← Quay lại trang sách

Chương 16 Tình nồng không thọ

Sau khi đám giặc ở kênh Đại Hưng đánh chiếm Từ Châu, chúng nhanh chóng đánh xuống phía nam, tiến sát đến Dương Châu. Cùng lúc dó, Duyễn Châu ở phía đông bắc Lạc Dương cũng có giặc phản loạn nổi dậy, Kinh đô Lạc Dương có vẻ như lâm vào thế bị bao vây. Thiên tử tức giận, lúc này vừa hay có bộ hạ cũ của nhà họ Phù ở Thanh Tề đóng ở Duyễn Châu, tướng lĩnh là người quen cũ của Phù Công, hắn đã đầu hàng quân phản loạn khi quận thành Bộc Dương thất thủ.

Tin tức này không khác gì tiếp tục giáng họa lên Phù phủ, người có ý đồ xấu còn cố tình móc nối đến bữa tiệc mừng thọ Phù Công hồi tháng năm vừa rồi, kết thành cái tội cấu kết quân phản loạn, lén liên lạc tướng lĩnh các vùng, che giấy lòng mưu phản như được nên trên giấy, và nó đã trở thành một chuyện như có thật.

Hoàng đế phẫn nộ hạ chỉ phải điều tra chặt chẽ hơn. Để có tiến triển trong việc kết tội thì hiển nhiên tam ti hội thẩm tại Đại lý tự không còn lưu tình gì đối với Phù Trường Khanh.

Khi tra xét, Ngự sử trung thừa luôn ép Phù Trường Khanh vào tội mưu phản. Trong lòng Phù Trường Khanh hiểu rõ rằng một khi thừa nhận thì sẽ có hậu quả như thế nào, hắn bèn ngậm miệng ngoan cố chống đối, còn nỗi đau về thể xác thì không thể tránh khỏi. Đêm nay, sau khi Phù Trường Khanh trải qua trận tra tấn ban ngày thì hắn bất chợt lên cơn sốt nhẹ lúc nửa đêm, nằm trằn trọc trong nhà lao. Nhà lao vào mùa hạ oi bức, ẩm ướt khiến hắn thở thều thào. Vết thương do roi vọt bị ngấm mồ hôi, đau đến rát.

Quần áo trên người đã bị ngấm mồ hôi và máu, bẩn tới mức không chịu nổi, dính bết vào người hắn rất khó chịu. Hắn đang sốt nhẹ nhưng vẫn gắng gượng bò dậy lấy bộ quần áo lụa trắng mà hộ bộ thượng thư sai người đưa cho hắn, định thay vào. Nhưng khi ánh mắt nhìn thấy vải lụa trắng thì hắn lại khẽ dao động.

Vào thời khắc này, có thể dựa vào chính mình để tìm ra một đường sống hay không? Đôi mắt đen láy của hắn hơi sáng lên trong màn đêm, nhìn chăm chút vào bộ quần áo lụa trơn mượt. Một hồi lâu sau, hắn nghiến răng quyết định cắn ngón tay lấy máu, bắt đầu viết chứ lên áo lụa.

“Thần phụ bệ hạ ưu ái, thời thiếu niên có vinh quang chỉ biết hưởng lạc chưa từng ưu phiền. Đến hôm nay thần có hành động sơ suất, đầu óc ngu muội, thân hãm trong lao mới biết đầu óc thần ngu muội phải thay đổi, quốc pháp không thể phạm. Thần ấn ngực ngẫm lại lỗi lầm, không ngừng hối lỗi, chỉ mong có thể phân thân để báo đáp hoàng ân tới khi chết. Có điều, về việc thông đồng với giặc phản quốc thì quả thật vi thần bị oan, bị vu cáo hãm hại. Tin đồn nhiều người cùng nói sẽ thành sự thật. Lúc này, tuy Trường Khanh muốn tự mình chứng minh nhưng do thân ở trong tù khó được Thánh thượng nghe thấy, thần đành lấy máu viết chữ tỏ lòng, xin bệ hạ minh xét…”

Chữ bằng máu đỏ tươi phủ kín áo lụa trắng trông đến ghê người. Miệng viết thương ở đầu ngón tay ngừng chảy máu thì lại bị cắn rách ra. Khi Phù Trường Khanh thở hồng hộc viết xong một phần bức thư thì mồ hôi lạnh đã thấm đầy trên trán. Hắn từ từ nhắm mắt lại, chịu đựng cơn choáng váng một lúc, đến khi mở mắt thì trời đã tờ mờ sáng.

Lúc này đã là giờ Dần hai khắc, cách lúc lên triều nửa canh giờ. Theo thói quen làm việc và nghỉ ngơi của Phù Trường Khanh thì bây giờ hắn cực kỳ tỉnh táo. Bởi vậy, lúc nghe thấy một loạt tiếng động ở bên ngoài thiên lao, bước chân của người nào đó đi tới trước phòng giam hắn, hắn suy sụp quay đầu nhìn lại, không ngờ đó chính là phụ thân của mình.

Phù Công cầm thẻ ngọc, ăn mặc đúng kiểu lên triều. Ông trầm mặc đứng bên ngoài phòng giam, không nói gì mà chỉ nhìn con trai hồi lâu, cuối cùng thở dài một hơi mệt mỏi.

Một tiếng thở dài làm Phù Trường Khanh chợt hoàn hồn, hắn tức khắc đi tới trước mặt Phù Công, cách song gỗ của nhà lao nhìn phụ thân mình, nửa buồn rầu nửa ngạc nhiên gọi: “Phụ thân!”

“Mày còn có mặt mũi mà gọi ta là phụ thân?” Phù Công nhìn đứa con mình đầy thương tích, một bụng phẫn nộ, đau đớn thấu tim gan nhưng chỉ có thể vùi thứ tình cảm này xuống tận đáy lòng. Ông đứng trước cửa nhà lao, đau lòng mắng: “Ngày trước mày không biết khiêm tốn nên giờ mới rơi vào kết cục này, nếu lần này thiên tử giáng tội xuống nhà họ Phù thì mày chính là tội nhân của dòng họ!”

