⚝ 2 ⚝
Chiếc quần bảo hộ rộng hơn khổ người của gã hai cỡ, nhăn nhúm ngang thắt lưng. Sau khi ngốn hết một lượng bánh mì, xúc xích và trứng gấp đôi người bình thường, gã cạn li cà phê thứ hai và ngả người ra ghế, thoả mãn.
Cô hầu bàn mỉm cười.
– Chắc anh không phải dùng thắt lưng nữa.
– Tôi đâu có nghĩ mình đói đến mức này, - gã rầu rĩ nói. - Cô có thể tìm đâu cho tôi vài điếu xì gà không?
– Dĩ nhiên. Xì gà Habana chính hiệu.
Gã cười toe toét.
– Xì gà Habana? Hay đấy! Đó mới là thứ đất nước cần đến. Cô cho tôi hai điếu nhé.
Cô mang đến cả hộp. Gã nhặt hai điếu, một cắm luôn vào miệng, một đút túi. Cô quẹt diêm. Gã đớp khói ngon lành và nhìn cô.
– Cảm ơn. Giờ xin cô chỉ giùm chỗ đặt máy điện thoại.
Cô chỉ tay ra cuối hành lang. Gã đi tới. Cô lau bàn và đứng vào sau quầy hàng, nơi người thu tiền đang ngồi ngáp vặt. Nghe tiếng đồng xu rơi vào hộp điện thoại, cả hai đều ngẩng lên.
Giọng gã trầm nhưng mạch lạc.
– Cho tôi nói chuyện với Washington, D.C., Capitol 2437.
Đồng tiền rơi cạch xuống rãnh thoát dưới đáy hộp. Gã mò lấy ra và đứng rít xì gà, đợi. Sau một lát, gã nói:
– Cô cứ để chuông reo. Có người đấy. Họ sẽ cầm máy mà.
Gã không tỏ vẻ gì sốt ruột. Cô điện thoại viên lại nói một câu gì đó. Và lần này giọng gã toát lên một vẻ quyền uy bất ngờ.
– Cứ để nó reo, cô bạn trẻ ạ. Máy điện thoại đặt trong hành lang lầu một, còn chủ nhà thì đang ngủ ở lầu hai. Họ sẽ phải thức dậy.
Cuối cùng thì gã đã đúng. Giọng gã nhỏ hẳn lại khi nói với người bên kìa đầu dây:
– Moses, Daniel đây... Không, tôi không chết, chúng đã không gọi điện cho tôi... Đúng thế, họ đã quay lại K.C làm việc... Tôi biết điều đó. Hãy nói với John và Phil rằng chúng ta tới đó như một toán amateur vậy. Công nhân đóng đồ hộp sắp đặt mọi chuyện. Nhưng bọn cớm và bọn Ý Đại Lợi lưu vong đã nhảy vào trước khi chúng tôi kịp trở tay. Tôi mất ba ngày rong ruổi trên một chiếc xe cùng với một toán súc sinh. Tôi biết cuộc đình công kết thúc vào cái phút chúng đạp tôi ra khỏi xe. Nếu nó còn tiếp diễn thì tôi đã về chầu ông vải rồi. Chúng ném tôi xuống một chỗ ở ngoại ô St.Louis, trên xa lộ 66. Tôi đang gọi từ một bến xe tải. Người ta đã bán cho tôi một cái quần.
Gã ngưng lại kéo xì gà trong khi người đầu kia dây nói trả lời.
Giọng gã khản đặc khỉ lên tiếng đáp lại.
–Tôi không sao, ngoài một vết thương nhỏ phải băng bó. Phút tồi tệ nhất đã qua. Không, tôi không về ngay đâu. Bốn năm nay tôi chưa hề được nghỉ ngơi. Đã đến lúc tôi phải xả hơi chút đỉnh. Tôi muốn có một mình, nghe người ta sai bảo mãi, tôi ngán lắm rồi.
Gã lắng nghe một lát nữa, đoạn nói, hết sức dõng dạc.
