Chương 18 Tái thế làm người
Trong thời điểm loạn lạc hiện nay, Thứ sử Dự Châu mới – người kế nhiệm vị trí của Phù Trường Khanh được phái ra ngoài thành cầm quân, mấy hôm trước đã hy sinh trong vòng vây của quân phản loạn. Phủ Thứ sử Dự Châu vẫn chưa có quan tiếp quản vị trí, đồng thời do các đội quân cần vương quấy rối nên cổng phủ luôn đóng chặt, trông vô cùng tiêu điều.
Phù Trường Khanh ôm theo Đỗ Thục, nhanh nhẹn tránh được đám loạn binh trong phủ Chiêu Vương rồi phi ngựa thẳng tới phủ Thứ sử. Trong tình thế loạn lạc này, hắn vừa không chỗ dung thân vừa đang có việc quan trọng cần làm nên tự nhiên sẽ chọn phủ đệ của mình trước đây để làm chỗ dừng chân.
Phủ Thứ sử Dự Châu lúc này tuy không có sai dịch cùng binh lính nhưng vẫn còn một Kế lại ở trong phủ. Vị này là tâm phúc của Phù Trường Khanh ngày trước, là người luôn luôn trung thành và tận tụy với chủ nhân của mình. Nửa đêm hắn ta tỉnh giấc vì tiếng mở cửa cọt kẹt, liền khoác áo rồi cầm nến ra khỏi phòng nhìn xem thì phát hiện một bóng dáng quen thuộc trong ánh sáng mông lung của ngọn nến.
Khi thấy rõ được người che mặt đứng trong góc kia thì hắn ta sửng sốt, mồ hôi lạnh tuôn đầy sau lưng. Dù đã bị bóng đêm dày đặc che lấp nhưng đôi mắt đen như mực kia vẫn tỏa ra thứ ánh sáng rạng rỡ như ngày nào, người có đôi mắt như thế này thì chỉ có chủ nhân cũ của hắn. Hắn cảm thấy mắt mình nóng lên, hai đầu gối lặng lẽ quỳ xuống, phục trên mặt đất nghênh đón Phù Trường Khanh.
Phù Trường Khanh liếc mắt nhìn thuộc hạ cũ đang run rẩy, bây giờ hắn không nói được, mà cũng không có tâm trạng để ôn chuyện. Vào đêm tối ma quỷ ẩn hiện tứ phía như thế này, đôi bên đều ngầm hiểu mà không hỏi rõ ràng, lừa dối quỷ thần, đây chính là loại tình nghĩa tốt nhất. Phù Trường Khanh không nhìn hắn nữa, mang theo Đỗ Thục đang bị trói gô đến một nơi sâu trong phủ Thứ sử. Đến khi vào phòng rồi, hắn mới nhẹ nhàng thả ả ta xuống, tháo dây thừng trói chặt cánh tay và bả vai ả ra.
Đỗ Thục còn đang bị che hai mắt đoán được rằng Phù Trường Khanh dự tính sẽ tạm thời ở lại đây, vì vậy ả ta giơ tay lên gỡ mảnh vải che mắt. Cổ tay ở vẫn bị trói nhưng cả người không bị thương gì cả. Lúc bị trói, ả có thể cảm nhận được rằng Phù Trường Khanh chỉ dùng sức vừa đủ, tiếc là sự nâng niu này lại không dành cho ả, nhưng ít nhất thì ả vẫn có thể làm hắn e ngại.
Chỉ cần hắn còn mềm lòng thì ả vẫn có cơ hội thoát được.
“Phù lang…” Đỗ Thục ra vẻ lấy lòng nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Phù Trường Khanh, cười một cách dè dặt. Không khí trong phòng dụng hình giữa hè rất oi bức, ả nằm trên đất, người đầy mồ hôi, trông như con cá bị mắc cạn đang cố tìm cách sống sót.
Phù Trường Khanh không để ý đến ả ta, kéo tay ả đứng lên rồi lấy cùm chân bằng sắt ở trên giá gỗ cùm luôn ả lại, vừa nhanh gọn vừa cẩn thận.
“Phù lang…” Đỗ Thục không thể động đậy, cơ thể giãy giụa trong vô vọng, có chút hoảng sợ nhìn Phù Trường Khanh đang bận rộn trong phòng. “Phù lang, Phù lang, chàng đang giận ta chăng? Vì sao không nói chuyện với ta?”
