← Quay lại trang sách

⚝ 13 ⚝

Gã phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ khi con tàu từ từ lăn bánh rời khỏi ga Pasadena. Bốn mươi phút nữa họ sẽ tới Los Angeles. Quanh gã, hành khách bắt đầu sửa soạn hành lý để xuống tàu. Nhân viên phục vụ lên tiếng. "Los Angeles, ga sau. Los Angeles."

Ánh nắng chói chang chiếu vào mặt, gã ngã đầu ra thành ghế, nhắm mắt lại. Gã đã xa nhà và không gặp Tess hai tháng nay rồi.

Hôm gã đi cô đang mang thai tháng thứ sáu. Cái thai đã lớn tướng, bộ ngực trương to, đồ sộ như hai trái bầu, thân hình chắc nịch của cô trở nên mập mạp, nặng nề, thậm chí khuôn mặt cũng đầy lên, phúng phính.

Năm ngày liền gã không ra khỏi nhà, và khi gã nhắc tới chuyện cô phải gặp thầy thuốc, bởi vì cô đã mập ra quá nhiều, cô đáp rằng đó chỉ là chuyện vặt. Cô có thể giảm trọng ngay sau khi đi đứng, hoạt động bình thường. Lý do duy nhất khiến cô nặng thêm là cô chẳng có việc gì làm cả, ngoài ăn, ngủ và đi xem chiếu bóng. Vả lại cô đơn độc, cô không có điều kiện gặp gỡ tụi bạn mới bởi vì bầu đã quá to để cô có thể ngồi vào sau vô lăng.

Đêm đó, khi lên giường, cô áp người vào gã và chợt giật mình thốt lên: "Cái gì thế này? Thường khi cái của anh vẫn cứng như một thỏi đá."

Gã không thể cho cô hay rằng cô đã không kích thích được gã. "Anh mệt quá. Năm tuần liền làm việc bất kể ngày đêm, lại phải ngồi tàu nữa. Anh ngồi suốt từ Chicagô về đây vì không mua nổi vé nằm."

– Lại thêm thân hình em phì nộn ra thế này.

– Không phải thế đâu, em, - gã nói. - Với lại anh không muốn làm em đau đớn, có hại đối với con.

– Bác sĩ bảo chúng ta có thể tiếp tục đến tháng cuối cùng mà. - Cô nói như nài nỉ, tay vuốt ve gã.

Gã buộc mình phải lấy được cảm hứng qua sự mơn trớn của các ngón tay cô, điêu luyện như một nghệ nhân. Và chỉ vài giây sau gã đã chứng tỏ sự cường tráng của mình.

Thật bất tiện, tuy vậy, sau một lát hý hoáy, gã thấy cũng ổn. Cô kêu lên, và khoái cảm bùng nổ tức thì. Còn gã chẳng nhận thấy gì. Gã còn cảm giác sẽ không có cái gì đạt tới tột đỉnh được cả. Tuy nhiên gã vẫn tiếp tục cho đến khi cô lả người, nằm vật ra, hổn hển.

Cô vít đầu gã xuống hôn. "Anh không biết em thèm anh tới mức nào đâu. Không một người đàn ông nào có thể thay thế anh được cả”

Gã không nói gì.

– Anh có thoả mãn không? - Cô lo lắng hỏi. - Em nghĩ anh chỉ chiều em thôi.

– Sao em lại có thể hỏi như vậy nhỉ? - Gã vờ vĩnh. - Em mải mê theo đuổi khoái cảm của mình tới độ có trời sụp em cũng chẳng biết.

– Em yêu anh, - cô nói và chìm luôn vào giấc điệp.

Ngày hôm sau gã đến gặp bác sĩ cùng với cô. Ông ta bước ra trong khi cô mặc lại quần áo.

– Ông là ông Huggins?

Daniel đứng lên. "Vâng. Có gì đáng ngại không, bác sĩ?"

– Không có gì nguy kịch cả, - bác sĩ tuyên bố. - Tuy nhiên ca đẻ này có thể rất khó khăn.

Daniel hoảng hốt nhìn vào ông ta.

– Tôi không hiểu.

– Nếu cô ấy trở dạ, chúng tôi có thể chuyển cô ấy sang phòng mổ tử cung. Nhưng không có gì nguy kịch đâu. Chúng tôi vẫn tiến hành những ca mổ như thế này hàng ngày mà.

