⚝ 16 ⚝
Daniel cài chặt cổ áo, đầu để trần đứng trong cơn mưa tầm tã. Giọng ông mục sư vang lên sang sảng cứ như quanh ông là cả đám đông hàng trăm người chứ không phải một mình Daniel. "Tro tàn trở về với tro tàn, cát bụi trở về với cát bụi... "
Gã nhìn trân trân vào cỗ quan tài gỗ dái ngựa màu đỏ, mưa rơi lốp bốp lên mặt áo quan, chảy thành dòng xuống hố huyệt ngoác miệng đen ngòm ở phía dưới. Nhỏ bé, quá nhỏ bé. Nó trái khoáy thế nào đó. Tess chưa bao giờ là một người đàn bà nhỏ bé cả.
Ông mục sư ngừng bài kinh của mình, quay sang
Daniel:
– Con có thể nói lời cầu nguyện của mình.
– Con chưa cầu nguyện bao giờ cả, thưa đức cha.
– Không sao, Đức Chúa lòng lành sẽ nghe thấu mọi lời con nói.
Daniel hít một hơi:
– Em là một người đàn bà tốt, Tess à. Anh cầu mong cho linh hồn em được an nghỉ bên Người.
Hai người phu huyệt nhìn ông mục sư chờ đợi. Họ đã sẵn sàng hoàn thành nốt phần việc cuối cùng của mình. Ông mục sư liếc nhìn Daniel xem gã đã cầu nguyện xong chưa, đoạn nhìn sang họ và gật đầu.
Hai người phu huyệt thành thục rút những đòn thép dưới quan tài ra và từ từ hạ nó xuống huyệt, cỗ quan tâi đập vào mặt nước bùn đánh bét và khựng lại. Họ toan cầm xẻng thì Daniel bước lên, ngăn lại.
– Để việc này cho tôi. - Đáp lại những cái nhìn dò hỏi của ông mục sư và hai gã phu huyệt, gã nói tiếp. - Các người có thể quay về. Chúng tôi luôn tự tay chôn cất những người thân của mình.
Lặng lẽ, hai người phu huyệt lùi lại và đứng nhìn gã. Chiếc xẻng trong tay gây cho gã một cảm xúc dễ chịu, kéo gã trở về với tuổi thơ. Gã là một cậu bé, và đang trong hầm mỏ tối om, ẩm ướt. Gã nhìn xuống huyệt khi xẻng đất bùn đầu tiên rơi xuống và bắn tung toé trên nắp quan tài. Chẳng mấy chốc nữa vợ gã cũng sẽ được bóng tối vây phủ. Nhịp độ tăng lên. Đất ướt và nặng, chỉ vài phút sau gã vã mồ hôi và cảm thấy xẻng đất nhẹ tênh. Sức lực của gã bắt đầu được huy động, gã xúc mỗi lúc một hăng. Cho đến khi hố huyệt biến thành một nấm đất nho nhỏ nhô lên gã mới nhận ra và dừng tay.
Gã trao chiếc xẻng cho một người phu huyệt. "Cám ơn”, gã nói. Người kia chỉ gật đầu mà không đáp.
Ông mục sư cùng bước ra xe với gã. Đến trước cửa xe,
gã đứng lại, lấy ra một tờ hai mươi đô la đưa cho ông mục sư.
– Đừng bày vẽ làm chi, - ông ta nói. - Nghĩa trang Forest Lown sẽ thanh toán cho tôi mà.
– Cha cứ cầm lấy cho. Cứ coi như đây là một đóng góp của con cho giáo khu mà.
– Cám ơn con. - Daniel ngồi vào xe. - Con đừng sầu não quá, ông an ủi.
– Con đâu có sầu não, thưa Đức Cha, - Daniel đáp, nổ máy. - Con và cái chết vốn chẳng lạ gì nhau.
Để quẹo vào đường dẫn xe tới gara, gã phải vòng tránh một chiếc xe hòm đen, đồ sộ ở lề phố. Gã liếc sang người tài xế của chiếc xe hòm đang ngồi bất động sau tay lái, rồi đánh xe qua cổng nhà.
