⚝ 19 ⚝
Vào lúc hai giờ sáng, gã bỗng tỉnh giấc. Định ngủ tiếp nhưng nhắm mắt lại một lát, gã biết sẽ chẳng ăn thua gì. Gã khe khẽ trở mình để không đánh thức người nằm cạnh. Khi xoay lại, gã có thể trông thấy những đường cong mờ ảo, mềm mại trên thân thể nàng. Mùi nước hoa phảng phất, trộn lẫn với hương vị ngây ngất của cuộc làm tình hồi đêm. Gã trườn nhẹ ra khỏi giường và, không một tiếng động, gã khép cửa buồng ngủ lại, ra phòng khách.
Không cần bật đèn, gã quờ tay tóm ngay được chai whiskey. Gã tu một hơi và ngồi xuống bên cửa sổ, nhìn những hạt mưa lóng lánh bay trong ánh đèn đường. Gã nhấp tiếp ngụm nữa. Chẳng ăn thua gì. Gã chỉ cảm thấy trống rỗng đến kỳ lạ. Thậm chí cả ý nghĩ về cuộc làm tình với Chris cũng không xua nổi cái cảm giấc ấy đi.
Một tia sáng từ phòng ngủ hắt tới chỗ gã ngồi. Gã quay đầu lại và thấy Chris lõa lồ đứng trên khung cửa nhìn gã.
– Anh xin lỗi đã làm em thức giấc. Sao em không khoác áo choàng vào? Trời khá lạnh đấy.
– Anh đang bị dầy vò vì chuyện gì vậy, Daniel?
– Em mặc áo choàng vào đã, - gã nói.
Nàng biến mất và mấy giây sau quay ra, trên người vẫn không thêm được gì cả.
– Anh không có lấy một cái áo choàng nào, em cũng chẳng mang theo.
Gã bật cười. Nàng nói đúng lắm. Gã chẳng bao giờ dùng đến áo choàng hay đồ mặc nhà. Nếu gã có nằm ngủ trong một thứ gì đó, thì thứ ấy là chiếc xi líp nhãn hiệu BUD. "Em khoác tạm sơ mi của anh vậy."
Chiếc sơ mi dài quá đầu gối nàng. "Trông em ngộ lắm, nhỉ?"
– Còn hơn để bị cảm lạnh, gã nói.
Nàng lắc đầu và đợi gã nuốt xong ngụm whiskey mới nói:
– Có chuyện gì vậy, anh Daniel? Chưa bao giờ em thấy anh ưu tư như thế này.
– Anh có cảm giác như mình đột nhiên trở thành một người vô hình.
– Có phải tại việc làm mới của anh không? - Nàng hỏi.
Gã nhìn nàng không chớp. "Em biết rồi sao?"
– Dĩ nhiên.
– Bằng cách nào?
– Bằng chính cái cách em lần tìm chỗ ở của anh. Xem trộm hồ sơ mật của cậu Tom.
– Họ nắm tỉ mỉ thế kia à?
– Họ có hồ sơ chi tiết về từng sự việc và từng cá nhân một, - nàng đáp.
– Ông ấy có hay chuyện chúng mình không?
Nàng gật.
– Ông ấy không nói gì à?
– Thoạt tiên thì nổi giận; sau rồi cũng nguôi nhưng vẫn không ưa chuyện này đâu, và e rằng thái độ của ông sẽ thù nghịch hơn. Cứ như anh là một tay Do Thái hay một gã da đen vậy.
Gã cười chua chát. "Em có ngạc nhiên khi khám phá ra rằng kẻ thù hiểu rõ công việc của anh hơn cả đồng nghiệp với anh không?"
– Ông ấy bảo em rằng người ta gạt anh ra bởi vì anh không tin cuộc đình công này sẽ thu được thắng lợi. Ông còn nói nếu công nhân không hưởng ứng đình công thì người ta đã bắn anh tại chỗ rồi. Họ muốn thanh toán anh lắm, nhưng còn sợ sự phản ứng của những người được anh dìu dắt vào công đoàn thôi, mà số này cũng chẳng ít đâu.
