Chương 19 Chân tướng phơi bày
Phù Trường Khanh và An Mi ở trong phủ Thứ sử mấy ngày yên ả, nhưng cái gọi là “yên ả” này thực ra chỉ là sự “yên ả” trước bão táp khiến người ta đứng ngồi không yên.
Hiện tại, quân phản loạn đã tấn công kinh thành. Các nhánh quân lẫn lộn với nhau khiến Lạc Dương loạn lạc, khói bụi mịt mù. Chiến tranh cả ngày lẫn đêm không ngừng nghỉ, hoàng cung trở thành mục tiêu tấn công của quân phản loạn. Cửa son của nhà giàu bị dân nghèo lấy cuốc phá ra. Bọn họ mang theo sự hận thù và hưng phấn khi đột nhiên được xông vào cõi bồng lai mới lạ, có thể tùy ý cướp bóc, giết người, đốt nhà, phá hoại… Các loại tơ lụa và vàng bạc châu báu là quân lương mà ông trời ban cho bọn họ, các mỹ nữ yêu kiều lâu nay luôn ở sâu trong lầu các cũng tùy ý bọn họ chơi đùa thỏa thuê.
Đối với bọn họ, những điều kỳ lạ như đang nằm mộng này chính là niềm vui lớn nhất khi làm phản.
Trong những ngày phong ba bão táp này, cánh cửa đang đóng chặt của phủ Thứ sử sớm muộn gì cũng bị người ta tàn phá.
Phù Trường Khanh lựa chọn án binh bất động, mỗi ngày đều nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cùng An Mi, nhưng thực ra, từng giây từng phút hắn vẫn đang bày mưu tính kế, tính toán cẩn thận. Thỉnh thoảng hắn sẽ tiết lộ một vài ý kiến với An Mi nhưng cũng có nhiều khi, chính hắn cũng không đoán được cục diện tiếp theo như thế nào, đành ôm An Mi thật chặt, tựa như những khoảng thời gian gắn bó keo sơn này giống như một màn sương mờ ảo che phủ hết quang cảnh hoang tàn tứ phía.
“Đại nhân…” Lúc này, An Mi nắm lấy vạt áo của Phù Trường Khanh, giấu khuôn mặt đỏ bừng vào lòng hắn, nói. “Vậy lúc ở trong quan tài gỗ liễu, ngài… ngài nghe thấy hết những lời ta đã nói?”
Phù Trường Khanh không thể trả lời nàng, hắn chỉ cười, lấy ra tờ giấy đã chuẩn bị sẵn trong tay áo, tinh nghịch mở ra trước mặt nàng, bắt nàng đọc: “Gọi ta là “Phù lang”, từ nay xưng hô “thiếp-chàng”.”
Hắn không muốn nàng lại treo mấy từ “đại nhân, ngài” bên cửa miệng, sau này cũng không muốn.
“Á…” An Mi khẽ kêu lên một tiếng dịu dàng như say rượu, hai gò má như có hai đám mây hồng, mắt sáng lấp lánh nhưng vẫn không dám nhìn hắn. “Phù… Phù lang…”
Phù Trường Khanh nghe nàng gọi hắn thân thiết như vậy, con ngươi tối tăm phản chiếu dáng vẻ xấu hổ, dè dặt của nàng, hắn không kìm được giơ tay lên vuốt ve tóc mai, đôi môi hắn khẽ hôn lên thái dương mịn màng của nàng. Cuối cùng nàng cũng đã gọi hắn như vậy, cuối cùng hắn cũng được ngắm nhìn nàng như lúc này, quả thực là may mắn tột cùng sau khi vào sinh ra tử!
Hắn mong ngóng cổ họng sẽ mau chóng phục hồi lại như xưa, nếu không thì đến bao giờ mới thổ lộ với nàng những lời tận đáy lòng được! Hai ngày nay hắn thường cảm thấy ngứa ngáy ở cổ họng, dường như vết thương bên dưới lớp vải đang dần khép miệng, có lẽ chẳng bao lâu nữa hắn sẽ trở lại như bình thường.
Phù Trường Khanh còn đang trầm ngâm thì An Mi tựa trong lòng hắn chợt nằm im không nhúc nhích, hắn cúi đầu, thấy nàng đã ngủ say, không khỏi đặt xuống một nụ hôn đầy quyến luyến. Nàng vốn mất nửa cái mạng nên vô cùng yếu ớt, phần lớn thời gian trong ngày đều ngủ mê man, hắn nhân dịp đó đi bàn chuyện với Kế lại nhưng tuyệt đối không ảnh hưởng đến thời gian chăm sóc nàng.
Tựa như lúc này đây, sau khi thu xếp ổn thỏa cho An Mi xong thì hắn một mình đi tới sảnh chính của phủ Thứ sử, nghe Kế lại bẩm báo tình hình mới nhất của Lạc Dương.
“Đại nhân, nghe nói Vũ lâm quân Hữu vệ phủ chịu trách nhiệm bảo vệ Thần Vũ môn đã đầu hàng quân phản loạn.” Kế lại ủ rũ nhìn Phù Trường Khanh, nói. “Nếu cứ tiếp tục thế này thì sớm muộn gì hoàng cung cũng không giữ được nữa…”
Chuyện trong dự kiến, Phù Trường Khanh thầm nghĩ. Hắn giấu hết mọi tính toán hiểm ác dưới đáy mắt u tối.
Đến nửa đêm, thành Lạc Dương vẫn ngập trong những tiếng kêu than vang dội, ánh lửa bốc lên tận trời. Phù Trường Khanh cả đêm không ngủ, lắng nghe động tĩnh ở bên ngoài cửa sổ, vì vậy, khi tiếng la giết vang trời đột ngột vây quanh phủ Thứ sử, hắn lập tức lay An Mi dậy, ôm nàng ra khỏi hậu đường.
An Mi đang ngủ mơ mơ màng màng, lờ mờ cảm nhận được Phù Trường Khanh vội vã ôm nàng lên, nàng liền hé mắt, lẩm bẩm một tiếng “Phù lang”, ngay sau đó bị tiếng kêu gọi “giết, giết” rung trời làm mặt tái mét. “Phù lang, có chuyện gì vậy?”
Không cần hắn trả lời, An Mi nhanh chóng hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Ngay lập tức, nàng sợ hãi ôm lấy cổ hắn, để mặc hắn ôm nàng đi về hướng chuồng ngựa. Lúc này, giặc loạn đã mở được cổng lớn của phủ Thứ sử, hắn xoay người lên ngựa, ôm chặt lấy nàng và giục ngựa phóng ra khỏi phủ từ cửa sau.
An Mi nép vào lòng Phù Trường Khanh, hé nửa mắt nhìn xung quanh. Vừa ra được khỏi phủ, nàng liền nhìn thấy một mặt người dữ tợn, ánh lửa hừng hực, không kìm được mà hét toáng lên, nhắm chặt mắt lại trước tiếng binh khí va chạm chói tai, không dám nghĩ tiếp xem giây phút tới vận mệnh sẽ biến đổi nhanh chóng như thế nào.
Phù Trường Khanh đã rút ra bội đao đeo bên hông, dùng hết sức chống lại sự tấn công của giặc phản loạn. Con ngựa khỏe mạnh dưới thân hắn không ngừng đá đạp khi bị bao vây, nhưng nó lại không biết nên đi về hướng nào. Khi đánh nhanh trực diện với đám giặc, hắn yếu không địch được mạnh, cánh tay hắn thình lình trúng một đao. Trong cơn đau đớn, hắn nghiến chặt răng, đá mạnh vào bụng ngựa, cuối cùng con tuấn mã thở hắt ra một hơi, hý vang rồi phóng ra khỏi vòng vây.
Nhưng kẻ địch nhan nhản tứ phía, từ phía trước mặt có rất nhiều bóng người xuất hiện với ý đồ ngăn chặn con ngựa chạy trốn. Phù Trường Khanh trợn mắt dưới ánh lửa lập lòe hỗn loạn, không ngừng giơ bội đao chém trái chém phải. Cuối cùng, đột nhiên có người ném cây đuốc đang cháy bừng bừng về phía bọn họ. Hắn bảo vệ An Mi, dốc hết sức nghiêng người tránh nhưng con ngựa bị giật mình, hoảng sợ hất cả hai người ngã xuống đất.
