Chương 17 Hy vọng lúc cùng đường
Sau khi vội vã trở về từ pháp trường, phía trên dưới Phù phủ nhuốm một màu đau thương. Phù Công nghiêm nghị ra lệnh cho tôi tớ đem hết đồ đạc, rương hòm ở Trừng Cẩm Viên ra sân đốt. Phù phu nhân đã nằm liệt giường mấy ngày, nghe tin thì lập tức đi đến Trừng Cẩm Viên nhưng cũng không thắng được trượng phu khăng khăng làm theo ý ông.
“Dù sao nó cũng là con trai ông, sao ông lại tuyệt tình như vậy? Những thứ này ta muốn giữ làm kỷ niệm, không được à…” Phù phu nhân ngăn trước mặt Phù Công, khóc như đứt từng khúc ruột.
“Ta không có đứa con như hắn!” Phù Công thờ ơ nhìn thê tử, kéo tay áo bà đang túm trong tay, nghiêm túc nói. “Hôm nay đốt hết những thứ này, từ nay về sau ta không có đứa con trai đó!”
“Ông thật nhẫn tâm! Ngày trước ông nghiêm khắc với con như vậy, ta chưa bao giờ ngăn cản. Nếu biết ông vô tình như thế này thì ta nên che chở nó, dù sao thế còn hơn là để ông cướp đi mạng sống của nó!” Phù phu nhân vừa khóc vừa mắng nhiếc, vừa túm vừa kéo vạt áo của trượng phu cho tới khi ngất lịm đi. Đám tỳ nữ hốt hoảng chạy tới nâng bà lên kiệu. Sân nhà thoáng cái loạn cả lên làm Phù Công càng tức giận.
“Bà bao che cho nó còn ít chắc! Loại nghiệp chướng gây ra đại họa làm loạn cả thiên hạ, cả nhà họ Phù suýt nữa đã không giữ nổi mạng thì mấy thứ này còn giữ lại làm gì! Chẳng bằng châm lửa đốt hết một lần cho sạch sẽ!” Phù Công thở hổn hển, mắng lớn. Lúc này, giấy tờ bút mực của Phù Trường Khanh đã được người hầu chuyển ra ném hết trên mặt đất, một bản ghi chép rơi cạnh chân Phù Công. Ông vừa cúi đầu liếc nhìn thì thấy bốn chữ “Ký lược Bắc Hoang” ngoài bìa, không khỏi giật mình rồi cầm lên xem.
Hóa ra trên giấy chính là những ghi chép của ông về Tái Bắc khi ông nhậm chức ở Lương Châu. Ông biết bản ghi chép do chính ông viết đã bị mất ở Đột Quyết, không ngờ con trai ông đã viết lại nó. Sự chân thành trong đó khiến nỗi đau ông kìm nén tận đáy lòng phút chốc tuôn ra ào ạt.
Ông vội vã giở đến phần sau, thấy đoạn cuối trong nguyên bản lại có thêm một đoạn như thế này: “Ôi! Ngày nhỏ học sách cổ mấy ngày là thuộc, đến giờ vẫn không quên một chữ, vậy mà bút ký của gia phụ ở trong tay đọc hơn một tháng, cố gắng lắm cũng chỉ nhớ được tám, chín phần. Sau lại như vậy? Thế mới biết sách của gia phụ và thánh hiền cách nhau xa cả nghìn dặm, ôm ngực cười to, ha ha!”
Trước những lời đùa cợt trên giấy, cuối cùng ông không thể giữ được bộ mặt lạnh lùng, nghiêm khắc vốn vẫn luôn kiên trì. Đây là con trai ông, ông và hắn còn chẳng có lần nào nói chuyện bình thường thì làm gì thấy được vẻ tinh nghịch này của hắn. Là cha con nhiều năm, vì sao lại trở nên như thế này! Ông biết, rõ ràng ông coi nó là đứa con xuất sắc nhất của ông!
Một giây sau, ông đau buồn rơi lệ nhưng vẫn cố gắng đọc tiếp, hóa ra sau khi ghi chép lại bản ghi chép của phụ thân thì hắn không dừng viết, tiếp tục viết lại những điều đã trải qua, những điều mắt thấy tai nghe ở Đột Quyết, cuối cùng kết như thế này: “Vượt nghìn dặm xa xôi tới Đột Quyết, giữa đường bất ngờ gặp nạn, lâm vào bước đường cùng, khó khăn chật vật mọi nẻo. Hồ cơ An thị ra tay giúp đỡ, cứu ta khỏi nguy nan, tình nghĩa sâu đậm xin khắc cốt ghi tâm, dù có báo đáp thế nào cũng không đủ. Tình cảm nảy sinh lúc hoạn nạn ít người biết được, ta không mong người đời khoan dung tha thứ, chỉ gửi gắm tại những dòng này, mong lúc nào bản thân cũng nhớ mãi không quên cái tình của An thị.”
Đọc tới đây, mười ngón tay của Phù Công hơi run rẩy, ông vô thức lùi về sau mấy bước. Đám người hầu hoảng sợ xúm đến. Ông được mọi người dìu đi, đôi mắt mất hồn dao động, miệng lẩm bẩm: “Đây không phải là con ta, không phải con ta…. Sao đây có thể là con trai ta kia chứ!”
Vì sao con trai ông không bao giờ kể với ông những nổi khổ đó? Hoặc là vì sao, trước nay ông chưa từng chịu lắng nghe tiếng nói từ đáy lòng của con mình? Rõ ràng ông luôn coi Trường Khanh là đứa con xuất sắc nhất của mình. Ông nghẹn ngào một tiếng, mất hết hy vọng, ông hụt hơi rồi cảm thấy ngực quặn đau, sau đó cổ họng có vị ngòn ngọt, miệng nôn ra một ngụm máu.
Gia đinh sợ hãi đến choáng váng, chân tay luống cuống đỡ Phù Công nay đã nản lòng. Khi ấy, cây thích đỏ đầy viện xào xạc, dưới ánh nắng chói chang sau trưa, những phiến lá như móng vuốt sắc lóe đỏ làm Phù Công lao lực càng thấy ghê người.
