← Quay lại trang sách

⚝ 3 ⚝

Họ đến Tulsa vào lúc một giờ chiều ngày hôm sau. Trời đất quay cuồng trong một cơn bão tuyết. Bộ cần gạt nước kẹt cứng vì băng đã bắt đầu đóng lại trên mặt kính. Hơi lạnh thâm nhập vào trong xe khiến hai người run lên từng chặp.

– Chúng ta nên dừng ở đây thôi, gã đề nghị. - Mưa bão thế này có cố đi tiếp cũng chẳng ích gì.

Tess gật đầu. Mặc dầu đã mặc thêm áo khoác, cô vẫn cảm thấy lạnh buốt.

– Em để ý xem có khách sạn nào bỗng điên rồ xuất hiện trên đường không nhé.

Họ cho xe chạy thật chậm dọc theo một phố lớn rồi nhập vào một khu sầm uất, mang dáng vẻ của một trung tâm thương mại.

Đường phố vắng teo. Cơn bão tuyết đã làm khách bộ hành không dám bước chân ra khỏi cửa.

– Đằng kia có một tấm biển, - cô nói. - Khách sạn du lịch Brown.

Daniel cho xe vào bãi đỗ trước cửa khách sạn và tắt máy.

– Trông cũng tàm tạm, - gã bình luận.

– Nhanh lên anh! Em chết cóng mất.

Từ trong xe hai người lao như tên bắn qua cửa ra vào. Viên quản lí khách sạn đứng vào sau quầy đăng kí tò mò nhìn họ. Hàng chữ phía trên dẫy ngăn treo chìa khóa thật mộc mạc: CẤM NGƯỜI DA ĐEN VÀ NGƯỜI ANH - DIÊNG.

– Ngài cần gì? - Viên quản lí lên tiếng.

– Còn phòng đôi nào không? - Daniel hỏi.

Viên quản lí nhìn sơ đồ phòng.

– Ngài đã đăng kí giữ chỗ trước chưa?

Daniel chỉ nhìn anh ta mà không đáp.

Anh ta bối rối.

– Vâng, thưa ngài. Ngài cần một phòng đôi hạng nhất có bồn tắm, giá một đôla, hay một phòng đôi bình thường với nhà tắm ở ngoài hành lang, giá sáu mươi xu?

– Tôi cần phòng hạng nhất, - Daniel đáp.

– Cám ơn ngài, - viên quản lí nói, kéo-chiếc máy tính tiền lại gần. - Ngài làm ơn kí vào phiếu đăng kí. Một đôla. Trả tiền ngay.

Daniel liếc sang Tess, rồi kí phiếu, ông bà D.B. Hunggins,Washington,D.C. Viên quản lí đưa chìa khóa cho bồi phòng.

– Phòng số 50, thưa ngài, - anh ta lịch sự nói, liếc xuống máy tính tiền. - Tôi chắc ngài sẽ thích căn phòng đó, ngài Huggins ạ. Đó là một phòng góc tuyệt đẹp. Bồi phòng sẽ mang hành lí lên giúp ngài.

Daniel nhìn bồi phòng.

– Cho chúng tôi xem phòng trước, sau đó anh có thể đưa hành lý của chúng tôi vào. Chiếc Jewett đậu trước cửa là của chúng tôi.

Họ theo bồi phòng vào thang máy rồi lên phòng. Viên quản lí nói không sai. Tess lập tức lao bổ vào buồng tắm. Daniel quay sang bồi phòng.

– Sau khi mang hành lí lên đây, anh có thể cho chúng tôi một bình cà phê nóng và một chai rượu whiskey được không?

Mặt anh chàng trơ ra.

– Dạ, trong huyện chúng tôi, luật cấm rượu vẫn được áp dụng ạ.

Daniel lôi ra tờ một đôla, dí vào mũi anh chàng.

– Còn áp dụng nữa hay thôi?

Bồi phòng gật đầu. "Dạ, còn ạ".

Daniel dúi tiếp một tờ nữa.

– Còn áp dụng nữa hay thôi?

Anh ta ngoác miệng cười, vồ lấy hai đôla.

– Cám ơn ngài, mọi thứ sẽ có ngay đấy ạ.

Daniel vừa khép cửa lại thì Tess từ trong buồng tắm bước ra.

– Lạy Chúa tôi, - cô thốt lên. - Có vài phút ở trong ấy thôi mà em cảm thấy mình được sinh ra một lần nữa đấy.

Gã cười.

– Anh hiểu. Anh cũng vào ngay đây.

Không đầy mười phút sau, bồi phòng đã quay lại. Chẳng thiếu thứ gì. Vali, một bình cà phê, một chai whiskey, hai cái tách, đá, nước lọc, li uống rượu và đĩa để cốc chén.

– Ngài còn cần gì nữa không ạ?

– Có nhà hàng nào thật ngon ở quanh đây không?

– Ngay bên cạnh khách sạn của chúng tôi thôi. Ngài sẽ có một bữa trưa đủ ba món, giá từ ba mươi lăm xu cho đến hai đôla ba mươi xu.