– Nếu quả không có gì nguy kịch thì việc gì ông phải cố thuyết phục tôi bằng cách nhắc đi nhắc lại như vậy?

Bác sĩ cười. "Để cho các ông bố tương lai vững dạ thôi."

– Tôi tin ông, - Daniel nói. - Nhưng theo ông, đây mới chỉ là dự đoán. Bao giờ ông có thể cho tôi một kết luận chắc chắn? Ông bác sĩ đáp vòng vo:

– Chúng tôi đang có một vấn đề. Chị nhà dư trọng quá nhiều. Tôi đã kê cho chị ây một thực đơn ăn kiêng. Từ nay cho đến khi đứa bé sinh ra, cô ấy phải giảm trọng - hoặc chí ít cũng không mập thêm. Anh phải duy trì cho chị ấy một chế độ nghiêm ngặt.

Daniel không đáp. Gã không thể thực hiện nổi điều đó từ đầu kia đất nước. Gã gật đầu:

– Còn một điều nữa, - bác sĩ tiếp tục. - Tôi đã nhắc đi nhắc lại rằng không có gì nguy kịch cả, tuy nhiên tôi bắt đầu nhận thấy mạch đập của chị ấy hơi rối loạn. Đó là kết quả của trọng lượng thừa trên cơ thể chị ấy. Nếu chị ấy giảm trọng được thì triệu chứng đó sẽ biến mất thôi.

– Chỉ còn hai tháng nữa thôi, phải không bác sĩ?

– Không đến. Tôi đoán chỉ sáu, bảy tuần nữa. Đến lúc đó chúng ta sẽ biết được đứa trẻ ở trong một điều kiện như thế nào và có thể áp dụng những biện pháp cần thiết. Nếu bào thai bị hóc, tôi nghĩ nên tiến hành mổ tử cung trước khi chị ấy trở dạ.

– Khoảng sau sáu tuần? - Daniel hỏi.

Bác sĩ gật đầu. "Tôi cho như thế sẽ tốt hơn. Nhưng ông hãy an tâm. Không có gì nguy kịch đâu. Đứa trẻ trong bụng mẹ hoàn toàn bình thường. Sức khoẻ của chị ấy tốt. Bởi thế dù ca đẻ có khó khăn đến đâu cũng không đáng ngại."

Daniel nhìn ông ta và gật đầu. "Cám ơn bác sĩ."

Ông ta quay vào phòng khám. Vài phút sau Tess bước ra.

– Bác sĩ nói sao? - Cô hỏi.

– Ông ấy nói không có gì nguy kịch cả. Em đang ở trong một tình trạng khá tốt. Em chỉ cần giảm trọng một chút, thế thôi.

Đó là chuyện của hai tháng trước. Còn giờ con tàu đang lao nhanh về Los Angeles. Gã đứng lên khi nhân viên phục vụ loan báo.

"Los Angeles. Ga chót. Mời quý khách chuẩn bị xuống tàu."

Gã xách vali đi ra cửa và nhảy xuống sân ga trước khi tàu dừng hẳn. Gã đã yêu cầu Tess đợi gã tại nhà; gã không muốn cô phải hứng chịu cảnh xô đẩy ở các nhà ga xe lửa. Gã ba chân bốn cẳng chạy ra bãi đỗ tắc xi. Khi đã ngồi vào xe, gã mới nói cho tài xế biết địa chỉ của mình.

– Ông từ miền Đông đến à? - Tài xế hỏi.

– Vâng, - gã mệt mỏi đáp.

– New York?

– Không, Pittsburgh.

– Năm nay ở đấy tuyết rơi nhiều không?

– Vừa phải thôi.

– Không sao chê nổi thời tiết ở đây. Quanh năm nắng ấm. Tôi vẫn coi thời tiết xứ này thuận hoà nhất thế giới.

Daniel không đáp. Gã nhắm mắt lại. Bỗng dưng gã cảm thấy mệt lử. Không thể gặp Tess trong một trạng thái như thế này được. Gã rướn người, vỗ vai ra hiệu cho tài xế dừng xe lại trước một cửa hàng rượu.

Khi bước ra khỏi cửa hàng với một chai whisky nhỏ trong tay, gã nhìn thấy một gian hàng hoa bên cạnh.

