← Quay lại trang sách

⚝ 9 ⚝

Trụ sở công đoàn chật cứng những bộ mặt lạ lẫm đối với Daniel. Họ tràn ngập tất cả các phòng, nói đặc sệt giọng miền Đông, bận bịu viết lách, ghi chép cứ như đó là ngày làm việc thực sự đầu tiên trong đời họ vậy.

Daniel gặp một ủy viên thường trực của ban tổ chức.

– Họ là ai thế? - Gã hỏi.

Nhà tổ chức ngoác miệng cười.

– Một toán được việc. Họ luôn có mặt ở những điểm nóng để đưa lên mặt báo những chuyện giật gân.

– Nom họ chẳng có dáng người hoạt động công đoàn tí nào.

– Đúng thế, họ không phải là những công đoàn gia. Có việc với những vân đề liên quan đến quyền con người đang trở thành một thứ thời trang. Đồng tiền không mua được công lý mà. - Daniel nhận ra chất

mỉa mai trong giọng nói của viên tổ chức.

– Anh có nghĩ họ thực sự được việc cho chúng ta không?

Viên tổ chức nhún vai.

– Tôi không dám khẳng định. Vấn đề là ở chỗ Forster nghĩ rằng sự hiện diện của họ bên cạnh chúng ta có một tầm quan trọng nào đó. Xét cho cùng, họ đâu có tới đây với hai bàn tay trắng. Tất cả bọn họ đều mang tiền theo người. Chúng ta có phải nuôi nấng họ gì đâu. - Anh ta châm một điếu thuốc, mắt không rời một cô gái trẻ, ăn mặc đúng mốt diễu qua với một ôm giấy má trong tay. - Nhưng tôi không hề tỏ ra khó chịu. Những con mèo con đỏm dáng, sạch sẽ này làm việc khá tận tâm. Đấy cũng là một cách họ bày tỏ tình đoàn kết với giai cấp công nhân.

Daniel cười nhăn nhở, nhìn theo cô gái.

– Tôi hiểu anh muốn nói gì. Forster có trong văn phòng của anh ta không nhỉ?

– Anh ta phải có mặt ở đó. Cả bộ sậu đang sửa soạn ra cổng nhả máy để chụp ảnh đội làm hàng rào. Má Jones và Maurer đã tới đó từ trước rồi.

Daniel đi xuống đoạn hành lang dẫn tới văn phòng của Forster và bước vào. Chỉ có Forster và Murray đang ngồi ở đó. Forster ngẩng lên, không che đậy sự bực bội của mình.

– Xin lỗi, - Daniel nói, toan bước ra. - Tôi nghĩ anh chỉ có một mình.

Phil Murray lên tiếng trước.

– Vào đi. Chúng tôi đang nói chuyện về anh đấy.

Daniel khép cửa lại và đứng luôn ở đấy.

– Đêm qua và sáng hôm nay, cảnh sát đã tới đây tìm anh, - Forster nói. Daniel cười xoà.

– Họ phải tìm tôi trong khám số 5 mới phải. Họ đã tống giam tôi suốt đêm qua.

– Chỉ có mình anh thôi à?

Gã lắc đầu. "Ngoài tôi ra, trong khám còn chừng năm chục công nhân đình công nữa. Bọn Cô-dắc đã tóm lấy họ ở ngoài phố đêm hôm qua. Chúng bắt tôi khi tôi theo sau chúng vào một hiệu cắt tóc, nơi chúng đã thẳng tay lôi hai người Hungary ra khỏi ghế, mặt còn đầy xà phòng cạo râu.

– Hai người đi cùng anh quay về báo cáo rằng anh đã biến mất, không rõ đi đâu.

– Anh có thể tin như vậy, - Daniel giễu cợt nói. - Họ lủi nhanh như chuột khi vừa thoáng thấy bóng bọn Cô-dắc quất ngựa lên vỉa hè. Họ phải quay về xin cứu viện, họ bảo tôi thế.

– Họ nói anh đã bỏ họ đi một mình.

Daniel không đáp.

– Cảnh sát muốn thẩm vấn anh về cái chết của tay hạ sĩ nọ. Báo chí đang làm rùm beng chuyện này. -Anh ta ném mấy tờ báo lên bàn.

Daniel ngó vào các tiêu đề. The Times và Herald Tribune của New York, The Star của Washington và The Bulletin của Philadelphia. Đầu đề và nội dung của các bài báo chẳng khác gì nhau. Đập vào mắt người ta là hàng tít:"Một bảo vệ viên của nhà máy luyện thép bị những người đình công giết chết". Sau đó, họ đi vào câu chuyện, chi tiết hơn. Ba mươi công nhân bị đả thương phải vào viện được khéo léo nhét vào một chỗ gần cuối bài báo như một tin tức thông báo thêm. Câu chuyện không hề nhắc tới việc cảnh sát và cảnh vệ đã ra tay đàn áp trước.