Phù Trường Khanh vẫn rủ mí mắt, trầm mặc. Hắn tìm được một chậu than trong phòng, bỏ đầy than vào đó rồi cúi xuống vụng về đánh lửa, mắt hắn dán vào ngọn lửa cho tới khi chậu than cháy đỏ hừng hực. Ngọn lửa làm cho phòng dụng hình càng trở nên nóng bức. Đỗ Thục thấy Phù Trường Khanh di chuyển chậu than đến bên mình thì lòng càng bất an. “Phù lang? Phù lang, ta biết chàng đang giận ta, chàng nghe ta giải thích có được không? Ngày trước ta rời khỏi Phù phủ cũng là bất đắc dĩ, sau khi chàng gặp nạn, Quý hồng lư liền đến Phù phủ đòi người, ta là một nữ nhân, ngoài khuất phục thì còn biết làm thế nào? Đêm nay thấy chàng không sao thì ta còn vui sướng hơn bất cứ ai…”
Phù Trường Khanh để ngoài tai tất cả những lời biện bạch của Đỗ Thục. Hắn chỉ nhìn chậu than đến mất hồn, dường như đang nghĩ đến một chuyện quan trọng hơn, cặp mắt trong trẻo cũng bị ánh lửa hắt vào đỏ rực. Đỗ Thục bị than hun đến mức cả miệng và lưỡi đều khô khốc, mồ hôi không ngừng chảy xuống trán, rơi vào hốc mắt làm ả đau xót từng cơn. “Phù lang? Phù lang…”
Ả không rõ ý đồ của Phù Trường Khanh nhưng cũng dần đoán được chút manh mối. Vì sao hắn không nói một từ từ đầu tới giờ? Vì sao cổ hắn lại quấn kín vải? Đầu và thân hắn nên ở hai nơi, mạng đã phải xuống suối vàng từ lâu, vì sao…
Còn rất nhiều chuyện mà Đỗ Thục chưa kịp hiểu ra. Phù Trường Khanh chợt như quyết tâm làm gì đó, đột ngột ngẩng đầu lên liếc nhìn Đỗ Thục một cái rồi giơ tay túm một chân của ả, cởi giày.
“Phù lang?” Đỗ Thục kêu lên sợ hãi, chưa kịp giãy ra thì lòng bàn chân đã vô cùng đau đớn. Ả thét lên một tiếng thảm thiết, vừa giãy giụa vừa cúi đầu nhìn mới phát hiện ra gan bàn chân đã bị xiên sắt đâm vào. Chắc chắn hắn điên rồi! Dù hắn ta có hận ả đến tận xương thì cơ thể này cũng đâu phải của ả… Ý nghĩ này chợt lóe lên làm ả hiểu rằng, Phù Trường Khanh của lúc này đây quyết tâm muốn ả chết.
Trên gương mặt Phù Trường Khanh không hề có biểu cảm gì, hắn tiếp tục lấy xiên sắt đâm vào chân còn lại của Đỗ Thục, sau đó dùng cùm chân giữ chặt đôi chân đang giãy giụa, vùi xiên sắt đang cắm ở hai lòng bàn chân vào trong chậu than hồng rực. Hắn vẫn cực kỳ tập trung, thao tác cẩn thận vì dùng hình có thể thuận lợi ép con mọt đi ra nhưng hắn cũng muốn giữ lại đôi chân của An Mi. Hắn dùng hết kinh nghiệm tích lũy được khi dùng hình trên các phạm nhân ngày xưa để phát huy đến mức cao nhất, tuyệt đối nhất vào thời khắc này. Ả gào lên một tiếng thảm thiết, cả người run rẩy, mí mắt như nứt ra. “Phù lang, Phù lang, thả ta ra!”
Ả không ngừng cầu xin, nước mắt tràn ra như suối, một lần nữa cố gắng làm hắn rung động: “Phù lang tội gì phải đẩy ta vào chỗ chết? Cho dù ta rời đi… nàng cũng sẽ không trở về. Chàng muốn nhìn thấy ta trở thành một cái xác thì mới hả giận sao? Phù lang, chàng có chắc rằng chàng muốn biến sự đau khổ trong ba trăm năm của ta thành một điều sai lầm? Vì cớ gì mà đến giờ chàng vẫn không thèm để tình cảm của ta với chàng vào mắt, Phù lang… Nếu hôm nay chàng quyết lấy tính mạng của ta thì ta cũng không oán giận, có điều sau này, liệu chàng có nhớ đến ta hay không? Nhớ rằng trên đời còn có một người như ta, từng nhớ mong chàng trong bóng tối ba trăm năm… Tình cảm của ta dành cho chàng chưa từng ít hơn nàng ta, chưa từng kém nàng…”
Ả ta nhìn chằm chằm nam nhân máu lạnh trước mặt bằng ánh mắt thống khổ, con mắt đong đầy nước không chớp lấy một lần. Cuối cùng, những lời dài dòng bị ngắt bởi một tiếng rên đau đớn, sau đó biến thành đứt quãng trong tiếng hít thở dồn dập. Phù Trường Khanh vẫn bất động trước những lời nói cùng ánh mắt mê hoặc của ả ta, có điều càng về sau, đôi lông mày của hắn càng nhíu chặt, mồ hôi chảy ròng ròng xuống trán. Để kháng cự lại sự cầu xin không ngừng nghỉ của Đỗ Thục là một điều cực kỳ khó khăn, hơn nữa, trong tình thế hắn không thể mở miệng nói chuyện thì ngay đến một câu phản bác cũng trở thành hy vọng xa vời.
