← Quay lại trang sách

⚝ 11 ⚝

Hai ngày sau gã đứng ở sân ga đón tàu sang miền Đông. Gã quay bảo Tees.

– Em nhớ giữ mình cẩn thận. Làm những gì bác sĩ khuyên và phải ăn kiêng đấy. Anh sẽ về sáu tuần nữa.

Cô choàng tay ôm lấy cổ gã.

– Đừng có mạo hiểm nghe anh. Em không muốn một chuyện tương tự như hôm chúng ta gặp nhau lại đến với anh lần nữa.

– Sẽ không có chuyện đó đâu mà, - gã hôn cô.

– Em yêu anh.

– Anh cũng yêu em, - gã nói và bước lên tàu.

Gã đứng trên bậc thang vẫy cô cho đến khi tàu chuyển bánh. Cô gửi cho gã một cái hôn gió khi con tàu rẽ khỏi ga và biến mất.

Gã xách va ly vào toa vừa khi một nhân viên bước đến:

– Để tôi giúp ngài một tay, - ông ta nói, hàm răng sáng loáng trong một nụ cười hết cỡ, đoạn đỡ lấy chiếc va li trong tay Daniel. - Ngài cảm phiền cho tôi coi vé.

Daniel chìa chiếc vé ra. Ông ta nhìn qua và gật đầu.

– Mời ngài theo tôi.

Daniel theo ông ta vào bên trong. Toa tàu lắc nhẹ khi con tàu tăng tốc độ. Người nhân viên xem lại vé một lần nữa và chỉ cho gã một chỗ ngồi ở gần giữa toa rồi cẩn thận gác chiếc va ly của gã lên giá.

– Ngài có thể sử dụng cả hai chỗ, - ông ta nói. - Tàu hôm nay khá vắng. Tôi sẽ lưu ý để không xếp ai cạnh ngài nữa. Ngài có thể nằm nghỉ thoải mái qua đêm.

– Cám ơn, - Daniel dúi vào tay ông đồng tiền nửa đô la.

– Đa tạ ngài, - ông ta thành kính nói. - Cần gì ngài cứ gọi tôi nhé. Tên tôi là George.

Daniel nhìn ông ta.

– Quán bar còn mở không?

– Có đấy ạ. Chỗ hút thuốc cách đây ba toa, ngay đằng sau toa nằm ấy. Chúc ngài một chuyến đi may mắn. -Ông ta chào và bước sang toa bên.

Khi đi qua toa nằm thứ hai, gã chợt rùng mình. Một nhân viên vào đó vừa rời khỏi một cupê. Vô tình gã liếc vào. Cô nàng đang đứng đấy, tay để lên cúc ngực của chiếc áo bờ lu. Nàng nhìn ra cửa và đụng luôn phải ánh mắt gã. Nở một nụ cười nửa miệng, nàng kéo rập cánh cửa lại trước mũi gã. Daniel cũng mỉm cười mơ hồ, đi tiếp vào toa dành cho những người hút thuốc.

Quán bar đã chật người. Chỉ còn lại một chiếc bàn trống và hai chiếc ghế ở góc trong. Gã ngồi xuống. Bồi bàn bước lại.

– Ngài dùng gì ạ?

– Một chai whiskey ngô giá bao nhiêu?

– Chai một panh (*) giá một đô la năm mươi xen, chai một phần năm ga lông giá hai đô sáu mươi xen.

– Cho tôi một chai hai đô sáu mươi.

– Kèm đá và gừng chứ ạ?

– Chỉ nước lọc thôi, cám ơn.

Gã cạn ly thứ hai thì nàng bước vào. Nàng đưa mắt nhìn quanh tìm một chỗ trống. Hết nhẵn. Nàng do dự một lát, hình như muốn quay ra. Vừa lúc đó, nhìn thấy một chiếc ghế bỏ không bên bàn gã, nàng bước lại.

– Tôi ngồi đây có phiền anh không? - Nàng hỏi bằng một giọng nhỏ nhẹ, có giáo dục.

Gã đứng lên.

– Đó là một vinh dự cho tôi, thưa cô.

Nàng ngồi xuống khi bồi bàn đi tới.

– Cô uống gì?

– Whiskey ngô và nước lọc, - gã nhanh nhẩu đáp. - Anh cho tôi một cái ly nữa nhé.

Nàng lắc đầu.

– Martini thật khô, - nàng bảo bồi bàn, rồi quay sang gã. - Không còn gì chán bằng phải ngồi uống một mình trong một quán bar xe lửa.

Daniel mỉm cười.

Nàng chìa tay ra.

