, vuốt tóc nàng, nói nhỏ: “Thế có ngọt không? Ngon không?”
Nàng ngạc nhiên, mặt thoắt cái đỏ rực. “Ừ, ngon.”
Hắn bèn cúi xuống hôn mái tóc dày của nàng. “Sau này nàng phải cố chịu một chút, đừng để ta quá mệt.”
“Vâng.”
Đêm đó trôi qua rất nhanh, mặt trời vừa mọc đã nhanh chóng chia cắt đôi uyên ương. Khi trời sáng, An Mi giẫm lên sương sớm đi về Bạch Lộ Viên, còn Phù Trường Khanh thì từ canh bốn đã dậy lên triều sớm.
Sau khi về từ buổi triều sớm, hắn lại phải tới phủ Thứ sử làm việc, buổi trưa về nhà thì cùng lúc nhận được hai bức thư. Một bức là thư Kế lại từ Huỳnh Dương gửi đến nói về chuyện điều tra phản loạn kênh Đại Hưng, bức thư còn lại là của muội muội hắn ở trong cung đưa thái giám mang tới.
Phù Trường Khanh liếc nhìn hai bức thư, khóe miệng hơi nhếch lên, cầm lấy bức thư của muội muội mở ra đọc: “Đại ca, chiều tối qua mẫu thân vào cung thăm Kỳ Lân có nhắc đến chuyện huynh muốn cưới biểu muội Quỳnh Cư. Muội mừng lắm, cố ý viết thư chúc mừng huynh. Ngoài ra còn nghe nói gần đây huynh chiều chuộng một người con gái Hồ, còn nạp làm thị thiếp thì muội vừa thấy kinh ngạc vừa thấy quái lại. Con gái Hồ tuy đẹp nhưng đáng ra huynh nên khinh thường họ. Luận về trí thông minh hay thục đức thì Quỳnh Cư làm sao lại không bằng? Mong huynh cân nhắc đừng để người đời lên án. Muội, Phù Đạo Linh.”
Phù Trường Khanh thờ ơ gấp thư lại, vứt lên bàn, trầm mặc một lúc. Đôi mắt hắn vẫn luôn nhìn vào bức thư, sự thất vọng trong ánh mắt chuyển thành bất đắc dĩ, cuối cùng lại là sự thư thái.
Chuyện mà chính hắn cũng không thể hiểu thì sao người khác hiểu được chứ? Nghĩ đến đó, hắn vươn tay lấy chồng giấy làm từ kén tắm, lật lật, láy một tờ rồi viết bốn chữ “Ký lược Bắc Hoang”.
Cùng lúc đó, ở một nơi khác, A Đàn nhắn mặt đi vào Bạch Lộ Viên, vứt bức thư trong tay xuống trước mặt An Mi: “Cũng không biết là ai mà lại gửi thư cho cô.”
An Mi nhặt lên, nhận ra hai chữ “Cổ Nhĩ” trên phong thư thì vừa vui mừng vừa ngạc nhiên mở to mắt. Nàng cười cười mở thử ra nhìn lướt qua một lượt, chỉ nhận ra một vài chữ trong đó nên đành ngẩng đầu cười lấy lòng. A Đàn “Cậu đọc giúp ta được không?”
“Ta là thư đồng của thiếu gia, không phải của cô!” A Đàn hung hăng ôm con chim bồ câu đến hét vào mặt nàng. “Trương quản gia sai ta đưa thư tới thôi, chứ cô là cái thá gì mà dám bảo ta đọc!”
Nàng cúi đầu, vuốt ve bức thư rồi nói: “Cậu không đọc cũng không sao, lát nữa ta cầm thư sang nhờ đại nhân.”
“Cô định mách tội?” A Đàn với bụng tiểu nhân hay lo liền hiểu ra ý khác trong câu nói bình thường của nàng, tức đến mức bóp mạnh con chim bồ câu khiến nó kêu lên.