Đỗ Thục khóc không thành tiếng làm Phù Trường Khanh không chịu nổi nữa, hắn đột nhiên đứng dậy, vọt tới trước mặt Đỗ Thục rồi cần lấy mảnh vải lúc trước dùng để bịt mắt ả, vo lại nhét vào miệng ả, sau đó lấy tấm bùa chú mà Quỷ Liễu cho từ trong ngực áo, dán lên trán ả.
“A!” Tấm bùa đầy linh lực chỉ trong phút chốc đã làm Đỗ Thục giãy giụa kịch liệt, quần áo mùa hè ả mặc lúc này ướt sũng mồ hôi, dính vào làn da trắng trẻo. Lửa đốt làm cái xiên sắt dưới chân ả hồng lên, còn hai bàn chân thì bong da tróc thịt trong lúc co giật.
Đối mặt với hình phạt tàn khốc cực thảm này, từ đầu tới giờ Phù Trường Khanh vẫn thẳng lưng, cặp mắt đen như mực nhìn chòng chọc vào Đỗ Thục đang chịu hình. Sự tàn nhẫn trong mắt dường như đưa hắn trở về quá khứ, khi hắn còn làm thứ sử, từng dùng phương pháp này với những tên trọng phạm cướp bóc, hành hung ở các quận huyện trong Dự Châu. Cảnh tượng bi thảm trong phòng dụng hình đến giờ nhớ lại vẫn làm người ta sợ run. Vậy mà lúc này, hắn lại làm với… Hai hàng nước mắt bất chợt chảy ra từ mắt hắn, nhưng đôi con ngươi đen láy sau khi được nước mắt gột rửa thì lại càng thêm kiên nghị, tỏa ra tia sáng tàn nhẫn và lạnh lẽo như băng.
Đúng như lời Quỷ Liễu nói, cách để cứu An Mi quá độc ác, người nhân từ thì sẽ không làm được, bởi vậy, người có thể cứu nàng không có ai khác ngoài hắn! Không độc ác thì sẽ không là hắn, Phù Trường Khanh!
Bầu không khí u ám trong phòng dụng hình làm người ta hít thở cũng khó khăn Phù Trường Khanh để mặc cho nước mắt trào ra, hắn kiêu ngạo hếch cằm đợi hồn phách của Đỗ Thục thoát ra khỏi thân thể An Mi. Vì miệng bị bịt chặt nên ả ta không thể nói được gì nữa, nhưng sau vài tiếng rên rỉ khàn khàn thì ả bất chợt thốt lên một tiếng thở dài: “Phù lang…”
Tiếng gọi đó xuyên qua làn da trắng bệch của ả, như được phát ra từ trong khoang bụng, làm Phù Trường Khanh hoảng loạn tới mức phải trợn tròn mắt nhìn ả vẻ rất khó tin.
“Phù lang, sao chàng phải đối xử với ta như vậy, thật đáng thương cho ta…” Hai con mắt đằng sau lá bùa màu đỏ tươi của Đỗ Thục nhìn thẳng vào Phù Trường Khanh. Đến một khác cuối cùng ả vẫn cố gắng gợi lên một chút thương tiếc từ hắn, nước mắt trong suốt trào ra từ khóe mắt chứa đầy bi thương: “Phù lang… Chàng đã từng thử vật lộn với bóng đêm ba trăm năm chưa? Đã từng nếm trải nỗi tuyệt vọng chỉ vì một tia hy vọng mong manh mà kiên trì tới cùng chưa? Nếu có thì chàng có thể hiểu được cái gọi là “được ăn cả ngã về không” của ta rồi…”
Những lời cuối cùng này của ả ta suy cho cùng cũng không phải dối trá hoàn toàn, trong đó còn hàm chứa sự tin tưởng giữa ả và bằng hữu. Có điều, vì đến chết cũng phải giữ lớp ngụy trang nên ả vẫn không có cơ hội nói cho hắn biết rằng, nỗi tuyệt vọng đến tận xương tủy và cả sự hận thù với người phàm mới là nguyên nhân thực sự khiến năm con mọt làm loạn.
Than cháy nóng rực không ngừng hơ gót chân ả, làm tinh khí của ả bám trong cơ thể An Mi vô thức lùi lên trên để trốn tránh sự tra tấn từ ngọn lửa. Ả không còn đường thoát, liền mệt mỏi nhắm mắt lại, lúc này tứ chi và trên đầu lờ mờ xuất hiện mấy tia sáng màu xanh, dần dần tập trung đến trán, cuối cùng nhập vào tấm bùa trên trán ả,
Thấy vậy, Phù Trường Khanh lập tức chuyển chậu than đi, hai mắt quan sát “Đỗ Thục” thật cẩn thận cho tới khi ả tắt thở hồi lâu thì mới lùi lại nửa bước, thở hồng hộc, người toát mồ hôi đầm đìa. Nếu không phải lúc trước ở pháp trường biết được sự phản bội của Đỗ Thục thì hôm nay, liệu hắn có kháng cự lại được những lời dối trá của ả ta không? Hắn chỉ biết mình vẫn sẽ không thay đổi ý định cứu An Mi, nhưng lại không chắc chắn rằng liệu mình có động lòng trắc ẩn hay không.