Phù Trường Khanh bất ngờ, trợn trừng mắt, không cam lòng khi vừa nghĩ ra được cách xoay chuyển tình thế lại lập tức thất bại. Hắn vội vàng lấy bức huyết thư từ trong áo ra, hai tay đưa đến trước mặt Phù Công. “Phụ thân, dù con có phạm tội gì lớn hơn nữa thì cũng không cấu kết với giặc phản quốc. Đây thực sự là vu khống! Con muốn tự thuật cho thiên tử, xin phụ thân hôm nay vào cung dâng bức huyết thư này giúp con!”

Phù Công cúi đầu thấy trên áo lụa màu trắng được phủ đầy những chủ bằng máu, dù vô cùng đau đớn nhưng ông chỉ phất tay áo, lùi về sau một bước, giọng run rẩy: “Vô dụng thôi… Con nghĩ vì sao Thánh thượng lại không bỏ qua cho chúng ta? Nếu ngày trước, con chiếm đoạt bao nhiêu dân nữ, lén thả ra bao nhiêu tội phạm thì Thánh thượng cũng chưa chắc đã trách tội. Đã nói với con từ lâu rồi, rằng thiên uy khó dò, lần này Hoàng thượng không chỉ muốn diệt trừ một mình con mà là cả thế lực của Phù gia…”

Cuối cùng Phù Trường Khanh không thể kiềm chế được, hai tay bắt đầu run rẩy. “Phụ thân, Thánh thượng không thể đổ tội được, chỉ cần con không thừa nhận thì cùng lắm là mình con chết trong nhà lao chứ sẽ không dính dáng tới Phù gia!”

Phù Công cười buồn một tiếng, nhìn đứa con rồi lắc đầu. “Đứa nhỏ này sao ngờ nghệch thế, những án oan từ nơi này còn ít à?”

Phù Trường Khanh nhìn khuôn mặt xám xịt, tuyệt vọng của phụ thân, một tia sáng chợt lóe lên trong mắt hắn như ngôi sao băng bị chôn vùi trong bóng tối chỉ sau nháy mắt, giống như bị người ta hủy diệt sức sống, mà lại giống như được người ta khai sáng sau quãng thời gian u mê, lúc hiểu rõ nhất thì tất cả chỉ còn là sự trống rỗng hoàn toàn. “Phụ thân… người muốn con làm thế nào…”

“Giờ ta sẽ lên triều gặp Hoàng thượng, dù bỏ hết chức của cái thân này thì cũng phải bảo vệ được tính mạng của Phù phủ.” Phù Công cúi đầu, chòm râu bạc run run một hồi, sau đó ông thì thào nói với hắn: “Trường Khanh, Trường Khanh, đến lúc này thì ta cũng không lo nổi cho con nữa…”

Hai cha con nhìn nhau trong thiên lao tăm tối, chỉ trong một cái nháy mắt đã hiểu rõ ý của người kia. Hai người họ chưa từng ăn ý với nhau như thế này. Thiên tử vẫn luôn kiêng kỵ thế lực của nhà họ Phù ở Thanh tề, nỗi bất mãn chồng chất năm này qua năm khác, cuối cùng, vào một phần Phù Trường Khanh vô tình khoe khoang thì nó đạt tới đỉnh điểm. Trong bữa tiệc mừng thọ Phù Công, vô số thư từ các nơi gửi đến làm thiên tử nhận thấy nhà họ Phù vẫn có sức mạnh kêu gọi, một gọi trăm đáp từ các thuộc hạ cũ. Điều đó khiến các thủ đoạn như liên hôn hay ban ân đã không còn dáng tin trong mắt hoàng đế. Lần này, hoàng đế mới mượn cơ hội buộc tội Phù Trường Khanh để làm nhà họ Phù suy yếu.

Nhưng phải làm sao mới có thể làm thiên tử thấy đã đủ rồi dừng tay? Điều mà cha con bọn họ có thể làm chính là khiến thiên tử hiểu ra nhà họ Phù không có tham vọng lớn. Biện pháp tốt nhất chẳng có gì khác ngoài nhổ đi cái nhanh sói mạnh mẽ nhất của nhà họ Phù, người hiện đang là tâm điểm của mọi sự công kích và vạch tội. Con cháu xuất sắc nhất đời này của nhà họ Phù chỉ có một mình Phù Trường Khanh mà thôi, một khi trừ khử được hắn thì nhà họ Phù như một con sói già mất răng nhanh, từ nay chỉ có thể nằm im mệt mỏi.

Sau khi hiểu ý của phụ thân, Phù Trường Khanh thoáng gượng cười, nhắm đôi mắt đã đỏ ngầu vì bị sốt nhẹ lại, tay nắm chặt cái áo đầy chữ bằng máu mà mãi không hiểu vì sao tự dưng lại gặp phải họa này.

Dường như tất cả những chuyện hắn từng làm trong quá khứ đều biến thành một mắt xích đan lên chiếc lưới to lớn, phủ hắn ở bên trong. Mà hắn lại như chưa từng làm gì cả. Hắn đã cấu kết với địch? Hắn đã phản quốc? Hắn đã lén lút nạp vợ địch làm thiếp? Loạn rồi, tất cả đều loạn rồi!

Đột nhiên Phù Trường Khanh cảm thấy miệng đầu vị tanh và ngọt, lồng ngực căng cứng do quá đau thương nên không kìm được ngã quỵ xuống đất, hắn hự một tiếng rồi nôn ra một ngụm máu. Hắn nằm trên mặt đất, mặt màu trắng bệch, miệng thở hổn hển một hồi, mắt hắn vô hồn nhìn phụ thân vẫn thờ ơ ở ngoài cửa nhà lao, khó khăn lắm mới có thể lên tiếng: “Được… được… con nghe theo ý của phụ thân, còn cả… Đạo Linh muội ấy, muội ấy ở trong cung sao rồi…”

“Con còn quan tâm đến tình hình muội muội?” Phù Công chưa từng quá quan tâm đến đứa con gái này của ông, chỉ lạnh nhạt đáp: “Nó đã bị đưa vào lãnh cung.”