Gã cầm một đoá hồng rồi ngồi vào xe, dùng răng phá nút chai rượu và tu một hơi. Chai rượu vơi đi già nửa, và khi chiếc tắc xi đỗ xịch trước sân nhà, gã cảm thấy hoàn toàn sảng khoái.

– Anh thay đổi nhiều quá, - Tess nhận xét khi gã ngồi vào bàn ăn tối. - Em đã dặn trước, vậy mà anh có chịu nghe đâu.

– Anh phải làm việc căng thẳng quá, - gã nói. - Murray đang toan tính kêu gọi một cuộc đình công ăn chắc phần thua.

– Chuyện đó hại gì đến anh cơ chứ? - Cô nói, đặt một tảng thịt bò rán vào đĩa gã.

– Nhưng nó không ích lợi cho bất cứ ai, - gã bập con dao ăn vào đĩa thịt và nếm thử. Hơi tái và vừa ướt, đúng khẩu vị của gã. Gã mỉm cười với cô. - Không gì ngon bằng cơm nhà.

Cô nở một nụ cười sung sướng.

– Còn "đồ nhà" thì sao?

Gã nhìn vào cái bầu chửa trương phình của vợ. "Anh sẽ cho em biết ngay khi em mãn nguyệt khai hoa vô sự và bắt đầu hoạt động được.”

– Không còn bao lâu nữa đâu. Bác sĩ nói chỉ vài tuần sau khi sinh là em có thể vào cuộc được. - Cô ngồi xuống trước mặt gã và bắt đầu dùng khẩu phần ăn kiêng, khoai tây trộn nước sốt, của mình một cách hào hứng.

Gã nhìn cô. "Chuyện kiêng khem của em đến đâu rồi?"

– Em phải bỏ vài bận. Ngán quá mà anh. Tụi bạn em bảo cánh thày lang bao giờ cũng bắt chị em phụ nữ giảm trọng để cho họ dễ thao tác hơn, chứ chẳng vì một lý do gì khác.

Gã không nói gì.

– Anh gầy đi nhiều đấy, - cô nói.

– Tàu xe suốt ngày mà em.

– Nếu anh kiếm một việc gì đó ở gần nhà mà làm thì đâu đến nỗi hốc hác thế này. Một gã tên là Brown có gọi điện cho anh. Gã bảo gã làm cho công đoàn chớp bóng. IA gì đó. Gã muốn anh gọi lại cho gã.

– Gã có để số dây nói lại không?

– Em có ghi vào sổ. Biết đâu hắn chả đề nghị với anh một công việc.

– Cũng có thể.

– Được thế thì hay lắm, - cô nói, - anh sẽ chẳng phải đi đâu xa cho vất vả.

– Anh vẫn phải đi. Anh trót hứa với Murray rồi.

– Nhưng đằng nào thì các anh cũng thất bại. Anh có đến cũng chẳng xoay chuyển được gì.

– Anh vẫn phải giữ lời hứa của mình. - Gã nhìn cô. -Vả lại, nếu George Brown có đề nghị với anh một công việc đi nữa thì anh cũng không chấp thuận đâu. Hắn chỉ là một đầu sai hạng bét, chạy việc cho một nhóm du thủ du thực thôi. Willie Bioff mới là thủ lĩnh thực thụ của chúng, gã này trực tiếp nhận chỉ thị từ Chicago.

Cô ngơ ngác nhìn gã.

– Nếu đó là sự thật thì sao các anh không tổ chức họ lại?

Gã rụt cổ:

– Không phải phận sự của anh. Đấy là nghiệp đoàn AFL. Họ phải tự hoạch định lấy chính sách hoạt động trên địa bàn của mình. Tại tổng hành dinh của CIO, người ta cũng bàn tới chuyện kêu họ sát nhập. Tuy nhiên hiện tại bọn anh lo cho cái thân mình còn chẳng xong, dại gì ôm rơm cho dặm bụng. Có thể sau này, khi tình thế đã khá lên, bọn anh sẽ tính đến chuyện đó.

– Dẫu sao thì anh cũng nên gọi dây nói cho gã. Chả mất gì.

– Được thôi, - gã đáp.

Cô thu dọn đống đĩa cho vào chậu rửa.

– Có bánh táo và kem tráng miệng đấy anh à.

– Anh no quá rồi, - gã đáp.

– Em phải xơi một tí, - cô nói. - Ăn xong không có thức nhắm ngọt em cảm thấy nhạt miệng lắm. Anh dùng cà phê nhé?

