← Quay lại trang sách

⚝ 12 ⚝

Daniel xách va ly bước vào văn phòng của Philip Murray, chủ tịch Liên đoàn thợ mỏ, CIO. Có dăm người đang ngồi cùng Murray, nhưng anh ta nhanh chóng bỏ qua họ và quay ra tiếp Daniel.

– Anh phát hiện thấy gì? - Murray đi thẳng vào vấn đề.

Gã đặt va ly xuống và cũng nói không úp mở.

– Anh sẽ không ưa những gì tôi sắp nói đâu, - gã cân nhắc một thoáng. - Anh có chai whiskey nào ở đây không?

Lẳng lặng, Murray rút từ ngăn kéo ra một chai whiskey ngô, đặt lên bàn cùng với một cái ly. Anh ta đợi Daniel uống xong ly thứ nhất, rồi tiếp cho gã, đoạn nói, trầm trầm. "Kể tôi nghe".

– Tôi đã đi suốt sáu tuần ròng, đến hơn bốn mươi thành phố thuộc tám tiểu bang khác nhau, và tôi không hề khoái những gì đã tận mắt chứng kiến. Chúng ta đang bị lùa vào bẫy. Chúng đang đợi chúng ta vào. Gilder của Republic Steel đã chuẩn bị một đội quân tổ bố, sẵn sàng nã vào gáy chúng ta bất cứ lúc nào. Ở những nơi không có quân đội, gã đã nắm được bọn cảnh sát địa phương. Và giờ thì gã đang ra sức khiêu khích công nhân và công đoàn viên, chờ cho lời kêu gọi bãi công tung ra để dạy cho công đoàn một bài học.

– Căng quá phải không? - Murray hỏi.

Daniel gật đầu, đi tiếp một ly nữa.

– Hết chỗ nói.

– Làm sao mà anh nắm bắt được những kế hoạch của hắn?

– Qua một thành viên trong gia đình hắn.

– Một cô gái?

Daniel gật đầu. "Cô ta làm trong văn phòng của hắn."

– Cô ta biết anh là ai không?

– Biết.

– Vậy tại sao cô ta lại tiết lộ với anh?

Daniel không đáp. Gã nốc một chén nữa.

Murray nhìn gã không chớp. "Cô ả có thể tung tin thất thiệt lắm chứ."

– Tôi không nghĩ thế, - Daniel đáp. - Cô ta muốn cưới tôi.

– Cô ta có biết anh đã có gia đình không?

– Cô ta chẳng bận tâm tới chuyện đó. Cô ta nghĩ ly dị chẳng khó khăn gì.

– Còn ý kiến của anh?

Daniel lắc đầu. "Tôi đã có vợ. Sau vài tuần nữa tôi sẽ làm bố. Tôi đã nói với cô ta điều đó. Cô ta bảo có thể đợi đến khi nào tôi sẵn sàng."

Murray không nói gì.

Daniel tiếp tục. "Anh nói rằng tôi có thể trở về trước khi đứa trẻ chào đời. Tôi định lên đường vào ngày mai."

– Tôi không biết có thể thả cho anh đi vào lúc này được không?

– Anh hứa với tôi rồi.

Murray gật. "Quả có thế."

– Vậy thì tôi đi.

Murray lại nín thinh, mặt chảy xệ. Anh ta gõ lóc cóc chiếc bút chì xuống bàn.

– Tôi bị gây sức ép phải kêu gọi đình công.

– Chớ có làm điều đó, anh Murray ạ. Anh còn nhớ cách đây hai mươi năm, anh nói gì với tôi về Bill Forster không? Đừng bao giờ dấy lên một cuộc đình công chừng nào anh chưa nắm chắc phần thắng trong tay. Anh đang đứng trước một tình huống y hệt Forster gần hai mươi năm trước. Hoàn toàn không có cơ thắng.

– Anh thực sự tin như vậy chứ?

Daniel lặng lẽ gật đầu.

– Mẹ kiếp! - Murray quặp chặt chiếc bút chì giữa hai ngón tay. - Thằng chó nào cũng bám lấy đít tôi. Lewis chơi Big Steel mới một năm trước, thế mà bây giờ đã đòi tôi cho Little Steel đo ván. Lực lượng công đoàn đang trên đà xuống dốc. Người ta muốn hành động để lấy lại thanh thế.

– Nếu họ muốn hành động, họ sẽ được hành động thôi, - Daniel nói. - Nhưng cái đó không giúp họ chiến thắng trong cuộc đình công này. Tất cả những gì họ thu được là một kỳ nghỉ dài hơi trong các phòng giam hay nằm với cái đầu quấn băng ở trong các bệnh viện.