– Không được. Tôi xổ toẹt vào mọi sự cân nhắc vào lúc này. Chắc họ lại bô' trí cho tôi một công việc tự sát nữa... California, có lẽ thế. Có thể coi tôi đã đi được nửa đường tới đó. Tôi muốn được hái những quả cam chín vàng trên cây và chén ngay tại chỗ. Vâng, tôi sẽ liên lạc thường xuyên với các anh. Khỏi cần, tôi còn tiền... Tôi sẽ không lởn vởn ở đây chờ John L. gọi lại đâu. Theo những gì tôi thu thập được thì cái quân súc sinh nhai tỏi sống ẩy đã phá hoại hết cả. Tôi còn theo đuổi chừng nào còn kiếm chác được... Vâng, tôi biết. Tình hình đang khá lên đây, nhưng tôi không thể đoan chắc khả năng tận dụng cơ hội của chúng ta nằm ở mức nào. John L. đang đi London, tuy nhiên thái độ của Rooservelt lại không được mặn nồng cho lắm. Các anh có thể thề độc rằng vòng hai tới, phần thắng sẽ thuộc về FDR... Ô-kê. Tới California, tôi sẽ gọi lại cho anh.
Gã đặt ống nói xuông rồi đi về bàn. Cô hầu bàn tiếp gã một li cà phê nửa.
– Quanh đây có khách sạn không nhỉ? Tôi muốn thuê một căn phòng.
– Khách sạn gần nhất cách đây hai mươi dặm.
– Ở đâu?
– St.Louis.
Gã lắc đầu.
– Trái đường. Tôi đang có ý định đi sang miền Tây, chứ không phải miền Đông. - Gã nhấp một ngụm cà phê. - Theo cô, liệu tôi có thể đi nhờ một xe tải nào đang đỗ ở ngoài kia không?
– Anh thử hỏi xem. Họ sắp dậy rồi đấy.
– Tôi sẽ hỏi. Cám ơn.
Cô bước ra phía quầy hàng, nhưng được nửa đường, cô quay lại, đi về phía gã.
– Anh định đi California thật à?
Gã gật.
– Em cũng chưa bao giờ tới đó cả. Em nghe nói xứ ấy nắng ấm quanh năm, cảnh sắc nên thơ lắm.
Gã nhìn cô, không nói gì. Cô tiếp, giọng bình thản:
– Em có một chiếc xe hơi. Không phải loại sang trọng đâu. Một chiếc Jewett đã cũ, nhưng vẫn còn chạy tốt. Chúng ta sẽ thay nhau lái và cùng chịu lộ phí.
Gã bập vào điếu xì gà.
– Nhưng còn công việc của cô?
– Một việc như thế này tìm đâu chẳng được. Ở đây họ không trả lương. Em sống bằng tiền "boa" của khách.
– Thế còn gia đình?
– Tiệt! Em đã phăng teo anh chồng cuối cùng khi hắn ta nghiện ngập quá đà nhưng lại tuyệt đường sinh kế.
– Còn những người anh trai mà cô kể với tôi?
– Họ bỏ xứ hết cả. Ở đây chẳng có việc gì làm.
Gã gật đầu tư lự.
– Cô có tiền không?
– Gần hai trăm đô la tiền mặt, và đã có một người muốn mua căn nhà của em. Ông ta sẵn sàng trả tới bốn trăm, kể cả tiện nghi.
Gã lại làm thinh, nhìn cô xoi mói.
– Cô bao nhiêu tuổi?
– Hai mươi sáu.
– Cô không trở thành một minh tinh màn bạc được, - gã nói với vẻ thô bạo cố tình.
Cô cười xoà:
– Em cũng không có ý định ấy. Em thèm có một tổ ấm hơn.
Gã ngả người ra thành ghế.
– Sau bao nhiêu lâu cô có thể xuất phát được?
– Trong ngày hôm nay thôi. Em cần soạn đồ lề, gặp người mua nhà, nhận tiền. Và như vậy, chiều nay chúng ta đã có thể lên đường.
Gã cười tươi hơn hớn, chìa tay cho cô.
– California, tiến!
Cô cũng nhoẻn cười.
– California, tiến!
Mặt cô ửng đỏ. Gã vẫn cầm tay cô.