“Đâu có! Ta không có ý đấy…” An Mi giật mình, trơ mắt nhìn A Đàn đã chạy đi thật xa.
Chạy ra khỏi Bạch Lộ Viên, tâm trạng của A Đàn càng khó chịu, cậu ta quyết định đến chỗ thiếu gia tố cáo kẻ xấu trước. Cậu ta chạy một mạch đến Trừng Cẩm Viên mà Phù Trường Khanh ở, thả con bồ câu xuống, cởi giày ra rồi chạy vào nhà, thấy Phù Trường Khanh đang cúi đầu viết chữ. A Đàn rón rén quỳ xuống, dập đầu nói: “Thiếu gia, A Đàn có chuyện muốn thưa.”
Phù Trường Khanh cầm bút ngẩng đầu lên, nhướng mày hỏi: “Chuyện gì?”
“Người biết không?” A Đàn tiến lên hai bước bằng đầu gối, tới gần trước bàn Phù Trường Khanh. “Ngày trước, người lừa tiền chúng ta ở Huỳnh Dương chính là An cơ!”
Hắn nhíu mày. “Người lừa tiền chúng ta?”
“Là kẻ đâm vào xe ngựa ấy, lừa mất một quan tiền của thiếu gia. Khi ấy người còn bảo em đánh người đó mười roi!” A Đàn chỉ chỉ thái dương của mình. “Thiếu gia có còn nhớ không người còn sai em đánh một roi lên mặt nữa.”
Phù Trường Khanh đảo mắt, hắn đã nhớ ra rồi. A Đàn xưa nay biết đọc vẻ mặt của thiếu gia nhà mình, thấy vậy bèn đắc ý hẳn ra, làm nũng: “Thiếu gia người xem, nàng ta là loại người như vậy, người còn yêu thương làm gì? Nàng ta còn chẳng biết chữ…”
Phù Trường Khanh bực mình lườm cầu ta rồi rút một tờ giấy, viết một câu hỏi mà chẳng cần phải nghĩ, vứt đến trước mặt cậu ta. “Được lắm, nếu ngươi đã đầy bụng chữ nghĩa thì trước khi giải được câu đố này đừng tới gặp ta.”
A Đàn sửng sốt, nhặt tờ giấy lên nhìn thoáng qua, mặt mày liền như đưa đám. “Thiếu gia! Cả đời này người không muốn gặp em nữa à…”
Phù Trường Khanh cười lạnh lùng cảnh cáo làm A Đàn sợ quá chạy trối chết. Hắn nhìn theo bóng dáng thư đồng của mình một lát rồi mới lấy bức mật thư nhận được từ rất lâu về trước trong đống thư trên bàn. Lần này hắn mang một tâm trạng khác khi đọc: “Sư gia tài chính thuế ruộng huyện Huỳnh Dương - An Mi lai lịch không rõ ràng, chỉ có thể tra được người này đầu tháng Chín xuất hiện ở huyện Huỳnh Dương, dung một quan tiền mua một trăm cuốn Địa Tàng Kinh…”
Hóa ra họ đã kết duyên từ lâu.
Khóe mắt Phù Trường Khanh khẽ giật, một nụ cười nở trên môi nhưng trong lòng hắn lại âm ỉ đau. Khi ấy An Mi vừa hay cầm thư đến tìm, nàng ló đầu vào chỗ cánh cửa mở hé. “Ơ? Đại nhân vẫn đang bận à?”
“Chuyện gì thế?” Hắn ngước mắt lên, cất mật thư đi rồi hỏi nhỏ.
“Không có gì, chỉ muốn nhờ ngài đọc một bức thư.” An Mi thẹn thùng. “Vẫn còn nhiều chữ mà tiểu nhân không biết…”
“Được, nàng vào đây.” Phù Trường Khanh nhìn nàng hớn hở đi đến trước mặt, hắn bèn kéo nàng ngồi bên cạnh mình. Hắn không vội mở thư ra mà vươn tay vén tóc ở thái dương nàng, tìm thấy một vết sẹo mờ mờ nơi đó. Hắn tránh ánh mắt khó hiểu của An Mi, khẽ hôn lên vết sẹo.