Đầu ngón tay hắn run lên, miệng há ra, cuối cùng chỉ thều thào nhỏ: “Con hiểu rồi. Con nữa… hậu sự của con, xin phụ thân lo cho.”

Hôm nay, Phù Trường Khanh đã nhận tội ở thiên lao của Đại lý tự, đồng thời Phù Công vào triều gặp hoàng đế kể đầu đuôi. Thiên tử niệm tình cũ, dựa theo luật lệ tiền triều thì tước chức vị đền tội, biếm Phù Công thành dân thường, miễn tội liên đới cho Phù phủ. Chỉ phán duy nhất Phù Trường Khanh bị chặt đầu trước dân chúng.

Trên triều, thánh chỉ được đọc lên: “Thứ sử Dự Châu – Phù Trường Khanh, trong thời gian nhậm chứ đã bao che cho tội phạm, làm loạn kỷ cương, gây tai họa, cấu kết loạn phỉ, ẩn giấu mưu đồ. Tội ác này trẫm khó tha, xử mức án cao nhất là chặt đầu trước dân chúng. Khâm thử.”

Cùng lúc đó, sau khi An Mi đi đây đi đó nhiều ngày thì cuối cùng cũng về đến Lạc Dương, nơi nàng không nỡ rời xa.

Trong những ngày này, nàng đi qua thôn Tiểu Trạch, từ trên trời nhìn thấy cha mẹ chồng đã lâu không gặp, còn có cả cậu em chồng muốn chạy theo “nghĩa quân”. Ở đầu thôn, mẹ chồng Từ Vương thị đang lấy cái chết ra dọa con trai Từ Bảo, không cho hắn đi chịu chết, nhưng bà lại không biết rằng con trai lớn của mình từ lâu đã trở thành thủ lĩnh một phương của “nghĩa quân”.

Nàng cũng tới Huỳnh Dương. Ở hậu viện của nha huyện, nàng thấy Lư sư gia đang dưa vợ mới cưới đến tặng quà cho Huyện lệnh. Vợ hắn là cháu gái Huyện lệnh, một cô gái người Hán cũng có vẻ thanh tú. Nàng ẩn mình trong làn gió, nhìn thấy hai mắt Lư Đào Thăng luôn mất hồn, lúc không có ai thì vẻ mặt hắn buồn bã, u ám, nhưng khi có người ở bên cạnh thì lại trưng ra nụ cười ân cần.

Ngay từ đầu nàng đã biết đây là sự lựa chọn bất đắc dĩ của Lư sư gia nên giờ phút này, nàng không biết phải hận hắn như thế nào, có lẽ hắn không sai, nhưng Khang Cổ Nhĩ của nàng thì đã chết rồi.

An Mi thở dài trong làn gió nam nóng nực đầu mùa hạ, nàng quay người bay đến nước An xa xôi. Suốt quãng đường, nàng nhìn thấy đội ngũ lạc đà sâu thẳm trong ký ức, nhà buôn Quy Từ đang mang các thiếu nữ ngây thơ người Hồ đi một đường ngoằn ngoèo về phía đông. Tương lai sau này, mấy cô nương đó sẽ gặp phải chuyện gì, sẽ gặp những người nào đây? Lòng nàng đau xót, hiểu ra rằng dù đã quay về quê cũ, nơi nàng luôn nhớ trong tim, nhưng điều đó vẫn không thể an ủi nàng một chút nào.

Hóa ra, thiên đường của nàng từ lâu đã không còn là nước An trong trí nhớ. Quê hương từng vuốt ve những đau đớn của nàng trong mơ, bây giờ đã hóa thành một nơi x lạ, ồn ã trên sa mạc. Còn nàng, dù ở trong bão cát sa mạc nóng như đổ lửa thì vẫn không thể nào ngăn cản được nổi nhớ về một người.

Lúc đến gần Lạc Dương, lão Liễu ngồi trên đám mây, cười hỏi An Mi: “Bây giờ, ngươi đã hiểu rõ sự nhỏ bé của người phàm, cũng biết giàu nghèo không có sự khác biệt, vì sao vẫn không buông tay được?”

Vì lần này lão Liễu gặp được người đẹp – một nàng liễu mắt xanh tóc đỏ ở vùng sa mạc, còn cùng mỹ nhân nóng bỏng của Tây Vực qua lại thân thiết ngay trên cát vàng nên Quỷ Hòe cảm thấy hắn vô cùng đáng ghét, dạo gần đây, thái độ của hắn với lão Liễu rất tệ, vậy mà lần này lại không tranh cãi với hắn nữa, chỉ độc miệng phụ họa: “Đúng vậy nha đầu, ngươi không thể thành thật quá, quá thành thật sẽ bị bắt nạt, mà chẳng có ai thông cảm cho ngươi!”