Không phải hắn không hiểu Đỗ Thục, hoặc nên nói là hiểu niềm tin của đám mọt. Vừa hay chính hắn cũng từng trải qua sinh tử, cũng từng trải qua quá trình từ thống khổ đến tuyệt vọng trong bóng tối, chỉ trong một tháng ngắn ngủi mà hắn đã thề cứu An Mi không tiếc giá nào, vậy thì không khó để tưởng tượng, nếu ở trong bóng tối ba trăm năm, bản thân hắn sẽ có bao nhiêu chấp niệm ăn sâu vào lòng.
Phù Trường Khanh buồn rầu đi ra khỏi phòng dụng hình, múc lên thùng nước giếng, lấy tay vẩy nước lên mặt mình rồi lại uống một hơi mấy ngụm to thì mới tạm xua đi được cái nóng quanh người. Sau đó chợt cảm nhận được sự ẩm ướt kỳ quái trên cổ, hắn chửi thầm một tiếng, khạc hết số nước còn lại trong miệng ra như để trút giận, rồi hắn cau mày giơ tay lên quệt miệng.
Hắn xách nửa thùng nước còn lại vào phòng dụng hình, bóc tấm bùa gọi hồn trên trán An Mi, đốt nó cùng với nhành liễu đang giữ mảnh hồn của nàng ở bên trong. Sau khi đốt chúng thành tro, hắn bỏ tàn tro vào một chén nước, khuấy cẩn thận xong mới đem đến trước mặt An Mi. Không khí trong phòng oi bức nên sau khi hồn Đỗ Thục đi ra thì thân thể An Mi vẫn chưa trở chứng lại ngay. Hắn nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, gỡ tấm khăn đang nhét ở miệng ra, dùng ngón cái cậy hai hàm răng nàng, từ từ cho nàng uống cốc nước chứa tàn tro của tấm bùa cùng nhành liễu.
Lúc nước trong chén hết, ngón tay vừa rồi còn thao tác rất vững vàng kia bỗng trở nên run rẩy, làm chiếc cốc bằng gốm thô sơ rơi xuống đất vỡ thành mấy mảnh. Đôi mắt đen láy tràn ngập mong đợi một lần nữa bị nước mắt bao phủ. Cuối cùng, hắn không kiềm chế được nữa, từ trong lồng ngực dâng lên một tiếng nghẹn ngào, rồi hắn cúi xuống, vùi đầu vào vai An Mi.
Khai thông thiên đình, khiến người trường sinh. Ba hồn bảy vía, hoàn hồn phản anh. Diệt quỷ trừ ma, đến tới ngàn linh… Bùa gọi hồn đã hấp thu tinh khí của con mọt, nó mang theo hồn phách của An Mi trong nhành liễu vào tận xương cốt của nàng. Giây lát sau, cổ họng nàng bắt đầu rung động, lồng ngực phập phồng trở lại. Nghe thấy tiếng động, Phù Trường Khanh vừa vui mừng vừa sợ hãi, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào khuôn mặt nhợt nhạt của nàng, cho tới khi nàng rên rỉ một tiếng đau đớn và mơ màng mở mắt ra.
“Đại nhân…” Ánh mắt nàng rời rạc, lúc nhìn Phù Trường Khanh thì mang đầy vẻ khó tin, miệng mấp máy khe khẽ, nói đứt quãng vài từ: “Đại nhân, là ngài sao…”
Là hắn, đương nhiên là hắn! Người được nàng bỏ cả tính mạng để cứu có thể nào không phải là hắn! Môi hắn run run, cố gắng gọi tên nàng nhưng cổ họng đau đớn không nể mặt hắn chút nào. Sự đau đớn mãnh liệt và chân thật lại khiến hắn cười tươi rạng rỡ, cũng là cho khuôn mặt mờ mịt của An Mi càng trở nên mờ mịt hơn qua đôi mắt đẫm lệ của hắn. Hắn chỉ biết ghé sát vào mặt nàng, trực tiếp dùng môi mình đáp lại, để bọn họ không bao giờ bỏ lỡ lẫn nhau nữa.