“Bịch” một tiếng, một cuộn lụa đỏ bị ném đến trước mặt An Mi. Nàng ngẩng đầu lên, nhìn hai người khách không mời mà đến bằng vẻ khó hiểu.
Lần này Phùng, Lật bọn họ dù gì cũng đã cởi giày, mặc quần áo lụa trắng cao ngạo bước vào phòng, vén váy ngồi xuống trước mặt An Mi.
“Chẳng phải ngươi khéo tay hay sao!” Phùng Lệnh Viện nhìn An Mi khiêu khích, mở cuộn lụa đỏ ra. “Chúng ta cùng nhau làm nữ công, thấy thế nào? Cắt nó thành các loại hoa văn, sắp tới chắc Phù phủ cần dùng đến nhiều.”
“Cắt thành hoa văn gì?” An Mi nghe vậy cũng không rõ ý đồ của hai người bọn họ, vẫn ôn tồn đi lấy cái làm đựng đồ may vá tới.
“Tất nhiên là hoa văn uyên ương song hỷ.” Lật Di Hương dịu dàng đáp, còn nhìn sang Phùng Lệnh Viện, cả hai cùng cười. “Lẽ nào ngươi chưa biết Phù phủ sắp có chuyện vui?”
“Uyên ương song hỷ…là ai thành thân?” Nàng buột miệng, sau đó tức khắc trầm mặc hẳn.
“Chính là Phù đại nhân, phu quân của chúng ta, cưới Quỳnh Cư cô nương nhà họ Si ở Cao Bình làm vợ cả.” Lúc này, đôi mắt hạnh của Phùng Lệnh Viện nhìn chòng chọc vào An Mi, muốn nhìn cho ra chút vẻ buồn bã trên mặt nàng.
Không ngờ An mi nghe thế thì chỉ gật đầu, lấy chiếc kéo từ làn đựng đồ may vá của mình, ước lượng trên vải. “Ồ, phải cắt bao nhiêu cái? To khoảng bao nhiêu?”
Bộ dạng yên phận của An Mi khiến hai người Phùng, Lật khá bất mãn. Lật Di Hương nhướng nhướng mày không lên tiếng còn Phùng Lệnh Viện thì nhìn An Mi cười khẩy. “Ngươi bình tĩnh thật đấy.”
“Chuyện đại nhân lấy vợ là chuyện vui thì tất nhiên phải ra sức giúp đỡ.” Nàng cúi đầu, bình thản nói, tay nhanh nhẹn cắt vải. Hai người Phùng, Lật nhìn nhau không hiểu nổi nàng đang nghĩ gì, chỉ thấy nàng không ngừng cắt xoèn xoẹt, thi thoảng dùng kéo cắt không tiện thì nhíu mày dùng tay xé ra, tiếng soạt nhẹ khi lụa bị kéo rách làm người ta buồn bực không thôi.
Bầu không khí nặng nề làm hai người cố tính tới gây sự ngày càng mất tự nhiên, cuối cùng không chịu nổi nữa mới đứng dậy bực bội đi. Từ đầu tới cuối An Mi chẳng để ý gì tới bọn họ mà luôn chăm chú vào chiếc kéo trong tay. Nàng cắt liền một lúc ba, bốn bức, sau đó nước mắt mới lặng lẽ rơi.
Buổi tối Phù Trường Khanh dẫn người hầu đến Bạch Lộ Viên, vào phòng bất ngờ nhìn thấy chữ hỷ đỏ trong cái làn đựng đồ may vá, tức thì nhăn mặt. “Việc này có tỳ nữ trong phủ, không đến lượt nàng phải làm.”