– Thậm chí cả tên em anh cũng chưa biết.
– Tess Rolins.
– Rất hân hạnh được gặp em. Tên anh là Daniel B. Huggins.
Ông bác sĩ kết thúc mũi khâu cuối cùng.
– Bà xã nhà tôi có ngồi bên chiếc máy Singer cả ngày cũng không đi nổi một đường kim như thế này. Anh nhìn mà xem.
Daniel dí mũi vào mảnh gương được ông bác sĩ chìa ra trước mặt. Một vết thương sâu hoắm, loét miệng đã biến thành một vết mảnh như nét bút chì. Gã chỉ cảm thấy đuôi lông mày như bị kéo cao lên chút xíu. Gã sờ vào và hỏi:
– Nó ở nguyên chỗ này à?
– Khi vết thương liền da, nó sẽ tụt xuống một chút, và sau một năm thì trở về đúng chỗ cũ.
Daniel trườn khỏi ghế.
– Gượm đã, để tôi băng bó lại. - Ông làm nhoay nhoáy.
– Quan trọng là phải giữ vết thương thật sạch và thay băng hàng ngày. Sáu ngày nữa anh quay lại đây tôi tháo chỉ cho.
– Tôi sẽ không có mặt ở đây vào lúc đó.
– Chẳng sao, anh có thể vào bất cứ bệnh viện đa khoa nào, nhớ phải giữ vết thương sạch sẽ cho tới lúc đó.
Daniel thọc tay vào túi.
– Tôi phải trả ông bao nhiêu nhỉ?
– Hai đô la có mắc quá không?
– Không hề. - Gã lôi ra một bọc tiền, đếm hai tờ đưa cho ông bác sĩ. - Rất cảm ơn. - Gã thấy ông ta nhìn hai tờ bạc một cách kì dị. - Sao thế, bác sĩ?
Ông ta cười, lắc đầu.
– Có gì đâu. Tôi cảm động quá đấy thôi. Anh là bệnh nhân duy nhất của tôi trong hai tháng nay.
– Ô, - Daniel nói xuề xoà. - Ông có làm nên trò trống gì với hai đô la còm này đâu.
– Anh khỏi lo, tôi đã có cách nếm cái vị ngọt ngào của từng xu một.
Băng bó cho Daniel cẩn thận đâu đấy, ông đi cùng gã ra phòng đợi.
– Vết thương có trầm trọng lắm không, bác sĩ? - Tess đứng dậy, hỏi.
Ông ta lại cười.
– Tôi đã từng chữa khỏi những vết thương nặng gấp vạn. Chú ý đừng để nhiễm trùng là được.
Cô gật đầu.
– Tôi sẽ lo việc đó.
Daniel ra xe của Tess, ngồi vào.
– Chúng ta đi đâu bây giờ? - Gã hỏi khi cô đã sẵn sàng sau vô lăng.
– Ra nhà băng ký giấy nhượng nhà, sau đó về trao chìa khoá cho chủ mới.
Gã cắn lấy điếu xì gà, nói qua kẽ răng:
– Em cân nhắc lại một lần nữa đi. Kí giấy xong, em chỉ còn được ăn ngủ trong các khách sạn thôi.
– Em quyết rồi, - cô đáp gọn.
Tại ngân hàng, viên luật sư khuyên cô nên gửi tiền lại đấy và sẽ viết thư đòi, khi nào tới California. Cô nhìn Daniel.
– Ý hay đấy, - gã nói. - Không thể nói trước chuyện gì sẽ xảy ra dọc đường nếu em ôm theo người cả một gia tài như vậy.
– Theo anh, em cần đem theo bao nhiêu?
– Chừng một trăm. Có khi ít hơn. Vả lại, nếu có gì rắc rối, đã có tiền của anh. Chúng ta có thể tính toán với nhau sau đó.
– Được, - cô nói với viên luật sư.
Sau bữa trưa, hai người khởi hành và chạy một mạch đến khuya. Khi rời đường cao tốc để tìm một chỗ nghỉ, họ đã ở cách St Louis ba trăm ba mươi dặn.