Phù Trường Khanh che chở An Mi lăn mấy vòng, khó khăn lắm mới ổn định được thân mình khi đầu óc vẫn còn choáng váng. Đúng lúc ấy, trước mắt lóe lên một cái, thanh đao đã bổ xuống đỉnh đầu hắn. Chỉ trong nháy mắt, hắn cảm thấy cổ họng đau nhói, một giây sau, hắn hét lên bằng giọng khàn khàn: “Dừng tay!”
Chất giọng khàn khàn kỳ quái nhưng ngập tràn sự uy nghiêm, đường hoàng mà ngang ngược làm tên giặc đang định chém xuống chợt sững sờ ngay tại chỗ, lưỡi đao sắc bén liền dừng ngay trước mũi hắn ba tấc.
“Thằng khốn này, chết đến nơi rồi còn dám kiêu căng! Kiêu căng cái tổ tông nhà ngươi…” Tên giặc không cam lòng khi bị tiếng hét của Phù Trường Khanh làm cho khiếp sợ, sau khi hoàn hồn thì trợn mắt lên chửi ông ổng.
Phù Trường Khanh không thèm để ý đến những lời nhục mạ của hắn ta, chỉ ôm chặt An Mi đang cực kỳ khiếp sợ, cất tiếng nói khàn khàn: “Thủ lĩnh Từ Trân của các ngươi là người quen cũ của ta. Trong tay ta có thứ hắn muốn, ngươi mau dẫn ta đi gặp hắn, chắc chắn sẽ được trọng thưởng.”
“To gan! Tục danh đại vương của chúng ta là để ngươi gọi tùy tiện thế sao?” Tên giặc trừng mắt, nhổ một bãi nước bọt, nhưng nghe thấy Phù Trường Khanh có thể gọi ra tên Từ Trân thì hắn nửa tin nửa ngờ. “Ngươi nói đơn giản đấy nhỉ, chỉ dựa vào một câu này của ngươi mà muốn ta dẫn đi gặp đại vương ư? Làm sao ta biết được ngươi không phải là đang lừa ta đi chịu chết chứ!”
Phù Trường Khanh thở hổn hển, cười một tiếng. Hắn vươn tay ấn cái đầu đang ngẩng lên của An Mi về lại trước ngực mình rồi nói với tên kia: “Ta có lừa ngươi hay không thì ngươi thử một lần là biết. Như thế này đi, ngươi chỉ cần đến đại doanh của Từ Trân báo một câu rằng đã tìm thấy được một nữ nhân tự xưng là đại vương phu nhân, họ An tên Mi là được.”
Con ngươi màu nâu vàng vẩn đục của hắn đảo đảo, chĩa đầu nhọn của thanh đao tới sống lưng An Mi, hỏi bằng giọng ồm ồm: “Đại vương phu nhân mà ngươi nói lẽ nào chính là nàng ta?”
Phù Trường Khanh lập tức ôm An Mi càng chặt, duỗi tay đẩy mũi đao của tên giặc ra, bình tĩnh đáp: “Dù có phải là nàng hay không thì bây giờ ngươi cũng không thể làm hai người chúng ta bị thương được. Nếu ngươi muốn lập được càng nhiều công lao thì cứ thử làm theo lời ta nói, sao hả?”
Tên kia thực sự do dự rút đao về, mặt mày dữ tợn ra lệnh cho đồng bọn: “Trói bọn họ lại, trông chừng cho kĩ. Ta tới đại doanh hỏi thăm xem, nếu được lợi lộc gì thì cũng không thiếu phần của các huynh đệ!”
“Được! Đại ca cứ việc đi đi, bọn ta sẽ canh hai kẻ này, đảm bảo không mất một cọng lông!”
Phù Trường Khanh nhanh chóng bị đám phản loạn trói gô lại, còn An Mi vì bị thương ở chân nên không tiện đi lại, nàng còn khóc rất dữ dội, cộng thêm chuyện bọn chúng sợ nàng là đại vương phu nhân thật nên cũng không dám làm khó gì, chỉ lấy dây thừng quấn lỏng vài vòng trên tay nàng. Lúc này, cổ Phù Trường Khanh bị dây thừng trói vào vô cùng đau đớn, đành ngửa mặt lên thở hổn hển, ho vài tiếng rồi nuốt xuống máu cùng nước bọt.
Ngay khi hắn hít thở cũng cảm thấy khó khăn thì bỗng thấy An Mi đến trước mặt mình, ngay sau đó cổ hắn đã thoải mái hơn rất nhiều. Nhìn xuống mới biết nàng đã dùng răng cắn để nới lỏng nút thắt dây thừng giúp hắn.
“Phù lang… Phù lang…” Hắn nghe thấy tiếng nàng nỉ non bên tai, trong giọng nói nghẹn ngào có chứa đựng niềm vui sướng. “Phù lang, chàng … có thể nói được rồi?”
Phù Trường Khanh ngẩng lên, lặng lẽ nở nụ cười, dường như hắn muốn để An Mi yên tâm nên “ừ” một tiếng nặng nề, không quan tâm tới cơn đau nhức ở cổ họng. “Đúng, giờ ta đã nói được…”
“Thật tốt quá, tốt quá…” An Mi vui mừng đến phát khóc, áp trán trên vai hắn, chàng khóc càng dữ dội.
“Có điều giọng quá khó nghe.” Phù Trường Khanh không kìm được cười giễu một tiếng, lại âm thầm nuốt nước bọt mang cả vị tanh của máu.
An Mi tức thì lắc đầu, khóc thút thít, khịt mũi. “Không, chỉ cần chàng có thể nói được đã là tốt hơn tất cả mọi thứ rồi. Phù lang, chàng nói hiện giờ Từ Trân làm đại vương? Từ lần thiếp gặp hắn ở Huỳnh Dương đến giờ mới chỉ có vài tháng ngắn ngủi, sau hắn có thể trở thành…”
Nhìn thấy vẻ mặt mù mờ của An Mi, Phù Trường Khanh thầm cười nhạt, tên Từ Trân có thể lên làm đại vương được có lẽ là công của năm con mọt kia. Chân tướng thế nào, chắc sau khi gặp Từ Trân sẽ biết hết cả. Lúc này, hắn chỉ nhẹ giọng trấn an An Mi đang hoảng loạn: “Đừng sợ, hắn biết tin nàng thì nhất định sẽ phái người tới đón, đến lúc đó…”
“Không!” An Mi ngắt ngang lời hắn, hơi thở dồn dập, mặt mũi tái mét nhìn hắn, bắt đầu nức nở. “Hắn hận chàng, chắc chắn là hắn hận chàng! Chàng đã quên chàng từng làm gì với bằng hữu của hắn rồi sao? Ngũ mã phanh thây! Chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua cho chàng… Làm sao bây giờ…”
“Đừng sợ.” Phù Trường Khanh cười dỗ dành nàng, che giấu nụ cười châm biếm trong lòng. Lần đó, hắn hạ lệnh ngũ mã phanh thây tên đầu sở chỉ e cũng là ý muốn của Từ Trân, mà cũng chỉ có người con gái ngốc nghếch trong lòng hắn đây nghĩ rằng người đời đều đơn thuần như vậy.
“Phù lang…” An Mi ngẩng lên, thấy Phù Trường Khanh vẫn vô cùng bình tĩnh thì không đoán được suy nghĩ của hắn, chỉ biết vùi mặt vào lòng hắn, thầm quyết định, dù sống hay chết thì nàng cũng muốn ở bên hắn, như vậy là đủ rồi.
Không lâu sau, con phố u ám bỗng ồn ào tiếng người, mấy chục cây đuốc sáng rực dàn ra theo hàng lối làm cả con phố sáng trưng như ban ngày. Phù Trường Khanh và An Mi ngồi ở góc đường, vì không thích ứng được ngay với ánh sáng nên híp mắt lại, nhìn về chỗ ồn ã đằng kia. Con phố đột nhiên lại trở nên yên tĩnh, mỗi tên giặc đều ưỡn ngực để nghênh đón một nhân vật lớn nào đó sắp đi tới.
Khi cả con phố đã yên tĩnh tới mức chỉ còn nghe thấy tiếng lách tách khe khẽ của cây đuốc thông đang cháy thì từ một đầu phố bỗng vọng đến tiếng vó ngựa nghiêm trang, có trật tự. Mười mấy con ngựa nối đuôi nhau đi vào con phố không rộng lắm, người cầm đầu đi giữa chính là Từ Trân, người mà An Mi đã lâu không gặp.