Trương quản gia vội vàng chạy vào Trừng Cẩm Viên, mặt mày trắng bệch bẩm báo: “Lão gia, Quý hồng lư hôm nay làm giám sát ở pháp trường điều một đội người ngựa đến, hiện đang ở ngoài phủ…”
Phù Công cố gắng mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vẻ mặt vô cùng đau đớn của Trương quản gia, thở dài chán nản, hỏi: “Hắn đến làm gì?”
“Tiểu nhân không biết.” Trương quản gia khúm núm cúi đầu, cũng không đoán được ý đồ của Quý Tử Ngang.
Phù Công bất đắc dĩ phải lấy tinh thần đi tiếp hắn. Gia đinh đỡ ông đi ra khỏi Trừng Cẩm Viên, thân thể ngày xưa cường tráng là vậy mà nay lại có dáng vẻ lom khom.
Mục đích của Quý Tử Ngang khi tới đây đương nhiên là Đỗ Thục. Sau khi biết ý đồ của hắn thì ông không hề ngăn cản. Hiện giờ Phù phủ đang rối loạn, sau khi Phù Trường Khanh chết thì một phụ nữ người Hồ ở Bạch Lộ Viên quả thật chẳng còn quan trọng gì nữa.
Thế là Đỗ Thục bị giam nhiều ngày cuối cùng cũng được nhìn thấy ánh mặt trời. Ả ta mặc quần áo giản dị, ung dung đi ra khỏi Bạch Lộ Viên, rồi bình tĩnh đi ra khỏi Phù phủ dưới ánh mắt nghi hoặc của mọi người.
“Tiện thiếp sắp rời đi nên tới bái biệt lão gia cùng phu nhân.” Đỗ Thục đứng dưới bức tường bình phong ở cổng Phù phủ, ngẩng đầu nhìn cỗ xe ngựa to rộng và hoa lệ trong làn khói bụi, bên môi nở nụ cười dịu dàng.
Cùng lúc đó, A Đàn mặc đồ tang từ trong phủ đuổi đến, ánh mắt đong đầy nước mắt trừng lên nhìn thẳng vào ả ta đầy vẻ thù hằn, nghiến răng chửi: “Đồ đê tiện vô tình vô nghĩa, thiếu gia vừa mới đi mà ngươi đã bám theo cành khác, uổng công thiếu gia đối xử tốt với ngươi…”
“Ôi, cái cậu nhóc này thật thú vị.” Đỗ Thục cười cười không để ý, đôi lông mày dài nhướng cao trông như sắp bay lên. “Ta có được ngày hôm nay cũng phải đa tạ ngươi.”
Ả ta nói qua loa một câu, giơ tay định vỗ vỗ đầu A Đản nhưng cậu ta trưng ra vẻ mặt ghê tởm rồi né đi. Đỗ Thục không quan tâm, chỉ ngẩng đầu lên, bóng cây hòa với những hạt bụi hất lên khuôn mặt trắng trẻo của nàng ta. Tiếng ve kêu đầu hè râm ran, dưới ánh nắng chói chang, ả ta hơi nhíu mắt, sau đó di thẳng qua đám binh lính được trang bị kỹ càng, cười nhẹ, giơ tay phải lên đặt vào lòng bàn tay Quý Tử Ngang.
“Quý lang, cuối cùng chúng ta cũng được gặp lại.” Đỗ Thục nhìn vào mắt Quý Tử Ngang, rơm rớm nước mắt. “Trời mới biết ta đã đợi ngày nay bao lâu.”
Quý Tử Ngang nghe xong thì không nói lời nào, chỉ biến sự tự đắc trong lòng thành một nụ cười kiêu ngạo, nắm tay Đỗ Thục lên xe ngựa.
Tại một khe núi ở huyện Phù Phong, Tần Châu, Quỷ Hòe chiếm cứ quả núi, đang ở trong sơn động. Trong sơn động có một cỗ quan tài lớn làm bằng gỗ liễu. Thi thể của Phù Trường Khanh được đặt trong đó, bộ phận bị lìa ra cũng được ghép vào. An Mi dựa bên quan tài nhìn hắn, muốn vươn tay lau đi vết máu trên mặt hắn nhưng bất lực.
Ngón tay nửa trong suốt của nàng chạm vào hai gò má của Phù Trường Khanh nhưng không cảm nhận được nhiệt độ cũng không có xúc cảm thực tế nào. Cứ uổng công như thế một hồi lâu, nàng buồn bã lẩm bẩm: “Biến thành quỷ tuy là tự do tự tại nhưng lại không nắm được thứ gì. Xem ra cũng chẳng biết là làm người tốt hay làm quỷ mới tốt.”
“Đây là cái gọi là sự khác biệt giữa người và quỷ.” Lão Liễu lẳng lặng đi đến phía sau An Mi, tay cầm nhánh cây hòe, nói. “Nếu hiện tại ngươi từ bỏ thì tương lai có thể làm con quỷ tự do cả nghìn vạn năm. Nếu ngươi vẫn kiên trì muốn cứu hắn thì tương lai, dù hắn có sống lại thì ngươi cũng chỉ có một kết cục là tan thành tro bụi, vĩnh viễn không thể gặp hắn nữa. Ngươi vẫn quyết tâm làm?”
“Vâng.” An Mi không quay đầu lại, mắt vẫn nhìn Phù Trường Khanh chăm chú, khẽ gật đầu.
Lão Liễu nhìn nàng thật lâu, cuối cùng thở dài bất đắc dĩ. Lúc này Quỷ Hòe tiến tới vỗ vỗ vai hắn, cười sang sảng. “Nàng muốn cứu thì cứu thôi. Nhân quả như vậy cũng là khá tốt rồi. Lão Liễu ơi Lão Liễu, sao ngươi lại trở nên dài dòng như vậy?”
Quan tài bằng gỗ liễu mộc mạc chưa quét sơn, được khắc hoa văn uyên ương song hỷ. Quỷ Liễu đăm chiêu vuốt ve hoa văn tinh tế khắp nắp quan tài, cuối cùng ngẩng lên hỏi An Mi: “Ngươi đã chuẩn bị xong chưa?”
