← Quay lại trang sách

⚝ 7 ⚝

Vào tầm sáu giờ sáng, hàng rào bảo vệ đình công được duy trì suốt đêm trước cổng Nhà máy số Năm đông đúc dần lên. Hơn ba chục người nhường chỗ cho các đồng chí của họ lúc đó đã đứng nghẽn con phố dẫn đến nhà máy. Mặc dầu đã thấm mệt vì một đêm thức trắng, không khí sôi động của cuộc bãi công đã khiến họ đã không thể quay ngay về nhà. Vào lúc tám giờ, trước cổng xưởng đã lên tới hơn bốn trăm người. Chín giờ, con số này là hơn bảy trăm, và rào chắn không chỉ còn là một hàng người mà đã biến thành biển người, trải từ cuối phố tới tận cổng nhà máy; họ đứng giẫm chân tại chỗ, không thể tiến hay lùi nổi một bước.

Daniel đứng ở góc phía bắc của con phố chạy thẳng vào cổng nhà máy. Đằng sau gã, trên những bậc tam cấp của một biệt thự nhỏ là nhóm lãnh đạo công đoàn, Bill Forster và các phụ tá của anh ta. Daniel bước lên ngang hàng với họ để có thể nhìn qua đầu lớp rào chắn. Đằng sau cổng nhà máy, gã hạ sĩ đã tập trung đội bảo vệ lại. Chúng đứng thành hàng, tề chỉnh như đội quân chính qui, gồm mười tiểu đội, mỗi tiểu đội có tám tên, mặc đồng phục bảo vệ viên, trang bị dùi cui và súng.

Daniel nói vào tai Forster:

– Chúng đã được tăng cường gấp đôi. Hồi tôi ở đó, cả thảy không quá bốn chục.

Forster gật đầu, mặt bừng bừng sát khí, môi bập chặt điếu xì gà.

– Thằng hạ sĩ tính dùng chúng làm một mủi đột phá khi cổng mở để dọn đường cho bọn thế chân đấy mà.

– Tôi cũng đoán như vậy, - Forster nói.

– Nếu chúng ta cho rào chắn áp sát vào cổng, chúng sẽ không tài nào mở cổng ra được nữa, - Daniel nói. -Cánh cổng mở ra phía ngoài.

Forster trố mắt nhìn gã.

– Thật à? Sao không ai nói cho tôi biết nhỉ?

– Tôi gác ở đó, ngày nào chả mở đóng cổng tới cả chục lần.

Forster quay sang thì thầm với hai phụ tá:

– Hãy chuyển lệnh: Áp rào chắn sát cổng.

Vài phút sau, rẻo vỉa hè còn trống ở trước cổng nhà máy được lấp kín. Daniel thấy tên hạ sĩ đang nhìn họ gườm gườm. Y quay sang lũ đệ tử, và ngay lập tức, đứa nào đứa nấy lăm lăm dùi cui trong thế gây chiến.

Một công nhân đeo chiếc huy hiệu công đoàn to tướng trên ve áo rẽ đường sán lại chỗ Forster. Giọng nói của anh ta đặc sệt ngữ điệu Trung Âu.

– Bọn thế chân được chở đến trên tám xe tải. Có bốn chục tên Côdắc cưỡi ngựa và hai trăm cảnh sát đi trước dọn đường. Cảnh sát trưởng và vài người nữa vận quân phục đi đầu trên chiếc xe con. Chúng sẽ tới đây trong chốc lát nữa thôi.

Anh ta vừa dứt lời thì có tiếng máy xe rộ lên ở đầu phố.

– Chúng đến rồi! Chúng đến rồi!

Biển người trước cổng nhà máy dạt ra.

– Không được rời cổng! - Daniel la lớn.

Forster cũng kiễng chân, vẫy tay lia lịa:

– Đứng sát vào nhau, các bạn! Chớ có bỏ cổng!

Song đã quá muộn. Những người thợ luyện kim đình công, vì nóng lòng muốn biết những kẻ định thế chân mình chạy lò là ai, đã rùng rùng kéo nhau ra đầu phố. Toán cảnh sát kỵ mã đầu tiên xếp thành sáu hàng, tay cầm gậy tuần đêm, phóng nước đại về hướng nhà máy.

