← Quay lại trang sách

⚝ 20 ⚝

Quá trưa một chút, nàng mới tới được căn hộ của gã. Nàng bước thẳng vào buồng ngủ và trông thấy gã đang gập người trên chiếc va ly. "Có cần giúp gì không?"

Gã lắc đầu. "Sắp xong rồi. Có nhiều nhặn gì đâu." Gã dốc ngược ngăn kéo cuối cùng ra và sập nắp va ly xuống. "Xong.”

– Đồ đạc của em để hết ở ngoài xe, - nàng nói.

Gã đứng thẳng dậy. Sáu giờ tàu mới khởi hành.

– Anh còn một nửa chai whiskey, bỏ lại thì phí quá.

Nàng gật đầu, và gã kéo hai chiếc ly tới.

– Em chỉ uống một chút thôi, - nàng dặn.

Gã rót cho nàng vài giọt và đổ đầy ly của mình.

– Chúc may mắn, - gã nói.

Vừa nhấp môi nàng đã nhăn mặt.

– Sao anh có thể xài nổi thứ này. Tởm quá!

Gã cười tủm. "Em phải quen với nó thôi. Đây là thức uống của người nghèo. Em có biết Martini đắt gấp đôi không?"

Nàng im lặng.

Gã nhìn nàng. "Em có quyết theo anh không? Em sẽ phải sống một cuộc sống khác hẳn đấy. Thay đổi quyết định vào lúc này vẫn còn kịp, anh hoàn toàn thông cảm."

Nàng nhoẻn cười. "Chờ đấy! Em không chịu mất anh dễ dàng vậy đâu." Nàng nhấp một ngụm nữa. "Cũng tàm tạm chẳng đến nỗi tởm lợm như em vừa chê."

Gã cười xoà.

– Anh đã gọi giây nói cho bà Torgersen chưa? - Nàng hỏi.

– Đã. Bà ấy chuyển vào phòng đứa nhỏ rồi. Và như thế, phòng ngủ kia là của chúng ta.

– Đứa nhỏ ra sao?

– Bà ấy nói nó khoẻ lắm, - gã kiêu hãnh đáp. - Nó lớn rất nhanh. Nặng thêm một pao nửa, chẳng nhức đầu sổ mũi gì, ngủ cả ngày.

– Anh rất vui khi gặp lại nó?

Gã nhìn nàng, gật đầu. "Đúng thế. Buồn cười thật, chưa bao giờ anh nghĩ anh là một người cha. Thế nhưng khi bế nó trên tay và cúi nhìn nó, anh hiểu rằng một phần máu thịt của anh đã đi vào trong nó, anh có cảm giác mình sẽ trường tồn."

Nàng chìa cái ly ra. "Cho em thêm ít nữa."

Gã rót một lượng đủ tráng đáy ly. "Ngoài trời ra sao?"

– Nắng ấm.

– Tuyệt lắm, - gã nói. - ít ra cũng may mắn hơn đối với những người đình công. Khi bị mưa quất vào mặt, nom người ta chẳng còn tự tin chút nào. Cô thư ký đánh máy bức thư của anh, nói rằng chủ cô ta rất vui. Nhân viên hãng phim thời sự Paramount sẽ xuống đường tham dự cuộc biểu tình ở miền Nam Chicago. Và như vậy thứ tư tới, cả thảy sẽ có hơn sáu nghìn người.

– Em cũng rất vui khi anh không nằm trong số đó. Sáng nay em đã nghe được cuộc nói chuyện qua điện thoại của cậu Tom với một ai đó ở Nha cảnh sát miền Nam Chicago. Ông ấy tính sẽ xảy ra một vụ lộn xộn ở trước cổng nhà máy và yêu cầu sự can thiệp của lực lượng cảnh sát chừng một trăm năm mươi người. Khi ngồi vào bàn ăn, ông ấy cười, nói với cô em rằng nếu bọn họ muốn gây rối thì sẽ có một vụ rối loạn lớn hơn họ chờ đợi nhiều lần.

