HÔM NAY
Có thể vì hôm đó là ngày chủ nhật? Hay vì vào giờ ăn trưa? Cũng có thể vì lệnh cấm vận của thế giới dầu lửa Ả Rập đã để lại những dấu ân nặng nề trong tâm trí của cánh tài xế Mỹ. Tôi ngồi đợi trong trạm gác đường đã ngót nghét một tiếng, vậy mà chẳng thấy bóng dáng một chiếc xe nào chạy qua.
Tôi còn nhớ cha tôi đã tỏ ra công phẫn như thế nào khi số lượng và công suất các nhà máy lọc dầu và các cột xăng bắt đầu co lại, thải ra vỉa hè hàng vạn công nhân. Ông triệu tập một cuộc họp báo. Ở đó ông chửi bới chẳng trừ một ai. Tổng thống, Quốc hội, các công ty dầu lửa. "Chứng nào tật ấy," ông gầm gừ. "Họ đang thông lưng với nhau để thêm một lần nâng giá, và như vậy, đang rút dần rút mòn túi tiền nhỏ bé của tầng lớp công nhân Mỹ, những người đã đổ mồ hôi khai phá và chăm chút những cánh đồng dầu lửa nhưng không hề được hưởng hoa trái của chúng. Chúng ta đã tạo cho các tiểu vương quốc Ả Rập một sức mạnh bằng cách bỏ tiền túi khai thác tài nguyên cho họ, bởi người ta nói với chúng ta rằng giá cả sẽ rẻ hơn. Cho đến giờ chúng ta mới hiểu nó rẻ hơn như thế nào. Một thứ giá cắt cổ. Một sự tống tiền. Chỉ có một cách xử với bọn cắt cổ và tống tiền này thôi. Tiêu diệt chúng đi. Chúng ta có đủ mọi lý do hợp pháp và xác đáng. An ninh xã hội, cuộc sống và phúc lợi của chính chúng ta đang bị đe dọa."
Bị nhiều tờ báo và các bình luận viên chính trị buộc tội theo đuổi tư tưởng sô-vanh, phục quốc chống Ả rập lỗi thời, ông đối lại, giọng khinh khỉnh: "Chúng tôi đổ máu trong hai cuộc chiến làm cho thế giới này bình yên đâu phải để cho người Ả rập và các công ty dầu lửa đút căng hầu bao bằng chính những đổng tiền mà chúng tôi phải đổ mồ hôi sôi nước mắt mới kiếm được. Lịch sử đất nước chúng ta chính là lịch sử đấu tranh giành giật và gìn giữ những quyền lợi của mình. Nếu vào lúc này chúng ta không làm điều đó thì có thể, quay trở lại năm năm về trước và sẽ thấy rằng chúng ta đã nộp mạng sống của mình, và biết đâu, nộp toàn bộ nền văn minh Tây phương vào tay những kẻ sát nhân."
Đó không phải là chuyện ngày xửa ngày xưa, nó vừa mới xảy ra thôi, nhưng giờ, nó là vĩnh viễn. Ít nhất thì cũng đối với cha tôi. Ông đã về chầu Diêm vương và chẳng còn một ai nghe được tiếng nói của ông nữa cả. Có thể là như vậy. Trừ tôi ra. Tôi không biết đến bao giờ ông mới ngừng rả rích bên tai tôi.
– Vậy là con biết ta rồi đó, Jonathan ạ.
– Tôi biết ông chứ, ông là bố tôi cơ mà.
Giọng ông bỗng nhẹ như gió thoảng. "Xưa nay con chỉ nghĩ là con biết ta thôi. Giờ con mới bắt đầu hiểu ta."
– Hiểu ra cái gì?
– Ta từ đâu tới. Ta là ai!
– Ông là ai ấy à? - Tôi dẩu môi.
– Ông ta cười lúc cúc. "Một quan điểm."
