⚝ 14 ⚝
Chuông điện thoại đang đổ khi gã đẩy cửa ra vào. Không kịp khép lại, gã bước luôn tới, nhấc ống nói lên. "A lô."
Đầu kia dây nói vang lên một giọng đàn ông. "Thưa, ông là Huggins?" •
– Tôi đây.
– Tôi là George Brown.
– Rất hân hạnh.
– Vợ ông có nhắn lại rằng tôi đã gọi điện cho ông không?
– Cô ấy đã nhắn lại.
– Tôi muốn được gặp ông, - Brown nói.
– Tess cũng nói với tôi như vậy.
– Sao ông không gọi cho tôi?
– Tôi vừa từ bệnh viện về tới đây, - Daniel đáp. - Nhà tôi ở cữ.
– Thế ư? Chúc vợ chồng ông may mắn.
– Cám ơn.
– Bao giờ tôi có thể gặp được ông?
– Có lẽ phải sau khi đứa trẻ ra đời.
– Chuyện quan trọng lắm, - Brown nói. - Ông cầm máy chờ tôi một phút nhé. - Daniel nghe thấy tiếng chân ông ta bước ở đầu kia dây nói; mấy giây sau ồng ta đã quay lại. - Hôm nay ông đã có kế hoạch ăn tối ở đâu chưa?
Daniel nhìn khắp căn nhà một lượt. Nó hoàn toàn hoang vắng. "Chưa."
– Tốt lắm. - Brown nói. - Ông có biết nhà hàng Lucey phố Melrose không?
– Tôi sẽ tìm ra.
– Tôi sẽ cho xe tới đón.
– Tôi có xe mà.
– Sau một tiếng nữa. Được chứ?
– Hẹn gặp ông ở đấy.
– Cứ hỏi bàn của tôi nhé. Rất mong được gặp ông.
Daniel để ống nói xuống và đi ra đóng cửa. Chuông điện thoại lại đổ.
Lần này là Chris. Nàng như đang bịt mủi lại mà nói như thể sợ bị nhận giọng. "Em phải gọi cho anh bằng mọi giá."
– Tốt thôi, - gã nói.
– Nếu vợ anh cầm máy, em sẽ cắt ngay lập tức.
– Cô ấy đang nằm viện.
– Có sao không anh?
– Tuyệt.
– Em rất vui, - nàng nói. - Lạy Chúa!
– Có chuyện gì thế?
– Mới nghe thấy hơi thở của anh ở đầu kia dây, người em đã nóng ran lên rồi.
Gã cười ông ổng:
– Ở Chicago chắc em phớn phở lắm hả?
– Em đâu có ở Chicago, - nàng đáp.
– Vậy chứ em đang rúc ở chỗ quái nào? - Gã hỏi, biết tỏng câu trả lời của nàng.
– Ở đây. Em đang ngụ ngay kề khách sạn Ambarsador, đại lộ Wilshire. Em có một căn nhà gỗ một tầng.
– Em điên rồi.
– Không, em hoàn toàn tỉnh táo, - nàng nói. - Anh mới là điên khi nghĩ rằng em sẽ để anh tự do du hí vào đám đào đĩ phim ảnh trong một tuần vợ anh nằm viện.
– Anh chẳng quen biết gì bọn đó, - gã đáp.
– Cẩn tắc vô ưu. Anh định ăn tối ở đâu? Ở đây em có đủ tiện nghi. Phòng ăn và tất tật.
– Anh có hẹn rồi.
– Em không tin.
– Thật đấy, - gã nói. - Với George Brown, chủ tịch công đoàn I.A miền này.
– Vậy thì anh đến sau bữa tối, - nàng nói gọn lỏn.
– Không được đâu. Bảy giờ sáng mai anh phải có mặt ở bệnh viện rồi.
– Em sẽ đánh thức anh dậy đúng giờ.
– Không thể được.
– Em sẽ phải thủ dâm suốt cả đêm và sẽ phát điên lên đấy.
Gã cười tủm tỉm. "Hãy nghĩ tới anh nhé."
Giọng nàng bỗng trở nên nghiêm trang. "Daniel, anh có bị ốm không đấy?"
– Anh khoẻ như vâm.
– Sao giọng anh nghe khang khác. Anh lo cho Tess lắm phải không?
– Ừ. Cô ấy phải mổ tử cung vào sáng mai đấy.
