Chương 5
Cả một nhà người ta mà hãm đứng. Người ta là người tu hành để yên cho người ta ở trên chùa, rủ người ta vô cùng nhà mình làm chi? Con gái ùn ùn mỗi đứa một phòng ùa ra vây cứng lấy người ta, giằng co giành giựt người ta, mạnh ai nấy kéo ông thầy thật tội nghiệp. Một bè con gái đứa nào cũng chưa chồng lùa ví người ta vào mê trận, đứa thì kêu ông thầy bằng anh bằng mình, đứa thì lấy tay xoa đầu, đứa thì vít vai hót cổ, đứa thì bẹo má hôn môi. Ông thầy cũng là người ta chứ đâu phải cái thùng thiếc mà không động tâm.
Chúng vẫn xoay làm ngũ tạng ông thầy lộn lạo như đĩa đồ xào, như tô canh hổ lấu. Tu làm sao được nữa mà tu. Ông cha thì nay cúng thầy món này, mai kỉnh thầy món khác, bà mẹ thì lui cui vô bếp nấu ăn ba ngày một tiệc nhỏ, năm ngày một tiệc lớn, tẩm bổ tấm béo cho ông thầy. Mụ cho cả cao hổ cốt vô cả cái cù lao nấu canh, mụ nhét yến sào vô cả nồi súp.
Người ta tu là tu cả cái miệng không được ăn ngon, rứa mà mụ nhét cao lương mỹ vị vô bao tử người ta… của ngon vật bổ vô trong người nó xúi dại con thú hoang làm bậy… Còn cái ông thầy kể cũng nguy, nhà người ta đông con gái như vậy mà không chạy đi còn chen vô ở mấy ngày làm chi không biết… Mà ở lì cả tháng chứ đâu phải mấy ngày. Nghe nói mỗi đêm ông thầy chun vô mỗi phòng… Ê tào lao… tào lao nào! Nhà người ta là nhà đứng đắn, ông thầy là bậc chân tu đạo mạo… Mấy cô con gái chỉ mình con Hằng mê thầy tu thôi. Con Hằng nhất định ăn vạ, con Hằng nhất định chiếm cho được.
Nó ép thầy phải lấy nó, ép bẹp dí, ép xẹp lép, ông thầy phải ôm đùm chạy về chùa. Nó lên tận chùa màu mè quyến rũ ông thầy, khóc lóc, cười cợt, la ó, giỡn hớt chim chuột ôm thầy. Con gái chi mà như con ngao cái. Mèo ngao cắn cổ ông thầy. Cái con Hằng nó năn nỉ ông thầy làm bậy, lạy lục ông thầy làm bậy. Không có cái phương pháp chi để đem ra hoạn, đem ra lặt đầu đàn bà con gái chứ con Hằng đáng lặt đáng thiến lắm. Ông thầy đã trốn đi Đà Lạt rồi. Phải, ông thầy đã trốn đi Đà Lạt rồi, ông thầy không mê con Hằng một chút nào cả. Ông tế con Hằng, ông lạy con Hằng xin để cho ông tu.
Thầy Thiện Tân đâu có quyền cởi áo, thầy Thiện Tân phải tu để trả nợ bà con bên chợ. Họ nuôi thầy ăn học mà. Không có mấy mụ bán tôm bên chợ thì thầy đâu thành ông tấn sĩ. Nhất định chúng ta không thể để cho thầy ấy quỵt chúng ta, thầy ấy giựt nợ chúng ta. Nhất định, nhị định, tam định chúng ta không chịu.
Bà Hai vừa bước vô hàng cá định dừng lại trước rổ cá bạc má bỗng nghe có người nói sau lưng:
- Ăn chay mà làm chi? Niệm Phật mà làm chi? Răng không về bẻ cổ con gái cho người ta nhờ.
Bà Hai loạng choạng, người giật lui hai bước, bà nổi máu xám lên đứng dựa vào quầy thịt. Bà moi chai dầu cảm gió trong túi ra xoa cùng mặt mũi rồi cầm cái giỏ ra khỏi chợ lên xe về nhà.
Ông Phủ đang ngồi cột cái eo cho một chậu cây kiểng lớn, thấy vợ đi vào, ngẩng lên hỏi:
- Răng cả về sớm rứa cà?
Bà Hai mím chặt miệng đi tới, ông Phủ nhìn vào giỏ chợ:
- Về không hả? Làm răng mầ cả phải xách giỏ về không rứa?
Bà vợ rên:
- Tui xám xoàng, tui ché chết giả…
Ông Phủ đứng dậy:
- Thôi chết, cả bị gió phải không?
Mặt người đàn bà tái dách như con cá bạc má:
- Người ta tát cả nước cá vô mặt tui, người ta ném ruột cá vô mặt tui, người ta liệng đầu tôm vô người tui.
Ông Phủ loạng choạng người:
- Mà răng đến nỗi rứa?
Bà vợ đưa tay lên ngực thở:
- Ba vô đây tui nói cho nghe.
Ông Phủ vứt cái bay vào bồn hoa cắt theo nửa vòng tròn, phủi tay đi sau lưng vợ. Bà Hai bước vô nhà ngang liệng cái giỏ ngồi xuống tấm phản. Bà ngồi co một chân lên nhìn thẳng ra cửa sổ trở sang vườn bên cạnh. Ông Phủ nhìn thấy những giọt mồ hôi lạnh lấm tấm trên má vợ:
Ông Phủ dịu giọng:
- Có chuyện chi răng cả?
Bà Hai thở nặng:
- Cả chợ người ta đồn ùm lên, đồn xỉa vào lỗ tai. Ông đem sư hổ mang, hổ lửa, sư rắn rít về nhà lấy hết cả bầy con gái mình… Ông tán tỉnh người ta bỏ chùa về ăn dầm ở dề nhà mình, phá hư công đức của người ta. Người ta không tu hành được nữa, người ta thông dâm hủ hóa với con gái mình… cả bầy con mình hư hỏng hết rồi… cả bầy con gái mình nát như tương hết rồi.
Bà Hai cho cả hai chân lên tấm phản gỗ, đầu gối đưa cao ngang tai. Cả tỉnh người ta nói xấu mình ông ơi. Con gái mình sẽ mốc như chanh muối không phơi nắng, sẽ ế rình ra đó không ai thèm lấy… Nhất là con Hằng, con Hằng bị dư luận quệt nặng nhất. Tội nghiệp thầy Tân bị mang cái tiếng nặng nề quá. Tội nghiệp… Đồn chi mà đồn độc, thấy con gái người ta đẹp rồi đồn độc. Đồ cả tỉnh ỉa chảy, đồ cả tỉnh xả xối hôi tanh! Ông ơi, bỏ cái tỉnh này mà đi cho rồi, bán quách nhà cửa mà đi cho rồi.
Ở đây đâu được nữa, người ta nám đùm mắm nêm vô mặt. Có chịu được không? Họ đồn con Hằng lên chùa ép uổng thầy Tân lấy hắn. Trời ơi, con gái của tui, ông này ưng ông kia ưng mà còn kén đã chịu lấy ai mô.
Ông Phủ giận ở cái miệng, run ở cái môi và đỏ mặt. Bà Hai dựa đầu vào tường đánh cộp.
Ông Phủ chui tay vào hàm râu cứng:
- Cả yên lặng đi cả. Trước hết hãy yên lặng đi đã. Cả đi lên đây.
Ông bước lên phòng khách. Bà Hai năm phút sau mới lẹp xẹp đi lên. Không khí hầm như tức giông.
Bà Hai nói nhỏ:
- Sai ai lên chùa hỏi thử có phải thầy Tân đã đi Đà Lạt. Người ta nói thầy đã bỏ trốn đi Đà Lạt rồi.
Ông Phủ đứng dậy đi lui đi tới, chiếc quần chân quê tréo hẳn đáy về một bên, ông quay nhìn vợ:
- Người ta nói thầy Tân sợ lánh đi ở Đà Lạt hả? Nhà mình chưa có chuyện gì xảy ra cả. Tại sao thầy Tân phải lánh đi Đà Lạt?
Bà Hai hoảng hốt nhỏ giọng:
- Con Hằng lại nghỉ học cả tuần nay. Con Hằng bỏ cơm nữa. Làm như đau vậy.
Những gốc râu cứng ngắn trên mép ông quan về hưu đầu ươn ướt. Lai thêm chuyện con Hằng nữa. Cả hãy để yên tui coi. Cả cứ yên lặng đi đã. Con Hằng coi bộ buồn, cả vô kêu con Hằng ra đây.
