← Quay lại trang sách

Chương 13 Yêu quái nhập người

Nháy mắt đã tới ngày đại thọ của Phù Công, Phù Trường Khanh có thói quen tiêu hoang khó sửa nên tất nhiên đã vung tay tổ chức rầm rộ. Hai mươi năm trước, năm mươi nghìn thuộc hạ mà nhà họ Phù ở Thanh Tề cho áp nhập vào quân đội quốc gia đến nay đã phân bố ở khắp Đại Ngụy. Hàng loạt võ tướng từng lập nhiều chiến công đều là huynh đệ của Phù Công từ năm đó. Bây giờ, các thuộc hạ cũ phái tướng lĩnh đến đưa quà tới tấp. Phù Trường Khanh thích khoe khoang nên đặt luôn một gốc san hô đỏ cao bảy thước ở giữa sân, treo hết những dải lụa đầy màu sắc viết thư chúc mừng lên, tên tuổi của tướng quân các châu, quận của Đại Ngụy liền được treo đầy trên cây san hô, khiến bách tính Lạc Dương tha hồ bàn tán.

Khi Phù Công được thê tử lôi kéo đi vào trong sân thì mới phát hiện ra cây san hô đầy vẻ khoa trương đó, lập tức nổi giận đùng đùng, tuy nhiên vì khách khứa đang ngồi đông vui nên không thể phát tác. Phù Công thong thả đi đến trước cây san hô, nhìn thấy những cái tên quen thuộc trên thư chúc mừng được treo trên đó thì dù có tức giận hơn nữa cũng không thể không than thở: Huynh đệ thân thiết như tay chân đều đã tản mát các nơi, nắm giữ binh quyền lớn, là phúc hay là họa, đều tùy vào thánh thượng…Cả cuộc đời dù ông cẩn thận đến mức nào thì các mối quan hệ của nhà họ Phù đều bị thiên tử nhìn thấu hết.

Phù Công nghĩ đến đây thì không khỏi thở dài một hơi, quay người đối diện với nhóm quý tộc đông vui trong sảnh, phú quý cao sang nhưng lại khiến người ta sợ ghê người.

Tại một phía khác, Phù Trường Khanh biết An Mi nhút nhát nên có ý không để nàng tham gia tiệc mừng thọ, do đó hắn cũng không phái người đến Bạch Lộ Viên. Nếu so sánh với sự ồn ã trong phủ thì cổng và sân Bạch Lộ Viên lại vắng lặng hơn nhiều. An Mi ngồi cô đơn trong phòng, sờ sờ miếng ngọc, lẩm bẩm cười khổ: “Không đi vẫn tốt hơn…”

Khả năng của nàng còn chẳng bằng tỳ nữ Phù phủ, đúng là không ra mặt được…

Miếng ngọc bội hình con chuột ôm quả trứng trong tay trơn mịn, ấm áp, lấp lánh rất đáng yêu. Nàng vừa nghịch nó vừa nghĩ mình tuổi Tý, Phù Trường Khanh tuổi Dần thì lại không nhịn được buồn cười.

Đúng lúc này, Phùng Lệnh Viện bất chợt đi vào Bạch Lộ Viên, tự đi vào phòng tới trước mặt An Mi. “Sao ngươi còn không chuẩn bị đi? Đầu tóc còn chưa chải nữa! Lát nữa lên lễ mừng thọ đừng có làm chúng ta mất mặt theo!”

An Mi giật mình, trả lời nhỏ nhẹ: “Không có người đến gọi ta tham dự, ta không đi đâu.”

“Hừ, ngươi cũng có mặt mũi quá nhỉ, đi tham dự tiệc mừng thọ còn phải có người đến mời?” Phùng Lệnh Viện “hừ” một tiếng, đôi mắt hạnh trừng nàng đầy vẻ căm tức. “Chằng qua cũng chỉ là một thị thiếp, chuyện lớn như chúc thọ Quận công thì chẳng tới lượt ngươi chủ động bảo không đi! Ngươi tưởng chúng ta muốn để ngươi đi chắc? Ngươi nên biết Trung chính đại nhân phủ Tư Đồ hôm nay cũng có mặt, chúng ta còn đang sợ ngươi hại Phù lang đấy!”

An Mi ngây ngốc mở to mắt, hỏi: “Nghĩa là gì?”

“Nghĩa là, Trung chính đại nhân là người phụ trách đánh giá con cháu sĩ tộc và cấp bậc quan viên, có thể tùy ý thăng cấp hoặc giáng cấp con cháu sĩ tộc. Sau khi thăng hoặc giáng cấp thì địa vị cùng bổng lộc cũng theo đó mà thay đổi. Phù lang không nằm ngoài số đó.” Phùng Lệnh Viện nở nụ cười lạnh lùng bên môi. “Cấp bậc của sĩ tộc tổng cộng phân thành chín bậc, tiêu chuẩn đánh giá là dựa vào đức hạnh, tài năng cùng gia thế. Đại nhân sủng ái một ả gái Hồ ti tiện như ngươi thì điểm đức hạnh đã bị trừ rồi, nay ngươi còn làm chàng mất mặt nữa, e là chàng sẽ bị liên lụy, bị giáng cấp vì ngươi!”

Phùng Lệnh Viện nhìn mặt mũi An Mi trắng nhợt thì lòng thầm tự đắc. Dù gì cũng phải dọa ả người Hồ này một chút thì mới bõ tức. Nàng ta độc địa ném lại một câu: “Nhanh chuẩn bị đi, đừng có để chúng ta đợi!”, rồi mới cao ngạo bước đi.

An Mi mở hộp trang điểm ra trong tâm trạng hoảng loạn, nhưng chỉ trừng mắt nhìn gương, lòng rối bời. Nàng chưa bao giờ nghe nói về chế độ lựa chọn quan viên theo chín cấp, đương nhiên cũng không biết chuyện danh tiếng tốt hay xấu thì ảnh hưởng thế nào đến một hộ sĩ tộc. Dù Phù Trường Khanh không quan tâm đến chuyện đó thì một người nhát gan, an phận như nàng sao có thể không để tâm?