“Đại nhân, ngài cưới vợ là chuyện vui, tiểu nhân góp chút sức cũng là bổn phận.” Nàng nhìn Phù Trường Khanh dưới ánh đèn, trả lời hắn mà hai tay cứ xoắn lại với nhai.
Phù Trường Khanh nghe vậy thì bực bội chẳng biết xả đi đâu, đôi mắt đen lườm An Mi, cười lạnh lùng. “Ta lấy vợ thì nàng có bổn phận gì?”
“Đại nhân.” An Mi cúi đầu, buồn bực vân vê vạt váy. “Tiểu nhân không thể gây thêm phiền phức cho ngài.”
Chỉ một câu nói đã khiến lòng hắn dịu hẳn đi, cũng khiến hắn buồn hơn. Hắn cởi áo ngoài rồi ngồi xuống cạnh nàng, nói nhỏ: “Đúng vậy, nàng không thể gây thêm phiền phức cho ta, cũng không thể ghen tuông vì ta, do đó ta không nên hỏi…trong lòng nàng cảm thấy thế nào.”
Cho dù có biết thì cũng chẳng để làm gì, nhưng mà vẫn cứ muốn biết.
An Mi ngoan ngoãn dựa vào lòng hắn, một tay vuốt ve miếng ngọc bội nằm trên váy. “Chẳng phải đại nhân đã từng dạy ta chuyện gì cũng phải nhẫn nhịn, đừng làm ngài quá mệt đó sao? Ta nghĩ kĩ rồi, từ nay về sau, dù ta phải chịu khổ thế nào cũng không gây thêm phiền phức cho ngài. Ta không có tài năng, học vấn, xuất thân còn thấp kém, giờ chỉ biết làm thế này thôi.”
Phù Trường Khanh vừa ôm An Mi vừa cười cười, trong lòng cảm thấy có gì đó vô hình trung biến mất, tuy bất an nhưng không thể tìm lại được.
Đầu tháng Năm đối với Phù Trường Khanh còn có một chuyện vui ngoài tiết Đoan Ngọ. Mùng Hai tháng Năm là đại thọ năm mươi tuổi của Phù Công, vì thế từ hồi tháng Tư, trên dưới Phù phủ đã bắt đầu chuẩn bị. Tuy hoa mẫu đơn đã gần tàn hết vào thời gian này nhưng Phù Trường Khanh đã viết thư đến các sĩ tộc quyền quý ở Lạc Dương, hoa mẫu đơn mượn tạm được chuyển vào vườn hoa Phù phủ, ngay lập tức trong phủ có đủ các loài hoa đua sắc, đẹp như biển mây nhiều màu.
Sáng sớm hôm nay, cổng thành Lạc Dương vừa mở thì một con ngựa tốt lập tức phi như tên bắn qua cổng Lạc Dương cao sừng sững. Con ngựa có vòng vàng trên hàm thiếc, ngọc khảm trên yên bạc, đằng sau yên còn buộc một cái túi thêu nhiều màu dày cộm. Người cưỡi ngựa trông có vẻ mệt mỏi, quất roi phi ngựa chạy một mạch, tiếng vó ngựa vang lên không ngừng. Bách tính đi chợ sớm nhìn thấy liền nhao nhao lên: “Vải đấy, xem ra năm nay Phù phủ vẫn có vải sớm nhất.”
Đây là một trong những thắng cảnh hầu hạ ở Lạc Dương. Hằng năm, cứ đến đầu tháng Năm là các hộ sĩ tộc đều sẽ sai người của mình ở các trang viên phía nam cưỡi ngựa chuyển vải tươi về Lạc Dương. Các hộ âm thầm đọ nhau, cuộc đua kết thúc khi xe tiến cống vào đến kinh thành. Hoa mẫu đơn tàn vào tháng Tư khi vải về đến kinh thành. Dân chúng Lạc Dương đợi tới lúc hoa mẫu đơn héo úa, vải về đến nơi thì mới thay sang quần áo mùa hè. Đầu hè năm nay, Phù phủ vẫn là nhà dẫn đầu.