Bà Hai bước về phía tay trái đến phòng Hằng vặn hột xoài xô cửa:
- Hằng, Hằng… ba kêu.
Hằng đang nằm vẫn nằm. Hai mẹ con nói với nhau. Hằng nói chậm:
- Ba kêu có chuyện chi không?
Cứ ra ba biểu đã.
Người con gái vặn vẹo ngồi dậy cặp lại tóc.
Ông Phủ hỏi:
- Tại sao con nghỉ học?
Hằng đứng hai chân không yên:
- Cả tuần nay không có giờ học quan trọng, con ở nhà ôn bài triết.
Bà Hai hỏi:
- Con ra đường con có nghe người ta đồn xấu nhà mình không?
Người con gái kinh ngạc mở to đôi mắt quá cỡ:
- Đồn xấu răng dì? Người ta đồn xấu nhà mình à?
Ông Phủ lên tiếng:
- Mi không biết chi cả hả?
Người con gái lắc đầu ngồi xuống mân me những ngón chân móng hồng. Ông cha bà mẹ cùng nhìn vào con Hằng làm vài cử chỉ nhỏ săn sóc móng chân móng tay, đầu cúi xuống, chiếc lưng cong cong, vẻ mặt bình yên.
Bà Hai nói:
- Thầy Thiện Tân bỏ đi Đà Lạt rồi.
Người con gái vẫn yên lặng sửa móng chân, duỗi dài đùi kêu rắc rắc, mặt mày không qua một phản ứng nhỏ. Ông cha bà mẹ nhìn con kỹ như tra xét. Vẻ lì lợm của người con gái rất nhẹ nhàng và Hằng ngồi đó mơ mộng dễ dàng.
Bà Hai nói tiếp:
- Mi có biết răng thầy Thiện Tân bỏ đi Đà Lạt không?
- Hằng thong thả ngước lên:
- Con không nghe ai đồn chuyện đó cả. Suốt tuần nay có có đi ra đường đâu.
Mười ngón tay đẹp vẫn mân mê hai bàn chân, khuôn mặt người con gái thoáng mang mang một vẻ lạnh lùng Ai Cập ngước lên trần nhà. Con Hằng này đã nổi mặt lì lên rồi, miệng hắn cạy không ra, mắt hắn lừ lừ không chớp, hắn có thể ngồi trịch một chỗ cong vòng xương sống cả buổi. Hắn là một đứa con gái rơi từ cực khác chứ không bao giờ đứng ở giữa. Nóng hực đó rồi tắt nguội ngay, thẳng càng đến cực độ rồi chùng hẳn xuống, huyên náo đó rồi lặng ngắt đó, chảy như nước rồi tắt ngòi liền, láu liên lia lịa rồi nín câm khẩu liền.
Ông Phủ, bà Hai bỏ đi vô phòng đóng cửa.
Hằng cảm thấy mình lịm đi trong một cơn tê nhẹ không khó chịu nhưng không thể duỗi ra hay co về được. Lớp lệ che mờ con ngươi, Hằng vươn cổ lên cao hơn. Anh Tân! Chúng ta thấy thời thơ ấu của nhau, chứng kiến nhau làm con nít. Chúng ta như hai hòn bi búng trúng nhau, bắn xa nhau, quên phắt nhau trong thản nhiên rồi gặp lại khi hai bên đều lớn như thế này.
Anh là dòng điện nhẹ em chạm phải. Anh là đá lửa và anh cũng là đá lạnh mà em cầm thấy. Anh chẳng phải là một cây không nhựa. Anh chẳng phải là một mùa đông chỉ toàn mây chi. Anh là đàn ông mà em mê đến tê dại. Vì em đã không mê anh như một tác phẩm, một sáng tạo, một công trình, một ý nghĩa. Tình yêu đến với em như một sự lạm phát đau đớn nhất. Em đã lần lần tự giải phẫu trước mắt anh. Anh Tân! Em đã van xin anh đừng tu, đừng tu anh Tân. Lấy em anh Tân. Anh Tân của muôn thuở muôn thì, anh Tân của một quả tim mà em dành hết chiều dài đời em để quý mến. Mặt em trơ miệng em sượng, máu em đông, tay em bải hoải khi tấn công anh đủ mặt, tại chỗ và tại trận. Như chim muông có một bình minh dài để ca hót, như cỏ cây có một thì một thuở để sản xuất lá non, anh phải như em, phải có một lần để yêu và không thể yêu thêm lần thứ hai nữa. Em thương anh bằng cả lòng tham không đáy, yêu như giết, yêu như trừng trị, yêu như oan báo, yêu bằng cả ngọn đèn sáng nhất mà em đang thắp ngay trong miệng, và em nghĩ rằng trong tình yêu thật đếm không xuể những nỗi nhỏ bất hạnh.
Em yêu anh ngay như con chó ngoạm miếng thịt, như con mèo vồ cục mỡ, như con chuột chụp quả trứng.
Và cũng như người khác đã yêu anh, em nghĩ rằng em bắt đầu nói, em bắt đầu nghe và em bắt đầu một thế giới. Và yêu anh, em đã thấy cái chết tự nó có một nhan sắc. Những đêm khuya, em mơ mộng lu bù, em ước muốn tràn lan, em muốn chúng ta cùng đi dạo dưới những cơn mưa ấm vàng, những cơn nắng gấm óng ả, và đan những ngón tay thành kỷ niệm. Đi bên anh, em nghe những vỗ về của gió, những rét mướt của rừng, những bơ vơ của núi.
Ôi! Những cơn mơ trật bậy trật bạ hết cả. Thực tế khác những cơn mơ nhiều quá. Anh ì ra như một đầu máy chết, anh trơ trơ như những người chiến sĩ sắt đặt ở mấy công trường. Còn em thì múa như vũ nữ khêu gợi, như các nàng giang hồ… Làm gì cũng không được anh trả cho một cử chỉ yêu.
Anh đã trốn chạy em như trốn chạy một con khủng long, một luồng dịch, một cuộc truy nã… Anh đã chạy mặt em như một chiếc mã chở người thắng trận hay như một chuyến tàu rầu rĩ đưa những tù binh tàn phế trở về quê cũ. Anh đã trốn chạy em thật nhanh. Vua An Dương Vương đem con gái đi trốn quân Tàu cũng như vậy là cùng. Chớp một cái anh đã đi rồi. Thở dài chưa hết anh đã đi rồi. Cổ chưa ngẩng lên anh đã đi rồi. Can không kịp, trở tay không kịp.
Hằng vẫn ngước cao cổ, nước mắt dồn lên, hai tay vòng qua gối. Bà Hai xô cửa bước ra vấp vào cánh cửa. Người con gái sượng trân.
Bà Hai đặt tay lên vai con:
- Hằng… con cái chi mà lì. Lì như đá mài dao.
Hằng cười hắt:
- Đá mài dao thì chi mà lì… Mài riết cũng mòn.
Bà Hai gắt:
- Đừng có bò càng như cua rạm nữa mi ơi!
- Con có làm chi mô dì?
Bà Hai vứt bã trầu:
- Ngồi như đúc chì ra đó mà không lì… Nhà mình có chuyện buồn mà mi không biết chi cả… Thầy Thiện Tân bỏ đi Đà Lạt rồi, mi nghĩ răng Hằng?
- Thì như nước rút vô lỗ cống… thì như chuột rúc vô lỗ cống.
Bà Hai cằn nhằn:
- Ăn nói như mổ vào mặt người ta… Con gái tử tế mà mở miệng ra là như quạ diều hâu. Tại răng con lại nói rứa? Thầy Tân là một người cao minh chân chính, thầy ở trong nhà mình như ngọn đèn thắp giữa nhà. Gia đình mình một bụng ăn chay tụng kinh. Nay thầy bị người ta chu mõm gieo tai vạ cùng với gia đình mình, mình phải thông cảm thầm mới được. Dù ở trường hợp nào mình cũng phải tôn kính thầy. Hằng cười gằn:
- Tôn kính quá rồi chứ còn gì nữa… Trước mặt ông có ai dám lấc cấc láo cáo, ba gai ba góc, ba trợn ba trạc gì đâu.
Bà Hai đưa tay lên gãi vai. Chiếc lụa Quảng hơi mỏng in rõ hai sợi dây tréo nhau của tấm áo lót. Bà Hai mặc quần lãnh đen bóng lộn hoa to bằng cái đĩa. Chiếc cằm đôi càng làm cho mặt bà phúc hậu bệ vê. Hằng nghĩ rằng mỗi tháng mẹ mình ăn chay tới sáu ngày còn chi là ngon miệng nữa.
