⚝ 18 ⚝
Gã được một phòng làm việc bé xíu, chỉ kê đủ một bàn, hai ghế và một giá treo mũ áo. Tường phòng sơn trắng, trần trụi. Nhưng bù lại, có một cửa sổ mà nếu thiếu nó, hẳn gã sẽ phát điên ngay trong tuần lễ đầu tiên.
Tiu nghỉu là kết quả những trò chơi của gã. Gã bắt đầu công việc bằng một loạt những cú điện thoại về các văn phòng công đoàn ở các tiểu vùng để liên lạc với các nhân viên tổ chức địa phương. Họ tỏ ra khá nhã nhặn và thân thiện, song không hề có ý định trao không quyền lực hay uy tín của mình cho bất kỳ ai khi chưa nhận được một chỉ thị đặc biệt nào; vả chăng, họ chưa có một đường dây liên lạc trực tiếp với văn phòng trung tâm hay với gã. Không biết bao nhiêu bận gã cố gọi cho Mc Donald ở Pittsburgh, và lần nào cũng vậy, cô thư ký đều đoan quyết với gã rằng Mc Donald sẽ gọi lại, mãi cho đến cuối tuần gã mới vỡ nhẽ ra rằng chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra.
Hôm thứ sáu, các báo buổi chiều đưa tin dày đặc về cuộc họp báo của Murray ở Washington. Thuật ngữ "Khối liên minh ngoài công đoàn "được lặp đi lặp lại với một tần số khủng khiếp. Báo chí khoái nó, bởi nó nghe sô-vanh và hiếu chiến. Đến cả Gabriel Heatter cũng sử dụng nó trong bài phát biểu trên chương trình truyền thanh buổi tối của mình. Daniel nhấc máy gọi Washington cho Murray.
– Chúc mừng anh, - Daniel nói. - Cuộc họp báo của anh đã thành công mỹ mãn. Báo chí ở đây đang làm ầm lên đấy.
Murray không giấu vẻ hài lòng.
– Cám ơn. Vậy là đã đạt được một vài tiến triển. Công luận bắt đầu hướng sự chú ý vào chúng ta rồi đó. Công việc của cậu ra sao?
– Điên đảo, - Daniel đáp cụt lủn. - Tôi không làm gi được cả. Tôi bị cô lập rồi.
– Tôi không hiểu. - Murray hoảng thật sự. - Anh đã trao đổi với Dave chưa?
– Không sao gọi nổi cho ông ta. Vì chưa được thông báo chính thức, các văn phòng tiểu vùng không chịu công nhận tôi.
– Tôi sẽ gọi cho ông ta, - Murray nói.
– Tôi không muốn gây phiền nhiễu cho anh, - Daniel nói, - anh đang ngập đầu vì công việc chứ chẳng rảnh rang gi, tôi hiểu. Tốt hơn hết là tôi phới khỏi đây.
– Chớ. - Giọng Murray nặng trịch. - Cậu hãy ở lại. Tôi sẽ dàn xếp mà.
– Anh không phải làm gì cho tôi đâu. Vả lại, tôi có cảm giác rằng mình phải quay về California với đứa nhỏ. Nó đã mất mẹ, giờ lại thiếu bố thì tệ hại lắm.
– Cậu hãy chịu khó chờ đến cuối tháng này. Nếu tôi không dàn xếp nổi, cậu cứ biến đâu tùy thích.
– Nghe hay đấy, - gã đáp và đặt máy xuống.
Bất giác, cảm thấy mồm miệng nhạt nhẽo, gã bèn lôi chai whiskey ra, vừa nhấm nháp vừa nhìn ra ngoài cửa sổ. Mưa và bụi đang giăng kín trời Chicago. Những tòa cao ốc biến mất khi bóng tối ập đến, thay vào đấy là những ô cửa sổ lấp lánh những bảng đèn.
Gã đã sa lưới và bị đóng gông thật rồi.
Gã đứng lên mở toang cửa phòng, kinh ngạc nhận thấy trụ sở vắng tanh, ngoại trừ một cô gái đang dí mũi xuống chiếc máy chữ ở cuối hành lang. Gã liếc đồng hồ. Năm giờ.
Thời thế đã đổi thay. Cái ngày những người hoạt động công đoàn lấy trụ sở làm nhà đã qua lâu lắm rồi. Hết giờ, họ ở lại, ngồi quây quần bàn bạc những việc sẽ làm trong ngày mai. Còn nay, trụ sở công đoàn cũng giống như mọi công sở khác. Năm giờ, và ai về nhà nấy.
Cầm ly rượu trong tay, gã bước lại chỗ cô gái. Cô ta ngẩng lên khi nghe thấy tiếng bước chân.
– Cô đang làm gì vậy? - Gã hỏi.
– Ông Gerard muốn tôi hoàn thành bản báo cáo này trước sáng thứ hai.
– Ông Gerard nào nhỉ? Ban nào?
– Pháp lý, - cô ta đáp.
– Tên cô là gì?
– Nancy.
– Cô Nancy này, cô có muốn làm việc cho công đoàn không?