Daniel liệng cho anh ta hai mươi lăm xen. Anh ta cầm chai whiskey lên, phá xi và bật nút. Gã nhìn Tess.

– Chúng ta sẽ uống một chầu để hâm nóng cổ họng.

– Em chỉ nếm một chút thôi, - cô nói. - Thứ này chóng say lắm.

Gã rót cho cô một ít và đổ đầy li của mình, dốc tuột vào họng. Và làm tiếp một li nữa, trong khi cô chưa kịp uống hết phần ít ỏi kia. Gã đặt cái li xuống và vớ lấy bình cà phê. Họ nhấm nháp chậm chạp.

– Em cảm thấy dễ chịu hơn chứ? - gã hỏi.

Cô gật đầu.

Gã liếc quanh căn phòng một lượt.

– Cũng khá.

– Tuyệt thì đúng hơn, - cô nói và nhìn gã. - Em chưa bao giờ được sống trong một khách sạn sang trọng như thế này cả.

Gã cười và đứng lên.

– Giờ chúng mình đi ăn. Anh còn phải mua sắm vài thứ lặt vặt nữa.

Gã soi mình trước tấm gương dài. Bộ complê mầu tím than với những sọc kẻ đỏ thẩm li ti, vừa khít với thân hình nở nang của gã. Gã nhìn Tess.

– Em thấy thế nào?

Trước khi cô kịp trả lời, viên quản lí cửa hiệu đã liến thoắng.

– Mốt mới nhất của New York đấy ạ. Ngài có để ý tới lằn xếp trái ở trên quần không? Vải len thứ thiệt với lớp lót bằng lụa. Giá chỉ mười bốn đôlla chín nhăm xu một quần một áo và mười bảy đôla năm mươi xu hai quần một áo.

– Kẻng lắm, - Tess nói.

– Tôi lấy bộ một áo hai quần. Làm gấu jơ-vê thì mất bao lâu?

– Mười phút ạ. Ngài có vui lòng chờ không?

– Được. Trong lúc chờ đợi, tôi muốn chọn ba chiếc sơ mi, loại Arrows, hai trắng, một xanh, ba quần soóc đen, ba đôi bít tất, một đôi giày đen và một cà vạt sẫm sọc xám hoặc đỏ.

Một nụ cười tươi rói, nở bung trên mặt viên quản lí.

– Vâng ạ, thưa ngài. Chúng tôi rất vui lòng nếu ngài nhận chiếc cà vạt của chúng tôi như một món quà tặng.

Chúng tôi muốn được chu đáo với những khách hàng tốt.

Mười lăm phút sau, Daniel đứng trước gương thắt cà vạt trong khi viên quản lí cầm sẵn chiếc áo vét đợi gã xỏ vào.

– Tôi có thể khuyên ngài thêm một điều nữa không? -anh ta ướm hỏi.

– Sao?

– Ngài thiếu đúng một thứ nữa. Cái mũ. Chúng tôi còn làm đại lí trực tiếp cho hãng Adam Hats. Loại mũ phớt được chuộng nhất hiện nay giá có một đôla chín nhăm xu.

Daniel rời cửa hiệu với chiếc mũ phớt sang trọng trên đầu. Họ bước cẩn thận dưới mái vòm của những biệt thự. Gã không muốn làm ướt bộ complê bảnh chọe của mình. Tess kiêu hãnh khoác tay gã. Lúc này nom gã thật điển trai.

Daniel dừng bước trước một cửa hàng dụng cụ thể thao và nhìn vào tủ kính. Nó đầy phè súng kíp và súng lục.

– Chúng ta vào đây.

Gã bước tới người đàn ông đang đứng sau quầy thu tiền.

– Chào ông. Tôi có thể giúp gì cho ông đây? - Người bán hàng hỏi.

– Tôi cần một khấu súng ngắn. Đừng cồng kềnh quá.

– Cỡ hai hai, ba tám hay bốn lăm?

– Tôi thích loại ba tám hơn cả, nhưng còn phải xem kích thước nó ra sao dã.

Người đàn ông gật đầu, lôi ra một chùm chìa khóa và mở một ngăn tủ phía dưới chiếc máy tính, lấy ra một khẩu Colt nòng dài đặt lên quầy.

– Anh thấy khẩu súng này ra sao?

Daniel lắc đầu.

Người đàn ông lại giới thiệu một khẩu Smith & Wesson. Dan lại lắc đầu.

– Hay anh dùng loại Colt tự động?

– Tôi không khoái loại này, - Daniel đáp - Tôi đã dùng nó chai tay hồi còn ở lính. Ngắm một đằng, đạn bay một nẻo. Cò lại hơi nặng.

– Tôi chỉ còn một khẩu ba tám nòng ngắn nữa thôi. Nếu ông không ưng, có khi phải chọn cỡ hai hai.

– Ông cho tôi xem.

Lần này ông ta đứng lên với một bao súng có thắt lưng bằng da nho nhỏ. Ông ta trân trọng mở nó ra. Nước thép sáng xanh, báng súng bằng gỗ xà cừ đỏ bóng.