Gã lắc đầu:
– Vậy thì họ nhầm. Tối nay anh mới nhận ra rằng sẽ chẳng có thằng nào thèm phản ứng cả. Vài đứa đã tính chuyện cho anh về chầu ông vải. Tất cả những gì anh phát ngôn đều bị bóp méo. Chúng còn dựng lên những chuyện bẩn thỉu quanh anh và em. Chúng cho rằng anh đã bán đứng chúng vì em.
– Họ phải hiểu anh hơn thế chứ.
– Chỉ có Phil Murray thôi, ngoài anh ta ra, anh nghĩ không còn một người thứ hai nào.
– Em rất tiếc. Giờ anh tính làm gì?
– Anh thực không biết, - gã ngán ngẩm đáp. - Murray muốn anh chờ đợi. Anh ta hứa sẽ dàn xếp mọi chuyện giúp anh. Nhưng làm sao anh có thể chờ đợi theo cách anh ta mong muốn được. Anh không phải là loại người có thể ngồi suông trong văn phòng dù chỉ một ngày.
– Sao anh không thử tiếp xúc với cậu Tom nhỉ? -Nàng hỏi. - Cậu Tom nể anh lắm đấy, mặc dầu chẳng ưa gì anh.
Gã nhìn nàng.
– Anh không thể làm như vậy được. Anh là người của bên này quá lâu rồi, không thể vượt tuyến sang bên kia được nữa. Vả lại, nếu hành động như vậy thì chính là anh đã khẳng định những lời đồn đoán về anh hay sao?
– Em rất đau lòng khi thấy anh suy sụp như thế này.
Gã không đáp mà chỉ nhìn nàng.
– Em đã nói rằng em sẽ đợi anh gọi cho em, nhưng anh thấy đấy, em đã không chờ nổi. Em vắng anh quá lâu rồi, Daniel. Em muốn ở lại đây với anh.
Gã hít một hơi dài. "Anh cũng mong như thế lắm. Nhưng điều này chi làm cho sự việc thêm tồi tệ thôi."
– Vậy chúng mình phải làm gì?
– Đợi, - gã nói. - Theo cái cách Phil Murray bảo anh. Có thể sau khi cuộc đình công kết thúc, sự việc sẽ khá hơn.
– Ngộ nhỡ anh không thể chờ đợi được và quyết định bỏ đi thì sao?
– Anh hứa với em là sẽ đợi mà. Nếu có bỏ đi, anh cũng phải mang em theo chứ.
Gã nhìn thấy hai hàng lệ chảy dài trên má nàng, bèn kéo nàng vào ngực. "Đừng có ngớ ngẩn như vậy, cưng." Gã nói và hôn lên trán nàng.
– Em không ngớ ngẩn đâu, anh, - nàng thổn thức. -Em hạnh phúc quá đấy thôi. - Nàng ngẩng nhìn gã. -Anh yêu em chứ, anh Daniel?
Gã chỉ cười.
– Một chút thôi mà, - nàng nói gần như thầm thì.
– Không, - gã hôn lên môi nàng. - Anh yêu em nhiều lắm.
Gã ngó xuống quyển lịch để bàn. Thứ sáu, ngày 28 tháng Năm 1937. Hai tuần qua dường như dài vô tận. Gã đã đợi cú điện thoại không bao giờ đến. Murray đã hứa, vậy mà Mc Donald vẫn cứ im re. Trong khi đó, không khí tổng hành dinh náo nức như hội. Gã biết người ta đang lập kế hoạch biểu tình vào ngày lễ Tưởng niệm, tuy nhiên chẳng có ai đả động tới chuyện ấy trước mặt gã. Gã nhận ra những bước tiến triển của cuộc bãi công qua báo chí nhiều hơn là qua không khí nơi trụ sở. Gã liếc đồng hồ. Đã hơn năm giờ ba mươi.
