Chương 14 Núi cao nước sâu
Nhánh cây hòe phát ra một chút ánh sáng xanh, dập dềnh trôi nổi theo cống rãnh ra khỏi Phù phủ. Nó cứ thế trôi theo dòng nước từ sáng sớm cho đến tận lúc mặt trời lặn, rồi đến sáng hôm sau, khi bình minh tới thì đã ra khỏi Lạc Dương, trôi dạt đến một nơi hoang vu, cuối cùng được một bàn tay trắng trẻo với những ngón tay thon dài với lên.
“Ôi chao, đây chẳng phải là ngón tay của ta à?” Quỷ Hòe vừa cười hì hì vừa giơ nhánh cây hòe lên quơ quơ, mặt mày hớn hở.
Quỷ Liễu bực bội tránh những giọt nước văng ra khắp nơi, mặt cười nhưng trong lòng chẳng vui vẻ gì, chế nhạo một câu: “Ngón tay của ngươi? Chứ không phải là ruột thừa?”
Quỷ Hòe lườm một cái nhưng không thèm để ý đến hắn, đưa nhánh cây áp sát bên tai, cười híp mắt như đang tám chuyện đời thường. “Này, ngươi là ai?”
Quỷ Liễu đứng bên thờ ơ nhìn, cười khẩy một cái, không ngờ khuôn mặt tuấn tú của Quỷ Hòe bỗng hiện đầy vẻ kinh ngạc, hắn hét lên: “Hả? Sao lại là ngươi ở bên trong? Nào nào nào, đợi ta thả ngươi ra ngoài, ra nói chuyện...”
Nói xong bèn đưa nhánh cây lên gần miệng, thổi một hơi. Ai dè nhánh cây chỉ phát sáng lòe lòe, một hồi lâu sau cũng không thấy gì. Quỷ Hòe sốt sắng định thổi tiếp lần nữa nhưng bị Quỷ Liễu lên tiếng ngăn cản: “Đừng thổi nữa, có lẽ cô nương người ta không mặc quần áo, ngươi ép nàng ra thì đến lúc đó chỉ nghe nàng khóc thôi.”
“Ừ nhỉ!” Quỷ Hòe tỉnh ngộ, nhìn nhánh cây, nói: “Khi hồn rời khỏi ngươi thì tất nhiên sẽ không mang theo quần áo, đi, ta tìm cho ngươi một bộ!”
Tháng Năm đầu hè, có nhiều phụ nữ đi du ngoạn ở vùng ngoại thành. Trên cánh đồn bát ngát vừa hay có một nhóm người ngựa, tiếng trò chuyện, cười đùa vui vẻ. Có một vị thiếu phụ đang ngồi trên lưng ngựa cười nói với người hầu thì chiếc váy mỏng màu đỏ của nàng ta bất chợt phai sạch màu, hiện tượng kỳ dị này làm mọi người tái mặt, la hét thất thanh. Giữa lúc hoạn lạc, Quỷ Hòe đứng ở một chỗ không xa cười nham hiểm, đi ra sau cái cây hiện thành hình người, Quỷ Liễu đứng cạnh thỉnh thoảng lại nghiêng đầu sang nhìn, hờ hững hỏi: “Hóa ra ngươi thích kiểu này? Quá tầm thường!”
“Tầm thường cái gì! Ngươi có hiểu thứ gọi là thô tục nhưng lại thanh tao?” Quỷ Hòe lườm một cái, vừa quay mặt đi thì lại vui vẻ. “Màu đỏ đẹp biết bao!”
Hai con quỷ đang lầm bầm cãi nhau qua lại thì đột nhiên có một vòng sáng xanh phát ra từ nhánh cây hòe, một cô gái mặc váy đỏ xuất hiện từ trong vòng sáng. Dường như nàng đang rất thất vọng, ngã trên đất, ngẩng đầu nhìn thấy Quỷ Hòe thì cảm thấy như thời gian đã trôi qua thật lâu. “Thần... Thần Hòe?”
“Là ta. Mấy tháng không gặp, sao người lại lưu lạc đến tận đây?” Thần Hòe nhìn thấy vẻ chán nản của An Mi thì lập tức vuốt cằm than thở: “Haizz... đúng là trên núi mới một ngày, ở đời đã qua nghìn năm. Bản thiếu gia say rượu ở chỗ Hoa Nhài tiên tử có mấy ngày, không ngờ mấy con mọt đó đã làm loạn tung trời...”
“Như vậy mà gọi là say rượu sao? Rõ ràng ngươi chưa chòng ghẹo được người ta thì đã phải uống nước rửa chân của người ta rồi.” Lão Liễu ở bên nhoẻn miệng cười, tiết lộ bí mật.
“Khụ khụ, đó là rượu ngon “Ngàn ngày say” ngâm từ rễ hoa nhài, nước rửa chân gì chứ...” Quỷ Hòe phản kháng một cách yếu ớt, mặt dần đỏ lên, khẽ ho một tiếng để quay về chuyện chính, nghiêm túc nhìn An Mi, hỏi: “Ngươi tìm được trượng phu chưa?”
Nàng vừa được hỏi vậy liền rớt nước mắt, lắc lắc đầu, sau lại gật gật đầu. Cuối cùng vẫn là lắc đầu.
“Ôi trời, thế này là thế nào?” Quỷ Hòe đảo mắt, bấm ngón tay tính toán, lập tức nở nụ cười nham hiểm. “Ừm, tính năm con mọt kia cũng không phải là chuyện xấu, chẳng phải ngươi đang tìm trượng phu sao, còn kiếm được rể quý nữa!”
Nàng ngẩn người, vừa lắc đầu vừa lau nước mắt. “Không, không phải, là do tiểu nữ vô dụng...”
An Mi muốn kìm nén cảm xúc nhưng lần này gặp được Quỷ Hòe như gặp người thân vậy, nước mắt càng lau càng nhiều, cuối cùng thì rơi lã chã không thể ngăn nổi. Quỷ Hòe đứng trước mặt nàng líu lưỡi hỏi: “Này? Sao trông ngươi có vẻ uất ức đến vậy? Vừa tới là khóc sướt mướt?”
Lúc này Quỷ Liễu có lòng nói: “Người còn không nhìn ra à, nàng bị người ta ức hiếp.”
“Không phải, do ta vô dụng.” An Mi liên tục lắc đầu nhưng không thể nén được tiếng thút thít. “Ôi, cũng không nói rõ được tại sao chuyện lại ra nông nỗi này... Tiểu nữ không muốn khóc, nhưng không kiềm chế được...”
Quỷ Hòe nghiêng đầu nhìn nàng một hồi, đôi môi mím chặt chợt nhoẻn cười. “Bị ức hiếp thì cứ nói thẳng ra, nào, kể với người nhà mẹ đẻ đây nghe có phải ngươi bị tên rể quý kia bắt nạt không?”
An Mi ngẩn người trước câu nói “người nhà mẹ đẻ” của Quỷ Hòe, nàng ngẩn ngơ nhìn hắn chòng chọc mà không nói nên lời, may mà Quỷ Liễu kịp thời trấn an nàng: “Đừng lo, hắn nói đùa thôi, ngươi cứ coi như hắn lên cơn điên.”
Nàng không nhịn được bật cười, lau nước mắt rồi cúi đầu với hai quỷ. “Dù thần tiên có nói đùa thì đó cũng là phúc của tiểu nữ.”
Quỷ Hòe hiếm khi khó xử, sờ sờ mũi. “Sau này ngươi đừng gọi bọn ta là thần tiên nữa, ta và lão Liễu đều là quỷ đại thụ, còn có tên là Phương Vực. Ngươi có thể gọi ta Quỷ Hòe, gọi hắn lão Liễu.”
Nàng mở mắt tròn xoe, khó tin nổi, nhìn nam nhân trước mặt ngay cả hành động vò đầu bứt tai cũng toát ra khí khái thần tiên, đúng là không thể tin được hắn không phải. “Không thể nào, người trong thôn đều nói...”
“Người ở thôn nói là ngươi liền tin? Bọn họ thì biết cái gì?” Quỷ Hòe cười mỉa mai rồi ngồi xổm xuống, vỗ vỗ vào gáy nàng. “Không ngờ mấy con mọt đó cũng có chút khả năng. Dù gì thì cái vỏ da thịt của ngươi cũng bị mọt chiếm mất, ta đi cùng ngươi về Lạc Dương một chuyến vậy.”
“Không.” Nàng co rúm người lại, chỉ biết lắc đầu, vẻ mặt sợ hãi. “Tiểu nữ sợ... tiểu nữ không muốn gặp chàng, lòng rối loạn lắm.”