– Tôi là Christina Gilder.

Gã nắm lấy.

– Daniel B. Huggins.

Bồi bàn mang rượu tới. Nàng rót ra và nâng ly.

– Chúc một chuyến đi tốt lành.

– Chúc một chuyến đi tốt lành, cô Gilder, - gã đáp lễ.

– Bạn bè gọi tôi là Chris, - nàng chữa lại.

– Vậy cô cứ gọi tôi là Daniel.

– Em tới Chicago thăm vài người bạn ở Coast.

– Anh sẽ chuyển tàu ở Chicago để đến Pittsburgh, nhưng anh sẽ quay lại Chicago sau vài ba tuần.

– Anh làm nghề gì, Daniel?

– Anh là người tổ chức công đoàn. Ngay lúc này anh đang thực hiện một công việc đặc biệt cho Ủy ban Tổ chức Công nhân luyện kim, CIO, - gã đáp.

– SWOC hả?

– Em có biết chúng tôi? - Gã ngạc nhiên hỏi. Thông thường những cô gái sang trọng như nàng mù tịt về chuyện đoàn thể này nọ.

Nàng cười khúc khích.

– Cậu Tom nhà em mà biết em đang ngồi đây chuyện vãn với anh thì tức phải biết. Hễ động tới cái tên SWOC là ông bùng nổ.

–  Gilder. Chả ai lạ gì cái họ đó. Chủ hãng Republic Steel. Đứng mũi cuộc vận động chống công đoàn của Little Steel. "Ông Gilder ấy hả?"

Nàng cười rất tươi. "Ông Gilder ấy đấy. Anh muốn em bỏ đi ngay bây giờ không?"

Gã cười lúc cúc. "Không hề".

– Thậm chí nếu em tiết lộ với anh rằng em làm việc trong phân ban quan hệ xã hội của hãng ông, và em là một trong số những người tung tin phản công đoàn?

Gã lắc đầu.

– Chẳng sao hết. Ngay lúc này không ai trong hai chúng ta đang làm việc cả.

– Người của anh sẽ phải thất bại thôi. Anh biết chứ?

– Anh không làm việc vào lúc này, - gã đáp.

– Vậy anh muốn nói chuyện gì bây giờ? - Cô hỏi.

– Nói về em.

– Về cái gì của em mới được chứ?

– Từ phút em ngồi xuống kia, người anh như bốc lửa. Anh muốn ngủ với em.

Nàng hít một hơi. Mặt nàng bỗng dưng đỏ ửng, mồ hôi ứa ra. Nàng nhìn gã không chớp.

– Em đang khỏe mạnh đấy chứ? - Gã hỏi.

– Em khỏe mạnh, đang ở tuần an toàn, - nàng đáp thỏ thẻ. - Anh cho em một ly nữa.

Gã vẫy bồi bàn. Khi thức uống đã được mang tới và bồi bàn bỏ đi, gã nói, "chúng ta ăn tối trước đã, sau đó về cupê của em."

– Sao không về cupê của anh?

Gã cười xòa.

– Anh làm gì có cupê nào. Các công đoàn gia chỉ được đi vé ngồi thôi.

Tàu chạy từ Los Angeles về Chicago mất gần bốn mươi tiếng, và họ chỉ ra khỏi cupê của nàng những lúc phải đi ăn. Đến Chicago nàng ôm cứng lấy gã khi gã sửa soạn chuyển sang tàu Pittsburgh, và chỉ chịu rời tay khi gã đã thề bồi rằng xong việc, quay lại Chicago gã sẽ gọi điện ngay cho nàng. Gã không sao hiểu nổi bằng cách nào nàng nắm được thời biểu của gã. Hai tuần sau, gã vừa lò dò bước ra khỏi tàu ở Chicago thì đã bị nàng vồ lấy, kéo gã trở về Coast với nàng.

Một ngày, trong chiếc xe hơi chạy về Chicago từ Gary, Indiana, nơi gã vừa hoàn thành một chuyến kinh lý, nàng nắm lấy tay gã.

– Em yêu anh, - nàng nói. - Em muốn cưới anh.

Gã liếc sang nàng. "Em điên rồi".

– Em biết.

– Anh từng nói với em rằng anh đã có vợ, rằng Tess, vợ anh, sẽ ở cữ sau không đầy một tháng.

– Em có thể chờ đến lúc anh ly dị.

– Em biết đồng lương của anh. Anh không thể chu cấp nổi cho Tess và đứa nhỏ nếu anh bỏ cô ta và lấy một người vợ khác.

– Em có tiền.