Vải được chuyển đến Phù phủ, mấy hôm nay Phù Công thấy mọi người bận rộn đủ chuyện nên đứng mắng trong viện: “Chuyển vải về đây phải đi mất cả nghìn dặm đường, vì sao phải tiêu xài hoang phí, chạy chết mấy con ngựa tốt chỉ vì thỏa mãn dục vọng của cái miệng? Đúng là tiêu pha vô độ! Nếu mấy con ngựa đó ở chiến trường thì biên giới Lương Châu có thể…”
“Ôi chao, phu quân.” Phù phu nhân bất đồng ý kiến với ông, liền cười lấy lòng. “Các nhà khác cũng làm vậy, sao ông cứ bảo thủ mãi.”
“Hừ, mấy thằng ranh ỷ sủng mà kiêu! Thiên uy vốn khó dò, một khi Thánh thượng từ yêu chuyển thành ghét thì họa đến liền!” Phù Công nói xong liền phất tay áo bỏ đi, lòng tức giận, tiệc mừng vải về cũng không xuất hiện.
Ngược lại, Phù phu nhân thì tranh thủ cơ hội Phù phủ được trang hoàng đẹp đẽ, bà chuyển địa điểm tổ chức tiệc vào trong biển mẫu đơn. Hoa mẫu đơn cuối mùa cao hơn đầu người, người tấu nhạc ẩn trong biển hoa chẳng thấy mặt, cũng không biết tiếng sáo trúc uyển chuyển vang lên từ nơi nào. Trên nền hoa, áo quần người người đẹp đẽ, tiếng cười nói rộn rã, ngoài Phù Công thì cả phủ đều tập trung chung vui. Phù đại nhân cố tính mời cả Quỳnh Cư tới, bảo cô nàng ngồi cùng với mình trên cái sạp cạnh gốc mẫu đơn Diêu Hoàng.
Vào những dịp như thế này, An Mi cũng chỉ có thể ngồi chỗ cuối bàn, dáng vẻ tầm thường trông ngứa mắt đối với mọi người. Si Quỳnh Cư ngồi bên cạnh người bác, mắt sáng rục nhìn An Mi vẻ tò mò, cô nàng lắc lắc tay Phù phu nhân, nói khẽ: “Bác à, thị thiếp mới của biểu ca trông đẹp thật đây, con thích đôi mắt và lông mày của tỷ ấy.”
“Hừ!” Phù phu nhân chỉ coi đó là lời nói của trẻ con, bà “hừ” một tiếng rồi cũng chẳng để ý đến An Mi nữa.
Vải tươi được dâng tới bàn, trên bàn mỗi người đều được đặt một đĩa thủy tinh, quả vải đỏ tươi còn cả lá xếp lần với đá bào, lấp lánh dưới ánh mặt trời.
An Mi chưa từng nhìn thấy quả vải nên không dám vội, nàng cúi đầu ngượng ngùng, tay chân lung túng. Tính tình của Si Quỳnh Cư vẫn còn trẻ con, đồ cô nàng thích ăn thì chỉ muốn cả thế gian đều thấy nó ngon, nàng ta không chịu được, trượt khỏi ghế rồi chạy đến trước mặt An Mi láy lòng.
“Muội bóc cho.” Si Quỳnh Cư nhanh chóng bóc một quả vải rồi để quả vải đã bóc vỏ óng ánh nước lên khăn lụa, cười hì hì đưa cho An Mi.
“Cảm ơn.” An Mi nhận lấy bỏ vào miện, hột vải trơn nhẵn liền trợt theo phần nước quả ngọt lịm vào cổ họng, khiến nàng không khỏi ho khan. “Ấy, có hạt…”
Si Quỳnh Cư thấy An Mi vừa ngượng ngùng vừa lúng túng thì ngây thơ bật cười. Nàng ta mặc một bộ áo váy màu trắng thuần khiết, ở eo thắt chuỗi ngọc ngũ sắc, mắt mày như tranh vẽ, răng trắng môi đỏ nổi bật trong rừng hoa mẫu đơn. Tuy còn nhỏ tuổi nhưng nàng ta đã lộ ra dung mạo hơn người.