Bà Hai nhìn con gái:
- Ba mắng tụi bay đó, tụi bay có cái tật ăn nói vô hậu, ăn nói như đập đòn gánh vào mặt người ta… Tụi bay cứ tưởng mình nói câu chi cũng có duyên, mình làm việc gì cũng ý nghĩa. Tụi bay phải tôn trọng thầy Thiện Tân hơn cả cha mẹ bay mới phải. Thầy mới tí teo tuổi mà đã lên thượng tọa rồi. Thầy chỉ thông minh uyên bác trong chữ nghĩa kinh sách mà thôi, còn việc phàm tục thầy có biết chi mô, thầy sạch như tiên.
Hằng dựa lưng vào tường ngó ra ngoài vườn:
- Thầy thấy đàn bà khỏa thân rồi đó. Cách đây năm sáu ngày có người con gái đã tụt quần trước mắt thầy, sát bên lỗ mũi thầy.
Bà Hai xoa tay kêu chí chóe:
- Miệng mồm đâu mà nói được mấy cái tiếng đó. Bá láp bá xàm nói không sợ bị tội. Người ta là bậc chân tu tâm hồn trong trẻo như ngỗng trời.
Hằng cười hắc hắc:
- Thầy ôm cả khổ thân thể con gái nóng bỏng trong tay rồi đó.
Bà Hai hét:
- Hiện ngụy thiên tinh chưa? Trong nhà trong cửa nội ngoại với nhau mà còn đồn ẩu huống hồ người ngoài.
Cô gái vuốt tóc mình:
- Thầy nghe biết đủ mọi câu khiêu dâm mời mọc, thầy biết cả chuyện con heo bẩn thỉu như ai đó, dì à.
Bà Hai dậm chân:
- Hằng… mi mê mớ chi đó con tê… nói độc nói địa.
Người con gái vẫn cười:
- Rồi thầy sẽ biết tán gái.
- Thôi, tao không nghe mi nói nữa.
- Thầy ăn nước mắm rồi.
- Nói như dơi mổ mãng cầu.
- Thầy ăn cả mỡ heo, thầy ăn cả mỡ gà, thầy ăn cả xương súp viên thành viên nhỏ người ta mua về cho vào nồi nước dùng cho ngọt.
Người mẹ quay quắt:
- Trời… tao méc với ba… Con trùng còn có đầu có đuôi, mi ăn nói không có xuôi có ngược chi hết. Cái ông Phủ, đẻ con gái cho lắm để đứa nào cũng điên điên đảo đảo… Cái ông Phủ không dạy con, tui đẻ ra ông phải dạy chứ, tui đã đẻ mà còn bảo tui dạy nữa… Chết! Con cái hư hỏng tai họa hết rồi. Làm răng đây?
Bà Hai ngồi xuống, giọng nhỏ lại:
- Hằng, hay là mi có xúc phạm chi đến thầy Tân?
Hằng ngáp:
- Dì chống mắt coi thầy Tân lấy vợ.
Bà Hai quẩy mạnh người đứng dậy la lớn ông Phủ ơi rồi lết bết đi vào trong. Hằng lại ngồi ôm hai bàn chân mặt ngước cao, mắt ứa ướt. Anh Tân! Em vừa cung xưng xong, em vừa thú tội với dì… Cung xưng xong rồi, thú tội xong rồi em mới ghê tởm tội em quá chừng, em mới sững sờ cái tội em làm. Em đã phá phách anh bằng hai bàn tay vung tròn múa loạn, em đã đạp đổ bằng hai bàn chân nhảy đành đạch. Tội em xưng ra đó thật táo tợn khủng khiếp. Em chỉ sợ thôi chứ em không hối hận. Em sẽ làm thêm tội nữa, em sẽ gây thêm tội nữa. Phật thần sầu, Phật quỷ khóc. Em sẽ tìm anh, sẽ đuổi theo anh dù eo bể dù bầu trời. Anh không thoát khỏi em đâu. Anh không lọt lưới em đâu. Lưới của em giăng ra cũng lồng lộng như lưới trời. Em sẽ làm tới nữa. Em sẽ làm nhiều tội dù tổn thọ. Việc em làm sẽ thành. Em chưa tuyệt vọng dù hy vọng có mất chút ít. Em còn hơi thở, em còn giằng co níu kéo anh. Em còn hơi thở em còn hại anh đến kỳ cùng. Hại anh, hại anh nhân tiện em hại em. Hại anh, em tự phạt em bằng một hình phạt sung sướng.
Hằng lấy vé xe hàng đi Đà Lạt với mớ hành lý nhỏ. Chỗ ngồi chật đến nỗi cầm cuốn sách trên tay nàng cũng cảm thấy vướng víu khó chịu. Xe tới Phú Bài còn nhận thêm hai hành khách nữa chen nhau dẹp lép.
Xe lên đến độ cao của con đèo Hải Vân; Hằng đưa mắt nhìn ra biển tù mù, nước la hét đập vào ghềnh đá lởm chởm răng cưa. Đoạn đường vừa qua Hằng thấy như cả một sự trụt dài.
Xe qua khỏi đèo dừng lại để hành khách xả hơi ăn điểm tâm. Hằng chậm chậm đi trong bình minh thắm. Thời gian như dậy mến, như hăng hăng chất rượu, như cay cay vị quế, như ngát mùi trầm. Bình minh như có sức thôi miên, bình minh như hy vọng buồn dò dẫm trên bao niềm suy tư riêng rẻ. Bình minh hồng tươi, sâu như lòng chảo và khối tim Hằng thật mênh mông trống vắng. Trời cao ngất, da trời màu ruột quít, mây trắng nhạt đi mông lung, lan man. Hằng ngồi xuống bực đát bất động, đôi mắt trông ra theo triền nước nắng lóa. Đá xếp từng lớp dưới chân nàng như mệt mỏi, như buồn bực, như gắng gượng, như cau có gắt gỏng suốt đời.
Hằng đến nhà Xuyến vào buổi trưa, nghỉ một ngày rồi lấy vé máy bay đi Đà Lạt ở trọ nhà một người bạn gái dạy trường Bùi Thị Xuân.
Hằng hơi ngượng, mình chẳng đem theo một tí quà quê hương nào cho bạn. Một chục nem cũng không, một đòn chả cũng không.
Lục tiếp Hằng sau giấc ngủ chiều:
- Mi đang đi học mà? Giữa niên khóa sao bỏ đi đâu vậy?
Hằng cười gượng:
- Bỏ học luôn… Gấp quá! Tao muốn đi là nhảy phòng ra đi không có mua nem chua nem chả gì cho mi được.
Lục xua tay:
- Mi lên đây hơi trễ, hết mùa mận rồi.
- Không bao giờ tao đi Đà Lạt vì dâu vì mận với xà lách.
- Trời cũng sắp hết lạnh ròi.
Hằng nhìn ra cửa:
- Hơi tiếc một chút… Phải hưởng cái lạnh của Đà Lạt một tí mới vui… mặc áo ấm thú lắm.
Hằng quay lại ngó Lục:
- Mi dạo ni mập ghê! Ở xứ lạnh nguy mệt là cái người mập ra lúc nào không hay.
Ở đây không có cái không khí ăn chơi, xong công việc về nhà ngủ… Ngủ đầy cả đêm, ngủ cả ngày, lại ăn cơm chiều, lại gặp thời tiết lạnh… cứ quanh năm mặc áo ấm che giấu thân hình, không thấy thân hình phì nộn ra… Mi phải đi Saigon mi mới biết mi mập.
Lục cười:
- Cứ về Saigon vài bữa lại chạy lên Đà Lạt gấp.
Hằng nhìn ra bầu trời màu trắng dịu mơ hồ, nắng hình như chẻ thành những đường kẽ thẳng xuyên qua từng gốc cây, không khí hắt hiu loãng nhạt và buổi chiều trở mình nhẹ nhàng.
Tiếng Lục:
- Năm nay thi cử lại đang giữa niên khóa, mi tốc ra đi như vậy thiệt ẩu không chịu được.
Hằng cào rối đầu tóc:
- Tao làm chi mi cũng nên coi việc làm của người mất trí. Tao thôi học luôn.
- Gắng học thêm sáu tháng nữa, còn có sáu tháng nữa thi rồi.
Hằng ra nằm ở chiếc ghế dài lim dim mắt, Lục nói mi đi tàu bay mệt ngủ một tí đi.