Đúng lúc nàng đang do dự cầm chiếc lược thì A Đàn vốn vẫn lượn lờ khắp phủ từ sau khi bị Phù Trường Khanh “giáng chức”, nay trưng bộ mặt tươi cười khinh khỉnh, cầm một bức thư đi vài Bạch Lộ Viên. Cậu ta vẫn không mồi mà tự ý vào như trước, đứng cách một cánh cửa sổ, hô: “An cơ, lại có thư của cô đấy! Khang Cổ Nhĩ gửi tới!”

An Mi hoảng hốt đáp một tiếng, đã thấy A Đàn đi vào phòng trong vẫy vẫy bức thư trước mặt nàng, cười vui sướng khi người khác gặp họa. “Đại nhân đang bận rộn ở bên ngoài, hay là lần này để ta đọc thư giúp cô?”

“Không, không cần đâu.” Nàng nhận ra A Đàn không có ý tốt gì, liền cự tuyệt vừa vươn tay ra cướp lấy lá thư trong tay cậu ta.

Không ngờ A Đàn lại lùi một bước, mở thư ngay, vừa cười hì hì vừa đọc trước mặt An Mi: “An Mi, thấy chữ như thấy người. Khi muội đọc được thư này thì chắc ta đã rời khỏi thế gian nơi người ta thống khổ…”

Giọng điệu hớn hở khi đọc được tin dữ bất ngờ vang lên từ miệng A Đàn. An Mi như bị sét đánh, hai mắt trợn trừng, để mặc A Đàn đọc tiếp: “Ta tưởng rằng mình đủ nhẫn nại, chúng ta có thể giống như cây dương liễu trên sa mạc, dù ở Trung Nguyên khắc nghiệt đến thế nào chăng nữa thì vẫn bén rễ xuống được. Nhưng ta sai rồi! Lúc ta trốn ở đầu đường nhìn Lư lang đón vợ là cháu gái huyện lệnh, ta không thể nào chịu được sự đau đớn và tuyệt vọng này. An Mi, ta không hiểu nổi, sao chàng có thể vui vẻ cười nói? Nụ cười của chàng khiến ta tuyệt vọng, chàng nói trái tim chàng ở chỗ ta, nhưng ta đã không tin được nữa…”

“Đừng đọc, đừng đọc…” An Mi run rẩy, răng va vào nhau lập cập, nàng cảm thấy cả người lạnh toát, ruột gan cũng lạnh. Nàng bịt tai, co rúm lại nhưng vẫn không đổi được một chút thương hại từ A Đàn.

Tiếng đọc thư văng vẳng truyền vào tai nàng: “…Con yêu trong bụng lại đạp ta, nó thật hoạt bát, nhất định nó là đứa bé đẹp nhất thiên hạ, có lẽ sẽ có tóc màu đen và đôi mắt xanh biếc. Một đứa bé đáng yêu như vậy làm ta không nhẫn tâm để nó đến với thế giới, để nó làm nô lệ cho người khác, thật uất ức cho nó. Tiếc là dù ở Trung Nguyên hay là ở quê hương thì cũng chẳng có đất dung thân cho mẹ con chúng ta. An Mi, ta đi đây, sau khi chết chắc hồn ta sẽ bay về quê cũ, muội hãy giữ chiếc lược ta tặng muội cho cẩn thận, nhớ nhớ đến ta.”

“Đừng đọc nữa, đừng đọc…” An Mi trừng mắt hét lên với A Đàn. Nàng gạt hết tất cả đồ trang điểm trước mặt, trâm cài tóc, lược chải đầu rơi đầy đất.

“Hừ!” A Đàn nheo mắt lại, vò vò tờ giấy mỏng thành một cục, vứt đến trước mặt An Mi. “Đã nghe thấy chưa? Người phụ nữ đó chết rồi! Ta thấy kết cục của cô cũng chẳng tốt đẹp hơn đâu. Đúng là đồ đàn bà xấu xa không biết trời cao đất dày, chuyện hay mà cô làm ở Huỳnh Dương đã âm thầm bị truyền ra ngoài, ta đợi để xem báo ứng!”

Đầu óc nàng trắng xóa một mảng, nàng ngồi thừ ra nhìn A Đàn bỏ đi, trong lúc đầu óc hỗn loạn chỉ nghĩ được một chuyện: Khang Cổ Nhĩ chết rồi, Khang Cổ Nhĩ đã chết!

Cái lược, cái lược mà Khang Cổ Nhĩ tặng nàng đâu? Nàng mơ màng tìm kiếm trong đám trẫm cài tóc và lược rơi trên đất, một hồi lâu sau mới nhớ ra chiếc lược gỗ liễu đỏ đó đã mất trên đường cùng Phù đại nhân đi sứ Đột Quyết đầy nguy hiểm kia rồi.

Đúng lúc đó đầu ngón tay nàng chạm vào một vật thô ráp, nó lăn lóc ngay trước mặt nàng. Nàng cầm lên nhìn, lập tức nước mắt trào ra như suối, đây là nhành cây hòe mà Phù Trường Khanh bảo nàng ném đi. Từ sau khi vào Phù phủ, nàng liền giấu kĩ nó dưới hộp trang điểm mà không mang nó theo người nữa. Lần này đổ tung hộp trang điểm ra mới lại nhìn thấy nó.

Nhánh cây hòe lặng lẽ nhắc nhở sự hèn mọn của nàng. Nàng có thể đi đến ngày hôm nay đều là nhờ những con mọt sống trong nó. Nàng vốn có thân phận thấp hèn, không chỗ dung tha, giống như cây dương liễu ở sa mạc, dù có cố gắng cắm rễ xuống đất thì mãi mãi cũng không thể thuộc về đất Trung Nguyên. Phải chăng tương lai của nàng cũng sẽ giống như Khang Cổ Nhĩ? Sẽ chẳng có chỗ cho nàng dừng chân dù là ở Trung Nguyên hay là quê hương…Không, sẽ không giống, mà là càng thảm hơn!

Nàng mở to mắt, trong lúc đầu óc không tỉnh táo vẫn nhớ mãi lời của Phùng Lệnh Viện: “Đại nhân sủng ái một ả gái Hồ ti tiện như ngươi thì điểm đức hạnh đã bị trừ rồi, nay ngươi còn làm chàng mất mặt nữa, e là chàng sẽ bị liên lụy, bị giáng cấp vì ngươi!”