– Chả có gì thay đổi cả. Trước tôi nghĩ ông là ai thì giờ ông vẫn là kẻ đó thôi.
– Ta có tuyên bố khác đi đâu. Con nghĩ ta là ai thì ta đúng là kẻ đó. Bao giờ cũng vậy. Cũng như con nghĩ mình là ai thì sẽ đúng là kẻ đó thôi.
– Tôi về nhà đây. Tôi ngán dựa bờ tường các trạm xe và tha thẩn vệ đường lắm rồi. Tôi chả phát hiện thêm được cái gì mới mẻ cả.
– Con đơn độc. Nhưng hãy kiên trì. Cuộc hành trình sắp đi đến điểm kết rồi. Sau đó con hãy về nhà và tổng hợp tất cả những gì đã học hỏi được.
– Tôi đâu có biết phải học hỏi cái gì.
– Tình Yêu, con trai của ta ạ. Chỉ có thằng ngốc mới chối bỏ nó thôi.
– Đồ cứt. Tôi phát nôn lên vì nó rồi. Tôi về nhà đây. Ngay bây giờ.
– Chớ. - Giọng ông ta vang lên sang sảng. - Con cứ nhìn ra đường khắc hiểu tại sao không có một chiếc xe nào chạy qua suốt một giờ nay, và tại sao con lại ngồi tựa bờ tường cái trạm gác đặc biệt này, vào cái thời điểm đặc biệt này.
Xuôi theo con đường chừng một dặm, một chiếc xe hơi đang băng đồi lao về phía tôi. Tôi nhìn nó, nắng lấp lánh trên các tấm kính ca bin. Đấy là một chiếc Rolls Corniche màu trắng, do một cô gái có mái tóc vàng màu nắng cầm lái. Cách tôi chừng vài trăm thước, đèn phanh của chiếc xe bắt đầu nhấp nháy. Nó nhẹ nhàng lăn bánh theo một đoạn dốc thoai thoải rồi dừng lại trước mặt tôi.
Cô gái trong xe và tôi cứ ngồi nguyên tại chỗ mà nhìn nhau. Chúng tôi chẳng nói năng gì. Chỉ nhìn nhau.
Nàng đẹp. Suối tóc vàng màu nắng đổ xuống vai chứ không tung bay như khi xe đang phóng trên đường. Gò má cao, miệng rộng và cái cằm bướng bỉnh. Nhưng đôi mắt mới là tạo vật mang lại cho nàng sắc đẹp. Màu lục nhạt, ánh xanh da trời. Tôi đã gặp đôi mắt này hàng ngàn lần, nhưng không nhớ nổi ở đâu.
Cuối cùng nàng nhoẻn miệng cười. Hàm răng trắng và những nếp nhăn tươi tắn hai bên khóe mắt càng khiến đôi mắt xanh hơn; giọng nàng trầm, nhẹ, song rõ và mạch lạc:
– Bé Trứng(*) ngồi bệt vệ đường.
(*) Tên một nhân vật trong truyện trẻ em Châu Âu
Tôi đọc tiếp:
– Quan lôi chẳng dậy, lính gồng chẳng đi.
Và cả hai cùng cười phá.
– Anh là cậu bé Trứng đấy à? - Nàng hỏi.
– Anh không biết. Em cho như vậy phải không?
– Giống lắm, - nàng nghiêm túc nói.
– Không. Đó chỉ là một bài vè thôi.
– Thế sao anh lại ngồi bệt dưới bờ tường như vậy?
– Cho đến lúc em xuất hiện anh mới biết tại sao. Anh ngồi đợi em. Anh đã toan bỏ đi, nhưng rồi bị thuyết phục ngồi lại.
Nàng ngơ ngác nhìn quanh:
– Ai thuyết phục anh? Em có thấy ai đâu.
– Một người bạn. Ông ta đi rồi.
Nàng nhìn tôi. "Em nghe thấy anh gọi. Bởi thế mà em dừng lại"
Tôi không nói gì.
