← Quay lại trang sách

Quyển Hai NHỮNG NGÀY ĐÃ QUA ⚝ 1 ⚝

Lúc đó đã hai giờ sáng. Những bông tuyết cuối cùng tan chảy trong hơi ấm của mùa xuân, và đêm đến gặp gió lạnh thì đông lại, tráng lên mặt đường cao tốc một lớp băng mỏng, bóng loáng như gương. Những đám mây đen quần đảo, thảng hoặc che kín mặt trăng khiến bầu trời tối om. Gã bước, chân nam đá chân xiêu, kéo chiếc áo vét bó sát người và chửi thề loạn bậy.

Cách St. Louis mười dặm về phía tây. Xa lộ 66. Rán đi một lát nữa, gã sẽ được gột rửa ở California. Gã cười chua chát. Có nghĩa là nếu gã không chết cóng dọc đường. Gã căng mắt nhìn vào màn đêm. Gã cuốc bộ đã gần một giờ đồng hồ. Ở đấy phải có một bãi đỗ xe tải. Ít nhất thì đó cũng là điều mà chúng dặn gã khi tống gã ra khỏi xe. Một bãi đỗ xe tải.

Gã đứng khựng lại. Ngộ nhỡ chúng nói dối và ở đó chẳng có quái gì? Gã bắt đầu run lên vì lạnh. Cứ đà này, giỏi lắm là năm giờ nữa gã sẽ chẳng còn phải lo lắng gì. Gã sẽ thành một cái thây ma nằm sóng soài ở vệ đường, cứng đờ như một tấm bìa các tông. Và lúc đó thiên hạ sẽ mở tiệc ăn mừng. John L. của UMW (*) , Big Bill của Capenter Murray và Green của AFL Thậm chí cả Hillaman và Dubinsky, ghét nhau như xúc đất đổ đi, - cũng sẽ nhảy dựng lên vì sung sướng nếu gã không còn tồn tại nữa.

(*) Các nghiệp đoàn Mỹ (ND).

– Anh hãy đến K.C (2) ,- họ bảo gã - Phi anh ra việc này không trôi.

(*) Kansas City.

Hệt như đi Xibia vậy. Theo tính toán của gã, bốn nhà tổ chức được phái xuống đấy đều đã bỏ mạng, gã là kẻ duy nhất sống sót. Còn chuyện sống được bao lâu nữa thì có Chúa mới biết. Bốn đồng nghiệp trước gã đều đi đời nhà ma cả bốn. Họ chẳng có được cái diễm phúc chờ sự xuất hiện của một bãi đỗ ô tô. Mà chúng có thể treo gã lên bằng cái móc hàm lợn như đã làm với Sam Masters xấu số lắm chứ.

Ba ngày ngồi trong xe với một lũ hung thần. Ba đứa trong số đó nói giọng trọ trẹ, to xác như ba con trâu, dao súng lúc nào cũng kè kè. Ba ngày ăn độc mỗi món sandwich thôi. Ba ngày phải ỉa ra vệ đường, tay ôm lấy cái đít lạnh cóng mà đầu thì nghĩ không biết lần này chúng nó có găm cho viên đạn vào gáy không. Ba ngày đứng đợi bên buồng điện thoại, chờ chúng nhận chỉ thị của tên đầu lĩnh. Thế rồi, đêm cuối cùng, khi cả bọn đã ngồi vào xe, gã biết là sự chờ đợi đã kết thúc. Bỗng nhiên chẳng có đứa nào mở miệng nói năng gì.

Thậm chí trao đổi với nhau cũng không. Chiếc xe lao về hướng tây, theo xa lộ 66. Xe chạy qua St Louis vào tầm nửa đêm. Hai mươi phút sau, chúng thắng xe lại ở một đoạn đường vắng.

Cửa xe mở tung, gã ăn liền một mũi giày vào sườn và bắn xuống mặt đường, nằm thẳng cẳng. Gã trông thấy một thằng chui ra, vung vẩy khẩu súng ngắn, to đùng như một khẩu đại bác trong mắt gã. Không kịp tính toán, gã vo tròn người lại, cố thu nhỏ mục tiêu. Nghe tiếng đạn nổ, gã cảm thấy sọ minh đã bị xuyên táo. Thế nhưng chẳng có gì xẩy ra cả. Không tin được, gã bèn quay đầu lại, nhìn lên thằng cầm súng.

Tay người Ý ngoác miệng cười. "Mày vãi cứt ra quần rồi. Thối hoắc”.

– Đúng đấy, - gã đáp.

– Số mày còn hên đấy. Tao mà còn trông thấy mày ở Kansas City một lần nữa thì mày sẽ hết được ngửi cứt của chính mày. Rõ chưa?