Lúc này, ngoài cửa có bóng người, giọng nói cay nghiệt của Phùng Lệnh Viện vang lên: “Ngươi đã chuẩn bị xong chưa? Còn không nhanh lên chút! Lẽ nào còn muốn bọn ta đợi ngươi? Hừ, chỉ e sau hôm nay Phù lang sẽ trở thành trò cười ở Lạc Dương…”

Nàng nén khóc cắn môi, không đáp lời. Ngón tay lạnh lẽo run rẩy dần dần nắm nhánh cây. Phùng Lệnh Viện ở bên ngoài không nghe thấy tiếng nàng liền đập cánh cửa vẻ mất kiên nhẫn, đang định nổi cáu thì bị Lật Di Hương ngăn lại. Nàng ta cười khẽ. “Giục người ta làm gì, chúng ta đi trước. Nếu không lát nữa có vài thứ quan trọng lại không kịp chuẩn bị…”

Phùng Lệnh Viện nghe thấy vậy thì bật cười khúc khích, lập tức đi cùng với Lật Di Hương.

Bên trong phòng, An Mi đầu tóc rũ rượi, vẫn còn năm chặt nhánh cây hòe, trái tim đau đớn như bị dao đâm còn văng vẳng lời của Phù Trường Khanh: “Đừng làm ta quá mệt…ta cũng rất mệt…”

Mệt…mệt…có ai không mệt? Mọi người đều mệt, làm sao mới tránh được khó khăn trước mắt? Danh tiếng của sĩ tộc như một tòa núi cao nguy nga đối với nàng, quả thật nàng không thể trèo qua nổi.

Nàng bắt đầu khóc, muốn ra ngoài tìm Phù Trường Khanh nhưng những tiếng ồn ào bên ngoài Bạch Lộ Viên như một tấm lưới kiềm chế chân tay nàng. Sự tuyệt vọng trong căn phòng đều ngưng tụ vào mảnh giấy báo tin Khang Cổ Nhĩ chết kia, trái tim nàng rối loạn. Cuối cùng, nàng không biết thế nào mà lại ngơ ngẩn lắc lấy một con mọt trong nhánh cây, cũng chẳng nhìn nó mà bỏ vào miệng nuốt luôn.

Sau khi nuốt con mọt, An Mi cảm thấy một cơn buồn nôn trào lên, nàng gập người ho mấy cái, sau đó nằm trên đất lật người mấy lần thì dần dần không phát ra tiếng động nào nữa.

Thời gian dường như ngừng lại, tiếng ồn ã ngoài kia như ngày càng xa xôi. Khi ánh mặt trời xuyên qua song cửa dần dần chiếu từ đôi lông mày đến hai mắt đang nhắm chặt thì người đang nằm cứng đờ trên đất bỗng nhiên mở bừng mắt, nhìn chằm chằm lên trần nhà một lúc lâu.

Hóa ra năm giác quan vốn không có khi là một con mọt chợt trở nên rõ ràng. Thị giác, thính giác, khứu giác, vị giác và xúc giác mà nó trông mong suốt ba trăm năm qua theo từng hơi thở đi vào cơ thể rồi lan ra tứ chi cùng các khớp xương của An Mi, dẫn tới một cơn đau nhói vô cùng chân thật. Vì sự đau đớn này mà nàng ta kích động, thân thể bắt đầu run rẩy, cổ họng rung rung như chim oanh thử giọng trước khi hót.

“Hóa ra có mắt là cảm giác như thế này.” Con người nàng ta dần dần chuyển động, sau đó nàng ta há miệng, giọng nói cứng ngắc vì chưa tìm được giọng điệu phù hợp. “Thì ra dùng lưỡi để nói là cảm giác này…”

Thân thể nàng ta dần dần vặn vẹo như một con sâu uốn éo trên đất nhưng lại không thể nào tiến hay lùi như mong muốn.

Thế là nàng ta lại tìm ra chân và tay, cuối cùng phát hiện ra cơ thể này có đầy các khớp xương cứng rắn, liền thử chầm chậm đứng dậy trên mặt đất.

Cặp mắt lanh lợi đang xem xét tỉ mỉ chung quanh, hợp nhất những hình ảnh đó trong đầu với hình dáng của từng đồ vật. Nhặt đồ trang điểm dưới đất lên, nàng ta nhìn vào gương, không ngừng thay đổi biểu cảm trên khuôn mặt, cuối cùng nở nụ cười quyến rũ. “Cái vỏ ngoài này rất được…Thanh Phù, Hoa Ngôn, Hồ Phủ, Long Uyên, các huynh đã làm rất tốt…”

Nàng ta buộc lại mái tóc, miệng ngâm nga một giai điệu quái dị. “Kìa sao lấp lánh: mở gương đấy mà. Mây xanh rối loạn: mái tóc xõa ra…”

Những hộp trang điểm rơi đầy đất được nàng ta lần lượt mở ra tò mò ngửi son môi, phấn, chì kẻ mắt…rồi lẩm bẩm nói: “Trong tráp có nhiều đồ trang sức, khuôn mặt được thoa phấn phủ hương…”

Lấy đầu ngón tay chấm một chút son đỏ thắm, khẽ bôi lên môi, nàng ta nhìn đi nhìn lại mình trong gương. “Môi đỏ, ngón tay trắng đều đặn, bông phấn quệt đi giọt mồ hôi…Đôi lông mày lá liễu chấm phẩm xanh đen, miệng anh đào nhỏ tô làn son mỏng đỏ rực…”

Dần dần khuôn mặt được trang điểm xong xuôi trong tiếng ngâm nga, nàng ta chọn một mẫu hoa văn làm từ lông chim trả trong cái hộp nhỏ đựng hoa văn, đưa nó lên đầu lưỡi chấm chấm rồi dán lên giữa hai hàng lông mày. “Ánh sáng trang sức lấp lánh trên khuôn mặt, cài đầu được chiếu sáng càng xanh biếc…”

Người con gái đẹp hiện lên trong gương đã trang điểm xong, mỗi cái nhíu mày, mỗi một nụ cười đều vô cùng quyến rũ. Nàng ta xoay nghiêng mặt, cảm thấy hài lòng, đang định đứng dậy thay đồ thì bất chợt ghé sát vào gương, bóc đi hoa văn màu chàm giữa trán. Tiếng nói du dương như chim sơn ca bỗng đổi thành giọng già nua của Trương quản gia, phát ra từ cổ họng: “Ôi trời, cái khăn này ngài cũng phải đổi đi, công tử nhà chúng ta ghét nhất màu chàm…”

Sau khi mặc bộ váy dài màu xanh nhạt và đeo dây lưng màu vàng nhạt quanh cái eo nhỏ nhắn, “An Mi” thong thả đi hai bước trong phòng, cúi người nhặt nhánh cây hòe từ dưới đất lên.