Là ta… là ta…
Hai hàng lông mi dài của hắn quệt vào lông mi nàng, chóp mũi nhẹ nhàng cọ qua cánh mũi nàng, cuối cùng đôi môi cũng áp lên để đáp lại nàng, mặc kệ nước mắt đụng tới vết thương ở khóe môi làm nàng đau, vì hắn muốn nàng hiểu rằng, từ giờ về sau, từ khi sinh ra đến lúc chết đi ở mỗi kiếp, dù lên trời hay xuống suối vàng, hắn cũng sẽ không buông nàng ra nữa.
“Đại nhân…” An Mi nỉ non một tiếng trong nụ hôn dài của hắn, sau đó đột ngột nhắm mắt lại, tiếp tục chìm vào hôn mê.
Phù Trường Khanh giật mình, cuống quýt vươn tay ra dò hơi thở của An Mi, khi chắc chắn hơi thở của nàng vẫn còn và ổn định thì mới thở phào.
Đúng rồi, hiện giờ trong thân thể nàng chỉ có một phần hồn, đương nhiên sẽ yếu ớt như thế. Phù Trường Khanh cẩn thận tháo các dụng cụ dụng hình ra khỏi người An Mi, dịu dàng ôm ngang nàng lên, đi vào một phòng ở hậu đường phủ Thứ sử. Vì phủ Thứ sử Dự Châu từng thay chủ nhân một lần nên dù đồ đạc bên trong phần lớn vẫn được sắp xếp như xưa nhưng có cũng không ít chỗ bị thay đổi.
Phù Trường Khanh bế An Mi lên giường, dựa vào trí nhớ của mình để đi đến phòng thuốc tìm một vài loại thuốc có sẵn cùng lụa trắng rồi mang tới băng bó vết thương cho nàng. Lang trung trong phủ đã cùng vị Thứ sử tiền nhiệm theo quân rời kinh thành từ lâu nên lúc này hắn phải tự mình mang đèn đến tìm thuốc chữa thương và thuốc bỏng.
Sau khi đã bình tĩnh lại, Kế lại của Phù Trường Khanh lẳng lặng đến phòng thuốc nơi có ánh đèn. Hắn quỳ xuống ở phía sau Phù Trường Khanh, mặt đầy nước mắt, ôm quyền vái dài. “Đại nhân…”
Phù Trường Khanh lập tức quay người lại, lạnh lùng đối diện với hắn trong bóng tối lờ mờ, mặt không biểu cảm.
“Đại nhân, ngài đã trở lại phải không? Ty chức không nhìn lầm đúng không?” Kế lại quỳ dưới đất, ngước nhìn lên Phù Trường Khanh, không ngừng nức nở. “Đại nhân, từ sau khi ngài biến mất trên pháp trường, trong lòng ty chức luôn ôm một hy vọng. Quả nhiên ông trời còn thương, hôm nay ngài lại trở về dương gian. Đại nhân ngài cũng biết thiên hạ hiện nay loạn lạc, thiên tử mê muội, Phù phủ thì gặp nguy hiểm tứ phía, trong ngoài đều bị vây khốn. Mong đại nhân có thể Đông Sơn tái khởi[1], ra tay vực lại họ Phù.”
Dứt lời, Kế lại lại khóc không thành tiếng. Phù Trường Khanh lẳng lặng nghe hắn nói xong thì chỉ thờ ơ cầm thuốc rồi xoay người rời đi, từ đầu đến cuối không nói một lời. Kế lại trơ mắt nhìn chủ nhân ngày xưa ngày càng đi xa, cuối cùng đành che mặt, suy sụp rạp người trên đất gào khóc.
Lúc Phù Trường Khanh về lại căn phòng ở hậu đường thì An Mi đã tỉnh lại lần thứ hai. Nàng bị sự đau đớn ở hai chân làm tỉnh giấc, lúc này đang trở mình rên rỉ, không rõ vì sao chân mình lại đau đến như vậy. Phù Trường Khanh đi tới, ngồi xuống bên cạnh nàng thì nàng mới yên tâm hơn một chút nhưng mặt vẫn trắng bệch vì đau đớn.
“Đại nhân, hiện giờ ta…” Nàng ngập ngừng, vì không có sức đứng dậy để nhìn xem thế nào nên đành mặc Phù Trường Khanh quay người đi băng bó hai bàn chân đang đau như bị lửa đốt. “Đại nhân, ta… chân của ta… đau quá, không chịu nổi…”
Thấy An Mi đau đến mức người đầm đìa mồ hôi, giãy giụa cũng phải gắng gượng thì Phù Trường Khanh liền cuống cuồng đắp cả thuốc giảm đau làm từ rễ hoa nhài và hoa dương trịch trục lên bàn chân nàng cùng với thuốc chữa bỏng. Nàng cắn răng rên rỉ hồi lâu, dầu dần thuốc bắt đầu có tác dụng khiến chân nàng tê dại, cơn đau đớn ngừng lại, nàng mới thở dài một hơi như trút được gánh nặng.