Bước vào phòng khách, gã nhìn thấy mấy cái hộp các tông được thắt buộc kỹ càng như đống hành trang của một người sắp đi xa. Gã bước tiếp vào buồng ngủ. Chris đang ở đó cùng với một người đàn bà khác - tuổi trung niên, đẫy đà, với mớ tóc vàng búi gọn sau gáy. Hai người ngoảnh lại khi nghe thấy tiếng bước chân của gã.
Chris lên tiếng trước, giọng tỉnh khô:
– Trên bàn có một chai whiskey. Anh hãy uống cho lại sức. Chúng tôi thu dọn ít phút nữa là xong.
Đập vào mắt gã là cái tủ quần áo mở toang và một hộp các tông cạnh đấy. Những đồ đạc lặt vặt cuối cùng của Tess đang được đóng gói. Gã lẳng lặng bỏ ra phòng khách.
Khi nàng bước ra thì gã đang đứng bên cửa sổ, thẫn thờ nhìn vào màn mưa, li whiskey trong tay đã vơi một nửa.
– Cũng phải có ai đó làm việc này chứ anh, - nàng nói.
– Em biết không, ngày anh và Tess đến Caliíbrnia, trời cũng mưa tầm tã như thế này. - Gã nói, quay lại nhìn nàng.
– Xe từ thiện sẽ tới đây trong vòng nửa tiếng để chở đồ đạc đi, - nàng nói. - Chúng tôi đã đặt mua tiện nghi cho phòng đứa trẻ và sẽ cho lắp thêm một lò sưởi chạy bằng nước nóng ở phòng khách.
– Anh là người duy nhất dự lễ an táng Tess ở ngoài nghĩa địa, - gã nói đều đều. - Anh không biết một ai trong số bạn mới của Tess ở đây, thành thử anh cũng chẳng biết gọi ai. Kể cả người nhà của cô ấy giờ ở đâu và còn mất ra sao anh củng không rõ nữa.
– Sáng mai, thợ sơn sẽ tới đây trước tiên. Họ chỉ cần có một ngày thôi. Rồi sau một ngày nữa, các tiện nghi em đặt sẽ được chở đến.
– Cô ấy không còn ai ngoài anh, - gã nói.
– Daniel.
Gã nhìn nàng.
– Cô ấy có một đứa con trai. Đứa con của anh. Giờ cô ấy đã ra đi và chúng ta không thể làm gì được nửa. Bởi thế anh hãy tỏ ra cứng rắn. Anh phải có trách nhiệm trước đứa con của mình, phải có một kế hoạch nuôi nấng săn sóc nó chứ.
Trong mắt gã hằn sâu một nỗi đau. "Anh sợ. Anh không biết bắt đầu từ đâu nữa."
– Em sẽ giúp anh, - nàng nói. - Bởi thế em mới mang theo bà Torgersen.
– Bà Torgersen?
– Người đàn bà đang sửa soạn ở phòng trong ấy. Torgersen là một vú nuôi giàu kinh nghiệm và khéo léo. Bà ta sẽ nuôi nấng đứa nhỏ thay anh.
Gã nhìn nàng với một vẻ trân trọng đặc biệt. "Chris."
Nàng nhoẻn cười.
– Cám ơn em.
Nàng kiễng chân hôn lên má gã:
– Em yêu anh. Và đây là một chuyện lớn lao hơn nhiều chuyện làm tình đơn thuần.
Gã nhìn sâu vào mắt nàng, chậm rãi gật đầu. "Anh đang gắng quen dần." Gã vớ chai rượu, rót ra li. "Song hiện tại anh đang gặp phải vài vấn đề hóc búa. Anh không biết liệu anh có cáng đáng nổi tất cả những việc này không. Rất có thể anh sẽ chấp nhận đề nghị của Bioff."
– Nhưng anh từng bảo chúng là quân cứt đái.
– Điều đó đâu có nghĩa là anh phải vứt chúng đi?
– Em cho là anh đã hiểu rất rõ mình phải làm gì, -nàng nói. - Chí ít anh cũng nên thành thật với bản thân. Nếu anh đã tính nhảy rào, thì hãy nhảy luôn vào một chỗ thật ngon. Làm việc cho cậu Tom, chứ đừng có leo được nửa đường rồi đứng dàng háng luôn ở đây. Chẳng bõ.