Gã gật.

– Ngày mai chúng ta có hẹn với bác sĩ vào lúc mấy giờ ấy nhỉ? - Gã hỏi khi cô đưa cà phê đến.

– Mười giờ.

Gã rót thêm một ly whiskey.

– Anh uống quá nhiều đấy, Daniel ạ.

– Chẳng sao, anh cảm thấy dễ chịu. - Gã cạn ly và cầm lấy tách cà phê trong khi cô nhấm nháp bánh táo. - Hôm nay anh nghỉ sớm nhé? Anh đi đường mệt quá.

– Anh cứ ngủ trước. Em rửa bát đĩa rồi nghe radio một lát. Hôm nay có chương trình Rudy Vallee Hour và Lux Theater. Xong em lên giường sau.

Gã bỏ vào buồng ngủ và bắt đầu cởi quần áo, vắt cẩn thận lên thành ghế.Trongbóng tối lờ mờ của gian phòng, đoá hồng gã tặng vợ ngã sang màu đỏ thẫm mềm mại, hương thơm phảng phất không trung. Gã ngồi xuống mép giường, chậm rãi tháo giày và bít tất. Đoạn, vẫn để nguyên đồ lót, gã nằm dài ra giường.

Vô tình gã đảo mắt nhìn lại căn phòng. Cô ấy nói đúng. Nhưng đâu phải chỉ có mình gã thay đổi. Tất cả đều đã khác đi. Hoạ chăng chỉ có đồ vật là vẫn y nguyên. Ngay từ đầu cô ấy đã không tỏ ra một dấu hiệu gì cho thấy cô hiểu việc gã đang làm. Và cho đến hôm nay vẫn thế.

Ý nghĩ đó đến với gã một tích tắc trước khi gã nhắm mắt và thiếp đi. Suốt thời gian chung sống, gã ý thức được điều này nhưng đã cố tình làm ngơ. Họ là những người xa lạ. Và mãi mãi sẽ là những người xa lạ.

– Có chờ đợi thêm nữa cũng hoài công thôi, - bác sĩ nói. - Cô ấy không thèm kiêng khem, đang nặng thêm trông thấy đấy.

– Ông đã cho cô ấy biết chưa? - Daniel hỏi.

Bác sĩ gật đầu. "Cô ấy bảo mình bất lực. Cả ngày không còn việc gì làm ngoài ăn và nghe radio. Không có ông ở nhà cô ấy ngán sống."

– Ông muốn bao giờ thì thực hiện?

– Sáng mai. Đêm nay ông hãy đưa cô ấy tới. Chúng tôi sẽ bố trí cho cô ấy một phòng riêng.

– Liệu cô ấy có chịu không?

– Chịu, - bác sĩ quả quyết. - Thực tế là cô ấy cảm thấy dễ chịu hơn khi biết mọi chuyện sắp kết thúc.

Daniel im lặng.

– Không có gì nguy kịch đâu, - bác sĩ nhắc lại. - Chúng tôi vẫn có những ca mổ như thế này hàng ngày mà. Nhiều phụ nữ còn thích được giải phẫu hơn là phải chịu đựng sự đau đớn của việc sinh nở tự nhiên. Rồi cô ấy cũng bình phục thôi. Khả năng sinh sản vẫn được đảm bảo. Chẳng có gì thay đổi cả.

– Chúng tôi không còn một lựa chọn nào khác, có phải thế không?

Bác sĩ lắc đầu.

– Tôi e là không. Đối với trường hợp này thì không.

– Vậy chúng ta còn chờ gì nữa!

– Hộ lý của tôi sẽ viết phiếu nhập viện cho cô ấy, - bác sĩ nói. - Anh hãy đưa cô ấy tới đây vào năm giờ chiều nay. Và đừng lo, chúng tôi sẽ săn sóc cô ấy chu đáo.

Nhà hộ sinh Sunnyside nằm trên đại lộ Pico, gần Faifax. Đó là một biệt thự ba tầng, được bao bọc bởi những trảng cỏ và những luống hoa đẹp mắt. Daniel đánh xe vào bãi đỗ, sâu ở đằng sau biệt thự, tại lô của bệnh nhân và khách thăm. Gã đỡ cô xuống xe, tay xách chiếc va ly nhỏ nhắn do cô tự soạn.