Gã mở cửa phòng và nhìn ra. Không còn một ai. Gã khép cửa lại và ngồi vào bàn, quay số máy của Murray ở Washington. Anh ta đi Pittsburgh đến thứ hai mới trở lại. Gã quay về nhà riêng của anh ta ở Pittsburgh, song cũng chẳng có ai ở đầu dây bên kia.
Gã sờ đến chai whiskey trong ngăn kéo. Nó đã cạn gần hết. Gã đổ nốt vào họng, chép miệng nhìn xuống mặt bàn. Murray bảo gã đợi đến cuối tháng. Hôm nay là ngày hai mươi tám, không cuối tháng thì cũng suýt soát rồi. ''Một ý nghĩ kinh hoàng chợt vụt lên trong đầu gã.
Thứ hai rơi vào ngày ba mươi mốt. Phải chăng họ đang giam chân gã ở đây đến khi cuộc biểu tình kết thúc vào tối chủ nhật? Họ sợ gã đục đáy thuyền cho cả lũ cùng đắm hay sao?
Gã băn khoăn không biết chuyện gì sẽ xảy ra vào thứ hai. Murray chắc sẽ gọi tới và nói với gã rằng anh ta rất lấy làm tiếc vì đã không giúp được gì hơn. Cũng có thể người ta nhận ra gã không phải là một kẻ phản bội và bố trí cho gã một việc làm thực thụ. Dù chuyện gì xảy đến đi nữa thì cũng chẳng cần phải quan tâm tới chúng vào lúc này cho mệt óc. Gã xoè hai tay, úp xuống bàn. Trong gã, có một cái gì đó đang chuyển biến nhưng không hiển hiện ra đôi bàn tay. Chúng vẫn y nguyên. To và vuông vức. Đôi bàn tay của một người thợ.
Chúng không thể thuộc về một kẻ có sức mạnh tư duy và cảm xúc. Đôi bàn tay thợ. Chúng cử động dưới sự điều khiển của bộ não, tư tưởng và ý nguyện của một kẻ khác.
Một cơn cuồng nộ trào lên trong gã. Gã co tay lại thành nắm đấm và giáng mạnh xuống bàn. Gã cảm thấy đau nhói lên tận cánh tay. Gã dí sát nắm đấm vào mặt và nhìn chằm chằm. Mu bàn tay toé máu. Gã từ từ xoè tay ra. Gã đang bị giam lỏng, vậy thì còn ngồi lại để làm gì?
Đến rồi, cái thời điểm cho gã chuồn khỏi đây, thời điểm cho gã ra tay hành động, thời điểm cho gã khám phá tư duy của chính mình.
Gã vừa lôi ngăn kéo bàn ra thì có tiếng gõ cửa.
– Ông Hunggins ở trong đó phải không ạ? - Đây là một giọng nữ.
Gã ra mở cửa và gặp Nancy với mắt mở to ngơ ngác.
– Tôi đây, cô cần gì? - Gã hỏi cộc cằn.
– Tôi bỏ quên mấy thứ lặt vặt trên bàn nên quay lại lấy, - cô ta nói nhanh, - tình cờ nghe thấy một tiếng rầm ở trong văn phòng của ông. Ông có làm sao không?
Gã chậm rãi gật đầu. "Không sao cả."
Cô ta thở phào nhẹ nhõm. "Vậy thì xin phép ông tôi đi. Mong ông thứ lỗi vì đã làm phiền."
– Có gì đâu, Nancy, - gã nói. - Cám ơn cô đã lưu tâm.
Cô ta quay đi. Gã vội níu lại. "Nancy."
– Gì vậy, ông Hunggins?
– Cô có thời gian đánh máy giúp tôi một bức thư không?
– Chắc bức thư không dài lắm? Số là tối nay tôi có hẹn, phải về nhà sớm để chuẩn bị.
– Bức thư ngắn thôi, nhưng với tôi, nó rất quan trọng.
– Vậy thì được. Ông chờ cho một phút để tôi mang máy chữ tới nhé.
Gã nhìn cô ta đi vê phía bàn làm việc của mình rồi bắt đầu thu dọn ngăn kéo.