– Em có cho rằng nếu sang hẳn miền Đông mà sống thì anh sẽ đỡ hơn không?
– Đừng ngốc nghếch như thế, - nàng nói. - Anh sẽ xoay xở ra sao nào? Cho con vào va ly khoá lại chắc?
Gã không biết nói gì.
– Anh đã có một căn nhà tuyệt đẹp ở đây, một chỗ lý tưởng để nuôi dạy con cái. Và với cái công việc lang thang như một gã hành khất của anh, anh sẽ chẳng tìm đâu ra thì giờ dành cho con cả. Anh phải giao phó việc đó cho bà Torgersen. Trong lĩnh vực này, bà ta thông tỏ mọi điều còn anh thì mù tịt. Đàn con của bà chị em cũng đã lớn lên trong cánh bà ta.
– Tiền công cho bà ta ra sao?
– Vừa phải thôi. Bà ta đang muốn đến California sinh sống, vì mùa đông ở miền Đông quá lạnh. Bà ta chỉ lấy anh hai trăm đô la một tháng mặc dù chị em đã trả cho bà ta ba trăm rưỡi.
– Vị chi là hai nghìn tư một năm, - gã nói. - Thêm một nghìn sáu, hai nghìn tiền ăn uống và các chi phí khác nữa. Tính ra cũng chẳng nhiều.
– Anh cần tiền để làm gì chứ? - Nàng hỏi. - Công đoàn trang trải lệ phí trong thời gian anh đi công cán. Mà anh thì quanh năm rong ruổi trên đường.
Gã nhấp một ngụm whiskey."Em đã trù liệu tất cả rồi, phải không?"
– Chưa phải tất cả đâu, - nàng đáp.
– Còn gì bí mật nữa đây?
Nàng nói dỗi:
– Nếu anh ngốc đến mức không đoán nổi thì em cũng chẳng nói ra làm gì.
Gã im lặng một giây, tìm mắt nàng. Đột ngột, gã xoay lưng lại phía nàng và nhìn ra ngoài cửa sổ.
– Anh chưa sẵn sàng để bàn tới chuyện này, - gã nói khàn khàn, vô cảm.
Nàng bước lại gần đặt tay lên tay gã.
– Em hiểu, - nàng nói nhẹ nhàng. - Nhưng rồi sớm muộn anh cũng sẽ nói ra với em thôi.
Bà Torgersen là một vú nuôi tận tụy. Bà chưa đến năm mươi nhưng đã goá bụa hai mươi năm nay, từ khi chồng bà, làm thuyền phó cho một tàu buôn, bị đắm cùng toàn bộ hải đội vì một trái thuỷ lôi phóng ra từ một tàu ngầm Đức. Bà nói tiếng Anh sành sỏi chẳng kém gì người Mỹ. Phải tinh lắm mới nhận ra những âm sắc Thụy Điển trong giọng nói của bà. Bà có đôi tay vàng. Từ khâu vá, bếp núc, lau nhà, làm vườn, lái xe... không việc gì bà không làm được.
– Ông khỏi phải lo lắng gì, ông Huggins ạ. Tôi là một người đàn bà có tâm đức và trách nhiệm. Tôi không gian dối đâu. Tôi sẽ chăm sóc cháu như chăm sóc chính con tôi vậy.
– Tôi tin như vậy, bà Torgersen. Tôi chỉ e vì sơ suất mà không lo chu tất được những gì bà cần thôi.
– Đủ cả rồi, ngôi nhà không thiếu một tiện nghi gì. Sông ở đây tôi cảm thấy dễ chịu lắm.
– Sáng mai, trước khi qua nhà hộ sinh đón cháu về, chúng ta sẽ ghé vào nhà băng. Tôi sẽ mở một tài khoản cho bà để bà khỏi phải chờ tiền hàng tuần nữa. Tôi rồi sẽ phải xa nhà nhiều, và sẽ có những lúc, dù muốn tôi cũng không sao gửi tiền về cho bà được.