Gã chăm chú nhìn nàng. "Ông ta đã có gần một trăm bảo vệ viên ở bên trong, còn cần tới bọn cớm đứng bên ngoài làm gì?"

– Em không biết. Em đang mải nghĩ kế chuồn êm ra khỏi nhà với một lô đồ đạc lỉnh kỉnh.

– Ông ta sẽ thất vọng, - Daniel nói. - Cuộc mít tinh sẽ được tiến hành trong một sảnh đường cách cổng nhà máy vài ba dãy nhà. Họ thậm chí còn không diễu qua trước cổng nhà máy nữa.

Nàng không đáp.

Một ý nghĩ loé lên trong đầu gã. "Cậu Tom em hình như tin chắc rằng những người biểu tình sẽ tụ tập ở trước cổng nhà máy?"

Nàng gật đầu.

Gã đặt ly rượu xuống. "Anh phải đến cảnh báo cho mọi người đừng có tới gần nhả máy mới được."

– Đó đâu còn là chuyện của anh nữa, Daniel. Anh bị thải hồi rồi. Nhớ chưa?

– Anh nhớ sự kiện Pittsburgh năm 1919. Nhiều người đã bị đả thương chỉ vì thiếu một thông tin đơn giản như thế này.

– Bây giờ là năm 1937, - nàng nói. - Và đây không còn là cuộc đấu của anh nữa rồi.

– Cũng có thể là như vậy. Nhưng ở đây có rất nhiều người được anh đưa vào công đoàn, và anh không muốn để họ bị đàn áp trong khi có thể giúp họ thoát khỏi.

Nàng không nói gì.

– Em đưa chìa khoá xe đây, - gã nói

– Đừng dây vào chuyện này, Daniel. Chúng ta sắp bắt đầu một cuộc sống mới. Hôm qua anh chẳng nói thế là gì.

– Chris, anh không thể bắt đầu một cuộc sống mới trên xác đồng đội mình được. Đưa chìa khoá cho anh.

– Em cũng đi, - nàng nói.

– Không được. Em cứ chờ anh ở đây.

– Anh đã hứa đi đâu cũng đem em theo cơ mà, - nàng vẫn khăng khăng. - Bắt đầu từ bây giờ.

Con phố chạy qua quảng trường Sam đông nghẹt người và xe cộ. Daniel loay hoay mãi vẫn không sao tìm được chỗ trông để tấp xe của mình vào. Gã đành đỗ lại ở lưng chừng phố và nhảy ra.

– Em đánh xe ra sau toà nhà kia chờ anh nhé.

Nàng gật đầu, mặt tái xanh.

Daniel rẽ đám đông về sảnh đường, nơi cuộc mít tinh đang diễn ra. Trời bỗng nóng hầm hập, và đám người lấp đầy con phố lúc này nom nhốn nháo như những kẻ đang kiếm chỗ căng lều cho cuộc picnic, chứ chẳng ra dáng một tập thể công nhân đang tiến hành một cuộc đình công có bài bản. Nhiều người còn đem theo cả vợ con.

Tiếng trẻ con và đàn bà í a í ới.

Sảnh đường chật cứng. Ở phía cuối, trên một cái bục nhỏ có vài người đang ngồi, trong khi một người khác đứng diễn thuyết.

–... Chỉ có một cách duy nhất bảo cho tụi cớm thấy rằng chúng không đe dọa nổi chúng ta, rằng Gilder không phải là pháp luật. Chúng phải hiểu rằng chúng ta, những người dân, những công nhân đình công có đủ sức mạnh, đủ lòng can đảm để nhìn thẳng vào mặt chúng...

Tiếng vỗ tay vang lên như sấm.

Diễn giả ngó xuống mảnh giấy trên tay, đọc to lên:

– Chúng ta, những thành viên của Công đoàn Luyện kim cực lực lên án chính sách đàn áp của Nha cảnh sát Chicago nhằm khủng bố tinh thần của những người công nhân đang sử dụng quyền tự do ngôn luận và đình công của mình để đấu tranh vì một lối sống Mỹ tốt đẹp hơn. Đả đảo!