Cô ta nhìn xuống chiếc máy chữ. "Đấy cũng là một công việc.”
– Nhưng sao cô lại làm việc đó cho công đoàn chứ? -Gã hỏi. - Cô có ý thức được rằng cô đang đóng góp vào phong trào công nhân và việc cải thiện điều kiện làm việc của họ không?
– Tôi chẳng hiểu gì về chuyện đó cả. Tôi phụ trách mục quảng cáo của báo, vậy mà người ta chỉ trả cho tôi có mười lăm đô la một tuần thôi.
– Đó là mức lương quá thấp đối với cô?
– Khắp nơi người ta trả mười chín đô la cho việc này. Khốn nỗi tôi chỉ kiếm được việc ở đây thôi.
– Cũng có thể cái cô cần là công đoàn, - gã cười. - Cô có muôn uống một chút không?
Nancy lắc đầu. "Không, cám ơn. Tôi phải làm xong việc này đã".
– Tốt thôi, - gã bỏ về phòng mình.
– Ông Hunggins. Gã quay lại nhìn khi nghe Nancy gọi. - Tôi muốn hỏi ông một câu có được không ạ?
– Dĩ nhiên là được.
– Từ khi tên ông được yết lên cánh cửa phòng kia, người ta thảy đều thắc mắc không hiểu ông làm gì và thuộc ban nào. Ở đây ông là một người bí ấn.
Gã cười. "Đã bao giờ cô nghe nói đến Ban U Minh chưa?
– U Minh? - Cô ta bối rối. - Quả tôi chưa nghe bao giờ.
– Tôi thuộc ban đó đấy, - gã nói, đoạn bước nhanh về phòng, dập cửa lại.
Trời vẫn lất phất mưa khi gã rời trụ sở đi ra bãi đỗ xe. Gã mở máy, bật đèn lên rồi chợt ngồi lặng đi trong tiếng động cơ nổ đều đều. Cái ý tưởng trở về với căn hộ trống vắng chẳng làm gã vui vẻ chút nào. Gã, chai whiskey và chiếc radio đã "bầu bạn" với nhau bao buổi tối rồi nhỉ? Hay là trốn tránh vào một rạp chiếu bóng nào đó. Cũng là một cách nhưng cách này xem ra chẳng hay ho gì hơn.
Như một thói quen, gã dông xe xuống Nam Chicago, tới một quán bar kề Republic Steel, nơi gã đã một thời lăn lộn. Quán bar chật cứng công nhân làm rào chắn ngày hôm đó. Biểu ngữ trương kín các mặt tường. REPUBLIC STEEL ĐÌNH CÔNG ĐÒI TĂNG LƯƠNG! C.I.P, TIẾN LÊN!
Gã lách vào quầy, gọi một li whiskey. Trong khi chờ đợi, gã ngó quanh và thấy các mặt bàn ngổn ngang cốc bia. Cuộc đình công sôi động đã làm thay đổi thói quen của công nhân luyện kim. Thường ngày họ toàn xài whiskey. Bia với họ chỉ là một thứ chất lỏng vô vị.
Chủ quán đặt ly rượu xuống trước mặt gã, nhét tờ một đô la vào túi và ném trả đồng hai mươi lăm xu lên quầy khi Daniel cầm lấy ly của mình. Gã toan bỏ ra bàn thì nghe một tiếng gọi giật giọng:
– Ê, Dan Lớn!
Gã nhận ra người ấy. Một đoàn viên lão thành, tóc đã hoa râm.
– Mạnh giỏi chứ, Sandy?
Sandy cầm vại bia lên và rẽ đám đông bước đến.
– Ô kê cả, Dan Lớn ạ, - ông ta đáp. - Tớ không ngờ lại gặp cậu ở đây.
– Sao không nhỉ?
– Bọn tớ nghe tin cậu chuyển về California sinh sống rồi.
– Đúng vậy. Tớ vừa tới đây được hơn một tuần nay.
– Không thấy cậu xuất hiện dưới văn phòng công đoàn.
– Ông ta ám chỉ văn phòng tiểu vùng.
– Họ giữ tôi lại ở tổng hành dinh, - Daniel đáp. - Tôi được phân công một việc khác.
– Người ta bàn tán về cậu nhiều lắm. - Sandy à ê nói. Daniel nhìn ông ta:
– Tớ không ngờ mọi người lại để tâm đến tớ nhiều như vậy. Họ nói gì về tớ thế?
Sandy lúng túng. "Chậc, chuyện tầm phào."
– Cho tôi một ly nữa, - Daniel quay lại nói với chủ quán.
– Bọn mình ra bàn ngồi đi.
Daniel, hai tay cầm hai ly rượu, dẫn Sandy ra một góc. Gã đẩy một ly cho Sandy.
– Mừng tái ngộ. - Họ cạn chén đánh ực. - Chúng mình là chỗ bạn bè, Sandy ạ, - gã nói. - Cậu cho tớ biết người ta bàn tán gì về tớ đi.
Sandy nhìn vào cái ly, rồi nhìn gã.
