← Quay lại trang sách

⚝ 5(*) ⚝

.

(*) Tạm đặt tên mục 5 do nội dung tiếp theo không liền mạch với phần trước. Có lẽ do bản gốc PDF (tải từ tve-4u) thiếu nội dung.

– Uống đi! Cậu sẽ khoẻ ra.

Daniel phải đỡ lấy cốc bằng cả hai tay. Dòng whiskey ấm áp chảy tuột vào họng. Gã cảm thấy sức nóng của nó lan khắp cơ thể.

Tony đổ đầy một cốc nữa. Daniel lại uống cạn. Đến lúc ấy gã mới vãn hồi được một chút sức lực.

– Tôi đã bảo cậu rồi, - Tony nói. - Thế nào cậu cũng bị bọn "Hung" nó chơi.

– Không phải họ, -Daniel thều thào. - Thằnghạ sĩ. Tôi từ chối tham gia phá đình công. Chúng đuổi tôi đi và chặn tôi ở con hẻm trước cổng nhà máy.

Tony không nói gì.

– Ông có chỗ nào rửa ráy được không?

– Cậu phải kêu bác sĩ.

– Tôi chả cần bác sĩ. Tôi phải tắm rửa qua loa. Tôi còn một số việc phải làm gấp. - Gã với chai rượu. - Tôi chỉ cần thứ thuốc này thôi.

– Cậu theo tôi. - Tony dẫn gã ra buồng tắm ở đằng sau quán.

Đấy là nơi dành cho chủ quán. Khách nhậu không được phép dừng. Lão bật đèn lên.

– Tôi sẽ cho cậu vài cái khăn mặt.

Khi lão đi khỏi, Daniel nhìn kỹ vào mặt mình trong gương. Mũi gã bị giập, cằm và lưỡng quyền cũng chẳng khá hơn. Trong một thoáng gã không tin đấy là bộ mặt của mình. Chúng bê bết máu và bụi đất. "Trời ơi!". Gã kêu lên.

Tony quay lại. Gã gật đầu. "Chúng đánh cậu dã man quá".

Daniel vặn nước chảy vào chậu rửa.

– Chúng sẽ phải trả giá, - gã nói nhẹ, cởi áo, khoát nước lên thân mình.

Khi đứng thẳng dậy, gã thấy khắp mình mẩy thâm tím. Gã xoa xà phòng lên nửa người phía trên rồi dùng khăn mặt ướt lau sạch đi. Đoạn gã chìa đầu ra dưới vòi nước lạnh và gội cho đến khi tóc không dính bết lại thành từng cục nữa mới thôi.

– Trong túi của tôi phải có một cái sơ mi và một cái quần, - gã lau người, nói.

– Để tôi mang vào cho, - Tony lại chạy đi.

Daniel lột quần. "Lấy hộ tôi bộ quần áo vệ sinh nữa", gã gọi qua cửa. Đùi và bẹn cũng đầy những vết đánh, nhưng sờ đến "đồ nghề", gã thở phào vì chúng vẫn nguyên.

Khi Tony mang quần áo đến thì gã đã rửa ráy xong và đang ngậm lấy cổ chai rượu.    .

– Đồ đạc trong túi cậu bừa bãi quá, - Tony nói.

Daniel gật đầu.

– Chúng vung vãi khắp phố, nhặt nhạnh được cái nào tôi nhét bừa cái ấy vào.

– Tôi làm gì với những thứ này? - Tony hỏi, chỉ tay vào đống quần áo rách, nom như một đống giẻ của Daniel.

– Quẳng đi thôi, - Daniel đáp, mặc quần áo sạch vào.

Tony nhìn gã.

– Cậu phải tìm thầy thuốc thôi. Cái à mũi của cậu í, nó bị gãy. Vài vết thương phải khâu.

Daniel liếc vào gương.

– Chưa đến nỗi tồi tệ lắm. Các vết thương tự nó sẽ khỏi thôi, cần quái gì thầy thuốc. Hồi nhỏ tôi còn bị những vết nặng hơn thế này nhiều.

Gã tợp tiếp một ngụm whiskey và cắp chai vào nách, xếp lại đồ đạc. Xong xuôi, gã nhìn Tony.

– Trụ sở công đoàn đóng ở đâu?

– Phố State and Main, - Tony nói. - Để làm gì?

– Tôi định tới đó.

– Cậu à điêng rồi. Một giờ sáng. Họ đóng cửa. Chả có ai ở đấy cả đâu à.

– Thế thì tôi tới đấy vào đầu giờ sáng mai vậy.

– Sao cậu lại cứ phải dính vào chuyện này? -Tonly hỏi. - Cậu là một à chàng trai tốc. Cậu đừng có chuốc vạ vào thân làm gì.

Daniel nhìn lão.

– Tôi đã từng dính vào chuyện này và đã rước vạ vào thân. - Gã dừng lại một thoáng, nghĩ ngợi. Jimmy, chị gã, gia đình gã, khu mỏ. - Rất có thể chính tôi đã là một đương sự nhưng tôi lại không hề biết điều đó.