Phù Trường Khanh vẫn đang dán mắt nhìn chằm chằm phản ứng của An Mi, đến khi chắc chắn nàng không còn đau tới mức không chịu nổi nữa thì hắn mới tiếp tục băng bó vết thương. Còn nàng thấy hắn dốc lòng chữa cho hai chân mình thì tự đáy lòng tràn ngập sự ngượng ngùng cùng nỗi bất an nhưng lại chẳng nói nên lời. Đến tận khi hắn bôi thuốc xong, xách nước mát tới định lau người cho nàng thì nàng mới thẹn thùng đỏ mặt, giãy giụa. “Ấy, đại nhân, thế này không được, ta…”
Phù Trường Khanh không mảy may để ý đến sự giãy giụa đó, chỉ ngước mắt lặng lẽ nhìn An Mi, ánh mắt hắn sâu thẳm làm nàng im bặt. Thế là hắn tiếp tục cởi bộ quần áo đã ướt sũng mồ hôi ra, để da thịt trắng mịn của nàng lồ lộ trong bóng đêm tối tăm. Hắn dùng chiếc khăn trắng ẩm ướt chậm rãi lau hai má nàng, đến xương đòn, rồi xuống ngực…
“Ấy, đại nhân…” An Mi không kìm được mà co người lại, nhưng sau khi có chút hoảng hốt thì một nỗi vui sướng dạt dào xuất hiện. “Đại nhân, sao ta sống lại được? Rõ ràng ta từng nghe Thần Hòe nói ta không thể sống lại mà…”
Giọng nàng càng nhỏ, còn Phù Trường Khanh thì từ đầu tới giờ vẫn không mở miệng trả lời nàng. Cuối cùng nàng im lặng, nhìn hắn bằng đôi mắt trong veo cho tới khi phát hiện ra dải khăn quấn quanh cổ hắn thì lại lúng túng không biết nên phản ứng như thế nào.
Cơ thể yếu ớt khiến An Mi không cố được lâu, nàng ngủ say lần nữa, cũng khiến Phù Trường Khanh thở phào nhẹ nhõm. Hắn còn chưa nghĩ ra nên trao đổi với An Mi bằng cách nào khi hắn không mở miệng nói được.
Phù Trường Khanh bỏ đủ lượng thuốc thang vào cái bọc, đeo lên lưng. Hắn ôm An Mi lặng lẽ ra khỏi hậu đường, đi thẳng tới chuồng ngựa ở phía sau phủ. Nhưng lúc hắn đặt nàng lên ngựa thì lại bắt đầu do dự. Thời điểm loạn lạc này, hắn còn mang theo một người con gái yếu ớt không thể đi đứng thì nên chạy tới đâu đây?
Thiên hạ mênh mông nhưng lại chẳng có chỗ cho hắn đặt chân, còn Phù phủ - nhà của hắn “ngày còn sống”… giờ không thể quay về được nữa.
Đôi mắt hắn buồn buồn, sau đó hắn lại ôm An Mi đi về, quyết định cứ ở tạm tại phủ Thứ sử chờ cơ hội. Lúc này trời đã tờ mờ sáng, hắn đặt An Mi lên giường, thu dọn xong xuôi thì cả người đã mệt mỏi tới đỉnh điểm, thế là hắn bèn nằm xuống ôm nàng, rúc cạnh người nàng ngủ thật say.
Một giấc ngủ mang theo sự nhẹ nhõm khi trút được gánh nặng khiến hắn ngủ tới khi mặt trời ngả về tây. Lúc hắn mở mắt ra thì thấy An Mi nằm nghiêng bên cạnh mình, nàng đưa tay chạm nhẹ vào dải vải buộc trên cổ hắn. Hắn khẽ rùng mình, thuận tay túm lấy tay nàng, không cho nàng xem tiếp nữa. Nhưng trong mắt nàng đã đong đầy vẻ nghi ngờ. “Đại nhân, cổ ngài… Đại nhân, có phải hiện giờ ngài… không thể nói được?”
Trước ánh mắt lo sợ và nghi hoặc của nàng, Phù Trường Khanh trầm mặc một lúc rồi mới khẽ gật đầu. An Mi lập tức ôm chặt lấy hắn, không kìm được nghẹn ngào: “Sao lại thế này chứ? Đại nhân, tại sao lại như vậy?”
Thân thể hắn vốn dĩ không thể không hồi phục như cũ, mà nàng cũng sẽ không sống lại, trong chuyện này chắc chắn có gì đó xảy ra mà nàng không biết. Nàng nghĩ vậy liền ngẩng đầu lên, ánh mắt loé sáng nhìn hắn. “Đại nhân, ngài bị như vậy có phải do ta?”
Phù Trường Khanh cười lớn, chóp mũi thân thiết cọ cọ vào tóc nàng. Hắn bị như thế đương nhiên là do nàng! Do nàng túm hắn về từ Quỷ môn quan, cái ơn này bảo hắn phải đền đáp như thế nào đây? Hắn không thể mở miệng trả lời nàng nên chỉ biết ôm nàng thật chặt, dùng bàn tay ấm áp của hắn nắm chặt đôi tay đang run rẩy của nàng.