Cửa xe đóng sầm lại, động cơ rú lên và chiếc xe lượn chữ U, giông thẳng về hướng Kansas City. Nhưng đột nhiên nó phanh kít, lộn trở lại, lao như điên về phía gã. Lúc đó, gã đã đứng lên.

Chiếc xe dừng lại trước mặt gã. Thằng tài xế nhảy ra:

– Mày đi đường này. - Y chỉ tay, nói. - Cách đấy hai dặm có một bãi đỗ xe tải.

Chiếc xe vòng lại rồi biến vào màn đêm. Gã bước ra khỏi vệ đường, rửa mình mẩy thật kỹ bằng những vốc tuyết gã xát tan ra trong tay, đoạn vớ lấy một mảnh báo được gió hất tới làm khăn lau. Xong đâu đấy, gã lên đường. Mất hai giờ đồng hồ. Chợt gã trông thấy ánh đèn. Phải mất nửa giờ vừa đi vừa chạy nữa gã mới tới được đấy.

Những con chữ được ghép bằng những ống đèn màu đỏ và trắng, sáng lung linh như một tấm biển chỉ đường lên cõi tiên. BẾN XE TẢI - NẠP GA - ĂN UỐNG - NGHỈ NGƠI - TẮM GỘI. Sáu chiếc xe tải hạng nặng đậu sững sững ở một góc bến. Gã thận trọng đi vòng ra phía sau bãi xe, lấm lét đặt chân lên bậc thềm nhà trọ. Không có chiếc xe hơi nào đỗ trong bến cả. Cẩn thận vẫn hơn, biết đâu cái bọn ăn thịt người ấy chả thay đổi ý định và đã kịp bố trí một thằng chờ sẵn gã ở đây.

Gã nhón chân đi đến một cửa sổ và ngó vào. Phòng ăn trống trơn.

Chỉ có một cô hầu đang soạn bàn ăn cho bữa sáng và một người thu tiền đang đứng tì bụng lên chiếc máy tính quay tay mà đọc báo. Gã nhìn quanh một lần nữa cho vững dạ, đoạn đi thẳng đến cửa tiền và mở cửa ra.

Nhưng gã không bước vào mà chỉ đứng trên khung cửa. Gió lạnh lùa vào phòng ăn khiến hai người kia ngẩng lên nhìn gã.

– Hãy đóng cánh cửa chết tiệt ấy lại, - người thu tiền nói. - Lạnh bỏ mẹ.

– Anh vào đi. - cô hầu bàn gọi.

– Tôi muốn được tắm rửa trước đã, - gã nói, hai hàm răng va vào nhau lập cập.

Cô hầu bàn nhìn gã. "Anh cần phải uống một cái gì đó thật nóng trước, rồi sau đó hẵng tắm gội. Để tôi mang cho anh một li cà phê". - Phòng tắm ở đâu? - gã hỏi. - Cô cứ mang cà phê tới đó cho tôi. - Gã nhìn người thu tiền. - Ông có thể bán cho tôi một chiếc quần được không?

– Anh làm sao thế?

– Có mấy thằng Xixin (*) đánh tôi vãi cứt và đạp tôi xuống đường ở một chỗ vắng, cách đây không xa. Tôi phải dùng vài cục tuyết lau qua người rồi mới lần tới đây.

Người thu tiền im lặng một lát. "Tôi chỉ có một chiếc quần bảo hộ thôi. Tôi lấy anh hai đô la. Nó gần như còn mới nguyên".    .

Gã lôi ra một tờ bạc đưa cho cô hầu bàn.

– Đây là năm đô la. Hãy mang cà phê và chiếc quần đến thẳng phòng tắm cho tôi. Thêm một con dao cạo nữa, nếu có.

Cô ta cầm lấy và nói: - Phòng tắm ở tầng trên, phía tay trái.

Khi gã đã đi khỏi, cô hầu bàn vào sổ những thứ gã gọi và đưa tờ năm đô la cho người thu tiền.

– Anh thừa biết cái quần nát của anh làm gì có giá tới một đô la, - cô ta nói bằng một giọng quở trách.

– Đấy là với tôi và với cô. Còn với hắn thì chiếc quần của tôi giá hai đô la vẫn quá rẻ.

Hắn đút tờ bạc vào máy tính tiền, gạt lại hai mươi lăm xen, nhét túi hai đô la, còn lại đưa cho cô hầu bàn.

– Tiền tắm gội cô tự tính toán với hắn.

– Ô-kê.

– Chiếc quần treo ở nắm đấm sau cánh cửa ấy.