– Chúng nặn cho câu truyện nghe như việc tên bảo vệ bị giết đã châm ngòi nổ cho trận ẩu đả, - Daniel nói.

– Công ty thép chỉ chờ xảy ra một cái gì đó tương tự như vậy để nhảy vào thôi, - Forster đế thêm.

– Tôi có cảm giác chúng chuẩn bị chu đáo hơn chúng ta về. mọi phương diện, - Daniel nhận xét. Forster hiểu gã muốn nói gì.

– Không hề có chuyện đó, - anh ta nhanh nhảu đáp,-Chúng ta đã nhận được sự giúp đỡ để có thể tung câu chuyện này ra dưới góc độ của mình.

– Chúng ta vẫn cứ chậm chân hơn. Khi những bài báo của ta đến được với độc giả thì họ đã thuộc lòng câu chuyện của chúng rồi.

Forster nổi cáu. Anh ta lôi đồng hồ ra nhìn:

– Muộn rồi. Chắc các thợ ảnh đã chuẩn bị xong xuôi. Chúng ta nên xuống đó ngay bây giờ. - Murray đứng lên, còn Forster thì quay sang Daniel. - Anh hãv tìm phóng viên và kể cho họ nghe về cái đêm anh bị tống giam. Tôi sẽ nói chuyện với anh khi quay về.

Daniel nhìn anh ta.

– Tôi sẽ không có mặt ở đây vào lúc đó đâu.

Forster ném cho gã một cái nhìn sắc lẻm.

– Anh tính đi đâu, hả?

– Bỏ trốn. - Daniel đáp. - Tôi không chịu nổi bởi cái ý nghĩ cảnh sát sẽ tóm cổ tôi. Tôi linh cảm thấy không thể chờ đợi một sự che chở nào của những người xung quanh.

– Nếu anh bỏ trốn, vô hình chung anh thú nhận tội trạng của mình.

– Tôi chả thú nhận gì cả. Đơn giản là tôi không thấy khoái khi nghĩ rằng mình sẽ bị treo lủng lẳng dưới giàn xử giảo, tả hữu là anh và Murray.

Forster im lặng một lát rồi nói:

– Thôi được, hãy tới thủ qũy mà rút nốt lương tuần này.

– Cám ơn, - gã quay người, chực bỏ đi.

Murray gọi gã dừng lại. Anh ta xòe ra một chiếc chìa khóa.

– Đây là chìa khóa phòng tôi ở khách sạn Penn State. Anh hãy mang theo toàn bộ tư trang và đến đó chờ tôi. Chiều nay tôi về Washington. Anh có thể đi cùng tôi.

– Cám ơn, - Deniel nói, cầm lấy chiếc chìa khoá trên tay Murray. - Tôi sẽ đợi anh.

Vào lúc bốn giờ chiều, chiếc Buick đen do Murray cầm lái với Daniel ngồi bên, lao ra khỏi thành phố và hòa vào làn xe cộ trên quốc lộ số 5. Nửa tiếng sau Murray mới lên tiếng, mắt nhìn đường.

– Anh đã giết gã bảo vệ phải không?

– Vâng, - Daniel, không mảy may do dự.

– Làm như vậy là thiếu khôn ngoan. Nếu cảnh sát buộc tội được anh thì chúng tôi cũng sẽ bị liên đới. Hậu quả tệ nhất của nó là cuộc bãi công sẽ thất bại.

– Cuộc bãi công đã thất bại rồi, - Daniel nói. - Vào phút Forster không kiểm soát nổi người của mình tôi đã biết điều đó. Anh ta rối trí, và sau đó không đưa ra một quyết định nào đúng đắn. Trong một thoáng tôi nổi lên ý nghĩ rằng cuộc bãi công này chẳng có nghĩa lý gì đối với anh ta cả. Anh ta cần một cái gì đó đằng sau nó cơ.

– Cái gì vậy?

– Tôi không biết. Tôi hiểu quá ít về những người đình công và những chính trị gia để có thể đưa ra một kết luận về họ. Nhưng tôi cam đoan rằng khi một sự việc diễn ra không như nó phải diễn ra, thì tôi nhận thấy ngay lập tức.

– Anh cho rằng có thể tránh được cuộc ẩu đả sao?

– Không đâu ạ, nhưng tôi nghĩ ném cứt vào mặt đối thủ không phải là thượng sách. Nếu tôi mà là Forster, tôi đã bước ra nói khéo với cảnh sát trưởng để không làm căng thẳng hóa sự việc. Hắn ta đâu có muốn ẩu đả, quan sát thái độ của hắn, tôi biết hắn sẵn sàng thoát lui nhưng chúng ta đã không cho hắn một cơ hội để làm việc đó.

– Anh có chắc cuộc bãi công đã thất bại rồi không?