An Mi cười thật thà, nàng nhìn Lạc Dương dưới ánh mặt trời khi trời quang mây tạnh, miệng lẩm bẩm: “Đương nhiên là tiểu nữ đã hiểu mấy đạo lý đó, nhưng ngày trước không biết, chàng cũng không biết, nên bây giờ chỉ cần nghĩ đến những điều tốt đẹp mà chàng từng làm cho tiểu nữ là lại cảm thấy buồn…”

Quỷ Hòe nghe thấy vậy thì thở hồng hộc, mở miệng định nói gì đó nhưng lại bị lão Liễu ngăn lại: “Ta biết ngươi muốn mắng nàng cố chấp đến chết không chịu thay đổi. Tình cảm của nàng với nam nhân kia vẫn còn nguyên vẹn nhưng bản thân nàng thì đã khác, vậy nên lần này cứ để nàng đi đi…”

Bầu không khí u ám bao trùm Phù phủ, ảm đạm đến mức Quỷ Hòe cũng không chịu nổi. Lúc này, hắn đang ngồi trên mái nhà ở Trừng Cẩm Viên. Quỷ mái nhà ngồi lên đầu vai hắn như một đứa bé ba tuổi, không ngừng khóc lóc bên tai hắn. “Thiếu gia trong phòng không còn ở đó, không còn nữa…”

“Ừ…” Quỷ Hòe ngoáy ngoáy lỗ tai rồi lại cúi đầu nhìn thư đồng A Đàn đang khóc đến đứt cả ruột gan ở dưới sân, thật không biết phải làm sao để an ủi đám tiểu quỷ này. “Haizz, vừa mới về đã gặp ngay một hồi khóc than dậy trời, lại bận rồi.”

“Ừ, sau khi ngươi an ủi xong quỷ nhở thì vẫn còn đám quỷ lớn đang đợi đó.” Lão Liễu nằm bên cạnh Quỷ Hòe, chán nản đuổi một con quỷ mái nhà mập lùn.

Từ trên may, An Mi đã nhìn thấy A Đàn khóc lóc, nàng bèn lặng lẽ theo gió lẻn vào buồng của Phù Trường Khanh nhưng không thấy bóng dáng người nào, vì vậy nàng tìm tới Bạch Lộ Viên, trong lòng sợ sẽ phải nhìn thấy Phù Trường Khanh và “cơ thể nàng” đang ở bên nhau. Tuy nhiên lại có vài người canh gác trong ngoài Bạch Lộ Viên làm nàng thoáng thấy kỳ lạ. Cho tới khi nàng lẻn vào trong phòng, thấy Đỗ Thục đang nằm lẻ loi trên sạp.

An Mi không sợ nàng ta nhìn thấy mình nên hiện thân ngay trước mặt Đỗ Thục, hỏi bằng giọng khô khan: “Phù đại nhân ở đâu? Sao khắp phủ lại không bình thường thế này?”

Lư hương hình thú bằng đồng thau trong phòng đang đốt hương, khói bay mù mịt, Đỗ Thục nằm trên sạp mở mắt ra, nhìn nàng cười cười, lười nhác đáp: “Cuối cùng ngươi cũng về.”

“Ừm, đã về.” An Mi đứng trước mặt Đỗ Thục, cắn cắn môi rồi nhíu mày hỏi: “Ngươi… sao còn ở trong cơ thể của ta? Bốn con mọt trước đều biến mất sau mười ngày. Ngươi… trả cơ thể lại cho ta.”

“Ngươi có chắc muốn lấy lại nó?” Đỗ Thục nghe nàng nói xong thì cười to đầy ẩn ý, như tin chắc rằng nàng sẽ nghe theo lời nàng ta. Nàng ta chậm rãi nói: “Người có biết mấy ngày nay Phù lang gặp chuyện gì không? Vì bao che cho việc ngươi thả tên giặc Từ Trân mà đã bị thiên tử ra lệnh chém đầu trước dân chúng. Tất nhiên ngươi cũng có thể đổ lỗi chuyện này lên mấy con mọt chúng ta, nhưng người quyết định nuốt mấy con mọt là ai đây?”

An Mi hoảng hốt, không khỏi lùi lại hai bước, trợn mắt nhìn Đỗ Thục, ngập ngừng nói: “Chàng… chàng bị ta hại…”

“Đúng vậy.” Đỗ Thục hơi cúi đầu, liếc nhìn An Mi trong ánh sáng tờ mờ, cười khẽ. “Bây giờ ta bị hắn nhốt ở Bạch Lộ Viên không thể thoát thân, còn ngươi là một du hồn, có thể đi thiên lao gặp lại hắn lần cuối. Giờ ngươi có chắc là muốn trở lại với cơ thể này không?”

“Không, không.” An Mi kinh ngạc nhìn Đỗ Thục, hoảng loạn lắc đầu. Trong mấy ngày nay, nàng hiểu rõ hơn bất cứ ai hết về sự tự do khi biến thành quỷ. Nếu trở lại làm người phàm, e rằng lại phải làm người con gái yếu ớt khi xưa, bước nửa bước cũng khó khăn. Nàng không muốn mình lại bất lực như vậy!

An Mi nhìn Đỗ Thục chằm chằm rồi đứng thẳng người, run rẩy hồi lâu, cuối cùng mắt nàng đỏ hoe, giọng nghẹn ngào: “Ta muốn đi tìm chàng.”

Vì sao nàng nuốt năm con mọt lại mang tới kết quả là hại chết Phù đại nhân? Liệu có phải Thần Hòe sớm đã đoán ra cục diện ngày hôm nay? Nếu người đã đoán được thì nhưng hành động của người với mình liệu có xuất phát từ ý tốt?

An Mi khóc nức nở bay về trước mặt Quỷ Hòe, bấy giờ hắn đang đứng trên góc đầu chim ở trên máy nhà Trừng Cẩm Viên. An Mi bay vút tới, đôi mắt đẫm lệ nhìn thẳng vào hắn, hỏi: “Vì sao lại như vậy? Vì sao lại vậy… Chẳng phải người đã nói sẽ giúp ta sao?”

“Xem ra ngươi vẫn chưa hiểu được tất cả…” Quỷ Hòe bị An Mi chất vấn, còn chưa trả lời thì lão Liễu đang nằm trên nóc nhà đã uể oải ngồi dậy, trên vai cũng có một tiểu quỷ nóc nhà đang ngồi khóc nhè, hắn vỗ vỗ cái mông chắc nịch của con quỷ mập lùn, không cho hắn ta khóc tiếp nữa, sau đó liếc mắt ra hiệu với Quỷ Hòe. “Quỷ Hòe, thôi, nói rõ cho nàng biết đi.”

