← Quay lại trang sách

⚝ 6 ⚝

Daniel lần đến góc phố State and Main vào lúc hai giờ sáng. Tấm biển "Hiệp Hội Công Nhân sắt, Thép và Đồ Hộp" vẫn còn treo ở đó, song trụ sở hoàn toàn trống rỗng, hoang lạnh, và khi dán mặt vào chấn song cửa sổ, gã chỉ thấy giấy lộn vương vãi trên sàn nhà. Gã đi tới cửa chính. Một thẹo giấy đánh máy gắn ở trên đó: Chuyển sang 303, Biệt thự Magee. Biệt thự Magee cách đấy hai dặm. Gã lấc láo nhìn quanh một lúc. Không một cửa sổ nào có ánh đèn. Chỉ một cái ổ để ngả lưng gã cũng chẳng mò nổi. Gã vạch túi, lấy ra chai whiskey mà Tony tặng trước lúc chia tay, tu một hơi dài lấy sinh khí và bước đi.

Gần ba giờ sáng, gã tới nơi. Tầng trệt tối om như một cái nhà mồ, cửa khóa im im. Gã bước ra giữa lòng đường và nhìn lên. Có vài tia sáng le lói ở cửa sổ tầng ba. Gã quay trở lại cánh cổng và tìm thấy núm chuông. Gã đè ngón tay vào đấy cho đến mười phút sau đó, khi lão da đen gác đêm ngái ngủ bước ra.

– Anh mù hay sao mà không thấy cửa biệt thự khóa?

– Lão da đen càu nhàu.

– Tôi có việc ở văn phòng công đoàn.

Ông lão miễn cưỡng mở cửa.

– Người của các anh điên hết rồi hay sao đấy. Vào ra bất kể giờ giấc. Cái thân già này muốn nghỉ ngơi tý chút cũng chả được.

Daniel nhìn ông lão mà không nói gì.

– Cầu thang bên tay trái. Tầng ba. Phòng ba-không-ba. -

Daniel leo lên. Gã đoán đúng. Tia sáng le lói mà gã

nhìn thấy từ dưới lòng đường là của văn phòng công đoàn. Gã xoay nắm đấm. Cánh cửa bật ra. Phòng tiếp tân không có một ai. Gã bước qua cửa thông ra hành lang. Có tiếng người nói ở phía trước. Gã sán tới đấy. Gian phòng có tiếng người vẳng ra nằm ở cuối hành lang.

Gã đứng lại, đặt túi hành trang xuống, gõ cửa và bước vào. Có bốn người đàn ông đang ngồi quanh một chiếc bàn. Họ chìm lỉm trong màn khói xì gà. Cả bốn quay ra nhìn gã, ngạc nhiên.

Một người sừng sộ xô ghế đứng lên, bước tới chỗ gã toan vung nắm đấm.

Daniel nhìn anh ta.

– Đừng làm thế, - gã nói khẽ. - Đêm nay tôi đã bị hành hung một lần, và kẻ nào còn làm điều đó với tôi lần thứ hai, kẻ đó sẽ phải bỏ mạng.

Anh ta dừng tay lại.

– Mày muốn gì ở đây? Mày đột nhập vào đây làm gì?

– Cửa mở sẵn, - Daniel đáp và nhìn qua vai hắn, vào ba người nãy giờ vẫn ngồi im lặng. - Tôi muốn gặp thủ lĩnh công đoàn của các anh. Tôi muốn báo một tin quan trọng.

Lần này, người đàn ông ngồi giữa lên tiếng. Giọng anh ta mềm mại.

– Tôi là Bill Forster, Tổng thư kí.

– Anh là thủ lĩnh có phải không?

Forster liếc sang người ngồi bên cạnh, mỉm cười gật đầu.

– Tôi đoán là anh thích gọi tôi như vậy. Anh cần gặp tôi có việc gì nào?

Daniel bước sát lại chiếc bàn.

– Tên tôi là Daniel B.Huggins. Cho đến đêm nay, tôi là nhân viên bảo vệ của Nhà máy cán thép số Năm.

Một người chực cắt ngang Daniel. Forster ra hiệu cho anh ta im lặng.

– Tôi nghe đây.

– Đêm nay chúng tôi vừa được phổ biến rằng sắp tới sẽ có một cuộc đình công nổ ra. Chúng tôi có nhiệm vụ giúp những người thay thế công nhân đình công vào được nhà máy, cho dù để làm được việc đó, chúng tôi phải sử dụng đến dùi cui và súng. Chúng tôi còn được cho biết rằng không chỉ một mình chúng tôi cáng đáng việc này. Cảnh sát trưởng sẽ đích thân chỉ huy một toán rất đông mở đường ở phía ngoài.

Giọng Forster vẫn nhẹ nhàng.