“Vâng.” Nàng gật gật đầu, sau khi cười ngại ngùng, hai mắt tỏa sáng lấp lánh trong hang động u ám. “Đa tạ thần tiên đã cứu giúp. Đối với tiểu nữ, các ngài không phải quỷ mà là thần tiên… Sau này, dù tiểu nữ có làm quỷ, không, dù biến thành tro bụi, còn chẳng bằng quỷ thì tiểu nữ cũng không quên ân tình của hai ngài.”
Quỷ Hòe cười, lắc đầu, giơ ngón trở lên môi, ý bảo nàng đừng nói nữa. “Đừng nói, ngươi mau đi đi.”
Hắn vừa dứt lời thì hồn An Mi lập tức biến thành một luồng ánh sáng xanh, nhập vào quan tài gỗ liễu trước mặt hai quỷ. Lão Liễu bấm ngón tay, đọc: “Hồn phách của nam nay nhân này, phách từ thần thái của khí khái, hồn từ linh hồn của hình dáng. Ba hồn gồm Thai Quang, Sảng Linh, U Tĩnh. Bảy vía có: một Thiên Xung, hai Linh Tuệ, ba Vi Khí, bốn Vi Lực, năm Trung Khu, sáu Vi Tinh, bảy Vi Anh…”
Mỗi lần lão Liễu lẩm bẩm một câu thì chiếc quan tài gỗ liễu liền phát ra một tia sáng xanh, đến khi hắn đọc xong câu chú thì cả chiếc quan tài thật to đều tỏa sáng, ánh sáng xanh hắt lên lớp rêu xanh ngắt trong động, đâu đâu cũng sáng lấp lánh.
Quỷ Hòe cũng bấm ngón tay giúp lão Liễu đọc hết câu chú hoàn hồn. “Tam bộ sinh thần, bát cảnh dĩ minh. Nay triệu hồi, phản hồn hoàn linh. Lời như pháp lệnh. Thiên bồng phù mệnh, để hồ nhập lại. Dương không giam hồn, âm không quản phách. Ba hồn mau đến, bảy vía mau về, kết hợp lại thành nguyên thể, lập tức nghe lệnh!”
Gió liền nổi lên cuồn cuộn trong hang động, hai quỷ đọc xong câu thần chú thì đều có chút buồn bã. Lão Liễu thở hổn hển, nói với chiếc quan tài: “Nguyên hình của ta vốn là gỗ thần nghìn năm, cơ duyên trùng hợp làm thành cái quan tài này rồi hôm nay mới có thể cứu được người. Có điều hắn muốn gọi hồn lại thì cần hồn của một người cực thân thiết nuôi dưỡng quan tài. Ta đã đưa hồn của ngươi nhập vào quan tài, trong thời gian một tháng, ba hồn bảy vía của hắn sẽ theo thứ tự từ nhánh cây hòe nhập vào cơ thể, khi ấy, hồn của ngươi cũng bị gỗ thần sử dụng hết, ngươi hiểu chưa?”
“Vâng, tiểu nữ hiểu.” Trong quan tài vọng ra giọng nói mềm mại khe khẽ của An Mi, trong giọng nói bình tĩnh, ung dung đó thoáng chứa đựng một niềm hạnh phúc.
Núi không nhất thiết phải cao, có thần tiên thì sẽ nổi danh. Huyện Phù Phong ở Tần Châu có núi cao sông dài, Quỷ Hòe tìm được một cái động thần tiên ở trong khe núi, sau đó hắn đặt trận pháp ngũ hành bát quái khiến khe núi quanh năm tràn ngập sương mù, ngay cả tiều phu thôn quê cũng không thể bước chân vào, vậy mới hiếm thấy dấu vết con người, trăng gió thanh mát.
Trong hang động mờ tối, ánh sáng xanh tỏa ra từ trong quan tài lúc sáng lúc tối. Thời gian dần dần trôi theo sự phai nhạt của ánh sáng xanh, mà An Mi ở trong quan tài cũng theo quá trình hoàn hồn của Phù Trường Khanh mà bị linh lực của quan tài gỗ liễu ăn mòn dần ba hồn bảy vía.
Liên tiếp mấy ngày rời xa nhân gian, nàng hoàn toàn không biết thế giới bên ngoài khe núi biến đổi ra sao, nàng chỉ một lòng một dạ bảo vệ Phù Trường Khanh, còn mong hắn tỉnh lại một lần nữa. Trong mấy ngày nay, trước mắt nàng là một mảng mênh mông, nhưng nàng biết hồn của nàng đang bao phủ lên hắn như một lớp lụa mỏng. Một lần nữa, bọn họ lại thân mật không thể chia lìa như ngày trước. Vì hắn không biết gì nên nàng đã nói ra rất nhiều lời mà trong quá khứ không dám nói.
“Đại nhân, đại nhân… còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không? Khi đó ta rất hồi hộp, nhưng vẫn cảm thấy ngài thật tuấn tú. Ngài và bọn ta không giống nhau, quần áo ngài mặc trên người, đồ đạc ngài sử dụng đều tốt tới mức khiến người ta không nói nên lời. Ôi chao…” Nàng ngừng một lát, sau đó không kìm được run run vì ngượng ngùng. “Ngài cao ngạo, lại có học vấn, đôi khi ta trộm nghĩ mà đỏ mặt, một người thô thiển như ta sao lại được ngài yêu thương nhiều như vậy…”
Lúc này hồn của nàng gần như đối diện với chóp mũi hắn, nhưng hắn lại không nghe thấy sự khoe khoang mang chút tự đắc của nàng, cũng không nhìn thấy gương mặt nàng đỏ bừng vì ngượng. Vào lúc sắp phải chia ly, hắn vô tri vô giác nên mới để nàng làm càn như thế này, đây đúng là may mắn của nàng.