“Ngươi sợ gì chứ?” Quỷ Hòe coi thường sự hèn nhát của nàng, hắn dắt tay nàng, nói: “Bây giờ chẳng phải ngươi chỉ là một linh hồn, một con quỷ, lẽ nào vẫn còn nhát gan như vậy sao?”
“Ơ?” Nàng mở to mắt, lắp bắp hỏi: “Làm quỷ thì... thì... có gì khác biệt?”
“Tất nhiên là khác!” Quỷ Hòe đắc ý bật cười, giơ tay phải lên chỉ một ngọn cây cho nàng. “Ngươi nhìn thấy ngọn cây kia không? Bây giờ ngươi nên tập trung nghĩ “ta muốn lên đó”. Thử đi!”
An Mi gật đầu, nàng vốn là một người biết nghe lời, làm việc gì cũng chăm chú, chuyên tâm, do đó chỉ cần nhìn ngọn cây kia chằm chằm rồi đột nhiên cả người bay vọt tới đó như một áng mây hồng. Điều bất ngờ này làm An Mi phải bám chặt lấy ngọn cây, hét thật to khiến hai quỷ cười mãi không thôi.
“Ha ha ha! Ngươi đã biết điểm khác giữa làm người và làm quỷ chưa?” Quỷ Hòe cũng bay theo làn gió tới, túm lấy An Mi đang trôi nổi trên không trung mà tay vẫn bám chặt ngọn cây, kéo nàng bay ra giữa trời. “Đừng sợ, giờ ngươi ngã không đau đâu.”
Nghe hắn nói vậy, nàng mới nơm nớp mở đôi mắt đang nhắm chặt ra, nhìn xuống mặt đất và không khỏi kinh ngạc. “Tiểu nữ bay được rồi! Trời ơi! Tiểu nữ chưa bao giờ được ngắm cảnh từ trên cao thế này!”
An Mi cảm thấy gió tháng Năm mang theo hương hoa thấm vào cơ thể, mặt đất trải rộng, bầu trời bao la khiến thế giới của nàng đột nhiên được mở rộng. Nàng nhìn theo con chim én bay xuyên qua lồng ngực mình, từng tia nắng chiếu xuyên qua cơ thể nàng rồi tan ra theo làn gió... Những trải nghiệm hoàn toàn mới mẻ, tất cả đều khiến nàng dạt dào hưng phấn.
“Ngươi còn có thể bay cao hơn nữa.” Quỷ Hòe cười cười đưa nàng đến chỗ cao hơn, khi xuyên qua đám mây thì lấy chân đạp xuống như đùa giỡn. Hắn hô một tiếng thật dài: “Đi, chúng ta đến Lạc Dương!”
Hôm nay là mùng Bốn tháng Năm, cả thành Lạc Dương đều đang chuẩn bị Tết Đoan Ngọ. Trên không trung ở kinh đô và vùng ngoại ô ngào ngạt mùi xương bồ, lá ngải, trương truật, bạch chỉ và cả rượu Hùng Hoàng. Kết quả là chưa bay được vào thành thì An Mi đã không ngửi nổi nữa, Quỷ Hòe đành để hồn nàng chui vào nhánh cây hòe, còn hắn thì dựa vào pháp lực cao cường để cùng Quý Liễu tìm tới Phù phủ.
“Gõ cổng hay là bí mật đi vào?” Lão Liễu nghiêng người đứng trên đụn mây, hỏi Quỷ Hòe.
“Tất nhiên là gõ cửa!” Đã ra mặt khởi binh hỏi tội, lại còn đối mặt chính diện với đối thủ là một người đàn ông ưu tú, nhất định phải tỏ ra quang minh chính đại, toát ra được khi khái thần tiên. Quỷ Hòe ở trong mây chỉnh trang lại quần áo như thật, hắn giả làm một đạo sĩ tuấn tú, hào hứng xuất hiện trước cổng Phù phủ.
Gã sai vặt của Phù phủ đã quá quen với việc có đạo sĩ đến nhà lừa tiền vào ngày lễ tết nên dù trông mặt mũi Quỷ Hòe trắng trẻo, tuấn tú thì cũng chỉ để lại một cái lườm mà thôi. “Đạo trưởng, phủ chúng tôi đã mời đạo sĩ am Thanh Hư tới làm phép rồi, mời ngài về đi.”
Quỷ Hòe cười hì hì, phất cây phất trần, tỏ vẻ thần bí đáp lại cậu ta: “Vị huynh đệ, ta không đến để lập đàn làm lễ, cậu đi nói với công tử nhà cậu là bần đạo tới vì sâu mọt.”
“Sâu mọt gì?” Cậu ta không hiểu, không muốn đi thông báo cho đại công tử nhà mình biết. “Này đạo sĩ, đừng có nói vớ vẩn với ta. Công tử nhà ta xưa nay rất nghiêm khắc, ngài đừng hại ta bị mắng!”
Thấy cậu ta mất kiên nhẫn, Quỷ Hòe chẳng nói chẳng rằng giơ tay phải chụp lên không trung một cái, chiếc mũ mới của cậu liền bay lên. “Ta đã lịch sự với ngươi mà ngươi còn lằng nhằng mãi. Mau đi thông báo, nếu không ta không trả lại mũ!”
Cậu ta sợ tái cả mặt, gào lên một tiếng rồi lảo đảo chạy đi, sau khi tìm được Trương quản gia thì liên miệng la ngoài cổng có vị thần tiên. Cùng lúc đó, hậu viện của Phù phủ đang rất hỗn loạn, Phù Trường Khanh đang tính sổ với Phùng Lệnh Viện về chuyện gây rối trên tiệc mừng thọ. Hắn đã ra lệnh đuổi nàng ta tới một trang viên của Phù phủ ở Thanh Tề để làm vợ một người quản gia.
Phùng Lệnh Viện chạy đến Trừng Cẩm Viên lấy cái chết để đe dọa. Phù Trường Khanh chẳng thèm quan tâm, chỉ cười lạnh nhạt. “Khi ngươi giở chiêu món ăn hoa có trên bàn tiệc thì sao không băn khoăn đến hậu quả là sẽ chọc tức ta? Nếu ngươi là chính thất mà Thánh thượng ban cho ta thì thôi, chứ chỉ là một thị thiếp mà dám kiêu căng, sau này ngươi tự lo cho mình đi...”
Khi Trương quản gia dẫn gã sai vặt đến tìm hắn thì Phùng Lệnh Viện đầu bù tóc rối bị người hầu bắt ép ra khỏi sân viện. Ông ta không thấy thông cảm tí ti, chỉ chắp tay đứng dưới mái hiên cung kính thông báo với Phù Trường Khanh, lúc đề cập đến hai chữ “sâu mọt” thì ông ta thấy vẻ mặt công tử nhà mình biến đổi, hắn đáp: “Mời người ta vào.”
“Có oán khí!” Quỷ Hòe vừa bước chân vào Trừng Cẩm Viên thì đã nhìn hết chung quanh rồi hét lên. “Oán khí quá nặng!”
Phù Trường Khanh lạnh lùng nhìn hắn giả điên, nói bằng giọng đều đều: “Đạo trưởng có gì dạy bảo?”
Quỷ Hòe không để ý tới hắn mà tiếp tục nhìn khắc bốn phía trong sân đình, cuối cùng hớn hở nhìn chằm chằm cái hồ cá. Hắn vuốt cằm, tấm tắc khen: “Phù công tử, phong cảnh trong viện của ngươi thật đẹp, tọa ở vị trí Dậu từ sảnh chính là một hồ nước. Bốn vị trí chính Tử, Ngọ, Mão, Dậu đều có kênh nước kết nối, đúng là kéo đào hoa. Vừa nhìn liền biết nợ phong lưu của công tử không ít...”
Phù Trường Khanh bị hắn ta chọc tức đến nghiến răng bật cười, sau khi đuổi hết người hầu, hắn mới sa sầm mặt, nói: “Chúng ta nói thẳng vào vấn đề, tại sao ngươi lại biết mọt?”
“Vì mấy con mọt đó là do ta đưa cho An Mi.” Quỷ Hòe thẳng thắn thừa nhận.
Phù Trường Khanh thấy hắn ta gọi hẳn tên An Mi thì mặt mày lại khó coi thêm vài phần. Đôi con ngươi đen láy nhìn Quỷ Hòe chòng chọc, hắn trầm giọng hỏi: “Vậy ngươi là Thần Hòe?”