Lúc này Từ Trân vẫn trầm mặc, ít nói như ngày xưa, trên gương mặt hắn phủ đầy những nếp nhăn nghiêm nghị và làn da đen đúa do phơi nắng cả ngày. Hắn trông cường tráng hơn ngày trước, còn đang cưỡi ngựa nên có vẻ uy phong lẫm liệt. Hắn nhìn Phù Trường Khanh và An Mi, mặt không biểu cảm.
An Mi run rẩy cả người, tái mặt nhìn hắn đang xoay người xuống ngựa, cất những bước nặng trịch đi tới trước mặt nàng.
“Đúng thật là nàng.” Từ Trân nhìn chằm chằm An Mi, ra lệnh cho các thuộc hạ: “Đưa nàng về, còn người đàn ông thì chém đầu tại chỗ.”
“Không!” An Mi lập tức hét lên, nép sát vào người Phù Trường Khanh, ánh mắt như có lửa đốt, đỏ hoe nhìn Từ Trân. “Ngươi không thể giết chàng! Không được giết chàng!”
Nghe thấy tiếng hét chói tai của An Mi, hai mắt Từ Trân toát ra vẻ như đang nhìn một kẻ điên, miệng cười mang chút thương xót. “Ta không thể giết hắn?”
Hắn ho khẽ một cái, vừa xoay người vừa nói với thuộc hạ: “Ra tay đi.”
Vào giờ phút quan trọng và cực kỳ nguy hiểm này, Phù Trường Khanh vốn vẫn trầm mặc nhìn Từ Trân đột nhiên bật cười vẻ thản nhiên, nói: “Đại vương, giết ta thì dễ, chỉ e là đại vương sẽ không tìm được con mọt thứ năm nữa.”
Nam nhân đã xoay người chuẩn bị lên ngựa lập tức đứng lại, quay mặt nhìn chằm chằm vào Phù Trường Khanh đang cười khẽ, hỏi bằng giọng nghi ngờ: “Ngươi nói gì?”
“Ta nói nếu đại vương giết ta thì sẽ không thể tìm được con mọt thứ năm, hoặc là nói, không thể tìm được… một người khác – người bám vào cơ thể An Mi…” Phù Trường Khanh nhếch môi cười đầy ẩn ý, cặp mắt tăm tối nhìn Từ Trân, ý muốn nói với hắn rằng ta biết rõ tất cả.
Quả nhiên Từ Trân lâm vào trầm mặc vì lời nói của Phù Trường Khanh, một lát sau, hắn lên tiếng: “Dẫn kẻ kia về. Đưa cả hai về đại doanh cho ta.”
Phù Trường Khanh cười như đã tính được chuyện này từ trước. Hắn nhìn theo bóng dáng Từ Trân trong ánh đuốc không ngừng dao động. “Hai chân An Mi bị thương, tốt nhất đại nhân nên đưa nàng một con ngựa.”
Từ Trân quay đầu liếc nhìn Phù Trường Khanh rồi lại nhìn An Mi, sau đó mới ra lệnh cho thuộc hạ làm như lời Phù Trường Khanh nói. An Mi vẫn đang sợ hãi được bọn giặc đỡ lên ngựa, hai tay run rẩy nắm chặt lấy yên ngựa, hoảng hốt nhìn Phù Trường Khanh đang đi bên cạnh. “Phù lang, giờ lại là chuyện gì thế?”
“Suỵt!” Phù Trường Khanh mỉm cười ý bảo nàng đừng lên tiếng. Hắn nghiêng mặt nhìn nàng, nói khẽ: “Nàng chỉ cần biết ta sẽ luôn ở bên nàng là được.”
Đôi mắt An Mi không khỏi nóng lên, nàng cắn môi gật gật đầu.
Đại doanh mà quân phản loạn lựa chọn để đóng quân ở thành Lạc Dương tất nhiên là phủ Chiêu Vương. Ngày đó Phù Trường Khanh cũng bắt Đỗ Thục đi từ chỗ này, còn Từ Trân không tìm được Đỗ Thục cũng chọn nơi này để dừng chân.
Phù Trường Khanh bước chân vào vương phủ mà dở khóc dở cười. An Mi đột nhiên hét lên một tiếng, ánh mắt sợ hãi nhìn chằm chằm một xác chết treo trên cửa hông, không khỏi cảm thấy buồn nôn. Phù Trường Khanh nhận ra cái xác trông cực kỳ thê thảm kia là Chiêu Vương, liền nhíu mày dặn An Mi: “Nhắm mắt lại, đừng nhìn!”
An Mi nghe lời nhắm mắt lại, mặt mũi nhợt nhạt nằm rạp trên ngựa, ngập ngừng nói với Phù Trường Khanh: “Nhưng Phù lang, không hiểu sao thiếp thấy người này trông khá quen…”
Phù Trường Khanh tái mặt, cắn răng trầm mặc một lát mới trả lời nàng: “Chắc do hắn từng đến Phù phủ làm khách, nàng vô tình nhìn thấy hắn…”
“Ồ, vậy à…” Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, gật đầu. Con ngựa tiếp tục bước đi đưa nàng vào sâu trong vương phủ.
Phủ Chiêu Vương rộng lớn đã bị phá hoại nặng nề, đồ gỗ chạm khắc tinh xảo bị người ta dỡ ra làm củi đốt sạch, rượu ngon và đồ ăn trong hầm thì bị chia hết chẳng còn gì. Đám tỳ nữ, thị thiếp đang cùng nhau hầu hạ năm, sáu tên giặc vừa ăn uống vừa hò hét, trông quần áo của bọn họ xộc xệch, mặt mày đau khổ.
An Mi được đỡ xuống ngựa. Trước mắt chính là cảnh tượng khiến người ta cảm thấy xót xa đó khiến nàng phải quay đầu đi, không đành lòng xem trò mua vui của bọn phản loạn, do đó cũng không phát hiện ra ánh mắt kỳ lạ của đám nữ quyến ở phủ Chiêu Vương khi nhìn thấy nàng.
Vài tên quấn khăn trùm đầu màu đen dẫn Phù Trường Khanh và An Mi vào sảnh lớn của phủ Chiêu Vương. An Mi không tiện đi lại nên đành ngồi thấp thỏm trên cái kiệu tạm được mấy gã khiêng, vậy mới thuận lợi đến được sảnh tiếp khách.
Từ Trân đã ngồi ở ghế chính trong sảnh, đó là một cái ghế bằng gỗ đen được chạm khắc bàn long, từng thuộc về Chiêu Vương, còn bây giờ đã trở thành cái ghế của riêng hắn. Hắn ngồi trên cao nhìn xuống thấy Phù Trường Khanh và An Mi nhếch nhác bước vào, liền khoan hồng độ lượng sai người cởi dây trói Phù Trường Khanh. Sau khi cho đám người dưới lui hết thì hắn mới mời bọn họ ngồi vào chỗ. “Phù Thứ sử, mời! An Mi, ngươi cũng ngồi đi.”
Phù Trường Khanh cười cười, ung dung ngồi xuống một bên, giơ hai tay vái Từ Trân một cái. “Không ngờ đại vương lại dừng chân ở đây.”
“Ừm.” Từ Trân “ừm” một tiếng tỉnh rụi, cố tình tả qua quýt với Phù Trường Khanh: “Ngày ấy bọn ta xông vào Lạc Dương, tìm được cái vương phủ này. Tra tấn Chiêu Vương đến chết nhưng không tìm được An Mi, sau đó thì ở luôn tại đây.”
Phù Trường Khanh cố ý lờ đi ánh mắt kinh ngạc của An Mi, cười nói với Từ Trân: “Chỉ e người mà đại vương muốn tìm không phải là bản thân An Mi.”
Từ Trân thấy Phù Trường Khanh nói thẳng ra tâm tư của mình thì đứng bật dậy đi tới, mặt xanh mét, hỏi: “Ngươi biết ta muốn tìm ai? Vì sao ngươi biết?”
“Đại vương, chẳng lẽ ngài đã quên ta từng là một thứ sử?” Phù Trường Khanh vẫn có vẻ thong dong trước lời chất vấn hung hăng của Từ Trân, chỉ cười khẽ. “Trong thiên hạ, phàm là chuyện mà ta muốn biết thì không có chuyện gì không tra ra được.”
“Ừm…” Nghe Phù Trường Khanh nói xong, Từ Trân đăm chiêu quay người về lại ghế ngồi, khuôn mặt nghiêm nghị càng lộ vẻ sầu muộn và quái dị dưới ánh nến. “Nếu Phù Thứ sử đã biết thì chúng ta có thể thẳng thắn với nhau.”