“Còn cả trên đường đi Đột Quyết, mỗi ngày ngài ở trong xe ngựa híp mắt đọc sách thì ta lại ở một bên nhìn lén ngài. Khi đó ngài không biết phải không? Bây giờ ngài đã biết rồi đấy, nhưng đừng cười ta…” Nàng lải nhải cả ngày lẫn đêm như muốn nói hết những lời muốn nói với Phù Trường Khanh trong một tháng này. “Kiến thức của ngài mênh mông, còn dạy ta hát trước mặt Khả hãn, khi ấy ta thật sự sợ suýt chết, nhưng vẫn không bằng lúc ngài uống say rồi trêu chọc ta, ánh mắt ngài nóng bỏng hơn ngọn lửa làm ta sợ đến mức muốn trốn chạy…
Có đôi nghi khi ngẫm nghĩ, ta là một người không có tài cán, sống trên đời này có tác dụng gì đâu chứ? Cho nên so với cái mạng rẻ rúng này của ta thì ta cảm thấy ngài càng phải sống, vì vậy ta muốn cứu ngài, ta phải cứu ngài…” Haizzz, vì sao nói chuyện thôi mà mệt như vậy nhỉ? An Mi mệt mỏi nhắm mắt lại, tiếp tục nỉ non khe khẽ: “Đại nhân, đại nhân, ta có thể… có thể gọi ngài như nàng ta…”
Lúc ở trần gian, nàng lo ngại địa vị khác biệt nên không bao giờ dám nhìn thẳng hắn, cũng không thể nói ra tâm sự trong lòng mình. Đêm hôm nằm trong nhánh cây hòe, miệng nàng không thể nói nhưng lại nghe được Đỗ Thục luôn miệng gọi hắn là Phù lang, trong lòng ngoài kinh ngạc và đau xót thì còn có sự hâm mộ tràn ngập. Giờ bọn họ đều là quỷ, nên tự do một chút…
“Phù… Phù lang…” Cuối cùng, nàng hồi hộp, lắp bắp gọi, quả thực có cảm giác như răng của mình cũng va vào nhau lập cập. Nàng biết, khi không có bà mối, không có sính lễ mà xưng hô với hắn như vậy thì quá vô lễ, nhưng nếu bỏ lỡ lần này thì sẽ là lỡ mãi mãi, từ nay về sau, đời đời kiếp kiếp cũng không còn cơ hội gọi một lần như vậy.
An Mi mơ hồ mở to mắt trong bóng tối, không thấy gì cả, dần dần nàng muốn khóc nhưng lại không chảy được giọt nước mắt nào. Tinh thần của nàng ngày càng lơ mơ, cảm thấy bốn phía ngày càng lạnh nhưng nàng vẫn bướng bỉnh dang hai cánh tay, tưởng tượng Phù lang đang ở trong lòng mình dần dần lấy lại sức sống, thậm chí còn có cả hơi thở nhè nhẹ.
An Mi nghiêng gò má, giữa lúc như thực như ảo, nửa mơ nửa tỉnh, dường như nàng cảm nhận được hơi thở yếu ớt của Phù Trường Khanh. Hơi thở kia nhẹ nhàng phả vào gò má nàng, mang theo chút ẩm ướt.
“Phù lang, Phù lang…” Nàng cố gắng nở một nụ cười trong cơn mệt mỏi rã rời, khi tiếng nỉ non dần dần nhỏ đi thì hang động tối mờ cuối cùng cũng trở nên yên lặng.
Cùng lúc đó, một luồng ánh sáng xanh bất ngờ xuất hiện trong sơn động, bóng dáng Quỷ Hòe trong bộ đồ xanh bất thình lình xuất hiện trên chiếc quan tài gỗ liễu.
“Haizz, nói liên tục hai tuần, cuối cùng cũng nói hết, bao nhiêu ngày rồi mà chẳng nỡ ngắt lời nàng.” Quỷ Hòe chau mày gãi gãi cánh tay, ra vẻ đăm chiêu. “Tận tai nghe mới thấy sến sẩm. Lời riêng tư nghe thật buồn nôn…”
“Thế mới bảo ngươi là chớ nghe chuyện riêng tư của người ta, đi với ta ra ngoài tránh một lúc.” Lão Liễu đã hiện thân trong động, đi quanh quan tài nhìn kĩ, sờ sờ cái cằm nhọn hơi nhú râu. “Sắp được rồi, mấy ngày nữa hồn của nàng ta biến mất hoàn toàn thì người trong quan tài này có thể sống lại.”
Quỷ Hòe cười hì hì đáp lại. Hắn cúi đầu nhìn quan tài, còn cố ý ra vẻ thần bí: “Đến khi hắn sống lại nhìn thấy thế giới bên ngoài thì chỉ e sẽ cảm thấy thế sự xoay vần như đã qua mấy đời.”
Lần này, Quỷ Hòe thích nói những câu bông đùa nhạt nhẽo lại không hề nói dối. Đúng như lời hắn nói.
Chỉ trong vẻn vẹn một tháng, mà trời long đất lở. Sau khi giặc kênh Đại Hưng đánh chiếm hai châu là Dương Châu và Duyễn Châu thì lấy thế như vũ bão bao vây kinh thành. Thiên tử vội vàng ban bố lệnh cần vương, quận vương và thứ sử đóng quân ở các nơi nhanh chóng tập kết binh mã thẳng tiến tới Lạc Dương. Các nhánh quân dựng trại đóng quân ở quanh bốn phía kinh thành, giống như một vòng xoáy hỗn tạp vây quanh Lạc Dương làm cho nơi này như một con thuyền lênh đênh giữa sóng gió.
Ngựa tốc hành nghìn dặm liên tục đem tin tức xấu về kinh thành. Quận vương và thứ sử lúc đối diện với thiên tử đều thề trung thành và tỏ vẻ can đảm nhưng vừa quay lưng thì lại lục đục với nhau. Các nhóm quân vừa phải phòng thủ nghiêm ngặt vừa tranh chấp vật tư không ngừng nghỉ. Kinh thành Lạc Dương phồn hoa giàu có nhưng vẫn không chịu nổi gánh nặng từ chi phí khổng lồ tiêu hao cho quân đội. Binh lính cần vương kẻ tốt người xấu lẫn lộn bắt đầu sinh sự, vào nhà dân cướp của. Cứ tối tối, kinh đô và vùng ngoại ô gần đó đều bị quấy rối, đâu đâu cũng nghe thấy tiếng khóc của phụ nữ và trẻ em.