“Đúng.” Quỷ Hòe nhếch miệng cười, híp mắt nói bằng giọng ôn hòa: “Nếu ngươi không muốn nghiên cứu kĩ hơn thì cũng có thể gọi như vậy.”
“Ta không ngốc nghếch như người con gái đó.” Hắn cười cười, ngạo nghễ nhìn. “Nói đi, ngươi là người hay quỷ?”
“Haizz, ngươi thật thông minh, ta đúng thật không phải thần tiên.” Quỷ Hòe cũng nhìn hắn cười. Nơi cảnh sắc đẹp như tranh vẽ bỗng chốc như được bao phủ bởi cả tầng mây mù. “Ta là Quỷ Hòe, quỷ gỗ cổ tên Phương Vực. Bảo con mọt kia ra đây gặp ta đi.”
“Ngươi bảo gọi nàng ta ra thì ta phải gọi chắc?” Xưa nay Phù Trường Khanh không phải người hiền lành, lúc này hắn mang thái độ thù địch với Quỷ Hòe nên càng không nghe lời.
Quỷ Hòe nhún vai vẻ bất đắc dĩ và vô tội, cười khô khốc một tiếng trước Phù Trường Khanh đang hùng hổ. “Cơ thể của nàng bị mọt chiếm mất rồi, ngươi không lo à? Ta có ý tốt đấy.”
Hai chữ “ý tốt” làm một người ngang ngược khó thuần như Phù Trường Khanh bài xích theo bản năng. Hắn chống gậy lùi lại nửa bước, cười lạnh nhạt. “Ý tốt? Vậy ta hỏi ngươi, mấy con mọt đó là ai đưa cho nàng? Kẻ đầu têu là ngươi, giờ nhận có ý tốt cũng là ngươi. Nếu ngươi muốn ta tin thì đúng là ngây thơ và nực cười.”
Mấy câu mỉa mai của hắn làm Quỷ Hòe không có lời nào để chống đỡ. Quỷ Hòe gãi đầu đi hai vòng quanh sân, có chút bất mãn mà phàn nàn: “Ta bảo này, loài người các ngươi thật là vừa khó đối phó vừa khó ở chung. Năm con mọt kia tuy không phải thứ ít gây họa, nhưng dù sao chúng cũng tác thành nên nhân duyên của các ngươi, đúng không? Suy ra người làm mối chính là ta đấy.”
Duyên số, người làm mối, lời của bà mối đường hoàng bị Quỷ Hòe nhẹ nhàng nói ra miệng, càng làm cho Phù Trường Khanh thêm ghét. Hắn sa sầm mặt, “hừ” một tiếng, do có tính ngạo mạn từ dòng dõi sĩ tộc, hắn không khỏi châm biếm lại: “Nàng chẳng qua chỉ là thiếp của ta, còn ngươi chỉ là một con quỷ, duyên số, bà mối cái nỗi gì, ngươi đánh giá mình cao quá.”
Quỷ Hòe ngạc nhiên, đôi mắt trong suốt nhìn Phù Trường Khanh chằm chằm, cũng chỉ đành chịu trước thế tục của người phàm. “Thôi được, nếu ngươi đã nói thị thiếp thì không được coi như cái duyên của ngươi thì kẻ làm quỷ như chúng ta còn có thể nói gì nữa, chỉ có điều ngươi phải nghĩ cho kĩ, đừng để đến cuối cùng lại làm tổn thương trái tim hai người.”
Phù Trường Khanh hơi nhíu mày, giọng nói cũng có phần hòa hoãn hơn: “Ngươi không cần phải nhắc nhở. Ta muốn biết lần này ngươi đến tìm mọt là có ý đồ gì? Rõ ràng ngươi là quỷ, muốn đi muốn đến thì tùy, cần gì phải thông qua ta để gặp nàng ta?”
“Chúng ta cố ý chiếu theo quy củ của loài người, tới gặp ngươi trước, ngoài hứng thú thì còn muốn nhìn xem ngươi có dáng vẻ thế nào.” Quỷ Hòe lại híp mắt cười, trong giọng nói còn có chút nham hiểm. “An Mi là một cô nương tốt.”
Phù Trường Khanh thầm nắm chặt gậy chống, không hiểu sao khi nhìn thấy sự quan tâm thân thiết trong mắt Quỷ Hòe thì hắn lại có cảm giác khó chịu. “Hôm nay nếu ngươi muốn giở trò quỷ gì thì Phù Trường Khanh ta cũng chẳng ngăn nổi. Nhưng ta nói trước, nếu ngươi muốn để hồn An Mi trở về, tuy ta không cản được nhưng ta vẫn không đồng ý.”
“Ơ?” Quỷ Hòe nghe thấy hắn nói như vậy thì không khỏi ngạc nhiên trợn mắt. “Sao không đồng ý?”
“Ta cần con mọt đó làm một số chuyện cho ta.” Phù Trường Khanh nhíu mày đáp, chẳng thèm để ý đến vẻ mặt bất thường của Quỷ Hòe mà cứ nói tiếp: “Những chuyện đó An Mi không làm nổi.”
Quỷ Hòe thầm than không xong rồi, còn chưa kịp phản ứng lại thì đã thấy ống tay áo trái của hắn lóe lên một cái, một thân ảnh màu đỏ ngã ra đất. Sau khi hào quang lấp lánh khắp phòng tan đi, Phù Trường Khanh nhìn rõ được bóng dáng trên nền đất đó là hồn của An Mi thì thái độ hơi thay đổi.
Lúc này là gần giữa trưa, hồn An Mi trông càng mỏng manh và đẹp đẽ dưới ánh mặt trời, thân thể nửa trong suốt không làm sao hắt thành bóng xuống đất, nhưng nàng lại được chiếu rọi đầy sức sống, không hề đáng sợ chút nào. Do là Tết Đoan Ngọ nên khắp nơi đầy đồ vật trừ tà, hồn của nàng bị những mùi hương nồng đậm làm cho lảo đảo, dần dần yếu đi.
An Mi quỳ bên chân Quỷ Hòe, ngẩng đầu lúng túng nhìn chân Phù Trường Khanh, đôi mắt buồn bã dần dần được phủ một màn sương khiến hắn nhìn mà hoảng hốt, không thể đáp lại.
Có lẽ do quan tâm quá nên hoảng loạn, Phù Trường Khanh không thể thoải mái được trước ánh mắt tổn thương của An Mi. Trong lòng hắn cũng rất rõ ràng lời từ chối lãnh đạm vừa rồi của hắn đã gây ra vấn đề trong quan hệ giữa hắn và nàng, hắn định lên tiếng giải thích hiểu nhầm nhưng khi nhìn thấy sự tin cậy của nàng trước Quỷ Hòe thì nỗi bực dọc lại trào lên trong lòng, làm rối loạn suy nghĩ.
Sự xuất hiện bất thình lình của nàng khiến hắn bối rối, không kịp đề phòng. Cái chột dạ, bất an, bực mình ào ào xuất hiện. Lần đầu tiên hắn đối mặt với sự lo lắng, thấp thỏm như thế này, hắn giống như một câu nhóc tay chân thừa thãi, gặp chuyện gì thì chỉ biết trưng ra vẻ mặt theo bản năng nhất, đó là dùng sự ngạo mạn và khắc nghiệt quen thuộc để tạo ra một lớp mặt nạ che đi cảm xúc xấu hổ đến bực mình của hắn.
Thế là hắn nhìn chằm chằm An Mi đang bị tổn thương, hỏi bằng giọng nhạt nhẽo: “Nàng còn nhớ ngày ở Huỳnh Dương ta đã dặn nàng như thế nào không? Mọt có tà khí rất nặng, nàng không được nhờ chúng.”
Hắn nói xong thì lại thầm hối hận.
“Rõ ràng nàng biết tai họa mà con mọt thứ tư gây ra, đấy là còn chưa tính tới chuyện nó suýt khiến ta bỏ mạng. Nàng cũng từng đồng ý với ta rằng sẽ tự xử lý nó, sau này gặp khó khăn đều phải dựa vào chính mình để giải quyết.” Hắn còn lật lại chuyện cũ, vì sao hắn phải lôi chuyện cũ ra chứ? Một chiêu tầm thường như thế này hắn chưa từng dùng trên quan trường.