“Lại ngủ mê man rồi hả?” Nàng ra nâng tay lên, hai mắt nhìn chằm chằm vào nhánh cây hòe, cười khẽ. “Ngươi biết không, điều bọn ta ghét nhất ở ngươi, hoặc nói là ghét nhất ở người phàm trần chính là các ngươi thật sự không biết quý trọng. Nỗi khổ khi tu luyện ba trăm năm trong tăm tối cũng không đổi được một cơ thể, ấy vậy mà các ngươi nói bỏ là bỏ. Ngươi có hiểu cái miệng mềm gặm gỗ cứng là cảm giác như thế nào không? Trong không gian hỗn độn, bốn bề không có gì ngoài gỗ hòe, chẳng nhìn thấy gì, chẳng sờ thấy gì. Huynh đệ cùng tu luyện ba trăm năm bị ngươi nuốt vào bụng chỉ vì những lý do nực cười. Đối với bọn ta mà nói thì không chỉ là không công bằng…”

Nàng ta cứ nói mãi đến khi nước mắt trào ra, những giọt nước mắt trượt lên lớp phấn để lại vệt hồng nhạt. Sau đó, đôi môi nàng ta kề sát nhánh cây, thổi nhẹ một cái, giọng nói giục giã, lạnh lùng: “Tỉnh chưa? Ngươi có thể tỉnh lại được. Lần trước, chẳng phải ngươi cũng tự tỉnh giữa chừng đấy thôi?”

Quả nhiên, một tia ánh sáng màu xanh lục tỏa ra từ nhánh cây hòe sau khi được nàng ta thổi vào. Như nghe được tiếng động phát ra từ bên trong, nàng ta híp mắt cười, nói: “Đừng sợ, hồn của ngươi chỉ tạm thời bị nhốt trong nhánh cây. Chẳng phải ngươi muốn ta giúp ngươi vượt qua cửa ải khó khăn này sao? Ta thấy lần này phải để ngươi đi nghe một vài chuyện mới được.”

Nói xong, nàng ta vừa cười vừa nhét nhánh cây vào trong áo, thướt ta đi ra ngoài.

Giờ đã là chiều tối, khách khứa đến Phù phủ chúc thọ đã về từ lâu nhưng khắp phủ vẫn giăng đèn kết hoa, tiếng nhạc vẫn còn réo rắt. Già trẻ trong phủ đang tập trung ở viện của Phù Công, vui vẻ ăn tiệc gia đình. Trên sân, tôi tớ đông đúc, ai nấy đều mặc quần áo đẹp đẽ, binh lính thì oai phong lẫm liệt, trông dáng vẻ có chút đáng sợ. Các tỳ nữ bê mâm mạ vàng đi vội vàng qua hành lang, hoa mẫu đơn trong vườn nở rộ, đầy ức sống trong buổi hoàng hôn cùng ánh lửa ở sân. “An Mi” lẳng lặng đứng ở hành lang, mở to mắt ngắm nhìn cảnh sắc nhân gian với dáng vẻ cực kỳ hứng thú.

Nhưng không ngờ nàng ta lại cản đường đi của người khác.

“Này, cô đứng ở đây làm gì? Còn không mau tránh ra!”

Nàng ta quay đầu lại, nhìn thấy một thiếu niên tóc để chỏm khoảng mười ba tuổi, đang nhăn mặt mày hiện rõ vẻ không vui. Nàng ta hơi ngây người, đã nhớ ra giọng nói chói tai và gay gắt này nhưng lại trả lời cậu ta bằng một nụ cười, rồi mới nói: “Ồ, hóa ra là cậu, đa tạ.”

Một câu không đầu không cuối khiến A Đàn ngây ra, đôi con ngươi đen láy đảo quanh liền phát hiện cô giá người Hồ trước mặt không giống với trước, lẽ nào bị người ra chọc điên? Nếu không thì sao mới giây trước còn bị cậu ta bắt nạt mà co rúm, bây giờ thì lại chẳng thấy có vẻ sợ sệt gì, ngược lại còn mang thần thái cao ngạo bức người?

Vóc dáng của người Hồ vốn cao, một An Mi không e dè gì, cứ đứng cười khanh khách trước A Đàn làm cậu ta thấy sợ đến sởn gai ốc. Cậu ta vô thức lùi về sau hai bước, ra vẻ hung dữ quát một câu: “Cô biết điều một chút cho ta!” Nhưng chỉ một giây sau, cậu ta đã quay người đi mất.

“An Mi” cười toét miệng, tự ý đi vào nhà chính. Lúc này, cái mành xanh trong nhà được cuốn lên một nửa, nến đỏ chiếu sáng trưng. Nam nữ ngồi đầy phòng đang vui vẻ ăm uống, nói chuyện thì bất chợt thấy cô nàng người Hồ là An Mi thong thả đi vào, ai nấy đều khó tránh khỏi kinh ngạc.

Chỉ có hai người Phùng, Lật là có vẻ mặt đắc ý, âm thầm nhìn nhau cười.

Phù Công đang ngồi trong bữa tiệc nhìn rõ người mới tới thì sắc mặt thoáng cái xấu hẳn mấy phần. Phù Trường Khanh ngồi bên nhíu mày khó hiểu, rõ ràng hắn chưa từng bảo nàng đến, sao nàng còn cố tình đến đây? Cuối cùng, Phù phu nhân lên tiếng chất vẫn đầu tiên: “Cả ngày hôm nay không thấy ngươi đến mừng thọ, bây giờ đến làm gì?”