Nắm tay đến bạc đầu… Mong nàng từ giờ trở đi sẽ không rời khỏi hắn, cũng mong nàng sẽ cam tâm tình nguyện bầu bạn với hắn, cùng hắn đi trên con đường hắn đã chọn… Hắn vừa nghĩ vậy vừa khẽ hôn lên môi nàng, sau đó đứng dậy tìm bút mực, mở nghiêng mực ra, chấm bút viết vài chữ.
Đây là lời dặn dò mà hắn sẽ đưa cho Kế lại, nếu đã quyết định ở lại phủ Thứ sử thì việc giao tiếp sau này tất nhiên phải dựa vào giấy và bút. Hắn cúi đầu chăm chú viết, không ngờ An Mi cố gắng ngồi dậy đến bên cạnh hắn, hai mắt nhìn chằm chằm những chữ trên giấy, thì thầm đọc: “Ta và thê tử An thị ở tạm nơi này mấy ngày, ngươi phải kín miệng, không được tiết lộ ra ngoài…”
An Mi vừa đọc khe khẽ vừa ngạc nhiên mở to mắt. Phù Trường Khanh cũng đang nhìn nàng đầy vẻ ngạc nhiên, đến tận khi An Mi vô tội kêu lên một tiếng: “Ta không biết! Ta không biết thật, không biết vì sao mình đột nhiên lại biết chữ.” An Mi xòe tay ra với Phù Trường Khanh, cười vẻ băn khoăn. “Cứ thuận miệng đọc ra như vậy thôi, cũng không biết là tại sao…”
Phù Trường Khanh nghe cái lý do ngốc nghếch của nàng thì trong đầu bỗng lóe lên một ý nghĩ, hắn có một phỏng đoán thực sự rất khó tin. Có lẽ việc An Mi bất ngờ biết chữ là do Đỗ Thục ban tặng. Nàng sống lại có mượn linh lực của ả ta, huống chi ngày trước ả ta đã sống nhờ trong cơ thể này rất lâu, có thể đã làm ảnh hưởng tới cơ thể này cũng không biết chừng…
An Mi có vẻ chần chừ, lẩm bẩm: “Kỳ lạ, tuy là ta biết mấy chữ này nhưng nếu chỉ nhìn không thì không rõ lắm, phải đọc cả lên thì mới có thể hiểu được một ít…”
Phù Trường Khanh nghe vậy thì cũng cảm thấy lạ, hắn chợt nảy ra một ý, viết mấy chữ rồng bay phượng múa xuống giấy đưa đến trước mặt An Mi bảo nàng đọc.
“Sư sự sứ sư sử… Sứ sự sư sự sư sự, sự, sứ sư, sự sứ sứ sư. Sứ sư sự sử sứ sứ sự sự sư…[2]” An Mi mở to mắt đọc đoạn văn kia ba lần nhưng vẫn không hiểu gì, liền trợn mắt, nói: “Haizz, đại nhân, ta lại không hiểu được đoạn văn ngài viết rồi, rốt cuộc nó có nghĩa là gì thế?”
Phù Trường Khanh cười ôm lấy nàng, hắn lấy tờ giấy khác viết ra phỏng đoán trong đầu: “Ta đoán nàng biết chữ là vì con mọt thứ năm đã ở trong cơ thể nàng rất lâu, nó là loại mọt nho sĩ, khó tránh khỏi lây nhiễm một số tập tính sang nàng. Tuy nhiên, vừa rồi nàng không hiểu đoạn văn ta mới viết, nàng chỉ có thể đọc những chữ ấy lên theo bản năng mới có thể hiểu được ý nghĩa, như vậy cũng không tính là thật sự biết chữ.”
An Mi ngẫm lại lời Phù Trường Khanh nói, ngượng ngùng gật đầu, đỏ mặt nói nhỏ với hắn: “Đại nhân, sau này ta sẽ cố gắng, chắn chắn sẽ biết được tất cả những chữ đó.”
Phù Trường Khanh nghe vậy thì cũng cười, lắc lắc đầu với nàng, viết lên giấy: “Không cần.”
Sau đó, hắn thấy vẻ mặt ngập ngừng của An Mi thì lại thêm một câu: “Nàng đã tốt lắm rồi.”
An Mi thoắt cái đỏ mặt, cúi xuống, trên đôi lông mày cong cong lấp lánh ánh xanh. Phù Trường Khanh nhìn thấy vẻ thẹn thùng của nàng thì cười cười, hôn lên lông mày của nàng. Khi ấy, vài tia nắng chiếu màu vàng óng len vào phòng qua ô cửa sổ, lẳng lặng chứng kiến sự ấm áp của hai người.