Nhưng lúc này hắn chỉ biết trơ mắt nhìn nàng ngày càng đau khổ, sau đó mặc kệ bản thân tiếp tục nói mà không lựa lời, nghĩ một đằng nói một nẻo khiến nàng bị tổn thương ngay dưới ánh mắt lãnh đạm, hờ hững của Quỷ Hòe. “Nói thật thì lần này nàng thả mọt không phải ta không tức. Quả thật ta không hiểu nổi, có lý do gì khiến nàng không làm vậy không được, chỉ vì chút chuyện xảy ra trong bữa tiệc thôi sao? Hay là nàng cảm thấy học vấn mượn tạm đáng tin? Đến Thiên tự văn nàng còn thuộc được mỗi phần đầu… Nếu nàng không thể hiểu những nỗi khổ của ta thì con đường sau này chúng ta đi như thế nào? Ta cũng hết cách!”
Theo những từ ngữ tuôn ra qua kẽ răng, hắn thấy mình càng ngày càng bị hãm sâu vào đầm lầy. Vì sao lửa giận trong tim không thể nén lại? Vì sao ngày thường miệng lưỡi trơn tru mà giờ càng nói càng rơi vào thế bất lợi? Mỉa mai thay, nếu kết quả là càng nói nhiều càng mất nhiều thì tốt nhất là không nói gì nữa… Phù Trường Khanh lùi lại nửa bước, khí huyết cuồn cuộn trong ngực. Điều khiến hắn đau dường như là vết thương cũ, mà dường như cũng do ánh mắt của An Mi lúc này.
An Mi xấu hổ co người, cảm thấy mình không chỗ dung thân. Nàng còn chưa kịp lên tướng thì đã có một tiếng cười nhạo lạnh lùng vang lên bên cạnh.
“Hừ, ta nói ngươi này, đúng là cái đồ không hiểu lòng phụ nữ.” Quỷ Hòe vẫn đứng với vẻ bàng quan, thấy nực cười quá mới lên tiếng chế nhạo không nể nang gì. “Chậc chậc, vậy mà ngươi còn mang danh quý công tử Lạc Dương, sao không dỗ nổi một cô nương? Ta thấy ngươi tính thì nóng, mồm miệng cũng rõ là chát!”
Sự khinh thường trắng trợn từ Quỷ Hòe làm Phù Trường Khanh nổi trận lôi đình. Hắn nghiến răng nói: “Ta không biết dỗ dành phụ nữ thật, mà ta cũng chưa từng cho rằng nên phí thời gian vào việc này. Theo Phù mỗ, nữ nhân chẳng qua chỉ là đồ trang trí vô tri nhưng đẹp đẽ.”
“Nhưng trong lòng ngươi, chẳng phải nàng khác với những người khác sao?” Quỷ Hòe cười cười nhìn kẻ đang nói ngược với lòng mình.
Phù Trường Khanh chợt thấy mình như bị người ta ép vào ngõ cụt, cái ngõ vẫn luôn tồn tại trong lòng hắn, hắn có thể cho phép nó tồn tại, nhưng không cam tâm vào lúc này lại bị một câu nói của Quỷ Hòe dồn mình vào đó! Ôm nỗi xuất hổ khi bị người ta nhìn thấu tâm can, hắn mạnh miệng: “Có gì khác nhau đâu! Phù mỗ không cho rằng tình yêu của ta với một nữ nhân có thể có gì ngoài cái đẹp.”
Một câu không màng hậu quả đã mang đến sự tổn thương quá mức, đến Quỷ Hòe cũng không chịu nổi nữa. Hắn hiểu rõ nhưng cũng đành bất lực, cuối cùng chỉ có thể cười nhạt mà thở dài một tiếng. “Điểm mà nàng hơn người khác chẳng qua chỉ là kiên trì hơn một chút mà thôi.”
Điểm tốt của nàng so với người khác chẳng lẽ hắn lại không biết, đâu cần một kẻ chẳng lên quan gì chỉ điểm! Hắn ôm cục tức, cơn bực tức lại trào lên, trút vào An Mi vẫn luôn trầm mặc quỳ một bên.
“Kiên trì?” Hắn rũ mí mắt, nhìn đến đôi mắt đang khiếp sợ của An Minh, hỏi vặn lại bằng giọng lạnh nhạt và bực bội. “Hết lần này đến lần khác mượn khả năng từ người khác là cái “kiên trì” mà ngươi nói đấy à?”
“Đại nhân, ta sai rồi.” Lúc này, cuối cùng An Mi cũng lên tiếng, giọng nói run rẩy chất chứa sự mất mát sau khi đã tuyệt vọng, hoàn toàn không còn dịu dàng, ngoan ngoãn như xưa nữa.
“Đại nhân, tất cả những gì ngài nói đều đúng, tất cả đều là lỗi của tiểu nữ. Chính tiểu nữ đã hứa với ngày sẽ giải quyết con mọt, nhưng lại không vứt nhánh cây đó đi. Chính tiểu nữ, mặc dù biết con mọt từng làm ngài bị thương nhưng vẫn lựa chọn nuốt nó. Chính tiểu nữ, người từng hứa với ngày sẽ cố gắng, nhưng lại không kiên trì tới cùng. Tiểu nữ đúng là không có tài cán gì, nhưng… nhưng lần nào cũng vì thật sự lâm vào bước đường cùng nên mới nuốt con mọt.”
Phù Trường Khanh luôn được An Mi nhân nhượng, chiều chuộng, chưa từng thấy nàng có thái độ như thế này, nhất thời không nói nên lời.
“Tính ra thì, tiểu nữ đã đi đi về về qua năm lần đường cùng, tiểu nữ thật vô dụng, đúng không?” Nàng đứng dậy, ánh mắt đau thương nhìn Phù Trường Khanh, thì thào tự hỏi. “Phải chăng ngay từ đầu tiểu nữ đã không nên kiên trì đi lên con đường cùng này? Như đại nhân ngài nói, không có mọt thì tương lai sau này của tiểu nữ biết làm thế nào? Như nàng ta nói, nàng ta chỉ cần nói một vài lời đã khiến ngài vui vẻ, còn tiểu nữ có cố gắng hết sức thì cũng không có cách gì. Tiểu nữ vốn không xứng với ngài, không xứng…”
Sai một bước, rồi lại sai thêm bước nữa, nàng và hắn đều đã đi quá xa trên con đường sai lầm. Vì sao cả hai cứ cố chấp không chịu quay đầu lại trong khi đều đã rất mệt mỏi. Có phải khi nàng không cố gắng kiên trì nữa thì hắn cũng được giải thoát?
An Mi ngẩn ngơ nhìn lên bầu trời tháng Năm, một giây ngẩn người đã khiến thân thể nàng theo tâm trí bay lên. Nàng trôi nhẹ nhàng như một áng mây hồng. Phù Trường Khanh thấy nàng buồn bã bay đi mất thì hoảng hốt đuổi theo một bước, lại thấy Quỷ Hòe không ngừng kêu lên “xong rồi, xong rồi” rồi cũng bay lên theo An Mi, chỉ trong nháy mắt đã biến mất không còn bóng dáng. Do người và quỷ khác biệt nên Phù Trường Khanh đành dừng bước, ảo não lùi về ngồi bên hành lang.
Hắn vịn vào cây gậy, chán nản nghĩ, dù sao mười ngày nữa nàng sẽ về…
Ở trên cao kia, An Mi đang trốn trong mây khóc lóc khiến Quỷ Hòe vò đầu bứt tai. “Ôi trời, ta bảo này, còn chưa gặp mọt mà ngươi đã bại trận, chạy trốn thế này… Đúng là chưa thấy con quỷ nào nhát như ngươi.”
“Chàng… chàng đã nói rồi, chàng không muốn hồn ta về lại, chàng cần mọt giúp. Ta còn cần gặp nàng ta sao?” An Mi ôm mây thổn thức: “Không gặp nữa, thôi…”
“Đó là cơ thể của ngươi đấy!” Quỷ Hòe ở bên trợn trừng mắt.
“… Không sao, dù gì thì chẳng bao lâu nữa ta vẫn sẽ trở về.” Nàng khịt mũi, mắt đỏ hoe ngắm nhìn thành Lạc Dương ở phía xa xa, ngập ngừng nói.
Quỷ Hòe thấy nàng nói vậy thì đành ngồi xuống bên cạnh, lên giọng động viên: “Nói cũng đúng, chi bằng tranh thủ lúc này đi thả lòng tâm trạng. Mấy khi được làm quỷ một lần, phải tiêu sái một chút, đúng không lão Liễu?”
Lão Liễu nằm trên đám mây liếc mắt nhìn Quỷ Hòe, thầm cười trong lòng, châm chọc: “Vừa rồi ta đã nhìn thấy hết cả, thật không hổ là đầu gỗ nghìn năm, chỉ giỏi đổ thêm dầu vào lửa.”