– Họ nói cậu chống lại cuộc đình công này, cậu đang dan díu với một con mẹ nào đó trong gia đình Gilder. Và bởi thế cậu bị giữ lại ở tổng hành dinh.
Daniel trầm ngâm gật đầu.
– Thế công nhân nghĩ thế nào về tớ?
– Bọn "Hung", bọn Thuy Điển và bọn "nhọ". - Sandy nói, giọng khinh khỉnh. - Chúng không biết nên nghĩ thế nào cho đúng. Chúng tin những gì người ta nói, thế thôi.
– Người ta nói rằng tớ là thằng phản trắc chứ gì?
Sandy làm thinh. Daniel ra hiệu cho chủ quán rót tiếp. Khi thức uống được đem đến, gã nốc một ly nữa.
– Từ rào chắn cậu có phát hiện thấy gì lạ không? Nhà máy đóng cửa rồi chứ?
– Một phần thôi. Nó đang hoạt động ở mức bốn mươi phần trăm công suất. Nhiều người muốn bỏ cuộc khi nghe Gilder cảnh cáo sẽ không nhận lại những kẻ đã tham dự đình công. - Ông ta nhấp một ngụm. - Ý kiến của tổng hành dinh ra sao?
– Hôm nay tớ có gọi cho Murray. Theo anh ta nhận định, tình hình có vẻ khả quan hơn. Murray trông cậy vào những cuộc tuần hành sẽ được khởi xướng trong toàn quốc vào dịp lễ Tưởng niệm, nhằm gây áp lực buộc các công ty thép phải xuống thang.
Sandy gật đầu:
– Chúng tôi đã hoạch định một cuộc mít tinh lớn vào ngày hôm đó. Toàn thể công nhân nhà máy sẽ có mặt ở đây. Nếu cậu đến dự với chúng tôi thì hay quá.
– Tớ sẽ tới, - Daniel hứa.
– Họ sẽ cho Davis thế vào chỗ cậu. Thằng ấy thì chỉ là mọt sách thôi. Trong đời, có lẽ hắn chưa một lần sờ đến cái xẻng, - Sandy cạn nốt chỗ rượu trong ly. - Chẳng ai trách cứ hắn là một thằng tồi cả. Hắn nói cái gì cũng đúng. Tuy nhiên, tớ có cảm giác hắn đã lấy mớ từ ngữ ấy ra từ một cuốn sách nào đó. Cậu có nghĩ người ta sẽ bổ cậu về lại với bọn tớ không?
Gã đứng lên. "Tớ củng chẳng biết nữa," gã nặng nề nói. "Tớ thực không hiểu họ định làm gì." Gã chìa tay ra. "May mắn nhé."
– Tạm biệt, - Sandy nói.
Trong màn mưa, Daniel băng qua phố, ra xe. Chưa kịp mở cửa ngồi vào thì từ trong góc tối một toà nhà ba gã đàn ông bước ra, lừ lừ tiến về phía gã. Daniel cảm thấy tóc gáy dựng ngược.
Chúng dừng lại cách gã vài bước. "Dan Lớn đó hả?"
– Phải, - gã đáp.
– Chớ có quay lại đây nữa, - một đứa nói. - Chúng tao không khoái bọn cò mồi chỉ điểm đâu.
– Tôi vẫn là một công đoàn viên đương nhiên. Công việc cho phép tôi tới bất cứ đâu tôi cần.
– Chúng tao ỉa vào công việc của mày. Mày là một thằng chỉ điểm khốn nạn, đã bán đứng chúng tao vì cái trôn của một con đĩ nhà Gilder. Chúng tao không cần cái thứ mày ở đây đâu.
Chúng bắt đầu áp sát vào gã. Gã giật phắt khẩu súng ra:
– Đứng nguyên tại chỗ. Thằng nào bước lên, tao bắn vỡ dái.
Cả ba đờ người nhìn gã.
– Nào, giờ chúng mày hãy cuốn xéo sang bên kia đường và đừng có làm thêm một chuyện gì ngốc nghếch nữa, kẻo lại hối không kịp.
Chúng lủi thủi quay đi.
Gã ngồi vào xe và rồ máy.
Nhưng xe vừa lăn bánh, chúng bỗng nhất loạt quay lại, gào lên. "Thằng cò mồi đểu cáng! Đồ đĩ đực!". Gã nhấn ga, quay xe vào một góc phố, không thèm nhìn lại.
Nhà máy thép nằm trên đường về nhà gã. Gã cho xe chạy thật chậm để quan sát. Chỉ lơ thơ vài người đứng làm rào chắn trước cổng, ướt sũng từ đầu đến chân. Bên trong nhà máy, bọn cảnh vệ mặc đồng phục đi đi lại lại. Chúng ít nhất cũng tới hai chục đứa. Gã rẽ vào một góc phố và phóng xe về Chicago.
Gã toan tra chìa khoá vào ổ thì cánh cửa đã bật mở. Gã rút súng và lò dò đi vào. Giọng Chris vang ra lanh lảnh:
– Anh la cà những đâu hả, Daniel? Suốt ba giờ liền em chỉ lo hâm nóng bữa tối cho anh thôi.