“Đúng.” Phù Trường Khanh cúi đầu ôm quyền, khẽ ho một tiếng rồi mới ngước mắt nhìn Từ Trân, chậm rãi lên tiếng: “Vào thời điểm ngài khởi binh tạo phản thì ta gần như đã điều tra ra chân tướng sự việc, chỉ là có một số chi tiết ta không biết rõ, ví dụ như ngày đó thân thể bị chiếm của An Mi tìm được ngài từ lúc nào?”
“Việc này kể ra thì rất dài.” Đối diện với ánh mắt Phù Trường Khanh, Từ Trân không khỏi nhìn đi chỗ khác. “Nếu ngươi đã biết chuyện này thì ta cũng không ngại kể lại những chuyện trong quá khứ… Sau khi ta bị đưa tới kênh Đại Hưng làm lao dịch thì trong một năm coi như đã chịu đủ loại khổ sở. Cuối cùng, những người cùng quê với ta sắp không sống nổi ở kênh Đại Hưng nữa, thì ngày mùng Chín tháng Chín năm ngoái, thê tử của ta là An Mi tìm tới kênh. Đến bây giờ ta vẫn còn nhớ rõ ngày đó, bởi vì ngày ấy là lễ Trùng Dương, nàng mang cho ta rất nhiều bánh Trùng Dương. Nhưng sau khi nói chuyện vài câu thì ta liền biết người con gái ngồi trước mặt mình không phải là thê tử. Trong cơ thể nàng là một người khác, người đó mồm miệng lanh lợi, khôn khéo đến đáng sợ.”
Từ Trân nói đến đây thì thoáng ngừng lại một lát, vẻ mặt đắm chìm trong hồi ức, hưng phấn ửng đỏ. “Nàng nói cho ta biết là nàng đã kiếm được rất nhiều tiền, nhiều đến mức cả đời này ta cũng không tưởng tượng nổi. Số tiền ấy nàng đã đổ hết vào mỏ muối và mỏ sắt lậu. Tuy việc này là phạm pháp nhưng có thể kiếm lợi rất nhanh, dù nàng không tự kinh doanh nhưng vẫn có thể nhân tiền vốn lên mức cao nhất. Ta hỏi nàng cần nhiều tiền như thế làm gì, nàng nói về sau có thể dùng nó làm một chuyện rất lớn lao, tới khi ấy ta sẽ biết. Nàng còn nói, sau này sẽ có những người khác nương nhờ cơ thể An Mi tới tìm ta, nhưng An Mi thật sự sớm muộn gì cũng sẽ tìm được ta nên dặn ta phải phân biệt cẩn thận, đừng tiết lộ bí mật…”
Phù Trường Khanh nghe tới đây thì khó tránh cười khổ một tiếng, nói với Từ Trân: “Có phải là vài ngày sau lai có một kẻ nhập vào người An Mi đến tìm ngài, mà khi ấy, thân phận của hắn đã là sư gia huyện Huỳnh Dương?”
“Đúng vậy.” Từ Trân gật gật đầu.
“Ngài có biết bọn chúng là sâu mọt không?” Phù Trường Khanh không kìm được lên tiếng hỏi. “Chẳng lẽ ngài không có suy nghĩ gì khác?”
“Không.” Từ Trân nhún vai. “Ta không biết bọn họ là sâu mọt gì, ta cũng không hỏi. Lúc đầu ta tưởng thê tử mình trúng tà, nhưng lúc nàng ấy đưa ra rất nhiều vàng bạc thì ta lập tức tin lời nàng nói. Chỉ cần lời của nàng mang đến cái lợi cho ta thì ta cần gì phải hỏi nhiều!”
Phù Trường Khanh lặng lẽ quan sát vẻ mặt Từ Trân, vẫn là một khuôn mặt tê liệt, dù sự thay đổi của vận mệnh là xấu hay tốt thì khuôn mặt này cũng chỉ nhẫn nhịn chịu đựng hoặc là tận hưởng, thật hết thuốc chữa!
“Người bám vào thân thể An Mi lúc đó đã bỏ tiền mua chuộc lính canh ở kênh Đại Hưng, cứ đến buổi tối lại cùng bọn ta tụ tập ở một chỗ bí mật để bàn chuyện. Lần này thì quả thực quá khủng khiếp, nàng ấy muốn bọn ta dấy binh tạo phản. Mà kỳ quái là bọn ta đã nghe lời nàng, không một ai phản đối. Những lời nàng nói, ta không học nổi, chỉ cảm thấy câu nào câu nấy đều có lý Tựa như nàng nói thế này: “Mỗi ngày ở kênh Đại Hưng đều có kẻ mệt chết, nếu chúng ta cứ tiếp tục mãi thì chẳng phải chỉ còn một con đường chết thôi sao? So với chờ chết thì không bằng liều mạng một lần, thế mới không phí công đã sống trên đời một kiếp.”, huống chi người đó đã chuẩn bị đầy đủ tiền để mưu phản. Mỏ muối và quặng sắt ngày trước thu lợi nhuận ào ào, đến khi tạo phản sẽ không phải lo không kiếm được vũ khí tốt, cũng chẳng sợ không có muối ăn. Hơn nữa, không bao lâu sau tất sẽ có người đến chỉ huy chiến thuật binh pháp cho bọn ta, nếu người đó không tới thì tất cả kế hoạch coi như đổ sông đổ bể, nhưng bọn ta cũng chẳng bị tổn thất gì. Kế hoạch như vậy, bọn ta không làm thì phí, thế nên mọi người đều vô cùng hăng hái!” Hắn kể tới đây thì không khỏi liếc mắt nhìn An Mi đang mặt mày tái nhợt. “Tiếc rằng khi bọn ta đợi nàng trở lại để giúp chuyện tạo phản thì người tới lại là An Mi thật. Trong lòng ta vô vùng lo lắng nhưng chỉ có thể làm theo lời dặn dò của người kia, tất cả thuận theo An Mi, như vậy thì nàng mới bị người khác nhập vào sớm một chút. Nhưng đợi tròn một tháng thì lại chỉ đợi được một bức thư. Trên kênh làm gì có ai biết chữ! Cuối cùng vẫn là do ta vất vả một chuyến, ta tách các chữ trên thư ra riêng lẻ rồi hỏi một vị tiên sinh thì mới tạm coi như hiểu được nội dung của nó. Hóa ra trong bức thư ấy toàn là chiến thuật dùng binh, cái sau còn lợi hại hơn cái trước. Tiếc rằng người nhập vào cơ thể An Mi không thể đích thân tới dạy, bọn ta học được nửa vời, ai dè mới tự học được mấy ngày thì cả thư cũng bị ngắt giữa chừng.”
Phù Trường Khanh nghe thấy vậy thì không khỏi cười khẽ, mặt không có biểu hiện gì nhưng hắn thầm nghĩ trong lòng: Thư từ giữa các ngươi tất nhiên bị ngắt giữa chừng vì ta đã tóm được con bồ câu của người ta.
“Tiếp tục đợi như vậy một thời gian dài, có lẽ khoảng vài tháng, bọn ta không hề nhận được tin tức gì mới. Có điều bọn ta đã học được nhiều binh pháp như vậy mà không thử một lần thì làm sao mà cam tâm cho được?” Từ Trân kể tới đây thì sắc mặt lại biến đổi. Hắn nhớ lại ngày đó mà vẫn còn sợ hãi. “Cũng chính là một lần đó, bọn ta quyết định không chờ nữa, ra tay đánh nhau luôn với quan binh một trận. Ai ngờ thời cơ thực sự chưa chín muồi… Lần ấy ta bị quan binh bắt sống, nếu không phải ngày trước ta đã nghe theo lời dặn của “An Mi”, không ngồi vào vị trí đứng đầu thì người bị ngũ mã phanh thây kia có lẽ đã là ta?”
“Không ngờ con mọt còn biết bảo đại vương giấu tài, quả thực rất có năng lực.” Phù Trường Khanh không kìm được mà cười nhạt.