Công nhân và cảnh sát đụng phải nhau và cả hai bên cùng đứng lại, nhìn nhau trừng trừng. Đằng sau đám cảnh sát là chiếc xe du lịch mui trần.

Cảnh sát trưởng và một người mặc quân phục xuống xe, rẽ đám kỵ mã và bước tới trước đám thợ đình công. Cảnh sát trưởng rút ra một tờ giấy, nói dõng dạc đến mức Forster và các đồng sự đứng ở đầu phố bên này cũng nghe thấy: "Đây là tờ lệnh của Toà Thượng thẩm

Pennsylvania, do thẩm phán Carter Gloss kí. Tôi yêu cầu các người giải tán ngay lập tức để cho những người muốn làm việc có thể vào được nhà máy".

Sau một thoáng im lặng, tiếng la ó rộ lên từ đám đông. Đó là một mớ âm thanh hỗn tạp của nhiều sắc tộc khác nhau, song nghĩa của nó thì ai cũng hiểu được: Không có đường vào nhà máy cho bọn thế chân! Cả biển người ùn ùn xê dịch về phía cảnh sát trưởng. Hắn thoáng bối rối, nhưng lại tự chủ ngay được, chỉ vào một người đang ngồi im lặng theo dõi trong xe:

– Đây là tổng chỉ huy lực lượng cảnh vệ quốc gia. Ông ta được thống đốc đích thân ra lệnh can thiệp trong trường hợp xảy ra bạo loạn.

– Nếu ông không sinh sự thì sẽ chẳng có bạo loạn nào hết. - Một người trong đám đông la lên. - Chỉ cần ông cho đoàn xe chở bọn nhọ quay đầu cút về cái nơi chúng xuất phát thì mọi việc sẽ đâu vào đấy.

Những người đình công hùa theo. Họ đồng thanh hô lên.

– Trả bọn thế chân về chỗ của chúng! Trả bọn thế chân về chỗ của chúng!

– Tôi nhắc lại lần cuối cùng, - cảnh sát trưởng thét trả. - Nếu các người giải tán một cách có trật tự ngay bây giờ thì sự an toàn của các người mới được bảo đảm.

Đáp lại, những người đứng đầu đan tay vào nhau, đều đặn bước qua bước lại về hai bên và hô vang. "Đoàn kết! Đoàn kết!".

Cảnh sát trưởng dọn giọng, quát lên, nhưng tiếng hét bị chìm lỉm trong tiếng hô khẩu hiệu vang trời. Hắn đứng sững nhìn họ.

Daniel liếc sang Forster. sắc mặt viên thủ lĩnh công đoàn xanh tái, môi mím chặt.

– Anh nên ra lệnh cho mọi người lùi lại. Bọn cảnh sát kỵ mã sắp xông vào họ đấy.

– Chúng không dám đâu, - Forster nói cứng. - Hành động như vậy, vô hình chung chúng sẽ công bố cho toàn thế giới biết rằng chúng chỉ là công cụ của giai cấp tư sản chứ chẳng là cái gì khác.

– Điều đó đâu có tránh cho những người đình công khỏi bị đàn áp, - Daniel nói.

– Cả nước sẽ phải thức tỉnh bởi những gì đang diễn ra trước mũi họ, - Forster đáp, - Hãy đứng sát cánh với nhau, anh em! Đoàn kết muôn năm! - Anh ta vung cánh tay lên với bàn tay nắm chặt.

– Đoàn kết! - Những người đình công hô theo.

Cảnh sát trưởng quay gót và, dưới sự tháp tùng của một người lính, hắn ngồi vào xe. Những người đình công cười rộ lên, thổi sáo miệng inh ỏi, tưởng hắn đã chịu cuốn xéo. Một giây sau, tiếng cười chiến thắng của họ biến thành những tiếng kêu la kinh hoàng.

