⚝ 10 ⚝
– Chúng ta đến đây đã gần ba tháng rồi, - cô nói, thu nốt chiếc đĩa cuối cùng sau bữa tối. - Em nghĩ đã đến lúc chúng ta nên tìm thuê một căn hộ.
Daniel thả tờ báo buổi chiều xuống.
– Để làm gì? Ớ đây anh hoàn toàn hạnh phúc.
– Số tiền ta trả cho khách sạn này đủ để có một chỗ ở đẹp.
Gã lượm tờ báo lên đọc tiếp mà không đáp.
Cô ngồi xuống trước mặt gã và bật máy thu thanh. Chương trình Mc Gee và Molly vừa mới bắt đầu. Cô nghe vài phút rồi nôn nóng tắt đi. Chẳng có gì đáng cho cô quan tâm cả, cô lại hướng vào gã.
– Daniel.
Gã hạ tờ báo xuống chút xíu để nhìn cô.
– Anh có định kiếm một việc gì đó làm không?
– Anh đã có việc làm, - gã đáp.
– Em muốn nói một việc mà anh phải đi làm ấy. - Cô biết hàng tuần gã vẫn nhận được tiền séc từ miền Đông.
– Anh đang làm việc đấy chứ, - gã nói. - Tuần này anh có ba cuộc gặp với những công đoàn khác nhau.
– Đấy đâu phải là một công việc.
Gã gập tờ báo lại, để lên bàn, không nói gì.
– Mọi người đàn ông đều đi làm vào buổi sáng và về nhà vào buổi tối. Còn anh thì không. Thay vì thế, sáng sáng em ra khỏi nhà, và trở về lúc đêm khuya. Ngày nào cũng vậy. Anh ngồi trên chiếc ghế kia đọc báo buổi sáng khi em ra đi, và khi em trở về thì anh vẫn ngồi nguyên trên chiếc ghế ấy, chỉ khác là đọc báo buổi chiều. Như thế thật bất bình thường.
Gã với chai whiskey, rót ra một li, đổ ộc vào họng rồi rót tiếp một ly nữa.
– Lại thêm chuyện này nữa. Anh xài mỗi ngày một chai whiskey.
– Lạ lắm hay sao? - Gã hỏi. - Em đã thấy anh say bao giờ chưa?
– Say hay không không phải là vấn đề. Anh uống nhiều như vậy chả bổ béo gì cả.
– Anh cảm thấy cực kỳ khoan khoái.
– Sẽ có ngày nó quật ngã anh. Em đã chứng kiến điều đó xảy ra với những kẻ rượu chè be bét.
Gã đi nốt ly thứ hai và nhìn cô trân trân, mãi sau mới nói:
– Thôi nhé, chúng ta chấm dứt chuyện này ở đây. Nói anh nghe, em đang day dứt vì chuyện gì?
Cô òa lên khóc. Một vài lần cô toan nói cái gì đó, nhưng những cơn nấc dữ dội chặn cô lại. Cho đến khi nước mắt cô rơi lã chã xuống má, gã mới vươn người, nhấc bổng cô đặt lên đùi mình.
Gã quay mặt cô áp vào vai mình và âu yếm vuốt ve mái tóc cô.
– Bình tĩnh lại đi, cưng, - gã dỗ dành. - Không có chuyện gì tệ hại đến mức em phải khóc như thế này đâu.
– Anh bảo không ư? - Cô nhìn gã bằng đôi mắt đẫm lệ. - Sự việc đủ tồi tệ đây. Em có thai.
Giọng gã nhỏ nhẹ, không chút ngạc nhiên.
– Được bao lâu rồi, em?
– Bác sĩ nói đã được mười, mười hai tuần rồi. Đến lần khám tới ông ấy mới có thể nói chính xác.
Gã im lặng một lát, tay vẫn mân mê mớ tóc của cô.
– Nếu ông ta nói đúng thì đã quá muộn để phá thai? - Đấy là một lời tuyên bố chứ không phải là một câu hỏi.
– Đầu tiên em hỏi ông ta về chuyện đó. Ông ta bảo không dám mạo hiểm. Ông ta còn bảo em rằng có vài bác sĩ ở Tijuana có thể giúp em, nhưng khuyên em không nên phá nữa.
Gã nhìn cô.
– Em không nhận thấy một dấu hiệu gì từ trước đó hay sao?
Cô đón cái nhìn của gã.