Anh Tân! Bấy giờ gia đình em đang khám phá ra chuyện mất em. Bây giờ dì Hai và ba nhận thấy những lời thiên hạ nói là đúng. Bây giờ gia đình em đều vỡ mặt ra, vỡ mật ra, vỡ mạch máu ra. Con Hằng mê sư ông, con Hằng chim sư ông, con Hằng đi theo sư ông. Em đạp nhào gia đình để săn anh nhất định đây, săn anh nhất định khó hơn săn vàng nhất định khó hơn săn cá voi. Trời đất mênh mông tìm anh đâu thấy, em đi tìm anh như người vợ trong truyện ca Trầu cau đi tìm chồng đã mọc thành cây.
Nàng đi tìm chồng trong mối tình ly kỳ hòa đồng tình yêu chồng vợ, tình yêu anh em. Người chồng của nàng yêu em như anh yêu Phật vậy. Anh chỉ có Phật. Nước mắt mâu thuẫn trong truyện ca Trầu cau là nước mắt hy sinh, hòa đồng hình ảnh cây trầu quấn quít quanh cây cau. Tình anh em, tình vợ chồng, tình chị dâu em chồng ba chỗ nung đá thành vôi quệt vào trầu với cau kết thành màu máu đỏ thắm.
Anh Tân! Anh ở đâu hãy hiện ra cho em bắt. Anh đừng trốn, anh hãy hiện ra. Đà Lạt nhiều rừng, em sẽ đốt hết rừng cho anh hiện ra. Thế nào anh cũng hiện ra. Anh hiện ra không dưới lốt một tu sĩ mà dưới lốt một người đàn ông, tóc anh dưỡng rẽ dài, anh đi mạnh như lính, anh mặc âu phục quý phái, anh mặc âu phục toàn đen đi bên em áo dài trắng sáng. Tất cả mọi người đàn bà không bao giờ biết ơn người đàn ông đã lấy mình nhưng em biết ơn anh triệt để. Em không biết ơn anh chị bầu bạn em trong tình gia đình ruột thịt, không biết một bụi bặm ơn nghĩa của ai hết. Em chỉ biết ơn anh mà thôi.
Trên đời chỉ có một ơn nghĩa tàn khốc đó mà thôi… Hãy ló đầu ra với em, hãy cho em gặp lại anh tại Đà Lạt đẹp. Hãy cho em nghĩ rằng sẽ có một cuộc gặp gỡ tại Đà Lạt đẹp. Em lên đây hớn hở, em lên đây tràn trề hy vọng. Em lên đây vì quyết định của lòng và của trời.
Bắt đầu ngày mai là một cuộc lùng kiếm. Em đi lùng anh, em đi bắt bớ bố ráp anh. Anh nợ em một khoảng tình. Không bao giờ anh có thể trốn nợ được. Em như thế này thì làm sao anh trốn được. Đam mê hơn kẻ bỏ quên vợ ở nhà ngậm ngãi tìm trầm. Tối ám như ông vua Ngu nước Tề của bộ chuyện đông Chu Liệt Quốc yêu em gái ruột của mình trong an bài của một định mệnh khấp khểnh ác độc. Em đã hư, em quyết càng lăn lộn nữa để hư thêm, hư đến cùng. Hư với anh, em không biết xấu biết trẽn một mình quyết sự dâm đãng của em như sở y tế quyết diệt trừ muỗi sốt rét, như sở cảnh sát diệt trừ nạn ma túy. Vô ích, em, em sẽ quấn anh từng vòng như con trăn dài. Một khối nợ mà em phải đòi. Nợ như ngày xưa chàng Hứa Văn nợ nàng Bạch Ngọc một khối. Chàng Hứa Văn là con rắn trắng tu luyện thành thần. Hai nhân vật chính của bộ truyện Bạch xà… Chàng Hứa Văn trốn nợ, nàng Bạch Ngọc quyết đòi nợ. Đuổi bắt đẹp như bươm bướm mà đòi nợ, phục kích mà đòi nợ, dùng mưu đen mà đòi nợ. Con nợ chạy không được. Em không thua, em không thua con rắn ngọc đó đâu. Rắn mà còn quyến rũ người được…
Ngoài nhà, Lục đang có khách đến chơi.
Giọng Huế con gái trong trẻo:
- Tối nay đi xi nê, ăn phở.
Lục nói nhỏ:
- Ui! Không được… Có con bạn ở Huế mới lên… nó đang mệt. Tối nay tâm sự đã… Ngày mai còn điệu hắn đi viếng cảnh nữa, dắt hắn đi vô rừng nữa.
Chị bạn nói chuyện được năm phút kêu mỏi lưng, kêu chán, thôi biếu cái đá, lại rủ con Hoa đi chơi đã.
Tuyết lon ton chạy vào ê Hằng ngủ hả, nằm đi để ta xuống bếp làm món súp, tối nay hai đứa ăn xúp đậu đũa.
Hằng phát ngán món súp đậu đũa của bạn. Hằng chỉ ăn bánh mì nướng quệt bơ.
Tám giờ tối, mấy cô gái ở những cư xá kế bên dồn sang nói chuyện. Moi mặc áo ấm tự tay mình đan hết sức đạp và mỗi người đều đang thoăn thoắt đan len. Những cánh cửa kính đóng gạt buổi tối thanh bình ra ngoài. Hơi lạnh ngai ngái, Hằng tự nhiên thấy bằng lòng cái thứ lạnh ngai ngái đang ủ đều trên da thật nhiều, thứ lạnh có cả mùi thơm lạ lùng của cao nguyên rừng và mây.
Hằng ngồi duỗi chân dài, người nằm lên ghế nệm, hai con mắt bay đi khung trời nào xa lạ.
Cúc nhìn Lục:
- Chị Hằng dạy học ở Huế?
Hằng vội vã lắc đầu:
- Em còn đi học… Năm nay thi nhưng không muốn thi nữa, em bỏ lên đây.
Cúc cười:
- Chị Hằng nghệ sĩ…
Hằng nhìn vẽ tầm thường ở những người bạn mới. Hằng thấy mình thật xa vời đối với họ, nhưng Hằng lại gần gũi với màu trời ngoài kia, bóng tối xuống đầy sương phiêu lưu và cỏ biếc, hương thơm của một chất dầu trên mái tóc với đêm nhung bên ngoài chập chờn kết đọng lại.
Hằng hỏi:
- Hình như ở Đà Lạt nhà nào cũng có lò sưởi?
Tuyết bĩu môi:
- Nhà tao là cư xá chính phủ cho ở vừa đủ, chỗ đâu mà xây lò sưởi.
Cúc nói:
- Lò sưởi trong nhà là một thứ bối cảnh.
Châu, người trẻ nhất trong bọn nhún vai:
- Ở cư xá này toàn là con gái độc thân hết.
Hằng cười:
- Một thứ ngân hàng.
Có tiếng kêu cửa Lục ơi. Người vừa vào là một thiếu phụ mang bầu. Lục giới thiệu:
- Chị Thái.
Hằng kêu:
- Chị Châu vừa nói ở đây toàn con gái.
Thái kêu mỏi chân ngồi xuống ngay. Thái đang đan một chiếc vớ với sáu cây kim nhỏ.
Hằng nói mấy chị ở Đà Lạt cả ngày không làm gì ngoài chuyện đan len, các chị có đan thuê không? Các chị có đan len bằng máy không? Ui! Người Vinh sang ở Đà Lạt không ai thích mặc áo lên đan máy đâu, mỗi người con gái đều có hai tay để tự đan áo cho mình.
Hằng hỏi:
- Chị Thái đan cho tí nhau sắp ra đời mấy bộ đồ lên rồi?
Thái đấm lưng:
- Đan hoài, kiểu nào cũng mô…
- Chị đan áo bé trai hay bé gái?
- Áo bé gái… Cứ nghĩ mình sẽ sinh con gái đầu lòng…
Căn phòng chợt nhiều tiếng nói hơn. Đẻ con gái tuyệt hơn đẻ con trai chứ. Lần làm mẹ đầu tiên mình còn nghĩ là mình cũng đang chơi búp bê. Người khôn mới thích đẻ con gái, đẻ con gái sinh lợi, báo hiếu được nhiều. Con gái bây giờ thật rất dễ dàng ế chồng, ế chồng để ở lại nuôi cha mẹ…
Hằng hỏi:
- Ở đây đêm nào cũng có họp ngân hàng?
Lục gật:
- Lai rai thôi…
- Có đánh bạc không?
Lục lắc đầu:
- Không bao giờ… Bọn này thỉnh thoảng họp nhau nói chuyện nói quên cả đêm khuya, nói tào lao khổ cả nước bọt, nói đến mất ngủ… Cứ nói chuyện rồi bỏ ngủ… Tối thứ bảy nào cũng vậy… nhưng, sáng chủ nhật vẫn dậy sớm kéo nhau đi ăn phở. Phải bắt con Hằng ăn phở Đà Lạt mới được… Ngon nhất… Ăn phở Đà Lạt rồi không còn muốn ăn phở Huế nữa… Cái không khí ở đây uống cà phê với ăn phở thật hợp.