– Đả đảo! - Tiếng hô đồng thanh dội lên inh tai.

– Hãy cho chúng nó biết tay ngay bây giờ đi! - Ai đó trong đám đông la lên.

– Phải đấy! - Những giọng khác hùa theo. - Cho chúng nó thấy hàng rào bảo vệ đình công là cái gì. Không phải chỉ một chục, chúng ta tới cả nghìn người.

Daniel chen lên bục diễn thuyết trong tiếng hô đổng tình với ý tưởng vừa được khởi xướng. Gã đẩy tay diễn giả ra khỏi micro.

"Trật tự!" Gã gào về phía đám đông. "Trật tự!"

Cuộc mít tinh vẫn ở trong trạng thái hỗn loạn. Tay diễn giả quay sang Daniel.

– Xéo đi, Hunggins. Chúng tao không cần mày ở đây đâu, - hắn nói đủ cho Daniel nghe thấy.

– Ra ông là Davis đây? - Daniel nói. - Ông phải nghe tôi. Tôi biết sẽ có một trăm năm mươi cảnh sát được điều động tới nhà máy để giữ trật tự. Ông cứ tiến hành cuộc mít tinh ở đây. Nếu để công nhân kéo đến đó, máu sẽ đổ nhiều đấy. Không chỉ riêng đàn ông đâu, mà cả phụ nữ và trẻ em cũng vậy.

– Công nhân có quyền bày tỏ thái độ của mình chứ, - Davis vặc lại.

– Người lãnh tụ phải có trách nhiệm bảo vệ cho họ khỏi bị đàn áp. Năm 1919, những người lãnh đạo công đoàn cũng đã quên mất điều này, và tận mắt tôi đã phải chứng kiến hậu quả của sai lầm đó.

– Không, - Davis vẫn ngoan cố. - Lực lượng chúng tôi rất đông đảo. Vả lại, bọn cớm sẽ không dám làm gì trước các ống kính thời sự đâu. Chúng tôi đã bố trí dày đặc ở đây rồi.

– Ống kính không thể bịt họng súng lại được, - Daniel nói.

– Anh em! - Gã hướng về đám đông. - Anh em biết tôi là ai. Nhiều người trong số anh em đây đã vào công đoàn cùng với tôi. Hơn ai hết tôi muốn cuộc đình công này thắng lợi. Song chúng ta sẽ không giành chiến thắng bằng cách biểu tình chống lại cảnh sát Chicago, mà bằng cách bóp nghẹt nhà máy, không cho nó ra sản phẩm, bằng cách thuyết phục những công nhân còn lại đứng vào đội ngũ của chúng ta. Chúng ta hãy nỗ lực theo hướng này, hãy tìm biện pháp và phương tiện làm cho anh em của chúng ta hiểu rằng cuộc đấu tranh của chúng ta cũng là cuộc đấu tranh của họ. Ở đây, trong sảnh đường công đoàn này mới là nơi chúng ta chiến thắng, chứ không phải ở ngoài kia, trước cổng nhà máy của Gilder.

Một giọng nhạo báng vang ra từ đám đông. "Chúng tao chẳng lạ gì mày đâu, Dan Lớn ạ. Chúng tao biết mày đã bán chúng tao lấy cái váy ngủ của một con đĩ nhà Gilder. Chúng tao biết mày không muốn chúng tao đình công."

– Không đúng! - Daniel thét trả lại.

– Nếu vậy mày hãy hoà nhập vào đây, đừng có chống lại ý nguyện của chúng tao nửa.

Sảnh đường bỗng im phăng phắc khi Daniel nhìn xuống.

– Tôi sẽ vào cuộc cùng anh em, - gã nói. - Duy anh em lưu ý: hãy để phụ nữ và trẻ em ở lại.

Đám đông lại rộ lên. Hai thành niên nhảy lên diễn đàn, vung cao hai lá cờ nước Mỹ.

Daniel nhìn Davis. "Ông phải cố giúp tôi. Hãy lệnh cho họ dừng lại cách nhà máy ít nhất một dãy nhà." Không đợi Davis trả lời, gã rời bục diễn thuyết và thoăn thoắt đi ra giữa hai người cầm cờ.