– Rõ ràng là em nghe thấy có tiếng gọi mà, - nàng nói tiếp.
Tôi bước ra. "Anh gọi em đấy, nàng công chúa xinh đẹp ạ."
Tôi cầm gói đồ lẳng lên ghế sau, và ngồi vào bên cạnh nàng.
– Công chúa ấy à, - nàng trầm tư nói. - Chỉ có mẹ em gọi em như vậy từ bé thôi. Tên em là...
Tôi cắt ngang. "Đừng nói ra với anh, nàng công chúa ạ. Anh không muốn biết đâu."
– Thế em gọi anh như thế nào đây. Bé Trứng à?
– Jonathan.
Nàng gật đầu. "Em thích cái tên đó. Nó hợp với anh."
Nàng cài số và chiếc xe lao ra giữa đường. Trong nháy mắt, chúng tôi đã đạt tốc độ sáu mươi dặm một giờ. "Em đưa anh về nhà em nhé?"
– Ô kê.
Nàng liếc sang tôi.
– Anh bao nhiêu tuổi?
– Mười tám, - tôi đáp, khai man có hai tháng.
– Nom anh chững chạc hơn, - nàng nói. Tôi im lặng trong khi nàng quờ tay vào khe ghế và lôi ra một gói thuốc lá màu vàng óng.
– Châm cho em một điếu.
Đó là gói thuốc lá tẩm cần sa, quấn bằng máy, thân màu sô cô la, đầu lọc vàng kim. Tôi xúc động thật sự, tay run run khi châm lửa. Lạ thật, có lẽ tôi chưa bao giờ được xài cái thứ xịn này. Rít hai hơi, và tôi bay bổng. Tôi trao cho nàng. Nàng cắn vào khóe miệng và để vậy. Hai giây sau, nhìn vào đồng hồ tốc độ, tôi thấy kim chỉ con số tám mươi lăm. Tôi nhoài người giật điếu cần sa ra khỏi miệng nàng.
– Sao anh làm thế?
Tôi chỉ vào đồng hồ tốc độ. "Em nói sẽ đưa anh về nhà. Anh muốn chúng ta đi đến nơi.”
Chiếc xe giảm tốc độ xuống sáu mươi dặm một giờ.
– Em điều khiển được mà.
– Anh tin như vậy, - tôi nói, phì ra một luồng khói. - Nhưng anh thuộc loại người cẩn tắc.
Nàng im lặng. Vài phút sau nàng cho xe rẽ xuống con dốc chạy về West Palm Beach và đỗ lại trước trạm thuế đường.
Hình như tất cả các nhân viên trạm này đều quen biết nàng. Nàng chìa thẻ của mình ra cùng với một tờ năm đô la cho một người ngồi trong chòi kính. Anh ta bước ra, cặp theo nắm tiền lẻ.
Đèn đỏ trên máy tính tiền sáng con số 3.50.
– Chào cô Ross, - anh ta nói. - Chiếc xe mới chạy sao?
– Tốt lắm, Tom ạ.
– Rada cảnh sát giao thông đã phát hiện ra cô chạy quá tốc độ cho phép, nhưng rồi cô đã hãm ngay. Chúng tôi phải nói mãi họ mới bỏ qua cho cô đấy.
– Cám ơn, - nàng nói, chìa tay cho anh ta một lần nữa. Lần này với tờ hai mươi đô la.
Tờ bạc biến mất khi anh ta lộn vào chòi. "Cẩn thận nhé, cô Ross," anh ta lịch sự nói. "Không thể báo trước khi nào thì một nhân viên không quen biết đến phiên làm nhiệm vụ ở đây đâu."
– Tôi sẽ nhớ kỹ điều đó, - nàng nói và nổ máy.