“Haizz, thật là mệt đầu…” Quỷ Hòe cười cười, vuốt tóc rồi nhìn nàng, nói: “Thật ra lúc trước ngươi nói ngươi phải đi tìm phu quân, nhưng trên thực tế, trong số mệnh của ngươi không hề có phu quân.”

Nàng sửng sốt, giật mình trợn hai mắt đang ầng ậng nước. “Sao… sai lại như thế được, tiểu nữ và Từ Trân đã thành thân với nhau.”

“Chẳng phải là cùng ngày đó hắn đã bị bắt đi xây kênh Đại Hưng sao?” Quỷ Hòe cười một tiếng. “Chỉ có người phàm các ngươi mới coi trọng cái nghi thức ấy.”

“Nếu không tính… vậy Phù đại nhân? Phù đại nhân ngài…” Khuôn mặt nhòe nhoẹt nước mắt của nàng lại hơi đỏ lên.

“Hắn à…” Quỷ Hòe gãi cái gáy, ngẩng mặt nhìn trời, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn nhìn An Mi chòng chọc, nói thật: “Thật ra hắn và ngươi không có duyên vợ chồng. Theo số mệnh thì hai ngươi đã là người chết từ lâu rồi.”

Những lời này như sấm sét đánh vào đầu An Mi làm nó trống rỗng. Nàng không ngừng run rẩy, người ngây dại, hồn phách bay đi đâu mất, chỉ nghe thấy Quỷ Hòe nói tiếp: “Nếu không có con mọt thì đêm đầu tiên ngươi đến Huỳnh Dương đã chết vì đói và lạnh, còn Phù đại nhân của ngươi, sáng sớm ngày hôm sau sẽ đi ngang qua xác ngươi. Cái chết của ngươi đổi lấy được một tiếng thở dài từ hắn, và đã thúc đẩy hắn diệt trừ tham quan ở Huỳnh Dương sau này. Cũng vì thế mà không lâu sau hắn mất mạng ở Đột Quyết.” Nhìn khuôn mặt đã sợ hãi đến cùng cực của An Mi, Quỷ Hòe nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, an ủi: “Tất cả duyên phận của hắn và ngươi chỉ gói gọn trong một tiếng thở dài, nhưng sự quan tâm nhỏ bé đó cũng là cái duyên chân thành nhất mà ngươi có được. Năm con mọt chẳng qua chỉ giúp ngươi hoàn thành được một tâm nguyện. Vốn dĩ ta hy vọng bằng những lời khuyên nhủ trong thời gian vừa qua, ngươi sẽ quên được hắn.”

“Nếu nàng quên được thì ngày trước ta đã không cá cược thua.” Lúc này lão Liễu đi tới đằng sau Quỷ Hòe, cười nhạo một tiếng rồi nói với nàng: “Giờ ngươi đã rõ chưa? Nếu không có năm con mọt, các ngươi đã chết từ lâu. Có thể đi tới được ngày hôm nay đã là rất may mắn rồi.”

“Nếu chàng chắc chắn phải chết, vậy ta…” An Mi cúi đầu khóc, ngẩn ngơ lẩm bẩm. “Vì sao ta còn ở đây…”

“Ngươi có thể lựa chọn làm một con quỷ nhàn hạ hoặc có thể đầu thai cùng với Phù công tử của ngươi.” Quỷ Hòe giúp An Mi đưa ra lựa chọn, đề nghị rất khách quan. “Nhưng mà ta khuyên ngươi nên làm quỷ thôi, nếu luân hồi, hai ngươi có cùng lúc gửi hồn vào nhân gian không cũng là một vấn đề.”

“Không, tiểu nữ không làm quỷ, cũng không đầu thai.” An Mi đứng lặng thật lâu, cuối cùng quệt nước mắt, bất ngờ quỳ xuống trước mặt Quỷ Hòe. “Tiểu nữ muốn cứu chàng, nhất định phải cứu chàng, ngài có cách, đúng không?”

“Cứu hắn?” Quỷ Hòe ngạc nhiên trợn tròn mắt, hết cách trước An Mi cố chấp. “Tuổi thọ trong số mệnh của hắn đã hết, chúng ta không có cách gì cứu cả.”

“Không, không.” An Mi vẫn chưa từ bỏ ý định, bướng bỉnh túm lấy góc áo của Quỷ Hòe. “Cũng giống như các ngài cứu được tiểu nữ vậy, các ngài thần thông quảng đại, luôn có cách.”

Quỷ Hòe lắc đầu. “Quỷ không thể can thiệp nhiều đến loài người, đây cũng là lý do vì sao những kẻ ác không thể trở về báo thù, mỗi người đều có số phận riêng của mình.”

An Mi nghe xong thì khóc như đứt ruột đứt gan, không thể nào chấp nhận được hiện thực này. Quỷ Hòe và Quỷ Liễu nhìn nhau, cuối cùng lão Liễu thở dài, cười bất đắc dĩ. “Muốn cứu thì cũng không phải là hoàn toàn không thể cứu, có điều một là cái giá phải trả quá lớn, hai là dù cứu hay không thì cũng phải đợi hắn chết lần này đã.”

“Lạc Dương có Phù Trường Khanh tài hoa tuấn tú, kinh đô có Quý Tử Ngang đường đường chính chính”, câu nói này một lần nữa được treo ở cửa miệng dân chúng thành Lạc Dương vào ngày Phù Trường Khanh bị chém đầu.

Hóa ra, vào ngày Phù Trường Khanh được đưa về phía thành nam để hành hình thì quan giám sát lại chính là Quý Tử Ngang nay đã được thăng chức vào bộ Hình.