Thái kêu mỏi lưng đứng dậy về ngủ trước, mấy người nán lại tới nửa đêm. Buổi sáng trước khi đi ăn phở, Lục hỏi:
- Anh Tánh dạo này thế nào?
Ông anh nghệ sĩ của Hằng, ông anh con bà vợ cả, ông anh dành hết căn phần tài hoa của các em. Minh cũng hát hay đờn giỏi nhưng trước Tánh, cái tài của Minh vứt đi. Tánh là một ca sĩ góp giọng quý trên những đài phát thanh trong nước, một ca sĩ tài tử hát với cái tên thật của mình do cha mẹ đặt ra và hát hay không ai hát lại. Em đến thăm anh một chiều mưa, Ngọc Lan, Tiếng thời gian, Đêm tàn bến ngự, Thiên thai, Suối mơ, Biệt ly. Tang tóc bài nào qua miệng Tánh cũng trở thành những ca khúc bất tử hoàn tích. Giọng hát của Tánh không tròn không kín, nhưng mịn như nhiễu tàu, ấm như hơi cơm bốc và chùng xuống thấp lè tè để la đà trên một thung lũng nào đó. Giọng hát được bao nhiêu người mê và Tánh cũng mê bao nhiêu người.
Cô Thoa y tá, cô Út hàng xén chợ Bến Ngự, cô Hồng Sơn ca sĩ. Tánh hát cho gái nghe và chính mình nghe. Tánh hát hay và rất vô tội, bỏ học mà hát, bỏ chơi mà hát nhưng học vẫn giỏi, vẫn xuất sắc. Mỗi năm trèo lên một lớp và đúng hai mươi tám tuổi thì ra bác sĩ. Nhưng thành tài rồi thì Tánh bỏ hát ngang cái rụp, giã từ nghề ca sĩ cái phắt.
Thôi bây giờ đã là bác sĩ rồi không hát không ca không trình diễn trước đám đông trên làn sóng điện nữa. Bây giờ là bác sĩ rồi phải đổi ngay tác phương ngữ. Đời đi hát sẽ làm bớt thể diện, giảm tư cách của người thầy thuốc. Tánh là một ca sĩ lớn, một danh ca vang tiếng, chẳng phải chịu tiếng đời.
Huế không chê chàng vì chàng là một người rất Huế, Saigon chê chàng, Saigon cười chàng rồi. Chàng trọng bằng cấp đến độ tỏ ra một thái độ đình công trơ trẽn với nghệ thuật. Ông bác sĩ là ông lớn nhất trong những ông lớn. Được cái bác sĩ bỏ ngay ca sĩ.
Hằng trả lời theo cái thở phào:
- Anh Tánh bị chê cũng hơi oan. Anh đâu có muốn phụ bạc nghề ca hát, nhưng, ngặt anh bị kẹt… Cái bà vợ ghen quá trời quá đất, ghen đến chết giả, ghen đến làm kinh. Mỗi lần ông đi hát một cái là bà ở nhà xâm xoàng phải chở vô bịnh viện. Ông lại kẹt một cái nữa là ông đẹp trai quá! Vài ba ngày bà làm kinh một lần… Gia đình lục đà lục đục, ba tao quyết định anh phải bỏ hát cho yên chuyện… Bụng anh Tánh, anh không muốn nghĩ hát một tí nào hết.
Lục chép miệng:
- Cho đến bây giờ vẫn chưa có ai hát bài “Em đến thăm anh một chiều mưa” hay bằng anh Tánh.
Hằng cười:
- Anh Tánh hát bài “Tiếng thời gian” nhất…
Hằng chải đầu tóc hơi rối một tí, khoác nhanh chiếc măng tô hối giục bạn trang điểm mau mau.
Lục ngắm bạn:
- Mi ở Huế mà cũng tậu được một cái măng tô bảnh quá ta.
Hằng xốc cổ áo lại:
- Mi đừng có khinh Huế… Cái lạnh ở Huế cũng bảnh lắm. Huế có thua chi Đà Lạt… Lạnh tuyệt.
Hai người đi ra, con đường đất thật đỏ, lớp sỏi nhỏ rắc lên trên cũng đỏ. Thông trồng chật mặt đất, thân thể vươn thẳng lên thật gần thật xa, vỏ như già dặn, nõn hoe vàng, lá xanh biếc. Hai bàn tay Hằng vuốt nhau, lạnh quá.
Trời không có gió mà vẫn lạnh, lạnh từ không khí chứ không phải lạnh từ gió. Nhưng đọt thông nhọn vẫn thẳng tắp. Lục nói ở gần chùa Lai Sơn có những cây thông già cằn cỗi uốn vặn những thế ngoạn mục hệt như trong tranh thủy mạc của Trung Hoa cổ xưa thật đẹp.
Hằng đứng dừng lại:
- Chùa Lai Sơn đi có xa không?
- Khá xa, đi xe lam rồi xuống đi bộ.
Hằng cầm tay bạn:
- Đi chùa Lai Sơn đi.
Lục trợn mắt:
- Nghe một cái đã chụp… Ở Huế bay lên đây mà đi chùa sao Hằng?
- Đi cho biết.
- Ở Huế mi có năng đi chùa không?
- Có.
- Mi đi tu…
- Còn lâu… Tao không muốn ai đi tu hết. Tao phá…
Hằng đưa tay vẫy xe lam. Ăn phở xong đi xi nê. Công trình sửa soạn bắt mệt không lẽ ăn phở xong là về sao? Tụi tao mỗi lần ăn phở xong là đi xi nê.
Hằng không trả lời nghếch mắt nhìn những gốc thông đứng nghênh ngang đón bắt những chùm ánh sáng lóe ngời làm cho từng lưng đồi xa gần trùng điệp đều như viền chỉ bạc. Hằng ngầm trầm trồ những cây thông trông đẹp như những cây sinh nhật vĩnh cửu.
Lục hỏi lại:
- Lát nữa mi đi xi nê hay đi ngắm chợ Đà Lạt đây? Đi chợ Đà Lạt tuyệt lắm.
Hằng lắc đầu hết sức nhẹ. Lên đây để mà đi xi nê với đi chợ! Thôi chết ngất tôi rồi bà Lục ơi.
Sau chầu xi nê, Lục nhất định kéo Hằng vô chợ. Đi lần này cho luôn tiện, để lần khác khỏi. Cả Lục và Hằng đều lấy làm bằng lòng nhau. Hằng không làm phiền Lục phải dẫn đi thăm nơi này nơi khác. Lục bận học thì không còn thì giờ rong chơi. Hằng tự cười thầm mình đang còn đi học lại bỏ không thi, trong lúc mấy chị em giáo sư ở đây ai cũng đeo đuổi những chứng chỉ văn khoa.
Hằng bỏ Lục đi cả ngày. Chùa Lai Sơn, chùa Liên Tỉnh, chùa Chân Phúc, chùa Giác Lâm, chùa Từ Y. Người con gái lủi thủi một mình trên mấy con đường cong gãy xanh mát dưới không gian rộng qua những rừng chuối rừng tre, rừng thông, thảm cỏ đồi trà bãi lau tiếp nối ngút ngàn đến tận chân mây xa, người con gái ngẩn ngơ một mình trước muôn ngàn âm thanh dũng mãnh ầm ầm đập vào sườn đá, dạt dào tuôn chảy trước muôn ngàn âm thanh li ti lững lờ trôi không đợi phải nghe bằng tưởng tượng từ một miền gần gũi sát bên tai từ một miền vẳng xa dưới sâu thung lũng. Người con gái áp tai vào gió lộng trong lúc lang thang khắp nẻo nhìn mấy ngọn lau bạc phất phơ bên những tiếng cựa mình của cây tre ngọn trúc. Người con gái liếm moi lặng nghe ngàn thông vi vu hoặc ngước ngó hoa thông nọ, gió lan phấn vàng vào không gian cảm tưởng như có thể nếm trong nỗi mát của trời, hương thơm và vị ngọt thanh khiết nào đó. Những lưng đồi hiện nhấp nhô điểm chấm nâu đen chấm trắng màu lông của bầy ngựa thả rong đi lung tung tự do tùy hứng của những cặp vó trên mấy miếng đất có cỏ non, nước suối len lỏi chồm qua đá tảng, quanh co uốn khúc ép một bề theo sườn núi sẵn, tìm tới thung lũng tụ lại thành hồ và hẹn hò họp mặt ven bờ vực thẳm rồi oai hùng đổ xuống thành sức mạnh vũ bão hơi bốc bay mù mịt. Không gian rộn ràng một màu xanh.