“Hở?” Quỷ Hòe ngẩn người, vội vàng thanh minh: “Lúc nãy ta đâu có đổ thêm dầu, chỉ là đùa chút thôi…”
“Ừ, ngươi đúng là hay nói đùa.” Quỷ Liễu đăm chiêu gật giật đầu, cuối cùng còn thêm một câu: “Ta thích nhất là nhìn ngươi nói những câu đùa nhạt nhẽo.”
Quỷ Hòe rùng mình, cười gượng rồi lảng sang chuyện khác. Hắn kéo tay An Mi. “Nào nào, để ta dẫn ngươi đi dạo nhân gian.”
“Có gì hay mà đi…” Nàng cúi gục đầu, không vực nổi tinh thần.
“Tất nhiên là có chứ, ngươi vừa mới làm quỷ, chưa được thấy những chuyện thú vị.” Quỷ Hòe vui vẻ híp mặt lại, khoe khoang. “Khi tuổi dương của ngươi hết, linh hồn vừa thoát ra đã bị bọn đầu trâu mặt ngựa bắt hồn bằng dây câu hồn, làm gì biết được những nơi thú vị ở thế giới ma quỷ chúng ta. Ta dẫn ngươi đi xem.”
Vừa nói hắn vừa truyền cho An Mi ít linh khí, đưa nàng bay về bầu trời trên thành Lạc Dương. Quỷ Liễu thấy hắn ta hứng chí như vậy thì cũng lặng lẽ cưỡi mây đi theo sau hai người.
Quỷ Hòe dẫn An Mi bay qua đường phố san sát ở Lạc Dương, dùng linh lực chỉ từng chỗ cho nàng nhìn. “Người và quỷ cùng tồn tại ở một thế giới, chỉ có điều cách biệt âm dương, song song tồn tại như mặt trăng, mặt trời, có luân hồi nhưng lại không thể gặp nhau. Trân nhân gian cũng có quỷ, cũng có thiện ác, xấu đẹp, để ta chỉ cho ngươi thấy.”
Hắn dùng ngón trỏ điểm một cái, một tia sáng màu xanh rơi thẳng vào miệng giếng trong một sân đình nọ khiến một mỹ nữ thướt tha hiện ra. “Đó là Quỷ Giếng, tên Quỳnh…”
Nàng tò mò mở to mắt, nhìn ánh áng xanh từ tay hắn bắn vào nhà cửa, xe ngựa, dụng cụ bằng đồng, thậm chí cả tán ô ngay trên đỉnh đầu người đi đường. “Quỷ Phòng ốc tên là Dao Tử, Quỷ Xe ngựa là Đỗng, Quỷ Đồ đồng là Dương Sát, Quỷ trên đỉnh ô là Yến, Quỷ Giường tên Hách Tử Nhất Phu…”
Cùng với tiếng nói nhanh mà nhẹ của Quỷ Hòe, đám quỷ tinh ranh có già có trẻ có khóc có cười đều ngó đầu ra khỏi những vật dụng thường ngày. Lúc đầu An Mi rất kinh ngạc nhưng dần dần nàng bình tĩnh lại, không kìm được mà nở nụ cười. “Hay thật, tiểu nữ không ngờ ràng nhân gian còn có một vẻ khác…”
“Tất nhiên.” Quỷ Hòe thấy tâm trạng của nàng có chuyển biến tốt thì cười tươi. “Không bàn tới chuyện vứt bỏ việc đầu thai luân hồi, người có biết vì sao nhiều người ôm hận khi còn sống, sau khi chết lại không báo thù nữa không? Chính là vì một khi đã làm quỷ, hiểu ra được những điều này thì rất nhiều chuyện cũng nghĩ thoáng đi… Sau này ta muốn ngươi hiểu rằng, những điều ngươi sợ như quyền thế, dòng dõi… vốn chẳng là cái gì.”
Lúc này ở Bạch Lộ Viên, “An Mi”, hay nên nói là Đỗ Thục, kẻ chiếm cơ thể An Mi, đang ngồi ngay ngắn trong phòng viết chữ.
Buổi trưa, ở trong vườn, lệ đường vàng kim, hoa lựu đỏ như lửa. Thỉnh thoảng Đỗ Thục ngẩng đầu lên, nheo mắt lại nhìn những tia nắng chiếu qua mành trúc vén nửa, mặc chúng hắt lên trán và tóc mình. Hương xương bồ dày đặc trong không khí làm nàng ta thấy chóng mặt, bèn cúi đầu hít sâu một hơi để loại hương xua đuổi tà ma đó đốt nóng lục phủ ngũ tạng.
Khi cái nóng ran đốt một đường từ lồng ngực đến bụng dưới, Đỗ Thục rên lên một tiếng, ánh mắt nhìn đến bụng dưới vẫn phẳng lì của mình. Đôi tay được dưỡng bằng sữa dê trở nên mượt mà, mềm mại hơn nhiều so với trước đang khẽ xòe trên bụng. Hồi lâu sau, nàng ta thầm thở dài một tiếng. “Phiền phức.”
Kỳ diệu, yếu ớt, phiền hà, đây chính là cơ thể của người phàm trần, mà màng ta muốn có được một cơ thể thì phải mát bao nhiêu thời gian và tinh lực. Ba trăm năm mới có một cơ hội như thế này, lấy nguyên thần vất vả tu luyện được trong bóng tối đổi lấy ánh sáng rực rỡ của mười ngày ngắn ngửi. Tất cả sự hy sinh đó rốt cuộc có đáng hay không, lúc này đã không thể tính nổi nữa.
Trong đình có tiếng bước chân khẽ vọng tới, kết hợp với tiếng gỗ đàn hương gõ vào nền đá xanh làm vang lên tiếng lộc cộc, đúng là Phù Trường Khanh đang chống gậy đi tới. Đỗ Thục mím môi cười, đặt bút mực xuống, ngồi ngay ngắn, ung dung đón tiếp hắn.
Phù Trường Khanh tự ý đi thẳng tới, ngồi xuống đối diện Đỗ Thục, bỏ qua lời chào hỏi mà đi thẳng vào vấn đề: “Đã qua hai ngày.”
“Không cần Phù lang phải nhắc nhở, ta tự có kế hoạch.” Đỗ Thục cũng không hành lễ chào hắn, chỉ cúi đầu sửa soạn bản thảo trên tay rồi đưa đến trước mặt Phù Trường Khanh.
Phù Trường Khanh vừa cầm lê thì ba chữ “Luận nữ giới” đập vào mắt, liều hiểu ra hơn nửa ý định của Đỗ Thục. Hắn cười tỏ ý không hài lòng. “Chẳng qua chỉ là lừa thiên hạ mà thôi.”
“Lừa thiên hạ… không phải Phù lang cũng rất am hiểu chiêu này đấy sao?” Đỗ Thục bật cười đầy ẩn ý, vầng trán rộng cùng đôi lông mày cong cong trông vô cùng xinh đẹp.
Hắn hiểu được ý ngầm trong lời nói của nàng ta, mặt liền sa sầm, cầm bản thảo lên đọc từ đầu tới cuối, cuối cùng vẫn lạnh lùng bình phẩm một câu: “Quan điểm của ngươi cũng thật mới mẻ.”
Đỗ Thục vừa cười vừa cúi đầu, tay lật giở bản thảo, khẽ đọc đoạn mở đầu: “Nữ tử trong thế gian lấy sự trong sạch và trung trinh làm nguyên tắc sống. Mặt mày đoan trang nghiêm nghị, coi trượng phu là chủ, thức khuya dậy sớm làm việc, thờ cha mẹ chồng… Tuy làm vậy có đủ công, dung, ngôn, hạnh, nhưng lại không có sự yêu thương chung thủy nơi khuê phòng. Vậy cần gì phải làm thế?”
“Đàn ông trong thiên hạ đều có mới nới cũ, yêu thích cái khó có, coi nhẹ thứ dễ dàng có được.” Phù Trường Khanh đọc câu tiếp theo thay nàng ta, rồi không kìm được cười nhạo một tiếng, tuy nhiên hắn lại không hề bắt bẻ: “Ngươi tính truyền bá cuốn sách này ra ngoài? Sau này dựa vào những lời khiến người ta kinh ngạc để nổi danh ở Lạc Dương?”
“Sao lại không thể?” Nàng ta cười khẽ như đã lường trước được hắn sẽ hỏi thế. “Tuy việc làm này làm kinh hãi thế tục thật nhưng lại đảm bảo được rằng ra sẽ nổi tiếng. Nếu bị người ta lên án, ta càng bộc lộ được nhiều tài văn chương, đủ để xoay chuyển tình thế.”