– Em cảm thấy ngồ ngộ thế nào ấy. Em chưa bao giờ phải nằm viện cả.

– Ở đây cũng dễ chịu đấy chứ. Không khí trong lành, nhiều hoa thơm cỏ lạ, - gã nói khi hai người đến nơi. -Nó khác hẳn với những nhà thương mà anh đã qua, xám xịt và bẩn thỉu.

–  Vẫn là chỗ dành cho những con người sứt mẻ thôi, - cô nói.

– Nhưng chốn này nó khác. Một nơi cho những đứa trẻ chào đời. Cảm giác ấy khiến người ta thư thái hơn.

Cô im lặng khi hai người bước vào tiền sảnh. Các bức tường ở đấy được trang trí bằng những hoạ tiết vui mắt. Cô tiếp viên mặc áo choàng trắng nhoẻn cười đón họ. "Sunnyside chào mừng quý vị. Ông bà là vợ chồng Huggins?"

– Vâng, - Daniel đáp.

– Chúng tôi đang chờ ông bà đây. Chúng tôi đã chuẩn bị một căn phòng tươm tất cho bà. Nhưng trước hết, ông bà làm ơn điền hộ tờ khai.

Thủ tục ấy mất gần hai mươi phút. Xong đâu đấy, cô tiếp viên xin phép đi sang phòng bên. Lát sau cô ta quay lại, tươi cười.

– Mọi thứ đã được thu xếp ngăn nắp, - cô ta đẩy ra trước mặt họ mấy tờ giấy. - Ông bà cảm phiền ký vào cho. Đây là những tờ mẫu ủy thác, cho phép chúng tôi theo dõi tình trạng và diễn biến sức khỏe của bà Huggins và làm tất cả những gì cần thiết để đảm bảo sinh lực của bà.

Họ đặt bút ký, không đắn đo. Cô ta soát lại chữ ký của họ rồi đút các tờ khai vào cặp hồ sơ.

– Còn một chi tiết nữa, ông Huggins ạ. Ông làm ơn đặt trước hai trăm đô la, chi phí cho phòng ở trong tám ngày, phòng mổ, thuốc men và các dịch vụ khác. Dĩ nhiên, khi xuất viện, ông bà sẽ nhận được một bản quyết toán chi tiết và số tiền thừa sẽ được hoàn lại ngay lập tức.

Daniel chìa cho cô ta mười tờ hai mươi đô la. Cô ta đếm lại rồi cho vào ngăn kéo và ấn một cái nút trên bàn

– Hộ lý sẽ xuống đón ông bà về phòng, - cô nhìn họ và mỉm cười. - Con trai hay con gái đây?

– Daniel nói sẽ là một cậu con trai, - Tess đáp.

Họ cùng cười khi cô hộ lý bước vào, kéo theo một chiếc xe lăn. Tess ái ngại nhìn chiếc xe.

– Không cần thiết đâu, tôi đi được mà.

– Bệnh viện qui định như vậy, bà Huggins ạ, - cô nhân viên nói. - Từ giờ bà là bệnh nhân của chúng tôi, và chúng tôi phải chịu trách nhiệm về bà. Có đôi bận sàn nhà vừa lau rất trơn.

Tess vụng về ngồi vào chiếc xe:

– Daniel có theo tôi được không?

– Dĩ nhiên rồi. - Cô nhân viên lại nhoẻn cười khi họ rời tiền sảnh. Daniel bước sau cùng, tay xách va ly. - May mắn nhé. Tôi hy vọng đấy là một cậu con trai.

Họ bắt thang máy lên lầu ba. Cô hộ lý dừng lại ngoài hành lang trước cửa phòng và quay sang Daniel:

– Dưới tiền sảnh có một phòng đợi. Ông vui lòng xuống đấy chờ cho ít phút. Thu xếp xong chỗ nghỉ cho bà Huggins, tôi sẽ gọi ông ngay.

Daniel gật đầu. Hộ lý đẩy Tess vào phòng. Gã theo cầu thang đi xuống phòng chờ. Có ba người đàn ông đang ngồi ở đấy. Hai người chơi bài, người thứ ba phủ phục trong chiếc ghế bành với một bộ mặt mệt mỏi và chán ngán. Hai tay chơi bài thậm chí không nhìn lên.