Họ dừng xe lại trước cửa một toà nhà cũ, có treo tấm biển CHO THUÊ PHÒNG được chiếu sáng bởi một bóng điện nhỏ.
Một ông già ngậm ống tẩu ra mở cửa.
– Chào các bạn trẻ. Tôi có thể giúp gì cho các bạn?
– Một phòng cho đêm nay, Daniel nói.
– Kèm bữa sáng chứ?
Gã gật.
– Có một căn phòng ấm cúng đang chờ các bạn đây. Một giường đôi rộng thênh thang. Giá một đô la rưỡi kể cả bữa sáng, - ông ta nói. - Cho xin tiền trước.
– Vâng, - Daniel cho tay vào túi. - Quanh đây có chỗ nào ăn tối được không? —
– Nếu hai bạn không đòi hỏi những thứ cao lương mỹ vị thì nhà tôi có thể giúp được. Chỉ dăm chục xen một người thôi.
Daniel đếm tiền.
– Hai bạn có cần tôi mang hộ hành lý lên phòng không?
– Tôi tự làm được, - Daniel đáp.
Ông lão mở ngăn kéo lấy chìa khoá đưa cho gã.
– Phòng đầu tiên, tầng trên cùng. Trong lúc hai bạn tắm gội, tôi sẽ bảo nhà tôi làm bữa tối.
Lên đến phòng, Daniel nhìn quanh một lượt rồi cởi áo vét treo lên thành ghế.
– Đến thành phố tiếp theo, anh phải sắm dăm cái áo sơ mi, quần dài, bộ đồ lớn, đồ lót và giày.
– Đúng đấy, - cô nói.
Gã bắt đầu cởi cúc áo sơ mi, nhưng lại ngừng tay và nhìn cô.
– Em cũng thay đồ chứ?
– Em có thể đợi đến lúc anh vào phòng tắm. Anh cứ tắm trước đi. Em cần nhiều thời gian hơn, gột bỏ son phấn và bao nhiêu thứ khác, anh biết mà.
Mười phút sau gã quay ra. Lúc đó cô đã kịp bỏ quần áo đi đường và khoác lên người một chiếc áo choàng trắng.
– Anh cứ nằm nghỉ đi nhé, em sẽ cố gắng không lề mề quá.
Gã gật đầu và nằm dài ra giường. Gã nhìn trần nhà. Cuộc đời thật lên voi xuống chó, không biết đâu mà lường. Một tuần trước gã có một căn phòng trong một khách sạn đắt nhất Kansas City. Tất cả những gì gã phải làm là nhấc điện thoại, đòi những thứ gã thèm. Whiskey thượng hạng, những cặp mông ngon lành...
Hai mươi phút sau, Tess từ phòng tắm bước ra.
– Chắc em không ở trong đó lâu quá, - cô nói.
Gã im lặng. Nhưng ngay lập tức cô nhận thấy gã đã ngủ say như chết.
– Daniel, - cô gọi.
Gã không rục rịch.
Lặng lẽ, cô cởi áo choàng tấp vào chân giường.
– Khỉ thật! - Cô thầm rủa. Cô đã khoác lên mình chiếc áo choàng khêu gợi nhất.
Cô nhấn công tắc làm căn phòng tối om, vòng sang bên kia giường, nằm xuống và trườn sát lại chỗ gã.
Gã vẫn nằm nguyên.
Trong bóng đêm cô căng mắt nhìn. Nét mặt gã đã hoàn toàn thư giãn. Nom gã trẻ trung và yếu đuối hơn nhiều.
Bỗng nhiên cô cười thầm. Khác với những thằng đàn ông chỉ cố sống cố chết đi vào trong đũng quần cô, kẻ đầu tiên cô theo từ khi bỏ chồng, trong đêm đầu tiên ngủ với nhau đã lặn mất vào giấc ngủ trước khi cô kịp lên giường.
Vô tình, cô xoay ngang người, đặt một cái hôn lên má gã. "Đường đến California còn xa lắm", cô thầm thì. Đoạn cô xoay lại, nằm sang phần giường của mình. Vừa nhắm mắt, cô cũng thiếp đi ngay.