Từ Trân nghe ra giọng điệu trào phúng trong lời nói của Phù Trường Khanh nhưng không hề để ý đến sự bất kính đó, chỉ xua xua tay. “Ta không biết ngươi nói văn vẻ cái gì, có điều hiện giờ ta đã là đại vương. Việc này khiến ta càng tin rằng chỉ cần tìm được người nương nhờ cơ thể An Mi kia thì ta có thể làm hoàng đế. Đúng vậy, người đừng cho rằng ta ngạo mạn. “An Mi” ngày trước cứu ta ra khỏi thiên lao đã nói như vậy. Nàng nói An Mi sẽ bị nhập tổng cộng năm lần, mà nàng là lần thứ tư, người cuối cùng có tài trí đệ nhất thiên hạ, người đó sẽ vĩnh viễn nhập vào người An Mi, sẽ phò tá ta lên làm hoàng đế khai quốc, vị thánh quân của triều đại!”
Từ Trân xúc động, háo hức nói liền một hơi, cơ thể phấn khích làm hắn bủn rủn, nghiêng người thở hổn hển, mắt nhìn An Mi chằm chằm như muốn nhìn xuyên qua cơ thể nàng để tìm cái linh hồn mà hắn đang cần gấp. “Người thứ tư biết dùng kiếm, nàng giúp xưởng luyện sắt tinh luyện ra loại vũ khí kim loại sắc bén, còn sắc hơn rất nhiều so với loại của quan binh. Ngoài ra nàng còn dạy bọn ta nhiều chiến thuật dụng binh và cả kỹ năng đánh giáp lá cà… Bây giờ ta chỉ cần người thứ năm tới giúp. Trước khi tấn công Lạc Dương, rõ ràng ta đã nhận được thư của nàng ta, nàng ta nói rằng đang ở trong phủ Chiêu Vương, ấy vậy mà khi ta vào tìm kiểu gì cũng không thấy người. Dù tra tấn tên Chiêu Vương đến chết cũng không hỏi được tung tích của nàng ta… Nhưng giờ thì tốt rồi, cuối cùng cũng coi như đã tìm được người con gái này, nhưng hình như nàng không phải là người ta cần tìm.”
Lúc này mặt An Mi đã tái mét, những lời của Từ Trân đã nói cho nàng biết tất cả. Nàng khóc đến mức không nói nên lời. Nàng không biết rằng, hóa ra những con mọt kia đã làm rất nhiều chuyện đáng sợ trong những ngày nàng mê muội, mà những chuyện sau này khi được kết nối với nhau lại có thể lật nhào cả thiên hạ. Hóa ra nàng đã vô tình phạm phải tội ác tày trời!
Nàng là tội nhân của cả thiên hạ này.
Nhìn thấy dáng vẻ mất hồn của An Mi, Phù Trường Khanh biết nàng đã bị sự thật dọa cho sợ hãi, liền cuống quýt ôm chặt lấy nàng, nhẹ giọng an ủi: “Đừng sợ, chúng ta vẫn còn cách cứu vãn…”
Cứu vãn? Bây giờ vẫn còn cách cứu vãn? An Mi ngẩng đầu lên, mặt đầy nước mắt, nhìn Phù Trường Khanh ung dung nói sự thật cho Từ Trân: “Thật đáng tiếc, đại vương người mà ngài muốn tìm đã mất.”
“Ngươi nói gì!” Cuối cùng Từ Trân cũng tỉnh ra, hắn đứng bật dậy rút thanh đao đang đeo ở thắt lưng, giận tím mặt xông về phía Phù Trường Khanh. “Ngươi nói An Mi sau này mãi mãi chỉ có thể là An Mi? Ta làm sao tin lời ngươi được?”
“Vì người mà ngài muốn tìm đã bị ta ép ra khỏi thân thể An Mi, sau đó bị ta giết chết.” Phù Trường Khanh nhướng mày, nói lên sự thật bằng giọng đều đều, đôi mắt đen láy của hắn phát sáng dưới ánh nến, nhìn Từ Trân vẻ đầy khiêu khích.
“Ngươi…” Mắt Từ Trân như sắp nứt ra đến nơi, hắn chỉ muốn xé xác Phù Trường Khanh và An Mi. “Các ngươi đã làm hỏng việc lớn của ta!”
Vừa dứt lời, hắn lập tức vung đao, kẻ hắn muốn chém đầu tiên không ngờ lại là An Mi yếu ớt, vô tội. “Đồ ngu ngốc vô dụng, sao ngươi không cho nàng nhập vào để tới gặp ta!”
“Dừng tay!” Phù Trường Khanh túm lấy cánh tay Từ Trân, nghiến răng rồi cười lạnh lùng. “Nếu giờ ngài giết nàng ấy thì ngài sẽ không còn một chút hy vọng nào nữa!”
“Ngươi nói gì?” Từ Trân thở hồng hộc, trừng mắt nhìn Phù Trường Khanh, mắng: “Ngươi đã giết người mà ta muốn tìm! Bây giờ chỉ còn đứa đàn bà ngu ngốc này sống thì ta còn trông cậy vào đâu được nữa!”
“Lẽ nào ngài cho rằng trong thiên hạ chỉ có một người kia là có thể giúp ngài được sao?” Phù Trường Khanh cười khẽ chế nhạo, nhìn chằm chằm vào mắt Từ Trân, đẩy mạnh cánh tay hắn ra. “Ngài để An Mi cho ta, ta sẽ giúp ngài đoạt thiên hạ. Ngài thấy thế nào?”
Một câu này của hắn làm cả hai người còn lại ngỡ ngàng, nhất thời chỉ biết ngây người nhìn hắn, chẳng nói nên lời. Hồi lâu sau, Từ Trân mới dần hoàn hồn, cười hai tiếng vẻ không tin. “Ngươi giúp ta? Hừ, chỉ với ngươi? Dựa vào cái gì mà ta tin ngươi được?”
“Dựa vào việc ta có cách giết chết kẻ kia thì ngài không cần nghi ngờ khả năng của ta. Hơn nữa, bây giờ tính mạng của cả ta và An Mi đều đang nằm trong tay ngài, chẳng lẽ ngài còn lo lắng ta sẽ làm chuyện gì bất lợi cho ngài?” Phù Trường Khanh cười cười, đứng dậy đi thong thả hai bước rồi quay đầu nhìn Từ Trân. “Thế nào? Thỏa thuận này, ngài có thể chọn không đồng ý.”
Từ Trân nhíu mày, nửa tin nửa ngờ nhìn Phù Trường Khanh một lúc lâu. Hắn cẩn thận suy xét miếng lợi từ trên trời rơi xuống này một lúc, cuối cùng nói bằng giọng trầm trầm: “Ngươi là một sĩ phu, ta không cần một sĩ phu… Ngươi đi theo ta.”
Phù Trường Khanh gật gật đầu, dùng ánh mắt ra hiệu cho An Mi cứ ở đây chờ hắn, sau đó ung ung đi theo Từ Trân đến đình viện hậu đường phủ Chiêu Vương. Đám phản loạn chiếm giữ ở hậu đường nhìn thấy Phù Trường Khanh thì lập tức vỗ tay cười vẻ kỳ quái, hô to với hắn những lời quái dị: “Tới đây, tới đây, lại thêm một cái…”
“Ái chà, đầu của tên này thật đẹp, có thể đặt ở trên đỉnh, ha ha ha…”
Phù Trường Khanh thản nhiên liếc nhìn đám giặc phản loạn đứng quanh đây, điềm nhiên đi theo Từ Trân ra phía sau, vừa mới bước qua cổng tròn thì nhìn thấy một đống đầu người ở giữa sân.
Hóa ra Từ Trân và Phù Trường Khanh nói chuyện với nhau trong sảnh chính đến tận lúc trời sáng, giờ đã qua bình minh, ánh nắng sớm mai mờ nhạt chiếu vào những cái đầu người đủ xếp thành một gò cao, nhìn vô cùng dữ tợn và đáng sợ. Từ Trân cứ cho rằng Phù Trường Khanh sẽ sợ tới mức run rẩy chân tay, do đó hắn đắc ý đi đến cạnh đống đầu người, ngẩng đầu lên, ngạo mạn nói: “Giờ ngươi đã thấy chưa? Đống đầu người này chính là của đám tù binh sau khi nghĩa quân bọn ta đánh hạ Lạc Dương, trong này không có ai là dưới ngũ phẩm hết. Có phải ngươi đã nhìn thấy người quen trong số này? Ha ha… Dẫn ngươi tới đây xem là có ý nói với ngươi một chuyện, sĩ phu các ngươi vốn không đi cùng đường với bọn ta, vì vậy làm sao mà ta tin ngươi, bắt tay với ngươi cho được?”