Xe chở tù đi chầm chậm từ Đại lý tự qua con đường chính sầm uất, người vây xem đông nghìn nghịt. Đâu phải ai cũng có cơi hội được gặp quý công tử nổi tiếng thiên hạ, lúc này đây đương nhiên họ phải đua nhau nhìn khi chiếc xe tù diễu trên phố trước buổi hành hình.

Phù Trường Khanh ở trong xe tù đã được chỉnh trang dung mạo từ đêm trước. Hắn đang mặc bộ quần áo lụa trắng mộc mạc, búi tóc bị gỡ ra, buộc túm sau đầu. Vì là tử tù nên cổ và tay chân hắn đeo ba lần xiềng xích, tên tuổi và các tội danh đều được viết trên gông. Xe chở tử tù không có nóc, hắn nhắm mắt ngồi im như tượng mặc người ta chỉ trở, đến giây phút cuối cùng còn kiên trì giữ sự kiêu ngạo của sĩ tộc, mặt mày tuy tái nhợt nhưng từ đầu đến cuối vẫn vô cùng bình tĩnh.

Những nơi xe tù đi qua làm dấy lên sự ồn ào. Lúc này, trên một con phố bỗng có một nhóm trẻ con cầm đám ném vào người trong xe. “Gà vào hang sói, lên rừng tất chết, gà vào hang sói, lên rừng tất chết… ha ha…”’

Hòn đá cứng đập vào thái dương Phù Trường Khanh làm máu chảy ra, chảy ngoằn ngoèo theo tóc mai rớt xuống nhưng lại bị bùn đất và bụi bặm cản lại. Thậm chí có đứa nhỏ còn chạy theo tới trước xe tù nhỏ nước bọt vào hắn, tuy nhiên hắn vẫn ngồi im không nhúc nhích, luôn duy trì sự trầm mặc.

“Lên rừng tất chết… Họ Phù lên rừng [1] tất nhiên là mất đầu.” Bấy giờ ở ven đường, có một nam nhân mặc đồ đen vô cùng tuấn tú đang cười cười, mặt mũi toát lên vẻ lãnh đạm khiến hắn khác xa mọi người, nhưng cũng chẳng có ai để ý đến hắn. Một đứa bé vừa ngồi xổm xuống bên chân hắn kiếm mấy hòn đá, khi lơ đãng ngẩng đầu lên thì nhìn thấy hắn trong đám người, cậu ta liền tò mò mở to mắt nhìn thẳng người đàn ông này.

Nam nhân mặc đồ đen cúi đầu, thản nhiên cười với đứa bé, nói nhỏ: “Gà vào hang sói, lên rừng rất chết. Bài ca dao này ngươi chưa đọc xong, sau đó vẫn còn một câu nữa.”

“Vẫn còn?” Đứa bé la lớn. “Công tử đã dạy như vậy, không có đoạn sau!”

“Có.” Người đàn ông cười hờ hững rồi duỗi tay ra, trong lòng bàn tay chợt xuất hiện vài hạt hạnh nhân, đưa đến trước mặt đứa bé dụ dỗ: “Ta đọc cho ngươi nghe câu sau, ngươi phải nhớ cho kỹ: Gà vào hang sói, lên rừng tất chết. Bên hòe trồng liễu, dựa mộc sống lại.”

“Bên hòe trồng liễu, dựa mộc sống lại.”

Xe tù đi đến phía nam thành, Phù Trường Khanh bị đao phủ áp tải xuống xe. Quý Tử Ngang mặc cát phục của quan giám sát việc hành hình đã chờ ở pháp trường từ lâu. Hắn chuẩn bị cơm rượu cho Phù Trường Khanh, khi ánh mặt trời buổi trưa chói chang thì hắn mỉm cười. “Phù đại nhân, hôm nay kẻ hèn này tiễn ngài một đoạn đường, đến suối vàng mong ngài đừng trách tội.”

Phù Trường Khanh lạnh nhạt nhìn chén rượu mà hắn ta đưa đến trước mặt mình, chẳng thèm động mí mắt. Đúng lúc đó, có tiếng khóc thảm thiết vọng đến từ ngoài pháp trường: “Thiếu gia, thiếu gia!”

Phù Trường Khanh ngước mắt nhìn, là thư đồng A Đàn của hắn đang mặc đồ tang màu trắng. Cậu ta chạy vọt đến đằng trước hắn, kéo cổ tay hắn gào: “Thiếu gia, thiếu gia, em đã nói với lão gia rồi, cho em làm con trai người để đập chậu [2] cho người…”

Phù Trường Khanh nghe thấy thế thì cười buồn rầu, khẽ nói với cậu ta: “Ta lấy đâu ra một đứa con lớn vậy… Nhưng như vậy cũng tốt, cũng tốt…”

Người nhà họ Phù lục đục đi đến trước pháp trường, chào từ biệt Phù Trường Khanh, ai nấy khóc không thành tiếng. Chỉ riêng Phù Công vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng như bấy lâu nay, ông đi tới đưa chén rượu bên môi con trai. “Uống một ly đi, uống xong thì lên đường yên ổn.”

Bên bờ môi lạnh lẽo của hắn là gờ chén. Hắn ngước mắt nhìn Phù Công, cuối cùng con ngươi đen như mực cũng bị bao phủ bởi một tầng nước mỏng.

“Cha…” Hắn hoảng hốt gọi, thốt ra một chữ mà lâu nay chôn giấu tận đáy lòng, hai mắt hắn ngây dại nhìn phụ thân, hy vọng vào giây phút cuối cùng có thể nhìn thấy một ý niệm bảo vệ từ trong đôi mắt ông.

Bàn tay cầm chén rượu của ông run lên. Trong một khoảnh khắc, ông thấy buồn vô hạn, nhưng không thể đập vỡ chén rượu ngay trước mặt bao nhiêu người nên chỉ có thể giơ tay lên tát Phù Trường Khanh một cái, “Nghiệp chướng… Nghiệp chướng!”