– Chúng tôi đã biết điều đó. Anh còn có thể nói thêm chi tiết nào nữa không?

Daniel lắc đầu.

– Tôi không biết. Chẳng còn gì nữa đâu. Xin lỗi vì đã làm phiền các anh. - Gã quay người, bước ra cửa.

– Gượm đã, - lần này là giọng nói của một người quen ra lệnh.

Daniel ngoảnh lại. Anh ta có một khuôn mặt nho nhã, -với cái mũi và cái miệng thanh tú quí phái, mái tóc đen và đôi mắt sâu, cũng màu đen.

– Sao anh lại tới đây?

– Tôi từ chối tham gia phá đình công và người ta bảo tôi cuốn gói. Thoạt tiên tôi không có ý định tới đây. Xét cho cùng, việc dao búa của các anh chẳng can dự gì đến tôi. Thế nhưng chúng đã đón đánh tôi ở góc phố. Sau đấy tôi mới hiểu ra rằng đây cũng là việc của tôi.

Cả bốn người im lặng khi để ý đến bộ mặt bầm dập của Daniel. Cuối cùng người có khuôn mặt nho nhã lên tiếng:

– Chúng cho cậu một chầu ra trò đấy.

– Tôi mà vớ được thằng hạ sĩ kia thì chừng này chưa mùi mẽ gì đâu, - Daniel nói. - Ở xứ tôi người ta không bỏ qua những chuyện như thế này bao giờ.

– Anh người ở đâu?

– Fitchville ạ.

– Fitchville. - Anh ta cúi mặt, trầm tư, đoạn ngẩng lên nhìn gã, mắt sáng quắc. - Anh nói tên anh là gì nhỉ?

– Huggins ạ. Daniel B.

Anh ta gật đầu.

– Hồi còn bé, anh là cái cậu làm việc ở khu mỏ Grafton, kẻ đã...

– Vâng ạ, - Daniel đáp gọn. - Cậu bé ấy là tôi đấy.

Anh ta im lặng một thoáng.

– Anh chờ chúng tôi ở ngoài kia ít phút được không? Tôi có chút việc phải trao đổi với mấy người bạn.

Daniel bước ra hành lang và khép cửa lại. Tiếng lầm rầm trỗi lên sau lưng gã. Thây kệ, gã lôi chai whiskey ra nhấm nháp. Gã mệt lử rồi.

Cánh cửa mở ra, người ta mời gã vào phòng. Tay gã vẫn kè kè chai rượu. Họ nhìn chai rượu, rồi nhìn lên gã. Gã nhìn trả:

– Không có cái này thì tôi đã gục mặt xuống đường rồi.

– Tên tôi là Philip Murray, Liên đoàn công nhân mỏ, AFL. Tôi đã nói với bạn tôi, anh Forster về anh, và nếu anh muôn góp sức với chúng tôi, anh Forster đây có một chỗ cho anh đấy.

– Cám ơn anh Murray, - gã nói.

– Anh sẽ không được trả lương cao như ở nhà máy đâu, - Forster nói nhanh. - Công quỹ của chúng tôi khá eo hẹp. Tám đô la một ngày cộng với ăn ở, chúng tôi chỉ lo được đến thế thôi.

– Đối với tôi thế cũng tốt quá rồi, - Daniel nói. - Công

việc của tôi là gì?

– Anh biết bọn bảo vệ; anh thông hiểu phương pháp làm việc của chúng. Khi cuộc đình công nổ ra, anh phải đứng làm rào chắn với chúng tôi, chỉ cho chúng tôi cách xử trí tình huống.

– Tôi không biết khả năng của mình đến đâu, anh Forster ạ. Nhưng, tôi sẽ cố, - Daniel khiêm tốn nói. -Tuy nhiên, theo thiển ý của tôi, nếu các anh không nhanh tay, thì vào lúc cuộc đình công nổ ra, chúng sẽ có trong tay toàn bộ quân đội của Hợp chủng quốc để chống lại các anh đấy.

Forster nhìn gã, vẻ không hài lòng.

– Chúng tôi ý thức được điều đó không kém gì anh. Lời kêu gọi đình công sẽ được tung ra trong ngày mai.

Daniel im lặng nhìn anh ta.

– Giờ anh hãy về nhà và nghỉ ngơi đi, - Murray nói.

– Tôi đâu còn chỗ trú thân. Tôi sống trong trại ở nhà máy.

Gã đã mệt lả, phải chống tay lên bàn cho khỏi khuỵu xuống.

Forster đứng bật dậy. Anh ta ra hiệu cho một người.

– Ớ phòng bên có một cái giường nhỏ. Hãy đưa anh ta sang đấy và sáng mai gọi bác sĩ tới chăm sóc cho anh ta.