Chiều tối, Phù Trường Khanh gọi Kế lại đến nội thất, cầm bút để trao đổi với hắn. Đối mặt với thuộc hạ luôn nhìn mình kích động không thôi, Phù Trường Khanh cũng chỉ viết ngắn gọn, kể lại chuyện mình đã chết rồi sống lại như thế nào, sau đó viết về dự tính sau này cho hắn đọc. Sau khi Kế lại biết sự tin tưởng của Phù Trường Khanh dành cho hắn và hoài bão của Phù Trường Khanh thì hắn không kìm được mà quỳ xuống, cúi đầu thật sâu, xúc động nói với chủ nhân: “Chỉ cần đại nhân ngài quyết tâm Đông Sơn tái khởi thì ty chức nguyện máy chảy đầu rơi, chết cũng không từ!”
Phù Trường Khanh ngồi bên trên kiêu ngạo vuốt cằm. Tới khi Kế lại rời đi, An Mi ở sau bức bình phong mới lặng lẽ cựa người, thò đầu ra nhìn Phù Trường Khanh, đôi mắt toát ra vẻ ngạc nhiên và hoài nghi. “Đại nhân, vừa rồi ngài “nói” gì với người ta thế?”
Phù Trường Khanh cười ung ung nhưng khuôn mặt có vẻ nhợt nhạt hơn ngày thường, để lộ ra một chút căng thẳng. Hắn đưa những tờ giấy bàn chuyện với Kế lại cho nàng xem, cũng như trao quyền quyết định tương lai vào tay nàng.
Con đường sắp tới dài đằng đẵng còn phủ kín bụi gai, hắn cam chịu giấu nàng thật kĩ ở một nơi, nhưng tự đáy lòng lại hy vọng nàng có thể bầu bạn với hắn không rời. Cục diện khó xử làm hắn do dự, bất an, cũng làm hắn lựa chọn buông tay theo bản năng, giao tất cả cho nàng quyết định. Dù gì thì sắp tới có quá nhiều nguy hiểm, nếu giờ nàng có ý định lùi bước thì lại khiến hắn yên tâm hơn nhiều.
Phù Trường Khanh tự giễu cợt mình là một kẻ nhu nhược, ích kỷ. Hắn cúi xuống ôm An Mi, đôi môi ra sức mấp máy sau cổ nàng: “Tạm thời chúng ta tách ra đi.”
Vẫn nên tạm thời tách ra thôi… Hắn có lý do để trở về chém giết, còn nàng, thì nên sống thật tốt.
Không ngờ khi hắn đang chán nản thì An Mi bỗng buông tập giấy xuống, quay người dựa vào lòng hắn. “Đại nhân, có một vài chỗ ta đọc không hiểu lắm, nhưng ta biết rằng mình không muốn rời khỏi ngài nữa. Khó khăn lắm chúng ta mới đoàn tụ, đại nhân chúng ta đừng tách ra nữa, ta bằng lòng cùng ngài “Đông Sơn tái khởi”.”
Nàng không quen nói một cụm từ bốn chữ như vậy, bèn cười thẹn thùng.
Nghe nàng nói xong, Phù Trường Khanh cắn răng ôm nàng thật chặt, xúc động tới mức run rẩy. Nam nhân nhà họ Phù đến chết cũng không ngừng phấn đấu, chỉ cần còn một hơi thở thì vẫn phải nỗ lực đến cùng. Bất luận là sống hay chết cũng không được suy nghĩ tiêu cực mà ở ẩn, nếu có được một người bạn đời dám cùng mình ăn gió nằm sương chính là may mắn tột cùng của đời người!
Hai người cứ lặng lẽ dựa sát vào nhau hồi lâu, Phù Trường Khanh mới hơi tách ra, vươn tay nâng mặt nàng lên. Con mắt tối tăm của hắn nhìn nàng không chớp, coi nàng như bảo bối quý giá. Giờ khắc này, bọn họ đều hết lòng tuân thủ lời thề khi trước: Dù cuộc đời có sóng gió bấp bênh thì cũng không rời khỏi nhau, vĩnh viễn bầu bạn. Giờ khắc này, bọn họ lặng lẽ ôm nhau, lời thề còn thật hơn cả vàng ngọc.
Nó vững vàng như đá tảng!
Chú thích:
[1] Thành ngữ “Đông Sơn tái khởi” được dùng như một điển cố văn học để chỉ những người thất thế mà trùng hưng được thanh thế, hoặc nói theo ngôn ngữ hiện nay thì đó là chuyện quay trở lại vũ đài chính trị và tạo dựng sự nghiệp.
[2] Đây là một đoạn gồm những chữ có âm đọc tương tự nhau nhưng khác nghĩa, nghĩa cả đoạn như sau: Chuyện họ Thi ăn sư tử: Họ Thi – thi sĩ Thạch Thất thèm ăn thịt sư tử, thề sẽ ăn mười con. Lúc nào đi chợ thì họ Thi luôn nhìn sư tử…