– Tôi biết nó nằm ở đâu, - cô ta nói và đi vòng qua hắn, vào trong bếp.

Hắn vỗ nhẹ vào cặp mông tròn căng của cô. "Cô mình mà khôn ngoan thì chả phải trả lại cho hắn một xu đâu".

– Anh ta không cù lần như cái thứ anh, - cô nói mỉa. -Anh ta sẽ chẳng phải chi cho tôi xu nào sất.

Khi cô bước vào thì gã đang ngâm mình trong bồn nước nóng, đầu ngả ra, hai mắt nhắm nghiền. Điều đầu tiên cô nhận thây là thân thể gã đầy những vết thâm tím, sau đó là đôi mắt, cái cằm và đôi quai hàm sưng vù.

– Chúng săn sóc anh đến nơi đấy, - cô nói khẽ.

Gã mở mắt ra.

– Cũng may mà chúng không thủ tiêu tôi, - gã nói thật thà, chỉ tay xuống sàn. Chiếc quần của gã đã được vo tròn lại ném vào một góc, còn áo vét và sơ mi thì được treo cẩn thận lên chiếc ghế kê sát lò sưởi. - Cô làm ơn quẳng cái quần vào thùng rác hộ tôi. Tôi đã giặt áo và đang hong đấy.

– Vâng, - cô đáp, cúi xuống toan nhặt chiếc quần lên.

– Ấy chết, cô phải kiếm một tờ báo. Tôi không muốn chơi khăm cô chút nào.

Cô để nắm tiền lẻ cùng con dao cạo lên mặt ghế và quay ra. Vài giây sau cô đi vào với một tờ báo. Cô chụp tờ báo lên chiếc quần, cẩn thận gói nó lại.

– Quăng cái này xong tôi sẽ quay lại giúp anh.

– Rất cám ơn cô, nhưng tôi nghĩ tự tôi cũng xoay xở được.

– Chớ có sĩ diện. Tôi lớn lên cùng với năm người anh trai. Tôi cũng đã qua hai đời chồng. Tôi biết khi nào một người đàn ông cần được giúp đỡ, khi nào không chứ.

Gã quay ra nhìn cô. Tuy mắt gã sưng húp, cô vẫn nhận thấy cái nhìn của gã toát lên một sức mạnh tiềm tàng.

– Cô cho là tôi cần được giúp đỡ ư?

– Dĩ nhiên rồi.

Gã gật đầu.

– Vậy thì còn gì bằng.

Khi trở vào, cô kéo chiếc ghế ra sát bồn tắm, ngồi xuống. Và bằng mộ t chiếc khăn bông dấp nước xà phòng, cô lau nhẹ lên người gã. Tay cô chạm tới đâu là gã run lên tới đó. Cô thay nước hai lần, đoạn gội đầu, lau mặt và cạo râu cho gã. Bên trên hàng lông mày sâu róm, một vết thương khá sâu vẫn đang rỉ máu. "Sáng mai em sẽ gọi bác sĩ chữa trị cho anh. Để nhiễm trùng thì nguy lắm". Cô xé một mảnh vải sạch đắp lên vết thương. "Anh giữ nó lại nhé, để em đi tìm bông băng".

Lúc sau cô quay lại, tay cầm một cuộn băng. Thành thục chẳng kém gì một bác sĩ, cô quấn băng thành một vành trắng ngang trán gã.

– Giờ anh có thể đứng lên và lau khô người được rồi.

Run rẩy, gã ngồi dậy. Cô vắt lên vai gã một chiếc khăn và đưa tay đỡ gã ra khỏi bồn tắm.

– Anh cảm thấy dễ chịu hơn chứ?

Gã gật đầu.

– Anh nên nằm nghỉ một lát, em mang thức ăn đến cho.

– Tôi không việc gì đâu, - gã vừa lau người vừa nói. -Trong phòng ăn có điện thoại không nhỉ?

– Cô gật đầu.

– Tôi phải gọi một cú điện thoại trước đã, - gã sờ tay lên cằm, nhìn vào gương rồi quay sang cô. - Cô biết không, - gã ngượng ngập nói, - đây là lần đầu tiên tôi được một người đàn bà cạo râu cho đấy.

– Nom có được không?

Gã nhoẻn cười, đột nhiên trở nên trẻ trung như một cậu trai. "Nhẵn nhụi lắm. Có người đàn ông nào lại không thèm muốn một sự săn sóc như thế này".

Cô tủm tỉm:

– Em đi dọn bữa sáng cho anh là vừa. Bánh ngọt, xúc xích và trứng, được chứ?

– Còn chê vào đâu nữa? Cô cho tôi mười phút để tới phòng ăn nhé.