Một tai họa khác nhanh chóng ập đến. Tiết trời ẩm ướt làm bệnh dịch xuất hiện trong dân gian. Dân chúng lầm than, ngày càng có nhiều người dân lưu lạc gia nhập vào quân phản loạn. Tình hình Trung Nguyên không ngừng chuyển biến xấu, khắp nơi là cảnh loạn lạc chết chóc.
Khe núi ở huyện Phù Phong nghiễm nhiên trở thành chốn thần tiên ở một phương. Quỷ Hòe nằm trên quan tài gỗ liễu mát lạnh cho đỡ nóng, thích chí lăn qua lăn lại: “Chuyện sướng nhất khi làm nhân vật phụ là có thể đè bẹp nam chính, mặc mình thích làm gì thì làm, lão Liễu ngươi nói xem có đúng không?
“Chẳng lẽ không phải?” Lão Liễu ở bên mỉm cười phụ họa, sau đó còn thêm vào một câu: “Ngươi lăn qua lăn lại trên nguyên hình của ta, ta nhìn mà cũng thấy vui.”
Hai chữ “nguyên hình” hắn nói khá nhanh, nghe như hai chữ “thân mình” làm Quỷ Hòe sợ tới mức lập tức bật dậy ngồi ngay ngắn, lén liếc mắt thăm dò lão Liễu. Hai ngày nay hắn thấy lão Liễn rõ là sến sẩm, nói chuyện cực buồn nôn, vẻ mặt buồn nôn, ngay cả từng cử chỉ cũng rất buồn nôn!
Vì vậy, trong hang động không lớn lắm, nụ cười của lão Liễu ngày càng kỳ lạ, mà điệu cười gượng của Quỷ Hòe lại càng ngày càng có vẻ xấu hổ. Không khí oi bức thoắt cái trở nên khô nóng. Quỷ Hòe kinh ngạc phát hiện cái động tiên này của hắn đã bị lão Liễu chiếm cứ hoàn toàn. Nguyên hình chiếm chỗ của hắn, nguyên thần thì chắn trước mắt hắn, trêu chọc con tim hắn. Quỷ Hòe vô cùng uất ức, miệng khô lưỡi khô nên đành nuốt nước miếng, hậm hực ho hai tiếng.
“Khụ, khụ…”
Ai ngờ tiếng ho lại không ngừng. Trong hang động bất chợt có hai tiếng “cộc cộc” nạng nề như vật nặng gõ vào tấm ván gỗ. Quỷ Hòe mím miệng, trừng mắt nhìn hồi lâu, trong lòng lại âm thầm vui vẻ vì bầu không khí xấu hổ bị phá vỡ. Hắn xòe tay ra, nhìn lão Liễu bằng ánh mắt vô tội: “Không phải ta.”
Lão Liễu đang cúi đầu nhìn quan tài chằm chằm, nghe vậy thì đáp cho có: “Ta biết.”
Quỷ Hòe nhanh chóng nhảy xuống khỏi quan tài, cũng bắt chước lão Liễu nhìn nó chăm chú rồi hét lên: “Xác chết vùng dậy? Nhưng bây giờ chắc là vẫn chưa đến lúc!”
“Ta biết.” Lão Liễu không rảnh để bận tâm đến một Quỷ Hòe đang kinh hãi, hắn ta chỉ nhìn cái quan tài rồi lẩm bẩm: “Hồn phách của nàng vẫn còn một mảnh, theo lý thì hắn không nên tỉnh dậy vào lúc này.”
Quỷ Hòe nhìn chút ánh sáng xanh mong manh tỏa ra từ trong quan tài lòng thầm hiểu đó là hồn phách của An Mi còn sót lại, liền trầm ngâm một lát mới hiểu ra, khó tránh khỏi lắc đầu buồn bã, cuối cùng là cười khổ. “Lão Liễu, với hai kẻ si tình này, ngươi còn có thể luận theo lý lẽ thông thường sao?”
Lão Liễu bật cười, liếc mắt nhìn Quỷ Hòe một cái, trong lòng hắn cũng hiểu rõ ràng.
“Ngươi cũng thật nhẫn tâm với chính bản thân mình. Ba hồn bảy vía còn chưa hoàn toàn về vị trí cũ mà đã dám làm loạn như vậy.” Quỷ Hòe vừa dứt lời thì cúi người gõ gõ vào quan tài, thử trao đổi với người ở bên trong. “Ta đoán là vết đao trên cổ ngươi còn chưa lành hẳn nên không nói được hả? Vậy thế này đi, ta hỏi, nếu ngươi trả lời là phải thì gõ một tiếng, không phải thì gõ hai tiếng, được không?”
Quả nhiên có một tiếng gõ khẽ vang lên từ trong quan tài.
Quỷ Hòe cười khúc khích, thấy chuyện này cũng thật thú vị. “Ngươi không an phận mà đợi đi, còn muốn thế nào nữa? Bây giờ đã muốn ra rồi sao?”
Không ngờ trong quan tài lại vang lên một tiếng gõ nhỏ.
Quỷ Hòe sửng sốt, xoay người lại nhìn lão Liễu. Lão Liễu cũng nhăn mày vẻ không vui, khuyên người bên trong: “Ta khuyên Phù công tử nên kiên nhẫn một chút, đỡ phí công của người đối với ngươi đến chết cũng không đổi, vì ngươi hiến cả hồn phách. Đừng vì một thoáng khổ tâm mà thất bại trong gang tấc.”
Không ngờ lúc này lại có hai tiếng gõ vọng ra.
“Ha, thật thú vị.” Quỷ Hòe vỗ vỗ quan tài, cảm khái nhìn lão Liễu, cười nói. “Lão Liễu, có mở quan tài không?”
“Ừ, mở đi.” Đôi mắt phượng của hắn nhìn chiếc quan tài chăm chú, một lát sau cũng cười bất đắc dĩ. “Ta cũng thật sự muốn xem hắn còn có thể giày vò chúng ta như thế nào nữa?”
