⚝ 15 ⚝
Tess dường như ngủ say khi gã bước vào phòng. Cô hộ lý đưa một ngón tay lên môi ra hiệu im lặng. "Chúng tôi đã tiêm cho bà ấy một liều nhẹ thuốc giảm đau," cô ta thì thầm. "Bà ấy sẽ ngủ được tuy không sâu lắm."
Gã gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu và ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường. Gương mặt của Tess thơ trẻ và yếu đuối lạ lùng khi cô ngủ. Cô thở nhẹ, làm tấm vải ga phồng lên xẹp xuống đều đặn. Gã nhìn qua cô ra ngoài cửa sổ. Trời trong veo, nắng tràn ngập gian phòng.
Cảm thấy Tess cựa quậy, gã nhìn xuống. Cô đã mở mắt và đang nhìn gã. Một thoáng sau, cô nhắm mắt lại, không nói gì. Gã cầm lấy tay cô, cảm thấy làn da của cô căng ra dưới những ngón tay của gã.
Phải đến năm phút sau cô mới lên tiếng. "Em sợ," cô nói thều thào, mắt vẫn nhắm nghiền.
– Em đừng sợ, - gã nói nhẹ nhàng. - Mọi chuyện sẽ tốt đẹp cả thôi.
– Em khó thở quá. Đôi lúc em cảm thấy đau nhói ở ngực.
– Em cố thư giãn đi. Có lẽ do em quá lo lắng đấy mà.
Cô xiết chặt tay gã. "Em rất vui khi có anh ở đây."
– Anh cũng vậy, - gã nói.
Cô hộ lý bỏ ra ngoài. Trong một lúc, hai người không nói gì với nhau. Bỗng nhiên Tess mở mắt ra, nhìn gã. "Em rất ân hận." cô nói.
– Em không có gì phải ân hận cả.
– Em đã dối anh, - cô thì thầm. - Em biết em có thai sáu tuần trước khi thổ lộ với anh.
– Giờ chuyện đó có nghĩa lý gì nữa đâu.
Cô nhắm mắt lại nghỉ một lát. "Em linh cảm thấy anh sắp bỏ rơi em, mà em thì không muốn mất anh."
– Anh không hề có ý định bỏ rơi em, - gã nói. - Nhưng đấy là những chuyện đã qua. Em hãy quên đi.
– Em không muốn có con mà không thú thực với anh. - Cô dừng lại một thoáng, - nếu có chuyện gì không may xảy đến với em ở đây, em muốn anh hiểu cho rằng em yêu anh điên dại và không thể để mất anh được.
– Ở đây sẽ chẳng có chuyện gì xảy đến với em cả, ngoài việc em sắp có một đứa con và đang bình phục trở lại.
Cô lại nhìn gã. "Anh không giận em chứ?"
– Không hề.
– Em rất vui, - cô nói và nhắm mắt lại.
Lát sau, hộ lý bước vào, theo sau là một người phục vụ đẩy tới một chiếc giường gắn bánh xe.
– Bà Huggins, - cô hộ lý nói bằng một giọng tươi cười. - Đã đến lúc chúng ta lên lầu trên.
Tess mở mắt ra. Cô trông thấy chiếc giường đẩy và tái mặt vì sợ hãi.
– Một chiếc giường gắn bánh xe thôi, - cô hộ lý nói và kéo nó ép sát vào giường của Tess. - Bà sẽ được thưởng thức một chuyến đi hạng nhất. - Nói đoạn cô ta cùng người phục vụ khéo léo bế Tess đặt lên chiếc giường đẩy.
Tess nhìn cô hộ lý. "Anh ấy lên trên kia với tôi được chứ?" "
– Dĩ nhiên rồi, - cô hộ lý cười đáp. - Ông ấy sẽ đợi ở ngoài cửa phòng. Bà sẽ gặp ông ấy ngay sau khi cháu chào đời.
Họ đưa chiếc giường đẩy qua hành lang. Daniel đi bên cạnh, cầm lấy tay Tess. Trong thang máy, cô nhìn gã, nói:
– Em cảm thấy ngồ ngộ, cứ như đang bay ấy, trong người nôn nao.
– Đó là một triệu chứng bình thường, - cô hộ lý nói cho Tess yên lòng, - hiệu ứng Peltothal. Bà cảm thấy mình như bị trôi giạt. Đừng chống lại làm gì. Cứ thư giãn và thả mình cho trôi. Nó giống như một giấc ngủ vậy. Khi bà tỉnh dậy, bà đã là một người mẹ rồi.
Họ ra khỏi thang máy và đi xuống một hành lang khác. Cô hộ lý dừng chiếc giường đẩy ở trước cửa phòng mổ.
– Chúng tôi phải bỏ ông lại đây thôi, - cô ta nói với Daniel. - Cuối hành lang có phòng chờ đấy. Mổ xong, bác sĩ sẽ tới đó gặp ông.
Tess quay lại nhìn chồng:
– Anh hãy hứa với em đi, Daniel. Nếu em có mệnh hệ nào, anh hãy thay em chăm sóc con chu đáo nhé.
– Không có gì nghiêm trọng xảy đến với em đâu mà.