– Reuther đã chơi được General Motor. Đó là một đòn nặng cân. Bởi thế người ta nói chúng ta cũng có thể làm được.

– Ford vẫn đứng vững như bàn thạch, - Daniel nói. -Reuther không dủ mạnh để đụng với Ford đâu vả lại ông ta phải chơi trên sân khách; Gilder cũng được tổ chức qui củ chẳng kém gì Ford.

Murray nhìn Daniel thăm dò.

– Tôi phải làm gì bây giờ?

– Lewis nói sao?

– Ông ta chẳng nói sao cả, chỉ nằm ườn như một chú mèo lười chờ tôi cử động trước. Nếu chúng ta thắng, ông ta sẽ nhảy ngay vào, dây máu ăn phần.

– Còn nếu thua?

Murray so vai. "Ông ta luôn có thể nói chúng ta khởi sự mà không thèm hỏi ông ta lấy một câu."

– Sao anh không hỏi thẳng ông ta đi?

– Tôi đã thử làm việc đó. Nhưng anh còn lạ gì ông ta nữa..Chỉ ừ hữ cho qua chuyện mà chẳng bao giờ chịu bộc lộ thái độ đối với một việc mà ông ta không muốn bàn tới.

Chai whiskey đã vơi quá nửa nhưng Daniel vẫn chưa buông nó ra. "Cứ án binh bất động thế đã," gã nói.

– Nhưng tôi không thể nằm chờ mãi được.

– Hai tuần thôi.

– Thôi được. Nhưng đừng có la cà lâu quá. Đã bắt đầu một chiến dịch tuyên truyền rùm beng đòi tôi từ chức rồi đấy.

– Lewis phải biết điều đó, - Daniel nói.

– Dĩ nhiên ông ta biết rồi, - Murray cáu kỉnh đáp. -Nhưng anh biết thủ thuật của ông ta. Chìa tay ra mời. Chừng nào còn thu nạp được thành viên. Bởi thế mà ông ta kết nạp họ trong khi Green không để họ gia nhập AFL.

– Họ đang làm với nghiệp đoàn Dệt phải không?

Murray gật đầu. "Hillman đang gây dựng lực lượng nhờ sự hậu thuẫn từ New York. Họ đang tạo nên một bức tường thép ở miền Nam, tuy nhiên phải một năm nữa may ra mới có kết quả."

Daniel đứng lên.

– Hai tuần nữa tôi quay lại nhé. Cám ơn anh đã đãi tôi thức uống.

Murray cũng đứng lên:

– Anh có thực sự nghĩ rằng chúng ta không thể thắng được trong cuộc đình công này không?

– Đó là điều chắc chắn.

Murray đưa tay ra.

– Tôi hy vọng ở nhà anh mọi chuyện sẽ ổn cả. Chúc mẹ tròn con vuông nhé.

– Cám ơn, - Daniel nói, nắm lấy tay Murray, - tôi sẽ gọi điện ngay cho anh khi cháu ra đời.

Tuyết rơi trắng trời khi Daniel tay xách va li bước ra khỏi trụ sở công đoàn. Gã đứng ra lề đường chờ vẫy tắc xi. Một chiếc Chrisler màu đen đang đỗ cạnh đấy. Cửa xe bật mở, và một giọng phụ nữ lảnh lót vang ra. "Daniel!"

Gã căng mắt nhìn một lúc. Đoạn bước lại. Đứng trong cơn mưa tuyết, gã nhìn nàng hầm hầm.

– Em làm khỉ gì ở đây, hả?

– Vào xe đi, - nàng nói. - Ai lại đứng như thế.

Gã lẳng chiếc va li vào và trườn theo. Cửa xe đóng lại, chiếc xe lao đi. Gã quay sang nàng:

– Em phải có mặt ở Chicago cơ mà.

– Em ngán cái xứ ấy lắm rồi, - nàng nhoài ôm hôn gã. - Bộ anh ngạc nhiên lắm sao?

– Em tới đây bằng cách nào? Em không có trên tàu mà.

– Em tới bằng máy bay. Một cầu hàng không đã được thiết lập giữa Chicago vả miền Đông.

– Cho anh xuống Chelsea, - gã nói. - Anh phải ngủ một lát.

– Em có một dãy buồng ở khách sạn Mayfair, - nàng nói. - Anh sẽ ở lại với em.

– Anh đã bảo là anh thèm ngủ.

– Anh còn hai ngày đi tàu để ngủ cơ mà.

– Em điên rồi. Em biết điều đó, hẳn thế?