Hắn vừa dứt lời thì nháy mắt sau đã vung tay lên, nắp quan tài nặng nề lập tức được mở ra mà không một tiếng động, vô số hạt bụi nhẹ nhàng bay lên, tự do dao động giữa những tia sáng xanh. Hai Quỷ Hòe, Liễu ghé sát vào quan tài, thấy Phù Trường Khanh đang nằm trong đó thì cũng hơi giật mình, sắc mặt hắn trắng xanh, ngũ quan tuấn tú trên khuôn mặt vẫn giữ được vẻ cao ngạo. Tên cái cổ dài hiện rõ vết đao chém trông đến rợn người, mặc dù không chảy máu nhưng vết thương vẫn chưa khép miệng.
Nhánh cây hòe cắm trước ngực Phù Trường Khanh cũng bị hắn tự ý nhổ ra, một cái lỗ đen sậm trên ngực và vết đao trên cổ đều hiện ra làm hắn trông như quái vật, không giống người cũng chẳng giống quỷ. Thực tế thì hắn cũng được coi như một con quái vật, đôi mắt u ám của hắn không hề có sức sống, chúng mở to thẫn thờ, một lúc sau mới khẽ chuyển động, có vẻ như đang nhớ lại chuyện gì đó. Hắn nghe thấy tiếng gọi của Quỷ Hòe bèn giơ tay đỡ cổ, chậm rãi ngồi dậy, nhìn thẳng vào hai Quỷ Hòe, Liễu đứng trước mặt, ánh mắt như chứa đựng hận thù sâu sắc.
Quỷ Hòe lẳng lặng nhìn Phù Trường Khanh trong chốc lát, cười ngại ngùng. “Huynh đài thật khí phách, cổ còn chưa liền mà đã dám ra rồi.”
Phù Trường Khanh không có bụng dạ nào và cũng chẳng có sức lực để đáp lại câu trêu chọc của Quỷ Hòe, hắn từ từ giơ tay, ngón tay nhẹ nhàng viết hai chữ trên lớp bụi bặm ở nắp quan tài: Cứu nàng.
“Ôi chao, các người có thấy phiền không hả?” Dù đã đoán trước được nhưng Quỷ Hòe vẫn không kiềm chế được mà ôm đầu kêu than, thật không chịu nổi khi hai người này thay nhau gây áp lực cho hắn.
Phù Trường Khanh nghe hắn kêu la thì chẳng nhúc nhích mí mắt, chỉ nhìn chằm chằm Quỷ Hòe đang kêu gào, lâu đến mức khiến Quỷ Hòe cũng cảm thấy sợ.
“Ngươi đừng có trừng mắt nhìn ta như vậy, ta cũng là quỷ, ta không sợ.” Hắn ra oai với Phù Trường Khanh, lý do đưa ra cũng khiến lão Liễu cực kỳ khinh thường.
“Được rồi Quỷ Hòe, ngươi cũng đâu phải là không muốn thấy An Mi sống lại, ngậm miệng trước di.” Lão Liễu liếc Quỷ Hòe một cái, sau đó mới quay sang nhìn Phù Trường Khanh và nói: “Cũng may là ngươi quyết định ra khỏi quan tài trước thời gian nên mới giữ lại được một phần hồn cuối cùng của An Mi. Nếu như ngươi muốn cứu nàng thì lập tức chạy về Lạc Dương tìm cơ thể của nàng ấy đi. Có điều, một phần hồn này của nàng dù có sống lại thì cũng chỉ là nửa cái thân tàn, ngươi vẫn quyết tâm ôm lấy việc phiền phức này sao?”
Phù Trường Khanh nghe lão Liễu nói vậy thì nhận ra vẫn còn cơ hội để cứu nàng nên hắn từ từ bước ra khỏi quan tài, một tay đỡ cổ đứng im trước mặt hai quỷ. Thân thể hắn cực kỳ yếu ớt, ngay cả việc đứng yên cũng phải gắng gượng, hắn như thuận thế mà quỳ xuống luôn, cúi đầu, tay vái dài trước hai quỷ.
Lão Liễu làm sao không biết ý của hắn, liền thở dài một hơi rồi nói tường tận cách cứu An Mi: “Cách này rất tàn nhẫn, kẻ nhân từ thì sẽ không làm được, phải xem ngươi có trái tim tàn nhẫn hay không.”
Phù Trường Khanh ngẩng đầu, đôi mắt u ám nay đã có một chút ánh sáng khiến hắn trông có sức sống hơn một chút. Lão Liễu nhìn thấy ánh mắt phức tạp, khó dò của hắn nhưng cũng không nói thêm gì nữa. Hắn đặt tấm bùa chú cần để cứu An Mi cùng một khúc cây liễu vào tay Phù Trường Khanh, lẳng lặng nhìn hắn khó nhọc đứng lên rồi lặng lẽ đi ra khỏi sơn động.
“Ta đi tiễn hắn một đoạn đường, nếu không một kẻ phàm phu tục tử như hắn không lạc đường trong núi nới là lạ.” Quỷ Hòe thở dài, nhấc bước đi theo sau Phù Trường Khanh, đến cửa sơn động thì quay đầu lại nhìn lão Liễu, cười khổ: “Ngươi yên tâm, ta cũng sẽ không ngu ngốc mà giúp hắn nhiều hơn, chỉ đưa người ra khỏi núi thôi. Haizz, không thể tưởng tượng được rằng ra đã cược thắng ngươi nhưng vẫn lâm vào kết cục y hệt ngươi. E rằng sau khi tất cả kết thúc, nguyên hình của ta cũng sẽ phải chuyển tới núi này.”
“Ngươi biết là tốt.” Lão Liễu nhìn Quỷ Hòe cười, giọng nói mang vẻ bất đắc dĩ. “Ngươi cũng biết hắn hận chúng ta, dù chúng ta có tác thành cái duyên của hai người đó thì cũng không cầu được sự tha thứ của hắn về chuyện năm con mọt làm thiên hạ đại loạn.”
Giá như một ngày kia Phù Trường Khanh lật mình được thì cây hòe già tại thôn Tiểu Trạch, huyện Phù Phong, Tần Châu chắc chắn sẽ không thể sống tiếp được nữa. Đó là cung cách của danh sĩ nắm luật pháp trong tay, sát phạt quyết đoán, diệt trừ hết thảy những nghiệp chướng có khả năng làm loạn xã tắc mà chẳng sợ mình sẽ chuốc lấy tai họa, tựa như con thiêu thân lao vào lửa, đến chết cũng không quay đầu.