Một cái tát làm lòng Phù Trường Khanh lạnh băng, cũng làm cho Phù Công suýt nữa thì bật khóc. Đến lúc này rồi thì tất cả đã muộn! Nếu biết trước thì sao lúc đầu còn làm như thế! Mặt mũi Phù Công thoắt cái xám xịt như tro, từ giờ, nhà họ Phù đã thất bại thảm hại, sự nghiệp gây dựng cả trăm năm nay sụp đổ trong gang tấc. Con trai ông là kẻ mang tội của họ Phù, bản thân ông chẳng lẽ không phải?

Phù Công nghiến chặt răng, xoay người đi một cách vô tình. Trong mắt người đời, ông là người vì đại nghĩa diệt thân, đức cao vọng trọng, đây mới là phong độ của danh sĩ. Không vui mừng vì của cải, không đâu buồn vì mình là khí phách mà kẻ nghèo hèn học cả mấy đời cũng không được. Giờ con trai ông bị chém đầu thị chúng, sau bảy ngày mới được lấy xác đem đi liệm, nếu giờ phút này ông mất bình tĩnh thì chẳng phải sẽ bị cả thiên hạ chê cười hay sao!

Phù Công nghiêm nghị ra lệnh cho người nhà kéo A Đàn đang khóc lóc thảm thiết đi. Đám người xung quanh tự giác dạt ra, chừa một con đường cho ông. Người của Phù phủ nhanh chóng đi hết chẳng còn một ai, dân chúng vây xem vẫn tiếp tục bao quanh pháp trường kín mít.

Quý Tử Ngang vẫn đang đứng bên cạnh Phù Trường Khanh, nhìn theo bóng dáng Phù Công rồi cười, nói: “Phù đại nhân, thái độ của lệnh tôn quả là vô tình, làm ta suýt thì cho rằng đã bắt nhầm người.”

Phù Trường Khanh kìm lại nước mắt sắp trào ra, cười lạnh lùng. “Ta và người đã quen biết nhiều năm, e là còn từng gặp cả trong mơ, chẳng lẽ ngươi còn không nhận ra ta?”

“Đúng vậy, dù ngươi có hóa thành tro bụi thì ta cũng nhận ra được.” Quý Tử Ngang nhận lấy bút mực đỏ từ tay gã lính, nghiêng người gạch một đường giữa trán Phù Trường Khanh, ép giọng thật nhỏ giữa những âm thanh ồn ã của đám đông: “Phù Trường Khanh, hôm nay ngươi còn dám so sánh ta với chó gà?”

Phù Trường Khanh bất thình lình trợn trừng mắt, lòng rõ mười mươi, thấy lạnh lẽo đến tận xương tủy. Hắn lấy chó gà so với Quý Tử Ngang lúc nào? Chỉ có một lần duy nhất đo…

“Quý Tử Ngang? Hắn là loại gà chó gì mà cũng tới gặp ta…”

“Thiếu gia… Nhiều người thì nhiều miệng, thiếu gia chớ nói năng tùy hứng.”

Khi ấy, ở bên cạnh hắn ngoài A Đàn thì chỉ còn Đỗ Thục. Nàng ta là một con mọt, chẳng lẽ lại đáng tin hơn A Đàn? Ngay tức thì hắn thấy thật buồn cười, những mảnh ghép trong quá khứ ghép lại với nhau như tạo thành một câu chuyện mà ông trời đùa hắn. Nghĩ vậy, khóe miệng không kìm được mà kéo ra thật rộng, hắn ngửa đầu nhìn lên trời, cười ha ha hai tiếng.

Mực đỏ chảy vào hốc mắt hắn, hiện lên thành những tơ máu khiến người ta phát sợ.

Quý Tử Ngang nhíu nhíu mày, giơ tay vứt chiếc bút đi, lạnh nhạt nhả ra một chữ: “Chém.”

Ba gã đao phủ lập tức tiến tới cởi cái gông trên cổ hắn ra. Một tiếng trống vang lên, một tên đao phủ túm tóc hắn xỏ qua một cái thòng lọng rồi thắt chặt dây thừng với tóc, xong xuôi hắn ta kéo mạnh dây thừng một cái, hắn tức thì bị kéo vọt về trước. Tên đao phủ khác đứng sau đạp lên đầu gối hắn, hai tay túm chặt vai hắn kéo về đằng sau, như vậy cái cổ của hắn đã nằm ngay dưới lưỡi đao của tên đao phủ thứ ba.

Hai mắt Phù Trường Khanh bị cái chụp đầu kín bưng che mất, không nhìn thấy gì hết. Lúc này, hắn nghe tiếng trống thứ hai, tên đao phủ vẫn đang túm hắn mới thật sự ra sức, như muốn kéo hắn đứt thành hai đoạn vậy, làm hắn bất giác trở nên căng thẳng. Tên đao phủ đứng bên trái hắn tỏa ra mùi rượu nồng nặc… Tiếng trống thứ ba vang ầm bên tai hắn…

Trước mắt như có một luồng ánh sáng trắng xuất hiện, nhũng chuyện xưa cũ bỗng chốc biến mất hết, thân thể hắn nhẹ bẫng như có thể bay lên được. Cả thế giới lại một lần nữa hiện ra trong mắt hắn, hắn thấy vẻ mặt mọi người khi ồ lên, sau đó ở trong không trung cách đó không xa, hắn thấy nàng.

Vì sao đến khi cùng đường còn có ảo giác như thế này? Hắn không biết nên khóc hay nên cười, tựa như chửng có biểu hiện cảm xúc gì hợp với thời điểm này.

Hắn nên tức giận, nên bỏ qua hay là sẽ không oán hận, không hối hận mà bước lên con đường tới suối vàng?

Phù Trường Khanh nghĩ mãi, cảm thấy vô cùng rối loạn. Hắn chỉ kịp hoảng hốt liếc mắt nhìn người con gái mà hắn đã ghi nhớ vào tận xương tủy kia một lần, rồi ngay lập tức, trước mắt tối đen, hắn mất đi ý thức.