– Em say mê anh. Anh biết điều đó, hẳn thế?

– Chúa ơi, nghe khủng khiếp quá đi. Chúng ta theo đuổi chuyện này để làm gì. Hai chúng ta sống trong hai thế giới khác nhau. Chẳng bao giờ chúng ta hòa hợp được với nhau cả.

– Em sống được trong thế giới của anh mà. Em không cần gia đình chu cấp đâu.

Gã nhìn nàng. "Còn chiếc xe này và dãy phòng khách sạn Maytair?"

– Chúng ta sẽ bỏ xe lại, sau đó bắt tắc xi về Chelsea. Em cóc cần gì, miễn là có anh.

Gã chậm rãi lắc đầu.

– Em không được tới đó. Nếu cậu em biết, ông sẽ nổi điên lên đấy.

– Em thây kệ cậu Tom em nghĩ gì. Mặc mẹ ông ấy điều hành các công ty luyện kim của mình. Ông ta không việc gì phải chỉ giáo cho em cả.

Chiếc xe thắng lại trước mặt tiền của khách sạn. Người gác cửa chạy ra mở cửa xe và cầm lây chiếc va li của Daniel rồi đứng chờ hai người ra khỏi xe.

– Đưa hành lý lên dãy phòng của tôi, - Chiris nói.

–  Dạ.

Daniel theo nàng vào khách sạn. Họ bắt thang máy lên tầng mười sáu. Nàng ấn chuông. Người quản gia mở cửa, lễ phép chào Daniel.

– Người ta sắp mang lên đây một cái valy. Ông để vào phòng khách nhé.

– Thưa vâng, cô Gilder.

– Tôi sẽ dùng Martini, - nàng nhìn Daniel. - vẫn thế? Gã gật.

– Một chai whiskey ngô cho ông Huggins.

– Thưa vâng, cô Gilder!

– Cám ơn, ông Quincy, - nàng đáp rồi dẫn gã vào phòng khách. - Anh cứ tự nhiên nghe. Chúng ta sẽ ăn trưa sau ít phút nữa.

Gã nhìn quanh một lượt. Gã đã từng ngụ ở hàng trăm khách sạn, nhưng gã chưa thấy một nơi nào có cách bài trí độc đáo như ở đây. Nó giống như một căn hộ riêng biệt trong lòng một khách sạn tráng lệ. "Được đấy," gã nói.

– Của cậu Tom em. Ông ta thuê căn hộ này suốt năm.

– Dĩ nhiên rồi, - gã nói, - chỉ có cách đó thôi.

– Ông bảo như thế rẻ hơn là mỗi lần đến đây lại tìm thuê một căn hộ.

– Cũng kinh tế đấy chứ. Anh không nghĩ rằng ông ta lại để tâm đến những chuyện như thế này.

– Anh lại châm biếm rồi.

Gã giả bộ vô tư. "Đâu có. Điều này hoàn toàn phù hợp với hoàn cảnh của ông. Suy cho cùng, một công nhân luyện kim trung bình của ông kiếm không quá năm, sáu trăm đô la một năm với cường độ lao động sáu mươi giờ một tuần. Cái căn hộ này không thể có giá quá mức đó. Trong một ngày."

– Thôi nào, thôi nào anh Daniel. Đừng cáu giận nữa.

Người quản gia mang thức uống đến cho họ trên cái khay bạc và để nó xuống chiếc bàn cà phê kê trước đi văng. "Tôi rót hầu ngài nhé?"

– Tôi tự làm lấy được, cám ơn, - Daniel xua tay.

Người quản gia lui ra.

Gã đổ đầy một ly, nâng lên, nhìn vào mắt cô gái.

– Anh xin lỗi. Thật vô luân khi miệng thì chửi bới Gilder mà tay thì rót whiskey của ông ta tơi tới.

– Đừng quên thêm một điều nữa, - nàng cười toe toét.

– Còn điều gì nữa đây?

– Xong đấy thì dằn ngửa cục cưng của ông ta xuống mà cối.

Gã cười xòa.

Nàng uống một hơi cạn ly của mình. Gã nhận thấy sắc mặt nàng hồng lên khi rượu bắt đầu ngấm, bèn rót cho mình một ly nữa. Nàng vội đưa tay ngăn gã lại:

– Em ướt đẫm ra rồi đây này. Hay chúng ta làm một chập trước khi dùng bữa trưa?

– Em cho anh tắm đã nhé. Anh ngồi tàu suốt cả đêm qua.

– Chớ, - nàng nói. - Em khoái cái vị mồ hôi toát ra từ một chỗ, nhất là chỗ đó của anh.