Anh Tân! Em tìm anh bất lực như thỏ tìm rùa, em tìm anh không ra không thấy. Không bao giờ em tìm anh được. Anh trốn trong bóng tối, em chìm trong ánh sáng, chỉ có một cách cho em gặp anh là anh tự ý xuất hiện. Anh ở trong khoảng đen, anh thấy em hoạt động ngoài khoảng trắng sao anh không xuất hiện. Em co ro thảm bại rồi, bây giờ chỉ còn chờ anh xuất hiện nữa thôi. Em ho vì lạnh phổi cả tháng nay, máu em có khô chút ít, hơi em có hụt chút ít.
Người vợ trong truyện ca Trầu cau phải chết vì người chồng không xuất hiện, nàng chết không toàn thân xác, nàng chết thành cây trầu. Anh Tân! Từ một chỗ tối nào đó anh hãy sừng sững bước ra đi. Tìm anh không thấy chắc em chết. Em sẽ đem cái chết đổi lấy tình. Không lấy được anh nhất định em chết, nhất định chết chứ không còn gì hơn nữa.
Anh Tân! Tội lỗi tiếp nối tội lỗi. Tội lỗi chồng chất tội lỗi. Tội lỗi có một lẽ phải duy nhất là cái chết. Em làm ra tội nhiều quá đến nỗi em thấy em bắt tội, bắt thảm. Chỉ một mình em thấy cái tội cũng như thấy lẽ phải của tội lỗi em làm. Anh hãy hiện ra, hiện ra đi anh.
Hằng trở về nằm sóng soài, Lục mặc một bộ đồ pizama dày dặn đến ngồi bên:
- Mi coi bộ mệt nhiều chứ không phải chơi mô đó Hằng nghe.
Hằng ngáp:
- Chắc tao tôi ở nhà mi mất.
Lục nhướng mắt:
- Mi chụp hình chụp bóng chi mà ngày mô cũng đi rứa?
Hằng lắc đầu xoay mặt:
- Đi săn hình ảnh… Chụp hình con ma trong bóng tối. Ngày nào tao cũng la lết như con nít bò trong mấy bụi cỏ, bờ suối. Phải công nhận ánh sáng mặt trời ở Đà Lạt thật tuyệt mỹ, mặc áo màu gì cũng đẹp, thứ hoa nào cũng rực rỡ khi mặt trời lên.
- Mi có chụp hình người Thượng không?
Hằng ngáp nhắm mắt:
- Tao mà ngả bịnh ở nhà mi thì thật hai đứa cùng mạt rệp… Mệt quá!
- Mi hơi khùng, mi khác thường… Bác trai bác gái làm chi mà không la rầy mi cái chuyện bỏ ngang thi cử. Đang đi học ngon trớn bỗng đùng đùng… Chán thật!
Anh Tân! Mỗi buổi sáng ra đi tìm anh, con Lục kêu em tiều tụy quá, em héo hắt em gầy xẹp. Khí hậu Đà Lạt phải ở một tháng trời mới quen, da em còn xủi, bụng em còn trối nước… Con Lục dọa nếu em bịnh ở nhà nó, nó sẽ đánh điện tín cho ba lên bắt em về. Con Lục nó thấy em bỏ học mà tiếc.
Anh Tân! Cuối cùng anh đã hiện ra. Anh hiện ra cho em bắt chớ sức em thì mấy mà tìm anh được. Anh có vẻ khoẻ hơn, hồng hào hơn, anh thảnh thơi đi tìm hoa lan, anh sung sướng sưu tầm đủ loại lan. Anh lựa cái thái độ không dại tí nào hết. Em đã bắt được anh rồi. Hai bà vợ vua Thuấn đi tìm chồng, cuối cùng phải chết vì những vị thần thánh không phù hộ họ đến nơi đến chốn. Còn em, em chỉ đi tìm anh có ma đưa lối quỷ dắt đường và Sa tăng đã xô anh xuất hiện cho em chụp trúng. Anh Tân! Gặp anh rồi thế là em khỏi chết… Hãy đặt những giỏ lan rừng xuống để vồ vập hỏi em một tí… Anh lăn xăn lên một tí, lăng quăng lên một tí. Đứng ì ra một đống như chiếc tàu mắc cạn. Những cây thông đã đứng thẳng, anh còn thẳng hơn những cây thông nữa. Mừng em đi! Như bà bán hàng rong mừng đứa trẻ. Anh bỏ đi, em khóc no một đêm rồi em quyết định bỏ nhà.
Hãy ngồi xuống dưới cỏ tươi nói chuyện, hãy ngồi lên những cây thông người ta cưa ngang chỉ cao bằng những chiếc ghế đẩu, hãy ngồi lên những tảng đá không bao giờ bể… Hai bàn tay em chờn vờn chới với không dám níu anh, không dám cầm anh giữ anh.
Nước mắt chảy ra ngoài, nước mắt rớt xuống vì nghẹn ngào ngôn ngữ.
- Nhưng đôi nhân tình gặp nhau, người đàn ông kêu “em”, người đàn bà kêu “anh”… Còn chúng ta…
Nhà sư cúi đầu như cây chết héo, hai tay ngâm sâu trong túi áo măng tô:
- Tôi tưởng trò chơi đã chấm dứt.
Người con gái ngước lên:
- Em là một đứa không biết đầu hàng, không chịu ôm tuyệt vọng dù luôn luôn biết tình của mình chỉ một chiều.
Nhà sư im lìm, hai mắt người con gái nhòe nhoẹt:
- Em chết vì anh chứ không chết vì ai hết, anh Tân ơi!
Người tu hành ấp úng:
- Hằng đã biến thành nạn nhân của trò chơi dại của Hằng.
Hằng rũ liệt:
- Anh không đau khổ như em phải không, anh Tân?
Thiện Tân gật đầu:
- Tôi có chân trời của tôi, tôi tin tưởng, tôi mê đạo. Trước mắt tôi chỉ có ánh sáng vàng, tôi tri ân tràn đầy những ân nhân của tôi…
- Rốt cuộc chỉ một mình em đau khổ.
- Tôi đã đi tu rồi, tôi hơn người rồi.
Hằng rùng mình:
- Anh sắt thép hơn trước nữa. Sự tu hành rõ ràng có công quả.
- Hằng hãy về với cha với dì và lo học thi.
Rừng buồn như ngủ. Hai người đứng giữa khoảng rộng và có hai người khác cũng đứng giữa khoảng rộng. Nhà sư lầm lì. Hằng táo bạo không thể tưởng và Hằng dại hết chỗ chê. Cực hình ở dưới đất Hằng đem cất trên lưng. Số phận hồng của Hằng, Hằng nên hưởng. Hằng nên đáp máy bay về nhà liền. Thầy tu thì có gì mà mê, đối với thầy tu, Hằng nên cho họ nải chuối, cây đèn, thẻ hương, nắm xôi để ho lỉnh kỉnh cúng Phật. Họ chỉ là những tên ăn mày không đói.
Hằng sấn lại gần Thiện Tân:
- Trong bao ngày qua em nhớ anh đáo để.
Người tu hành cười:
- Tôi tụng niệm liên miên và tôi chưa thấy một ca sĩ nào dài hơi như tôi.
- Trong bao ngày qua, em thương anh tuyệt vời.
- Tôi hái hoa lan về treo đầy hiên chùa.
Người con gái xông tới ôm chầm bàn tay nhà sư. Em lạnh quá, hãy đụng vào em một tí cho máu chảy đều. Gặp nhau ở Đà Lạt thật sung sướng, hẹn hò nhau ở Đà Lạt thật sung sướng, hẹn hò nhau ở Đà Lạt thật tuyệt vời, anh đừng lên giọng cố vấn khuyên em gì hết. Chúng ta hãy đi dạo từ cây thông này đến cây thông khác, anh hãy cúi xuống mấy dĩa cỏ xin cho em vài cọng cỏ để cầm tay. Ở đây toàn người xa lạ, anh mặc măng tô che áo màu cờ vàng, chúng ta nhẹ nhõm đi bên nhau rất trai gái, rất tình nhân. Anh là một người đàn ông của thịt cá, em là một người đàn bà của cơm canh… Chúng ta xứng với nhau quá trời. Ở đây lạ không ai biết ai, anh có thể há miệng cười thật kiếm hiệp, anh có thể nhìn sang em thật tình tứ. Ở đây vắng quá, chúng ta làm gì cũng được.