Bất thình lình, trên pháp trường có gió gào thét dữ dội, cát bụi bay mù mịt, đen kịt che cả mặt trời. Mọi người vội vàng giơ tay áo lên chen mặt, tới khi hoàn hồn mở mắt ra thì thi thể của Phù Trường Khanh đã không cánh mà bay. Trên pháp trường, chỉ còn lại ba thước máu tươi. Đám đao phủ ty không nhìn nhau. Mọi người thấy có hiện tượng kỳ lạ thì ai nấy đều xôn xao, lẽ nào cuộc hành hình này ẩn chứa một nỗi oan cực lớn?

Quý Tử Ngang phủi phủi áo ngoài màu đỏ tươi sau trận bão. Hắn nhìn đám đông hoảng sợ, trầm mặt nói với thị vệ: “Không biết là loại tà ma ngoại đạo gì, ngươi đi đều tra cho ta, để đề phòng có kẻ xúi giục lòng người. Kẻ nào to gan dám nói xằng bậy thì nghiêm trị không tha.”

Còn chính hắn thì bận đi đến Phù phủ tìm cái phiền phức nọ. Hắn nghĩ vậy thì nở nụ cười nhàn nhạt, hình bóng một người con gái lả lướt chợt hiện ra trước mắt khiến con ngươi của hắn hơi co lại.

Tại mộ phía khác, nhóm “tà ma ngoại đạo” vừa sử dụng tà ma xong, đang khuân một cái bọc chạy về hướng khu dân cư huyện Phù Phong, Tần Châu. Thứ bọn họ phải tránh đương nhiên không phải là quan binh ở trần gian, mà là âm binh của địa phủ.

Quỷ Hòe vừa mang theo thi thể Phù Trường Khanh cưỡi mây bay, vừa lôi cái đầu của hắn ra khỏi cái chụp đầu, cất giọng lanh lảnh: “Lúc sống thì tuấn tú thế mà khi chết trông cũng thật khó coi.”

Bên cạnh hắn, An Mi tái mặt đi theo, tay nàng ôm chặt nhánh cây hòe, trong đó có chứa linh hồn của Phù Trường Khanh. Bọn họ đã tranh thủ lúc hỗn loạn để cướp lấy hồn phách của hắn từ đám đầu trâu mặt ngựa. Lúc này, lão Liễu đang phụ trách cản đằng sau. Dọc đường đi, An Mi vô cùng lo lắng, không ngừng quay lại nhìn phía sau, rồi hỏi Quỷ Hòe: “Quỷ Liễu sẽ không sao chứ?”

“Yên tâm, khả năng của hắn ta đủ để đối phó.” Quỷ Hòe giơ ngón tay cái, nghĩ nghĩ xong lại giơ ngón út ngoáy lỗ tai.

Mây càng ngày càng bay thấp, máu của Phù Trường Khanh rỏ tí tách lên cây cỏ trên sườn núi, thế là có vô số quỷ ló đầu ra hô hào gọi Quỷ Hòe: “Ôi chao lão Hòe, giờ càng ngày càng hoành hành đấy! Còn dám cướp người của Diêm Vương nữa, to gan thật!”

“Tránh ra, tránh ra!” Quỷ Hòe giơ tay, không chấp nhặt với đám tiểu quỷ này.

Không bao lâu sau, lão Liễu một thân toàn đồ đen lướt gió bay tới. Lúc này, Quỷ Hòe bỗng nhiên nghe lời lão Liễu răm rắp. Hắn ta bay nhanh trên mây, gật đầu rồi hơn khom người, hỏi: “Này, lão Liễu, tình hình phía sau thế nào?”

“Không phải lo, ngươi yên tâm.” Lão Liễu bình thản đáp, tiếp tục trưng ra vẻ thờ ơ không quan tâm.

“Vậy tiếp tới chúng ta phải làm gì đây?” Quỷ Hòe không ngừng cười nịnh nọt, thật ra gần đây lão Liễu luôn úp úp mở mở với hắn khiến hắn khó chịu nhưng giờ có việc nhờ vả người ta nên vẫn phải trưng ra bộ mặt tươi cười.

“Sau này…” Lão Liễu liếc nhìn Quỷ Hòe một cái vẻ rất khó đoán, ánh mắt lượn quanh người hắn ba vòng thì mới ra vẻ lạnh nhạt, nói tiếp: “Ngươi quên rồi à? Chúng ta có cỗ quan tài kia.”

Quỷ Hòe bừng tỉnh, chỉ lão Liễu, thốt lên: “Đúng, sao ta lại quên mất chứ, cái quan tài của ngươi ta còn chưa sơn nữa!”

“Phiền ngươi đừng có nói mấy câu đùa nhạt nhẽo nữa.” Lão Liễu trừng mắt nhìn Quỷ Hòe một cái rồi không nói linh tinh với hắn nữa, quay sang hỏi An Mi: “Ta có cách cứu người nhưng cái giá phải trả quá lớn, cần ngươi hy sinh. Ta hỏi lại ngươi một lần nữa, ngươi bằng lòng thật sao?”

An Mi quỳ gối trên đám mây, gật đầu liên tục, rồi nàng cúi đầu trước hai quỷ, nói: “Dù phải trả giá như thế nào thì tiểu nữ cũng bằng lòng.”

“Được, tốt lắm.” Lão Liễu gật đầu, cưỡi mây hơi chậm sau hai người, sắc mặt thoắt cái trắng nhợt.

Chú thích:

[1]. “Lên rừng” ở đây mang nghĩa là làm cướp, giặc cướp thường lấy rừng núi làm nơi trú ẩn.

[2]. Đập chậu: Trước khi nâng quan tài đi chọn thì có nghi thức đập chậu để tránh cho người chết xuống cõi âm bị lú lẫn. Người đập là con trưởng trong nhà.