Phù Trường Khanh nghe Từ Trân nói xong thì chỉ im lặng nhìn tòa tháp đầu người thê thảm kia. Hắn đi vòng quanh nó hai vòng rồi đột ngột chỉ vào một cái đầu trong số đó. “Người này là ngự sử đại phu trong triều, sau khi ngài đăng cơ có thể giúp ngài viết công văn, chiếu chỉ.”
Từ Trân nghe thấy vậy thì ngẩn người. Phù Trường Khanh tiếp tục chỉ một cái đầu ở tầng khác. “Đây là xa kỵ tướng quân, hắn có thể giúp ngài chỉ huy tất cả các doanh chiến xa, hơn nữa còn có thể chiêu hàng ít nhất ba nghìn vũ lâm quân cho ngài. Còn người trên hắn một hàng đó là Long tương tướng quân, hắn vốn là người thống lĩnh thủy quân cùng toàn bộ chiến thuyền… Nhưng ngài biết không, đại vương, ngài đã giết bọn họ - chỉ với điều này thôi thì ngài đã không làm nổi hoàng đế.”
Từ Trân bị Phù Trường Khanh nói đến mức á khẩu, không thể đáp lời. Hắn trầm mặc hồi lâu, cuối cùng ngước mắt nhìn chằm chằm Phù Trường Khanh đang lạnh lùng, thật lâu sau mới chậm rãi lên tiếng: “Được, theo ngươi thì ta nên làm thế nào?”
“Từ xưa có câu chiếm giang sơn dễ, bảo vệ giang sơn mới khó, vì sao lại như vậy?” Phù Trường Khanh nhướng mày nhìn thẳng Từ Trân, bật cười. “Chính là vì những người có thể bổ nhiệm thì đều bị giết chết trong thời loạn lạc. Đại vương, ngài định sẽ giết tất cả các sĩ phu, việc này chẳng có ý nghĩa gì cả. Đất đai trong thiên hạ nhiều như vậy, sau khi triều đại thay đổi thì tất nhiên cần có những sĩ phu mới, mà những người mới sẽ từ đám thuộc hạ hiện nay của ngài. Ngài cũng biết rõ rằng đám người này còn chẳng biết một chữ, đúng không? Ngoài việc chia cắt một chút chiến lợi phẩm thì bọn họ có thể giúp ngài giữ vững giang sơn?”
Từ Trân không khỏi bất an nhìn ra ngoài cổng tròn, kìm nhỏ giọng: “Những chuyện ngươi nói ta cũng hiểu…”
Phù Trường Khanh nhếch môi, lại cười cười. “Đúng vậy, những đạo lý hiển nhiên như vậy chắc ngài đều đã biết. Bây giờ, cho dù là người ngài đang muốn tìm tới để phò tá ngài thì chắc chắn nàng ta cũng sẽ nói những lời can ngăn như ta. Đại vương, ngài phải biết rằng những nhân tài thuộc đám đầu người này ít nhất có thể đấu lại được hai người như nàng ta.”
Giọng hắn mang mười phần kiêu ngạo làm Từ Trân vô thức tin tưởng. Cho dù vào thời khắc này, kẻ nắm giữ quyền sinh quyền sát là Từ Trân nhưng Phù Trường Khanh vốn thuộc tầng lớp sĩ tộc cao quý vẫn có lực uy hiếp khó tả đối với Từ Trân.
“Ta biết, ta biết hết…” Lát sau, Từ Trân thở dồn dập, liếm môi. “Thế này đi, ta sẽ cho ngươi làm quân sư của ta, nếu ngươi có thể mang đến cho ta những lợi ích mà ngươi nói thì ta sẽ không làm khó ngươi và An Mi. Sau khi chuyện thành công, tất nhiên cũng không thiếu lợi lộc cho ngươi.”
“Đa tạ đại vương!” Phù Trường Khanh thấy Từ Trân đồng ý thì cung kính khom người, nói nhỏ. “Ta chỉ cần An Mi, thế là đủ.”
“Ha ha ha!” Từ Trân cười to như thể cuối cùng đã tìm ra chuyện có thể uy hiếp Phù Trường Khanh vậy, trong lòng thoải mái và thỏa mãn, hắn liền chế nhạo Phù Trường Khanh: “Phù Thứ sử, quả thật ta không ngờ một nữ nhân ngu ngốc như vậy mà lại được ngươi nâng niu như bảo bối.”
Phù Trường Khanh cười cười không đáp, một là vì cổ họng hắn đã đau đến bỏng rát, hai là vì … hắn không cần nói cho những người đàn ông khác biết ưu điểm của An Mi, huống chi kẻ đang nắm quyền lực trong tay này còn là chồng trước của nàng.
Thấy Phù Trường Khanh im lặng thì Từ Trân càng chắc chắn rằng mình đã đoán trúng suy nghĩ của hắn nên hắn mới ngượng ngùng, thế là càng thêm suồng sã, vỗ vỗ vai Phù Trường Khanh, cười nói: “Ngươi yên tâm đi, ta cũng chẳng muốn nhìn nữ nhân bám giàu chê nghèo, đứng núi này trông núi nọ đâu. Nếu Phù Thứ sử đã quyết định giúp ta, vậy xin mời đến chỗ ta ngồi một lát để bàn kế hoạch của chúng ta. Nào, Phù Thứ sử, mời đi bên này.”
Phù Trường Khanh liếc nhìn Từ Trân, lặng lẽ vái một cái rồi đi theo hắn ta ra khỏi đình viện.
Đêm nay, An Mi yếu ớt sau khi bị kinh hãi thì không tránh khỏi lâm vào mê man một lần nữa. Trong giấc ngủ tối tăm, những cơn ác mộng liên tục ập tới, nàng như một con nai nhỏ bị rơi xuống đầm lầy, làm thế nào cũng không thể thoát khỏi cảnh tượng đáng sợ trong mơ. Cuối cùng, khi khắp người đã đầm đìa mồ hôi, nàng bừng tỉnh giấc, hai mắt mở to, thở hổn hển trong căn phòng dành cho khách không có một ai.
Lúc này mặt trời đã ngả về tây, An Mi gắng gượng ngồi dậy nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng Phù Trường Khanh. Hai chân nàng không thể đi lại nên càng thấy hoảng hốt trong lòng, nơm nớp gọi một tiếng “Phù lang…”
Căn phòng trống không người đáp lại, một lát sau mới có một tỳ nữ chạy từ ngoài vào, quỳ gối trước mặt An Mi, hỏi: “Đỗ phu nhân, người tỉnh rồi ạ? Nô tỳ hầu hạ người nhé!”
Ba chữ “Đỗ phu nhân” thốt ra từ miệng tỳ nữ làm An Mi ngây người, cái lạnh trào lên từ tận đáy lòng nàng, làm giọng nàng cũng run rẩy: “Vừa rồi ngươi gọi ta là gì?”
Tỳ nữ ngẩng đầu lên, trong ánh mắt không che giấu được nỗi oán hận và sự thù địch, như hai thanh đao đâm vào An Mi làm nàng run rẩy. “Nô tỳ gọi người là “Đỗ phu nhân”, Đỗ phu nhân đúng là quý nhân hay quên, mới có mấy ngày không gặp mà đã quên chúng nô tỳ rồi ư?”
Nghe ả nô tỳ nói xong, An Mi như rơi vào giữa làn sương mù, ngày càng cảm thấy bất an. Lúc này, ả tỳ nữ kia lại đứng lên, lùi lại ba, bốn bước liên tục, chỉ thẳng vào nàng, khẽ chửi: “Đồ yêu quái! Chỉ cần ngươi đi theo ai là người đó sẽ chết oan, chết uổng! Đầu tiên là Phù Thứ sử bị chém đầu, tiếp đó là Quý hồng lư bị ngươi mang đến họa sát thân, còn cả vương gia của chúng ta nữa, bị bọn giặc tra tấn đến chết cũng chỉ vì không tra ra được tung tích của ngươi… Ngươi… đồ ác quỷ!”
Mỗi câu nói của tỳ nữ như một cái roi có gai, mỗi lần quất là làm nàng tứa máu, khiến đầu nàng ngu dại. Cuối cùng, nàng chỉ biết trợn tròn hai mắt, cuộn tròn người lại, thều thào hỏi tỳ nữ kia: “Ngươi… ngươi đang nói gì vậy?”