Chúng tôi chạy nốt con dốc và lao ra đường cao tốc. Mười phút sau, xe lăn bánh qua một chiếc cầu rồi rẽ vào một phố nhỏ, hẻo lánh. Nàng ấn một cái nút trên tấm chắn nắng, và trước mắt chúng tôi hai cánh cổng tự động mở ra, để lộ một đoạn đường cho xe vào gara. Hai cánh cổng từ từ đóng lại khi chiếc xe dừng hẳn trước cửa tiền tòa nhà.
Nàng quay sang nhìn tôi. "Chúng ta đã về đến nhà."
– Tốt thôi, - tôi bước ra ngoài, đi vòng qua mủi xe, mở cửa cho nàng.
– Anh sẽ phải mang lấy túi đồ của mình. Bây giờ là tháng Tám, ngoài ông làm vườn, tất cả các gia nhân đều đi nghỉ.
– Anh tự lo được.
Tôi cầm lấy gói đồ và theo nàng vào nhà. Nàng dẫn tôi xuống một hành lang cao vút và mở một cánh cửa. Chúng tôi bước vào phòng. - Đây là phòng của anh, -nàng nói. - Kia là cánh cửa thông sang buồng tắm. Kề cửa sổ là lối ra bể bơi hay bãi biển, tùy anh muốn đi đâu. Còn cánh cửa kia là của buồng vệ sinh.
Còn một cánh cửa nữa không thấy nàng giải thích gì.
– Còn cái này? - Tôi hỏi.
– Đây là cửa sang phòng em, - nàng nói. - Đây là gian phòng của người chồng cũ của em. Anh còn muốn hỏi gì nữa không?
Tôi nhìn nàng một thoáng.
– Máy giặt để đâu? Anh cần phải giặt giũ vài thứ.
Tôi lăn một vòng trên giường và mở mắt ra. Mặt trời đã lặn, bóng chiều chạng vạng bắt đầu len lỏi vào gian phòng. Tôi từ từ trở mình, cảm thấy một sự cọ xát xa hoa của loại vải ga sang trọng vào da thịt. Bao nhiêu ngày qua sống cảnh màn trời chiếu đất, tôi không hình dung nổi được ngủ trên một cái giường êm, ấm, rộng thênh thang sẽ dễ chịu tới mức nào.
Tôi ngồi dậy, đưa mắt nhìn quanh và thấy bộ quần áo của mình đã được giặt, là và xếp cẩn thận trên nóc lò sưởi.
Chắc chắn tôi đã làm một giấc say sưa, bởi vì tôi không hề hay biết khi nàng bước vào phòng. Tôi sờ chồng quần áo. Chúng còn âm ấm, như vậy nàng vừa rời khỏi đây thôi. Tôi xoa má. Chỉ cần cạo râu, tắm lại một lần nữa là thành người. Lần tắm trước khi lên giường chỉ đủ để tẩy ghét.
Tôi đứng dưới vòi hoa sen và xả nước nóng thật già. Hơi nước đọng mờ cửa kính, khi bước ra tôi thấy hương cần sa phảng phất đâu đây. Tôi lau khô người rồi vào phòng ngủ. Cửa sang phòng nàng vẫn đóng im ỉm. Tôi bước lại cửa sổ và nhìn ra sân trước. Chiếc Rolls không còn ở đó. Tôi mặc vội quần áo và gõ cửa phòng nàng.
Im lặng. Tôi gõ lần nửa. vẫn không có tiếng đáp. Tôi bèn đẩy cửa ra. Căn phòng trống trơn. Tôi lộn lại phòng mình rồi đi ra hành lang. Tôi lùng khắp tòa nhà một lượt, vẫn chẳng thấy nàng đâu. Tôi mở tủ lạnh lấy một lon bia, bật nắp và đi chéo phòng khách ra hiên. Thả mình xuống chiếc ghế, tôi dõi tầm mắt ra khơi. Ở đường chân trời, một con tầu đang chậm rãi rẽ sóng. Một lát sau, bóng tôi ập đến, và con tàu biến mất. Những ngôi sao bắt đầu xuất hiện. Chẳng mấy chốc vòm trời như một màn nhung xanh, điểm đầy kim cương. Tạo hóa thật khéo hòa hợp. Chiếc Rolls Corniche, tòa nhà này, và bây giờ là một trời kim cương. Ở đâu cũng vậy, cái giàu, cái sang, cái đẹp luôn cặp kè bên nhau.