Thiện Tân lắc đầu:
- Tôi không có quyền làm gì cả.
Hằng bảo nhà sư lại ngồi ở hai gốc thông đối diện cưa ngang bằng hai chiếc ghế đẩu.
- Anh Tân! Ngày anh chưa bỏ đi, anh là nạn nhân của em, anh có vẽ tội tội, anh có vẻ hiền hiền, em cười dài từng cơn như đười ươi giỡn mỡ mắt em. Liếc anh ngọt như mắt Thị Mầu. Anh có vẽ khớp, anh hơi run run. Bây giờ anh có vẽ lướt lên, em là nạn nhân, em lún xuống làm nạn nhân, em van xin kêu nài anh thương hại, ăn mày ăn mót anh từng chút tình. Anh có thấy em tội không anh Tân? Anh có thấy em hiền không anh Tân? Anh là một nhà sư vẻ vang trên con đường.
Anh không đi trên con đường tình, anh là một chiến sĩ đắc trên mặt trận anh không đánh là mặt trận yêu. Nhưng em tổn thương nhiều chứ em chưa bại, em không rút, em không lui, em phải tiến chiến cho được anh dù hộc huyết dù hụt hơi.
Trời chuyển mặt hai ba lần, tưởng mưa rồi lại không mưa. Người con gái không bôi phấn hồng để da xanh nguội, mái tóc quăn lười uốn đã giãn, khuôn mặt non thơ giờ đã có gò má, hàm răng lỗi cười tươi vẫn không thể tả. Đà Lạt rừng nhiều nhưng chim thật ít. Có lẽ chim sợ lá thông nhọn chích đau.
Hằng hỏi:
- Anh lên đây ở đâu?
- Tôi ở chùa.
- Chùa nào?
- Biết làm chi?
Hằng đứng dậy một bên vai Thiện Tân:
- Em không thích ở cư xá Bùi Thị Xuân nữa rồi, em chỉ muốn ở với anh mà thôi. Em mà được ở với anh là em thắng.
Nhà sư cau mặt:
- Bậy… Hằng vẫn có cái tật ăn nói bậy bạ hết sức.
Hằng cười:
- Tại sao anh không bắt chước các nhà sư Nhật Bản. Các nhà sư Nhật Bản khi tha phương có thể thuê phòng trọ để ở. Trời ơi, nếu anh mà ở nhà trọ thì đời anh xong rồi.
Hằng rùng mình và nhà sư cũng rùng mình. Gió không có trên những đọt cây nhưng thời tiết vẫn lạnh êm.
Người con gái đạp mấy cái lá dưới chân:
- Nếu anh ở khách sạn, hoặc anh thuê một căn nhà nào đó, em sẽ đem va-li đến ở chung. Rồi mõm đời lại kể xấu rằng anh với em hẹn nhau trốn lên đây thuê nhà ở chung. Hai những cùng là thủ phạm. Tiếc quá! Anh vô chùa ở làm sao em có thể xách va-li vô chùa được? Tiếc quá! Bỏ chùa thuê khách sạn mà ở đi anh Tân! Ở đây cóng lạnh, anh khoác áo măng tô trông thật bình thường không khác người tí nào, anh mất hết cả vẽ một nhà sư. Chúng ta thuê khách sạn ở với nhau, người ngoài không dòm đâu. Chúng ta có vẻ là đôi tình nhân trốn nhà ra đi, chúng ta có vẻ là đôi vợ chồng trẻ dắt nhau lên đây hưởng tuần trăng mật.
Hằng cười giòn và hai giọt nước mắt long lanh thật tươi. Nhà tu hành cuối xuống cau mặt:
- Cô Hằng! Chúng ta chào nhau mà về đi thôi.
Cô gái cười:
- Em đã bắt được anh ở đây… Không bao giờ chúng ta chào nhau về nhà ai nấy được… Từ giờ phút này em nhất định theo anh.
Nhà sư đứng dậy:
- Lại rắc rối nữa! Cô Hằng! Cô đã làm kinh động tôi ở Huế rồi, tôi trốn lên đây cũng không được yên sao?
Hằng lắc đầu:
- Lấy em là việc phải mà anh không làm. Anh ở yên làm sao được? Gặp anh là em bắt… Anh về chùa em về theo cho biết để ngày hai buổi đến thăm anh.
Nhà sư nhấn giọng:
- Cô hãy hãm lại ngay cái đà bông đùa lại.
Người con gái tiến lên:
- Anh trọ ở chùa nào?
- Cô không biết có được không?
- Hộc huyết hụt hơi lên đây tìm anh mà anh cho là chuyện chơi sao? Bộ anh tưởng chỉ mình anh mới đáng giữ tiếng hay sao? Em là một đứa con gái táo tợn với lòng thành thật trắng phau em đạp đổ đời em rồi… em gạt phăng hết để mò lên đây với anh tưởng anh cũng nên thưởng công một cái gì…
Nhà sư cứng giọng:
- Tôi chịu.
- Em không chịu, anh không nói anh trọ ở chùa nào thì nhất định hai ta phải ở đây cho tới chiều tới tối, ngủ qua đêm, uống sương lạnh vào cho cảm cúm, cho sưng phổi, cho ho gà rồi hai ta cùng chết… Anh nói chỗ ở của anh đi, rồi em theo anh cho biết đường.
Hãy dắt em lại tận ngôi chùa anh ở, mà phải đúng ngôi chùa anh hiện ở, anh mà chỉ láo một cái anh phải bồi thường không biết bao nhiêu mà kể nữa. Em sẽ phá anh như Thị Mầu phá Thị Kính, em sẽ bù loa khóc, kể lể chuyện ngắn chuyện dài, chuyện tình, chuyện duyên nợ ba sinh, ăn cắp xăn cướp lường gạt đảo điên, em sẽ phao vu anh đã làm đủ mọi chuyện xấu đó với em, em sẽ làm náo cả ngôi chùa anh ở, làm rầy các sư khác… Anh Tân!
Thiện Tân bấu cứng hai ngón chân cái xuống mặt đất, mặt dại ngây một lát mới nói được:
- Cô lại bày trò chơi lớn khác. Cô đùa nghịch như thế này thì làm sao ai sống được? Cô đã tạo ra bao nhiêu dư luận đen cùng huyền thoại dơ dáy ở Huế rồi còn chưa đủ sao?
Người con gái nhoẻn miệng cười:
- Hay là thế này, anh sợ em dẫn mạng mỡ đến nơi chùa chiền thanh tịnh thì anh phải hẹn em, hẹn cho em gặp… ngày nào cũng gặp ở chỗ này hay ở chỗ nào cũng được… Em chỉ muốn gặp anh, ngày nào cũng muốn gặp… Nếu không được thấy mặt anh một ngày, chắc em sẽ ngả quay ra chết như gà, em sẽ tôi sẽ tỏi, sẽ xỉu sẽ xế.
Vị thượng tọa rên:
- Cô đã đuổi tôi đi khỏi Huế rồi, cô còn muốn gì nữa?
Hằng chao mắt:
- Đà Lạt thật thích hợp cho những người đang trong cuộc tình… Hôm đầu tiên lên đây, em buồn teo buồn thắt… Làm sao những cô gái độc thân có thể đương đầu với cái buồn rùng rợn ở đây được? Cảnh thì sinh tình, không khí cũng lạnh một cách gợi tình. Những người yêu nhau không thể nào rời hơi nhau được.
- Nhà sư nghiêm mặt.
- Tôi đã quyết liệt không chấp nhận những lời cô nói vừa rồi.
Hằng đứng nép vào Thiện Tân:
- Đà Lạt hiện là của chúng ta, chúng ta hãy thu hưởng Đà Lạt chúng ta làm cho Đà Lạt đẹp.
- Tôi không chịu ý nghĩ đó.
- Chúng ta sẽ ở trên thượng đỉnh tuần trăng mật.
- Hằng là một cô gái xấu và hư tôi không còn giữ bình tĩnh được nữa.
- Hãy chịu xấu chịu hư với em, đừng làm thầy nữa… Làm chồng mới chính là bổn phận.
- Hằng ngu si và u mê quá!
- Hãy giác ngộ trên thân thể em.
Nhà sư quát:
- Không còn ai tệ hơn nữa.
- Anh chỉ có thể là chồng của Hằng mà thôi. Bằng hết cả giá và bằng cái chết. Hằng phải biến anh thành người chồng.