“Ta nói cái đồ gái Hồ đê tiện nhà ngươi là ác quỷ, ai cũng có thể coi là chồng.” Ả tỳ nữ trợn mắt nhìn thẳng vào gương mặt không giọt máu nào của An Mi, cười như bị lên cơn thần kinh. “Còn nữa, người tới cùng ngươi là ai? Là Phù Thứ sử? Hắn là người hay ma? Ngươi chắc biết tà thuật…”
Những lời nói điên khùng của tỳ nữ chui vào lỗ tai An Mi khiến đầu nàng ong ong, không phân biệt được chuyện gì nữa, “ai cũng có thể coi là chồng” là thế nào? Chuyện của Quý hồng lư là sao? Còn cả vị vương gia trong phủ này, không biết là chuyện gì?
Trong mấy ngày nàng bị Đỗ Thục nhập vào thì rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì? Có phải nàng đã làm rất nhiều việc bẩn thỉu, đáng sợ?
An Mi ra sức bịt tai lại, cảm thấy trời đất như đang xoay chuyển. Khi nàng hoảng hốt thì thấy ả tỳ nữ xấu xa kia bị một người đẩy mạnh, lại thấy Phù Trường Khanh chạy tới trước mặt nàng. Mặt hắn tái mét, đôi mắt đen láy hiện lên vẻ sợ hãi khiến nàng càng muốn lùi bước.
“Phù lang, Phù lang…” An Mi bối rối vươn tay túm lấy vạt áo Phù Trường Khanh, khoảnh khắc khi đầu ngón tay chạm tới hắn thì lại tự biết xấu hổ mà tránh đi. “Đại nhân, ta… ta không còn sạch sẽ…”
Nàng vô thức nhớ lại thời gian trước đây, khi Phù Trường Khanh chê móng tay nàng dính bùn, đôi mắt hắn đã toát ra vẻ khinh thường. Nàng sợ nếu mình không còn sạch sẽ thì lại một lần nữa phải đối diện với sự miệt thị từ hắn, nỗi thống khổ này làm nàng không kìm được khóc òa lên. Đúng lúc nàng đang xoay người, gắng sức tránh Phù Trường Khanh thì cả người lại bị hắn ôm chặt.
“Đồ ngốc, nàng định làm gì…” Hai tay hắn ôm chặt thắt lưng nàng, mặt chôn ở gáy nàng, giọng khàn khàn oán trách.
An Mi cuộn tròn người lại, khóc không thành tiếng trước sự kiên trì không chút dao động của hắn. “Đại nhân, ta… liệu ta…”
“Liệu cái gì?” Hắn cười nhạo một tiếng, nói nhỏ bên tai nàng. “Giờ đã đến nước này rồi, chẳng lẽ nàng còn muốn rời khỏi ta chỉ vì một số lý do không đâu này? Nàng không được khóc nữa! Ngoài ra, phải gọi ta là Phù lang!”
Nằm trong lồng ngực Phù Trường Khanh, An Mi đã ngừng tiếng thút thít, vừa quay đầu lại, hai mắt đỏ hoe nhìn hắn, lắc lắc đầu. “Nhưng… Phù… Phù lang, lúc thiếp bị nhập vào…”
“Hóa ra nàng cũng biết đó là khi nàng bị nhập vào.” Phù Trường Khanh nhìn nàng, bực mình cười. “Nghe lời ta, kẻ kia không phải là nàng, chỉ là một con mọt mà thôi. Nếu bây giờ nàng đã là nàng thì ta cần gì phải suy nghĩ nhiều nữa…”
“Nhưng suy cho cùng thì cũng là thân thể của thiếp.” An Mi cúi đầu, mắt ầng ậng nước.
Phù Trường Khanh thấy An Mi vẫn không nghĩ thoáng được thì tiếp tục ôm nàng, vừa hôn lên vành tai mềm mại vừa nói khẽ: “Sao cứ để ý mãi chuyện này? Chẳng lẽ nàng không nhớ khi ấy… nàng đang làm gì?”
Nụ hôn của hắn nhẹ nhàng như làn mưa xuân khiến đầu óc An Mi mê muội, chỉ biết ngơ ngẩn hỏi: “Ừ… thiếp đang làm gì?”
“Khi đó…” Phù Trường Khanh thuận thế đẩy nàng nằm ra, nở nụ cười xấu xa, hôn lên môi nàng, nói rõ ràng: “Nàng đang cứu ta.”
Lời của hắn làm An Mi lập tức tuôn trào nước mắt, cổ họng nghẹn ngào, nhưng vì nụ hôn bá đạo mà tất cả những tiếng nức nở đều bị chặn lại. Sau đó nàng mơ hồ nhìn thấy con ngươi tối tăm của hắn, đôi mắt đó đang dán vào nàng, ánh mắt chăm chú và dịu dàng. Nàng không quên được mình đã từng ao ước cái nhìn này nhiều đến mức nào, ao ước đến mức không dám mơ tới. Lúc này, nàng chưa bao giờ cảm thấy cuộc đời trọn vẹn đến thế, trọn vẹn đến mức dù giây sau biến trời thay đổi thì có chết cũng không còn tiếc nuối.
Cuối cùng nàng bật cười, vươn tay ôm lấy hắn, do hai chân không tiện cử động nên nàng nằm yên dưới người hắn, như một chú chim nhắm mắt trốn dưới tán lá trong trận mưa trên núi Vu, nó bị hoảng sợ nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm im không nhúc nhích, để mặc cánh tay hắn với vào trong quần áo mùa hè mỏng manh của nàng…
Sau khi thỏa mãn, mây gió ngừng lại thì Phù Trường Khanh thở hổn hển, hai mắt mở to, đầu óc trống rỗng nhưng lại chợt có một suy nghĩ hiện lên rõ ràng trong đầu hắn, kích động tựa như đang gào thét, rằng nếu hắn chưa từng gặp nàng thì cuộc đời hắn sẽ ra sao? Nhưng hắn đã quá may mắn, có nàng ở bên, cùng hắn vượt qua sóng gió vận mệnh. Mặc cho đây là sự sắp xếp của ông trời hay là trò đùa của đám mọt thì hắn cũng không thể coi rẻ tiếng lòng mình hơn nữa. Hắn yêu nàng, dù khỏe mạnh hay ốm đau, dù giàu có hay nghèo đói, hắn vẫn yêu nàng.
Phù Trường Khanh nghĩ vậy thì không kìm được áp đến bên tai nàng, khẽ nói: “An Mi, ta yêu nàng…”
An Mi mở to hai mắt, không thể tin được rằng Phù Trường Khanh lại nói với nàng như vậy, nhất thời chỉ biết lắp bắp: “Phù … Phù lang?”
Nhìn thấy phản ứng của An Mi, Phù Trường Khanh lại không nhịn được cười, vui vẻ nói: “Sao vậy? Giật mình à?”
“Không, thiếp không…” An Mi đỏ mặt định cãi nhưng cuối cùng lại bật cười vì lời nói của hắn, hai gò má đỏ ửng, đôi mắt sáng ngời tràn đầy hạnh phúc.
Phù Trường Khanh có tính không bao giờ muốn chịu thiệt, vì vậy lúc này hắn đương nhiên sẽ không tha cho An Mi, giả bộ không vui nói nhỏ bên tai nàng: “Vậy… giờ đến lượt nàng.”
“Hả?” An Mi không biết nên làm gì trước sự vô lại giống như đang làm nũng của hắn. Cũng không thể trách nàng kinh ngạc được, Phù lang của nàng đã bao giờ có bộ mặt này đâu?
Phù Trường Khanh không nhận được câu trả lời của An Mi thì cố tình híp mắt lại nhìn nàng, cười xấu xa ra đòn phủ đầu: “Hay là nàng tính chơi xấu?”
An Mi bị hắn chọc cho hai má nóng rực, đành nhắm mắt trước đôi mắt sáng rực kia, lí nhí nói bên tai hắn: “Phù lang, thiếp yêu chàng…”
Phù Trường Khanh cảm nhận được sự run rẩy của An Mi trong vòng ôm của hắn, liền cười, cúi đầu hôn lên tóc mai của nàng: “Bây giờ tốt rồi, An Mi, tháng ngày sau này chúng ta cùng xông xáo nhé…”
“Dạ?” An Mi nhất thời không hiểu được ý tứ sâu xa trong lời nói của Phù Trường Khanh, chỉ biết than một tiếng kinh ngạc.