– Kinh nguyệt của em rất thất thường. Có lúc hai tháng mới đến kỳ, đặc biệt là khi em làm tình quá nhiều.
– Đúng đấy, chúng ta làm việc đó nhiều hơn bình thường, - gã thừa nhận.
Cô đứng lên đi vào bếp và quay ra với một cái li. Cô chìa ra trước mặt gã.
– Cho em một ly.
Gã ngẩng nhìn cô.
– Anh nghe nói trong thời kỳ thai nghén, người mẹ không nên uống rượu. Hại cho đứa trẻ lắm.
Gã rót cho cô vài giọt và đổ đầy ly của mình, nâng lên, cụng với cô.
– Lần này chúng ta uống vì Daniel Boone Huggin Con.
Cô chạm ly vào môi trước khi nhận thức được tầm quan trọng của điều gã nói. Ly rượu dừng lại bất thần:
– Anh muốn nói đến chuyện đó ư?
Gã gật.
– Em khờ quá. Nhưng em không đổ lỗi cho anh đâu. Lỗi tại em, - cô nói.
– Chẳng ai trong chúng ta có lỗi cả. Anh đã nghĩ đến chuyện này từ trước khi em nói cho anh biết có thai cơ.
– Anh nói thực lòng đấy chứ? - Cô hoài nghi hỏi.
– Thật lòng. Em là một phụ nữ tốt. Em thuộc hạng người mà anh chờ đợi. Chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng hạnh phúc.
Cô quỳ xuống và gục đầu vào lòng gã. Nước mắt cô lại trào ra.
– Vậy mà em cứ sợ, Daniel ạ. Em yêu anh khủng khiếp.
Gã nâng mặt cô lên và nhìn chăm chú.
– Không có điều gì đáng làm em sợ hãi cả. Anh cũng rất yêu em, - gã nói và hôn cô.
Sáng hôm sau họ đi làm giá thú trước sự chứng giám của một thẩm phán trị an ở Santa Monica.
Đó là một căn nhà nhỏ nằm trên một con phố ngoại vi San Vicente, phía bắc đại lộ Santa Monica thuộc Hollywood. Hai phòng ngủ nối với nhau qua buồng tắm, một phòng khách và một phòng ăn rộng rãi. Một con đường rải sỏi dẫn tới gara, chạy men hồi nhà, phân ranh với tòa biệt thự bên cạnh. Sân trước và sân sau có kích thước bằng nhau, ba mươi bộ theo chiều dài căn nhà và hai mươi bộ chiều rộng.
Người môi giới bất động sản tế nhị để họ lại trong phòng khách.
– Em thấy thế nào? - Gã hỏi.
– Em thích căn nhà này, - cô đáp. - Đặc biệt là hai phòng ngủ ở hai bên buồng tắm. Chúng ta có thể thu xếp cho đứa trẻ một chỗ thật vừa ý. Em có thể bọc lại xalông, và chỉ cần sơn qua tường nhà một chút, trông sẽ khác hẳn. Cái em băn khoăn là giá cả. Một nghìn bốn trăm đô la là một khoản tiền không nhỏ.
– Nhưng chúng ta mua trọn bộ. Tiện nghi, bếp lò, máy lạnh.
– Chúng ta có thể thuê một chỗ như thế này với giá hai mươi nhăm đô la một tháng.
– Nhưng khi đó em sẽ mất ba trăm đô la một năm và cuối cùng thì em chẳng có gì của riêng mình. Bằng cách này chúng ta có một tài sản cố định. Nó giống như chính sách bảo hiểm vậy.
– Ngân hàng có thể cho chúng ta vay bao nhiêu?
– Chẳng có ngân hàng nào muốn cho anh vay tiền cả. Họ không ưa dân công đoàn bọn anh.
Cô nhìn gã.
– Em còn số tiền bán nhà ở miền Đông. Gần sáu trăm. Chúng ta có thể thêm vào đấy để lấy cái nhà này.
Gã nhoẻn cười.
– Anh không cần tiền của em. Anh tự xoay xỏa được, có nghĩa là nếu em thích căn nhà này.
– Em rất thích, - cô nói.
– Vậy là ô-kê! Để anh thỏa thuận giá cả với ông ta, - gã nói, gọi người đại lý vào.