Tiếng đàn sáo trong nhà im bặt, sự im lìm bao phủ. Mặt mày vợ chồng Phù Công u ám nhìn người bên dưới, còn hai đệ của Phù Trường Khanh nhìn nhau không biết phải nói gì, Si Quỳnh Cư được mời tới không dám thở mạnh. Phù Trường Khanh thấy tình hình như vậy thì bực mình, đang định lên tiếng bảo vệ An Mi thì lại chợt nhìn ra sự khác lạ nhờ vẻ thản nhiên của nàng. Điều bất ngờ này làm tim hắn thắt lại, mặc nàng đi đến trước mọi mặt người.

“Tiện thiếp tư chất kém cỏi không dám ra ngoài gặp ai, không dâng rượu mừng thọ lão gia đúng lúc, quả thật là lỗi lầm của tiện thiếp. “An Mi” vén váy, mặt mày nghiệm túc đi đến trước bàn Phù Trường Khanh mượn tạm một chén rượu, rồi đến chỗ ngồi của Phù Công hành lễ vô cùng duyên dáng, cúi đầu ngâm: “Như trăng còn đó, như trời lên cao, như thọ bằng núi Nam, không tan không rã, như tùng bách tươi tốt. Chúc ngài phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn…”

Cả phòng nghe thấy lời chúc này của nàng ta thì đều ngạc nhiên, chỉ riêng Phù Trường Khanh là có sắc mặt thâm trầm, hai bàn tay nắm chặt thành quyền trong tay áo.

Dù Phù Công có hận An Mi đến thế nào đi chăng nữa thì trước một hồi nịnh nọt như thế cũng không thể phát tác ra được, đành nhẫn nhịn, ra lệnh cho tỳ nữ sắp xếp một chỗ ngồi cho “An Mi” ở cuối bàn tiệc. Nàng ta lại thi lễ cảm ơn rồi mới quay người đi đến chỗ Phùng Lệnh Viện ngồi xuống. Phùng Lệnh Viện vừa ghen ghét vừa oán hận An Mi, lúc này quay đầu ra hiệu cho tỳ nữ của mình. Tỳ nữ đó liền ngoan ngoãn gật đầu rồi rời đi, không lâu sau, mấy người hầu dâng thức ăn lên cho “An Mi”, trên đĩa mạ vàng xếp đầu cá chép xát mỏng, cuối cùng còn có một món ăn do tỳ nữ của Phùng Lệnh Viện đưa tới, khi mở nắp thì ló ra là một đĩa hoa cỏ.

Phùng Lệnh Viện lấy tay áo che miệng, cười phì một cái. Khi người đều chú ý đến đĩa hoa cỏ trước mặt “An Mi” thì nàng ta mới giễu cợt bằng giọng cố ý nói to: “Nghe nói An cơ thích ăn thứ này, đúng không? Ta có lòng nhổ lên từ vườn đấy, An cơ không phải khách sáo.”

Lật Di Hương ngồi bên trái Phùng Lệnh Viện liếc thoáng qua đĩa cỏ dại một cái, nhưng chỉ cười nhẹ.

Cả căn phòng im lặng như tờ, Phù Trường Khanh lặng lẽ trừng mắt nhìn Phùng Lệnh Viện, trong đôi mắt đen láy ẩn hiện sát ý. “An Mi” ngồi cuối bàn lại chỉ khẽ cười khi bị làm nhục công khai. “Tỷ đúng là đã coi trọng ta.” Nàng ta cầm một nhánh cỏ huệ, chẳng thèm nhìn Phùng Lệnh Viện mà nhìn quanh phòng. “Tuy tiện thiếp ngưỡng mộ các bậc hiền triết, có lòng “sáng sớm uống sương ngọt trên hoa mộc lan, tối về lại ăn cánh hoa cúc núi”, nhưng sao dám bắt chước? Tiện thiếp biết rõ rằng các vị hiền đức coi tùng trúc là cái chí, cỏ thơm là cái đức, vì vậy chỉ một lòng bảo vệ chín vườn hoa lan, trăm mẫu cỏ huệ của Phù phủ, không dám phá hoại chút nào.”

Phùng Lệnh Viện không ngờ An Mi có chiêu này, đôi mắt hạnh kinh ngạc trợn trừng, mặt mày ngày càng khó coi.

“Cỏ huệ, cỏ túc, bạch chỉ, đỗ hành, bệ lệ đều là những tên cây nổi tiếng trong cuốn Sở từ.” “An Mi” phân biệt từng loại hoa cỏ trên đĩa, sau đó cảm thán: “Đáng tiếc thiếp có lòng yêu hoa cỏ nhưng lại bị đổ tiếng xấu…Phùng cơ nghe nói ta thích ăn chúng, có lẽ chỉ là lầm lẫn thôi.”

“Dù là nghe nhầm thì hành động của Phùng cơ ngày hôm nay cũng rất vô lễ.” Phù Trường Khanh đang ngồi trên sạp chợt mở miệng, hai mắt nhìn Phùng Lệnh Viện không có chút ấm áp. Hắn cười lạnh lùng. “Đường đường Phù phủ ta sao có thể chứa chấp kẻ không biết quy tắc như vậy?”

Lần này Phù Công ngồi đầu không hề thiên vị, nghiêm khắc trách mắng Phùng Lệnh Viện: “Đúng là không có quy củ gì cả, cây cỏ trong vườn đều được người làm vườn tận tâm chăm bón là để cho ngươi tự tiện nhổ lên sao?”

Phùng Lệnh Viện hốt hoảng. Nàng ta tuyệt không ngờ mấy loại cây cỏ tạp nham trong Phù phủ cũng có thể gây ra tội, ấy vậy mà một chút sơ hở đó lại khiến An Mi từ thế bị động trở thành chủ động, giáng nàng ta một cú trí mạng.

“An Mi” cúi đầu im lặng nhưng trong lòng lại cười chế giễu, nếu muốn tồn tại ở Phù phủ tàn khốc thì những cọng cỏ dại tầm thường càng không thể coi nhẹ. Nghĩ vậy, nàng ta bèn ngẩng đầu, mỉm cười, mắt trong veo nhìn Phù Trường Khanh nhưng hắn chỉ đối diện với nàng ta một giây rồi hờ hững nhìn sang nơi khác.

Đám cỏ cây nực cười được tỳ nữ vội vã mang xuống, Phùng Lệnh Viện khóc sướt mướt cũng bị đuổi đi, bữa tiệc gia đình nhanh chóng trở lại ồn ã, mọi người vui vẻ ăn uống nói cười nhưng ai nấy đều có một bụng tâm sự riêng.