Bên ngoài, trời nắng chói chang và nóng. Daniel cởi phăng áo vét vắt lên cánh tay.

– Băng qua sân crickê thôi, - một người la lên. - Cảnh sát chặn hết đường rồi.

Chậm rãi nhưng quả quyết, họ đi về phía nhà máy. Daniel ngoảnh lại. Dòng người sau gã quá lộn xộn. Đám phụ nữ vẫn hăm hở bám theo, bất chấp lời cảnh cáo của Daniel.

– Hãy tách phụ nữ và trẻ em ra! - Gã gào to, nhưng tiếng gã chìm lỉm đi. Gã cảm thấy có ai đó đang kéo tay mình, bèn quay lại.

– Dan Lớn. - Sandy đang đứng cạnh gã củng với Davis. - Tớ biết thế nào cậu cũng đến.

Daniel không đáp. Gã nhìn Davis. "Ông xem kìa.

Cảnh sát đang chờ chúng ta đấy. Giờ ông đã tin tôi chưa?"

– Tôi thấy rồi. Nhưng chúng chẳng dám ra tay đâu. Máy quay phim đã được bố trí trên chiếc xe tải ngay sau gáy chúng. Chúng ta phải tới gần để cho ống kính thu được toàn bộ đoàn biểu tình đông đảo này.

– Cái gì quan trọng hơn? Sinh mạng con người hay phim ảnh?

– Cả nước sẽ biết đến chúng ta qua những cuộn phim đó, - Davis nói.

Đến nước này thì gã ngọng lưỡi rồi. Cả đoàn người đang xăm xăm bước lên như những con thiêu thân. "Cách một dãy nhà," gã nói trầm trầm. "Hãy bảo họ dừng lại cách một dãy nhà."

Nhưng không gì có thể chặn đoàn người lại được nữa. Daniel trông thấy cảnh sát bắt đầu rút súng và dùi cui ra. Bất giác, hình ảnh những tên lính Đức đang mai phục sau vành đai trắng hiện lên trong gã.

Khi còn cách cảnh sát chừng hai trăm bộ, Daniel quay lưng ra phía chúng và giơ hai tay lên làm hiệu cho đoàn người dừng lại.

– Dàn đội hình ở đây! - Gã hô to.

Một giọng nói bất ngờ hoà vào với gã. "Đúng đấy, dàn đội hình ở đây. Một cờ sang phải, một cờ sang trái! Anh em hãy giãn ra!"

Đám đông chần chừ, không biết làm gì. Daniel đẩy vào lưng một người cầm cờ. "Triển khai đi, anh bạn!" Hai lá cờ bắt đầu chuyển động về hai phía. "Hãy theo

anh ta!" Gã gào lên với toán người ở những hàng đầu.

– Hãy theo anh ta! - Davis hô theo.

Daniel nhìn ông. "Cám ơn".

– Đừng có cám ơn tôi. Tôi sợ. - Davis nói. - Thật may là chúng ta chưa làm sao.

Nhưng vận may đã không mỉm cười với họ. Gã nghe thấy một loạt súng nổ, rồi như có một nhát búa tạ giáng vào lưng, gã ngã dúi xuống đất. Gã cố chống tay đứng lên nhưng lúc đó thân thể gã nặng như một khối chì. Gã nghe thấy tiếng phụ nữ khóc và đàn ông la hét hoảng loạn. Sau đó, quanh gã đầy rẫy nhưng bóng áo cảnh sát màu xanh, vung dùi cui tới tấp. Gã thấy Davis và Sandy ngã nhào và bị quật tơi bời cho đến khi cả hai nằm bất tỉnh nhân sự.

Nước mắt gã trào ra. "Ôi, cứt quá, " gã rên lên cay đắng, cảm thấy trong lòng quặn lên một cơn đau nhức nhối hơn mọi vết thương trên cơ thể. "Cứt, cứt, cứt."

Đôi tay bỗng dưng tê liệt, và gã đổ vật ra dưới nắng.