– Thưa vâng, - Daniel nói với vẻ mặt hoàn toàn nghiêm túc,- Các nhà máy đã trù liệu mọi việc quá chu đáo. Theo những gì tôi khám phá được, họ có hơn tám nghìn bảo vệ viên trong toàn quốc để trấn áp công nhân đình công. Bọn cớm sục sạo khắp khu ở của người Hungary, sẵn sàng đánh gục và bắt bớ bất cử kẻ nào bị tình nghi làm loạn. Chừng nào cuộc bãi công còn tiếp tục, chừng ấy chúng còn vây ráp. Tôi không tin là Forster không ý thức được điều này. Có một cái gì đó khó ngửi đang là động cơ thúc đẩy anh ta tiếp tục lao vào cái trò thiêu thân này.

Murray liếc sang gã.

– Kế hoạch của anh thế nào?

– Tôi chưa biết. Có lẽ tôi sẽ lang thang, vui đâu chầu đấy.

– Anh có muốn làm việc cho UMW không?

– Làm gì?

– Hai năm đầu đi học. Tiếp thu những kiến thức cần thiết để tiếp cận một cách có học thuật và biện chứng những vấn đề đang nẩy sinh đối với tầng lớp lao động.

– Học ở trường nào?

– Trường Khoa học xã hội New York. Ra trường, anh được cấp bằng tốt nghiệp. Học phí do chúng tôi chịu.

– Điều kiện ràng buộc?

– Hoàn toàn không có một điều kiện ràng buộc nào, - Murray nói. - Khi ra trường anh sẽ làm việc cho chúng tôi. Nếu cảm thấy không hài lòng với công việc được giao phó, anh có thể từ chối.

Daniel cân nhắc một lát.

– Tôi chưa bao giờ được học hành đến nơi đến chốn cả. Anh có nghĩ rằng tôi kham nổi một việc như thế này không?

– Tôi tin ở khả năng của anh. Anh đã được một bài học trước khi bắt đầu.

– Bài học nào nhỉ? - Daniel.

– Đối với công việc của chúng ta, điều tối quan trọng là phải dốc hết sức mình để phụng sự tầng lớp lao động những người đã gửi gắm chúng ta quyền đại diện của mình. Chúng ta không được phép nuôi những mối tư thù đối với những kẻ có thể hay không thể xúc phạm đến chúng ta hoặc tự biến họ thành kẻ thù của chúng ta. Nhân dân mà chúng ta đại diện không chấp nhận những hành vi như vậy.

– Anh muốn nói tới điều tôi vừa làm?

Murray nói thẳng.

– Từ nay về sau anh không được làm như vậy nữa.

– Mặc dầu vậy, anh vẫn không ngần ngại tạo cho tôi một cơ hội tiến thân. Tại sao?

Murray liếc nhanh sang gã.

– Tôi linh cảm, tôi nhận thấy thì đúng hơn, rằng anh có một cảm quan rất nhạy bén. Anh cũng đã vào sinh ra tử nhiều rồi. Không hiểu sao tôi lại có cảm giác rằng, một ngày nào đấy, anh sẽ trở thành một nhân vật quan trọng trong phong trào công nhân. Trên một vài bình diện, anh làm tôi nhớ tới John L. khi tôi gặp ông ta lần đầu tiên. Đầy can đảm và nhạy bén.

– Ông ta là một người vĩ đại, - Daniel cung kính nói. - Tôi không nghĩ tôi có thể sánh kịp ông ta.

– Ai biết được? - Murray nói. - Nhưng lúc đó anh không được quyền giống với ông ta. Nếu anh giữ được bản sắc của mình, anh sẽ vượt xa hết cả chúng tôi.

– Tôi chưa đầy hai mươi.

– Tôi biết điều đó. Anh sẽ ra trường năm hai mươi hai tuổi. Đó mới là lúc khởi đầu một sự nghiệp.

– Thật ư?

– Tôi không nói đùa.

– Tôi sẽ nghe lời anh, - Daniel chìa tay ra, nói - Tôi tin tôi sẽ không làm anh thất vọng.

Murray nắm lây.

– Tôi mong như vậy.

– Cám ơn anh.

– Đừng cảm ơn tôi. Anh hãy cố gắng. - Anh ta nhả tay Daniel ra, - khỉ thật! Trời bắt đầu mưa.

Chuyện đó đã qua lâu lắm rồi. Từ mười bảy năm trước. Còn giờ Daniel đang nằm ngâm mình trong bồn nước nóng tại một khách sạn ở California, hút xì gà, tợp whiskey, chờ Tess đi chợ về với hai tảng thịt bò làm bít tết. Ở miền Đông, một loạt những cuộc đình công đang diễn ra ở các nhà máy luyện thép. Lewis đã gây sự với hãng Big Steel. Duy chỉ có một điều làm Daniel băn khoăn, đó là hình như Murray đang dấn thân vào một thảm họa mà Forster đã phải hứng lấy mười bảy năm trước đó.