Đến nửa đêm tiệc tàn, “An Mi” mang theo ánh sáng mờ mờ của trăng sao mà một mình đi về Bạch Lộ Viên, lẳng lặng ngồi trên bậc thềm. Nàng ta không thắp đèn, ngẩng đầu nhìn trăng non treo trên bầu trời, lôi nhánh cây ra giơ đến ngang miệng. “Vừa nãy ngươi đều nghe thấy rồi chứ? Đến một nhánh cỏ trong Phù phủ cũng không phải là không tên không họ. Thật ra thứ không nên xuất hiện ở đây nhất chính là ngươi.”

Trong bóng đêm, nhánh cây hòe hắt ra chút ánh sáng màu xanh lục, phản chiếu lên đôi mắt lạnh như băng của “An Mi”. Nàng ta mơ màng nhìn về phía trước rồi lại bật cười, nói nhỏ: “Rõ ràng ngươi có năm cơ hội để không rơi vào ngày hôm nay nhưng cuối cùng ngươi vẫn lựa chọn thả ta ra. Biết vì sao không? Là vì ngươi hoàn toàn không xứng với nơi này, không xứng với hắn. Sự yếu đuối của ngươi làm hắn phiền não, cũng làm chính bản thân ngươi sức cùng lực kiệt. Không có sức mạnh của chúng ta thì ngươi chẳng là gì hết. Chuyện đến ngày hôm nay ngươi còn không chịu tin? Vậy tiếp sau đây ta sẽ cho ngươi nghe tận tai.”

Nàng ta nói một hơi xong, cười cười nhét nhánh cây vào trong áo, lẳng lặng đứng dậy đón gió nam lúc nửa đêm.

Có tiếng lộc cộc từ xa vọng đến, càng ngày càng gần, một chiếc đèn lồng giấy chiếu sáng được cả ba thước chầm chậm đi vào Bạch Lộ Viên. “An Mi” đứng im không nhúc nhích, nhìn người đang cầm đèn đi về phía mình, hai mắt hơi híp lại do ánh sáng từ đèn lồng, trầm mặc không nói gì.

Phù Trường Khanh một mình xuất hiện ở Bạch Lộ Viên, không có người hầu theo cùng. Hắn đứng trong sân, đôi mắt lạnh đối diện với cô gái người Hồ trước mặt, cả người toát ra sự tức giận dường như khiến cả Bạch Lộ Viên nho nhỏ cũng trở nên lạnh lẽo.

“Ngươi không phải nàng.” Cuối cùng, hắn lên tiếng phá vỡ sự im lặng, ánh mắt sắc bén như nhìn xuyên qua lớp da thịt của “An Mi”. “Nói đi, đồ sâu mọt, ngươi là loại yêu quái gì?”

Vào khoảnh khắc đối đầu gay gắt này, nàng ta bất chợt thở dài não nề rồi nước mắt trào ra.

“Ba trăm năm, Phù lang, chúng ta đã có thể gặp lại.”

Cái lý do ba trăm năm làm Phù Trường Khanh bùng nổ. Hắn nắm chặt cây gậy, cười nhạo “An Mi”. “Ba trăm năm? Ngươi cho rằng ta cũng là yêu quái giống ngươi?”

“Ba trăm năm trước tất nhiên chàng không phải là chàng bây giờ, ta cũng không phải là ta hiện tại.” Nàng ta khép mí mắt, từng giọt nước mắt chảy qua gò má. “Ba trăm năm trước, chàng ở kiếp trước viết lên thẻ gỗ một bài thơ, nước mắt của chàng rơi trên những nét chữ, cho ta linh khí đầu tiên. Vì vậy trên thế gian này, không ai bận lòng về chàng hơn ta, cũng không ai hiểu chàng hơn ta. Mỗi khi chàng cô đơn, mỗi một cái nhắn mày, mỗi một nụ cười, mỗi giọt lệ, mỗi lần than thở khi chàng cầm sách…ta đều biết cả.”

“Nếu những lời ngươi nói là thật thì kiếp trước ta quả là một kẻ hay than thở?” Hắn chau mày, lạnh nhạt hỏi. “Vậy ba trăm năm trước ta là ai?”

“Thái tử bị phế truất, chịu sự giam cầm cả đời. Ngày ấy, mẫu hậu của chàng thất sủng vì bị gièm pha, hãm hại. Hoàng đế tàn nhẫn đày người vào lãnh cung, còn chàng cũng bị tước danh thái tử, sửa hiệu thành Kỳ Vương. Đệ đệ cùng cha khác mẹ của chàng sau khi lên ngôi, do ghen ghét nên đã hạ chỉ giam chàng trong cung Kỳ Vương, đến khi chàng ba mươi ba tuổi thì buồn bực mà chết.”

“Kỳ Vương triều Trần[1]?” hắn thầm nhẩm tính, đoán ra được một nhân vật như vậy trong sử sách, rồi lại hỏi: “Còn ngươi tên là gì?”

“Ta là một bài thơ chàng viết, căn bản không có tên.” Mọt cười khẽ. “Nhưng đã ba trăm năm trôi qua, cung điện triều Trần ngày đó đã sụp đổ từ lâu, linh khí của ra nương nhờ trên thân một cây hòe nghìn năm tuổi, dần dần biến thành thân con mọt. Ngày nay ta tên là Đỗ Thục.”

“Mọt trong sâu mọt?”

“Đỗ của đỗ quyên2.” Đỗ Thục không để ý đến lời chế giễu của Phù Trường Khanh, chỉ thản nhiên cười. “Phù lang, ta biết chàng sinh năm Tân Dậu, năm tuổi học vỡ lòng, sáu tuổi có thể làm thơ, còn nhớ bài thơ đầu tiên chàng làm không…”Tiêu dao du xuân không, dung tục dữ lục trì a. Bạch bình khai tố diệp, chu thảo mậu đan hoa3.” Dù ta chưa từng xuất hiện bên chàng nhưng trên thế gian này, không ai hiểu chàng bằng ta.”