“Chuyện này lại không phải vấn đề, những áng văn trong thiên hạ dễ nổi danh nhất cũng nhờ vào việc tranh luận, hơn nữa tác phẩm của ngươi quả thật cũng có đôi ba phần có lý. Ta tin, nếu đến lúc đó có người bắt bẻ, tất sẽ có người lên tiếng bảo vệ.” Phù Trường Khanh cười lạnh lùng, đứng lên đi ra khỏi đình. “Nếu ngươi đã muốn thành danh thì tất nhiên ta sẽ lót đường cho ngươi. Lát nữa ta sẽ cho người đưa giấy đến để ngươi viết lại một bản Luận nữ giới này cho ta, ta đợi xem kịch hay.”
Đỗ Thục chỉ cười mà không nói, lẳng lặng nhìn hắn đi ra khỏi Bạch Lộ Viên rồi mới quay lại nhìn chồng giấy. Tác phẩm này đâu chỉ có lý đôi ba phần, mà phải là tất cả đều chí lý. Trong Luận nữ giới, nàng ta chỉ thẳng vào thói có mới nới cũ, yêu thích cái khó có được, coi nhẹ thứ dễ dàng có được của nam giới, viết vì nữ nhân trong thiên hạ, chỉ ra cách để họ được yêu thương mãi mãi, “biến thứ dễ dàng thành cái khó khăn, biến cũ thành mới”, cuối cùng còn viết vì những người vợ cả không còn được chồng yêu thương, đạt mục đích “biến ghét bỏ thành yêu thương”.
Nàng ta muốn chinh phục vị Phù lang này, nhưng sao lại thành ra thế này chứ?
Lòng cảm động nảy sinh khi cùng chung hoạn nạn có thể tồn tại được bao lâu khi cùng chung phú quý? Hắn kiên trì quá mức, có đôi phần là từ tình cảm thật lòng, cũng có vài phần là do áp lực thế tục khó chấp nhận. Là người mới đến sau như nàng ta, nàng ta rất mong chờ…
Đỗ Thục đang trầm ngâm thì có tiếng động từ bên ngoài viện truyền tới, người đến là thị thiếp của Phù Trường Khanh – Lật Di Hương. Nàng ta khoan thai đi vào Bạch Lộ Viên, lần này không dám đường đột xông vào mà chỉ đứng bên ngoài cười hỏi một cách thân thiết: “Muội muội có đó không?”
Mắt Đỗ Thục lóe lên, nàng ta uể oải đứng dậy thì ra ngoài phòng khách, không mời Lật Di Hương vào mà chỉ tựa vào cột liếc nhìn nàng ta, thờ ơ hỏi: “Thật kỳ lạ, ta có thêm một tỷ tỷ từ khi nào nhỉ?”
Lật Di Hương giả vờ không nhìn thấy sự ngạo mạn của Đỗ Thục, vẫn cười đáp: “Tỷ muội ta đều hầu hạ Phù Lang, nếu phân người đến trước đến sau thì tất nhiên muội phải gọi ta một tiếng tỷ tỷ.”
Đỗ Thục nhấc chân bước lệt xệt xuống bậc thềm, đi thẳng ra đình hái một bông hoa lựu, bóp nát và nói: “Nếu thế thì hóa ra muội đây không hiểu chuyện rồi.”
Lật Di Hương bước theo sau vài bước, lặng lẽ kéo gần khoảng cách mới dùng chân rồi nhẹ nhàng nói: “Ngày trước Phùng cơ ghen ghét muội muội, làm mấy chuyện hèn hạ đó, còn ép ta không ra mặt, hy vọng muội khoan dung, tha thứ cho ta, đừng ghi hận. Bây giờ Phùng cơ đã bị đuổi khỏi Phù phủ, bên người Phù lang chỉ còn hai tỷ muội chúng ta, chúng ta nên sống với nhau hòa thuận thì mới có thể hầu hạ chàng được tốt. Muội muội nói có phải không?”
“Tỷ tỷ nói rất đúng.” Đỗ Thục cúi đầu bật cười, xòe mười ngón tay ra, nhìn những cánh hoa đỏ rực bị vò nát, mắt nheo lại nhìn thẳng vào Lật Di Hương. “Tỷ tỷ muốn mượn tay giết người, muội muội bèn thuận nước đẩy thuyền, quả đúng là rất đồng tâm hiệp lực.”
Lật Di Hương ngẩn người, hốt hoảng lùi về sau mấy bước nhưng vẫn cố tỏ vẻ thản nhiên, trừng mắt nhìn Đỗ Thục, trách móc: “Muội muội đang nói gì vậy?”
“Lẽ nào không phải?” Đỗ Thục cười khéo léo, nhíu mày, bước lên một bước. “Tỷ tỷ đã mượn tay ta xử lý Phùng cơ, bây giờ lại tới đây để ra vẻ hợp tác, lần này lại mượn tay ai để xử lý ta đây?”
“Muội muội đừng hiểu lầm.” Nụ cười trên mặt Lật Di Hương thoáng đông cứng, ánh mắt nàng ta dao động, nhìn sang nơi khác, giọng nói không còn mềm mại như trước đó. “Nay ta tới thăm muội là xuất phát từ lòng tốt, nếu muội đã không có ý kết thân với ta thì ta cũng không ép. Có điều, muội đừng có nói những lời như mượn tay giết người, vu khống hãm hại người khác như vậy là có ý gì?”
“Ta không vu khống, tỷ tỷ là người biết rõ nhất.” Đỗ Thục đã đi đến trước mặt Lật Di Hương, gần như mặt đối mặt với nàng ta, giọng từ tốn nhưng đầy vẻ uy hiếp. “Nhưng giờ ta lại muốn mượn tay giết người đây, không biết tỷ tỷ có đồng ý giúp không?”
Nàng ta nói xong thì bất thình lình túm lấy tay phải của Lật Di Hương kéo tới trước người mình, ép nàng ta ấn lên bả vai. Lật Di Hương thấy sởn gai ốc trước ánh mắt rét lạnh của “An Mi”, trong lòng có một cảm giác ớn lạnh kỳ quái dâng lên, “vội vàng vùng tay ra nhưng không hiểu nữ nhân trước mặt lấy đâu ra nhiều sức lực đến vậy, năm ngón tay thon túm thật chặt lấy tay phải của nàng ta làm nàng ta giãy mãi không ra.”
Lật Di Hương nôn nóng nên không khỏi dốc hết sức, trong lúc bối rối, như bị ma xui quỷ khiến đẩy một cái, liền thấy “An Mi” ngã sõng soài trên đất. Nàng ta thấy cú đẩy không quá mạnh, vì vậy vô cùng kinh ngạc trước kết quả này, nhưng vẫn thở phào nhẹ nhõm. Không ngờ “An Mi” đang co ro trên mặt đất chợt bày ra vẻ ấm ức chực khóc, nhấc một tay đặt lên bụng dưới. Lật Di Hương mù mờ khó hiểu trước biến cố này, đang định lùi một nước rồi nói vài lời tàn nhẫn thì chợt nghe thấy một giọng nói lạnh lẽo vọng tới từ sau lưng: “Các ngươi đang làm gì?”
Nàng ta sợ hết hồn, mặt trắng bệch quay đầu lại liền thấy Phù Trường Khanh chống gậy đứng ở cổng tròn bên trong đình. A Đàn bên cạnh hắn đang ôm một hòm giấy, cũng nhìn bọn họ chăm chú đầy vẻ tò mò. Nàng ta lập tức hiểu ra, biết mình đã trúng kế của “An Mi”, chỉ có thể cúi đầu nhìn nữ nhân đang nằm dưới đất, lo lắng đưa tay ra dìu đứng dậy. “Ta thích hoa lựu trong vườn này, muội muội cũng đâu cần đích thân hái chứ, ôi chao, nhìn đám rêu này thật là trơn…”
Đỗ Thục nghe thấy lời giả dối của nàng ta thì khóe miệng hơi nhếch lên, cũng không lên tiếng, tay tiếp tục xoa mạnh bụng dưới, Lật Di Hương dường như nhìn thấy ánh mắt nàng ta lóe lên một cái liền sợ tới mức buông tay, lảo đảo lùi lại. Lúc này Phù Trường Khanh cũng đã đi tới trước mặt bọn họ, sa sầm mặt, quở trách Lật Di Hương: “Ngươi tới đây gây chuyện gì? Đi về!”
“Không, thiếp nào có…” Lật Di Hương ý thức được tình cảnh nguy hiểm của mình, không cam lòng bị Phù Trường Khanh định tội như vậy. “Thiếp chỉ tới thăm muội ấy, không có ý gì khác.”