Giọng nàng cất lên sau lưng tôi. "Đói chưa?"
Tôi đứng lên và quay lại. Đập vào mắt tôi là cái túi to đùng bằng vải nhựa, màu trắng với một bộ mặt đại tá tươi cười in trên đó.
– Em mua gà, xà lách và thịt rán, - nàng nói. - Hôm nay em không có hứng làm bữa.
– Anh chẳng chê gì sất, - tôi nói và đỡ lấy cái túi từ tay nàng.
Nàng lèn cho tôi một lượng thức ăn nhiều gấp bốn lần sức chứa của dạ dày. Cuối cùng tôi xoa bụng đứng lên. "Nếu không dừng lại kịp thời, e anh nổ tung lên mất." Nàng cười. Nàng chỉ cầm dĩa chiếu lệ, hình như chưa hết một miếng thịt rán thì phải. "Em cho vào tủ lạnh nhé? Biết đâu chốc nữa anh lại cảm thấy đói."
Xong xuôi, cả hai chúng tôi cùng ra hiên. Bao thuốc vàng óng không rõ từ đâu lại hiện ra. Tôi chăm chú nhìn nàng khi nàng đánh lửa.
– Em xài thứ này dữ lắm à? - Tôi hỏi.
Nàng nhún vai. "Thứ này khá hơn Valium."
Nàng chìa ra. Tôi rít vài hơi. Lần này còn ngây ngất hơn. Bồng bềnh, êm, mà bốc. "Hết sẩy. Nhưng tại sao?"
Nàng không nhìn tôi. "Nó làm vợi nỗi cô đơn."
Tôi kéo một hơi nữa rồi trao cho nàng.
– Em cô đơn nỗi gì? Em có tất cả.
– Hẳn thế. Một cô gái đủ tiền xài, nhưng không đến mức phải tính chuyện ăn chơi kiểu gì cho hết.
– Anh không muốn ám chỉ điều đó, - tôi vội thanh minh. - Em đẹp quá, em không thể cô đơn được.
Giọng nàng càng chua chát hơn. "Em không có thói quen bắt trai dọc đường Sunshine State đâu."
– Ê, thôi đi, - tôi nói. - Em chớ có suy diễn như vậy. Anh gọi em đấy chứ, không nhớ à?
– Lúc đó em say ngất ngư. Em tự vẽ nên tất cả những chuyện đó, và anh đã hùa theo.
– Công chúa.
Nàng nổi cáu. "Đừng có gọi em kiểu ấy! Em có tên họ đàng hoàng..."
Tôi tựa đầu vào vai nàng, buộc nàng phải chấm câu ở đấy, đoạn tôi dùng một tay tước điếu cần sa của nàng, tay kia đỡ gáy, xoay mặt nàng hướng vào tôi. Tôi áp miệng vào đôi môi nàng. Thoạt tiên chúng khô khan, vô cảm, rồi trở nên mềm mại ấm áp, và khi tôi dứt ra, chúng ẩm ướt, run rẩy. Tôi nhận thấy một màu xanh đen, thăm thẳm trong mắt nàng.
– Em thừa hưởng được đôi mắt của mẹ, Christina à, - tôi nói. Nàng đáp lại, không chút ngạc nhiên.
– Anh biết tên em từ thuở nào rồi, vậy sao còn gọi em là Công chúa?
Tôi nói ra những lời được cha tôi mớm cho vào lúc đó.
– Nếu em là con gái anh, anh đã đặt tên em như vậy.