Nàng im lặng một lát. "Ôi. Nhưng anh đừng lo. Bà chị cả của em hai lần sinh con là hai lần mổ. Bà ấy nói cách này dễ dàng hơn nhiều so với sinh nở tự nhiên. Đến giờ bà ấy vẫn khoẻ mạnh, chẳng làm sao hết."
– Chuyện này có suôn sẻ thì anh mới yên tâm được, -gã nói.
– Em tin như vậy. Xong anh gọi lại cho em nghe.
– Ừ.
– Chúc anh may mắn, Daniel. - Nàng ngập ngừng vài giây. - Anh biết em muốn nói gì rồi chứ?
– Anh biết.
– Em yêu anh, Daniel ạ.
Gã làm thinh.
– Daniel?
– Gì?
– Mai gọi điện cho em nhé.
– Anh sẽ gọi.
Gã đặt ống nói xuống, đi đến tủ rượu lấy chai whiskey. Gã rót một ly đầy, vừa chậm chạp nhấm nháp vừa suy tư. Nàng điên thật rồi, nhưng có một điều mà phi nàng ra gã không làm nổi với một người đàn bà nào khác. Nàng hiểu gã và có thể hầu chuyện gã.
Bất giác gã sờ cằm. Bộ râu hai ngày chưa cạo gai gai dưới các ngón tay. Gã cạn ly và vào phòng ngủ cởi bỏ quần áo rồi đi sang buồng tắm. Gã ngắm mặt mình trong gương.
Gã đã ba bảy tuổi và sắp làm bố đến nơi. Làm bố trẻ con có nghĩa là mọi chuyện sẽ phải khác. Gã nhận thấy mình bắt đầu suy nghĩ nhiều hơn về tương lai. về cái nơi gã sẽ đến, về cái việc gã sẽ làm. Nuôi thêm một đứa nhỏ với khoản lương ba cọc ba đồng như bây giờ thật chẳng dễ. Sớm muộn gã cũng sẽ buộc Murray giao hẳn cho gã một địa bàn cố định, để gã có thể từ đó mà đi lên. Đó là cách mọi người vẫn làm. Lewis, Murray, thậm chí một gã rất phu phen như Brown cũng có riêng một lãnh địa mà vùng vẫy. Hắn ta vừa được đề bạt vào cương vị phó chủ tịch AFL.
Vả chăng, việc đứa con trai trưởng thành trong sự vắng mặt thường xuyên của người cha sẽ hết sức tai hại. Biết đâu Tess nói đúng. Nếu Brown đề nghị với gã một cú "áp phe" ngon lành, gã sẽ chẳng dại gì mà không chộp lấy. Kiếm ăn kiểu ấy khoẻ xác hơn nhiều cái công việc gã đang theo đuổi.
Hoặc làm theo cách Chris gà cho cũng không tồi. Nhảy rào. Nhiều quan chức công đoàn đã xử miếng đó và kiếm chác cũng khá. Gã ngừng tay cạo, vẫn chìm trong suy tưởng. Gã gột sạch bọt xà phòng trên mặt, xoa một ít bột tacc để giấu đi màu xanh của đám râu đã cạo nhẵn dưới cằm. Gã mặc sơ mi vào, vẫn day dứt, cân nhắc.
Khi chú bồi dẫn gã tới chiếc bàn kê trong góc sân của nhà hàng, gã băn khoăn không hiểu tại sao ở đây lại có nhiều thực khách gã nom quen quen như đã gặp họ ở đâu đó vậy. Sau một lát gã hiểu ra. Phần lớn trong số họ là diễn viên điện ảnh, nam và nữ. Gã đã trông thấy họ ti tỉ lần trên màn bạc, thậm chí gã còn gọi tên được vài kẻ. Ở một bàn là Joel Mc Crea; bàn kia là Loretta Young.
Có hai người đã ngồi sẵn bên chiếc bàn gã được dẫn tới. Cả hai đều đứng lên. Gã cao lớn, trán hói chìa tay ra. "Tôi là George Brown. Xin được giới thiệu Willie Bioff, phó chủ tịch, chánh văn phòng của tôi."
Bắt tay xong và ngồi xuống, Brown nhìn gã.
– Tôi nghe nói ông uống được. Điều đó thực hay hư?
– Tôi chưa bao giờ từ chối cả, - Daniel đáp.