Nhưng ngẫm lại ở một góc độ khác, nguyên hình của Quỷ Hòe có thể vào trong núi cùng hắn, sớm tối bên nhau thì có nên tính đây là gặp phúc trong họa.
Nghĩ vậy, lão Liễu không kìm được nở nụ cười ấm áp, hắn còn nhớ rõ khi Quỷ Hòe đắc đạo, hắn từng đứng trên ngọn liễu hết năm này sang năm khác, nhìn một cây hòe cứ vô tư đung đưa ngọn cây với mình. Lúc đầu hắn thấy bực, sau lại để ý đến, cuối cùng cây hòe kia đung đưa theo gió mấy trăm năm cũng tu luyện được ra nguyên thần, hắn mới có cơ hội hỏi hòe ta một câu rằng, vì sao cứ vẫy vẫy ngọn cây với hắn trong những ngày nắng đẹp, gió nhẹ.
“Hở? Đâu có. Ta thích đung đưa trong gió mà thôi.” Quỷ Hòe vừa mới thành hình giơ hai tay lên, thản nhiên vẫy vẫy trước gió như ngày xưa, còn cười hì hì với lão Liễu. “Cứ lắc người trong ánh mặt trời như vậy rất thích nên ta mới hay lắc lư qua lại, sao ngươi lại biết thế? Ha ha ha…”
Đến khi ấy hắn mới biết, thì ra hành động chẳng có ý gì của Quỷ Hòe trong mấy trăm năm đã in sâu vào lòng hắn. Vô tâm cắm liễu liễu lại xanh, loài liễu bọn họ vẫn luôn nghĩ nhiều như vậy.
Phù Trường Khanh nhặt được một mạng trước Quỷ môn quan nay về lại nhân gian, thứ hắn phải đối mặt chính là địa ngục trần gian còn hỗn loạn hơn cả âm tào địa phủ.
Chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, Lạc Dương phồn hoa ngày xưa đã hoàn toàn thay đổi, khắp nơi là cảnh tiêu điều loạn lạc. Khi hắn cưỡi ngựa ở đầu cầu, nhìn thành Lạc Dương mênh mông ở phía xa xa, nào còn thấy được vẻ tao nhã mà hắn từng quen thuộc.
Hắn chạy một mạch từ Tần Châu đến Lạc Dương, trong thời gian đó dần dần hồi phục giống một người sống, cũng có thể ăn uống một chút nhưng vẫn chưa thể nói được. Nghĩ tới đây, hắn không khỏi nhếch môi cười lạnh, dáng vẻ không phải người không phải quỷ của hắn lúc này quả thực rất hợp với trần gian trăm họ lầm than này đây.
Hiện tại hắn chẳng có thứ gì bên người, lại không thể mở miệng hỏi thăm. Làm sao để tìm được An Mi ở thành Lạc Dương mênh mông này đây? Hay nói đúng hơn là, tìm được Đỗ Thục? Đầu mối duy nhất trong tay là một câu mà Quỷ Hòe đã nói với hắn. Khi tên Quỷ Hòe quái đản đó tiễn hắn ra khỏi núi thì từng nói rằng thân thể của An Mi hiện giờ hình như đang ở một phủ đệ rất lớn.
“Ta chỉ biết ả ta đang ở trong một phủ đệ rất có khí thế, còn lớn hơn nhiều so với phủ đệ của ngươi. Ta không biết rõ đường ngoằn ngoèo trên nhân gian các ngươi, ngươi tự đi tìm đi!”
Phù Trường Khanh suy nghĩ về câu nói cuối cùng của Quỷ Hòe, cặp mắt lạnh băng lại được phủ thêm một tầng hơi lạnh kinh người. Lúc hắn không còn trên đời thì không biết ả yêu nghiệt nương nhờ thân thể của An Mi đã leo đến vị trí bên cạnh ai?
Có điều hắn chẳng quan tâm ả ta đã bám lấy ai, hắn chỉ biết rằng hắn phải đoạt lại cái cơ thể đang bị ả chiếm kia.
Phù Trường Khanh giục ngựa đi chầm chậm tới gần thành Lạc Dương. Dọc theo đường đi, dù là quan binh hay dân chúng thì họ đều nhìn hắn đầy vẻ thù địch. Là một Thứ sử chuyên xử án, hắn biết giờ phút này trông hắn bụi bặm, mệt mỏi, còn cưỡi một con ngựa trông khá cường tráng, béo tốt nữa, chính là kẻ đáng ngờ nhất vào thời điểm này. Bởi vậy hắn không vội vàng vào thành mà đi quanh tường thành, định đến tối lại tìm cơ hội vào thành.
Lúc hắn giục ngựa đi qua mỗi cổng thành thì sẽ cẩn thận để ý đám quan binh ở cửa. Khi đi qua cửa nam của thành Lạc Dương thì một thi thể treo trên cổng thành bất ngờ lọt vào mắt hắn. Cái xác đó làm hắn có một cảm giác kỳ lạ như đã từng quen biết, hắn liền hờ hững nhìn đi chỗ khác, nhưng chỉ sau nháy mắt, hắn đã nhận ra đó là ai!
Hắn ghìm mạnh con ngựa đang chạy, khi nó hí vang rồi đứng lại thì hắn trừng mắt nhìn người bị phơi xác trên tường kia, cảm thấy khó mà tin được.
Đó là Quý Tử Ngang.
“Lạc Dương có Phù Trường Khanh tài hoa tuấn tú, kinh đô có Quý Tử Ngang đường đường chính chính.” Khi tiếng tăm của bọn họ nổi như cồn, đã bao giờ ngờ được hai cái tên sẽ có một cuộc gặp gỡ như ngày hôm nay? Giờ phút này, hai người một bị mổ bụng treo đầu tường, một thì suy sụp, chán nản, mai danh ẩn tích bên dưới. Hắn không biết Quý Tử Ngang chết vì tội gì nên khó tránh khỏi cảm thấy có chút đau thương.