Cô vẫn khăng khăng. "Anh hãy hứa với em đi."
– Anh hứa.
Hình như cô cảm thấy thư thái hơn. "Em yêu anh. Anh sẽ không quên điều đó chứ?"
– Em cũng đừng quên rằng anh yêu em, - gã nói, cúi xuống hôn Tess.
Chiếc giường lăn bánh vào phòng mổ. Chờ cho cánh cửa đóng lại, gã mới đi ra phòng chờ.
Gần một tiếng sau, tuy Daniel cảm thấy lâu hơn, bác sĩ bước vào phòng đợi. Ông ta chìa tay ra cho gã, nhoẻn cười.
– Chúc mừng ông Huggins. Ông có một cậu con trai. Một cậu bé bụ bẫm. Mười pao bốn oenxơ (*)
Daniel ngoác miệng cười, bắt tay ông bác sĩ thật nhiệt thành.
– Tôi không thể tin nổi.
– Ông sẽ tin khi trông thấy nó, - bác sĩ cười, nói.
– Tess có sao không?
– Hoàn toàn bình thường. Cô ấy đang ở trong phòng hồi sức. Chừng hai giờ nữa người ta sẽ đưa cô ấy xuống phòng nghỉ. Ngần ấy thời gian đủ cho ông ra phố mua một hộp xì gà và gọi vài cú điện thoại báo hỉ. Khi quay lại, ông sẽ được gặp cả hai mẹ con.
Daniel thở phào. "Cám ơn bác sĩ lắm."
Gã băng qua con phố trước cửa bệnh viện, tới một nhà hàng kèm quán bar ở góc đối diện. Trong nhà hàng không có ai ngoài một người phục vụ đang đứng sau quầy rượu, mải mê lau cốc chén. Daniel bước vào và gọi luôn: "Một ly đúp Jack Daniels và nước lọc."
Người bán bar thành thục rót ra một li whiskey và đặt xuống trước mặt gã, tay kia anh ta luồn xuống dưới mặt quầy cầm một cốc nước đưa lên. "Thế nào?" Anh ta hỏi. "Trai hay gái?"
– Trai, - Daniel trố mắt nhìn anh ta. - Làm sao anh biết?
Tay bán rượu cười rất tươi:
– Khách hàng duy nhất vào giờ này là các ông bố từ nhà hộ sinh bên kia đường. - Tay anh ta lại quờ quạng sau quầy và lôi ra một điếu xì gà, đưa cho Daniel. - Chúc mừng ông.
–Cám ơn. -Daniel nhìn điếu xì gà. Một hàng chữ vầng lấp lánh như nhảy múa trước mặt gã IT’S A BOY! (*)
(*) Nó là một đứa con trai!
– Chúng tôi còn bán trọn hộp hai mươi lăm điếu,
– người bán hàng nói. - Giá hai đô la.
– Tôi mua một hộp. Cho phép tôi đãi anh một chén nhé?
Người bán hàng cười nhăn nhở. "Tôi đã tự đặt cho mình qui tắc không bao giờ uống trước mười hai giờ. Tuy nhiên lần này là một ngoại lệ. Vả tôi dân New York. Lúc này ở đấy tính theo múi giờ địa phương, cũng đã quá trưa." Anh ta rót cho mình một ly đơn và đặt hộp xì gà lên quầy. "Thằng bé tên gì?"
. - Daniel! Daniel B. Huggins Con.
Người bán bar nâng li.
– Chúc sức khoẻ và hạnh phúc của nó.
Cả hai cạn chén, Daniel đòi tiếp một ly đúp nữa. Gã tu một nửa, đặt xuống và chế thêm nước lọc vào.
– Nếu ông muốn gọi điện, đằng sau nhà hàng có buồng điện thoại đấy.
Daniel nhìn vào và lắc đầu.
– Tôi còn có thời gian, - gã nốc nốt chỗ rượu trong ly.
– Cho tôi một ly nữa. Ông cũng uống với tôi.
Người bán rượu lắc đầu:
– Cám ơn ông Huggins. Nhưng tôi còn tám tiếng ở phía trước. Nếu uống thêm tôi e không trụ được đến trưa.
Gã gật gù, bóc hộp xì gà đốt một điếu. Gã nhã lên trần nhà một đám khói mù mịt. "Xì gà ngon đấy."
– Nhà hàng đã bắt đầu làm việc. Nếu đói, ông có thể gọi bửa sáng.
Bỗng nhiên Daniel cảm thấy cồn cào. "Bít tết, trứng ốp lếp và thịt băm."
Người bán bar nhoẻn cười, quay mặt vào bếp la lớn. "E, Charlie! Dẫn xác ra mà bày bán đi. Có khách sộp".
Trên đường quay vào nhà hộ sinh, gã mua một bó hoa xuân. Cửa vào phòng nghỉ của Tess đang đóng. Không một tiếng động, gã xoay núm cửa và mở ra.
Tess đang nằm trên giường, đầu kê cao trên hai chiếc gối. Cô đã trang điểm xong, song dưới làn phấn mỏng, nước da nom xanh xao và trong mờ. Mắt cô nhắm lại như đang ngủ, không mảy may để ý đến người hộ lí đứng ở cuối giường đang kéo căng những tấm vải ga.