Đúng lúc đó, có một loạt tiếng bước chân lộn xộn từ bên ngoài vọng vào, chính là Từ Trân dẫn một đám thuộc hạ đi vào, nhìn thấy Phù Trường Khanh và An Mi thì cười to, không hề có ý tốt. “Phù quân sư, ta còn đang bảo sao không tìm được ngươi, hóa ra ngươi ở đây ôm ấp người đẹp. Đi, đi ra ngoài uống rượu.”
An Mi thấy chồng trước của nàng thì sợ tái mặt, muốn trốn ra sau bức bình phòng. Phù Trường Khanh lập tức trấn an nàng, lớn tiếng nói: “Đại vương, ngài đã phong ta làm quân sư thì có thể sắp xếp cho ta một gian phòng không, để ta và thê tử ở.”
Từ Trân nghe thấy Phù Trường Khanh gọi An Mi là thê tử thì như nghe được chuyện cười vậy, hắn ngửa cổ cười ha hả một hồi rồi mới ra vẻ hào phóng phất phất tay với Phù Trường Khanh. “Phù quân sư, một gian phòng là chuyện nhỏ, cần gì phải khách sáo như vậy? Ngươi yên tâm đi, ta sẽ thu xếp chuyện này.”
An Mi không biết Phù Trường Khanh và Từ Trân đã thỏa thuận việc gì, lúc này nàng lo âu thấp thỏm nhìn hai người thản nhiên nói chuyện xã giao. Không ngờ gian phòng mà Từ Trân hứa đã nhanh chóng được sắp xếp xong xuôi, Phù Trường Khanh ôm nàng đi vào phòng, đặt nàng lên giường rồi mới áp bên tai nàng nói nhỏ: “Hiện giờ ta tạm thời làm việc cho hắn ta, nàng không phải lo lắng gì hết. Cứ ngoan ngoãn ở trong phòng dưỡng thương cho khỏe, được không? Lúc ta không có đây thì sẽ khóa cửa cẩn thận, không ai có thể vào được, nàng chỉ cần yên tâm đợi ta về.”
Giọng nói của hắn trầm lắng, vững vàng nhưng cũng không thể khiến An Mi yên lòng. Nàng không kìm được nước mắt nhưng vẫn nghe lời gật đầu. “Được, Phù lang, chàng nhớ phải cẩn thận…”
Dù lo lắng đến thế nào chăng nữa thì nàng cũng không thể trở thành gánh nặng cho hắn.
Lạc Dương vẫn triền miên chìm trong khói lửa, dù thế giới bên ngoài thay đổi nhanh chóng đến mức nào thì An Mi vẫn ở trong một gian phòng nhỏ trong tâm gió bão. Mấy ngày nay, Phù Trường Khanh đều sớm đi tối về. Vì để nói được đôi ba câu với Phù Trường Khanh vất vả đi sớm về khuya mà nàng dần dần có thói quen ngày ngủ, đêm thức, như vậy thì nàng mới có thể ở bên ngắm kĩ dáng vẻ của hắn khi hắn mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Lúc đang mơ, hắn chau mày, miệng nhếch lên rồi hạ xuống, trông còn có vẻ độc ác hơn cả ngày trước. Phù lang ở ngoài đã làm những gì? Lẽ nào không được như ý muốn? An Mi thầm đoán lung tung, nàng không biết chút tin tức gì.
Thật ra chuyện này cũng không khó hiểu. Lập mưu cho nghịch tặc cướp thiên hạ, mỗi lời nói, hành động bây giờ có lẽ đều trái với ý chí của hắn ngày trước? Có điều, dù hắn làm gì thì cũng đều có lý của mình…
An Mi lặng lẽ nằm trong lòng Phù Trường Khanh, mở to mắt trong bóng tối, tham lam ngắm nhìn hắn, ánh mắt phác họa khuôn mặt có chút tiều tụy, gầy yếu đó, nước mắt chợt trào ra.
Lại một đêm nàng không ngủ đến tận lúc trời tảng sáng, lơ mơ nói tạm biệt với Phù Trường Khanh xong nàng mới mệt mỏi ngủ thiếp đi. Hôm nay, thế giới bên ngoài cửa sổ tựa như cực kỳ ồn ã, sau đó lại như cực kỳ yên tĩnh, có lẽ mùa hè sắp hết nên ve sầu mới kêu những tiếng xé lòng như vậy. Trong tiếng ve não lòng, giấc mơ của nàng trống rỗng, chỉ cảm thấy cả người dường như ướt đẫm mồ hôi, hai bàn chân lại đau nhức khiến nàng không chịu nổi.
Lúc nàng đang trằn trọc không yên thì bỗng có một đôi tay không ngừng lay nàng dậy. Nàng mơ màng mở mắt ra, thấy người nọ đang ngồi bên giường nhìn mình. “Phù lang? Sao giờ chàng đã về?”
“Mau dậy đi, chúng ta phải đi khỏi đây ngay.” Hai con mắt tối tăm của Phù Trường Khanh nhìn nàng chằm chằm, mặt mày không rõ là vui hay buồn nhưng lại toát ra vẻ lạnh lùng của sự nghiêm túc và căng thẳng.
Nghe Phù Trường Khanh nói xong, nàng lập tức tỉnh táo, cuống quýt ngồi dậy, hỏi: “Đi đâu? Chẳng lẽ đám Từ Trân phải rời khỏi kinh thành?”
“Không, phải vào cung.” Phù Trường Khanh lời ít ý nhiều, vẻ mặt âm trầm.
An Mi giật mình sợ hãi, lắp bắp nhắc lại lời hắn: “Vào cung?”
“Đúng vậy.” Phù Trường Khanh vừa giúp nàng mặc quần áo vừa tóm tắt lại những chuyện đã xảy ra gần đây: “Ta chiêu hàng một đám sĩ phu cho Từ Trân, giúp hắn lung lạc lòng người trong kinh thành, vậy nên các nhóm vũ lâm quân bảo vệ hoàng cung cũng nhanh chóng đầu hàng. Hôm nay hoàng cung không thể giữ nổi nữa, lúc chính Ngọ đã bị quân phản loạn đánh hạ, chúng ta sẽ vào cung ngay.”
Lời của hắn khiến An Mi trợn mắt há miệng, cuống quýt hỏi: “Hoàng cung bị đánh hạ, vậy … vậy Hoàng đế đâu?”
“Hoàng đế?” Khi An Mi đang hoảng hồn thì Phù Trường Khanh lại nhếch môi cười lạnh lùng. “Theo lời thái giám bị bắt giữ thì sau khi biết tin hoàng cung không giữ được nữa, sáng sớm nay hắn đã treo cổ tự sát trong điện Kim Loan.”
Tin tức này chẳng khác nào sấm sét giữa trời quang khiến người chân chất, thật thà như An Mi ngây dại. Tuy nàng là nữ nhân người Hồ thấp kém nhưng từ nhỏ đã vào Trung Nguyên, trong lòng coi hoàng đế trong kinh thành là một nhân vật tựa thần thánh. Nàng chưa bao giờ dám tưởng tượng vị phu quân từng cùng nàng bái đường thành thân có thể bức tử vị hoàng đế ở sâu trong hoàng cung, còn Phù lang – người có quan hệ phu thê thực sự với nàng, từng là bề tôi được thiên tử sủng ái, nay lại tiếp tay ép thiên tử phải chết.
Còn nàng, chính nàng đã… nuốt năm con mọt nên mới làm thay đổi số phận của hai người đàn ông này, cũng làm thay đổi cả thiên hạ! Nghĩ vậy, nàng không kiềm chế được mà run bần bật, tuy nàng đã lờ mò đoán được ngày hôm nay sớm muộn gì cũng tới, nhưng khi nó thực sự xảy ra trước mắt thì vẫn khiến nàng sợ tới mức khó mà kiềm chế được.
“Phù lang, Phù lang, chúng ta phạm tội lớn, đúng không?” An Mi nhìn hắn đăm đăm, ánh mắt mơ hồ, không nhìn rõ vẻ mặt hắn.
“Đúng, chúng ta đã phạm tội lớn, hơn nữa còn là tội lớn nhất, tội ác tày trời.” Phù Trường Khanh cố gắng làm cho giọng hắn bình tĩnh nhưng sắc mặt lại không kiềm chế được mà trở nên trắng nhợt. “Nhưng nàng cũng biết đấy, An Mi, trên đời này ngoài tội ác tày trời thì còn có một câu nữa.&rdquo