– Cám ơn. - Mọi vật trước mắt gã bắt đầu quay cuồng. - Cám ơn. - Cảm thấy có một cánh tay đang đỡ lấy mình,

gã rán sức lết sang phòng bên rồi mới ngất đi. Hôm đó là ngày 22 tháng 9 năm 1919.

Một tuần sau, hơn ba trăm ngàn công nhân thuộc tám tiểu bang nhất loạt đình công. Trung tâm của cuộc đình công này là Pittsburgh, tổng hành dinh của công ty lớn nhất, United States Steel.

Một ngày sau khi cuộc đình công bắt đầu, Elbert Gary, chủ tịch US Steel đưa ra một bản thông cáo được công bố rộng rãi trên khắp các mặt báo.

"Bọn Đỏ cùng với những phần tử quá khích đã xúi giục công nhân Mỹ bỏ việc làm trong một nỗ lực làm sụp đổ ngành thép và tạo nên một bầu không khí chính trị bất ổn trong toàn quốc. Nhưng may mắn thay cho nước Mỹ đã sinh ra những đứa con ái quốc nhiệt thành đang sát cánh cùng chúng tôi chống lại bọn phiến loạn. Tôi kêu gọi toàn thể anh em công nhân tham gia cuộc đình công sai lầm này hãy quay trở lại làm việc và xin lấy lời hứa danh dự của Chủ tịch công ty us Steel đảm bảo rằng những người trở lại nhà máy sẽ không bị buộc tội, trừng phạt hay phân biệt đối xử. Trong bất cứ hoàn cảnh nào, các công ty thép của chúng ta cũng không cúi đầu trước nền độc tài của những tên cộng sản vô chính phủ ngoại bang. Cuộc bãi công đã thất bại. Đó là một hành vi tội phạm".

Hai ngày sau, khẩu hiệu được đăng kín trong các báo địa phương, những tấm áp phích khổng lồ được dựng

lên trên khắp các bờ tường. Tất cả chỉ mang một nội dung, hình thức củng y hệt nhau. Dưới bức biếm họa vẽ chú Sam (*) giơ cao cánh tay nổi cuộn cơ bắp là lời hiệu triệu TRỞ LẠI LÀM VIỆC, được viết bằng tám thứ tiếng khác nhau để cho mọi người công nhân đều có thể hiểu được.

(*): Ám chỉ nước Mỹ, ý giễu cợt.

Ngày ngày Daniel đứng ở con phố chạy qua trước cổng nhà máy mỗi khi tốp làm rào chắn điều hành. Thoạt tiên mọi việc đường như diễn ra trong trật tự. Tụi gác cổng không dám ló mặt ra đường, chỉ đứng rải ở bên trong nhà máy, cảnh sát chỉ ngắm đoàn diễu hành đi tới đi lui. Thảng hoặc, những người đình công nhìn trời xem khói lò cao bốc lên như thế nào. Lò vẫn cháy, bởi vì khói đặc và xám. Khi nấu thép, khói phun ra mãnh liệt thành những luồng màu đen, choán cả một góc trời.

Gần một tuần trôi qua thì bỗng từ tốp làm rào chắn, một người bước ra chỗ Daniel. Lúc đó gã đang đứng dưới chân một tòa biệt thự ở góc đường, răng cắn điếu xì gà.

– Tôi cho là chúng ta sắp thắng rồi, - anh ta nói. - Lò cao không thể cháy quá một tuần.

Daniel băng sang một chỗ có thể bao quát được sân trước của nhà máy. Số lính gác đã được tăng lên nhiều hơn mức bình thường. Người làm rào chắn bước theo gã.

– Anh nghĩ thế nào, Daniel?

– Tôi cũng không biết nữa, - gã trầm ngâm nói. - Nhưng tôi e là sắp có chuyện đấy. Chúng nó không chờ các anh quay lại làm việc mãi đâu. Giờ chúng sẽ phải tìm cách vận hành nhà máy thôi.

– Chúng không thể làm được việc đó, - anh ta nói. - Chỉ có chúng tôi mới chạy được lò cao.

Daniel không đáp. Gã chẳng biết trả lời ra sao. Gã chỉ cảm thấy sự việc đang tiến tới đỉnh điểm của nó. Với một tốc độ chóng mặt. Tối hôm đó, tại trụ sở công đoàn gã chỉ ngồi im, lắng nghe những tiếng bàn cãi sôi nổi xung quanh. Các thông báo từ những trung tâm đình công khác nhau được chuyển tới qua điện thoại. Tình hình mọi nơi đều tương tự như nhau. Yên lặng.

Rồi một cú điện thoại làm đảo lộn cục diện. Bốn trăm tên da đen đang từ Nam Calorina tiến về Pittsburgh trên một chuyến xe lửa mà theo lịch trình sẽ tới đích vào lúc tám giờ sáng ngày hôm sau.