Chẳng cần một hiệu lệnh nào, đội cảnh sát kỵ mã cho ngựa phi thẳng vào giữa đám đông, vung gậy giáng bừa xuống. Không đầy một phút sau, đã có hơn chục người nằm bất tỉnh trên đường, máu me đầy mặt. Không thèm đếm xỉa, bọn chúng phóng ào qua, xông đến hàng người tiếp theo. Đằng sau chúng hàng trăm lính cảnh vệ vung dùi cui tràn theo. Những người đình công đổ xuống mặt đường như rạ. Những tiếng la hét vì đau đớn át hẳn những tiếng động khác. Biển công nhân bãi công nháo nhác như chợ vỡ. Họ tìm cách trốn vào góc phố hay chạy vào những con hẻm. Không tha thứ, bọn cảnh sát truy đuổi tiếp, đánh gục không thương tiếc những kẻ chậm chân. Lối vào nhà máy được dọn quang.

Daniel trông thấy tên hạ sĩ xuống lệnh. Hai cánh cổng sắt mở tung. Bọn bảo vệ nhà máy ùa ra, dùng dùi cui đánh tập hậu vào đám công nhân còn trụ lại trước cửa nhà máy.

Daniel nhìn sang Forster. Người thủ lĩnh công đoàn dường như đã bị tê liệt toàn thân, không cử động được nữa.

– Chạy khỏi đây đi, anh Forster! - Daniel giục.

Forster không nhúc nhích. Daniel quay sang nói với hai phụ tá của anh ta:

– Mang anh ta đi!

Họ xốc nách Forster, bước xuống những bậc tam cấp. Forster cứ để cho họ kéo đi mà không kháng cự, như đã hoàn toàn mê muội.

Daniel nhìn chiếc xe tải đầu tiên lăn bánh qua cổng sắt. Gần bốn chục tên da đen đứng lố nhố trên xe nom chẳng khác gì một đoàn cừu ghẻ. Mặt chúng tái xám lại vì sợ. Tên hạ sĩ bước ra ngoài, huơ dùi cui làm hoa tiêu cho đoàn xe. Daniel bước xuống lòng đường, rẽ đám đông tiến lại và vươn người giật phắt chiếc dùi cui trong tay hắn. Hắn quay lại, ngơ ngác.

– Thế này là thế quái nào?

– Ông hạ sĩ vẫn mạnh giỏi chứ? - Daniel cười, nói.

Và không để hắn kịp phản ứng, Daniel dồn hết sức giáng dùi cui vào giữa mặt hắn, biến nó thành một mớ bầy nhầy gồm máu, thịt nát và xương gãy. Hắn từ từ gục xuống. Daniel nhấc hắn lên, ném vào bánh sau của một chiếc xe tải đang chầm chậm lăn bánh qua cổng nhà máy. Có tiếng nổ lốp bốp như tiếng bong bóng cao su vỡ khi bánh xe đè lên ngực hắn, và khi chiếc xe tải đồ sộ đã đi qua, Daniel biết mình đang nhìn không chớp xuống đông thịt nát nhoét dưới chân, vẫn cầm dùi cui trong tay, gã quay người và chậm rãi đi tạt sang phố bên.

Một cảnh sát chạy lại phía gã. Trông thấy cái dùi cui, anh ta ngỡ là một đồng nghiệp.

– Đằng kia có chuyện gì thế?

Daniel nhìn anh ta.

– Hình như có một cái xe tải cán bẹp một thằng khỉ đột nào đó.

– Lạy Chúa! Đã bao giờ cậu trông thấy một cảnh tượng khủng khiếp như vậy chưa?

– Chưa, - Daniel buông một tiếng cộc lốc và bỏ đi.

Sang đến đầu phố bên, gã lẳng cái dùi cui vào một thùng rác. Gã băng qua năm dãy nhà, tới quán rượu gần nhất. Khi đã đàng hoàng ngồi vào bàn, gã đòi một chai whiskey và đi liền một lúc ba li.

Chủ quán bước lại, hỏi:

– Anh có biết cuộc bãi công ở nhà máy thép ra sao rồi không?

Gã rót tiếp một li nữa:

– Cuộc bãi công nào nhỉ? Tôi là người lạ, vừa đặt chân tới thành phố này.