Đúng là đủ loại phù hoa như mây khói bay qua, cuộc đời chẳng qua cũng chỉ là như vậy.
Phù Trường Khanh giơ tay kéo đoạn vải đang quấn trên cổ. Dưới cái nóng bức và ánh nắng chói chang, miệng vết thương chưa lành dính đầy mồ hôi khiến hắn cảm thấy ngứa ngáy, đau lâm râm khó chịu, nhưng chúng cũng không ngừng nhắc nhở hắn về sự thật hắn đã sống lại. Cái mạng này của hắn là An Mi cho, những lời từ biệt mà nàng nói khi ở trong quan tài vẫn liên tục vang vọng bên tai hắn.
Hắn có cơ hội để cứu nàng, chỉ một cơ hội lần này thôi.
Trời mùa hè tối muộn. Tuy lúc này đã tối nhưng không khí vẫn oi bức làm người ta dễ cáu kỉnh, bất an. Đám giặc phản loạn đóng chiếm xung quanh Lạc Dương vẫn luôn rục rịch, cuối cùng đêm nay cũng đã tấn công bất ngờ. Trong ánh lửa rực trời và tiếng la hét vang đến tận trời xanh, chúng hung hăng đánh mở được một góc cổng thành.
Chính vào lúc hai bên đang đánh giết lẫn nhau, một kẻ liều lĩnh đơn thương độc mã xông qua cổng thành. Đó chính là Phù Trường Khanh vẫn luôn tìm kiếm cơ hội để vào thành lúc ban ngày. Hắn khéo léo điều khiển con ngựa nhanh chóng vượt qua đám phản loạn, thẳng tiến đến phủ Chiêu Vương ở phía đông thành. Cùng lúc ấy, quân phản loạn như thủy triều cũng ào ạt tiến vào Lạc Dương, một đội người ngựa rõ ràng là đã qua huấn luyện cũng thẳng hướng về phía đông, không hẹn mà đi cùng đường với Phù Trường Khanh.
Bên ngoài phủ Chiêu Vương ở phía đông thành, binh lính canh phòng nghiêm ngặt khiến vương phủ được bảo vệ kín mít. Khi những tiếng gào thét nặng nề vang lên như sấm rền, quân phản loạn dữ dằn xông tới như lũ quét càn quét phủ Chiêu Vương, hòa vào một chỗ với đám binh lính của phủ. Lượng lớn tiền bạc và vật tư trong vương phủ đương nhiên là mục tiêu của bọn giặc, nhưng đêm nay, ngoài việc đánh cướp thì bọn chúng còn mang trên người một sứ mệnh bí mật bậc nhất.
Ở một khu đình viện sâu nhất trong phủ Chiêu Vương, Đỗ Thục đã tắm xong, đang nằm uể oải cạnh mành thủy tinh, phe phẩy quạt, chờ đợi sự thay đổi sắp diễn ra. Mấy ngày trước, ả đã dùng bồ câu truyền tin đi, có lẽ trong tối nay, hoặc là chậm hơn một, hai ngày thì quân của ả ta sẽ đến đón ả ta đi nhỉ?
Bỗng nhiên có tiếng xôn xao ngoài phủ, bàn tay phe phẩy quạt dừng lại, ả không kiềm chế được nín thở, nghiêng tai lắng nghe một chốt, sau đó cười cười, phe phẩy quạt nhanh hơn. Tất cả các dự tính đều dần dần trở thành sự thật theo ý ả, tất cả đều hoàn hảo không sai sót gì.
Ả khó nén được vui vẻ, ngâm một câu: Giang sơn giàu có đã vào cuộc chiến, dân chúng muốn cắt cỏ, chặt củi qua ngày cũng không xong… Đưa mắt nhìn quanh, một đình viện đẹp như thế mà chẳng ở được mấy ngày đã phải rời đi. Âm thanh ồn ã ngày càng đến gần thì ả cũng đứng dậy khỏi chiếc sạp bằng trúc đốm, muốn nhìn lại lần cuối một nơi ả đã từng dừng chân.
Trạm tiếp theo sẽ là đâu đây? Có lẽ là đại doanh của Từ Trân, cũng có lẽ là hoàng cung. Hai mí mắt ả hơi rũ xuống, cầm lấy cán quạt bằng ngà voi khẽ phất. Thanh Phù, Hoa Ngôn, Hổ Phù, Long Uyên, chúng ta sắp thành công rồi…
Khổ sở tu luyện ba trăm năm trong tăm tối, kế hoạch tỉ mỉ dựng lên vào thời khắc cuối cùng đang từng bước trở thành hiện thực một cách hoàn hảo. Bọn họ sắp thành công, cũng coi như không thẹn với cái danh “Năm loại sâu mọt” – tai họa của thiên hạ.
Đỗ Thục vừa định mở mắt cười một tiếng thì không ngờ một bóng đen bất thình lình xông vào đình viện, nhanh chóng đè ngã ả ta xuống đất như chim ưng vồ mồi. Ả ta ngẩn người, hoàn toàn không liệu trước được rằng vào thời khắc này còn gặp phải kẻ thù. Không, không đúng, ả ta khó tin trừng mắt. “Phù lang… chàng… Không phải chàng đã chết rồi sao?”
Vị khách không mời mà đến không trả lời câu hỏi của ả ta. Đôi mắt tăm tối phản chiếu ánh sáng lấp lánh của mành thủy tinh, tỏa ra những tia sáng lạnh lẽo. Từ ánh mắt đó, Đỗ Thục nhận ra được sự thù hận đến tận xương tủy của hắn, vô thức thấy hoảng loạn.
Tất cả đều do ngươi ban tặng, ta đã chết một lần. Phù Trường Khanh cười lạnh lùng, trói thật chặt mỹ nhân ở bên dưới, trong lòng thầm trả lời nỗi nghi hoặc của ả ta: Đáng tiếc, trong ván cờ này, ngươi lại không biết được rằng ta có thể cướp người trước Từ Trân. May là thân phận ngày trước của ta từng ra vào vương phủ này nên so với đám dân nghèo chẳng biết gì ngoài kia, ta đã quen thuộc đường đi lối lại hơn nhiều!