Họ ngã giá một nghìn hai trăm bảy mươi đô la và chuyển đến nhà mới vào cuối tháng đó. Mất hơn một tháng tân trang, họ mới có được một tổ ấm như ý. Daniel sơn lại nhà, đánh lại đồ gỗ, Tess may màn gió bằng chiếc máy khâu cũ của chủ nhà bỏ quên trên gác mái.
Bữa ấy, cũng như thường lệ, khi cô đi làm về thì gã đang ngồi đọc báo buổi chiều. Gã đặt tờ báo xuống và nhìn cô. Cô mang thai tháng thứ năm, bụng chửa vượt mặt. Nom cô bơ phờ.
– Hôm nay nhiều việc quá. Lão chủ không để em về. Em mua thức ăn bữa tối rồi đây.
– Em đừng lo toan nhiều mà vất vả. Em cứ tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi. Anh làm bữa tối cho.
– Khỏi cần. Em làm được mà.
Nhưng gã nhận thấy cô rất khoái đề nghị của gã.
– Em cứ làm những gì anh bảo, - gã nói.
Trong bữa tối, khi đang dùng nĩa xé con gà hầm, gã thận trọng gợi ý:
– Anh cho là đã đến lúc em xin nghỉ việc. Nếu em phải đứng cả ngày thì hại cho Daniel Con lắm.
– Họ trả lương khá sộp. Mười hai, mười bốn đô la một tuần, có thể trang trải được nhiều thứ.
– Anh đổ vào whiskey và xì gà còn nhiều hơn thế.
Cô im lặng.
– Vả lại, anh đang định quay trở lại làm việc. Khi đó, lương của anh sẽ cao hơn bây giờ rất nhiều.
Cô tròn mắt nhìn gã.
– Anh sẽ làm gì?
– Vẫn cái công việc muôn thuở ấy. Tổ chức.
– Anh tìm đâu ra một công việc như vậy ở đây?
– Công việc của anh không phải ở đây, - gã nói, - mà ở miền Đông. Phill Murray đã đích thân gọi điện cho anh. Ông ấy muốn anh làm chủ tịch Ủy ban Tổ chức Công nhân luyện kim Chicago. Họ sẽ trả cho anh năm mươi đô la một tuần cộng với phụ phí.
– Nghĩa là chúng ta sẽ phải chuyển tới đó khi chưa ấm chỗ ở đây có phải không? - Cô rầu rĩ hỏi.
– Không. Đây chỉ là một ủy ban lâm thời. Công việc chỉ kéo dài độ vài tháng. Sau đó anh sẽ lại quay về đây.
– Vậy là em phải ở nhà một mình. Thế nếu đến ngày em nằm ổ mà anh vẫn chưa về thì sao?
Gã cười.
– Anh sẽ có mặt ở nhà trước đó nhiều chứ.
– Hay là anh tìm một việc gì đó ở quanh đây mà làm?
– Em biết tình trạng lương bổng ở xứ này rồi. Không một việc làm nào được trả lương tới quá nửa số tiền nó xứng đáng được trả. Và khi có một mặt con, càng kiếm được nhiều càng đỡ vất vả cho chúng ta. Anh có đập phá thì cũng chỉ hết số phụ phí, còn số lương, anh sẽ gửi hết vào nhà băng.
Cô nhìn vào mắt gã.
– Anh đã nhất quyết rồi?
– Đúng, - gã mộc mạc đáp.
Cô thở dài.
– Thôi được. Chỉ có điều em phải xa anh.
Gã nhoẻn cười, vươn người qua bàn sờ lên má cô.
– Anh cũng phải xa em. Nhưng rất chóng thôi. Anh sẽ quay về trước lúc em kịp nhận ra.
Cô vươn người, ép bàn tay gã vào má mình. Cô muốn tin lời gã lắm, song trong thâm tâm cô biết gã sẽ phải xa nhà lâu hơn gã tính.
– Công việc của anh có nguy hiểm lắm không?
Gã nhún vai.
– Bình thường, an toàn như mọi thứ công việc khác.
– Em lo cho anh lắm.
Gã vỗ nhẹ vào hông, nơi khẩu súng đang nằm gọn gàng dưới lần áo vét.
– Em đừng lo cho anh. Cái điều xui xẻo đã từng xảy đến với anh bữa trước sẽ không bao giờ gặp lại nữa. Anh đã có một cậu bạn ở đây.
Cô lại nhìn sâu vào mắt gã.
– Tốt lắm. Nhưng đừng quên rằng anh còn có một người vợ đang đợi anh ở nhà.