1. Trong tiếng Trung, chữ “Mọt” và chữ “Đỗ” đồng âm.

2. Tạm dịch: Thong thả du xuân trong ngày trời trong, hồ nước xanh thẳm, bèo xèo lá, cỏ tốt tươi, hoa đỏ thắm.

Lúc này, gió đêm thổi đến khiến chiếc đèn lồng khẽ đung đưa, Phù Trường Khanh khép hờ mắt dưới ánh đèn dao động, nụ cười mỉa mai vẫn giữ nguyên trên mặt. “Nếu ta là thái tử thời Trần – người khiến ngươi nhớ mãi không quên thì sao câu đầu tiên người gọi ta lại là “Phù lang”? Vị thái tử ba trăm năm trước đó dường như không phải họ “Phù”?”

“Chuyện đời trước đã tan biến như mây khói, đời này chàng sinh ra ở nhà họ Phù tại Thanh Tề nên ta gọi chàng là Phù lang…đã hai mươi năm.” Hai mắt Đỗ Thục đẫm lệ, ánh nhìn mang theo tình cảm đậm sâu.

“Cho dù lời của ngươi nói là thật thì ngươi cũng chỉ là một hàng chữ ta viết bừa ở kiếp trước, vậy thì kiếp này ta và ngươi không có quan hệ gì, cái vẻ thâm tình này của ngươi có liên quan gì đến ta?” Hắn cười lạnh lùng, đôi con ngươi đen láy chỉ có sự vô tình như cũ. “Chuyện kiếp trước kiếp này có hay ho đi chăng nữa thì tiếc là trong mắt ta, ngươi vẫn thoáng hiện lên hình dạng lúc ngươi là con mọt.”

Dường như Đỗ Thục bị lời nói độc địa của hắn làm tổn thương, cơ thể hơi co rúm lại. Nàng ta cúi đầu, thướt tha bước đến trước mặt hắn. “Phù lang, tuy chúng ta không có liên quan gì nhưng lại có duyên với nhau. Vì ngày hôm nay mà ta tu luyện khổ nhọc ba trăm năm, những vất vả trong đó làm sao chàng biết? Phù lang, chàng không thể vì ta không xuất hiện sớm hơn mà phủ nhận tấm chân tình của ta.”

Nói chuyện với một con mọt khéo ăn khéo nói quả nhiên là tốn sức. Phù Trường Khanh vẫn bị thương chưa khỏe hẳn nên hắn cảm thấy mệt mỏi rã rời. Hắn tìm đại một tảng đá trong đình rồi ngồi xuống, đặt đèn lồng giấy bên chân, lòng thầm nhủ: Con mọt này chắc là mọt học giả, đúng là “lời nói tinh vi tế nhị thì ngay bậc rất thông minh cũng khó mà hiểu được”. Còn tình cảm của nàng ta với hắn đậm sâu bao nhiêu thì chỉ cần nhớ lại lúc gặp nạn ở thảo nguyên, và khi con mọt thứ tư đâm hắn bị thương nhưng nàng ta đều không xuất hiện là biết.

Người ở bên hắn từ đầu tới cuối chỉ có một mình An Mi mà thôi.

Hắn hiểu rõ trong lòng như thế, nhưng kinh nghiệm đối nhân xử thế bao năm khiến hắn không dễ dàng để lộ suy nghĩ sâu thẳm trong nội tâm. Hắn chợt nghĩ đến một vấn đề, bàn hỏi Đỗ Thục: “Ngươi nói ta vô tính, ngươi nặng tình, vậy bốn con mọt trước đó thì là gì đây?”

Đỗ Thục ngẩn người, nhìn hắn chằm chằm rồi chậm rãi nói: “Bốn con mọt đó là bạn tu hành của ta, được linh khí của thương nhân, thuyết khách, thực giả và du hiệp tạo thành.”

Quả nhiên không khác gì hắn đoán. Phù Trường Khanh nghe xong thì nhếch miệng cười. “Theo ta, bốn con mọt ba trăm tuổi đó mới thật sự là bạn bè mà ngươi nên quý trọng. Có câu “vật họp theo loài”, mà các ngươi còn ở bên nhau những ba trăm năm.”

Đỗ Thục cụp mí mắt để che giấu ánh sáng lóe lên trong mắt, chỉ khẽ than thở: “Chàng nói cũng không sai, có điều thân là mọt thì bắt buộc phải sống nhờ vào cây hòe, trăm việc đều không như mình muốn là được. Tuy năm con mọt chúng ta từng thân thiết nhưng lại bị Thần Hòe tặng đi cứu người, nói phân tán là phân tán ngay được.”

Phù Trường Khanh xưa nay vốn thiếu sự thông cảm, hắn chỉ lo hỏi cho ra nghi ngờ của mình mà thôi, nghe xong câu trẻ lời của nàng ta cũng chẳng thể hiện gì trên mặt, nói tiếp: “Người thiếp này của ta nhát gan sợ gây ra chuyện, lúc gặp rắc rối chỉ biết đi ăn mọt. Hôm nay cũng chẳng biết vì sao nàng thả ngươi ra. Ta hỏi ngươi, nàng ở đâu rồi?”

“Nàng?” Đỗ Thục tái mắt, dường như không thể chấp nhận nổi sự cố chấp của hắn, mắt lại trào lệ. “Linh hồn của nàng ta tạm thời bị áp chế, mười ngày sau, khi hồn phách ta bị cơ thể này ăn mòn hết thì tự nhiên nàng sẽ trở về.”

“Ồ, mười ngày…” Đúng là phù hợp với lồi kể của An Mi lúc trước. Phù Trường Khanh trầm ngâm một lát rồi gật gật đầu, hai mắt vẫn không hề có sự cảm thông.

Trong màn đêm mông lung, Đỗ Thục nhìn người đàn ông hờ hững, vô tình trước mặt, cuối cùng không kìm được bật khóc, quỳ trước đầu gối hắn. “Phù lang, ba trăm năm trước ta được sinh ra từ nét mực của chàng, lẽ nào đối với chàng duyên phận kiếp trước thật sự không đáng giá? Nàng ta có thể hiểu chàng hơn ta không? Thân phận, địa vị, tri thức và sở thích của hai người khác nhau một trời một vực, cứ phải miễn cưỡng chiều lòng nhau không mệt sao?”