– Tôi chỉ xài bia được thôi, - Brown nói. - Bị loét bao tử. Ông tự nhiên gọi thức uống của mình giùm nhé.
– Cám ơn, - gã nhìn chú bồi đang vo ve quanh họ. - Làm ơn cho tôi Jack Daniels.
– Ngài dùng li đơn hay li đúp?
– Một chai. Một bình nước lọc. Không đá.
Brown nhìn gã không chớp.
– Nếu những gì còn lại mà tôi đã may mắn nghe được về ông cũng đúng đắn như thế này thì ông quả là một con người toàn năng.
– Người ta nói về tôi ra sao? - Gã hỏi.
– Người ta khẳng định rằng ông là một nhà tổ chức tài ba nhất mà Murray có được. Ông ta luôn phái ông tới những địa bàn phức tạp nhất, và nơi nào ông đến là nơi ấy khó khăn ách tắc bị đẩy lùi, việc chạy êm ro. Rằng ông là người có công đầu trong việc chấn hưng tổ chức và phát triển lực lượng của SWCS.
– Không đúng đâu, - Daniel khiêm tốn nói. - Chúng tôi có những con người năng động ở khắp mọi nơi. Tôi chỉ là một trong số đó thôi.
– Ông còn là một thần tượng của phái đẹp nữa.
Bồi bàn mang whiskey tới. Daniel không nói gì cho đến khi ly của mình được rót đầy và bồi bàn bỏ đi. Gã nâng ly:
– Chúc sức khoẻ, - gã nói, uống đánh ực và rót tiếp một ly nữa. - Tôi cũng đã nghe nhiều về ông và đồng sự của ông.
– Những gì vậy? - Brown hỏi.
– Rằng cả hai ông đang trong đà phất, tiền vào như nước, rằng ông đá lại một nửa cho cánh hẩu ở Chicago. Rằng ông sẵn sàng bán đứng mẹ đẻ mình vì mười xu bạc, - Daniel cười tủm.
– Mẹ kiếp! - Brown gầm lên, giọng lạc hẳn đi. Bioff giữ chặt lấy tay hắn.
– Thế ông có nghe nói rằng các thành viên của chúng tôi được trả lương cao nhất trong tất cả các công đoàn và được bảo hộ việc làm, một quyền lợi mà trong đời chưa bao giờ họ được hưởng không?
– Có.
– Sao ông không đả động tới?
Daniel nhấp một ngụm cứ như để dọn giọng:
– Tôi thiết nghĩ đó không phải là việc của tôi. Mà của các ông. Vậy là chúng ta đã trao cho nhau những ngôn từ hoa bướm nhất. Giờ hai ông cho tôi biết lý do buổi gặp hôm nay chứ?
– Chén cái đã, - Bioff đề nghị. - Nhà hàng này có món mì ống rất nổi tiếng.
– Cho tôi thịt bò rán, - Daniel nói.
Cả ba nhai rào rào, không nói với nhau một lời. Xong bữa, khi bồi bàn đưa cà phê tới, Daniel rút ra một điếu xì gà.
– Tôi hút được không?
Hai người kia không phản đôi. Gã châm lửa và ngả người ra thành ghế:
– Bữa tối hôm nay thật ngon. Thường khi tôi ít có dịp tới những nhà hàng sang trọng như thế này. Cám ơn hai ông.
Bioff nhìn Brown. "Tôi bắt đầu nhé?"
Brown gật đầu. "Bắt đầu đi".
Bioff quay sang Daniel. "Có bảy ngàn viên chức đang làm việc trong ngành điện ảnh. Trong số này, có ba ngàn làm việc cho các hãng sản xuất, số còn lại rải rác ở tất cả các chi điếm phát hành phim và chiếu bóng trong toàn quốc. Chúng tôi vừa mới bắt đầu tập hợp họ lại, tuy nhiên, để làm được việc này chúng tôi còn phải vượt qua rất nhiều thiên kiến, phần lớn nảy sinh trong giới công chức. Họ cho rằng một khi đã là công chức thì họ chẳng cần đến một sự bảo vệ nào của công đoàn cả. Công đoàn chỉ là của tầng lớp cần lao thôi. Các hãng phim nắm được điều này và đang ra sức kích động họ. Chúng tôi đã làm thí điểm ở một số nơi, nhưng kết quả còn khiêm tốn lắm. Mới đây chúng tôi còn nghe tin hạt 65 đã khởi sự và ngân quỹ của họ khá dồi dào. Họ đã tập hợp được lực lượng khán giả ở New York, tuy nhiên đấy là một chiến dịch của phe cộng sản thôi và chúng tôi đủ sức xử lý. Chúng tôi hoàn toàn không muốn họ tiến xa hơn."