Phù Trường Khanh làm gì lại tin nàng ta, hắn mất kiên nhẫn, vẫy tay. “Đi về đi!”
Nếu như cảnh tượng này xảy ra lúc trước thì chắc chắn hắn sẽ nổi giận vì An Mi bị bắt nạt, nhưng bây giờ, hắn biết rõ hai nữ nhân trước mặt đều là kiểu người không đơn giản, cũng làm hắn bớt lo. Trong lòng nghĩ vậy mà không khỏi buồn buồn, trên mặt lại có một nụ cười khổ thoáng qua. Khi con ngươi đen láy nhìn vào đôi mắt ngây thơ của Đỗ Thục, hắn liền ngẩn người.
Trong một khoảnh khắc hắn tưởng rằng An Mi đã trở lại, nhưng khi nhìn thấy vệt máu đỏ sậm thấm trên làn váy của Đỗ Thục, tim hắn đập loạn, rồi cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra. Ngay lập tức hắn vứt gậy, bế Đỗ Thục Lên, gào to như phát điên trước mặt A Đàn đang ngẩn người đứng bên: “Mau đi gọi người! Mau đi gọi người!”
Thái y đâu, bà đỡ đâu, từ nữ đâu! Sao chẳng có ai tới! Đời này hắn chưa sốt ruột như thế bao giờ, dường như cái bóng của kim đồng hồ mặt trời là một mũi nhọn xanh thẫm, đâm thật sâu vào trong tim hắn.
Một đôi mắt đen láy xưa nay luôn trong vắt và có tinh thần, đây là lần đầu tiên chúng trở nên rời rạc và tán loạn. Vô số bóng người lướt qua, có người vội vã, có người cảm thông mà thở dài, nhưng đều là những người chẳng liên quan gì đến hắn. Hắn bị người ta đẩy từ buồng trong ra phòng khách, cứ đứng ngây người ở đó cho tới khi bóng hoàng hôn đổ xuống khiến tầm nhìn của hắn trở nên u ám, tới khi những ánh nến nhảy nhót trong đôi mắt trống rỗng của hắn, tới khi đôi tai vang tiếng ong ong nghe được một tiếng thở dài của thái y: “Xin Phù đại nhân nén bi thương!”
Một câu nói mang đầy vẻ tang thương như lời nói của ma quỷ vọng ra từ trong sơn động sâu thẳm, quanh quẩn lặp đi lặp lại trong đầu óc trống rỗng của hắn. Thật lâu sau đó, hắn mới ngơ ngẩn lấy lại tinh thần, khẽ gật gật đầu, bấy giờ mới biết mình đã đứng ở đây lâu như vậy. Lúc này, chân trái lại truyền tới cơn đau âm ỉ, lâm râm như kiến cắn, nó gửi thông điệp lên não hắn, nhắc nhở hắn về hậu quả của việc vứt gậy theo cảm tính. Hắn liền lảo đảo cả người, sao đó được A Đàn dìu rồi buồn bã ngồi xuống hành lang, cái nền màu xanh thẫm chưa bao giờ ấm áp, lúc này nó càng như được phủ bởi một tầng sương rét buốt.
A Đàn vẫn luôn ở bên cạnh, thấy công tử nhà mình đau lòng thì cậu ta cắn môi không nói, nhưng mắt và mũi thì đã đỏ hồng từ bao giờ.
“Không còn cũng tốt.” Hồi lâu sau, cuối cùng Phù Trường Khanh cũng lên tiếng, mặt mày trầm lắng, ảm đạm như tro tàn, từng chữ nói ra đều vô tình nhưng lại ẩn chứa nỗi buồn: “Dù sao thì đứa con của ta và nàng cũng sẽ không có danh phận con trưởng.”
Một đêm lộn xộn này còn khó khăn hơn nhiều so với tưởng tượng. Sau khi thiếu gia vào phòng trong thăm An cơ, A Đàn bị cản ở ngoài cửa liền đi tới đi lui không ngừng giữa Bạch Lộ Viên và khu nhà chính bởi Phù phu nhân gặn hỏi cậu ta từ đầu tới cuối. Cũng do đó, bây giờ cậu ta mới cầm lồng cơm mà Phù phu nhân chuẩn bị cho thiếu gia, chạy trên hành lang dài đến trước phòng khách mới dừng bước.
Phòng khách yên lặng như tờ. A Đàn chân trần đứng dưới mái nhà nghe tiếng chim bồ câu cục cục, được Trương quản gia ra hiệu thì mới rón rén đi vào phòng trong, nhẹ nhàng vén mành lên liếc nhìn vào trên trong một cái. Khi tấm rèm chuyển động, đôi mắt đen láy của cậu ta nhìn thấy bóng dáng cứng đờ của thiếu gia, sau đó mới dời đến nữ nhân mà cậu luôn ngứa mắt đang nằm trên giường, ba bốn người hầu gái và bà đỡ vây quanh nàng ta, có lẽ vì đau quá nên thi thoảng vẫn có thể nghe thấy tiếng rên khẽ vọng ra ngoài.
A Đàn vén rèm khẽ giựt lồng cơm lên bàn, rồi đi đến bên Phù Trường Khanh quỳ xuống, khẽ bẩm: “Thiếu gia, phu nhân bảo em đưa cơm đến, dặn người đừng quá đau lòng mà ảnh hưởng tới sức khỏe.”
Câu ta nói xong thì dè dặt ngẩng đầu, từ góc độ này vừa hay có thể nhìn thấy sườn mặt lạnh lùng, nghiêm nghị của Phù Trường Khanh. Thiếu gia trầm mặc là câu ta cũng dần dần nắm chặt tay, không hiểu sao trong lòng có chút hốt khoảng.
Lúc này, Trương quản gia chợt đi vào, cục diện khiến người ta khó chịu cuối cùng cũng bị phá vỡ. “Đại công tử, Kế lại của người từ phủ Thứ sử đến đưa tin, giờ đang ở bên ngoài phòng khách đợi ạ.”
Phù Trường Khanh nghe thấy có việc công thì tỉnh táo lại, nhưng vẫn cau mày phiền lòng. “Chuyện gì mà gấp gáp vậy? Bảo hắn về đi mai lại tới bẩm.”
“Hình như là liên quan đến chuyện phản loạn ở kênh Đại Hưng, nghe người đến nói hình như Từ Châu có chuyện.” Trương quản gia nhìn Phù Trường Khanh, báo cáo đơn giản hai câu, ông ta không muốn thiếu gia vì việc tư mà lỡ việc công. “Đại công tử, người xem, việc này khẩn cấp nên người vẫn nên đi một chuyến xem sao.”
“Từ Châu…” Phù Trường Khanh trầm ngâm một lát, mắt lóe sáng. Khi A Đàn dìu hắn đứng dậy, hắn nói: “Ngươi sai người trông nom An cơ cho tốt, ta và Kế lại đi ra ngoài một chuyến, ngày mai sẽ lên triều sớm từ phủ Thứ sử luôn.”
“Vâng.” Lúc này Trương quản gia mới thở phào, khom người vái một cái, cung kính tiễn đại công tử ra khỏi phòng.
Đến khi những nhân vật quan trọng đều đã đi hết thì những người hầu gái trong phong mới bắt đầu bận rộn trở lại. Đỗ Thục đang nằm xụi lơ đằng sau rèm bất thình lình mở to hai mắt, con ngươi lấp lánh trong bóng tối. Nàng ta nhếch khóe miệng, muốn cười nhưng tiếc là cơn đau truyền tới từ bụng dưới quá khủng khiếp, làm khuôn mặt nàng ta vừa tái nhợt vừa tê liệt.
Cơ thể của người phàm thật là yếu ớt, Đỗ Thục đành chịu vậy. Nàng ta đúng là không nên tự giày vò mình mệt mỏi đến mức này, nhưng dù gì cũng coi như đã giải quyết được một mối phiền phức. Còn cả Từ Châu, Từ Châu… đó là một nơi như thế nào?
Tại nơi khác, An minh cùng hai Quỷ Hòe, Liễu bay một ngày một đêm, đã tới được núi Cửu Nghi cách Lạc Dương hơn nghìn dặm. Buổi trưa trời nắng đẹp, Quỷ Hòe nằm trên thân cây ngô đồng nhìn xuống An Mi đang co tròn cả người, vừa tò mò vừa quan tâm hỏi: “Này? Bụng vẫn đau lắm à?”