Tiếng cười lanh lảnh của nàng ta không hề có ác ý nhưng vẫn như gai nhọn đâm vào lòng An Mi, làm nàng đau đớn. Nàng ngẩng đầu nhìn Si Quỳnh Cư phòng khoáng nọ, chỉ biết cười cười vẻ xấu hổ.
Tiếng cười nhạo xuyên qua biển hoa, tuy không to lắm nhưng vẫn khiến Phù Trường Khanh đang ngồi trên sạp chậm rãi đứng lên. Hắn chống gậy đi đến trước An Mi, vẻ mặt khó chịu khiến những người xung quanh lập tức yên lặng hẳn, ngay cả tiếng đàn sáo cũng phải ngừng lại. Phù phu nhân nghiêm mặt, nhìn con trai chằm chằm, bà muốn xem con mình sẽ bao che kiểu gì đây. Không ngờ một người độc ác như hắn lúc này lại không hề làm khó ai, chỉ bình thản dặn An Mi: “Nàng về trước đi, nếu thích ăn thì ta sẽ sai người mang tới Bạch Lộ Viên.”
An Mi cúi đầu cưới áy náy, đứng dậy hành lễ rồi lui xuống. Nàng rời khỏi bữa tiệc như được đại xá.
Buổi chiều lúc tiệc đã tàn, Phù Trường Khanh vẫn ngồi trong phòng viết Ký lược Bắc Hoang để giải tỏa nỗi buồn phiền trong lòng. Lúc hắn đang tập trung toàn bộ tinh thần nhớ lại bản ghi chép phụ thân cho mà hắn đã làm mất ở Đột Quyết thì tỳ nữ trong viện lại vén rèm bẩm khẽ: “Đại công tử, Phùng cơ đến ạ.”
Hắn hơi nhíu mày, gác bút lên giá ngà voi rồi ngẩng đầu nhìn Phùng Lệnh Viện uyển chuyển bước đến.
“Phù lang, chàng thử đi.” Nàng ta ân cần đưa cái bát sứ đến trước mặt Phù Trường Khanh, vẻ đầy mong chờ nhìn hắn. “Chàng đoán xem là gì?”
“…” Hắn nếm thử một miếng, chỉ thấy trơn, ngọt lịm trong miệng, nhưng không có tâm trạng để đoán.
“Phù lang, lâu lắm rồi chàng không đến chỗ thiếp.” Trong đôi mắt hạnh ướt át của Phùng Lệnh Viện có chút thẹn thùng, nũng nịu. “Ả người Hồ kia chẳng có tri thức gì, vì sao Phù lang cứ ở bên nàng ta suốt…”
“Ta muốn ở với ai thì ngươi có tư cách gì mà bàn đến?”
Hắn trợn hai mắt, lạnh lùng nhìn khiến Phùng Lệnh Viện run cả người. Hắn liền đặt bát sứ xuống, quát: “Ra ngoài!”
“Phù lang, rốt cuộc thì nàng ta có gì tốt chứ?” Phùng Lệnh Viện không cam tâm khi phải lui xuống như vậy, ánh mắt bất bình nhìn Phù Trường Khanh. “Thiếp không chịu được khi nàng ta làm mất mặt chàng! Nàng ta có gì tốt chứ! Điều nàng ta làm được cho chàng thì thiếp cũng làm được!”