Những hột mưa dày đang rớt. Hai người vẫn đứng. Người con gái xuýt xoa:
- Ở Đà Lạt làm gì mà không hú hí với nhau?
Nhà sư âu sầu:
- Hằng có biết là Hằng đã gây đau khổ cho bao nhiêu người không? Bao nhiêu người đau khổ vì việc làm liều lĩnh dại dột của Hằng. Trước hết ba và dì Hai của Hằng sẽ vô cùng đau khổ và rầu rĩ…
Hằng ngắt lời:
- Em đã tuyên bố um lên rằng em chỉ là một đứa con đáng để cho mẹ mìn bắt đi.
- Và tôi, nạn nhân chính…
- Em cũng là nạn nhân chính…
Người con gái hắt hơi mấy cái, mũi thở ướt. Về đi Hằng, cảm cúm rồi dầm mưa nguy hiểm. Hằng mà đau thì ngán lắm. Hằng gan lì quá vậy? Hằng không sợ gì mà hết cả vậy Hằng?
Hằng lắc đầu:
- Đau đớn bịnh hoạn đối với em bây giờ vô nghĩa. Em chỉ muốn đứng bên cạnh thôi cho đến khi đất lún xuống.
Thiện Tân lùi xa:
- Hằng cứ trêu kẻ tu hành hoài.
- Em chết vì anh giết.
- Hằng hãy về trọ.
- Em đứng với anh.
- Hằng nên về ở với ông bà Phủ.
- Đã đi là không về… Mặt mũi nào anh?
- Liều quá?
- Một lần này với anh.
Nhà sư khổ sở:
- Huế đã đuổi tôi đi, Đà Lạt rồi cũng sẽ trục xuất tôi. Còn gì bỉ ổi ô trọc hơn cảnh một thượng tọa ngày ngày hẹn hò cùng người đẹp gặp nhau trong cánh rừng. Hằng hãy về nhà trọ, rồi Hằng sẽ về Huế. Hằng tha cho tôi cái khổ hình đó. Hằng tìm gặp tôi ngày ngày làm chi? Chúng ta không giúp được gì nhau cả. Đừng theo tôi phá phách nữa. Phiên tu của tôi không bao giờ mãn phần. Hằng chỉ cần bắt một người đàn ông ngay ở giữa đời. Hằng hãy quay về với cái giản dị của cuộc đời Hằng.
Hằng nghe tôi khuyên, xin Hằng hãy nghe tôi khuyên: hãy nghe lời thầy, lời của tôi là lời của một nhà thầy, Hằng trở về nhà trọ để sửa soạn hành lý trở về nhà mình… Thầy đã từng khuyên dạy bao nhiêu đệ tử, bao nhiêu tín đồ, già trẻ lớn bé đều nghe lời thầy răm rắp… Chẳng lẽ Hằng cứ cãi lời thầy dènc sao?
Hằng lừ mắt:
- Thôi đừng dỗ con nít nữa… Cha mẹ tui còn dỗ tui không được. Tui giao hẹn, mỗi ngày ra đây cho tui thăm cho đỡ nhớ… không thì tui lại chùa tui làm náo lên cho biết tay.
Nhà sư đứng rất thẳng và người con gái cũng nhìn rất thẳng. Đôi mắt anh sáng quắc vậy anh? Đôi má đầy của anh cũng thảm như đôi môi, anh mập mạp và khoẻ mạnh quá. Vành tai anh đang ứ máu. Anh mới lên Đà Lạt có mấy tháng mà sức lực đã có phần dồi dào, tạng người anh thật hợp với khí lạnh.
Thiện Tân van nài:
- Hằng hãy cho tôi những giờ phút tĩnh tâm để tu hành.
Hằng bĩu môi:
- Làm chi mà náo động thiên cung lên rứa? Bộ anh không đi tu rồi anh bị tử hình sao? Bộ anh không đi tu rồi đạo Phật mạt pháp hay sao?
Trước anh, đã có những người hoàn tục và sau anh sẽ có những người hoàn tục.
- Nói gãy lưỡi vãn khăng khăng như đười ươi. Em có cảm tưởng anh đã tự cấm cố trong một màn lưới thật dày.
Trời thật lạnh với những lớp gió dày nhưng những đọt thông cao nghệu vẫn thẳng vút. Anh Tân, trời càng lạnh em càng đa tình. Thân thể em hiện giờ không còn chỗ nào ốm cả. Trời ở đây lạnh hơn trời ở Huế mình khiến càng thêm muốn nhõng nhẽo với anh, muốn hờn lẫy anh, muốn vòi vĩnh anh để anh chiều chuộng, để anh khen nịnh, dỗ dành và hứa hẹn vạn điều như ý. Trời ơi! Tôi yêu phải một người đàn ông thế này… Tôi yêu phải một tên mọi ngốc nhất chẳng ngửi ra tôi là một người đàn bà: tôi yêu phải một đứa trẻ… Đừng tê liệt, đừng bại xụi như vậy. Anh là một cái tủ sắt hay tảng đá? Một khối gỗ hay một đống gạch? Trơ trơ ì ì… ngắt véo không biết đau cho nhẹ không biết nhột. Phải chăng anh quên anh là đàn ông rồi? Phải chăng anh không còn nhớ cái giống đực của anh nữa? Phải chăng tất cả nhà sư đều bực mình lắm khi đứng bên đàn bà con gái? Phải chăng có một vài nhà tu lấy làm bực bội ngột ngạt lắm khi mùi vị hơi hướm đàn bà con gái?
Thiện Tân xây lưng lại và nói:
- Phải đó cô Hằng, tôi ghét đàn bà con gái lắm, tôi không chịu nỗi họ, bắt tôi đứng bên họ là tôi tức bể ruột chết tốt. Bao nhiêu vị tu sĩ đều nhắm mắt không thèm nhìn đàn bà… Phiền lắm! Phiền lớn! Tóc họ dài lệt bệt dơ dáy, tay chân họ chới với vặn vẹo khó chịu thật là khó chịu, lưỡi họ dài như lưỡi kè không điều chi họ nói gì cũng được, họ nói đại mình nghe phát phiền, điều gì nói cũng được, điều vô lý nhất nói cũng được. Họ không thể là những người tử tế được, họ chẳng nghe theo lẽ phải họ hành động theo ý mình. Những người không biết lẽ phải đứng gần bên thật buồn.
Hằng cười:
- Em là con người đầy lẽ phải.
- Lẽ phải không cho chúng ta đứng ở đây.
Hằng cười hức hức, nhà sư vẫn quay lưng:
Hằng hít hà:
- Em khéo thương sự ngây thơ của anh quá… không khéo em vâng lời anh mất vì anh dỗ em ngọt quá!
Hằng sán lại gần Thiện Tân:
- Hay là anh đã mất giống đàn ông rồi, anh không còn là đàn ông nữa?
- Đúng, tôi không còn là đàn ông nữa. Tôi không còn là giống đực nữa! Hằng đừng tin tưởng thấy một thằng đàn ông ở tôi.
Người con gái dí tay vào ót nhà tu hành:
- Anh là một người đàn ông mà bao giờ em cũng ao ước.
- Tôi hết là đàn ông rồi.
Hằng cười:
- Chối dài… chối dài hoài… Chối ngắn ngắn một tí có được không?
Nhà sư quay lại:
- Chào Hằng tôi về:
- Người con gái hỏi giật:
- Cái gì? Cái gì?
Nhà sư quay đi bước nhanh, Hằng kêu giật vụt chạy theo. Anh Tân, anh Tân… đâu có dễ dàng vậy? Nói về là vọt ngay sao? Về hay ở không phải là tùy anh mà là lệnh của em. Bây giờ, em không còn biết e dè xấu hổ trơ trẽn gì nữa. Em có thể làm đủ mọi chuyện để đứng mất anh.
- Hằng cho tôi về.
- Em theo anh.
- Sao Hằng cố hại tôi đến cùng vậy?
- Em không thể đi tu cùng anh được, anh hãy hoàn tục với em.
- Tôi lạy Hằng.
- Em lạy anh.
- Lạy Hằng tha tội cho tôi.
- Lạy anh lấy em.
- Hằng nhất định không cho tôi về?
- Anh biến đi thì em chỉ còn cái chết. Anh biến lẹ lắm. Anh có phép tàng hình.
Là trở mình trút những giọt nước đọng xuống. Nhà sư kêu trời trong hốt hoảng trời vừa mưa vừa tối. Hằng hãy để tôi về. Người con gái cười reo réo đi tu làm chi để rước cục cực vào than. Phải giữ mình còn hơn con gái cấm cung nữa, phải ép xác theo kỷ luật.
Thiện Tân gay g?