Phù Trường Khanh nghe vậy thì hơi ngẩn người, lòng như mặt hồ phẳng lặng chợt bị một cơn gió thổi làm nổi lên từng gợn lăn tăn. Lời của Đỗ Thục đã chạm vào một nơi sâu thẳm trong đầu hắn, bọc lấy trái tim hắn một cách kỳ lạ, dường như vào một thời điểm nào đó rất lâu về trước, hắn cũng từng nói như vậy: Ai lại đồng ý bỏ một người hiểu mình để chịu đựng một người không hề giống mình?

Sự do dự chỉ trong một giây đó bị Đỗ Thục nhạy bén bắt được. Nàng ta lại đến gần hơn một chút, ngẩng đầu nhìn Phù Trường Khanh đầy vẻ si mê, khuôn mặt với những vệt nước mắt trông vô cùng đáng thương. “Phù lang, đôi mắt chàng có sự do dự…”

Phù Trường Khanh nhìn Đỗ Thục chằm chằm, đợi nàng ta nói tiếp.

“Vì sao chàng không chấp nhận cho ta một cơ hội, Phù lang? Một nữ nhân quê mùa, một chữ bẻ đôi cũng không biết thì có thể hiểu được cái gì? Cầm kỳ thi họa, ngâm thơ, nàng ta biết bao nhiêu? Người ta không thể nào xứng với chàng được, hai người không hợp nhau!” Đỗ Thục nhìn Phù Trường Khanh nhấn mạnh bằng giọng mềm mại: “Lần này, vì sao nàng ta lại gọi ta ra? Chính là vì cuộc sống ở Phù phủ quá mệt mỏi, mà tình cảm chàng dành cho nàng ta chẳng qua chỉ xuất phát từ lòng báo ơn và sự xót thương, đây không phải là tình yêu. Chàng cần một người hiểu chàng, dù chàng muốn làm gì, chỉ cần một ánh mắt ra hiệu, một câu nói ẩn ý, nàng ta cũng có thể hiểu ý, chứ không phải như hiện tại, dù chịu bao nhiêu gian khổ cũng không được bất kỳ ai chúc mừng.”

Đây đúng là một vấn đề, Phù Trường Khanh cười giễu trong lòng, mặc nàng ta nói tiếp.

“Mà ta và nàng ta không giống nhau.” Mặt Đỗ Thục tràn đầy tình cảm với hắn, miệng mỉm cười xúi giục lòng người trong yên lặng. “Chỉ cần chàng đồng ý thì trong vòng mười ngày ta có thể thay đổi tất cả. Ta sẽ làm người ở Lạc Dương đều ngưỡng mộ chúng ta, làm tất cả mọi người trên thế gian đều biết, con trai cả của nhà họ Phù ở Thanh Tề có được người con gái tuyệt sắc nhất thiên hạ.”

Điều kiện này quả là mê người, có kinh nghiệm từ bốn con mọt trước, Phù Trường Khanh tin rằng Đỗ Thục có thể làm được như nàng ta nói. Giờ phút này, hắn như đặt bản thân mình ở trên công đường, bỏ qua tất cả tình cảm cá nhân mà âm thầm tính toán: nếu hắn và An Mi đã mệt mỏi về cả thẻ xác lần tinh thần, còn con mọt chỉ là thế thân, vậy thì sao không tương kế tựu kế lợi dụng con mọt này giúp hai người giải quyết mọi chông gai?

Nghĩ như vậy, giọng nói của hắn không khỏi dịu đi mấy phần. Hắn giả vờ bị lung lạc bởi lời nói của nàng ta, nghi ngờ hỏi: “Nếu sau mười ngày ngươi sẽ biến mất thì sao ngươi cam lòng làm chuyện tốt cho người khác?”

“Không phải vì nàng ta, mà là vì chàng.” Đỗ Thục nhìn hắn, mặt mày rạng rỡ hẳn lên, cẩn thận tìm lời: “Phù lang, trong mười ngày này, dù chàng chỉ rung động một lần thì xin hãy cho ta một cơ hội, được không?”

Trong đôi mắt hắn gợn sóng lăn tăn, còn lòng dạ thì có hàng nghìn toan tính ào ạt, cuối cùng tất cả hóa thành một nụ cười ấm áp như gió xuân. “Được.”

Đỗ Thục thở phào một hơi như trút được gánh nặng, nụ cười trên gương mặt ngày càng lan rộng đầy thỏa mãn.

Lúc này, nến trong đèn lồng cháy hết, Bạch Lộ Viên lại trở về cảnh tối om. Phù Trường Khanh từ từ đứng dậy, trước khi đi hắn chào Đỗ Thục, giọng nói vừa nhẹ nhõm vừa vui vẻ: “Thời gian mười ngày rất ngắn, ta mong chờ xem ngươi có thể đem đến bất ngờ gì.”

Đỗ Thục duyên dáng vái hắn một cái, tiễn người với ánh mắt mừng vui.

Khi Bạch Lộ Viên lại trở về với vẻ yên tĩnh thì Đỗ Thục mới cúi đầu lôi nhánh cây hòe ra, vừa xoa xoa vừa đi đến bên đình. “Vừa nãy ngươi đều nghe thấy cả chứ? Chỉ cần một vài lời nói ta đã có thể làm chàng vui…Ngươi đã hiểu rõ chưa? Sự xuất hiện của ngươi vốn là một sai lầm. Ta và chàng mới là một đôi trời sinh. Ta muốn chàng yêu ta mà không phải lo lắng gì, ta có thể khiến cả thế gian ngưỡng mộ. Đỗ Thục ta sẽ trở thành người con gái xinh đẹp, tài năng đệ nhất trên đời.”

Nàng ta nói xong liền quẳng nhánh cây trong tay xuống cái rãnh bên hành lang.

Đêm đã qua, ánh ban mai bắt đầu chiếu xuống. Đỗ Thục đứng bên hành lang nhìn nhánh cây chầm chậm trôi theo dòng nước đi xa, mắt mày tuyệt đẹp toát ra vẻ lạnh lùng. “Nhưng hắn nói không sai, người ta quý trọng quả thật là những người bạn ba trăm năm của ta.”

Chú thích:

1. Triều Trần (557 – 589): Sử gọi Nam Đông là triều đại cuối cùng của Nam triều trong thời kỳ Nam Bắc triều của Trung Quốc, cuối cùng bị nhà Tùy tiêu diệt.