Nàng có gì tốt? Cuối cùng thì nàng tốt ở đâu… Câu nói này lặp lại hai lần trong đầu Phù Trường Khanh, thoáng cái chọc hắn tức giận bừng bừng. Hắn đứng phắt dậy, túm áo Phùng Lệnh Viện lôi ra ngoài. Phùng Lệnh Viện tái mặt trước sự bất thường của hắn, ôm cổ áo không ngừng kêu khóc: “Phù lang, Phù lang, chàng định làm gì? Chàng thả thiếp ra!”
Phù Trường Khanh chẳng hề để ý đến sự giãy dụa của người thị thiếp, lôi nàng ta ra tận vườn hoa ngoài sân, vặt bừa một nắm hoa lan rồi vứt vào mặt nàng ta. “Ngươi hỏi nàng tốt ở đâu, nàng từng ăn cái này vì ta, còn ngươi có làm được không?”
Lúc hắn nói những lời này, mặt hắn đầy vẻ dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi làm Phùng Lệnh Viện sợ chết khiếp. Nàng ta run rẩy gạt hoa cỏ trên mặt, mắt nhìn Phù Trường Khanh đầy khiếp sợ, người run lập cập như nhìn thấy quái vật, cuối cùng thì òa lên khóc lớn.
Phù Trường Khanh bực mình mắng xong cảm thấy chân trái đau âm ỉ, mới biết răng vừa rồi mình đã quên chống gậy. Hắn lảo đảo lùi về sau hai bước, thở hổn hển, trừng mắt nhìn Phùng Lệnh Viện rồi quát lần nữa: “Lui xuống!”
Phùng Lệnh Viện nghe được lời này lập tức vén váy loạt soạt, đi như chạy ra khỏi Trừng Cẩm Viên. Đợi tới khi nàng ta đi hẳn hắn mới cúi đầu, lùi vài bước rồi ngồi xuống bậc thềm thở sâu. Trên hành lang có trận gió thổi qua, phần nào làm vơi bớt nỗi bực mình của hắn.
“Đại nhân.”
Một tiếng gọi nhỏ dịu dàng vọng đến từ sau lưng làm hắn ngẩn ngơ quay đầu lại. An Mi đang vịn vào cột trên hành lang, nhìn hắn trầm mặc. Ánh nắng chiều xuyên qua cành lá hắt vào người, sắc xanh sắc đỏ ấm áp đều trên làn váy nàng phất phơ theo gió.
“Ta đến cảm ơn đại nhân đã cho đưa vải tới, rất ngon.” Nàng đứng cách hắn rất xa, nói nhỏ.
Phù Trường Khanh nghe không rõ những lời nàng lẩm bẩm nên nhíu mày gọi: “Nàng lại đây.”
Nàng chậm rãi đi đến ngồi bên cạnh hắn, lẳng lặng vuốt ve miếng ngọc bội đeo bên hông.
“Mệt không?” Hắn hỏi khẽ.
“Có, không hiểu vì sao dạo này ta thường rất mệt.” Khuôn mặt tròn trịa vẫn mang theo nụ cười nhẹ. “Nhưng mà vẫn tốt.”
“Ừm, ta cũng mệt.” Hắn chán nản thở dài một hơi. “Đợi qua đợt này có lẽ sẽ tốt hơn. Ta bận nhiều chuyện nên nhiều lúc không thể để ý đến nàng. Những nơi nàng thấy không thỏa mái thì đừng tới.”
Nàng cụp mi mắt, cắn môi cười, ngượng ngùng ấp úng: “Không sao cả, đại nhân.”
Chú thích:
[1]. Tạm dịch: Bầu trời tối đen, mặt đất có màu vàng, vũ trụ bao la, hoang sơ và hỗn độn. Mặt trời lên cao rồi xế dần, mặt trăng tròn sáng rồi lại khuyết, sao Hôm sao Mai chia ra ngày đêm.
[2]. Tạm dịch: Lạnh tới nóng đi, mùa thu thì thu hoạch để tàng trữ cho mùa đông. Tích lại một năm có dư ngày gọi là năm nhuận; dùng quy tắc “lục luật lục lữ” để điều tiết âm dương.