Bà do dự một thoáng rồi hỏi:
– Cô Chris có tới đón cháu bé cùng chúng ta không?
Gã nhìn bà ngạc nhiên:
– Tôi không hề nghĩ tới chuyện này. Cô ấy không nói gì với tôi cả.
– Tôi nói có gì không phải mong ông bỏ quá cho. Tôi biết Chris đã mười năm nay, từ khi cô ấy còn là một thiếu nữ mười lăm tuổi. Cô ấy không nói gì, nhưng tôi hiểu cô ấy muốn tới đó lắm.
Gã chậm rãi gật đầu.
– Cám ơn bà Torgersen. Tôi sẽ thỉnh cầu cô ấy vào bữa tối nay.
– Không, - nàng nói quyết liệt. - Em sẽ quay về Chicago vào sáng mai.
Gã kinh ngạc. "Anh cứ ngỡ..."
Nàng không để gã nói hết câu. "Em rất tiếc. Em đã làm tất cả những gì có thể. Em không chịu đựng được nữa." Trong chiếc áo choàng mặc đêm, nàng đứng lên và chạy ù vào phòng ngủ.
Gã đuổi theo nàng. Nàng đứng run rẩy ở một góc phòng, hai tay úp mặt. Gã đặt hai tay lên vai nàng, xoay nàng hướng vào gã:
– Anh có làm gì xúc phạm đến em không?
Nàng câm lặng lắc đầu.
– Vậy thì cớ làm sao?
– Em đã nhìn kỹ lại mình. Thật điên rồ khi em lao vào chuyện này. - Nàng ngẩng nhìn gã, nước mắt lưng tròng. - Chuyện chung sống của chúng ta ấy. Đó là ý đồ của em trước lúc tới đây. Nó còn trừu tượng. Nhưng khi đã có mặt ở đây, bên cạnh anh, thì nó trở nên hoàn toàn cụ thể. Em đã chứng kiến nỗi đau của anh. Em thấy được nỗi vất vả của anh. Em yêu anh. Em biết điều anh nói với em là sự thật. Rằng anh cần có thời gian. Nhưng em là một con người. Em đau khổ quá nhiều rồi. Tốt hơn hết là em quay về nhà, cách xa hẳn với anh. May ra em sẽ đỡ bất hạnh hơn.
Gã kéo nàng vào người và xiết chặt. "Anh không ngờ, không ngờ..."
– Không phải lỗi tại anh. Em làm em chịu. Chưa bao giờ anh nói một cái gì khiến em nghĩ khác đi. - Giọng nàng tắc nghẹn trong thân áo vét gã.
Chuông điện thoại reo. Nàng ngẩng nhìn gã rồi đi chéo qua phòng nhấc ống nghe lên. "Alô!" Nàng lên tiếng và lắng nghe một thoáng. "Tôi sẽ nói với anh ấy," nàng đáp, đặt ống nghe xuống.
– Bà Torgersen gọi cho anh. Bà ấy nhắn rằng Murray cần nói chuyện gấp với anh.
–Tôi không thể trì hoãn thêm nữa. Tôi bị ép dữ quá.
– Murray nói, giọng đầy căng thẳng. - Bao giờ anh quay lại đây?
– Tôi có thể lên đường vào chủ nhật, - Daniel đáp.
– Đến Chicago nhé. Tôi sẽ chờ anh ở đấy.
– Ô-kê.
– Ổn cả chứ? - Murray hỏi. - Trai hay gái?
Đột nhiên Daniel hiểu rằng không nên báo cho Murray cái tin đau lòng của gã. "Con trai."
– Chúc mừng nhé. Hãy chuyển tới vợ anh lời thăm hỏi ân cần nhất của tôi. Hẹn gặp anh ở Chicaco vào thứ hai.
Gã đặt ống nói xuống và quay lại Chris.
– Anh về nhà đây, - gã nặng nề nói.
– Không.
Gã nhìn nàng.
Nàng bắt lấy ánh mắt của gã. "Em đã nói với anh rằng em điên rồ. Anh không thể ra khỏi đây nếu không cho em được đã đời đêm nay."