Nàng hoảng hốt bám chặt lấy tay tôi. "Thế này là thế nào nhỉ, Jonathan? Hoặc là em đã hóa điên, hoặc là ma túy đã tạo cho em những ảo giác kỳ dị."
Tôi nắm lấy hai bàn tay nàng và đưa lên môi:
– Bình tĩnh nào, Christina. Chúng ta đang thực hiện nốt chặng cuối cùng của một cuộc chạy tiếp sức.
– Chạy tiếp sức à? - Nàng bối rối.
– Đúng. Chúng ta đang kết thúc một công việc mà cha mẹ chúng ta còn bỏ dở. - Tôi đứng lên và kéo nàng theo. - Tập anbom của mẹ em vẫn còn trong thư phòng đấy chứ?
Nàng gật đầu. "Ở cái giá kê ở trong góc ấy, tầng trên cùng."
Có năm cuốn cả thảy, khổ rộng, bọc bìa da. Tôi bê tất xuống, đặt lên bàn. Nhưng tôi chỉ rút cuốn thứ hai và dở ngay trang cần tìm. "Đây rồi," tôi nói, chỉ vào một bức ảnh.
Nàng nhìn không chớp vào tấm hình chụp một cô gái và một người con trai đang mỉm cười với nhau ở tư thế bán thân.
– Thật kỳ lạ, đây phải là anh và em, - nàng thốt lên.
– Có thể, nhưng không phải, - tôi nói. - Đây là mẹ em. Còn đây là cha anh. - Tôi lật tiếp. - Còn nhiều bức khác nữa.
Bỗng dưng nàng bùng nổ. "Đủ lắm rồi! Em không muốn nhìn vào đây nữa." Nàng chạy ào ra với tiếng dập cửa đánh rầm.
Tôi cẩn thận gập quyển anbom lại và đi theo nàng. Tôi thấy nàng về phòng riêng nằm khóc tức tưởi. Tôi đứng yên một lát. "Anh xin lỗi. Có lẽ tốt hơn hết là anh nên đi khỏi đây."
Nàng bật dậy. "Không!"
– Anh đến đây đâu phải để làm em nổi giận, - tôi nói.
– Em biết. Nhưng em đang nổi giận với chính mình. Em hơn anh mười tuổi. Em phải biết cách xử sự chứ.
Tôi không nói gì.
– Daniel, - nàng lên tiếng, và khi nhìn vào đôi mắt thăm thẳm kia, tôi hiểu không phải nàng đang nói. Đây là tiếng nói của mẹ nàng. - Em vẫn yêu anh. Em vẫn thèm muốn anh.
Phải thu hết dũng khí tôi mới không chìm lỉm trong làn sóng xanh thăm thẳm đang đăm đăm nhìn tôi. Tôi cúi xuống, hôn nhẹ lên trán nàng.
– Em cố ngủ một lát đi.
– Em không buồn ngủ. Em có bao nhiêu chuyện muốn nói với anh. - Nàng kéo tôi đổ xuống giường. - Anh đang cáu giận. Em chưa từng biết một ai lúc nào cũng đùng đùng nổi nóng như anh. Bởi thế mà em bỏ anh.
Tôi nhẹ nhàng ấn ngửa nàng xuống gối:
– Em chưa bỏ anh. Em đã bỏ anh bao giờ đâu.
Nàng sờ tìm tay tôi và bóp chặt, thì thầm:
– Đúng, theo một cách hiểu nào đó, em chưa bao giờ bỏ anh cả.
Nói xong, nàng ngủ thiếp ngay.
Tôi đứng đợi một lúc lâu, rồi khẽ khàng, để không làm nàng thức giấc, tôi trở về phòng mình và bắt đầu sửa soạn hành trang.
– Jonathan.
– Đừng có làm điên đầu tôi lên nữa. Xéo đi, ông chết rồi.
– Ta đâu có làm con điên đầu. Ta cần con.
– Đời ông xong rồi. Ông chẳng cần quái gì nữa cả.