Daniel ngồi xuống một chiếc ghế. Gã thèm đốt một điếu xì gà quá, nhưng kìm lại được. Cô hộ lý nói gã chỉ phải đợi có vài phút, thứ nữa, khắp gian phòng, nhìn đâu cũng thấy hai chữ NO SMOKING đập vào mắt.

Sau một thoáng người thứ ba ngẩng lên nhìn gã.

– Ông vừa chở vợ tới đây à?

Gã gật đầu.

– Tôi tới đây từ đêm qua, - người ấy nói. - Tôi hy vọng ông sẽ may mắn hơn tôi.

Daniel không đáp.

– Bọn thầy lang ở đây là một lủ cứt ỉa. Lần nào cũng vậy, hễ chúng đoan quyết với tôi rằng chỉ vài giờ là xong, thì tôi phải ngồi đực mặt ở đây vài ngày là ít.

– Ông đã từng có việc ở đây? - Daniel hỏi.

– Ba lần rồi, - ông ta đáp bằng một giọng kinh tởm. -Đây là lần thứ tư, và cũng là lần cuối cùng, tôi thề với anh như vậy. Ngán thấy mẹ.

Một trong hai gã chơi bài hí lên. "Với điều kiện người ta thiến quách ông đi ngay từ bây giờ."

– Cứt. - Ông ta rủa một tiếng và nhìn Daniel. - Bác sĩ bảo khi nào thì vợ anh trở dạ?

– Sáng mai.

– Nom anh bạn tự tin quá sá. Anh chắc như vậy à?

– Nhà tôi phải mổ, - gã giải thích.

– Bỏ mẹ. Sao tôi không nghĩ tới chuyện này nhỉ? Lần quái nào tôi cũng phải nôn đủ chi phí cho ba ngày nằm viện của vợ. Tôi phải đi gặp thằng cha bác sĩ mới được.

Cô hộ lý hiện ra trên khung cửa.

– Ông có thể vào gặp vợ được rồi đấy, ông Huggins! Khi gã bước vào, Tess đang ngồi trên chiếc giường đơn kê sát cửa sổ với chiếc áo ngủ bằng lụa vắt vai. Chiếc giường thứ hai trống trơn. Gã đi xéo qua phòng, hôn cô. "Nom em thoải mái lắm."

Cô nhoẻn cười. "Ở đây người ta tận tình quá anh à." Cô nói thẹn thùng. "Họ bắt em đi tiểu vào một cái chai. Anh nhìn này, cô giơ một cánh tay lên. Gã trông thấy một rẻo băng hình chữ thập dán nơi khuỷu tay cô. "Họ lấy máu để xét nghiệm đấy. Nhưng chẳng đau đớn gì." Daniel lẳng lặng gật đầu.

– Họ không cho phép em ăn tối đâu, - cô tiếp tục kể như một đứa trẻ. - Họ nói em phải được tẩy ruột. Dạ dày của em không được thu nạp một thứ gì.

– Đúng vậy, bà Huggins ạ, - cô trợ lý bước vào phòng và nói.

– Chúng tôi làm việc ấy ngay bây giờ đây. - Cô ta mở tủ thuốc đầu giường Tess, lôi ra một ống thụt, đoạn nhìn Daniel. - Ông phải ra khỏi đây ngay, ông Huggins ạ. Chúng tôi muốn cô ấy ngủ một giấc thật say để có đủ sức lực và một tâm trạng sảng khoái vào sáng mai.

– Cô muốn nói là sau đây tôi sẽ không được gặp anh ấy ư? - Tess hoảng hốt hỏi.

Cô hộ lý cười. "Dĩ nhiên. Bà sẽ được gặp ông ấy vào sáng mai, trước khi chúng tôi đưa bà lên lầu trên. Còn giờ, quan trọng là bà phải được nghỉ ngơi." Cô ta quay sang Daniel. "Sáng mai, ông có mặt ở đây vào lúc bảy giờ là đẹp."

– Tôi sẽ đúng hẹn, - gã nói và cúi xuống hôn Tess. - Em hãy tỏ ra ngoan ngoãn, nghe lời bác sĩ nhé. Sáng mai anh sẽ vào với em.

– Anh sẽ không ngủ quên chứ? - Tess lo lắng hỏi. - Anh để chuông đi.

– Ừ, - gã đáp chắc chắn. - Em đừng lo nghĩ gì cả. Mọi chuyện sẽ đâu vào đấy thôi.