– Sao các ông không làm theo cách trước đây đã làm? Gây sức ép với các rạp chiếu bóng để họ buộc các hãng phim đăng tên gia nhập cho các viên chức của mình.
– Chúng tôi không thể làm việc đó được, - Bioff nói. -Thứ nhất, chúng tôi có những hợp đồng phải tôn trọng, vả chăng chúng tôi không thể gây phương hại cho các thành viên của mình. Thứ hai, nếu phải chuẩn bị cho cuộc tuyển cử của NLRB, chúng tôi sẽ không đủ người để lo việc này. Thế nên chúng tôi mới cậy đến ông.
Daniel không nói gì.
– Ông là một người có uy tín tuyệt đối, - Bioff tiếp tục.
– Từ lúc mới gia nhập ông đã là người của Lewis và Murray. Ông biết cách điều khiển CIO và hạt 65. Nếu ông hợp tác với chúng tôi, tôi tin chắc rằng chúng ta sẽ thâu tóm trọn vẹn kỹ nghệ này.
– Chính xác ra, tôi làm gì và được gì?
– Chủ tịch Nghiệp đoàn Điện ảnh Quốc gia, IATSE, AFL. Mười lăm nghìn đô la một năm cộng với phụ phí.
Daniel nhìn Bioff.
– Ông có biết thu nhập hiện tại của tôi là bao nhiêu không?
– Sáu nghìn đô là một năm, - Bioff nói.
– Đúng. - Daniel rót tiếp một ly. - Bởi thế tôi rất thèm tiền của các ông. Tiếc thay công việc các ông đề nghị không hợp với sở trường của tôi. - Gã hất ly rượu lên miệng và dốc ngược. - Các ông tìm cách mua tôi là sai lầm. Bởi vì tôi làm cho CIO và đã tạo được một uy tín đáng kể trong đó. Nhưng các ông lại quên mất rằng sở dĩ tôi có được uy tín là do tôi làm việc với những con người có cùng thành phần xuất thân với tôi. Những người thợ Hungari và Ba Lan, những người dân miền ngược mà tôi đã lớn lên cùng với họ. Tôi nói ngôn ngữ của họ; họ hiểu tôi. Chuyển sang các công chức phòng giấy, tôi như cá nằm trên cạn vậy. - Gã trút nốt chỗ whiskey trong chai vào ly. - Họ sẽ không hiểu tôi nói gì và tôi cũng không hiểu họ nói gì.
– Ông cho chúng tôi thơ ngây tới mức không lường tới chuyện này sao? - Bioff hỏi. - Nhưng chúng tôi còn biết rằng ông có một trí tuệ bặt thiệp. Một học sinh xuất sắc của Trường công đoàn New York không ngu ngốc như ông vờ vĩnh đâu. Tôi cho là ông nhầm đấy.
– Tôi không nghĩ vậy, - Daniel nói.
– Giả sử rằng chúng tôi nâng mức lương của ông lên hai mươi nghìn?
– Không. Cửa đặt đắt bạc nhất của các ông là tìm lấy một nhân vật thuộc tổ chức của các ông để đảm đương việc này. Một con người được các đoàn viên trân trọng và ngưỡng mộ. Ông ta được việc hơn tôi nhiều.
– Chúng tôi không coi lời phúc đáp này của anh là tối hậu, - Bioff nói. - Sao anh không ngủ lấy một giấc cho sảng khoái? Ngày mai, khi đã là một người cha, nghĩ đến những khoản thu nhập hơn hẳn của công việc chúng tôi đề nghị, có thể ông sẽ thay đổi quyết định.
– Tôi nghi ngờ điều đó, - Daniel nói và đứng lên. - Một lần nữa, cám ơn các ông.
Bioff ngẩng nhìn gã. "Đôi lúc anh tỏ ra quá khôn ngoan."
– Tôi nhất trí với ông, - Daniel lạnh lùng nói. - Còn các ông thì chưa bao giờ tỏ ra quá chân thành cả.