– Khỏi. Cám ơn.

– Anh không cần ở lại với công đoàn. - Cô nói. - Anh và cậu Tom em, nếu hợp sức sẽ làm nên nghiệp lớn. Em quả quyết rằng trong vòng một phút anh đã có một cương vị ngon lành. Với mức thu nhập gấp bội hiện nay.

Gã liếc sang nàng.

– Anh và đồng sự đang làm nên một nghiệp lớn. Tại sao báo chí lại bóp méo nó đi?

– Em yêu anh, - nàng nói nhấm nhẳn. - Chưa một thằng đàn ông nào thỏa mãn được em như anh.

– Em nhầm lẫn giữa tình yêu và tình dục. Việc chúng ta dốc hết sinh lực cho nhau trong một lần truy hoan đâu có nghĩa là chúng ta yêu nhau.

– Nhưng em yêu anh mà, - nàng vẫn khăng khăng như một đứa trẻ.

– Tốt lắm, - gã nói. - Anh muốn em yêu anh nhưng đừng có say mê anh.

– Anh có yêu em không?

– Có. Nhưng anh không say mê em.

– Em không thấy sự khác nhau. Anh có say mê vợ anh không?

– Không. Nhưng anh rất yêu cô ấy.

– Em chịu không hiểu.

– Cứ sống, rồi em sẽ hiểu.

Nàng im lặng một lát. "Sao anh vẫn sống với cô ấy một khi anh không say mê cô ấy?"

– Anh và cô ấy cùng một đắng cấp, cùng một lý tưởng. Nó dễ. Anh không bao giờ thích ứng nổi với đẳng cấp của em, cũng như em không thể sống nổi trong đẳng cấp của anh. Và vì chúng ta không thể quấn lấy nhau ở trên giường suốt cả cuộc đời, anh và em không thể không mâu thuẫn được.

– Anh nhầm rồi. Anh có thể thích ứng với mọi hoàn cảnh. Cậu Tom có khác gì anh đâu. Ông cũng đi lên từ hai hàn tay trắng. Và ông đã thích ứng được đấy thôi.

– Tư tưởng hệ của anh và ông ta hoàn toàn khác nhau. Anh là kẻ phải chứng kiến cái chết thảm khốc của cả gia đình bởi những kẻ như cậu Tom em. Anh là kẻ phải chứng kiến cảnh cơ cực lầm than của nhân dân cần lao bởi cái gọi là chính sách công ty. Anh không thể là một bộ phận cấu thành của nó được.

– Biết đâu nếu anh là một bộ phận cấu thành của nó, anh có thể làm thay đổi được nó.

Gã cười. "Em ngây thơ quá, và em biết điều đó. Đâu phải một mình cậu Tom em hay một kẻ nào đó dựng nên chính sách. Chính sách hình thành bởi sự hội tụ của nhiều điều kiện. Nhà băng, Phố Wall, cái kêu bằng lợi tức cổ đông. Nếu anh có hơi hướng phản kháng, sẽ bị chúng gây áp lực đến khi nào từ bỏ mới thôi, hoặc sẽ bị thế chân bằng một kẻ khác. Nếu cậu Tom em có mưu tìm một biện pháp nhằm thay đổi chính sách, ông ấy sẽ bị lột ghế trong không đầy một tuần. Ông ta không còn con đường nào khác ngoài tuân thủ tuyệt đối - có nghĩa là, nếu ông ta muốn thay đổi một cái gì đó - ông ta cũng bất lực như một con người đơn thương độc mã trên một hành tinh lạ mà thôi.

– Em vẫn muốn cưới anh, - nàng khẳng định.

Gã nhả một tay ra khỏi vô lăng và đặt tay lên tay nàng. "Cuộc sống của chúng ta thế này chẳng đẹp đẽ quá hay sao", gã nói nhỏ nhẹ. "Cứ để nó tiếp diễn như vậy thôi em à."

Giọng nàng bỗng căng lên như giây đàn.

– Em muốn lắm rồi. Chịu không nổi nữa. Em vừa trông thấy một tấm biển chỉ khách sạn. Chúng ta hãy dừng ở đó đêm nay.    -

– Nhưng anh phải có mặt ở Chicago vào buổi sáng.

– Thây kệ. Em muốn có cái của anh ở trong em, - nàng nói cộc cằn, và thêm - ngay lúc này, ngay bây giờ.

Gã nhìn nàng, và sau một thoáng cân nhắc, gã gật. Họ đánh xe ra khỏi đường cao tốc, và mãi đến chiều tối hôm sau, gã mới tới được Chicago.