Gã rón rén bước đến bên giường Tess, đứng nhìn cô. Tess mở mắt ra. Gã cười, chìa bó hoa cho cô. "Chúc mừng em được làm mẹ."
Cô nhìn bó hoa, "Đẹp quá”. Giọng nói của cô không còn một chút sinh khí.
Gã hôn cô. "Em cảm thấy trong người ra sao?"
– Yếu. Em không thở được. Như có một tảng đá đè lên ngực ấy.
– Sau một thời gian nghỉ ngơi, bà sẽ bình phục, - cô hộ lý nói. - Đôi lúc những vành băng quanh bụng tạo cho bệnh nhân một cảm giác khó thở. - Cô ta nhìn Daniel. - Ông để tôi cắm hoa vào lọ cho, ông Huggins.
Daniel trao bó hoa cho hộ lý. Hai người nhìn cô ta cầm lọ hoa đi ra chỗ bồn rửa, rót nước và cẩn thận cắm từng bông hoa vào lọ.
– Anh đã trông thấy con chưa? - Tess hỏi.
– Chưa. Còn em?
Cô lắc đầu.
– Bác sĩ nói nó bụ bẫm lắm, - Daniel nói. - Mười pao bốn oenxơ.
– Các ông anh của em đều cân nặng trên mười pao cả. - Tess nhìn cô hộ lý. - Chúng tôi có thể nhìn mặt đứa con một chút được không?
Cô hộ lý nhoẻn cười. "Tôi đang định bế cháu sang đấy. Ông bà chờ cho một phút nghe."
Daniel kéo chiếc ghế lại sát giường Tess, ngồi xuống và nắm lấy tay cô:
– Anh vừa mua một hộp xì gà, em xem này. - Gã chìa hộp xì gà ra.
– Em có thấy hàng chữ trên đó không? Một đứa con trai.
Cô cười mệt mỏi:
– Sáng nay, khi người ta đưa em lên phòng mổ, anh có mặt ở đấy không?
– Có chứ, tất nhiên rồi. Em không nhớ sao? Anh đi bên cạnh em đến tận cửa phòng hồi sức đấy chứ.
– Em nghĩ là anh có đi với em, nhưng mọi việc sao cứ rối rắm hết cả. Trước đó người ta đã tiêm cho em một liều moócphin thành thử trí nhớ của em không được tốt lắm. - Cô nhìn gã lo ngại. - Em có nói điều gì tồi tệ không?
Gã lắc đầu:
– Không. Em chỉ nói em yêu anh. Hay em cho đó là một điều tồi tệ?
– Đó là một điều tốt lành. - Cô xiết chặt tay gã. - Em yêu anh. Anh luôn quá tốt đối với em.
Gã cười. "Em cũng có xử tệ với anh bao giờ đâu."
Cửa phòng kẹt mở. Cô hộ lý bước vào, tay bế đứa bé quấn kín trong một tấm tã trắng. Cô ta bước lại chỗ hai người, trao đứa bé cho Tess. "Bà Huggins, đây là con trai của bà."
Sửng sốt, Tess đón lấy đứa bé. Cô rón rén ôm nó vào lòng và vạch hé tấm tã, ngắm nghía khuôn mặt nhỏ xíu của nó. Đoạn cô ngẩng nhìn Daniel với khuôn mặt rạng rỡ. "Ôi, Daniel, nó đẹp quá. Nó giống hệt..."
Bỗng nhiên nụ cười vụt tắt, thay vào đó là một nỗi đau đớn cực độ của thể xác. "Daniel!" Cô hét lên. "Ôi, Chúa ơi!" Đứa bé từ từ tuột khỏi đôi tay yếu ớt của cô, Daniel vội đỡ lấy nó vừa khi Tess đổ vật xuống gối, miệng sùi bọt mép. Cô nhìn trân trân vào gã bằng đôi mắt sáng quắc mở to. Cô mấp máy môi như muốn nói một điều gì đó. Bỗng đôi mắt cô ngây ra thất thần, đầu ngoẹo hẳn sang một bên, hướng cái nhìn vào một cõi hư vô, miệng cô vẫn mở với những lời không bao giờ được thốt ra.
Cô hộ lý đẩy gã quay đi một cách thô bạo đồng thời ấn một cái nút ở trên tường. Chuông bắt đầu đổ liên hồi ở ngoài hành lang. Một giây sau, căn phòng chật cứng bác sĩ và hộ lý. Họ lỉnh kỉnh xách theo bình ô xy và các y cụ khác.
Daniel đứng tựa vào tường, nhìn họ một lát. Cô hộ lý
ngẩng lên và bắt gặp ánh mắt của gã. Gã lắc đầu:
– Hết hy vọng rồi, - gã nói bâng quơ, bằng cái giọng lạnh lủng cố hữu của mình. - Cô ấy đã ra đi.
Đoạn gã nhẹ nhàng kéo tã che kín mặt đứa bé. "Đi thôi, con trai của ba," gã nói và bế con đi thẳng.