“Ừm…” An Mi ôm bụng ngồi xổm trên đất, bất giác đỏ mặt trước ánh mắt của Quỷ Hòe. “Ôi, tiểu nữ cũng không biết là chuyện gì nữa, không phải là hôm nay mới đúng…”
“Thôi mặc kệ là chuyện gì, ăn thứ này đi đã.” Lão Liễu bỗng nhiên xuất hiện từ rừng trúc đốm bên cạnh, tay đang cầm một cây linh chi đưa cho An Mi. “Này, cầm lấy, nếu đã lặn lội từ xa xôi đến núi Cửu Nghi ngắm cảnh mà bụng đau làm giảm hứng thú thì không hay nữa.”
“Kìa, đó là linh chi nghìn năm đấy!” khi nhìn thấy linh chi thì hai mắt Quỷ Hòe phát sáng, hắn ngồi bật dậy trên nhánh cây ngô đồng, cực kỳ ngưỡng mộ. “Lão Liễu, ngươi giấy làm của riêng! Đồ thiên vị, thấy sắc quên bạn!”
“Không phải ta thiên vị mà là vì ngươi không tâm lý.” Lão Liễu ngẩng đầu nhìn Quỷ Hòe đang ngồi trên cây thèm nhỏ dãi, liền xụ mặt cười lạnh. “Ngươi chỉ biết trơ mắt nhìn nàng không khỏe, chẳng bằng bỏ chút thời gian đi tìm thuốc tiên. Khắp núi Cửu Nghi này đều là linh chi, thụy thảo.”
“Thật hả?” Quỷ Hòe nhìn An Mi đang cắn từng miếng một, tiếp tục trơ mặt mè nheo lão Liễu: “Năm nào ta cũng tới núi Cửu Nghi ba lần, sao trước giờ chưa từng nhìn thấy mấy thứ tốt thế này?”
“Lần nào ngươi cũng chỉ đi ngắm cảnh, của quý gì cũng chẳng tới lượt ngươi.” Lão Liễu lườm Quỷ Hòe, ánh mắt đầy vẻ khinh thường. “Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, muốn hấp thu linh khí thì phải tới nơi thâm sơn cùng cốc.”
Quỷ Hòe ngộ ra, tức khắc đi cùng An Mi giờ đã khỏe lại và lão Liễu vào khu rừng trúc đốm đang xào xạc lá. Trên đường, An Mi giẫm chân lên sương sớm, tò mò nhìn ngó xung quanh. Bất chợ nghe thấy tiếng đàn sáo êm tai, nàng không biết đó là loại nhạc cụ gì, đành ngây ngô cười khen: “Hay quá.”
“Tất nhiên là hay rồi, đó là bà lão thần đầm Thuấn đang gảy đàn không.” Quỷ Hòe cười đắc ý, dẫn An Mi đi qua những thân trúc lốm đốm đến bên đầm nước xanh biếc nằm sâu trong đám xương mù dày đặc.
Núi non bốn bề như tụ lại, sừng sững giữa trời xanh mấy trắng như đang bảo vệ đầm nước lạnh lẽo dưới chân. Một bà lão tóc bạc trắng đang ngồi bên đầm nước gảy đàn không khiến đám cá như khiêu vũ trên mặt nước, vô số chim tước lượn vòng trong sơn cốc. Quỷ Hòe và lão Liễu nhìn nhau cười, lặng lẽ ngồi xuống bên đầm. An Mi biết nàng đang được tận mắt nhìn thấy thần tiên, khiến nàng gần như vui quá mà hoảng sợ. nàng theo sau hai Quỷ Hòe, Liễu, cẩn thận ngồi xuống mặt cỏ ướt sũng.
Lúc đầu nàng còn sợ sướng sớm làm ướt váy, đang định cúi đầu sửa sang vái áo thì mới nhớ ra nàng đã lo thừa, làm quỷ thì làm sao còn bị ướt váy? Nàng cười bất đắc dĩ, vừa nhìn đi chỗ khác liền phát hiện ra rất nhiều trứng chim ở trong bụi cỏ bên cạnh. Bản năng của người nghèo khi làm quỷ vẫn không mất đi, nàng không kiềm chế được giơ tay ra cầm một quả trứng chim lại, không ngờ bị hai quỷ khẽ khàng ngăn cản: “Không thể nhặt trứng chim bên đầm nước, nhặt rồi sẽ bị lạc đường.”
Nàng thoắt cái đỏ mặt, tức khắc ngoan ngoãn đặt quả trứng xuống. Quỷ Hòe lại giơ tay lên chỉ, nói nhỏ với nàng: “Nhìn kìa, kia là đỉnh Nga Hoàng.”
An Mi vội vã ngẩng đầu giữa tiếng đàn không ngày càng dồn dập, nhìn ngọn núi hiểm trở cao vạn trượng trên đỉnh đầu mà ngẩn ngơ. Hàng trăm con chim trong cốc tụ tập lại bay liệng, sương và mây mù trên đỉnh núi nối liền với những đám mây bay theo làn gió hòa giữa tiếng đàn không sống động.
An Mi ngửa cổ nhìn ánh sáng vạn trượng bắt lên thành bóng mây lưu động trên vách đá, hai mắt nàng bị bầu trời xanh trong vắt trên đỉnh núi làm chảy cả nước mắt, không kìm được phải cúi xuống. Đầm Thuấn xanh biếc in bóng đỉnh Nga Hoàng nguy nga. Cá cảnh màu phấn hồng như những cánh hoa dập dờn trên làn nước… Cảnh tượng huyền ảo, kỳ dị trước mắt làm nàng cảm thấy xúc động một cách khó hiểu. Nàng cảm thấy trái tim mình như một cái tráp, bị một bàn tay mở ra, sau đó nó tràn đầy niềm hân hoan như sau khi đầu óc được khai sáng.
Bấy giờ Quỷ Hòe đưa cho nàng một cốc sương mộc lan, bà lão đàn xong một khúc đàn không cũng khoan thai đi đến trước mặt bầy quỷ. Những ngón tay già nua vuốt mái tóc An Mi một cách hiền từ. đám quỷ trong núi lòe loẹt, láo nháo hiện thân từ bốn phía, mang theo vẻ thân thiết nồng nhiệt khi lâu ngày mới được gặp lại hai Quỷ Hòe, Liễu, chúng quỷ vui vẻ tề tựu uống sương giữa dư âm còn văng vẳng của tiếng đàn không. An Mi từng nghe một truyền thuyết cổ xưa về vua Thuấn cùng hai người phi của ông, nàng cầm cốc nước sương, lẩm bẩm: “Đỉnh Nga Hoàng… đầm Thuấn… Vì sao nữ nhân là núi, nam nhân lại là hồ nước?”
“Ngươi thấy như vậy thì kỳ lạ lắm à?” Quỷ Hòe nghe thấy nàng lẩm bẩm như vậy bèn cười ha ha. “Thế tục, thế tục… Rất nhiều những quy tắc của nhân gian đều rất tục. Vì sao nữ nhân không thể làm núi, nam nhân không thể làm hồ? Vốn dĩ năng lực của nam nhân và nữ nhân không hề kém nhau.”
“Nam nhân là trời, nữ nhân là đất, đây là những lời dạy khi tiểu nữ còn nhỏ.” An Mi cười thẹn thùng, nàng vẫn không dám chấp nhận một cách bừa bãi suy nghĩ của Quỷ Hòe.
Thái độ nghiêm túc của nàng làm chúng quỷ buồn cười, lão Liễu còn cố tình pha trò: “Vậy được, ta hỏi ngươi, nam nhân ở thôn Tiểu Trạch của ngươi so với công chúa của hoàng thất thì ai là trời, ai là đất?”
Câu hỏi rõ rành rành đó đã làm khó An Mi, nàng khổ sở nghĩ ngơi hồi lâu mới do dự đáp: “Công chúa là trời, nam nhân thôn Tiểu Trạch của tiểu nữ là đất…”
“Ha ha ha…” Quỷ Hòe nghe thấy vậy liền cười lớn, cầm lấy tay An Mi kéo nàng bay lên đỉnh Nga Hoàng. “Thấy chưa, ngươi cũng bị mấy cái khuôn sáo vớ vẩn đó là cho đầu óc lơ mơ.”
Khi bay lên, An Mi bị gió núi thổi khiến hai mắt nàng gần như không mở nổi, may mà nàng đã quen với việc bay lượn, nhanh chóng chìm đắm vào phong cảnh núi non tươi đẹp vào ngày trời rong. Đám may mang hai Quỷ Hòe, Liễu và An Mi khẽ khàng lướt qua những ngọn núi. Chẳng bao lâu sau, trong tầm mắt bao la xuất hi?