– Smith & Wesson 38, nòng hếch, - ông ta cung kính nói. - Kèm theo bao súng và thắt lưng bằng da thật. Giá hơi mắc.

Daniel nhìn khẩu súng.

– Bao nhiêu?

– Ba chín rưỡi.

– Cao quá, - Daniel cầm khẩu súng lên, thử độ nặng. - Hơi nhẹ.

– Đấy mới là chỗ trội của nó. Nhẹ nhưng chuẩn. Tính năng không thua bất cứ một khẩu súng lớn nào.

Daniel dùng ngón tay ấn bật ổ đạn ra, kéo búa đập về phía sau, nhìn vào nòng súng. "Cho tôi biết thực giá".

Người bán súng tính toán một lát, đoạn phát:

– Ba hai rưỡi. Giá chót.

– Có phòng bắn thử không?

– Ở dưới hầm rượu. - Ông ta ấn một cái nút phía dưới quầy. Một thanh niên trong bộ đồ công nhân lem luốc bước ra từ gian phòng phía sau. Ông ta trao khẩu súng kèm theo một hộp đạn cho người thanh niên - Anh đưa ngài đây xuống hầm. Ông ấy muôn chỉnh súng.

Hai người theo anh ta xuống cái hầm chứa ở phía sau cửa hiệu.

Chàng thanh niên bật đèn. Hành lang bắn thử sáng trưng. Một tấm bia có vẽ những vòng tròn trên tờ giấy trắng được ghim ngay ngắn lên một bức tường xếp bằng các bao cát. Chàng thanh niên đưa khẩu súng và sáu viên đạn cho Daniel.

Gã thử cò súng một cách thành thục, đoạn nạp đạn và đứng dạng chân, duỗi thẳng hai tay, từ từ đưa khẩu súng lên nhằm vào đích.

– Chúi nòng xuống một chút, - chàng trai nhắc. - Đạn ăn lên chừng một phần hai mươi. Khoảng cách tới đích là ba nhăm bộ.

– Vậy thì dở quá, - Daniel nói.

– Kiểu nòng hếch, - anh ta giải thích. - Phải hi sinh một vài ưu điểm để có kích thước gọn gàng. Nhưng đây là một khẩu xịn. Anh cứ thử khắc biết.

Daniel nheo mắt và nhả đạn. Khẩu súng chỉ giật khẽ. Gã nhìn tấm bia. Trượt.

– Ngắm thấp xuống một chút, ngang với tầm cò súng chứ không phải nòng súng.

Daniel nhả tiếp một viên nữa. Lần này đạn trúng vòng ngoài. Gã gật đầu và vãi nốt số đạn còn lại. Ba viên chụm vào tâm chết, một viên hơi chệch ra ngoài. Gã trao khẩu súng cho chàng trai.

– Được.

Gã liếc sang Tess. Cô đang nhìn gã không chớp, mặt tái mét. Gã cầm lấy cánh tay cô. Cô run bần bật.

– Em mệt à? - Gã hỏi.

Cô hít một hơi dài.

– Vâng.

Gã cứ nắm tay cô trong lúc leo lên tầng trệt của cửa hiệu.

– Tôi sẽ lấy khẩu súng này nếu ông đồng ý kèm thêm cho tôi một hộp đạn, - gã nói với người đàn ông đứng sau quầy thu tiền.

– Không được đâu ạ, - ông ta đáp. - Tôi chỉ có thể kèm cho anh một đũa thông nòng, dẻ lau và một lọ dầu thôi.

– Làm đi. Tôi mua thêm một hộp đạn.

– Ô-kê. - Ông ta lôi ra một tờ khai. - Luật qui định như vậy, - ông ta nói như người có lỗi. - Ông làm ơn điền tên họ, địa chỉ và nhân dạng vào đây.

– Không có vấn đề gì, - Daniel đặt tấm bằng lái xe của mình lên máy tính tiền, - Ông điền giùm nhé?

Người bán hàng gật đầu.

– Ông cho tôi một phút. Xong thủ tục tôi sẽ lau lại súng cho ông.

Trong khi ông ta làm những việc đó, Daniel cởi áo vét và cài thắt lưng đeo súng. Gã xong việc thì khẩu súng cũng đã sạch bóng.

– Hết ba mưoi bảy đôla năm mưoi, kể cả một hộp đạn năm mươi viên.

Daniel đếm bạc rồi cầm khẩu súng tra vào bao và khoác áo vét lên người. Gã thử xoay mình. Phẳng phiu.

Họ ra phố. Gã ngó đồng hồ.

– Còn sớm chán. Em có muốn rẽ vào rạp chiếu bóng trước khi quay về khách sạn không?

Cô lắc đầu.

– Không, - giọng cô lử đử. - Chúng ta về phòng ngay thôi.

Gã hỏi, ngạc nhiên:

– Em có tin là em vẫn hoàn toàn khỏe mạnh không?

Cô ngán ngẩm đáp:

– Em khỏe như vâm, chàng ngốc ạ. Nhưng anh thử nghĩ xem anh bắt một người đàn bà phải chờ đợi ngần ấy đã đủ chưa?