– Ta yêu nàng, Jonathan ạ.
– Ông lẩm cẩm rồi. Đây là nàng chứ có phải mẹ nàng đâu.
– Nàng là mẹ nàng cũng như con là ta vậy.
– Tôi không giúp gì được ông đâu. Ông hãy đi đi cho tôi được sống cuộc sống riêng của tôi. - Tôi chợt nẩy ra một ý. - Nàng là con gái ông à?
– Không. - Ông xuýt xoa đáp. - Nếu như vậy ta đã không nhờ đến con bày tỏ với nàng tình cảm của ta.
– Mẹ nàng cũng đã chết. Sao ông không đi mà nói với bà ấy?
– Người chết không thể nói với người chết, con của ta ạ. Chỉ người sống mới nói được với nhau thôi.
– Anh vừa chuyện trò với ai đó, phải không Jonathan?
Nàng đã tỉnh dậy và đang đứng ở ngưỡng cửa, hỏi vọng vào. Không thấy tôi đáp, nàng bước lại. "Rõ ràng là em nghe thấy có tiếng người nói mà."
– Không có gì đâu, - tôi đáp.
Nâng nhìn chiếc ba lô soạn dở của tôi.
– Anh chưa đi à?
– Chưa. - Tôi đáp. - Anh chưa thể đi được.
– Có chuyện gì xảy ra giữa mẹ em và cha anh thế nhỉ? - Nàng tò mò hỏi.
– Anh không biết. Anh chỉ linh cảm thấy thôi. Nhưng rõ là có một cái gì đó quan trọng đến mức anh không thể bỏ qua, đã dẫn anh tới đây.
– Em cũng linh cảm thấy như vậy, - nàng nói. Đôi mắt biểu lộ một sự đồng tình. - Mẹ em có ghi nhật ký. Hay là...
– Đúng, đấy có lẽ là điều mà chúng ta đang muốn hiểu. - tôi vội nói. - Em có biết cuốn nhật ký để ở đâu không?
– Em biết. Đây là nhà của mẹ em. Sau khi bà mất, tư trang được đóng gói cất đi. Mấy cuốn anbom không bị đụng đến vì nó nằm ở tầng trên cùng của giá sách, mãi sau này chúng mới được phát hiện nên chẳng ai nghĩ tới chuyện cất vào một chỗ khác.
– Chúng ta có lấy được quyển nhật ký ra không?
– Mọi thứ để hết trong kho chứa Miami. Chúng ta có thể tới đó vào ngày mai.
Tôi cảm thấy phấn chấn. "Chỉ chạy năm mươi lăm dặm một giờ thôi nhé?"
Nàng nhoẻn cười. "Năm mươi lăm dặm thôi. Em hứa." Nàng quay vào phòng mình. "Chúc anh ngủ ngon."
– Chúc em ngủ ngon, Christina, - tôi đáp.
Tôi nhìn nàng khép cửa lại, rồi cởi quần áo và nhảy lên giường. Mệt rã rời, tôi ngủ thiếp ngay.
30 tháng Sáu, 1937.
Philip Murray tới bệnh viện thăm Daniel. Hơn một tháng kể từ khi anh vào viện, các viên chức công đoàn mới tới thăm hỏi. Họ tới một tuần sau khi bác sĩ nói với Daniel rằng anh đã bị bại liệt. Có hai người nữa cùng đi với Murray. Mc Donald và Mussman. Mình đang ngồi bên giường, bởi thế mình trông thấy họ trước, khi họ bước vào phòng và vén tấm màn ngăn cách giữa các bệnh nhân để đến chỗ Daniel. Mình đứng lên khi họ dừng lại ở đầu giường anh.
Daniel giới thiệu mọi người với nhau, và ngay sau đấy là một thoáng im lặng khó xử khi họ nghe đến tên mình, bởi thế mình xin lỗi họ và ngồi riêng ra một góc. Họ ở lại với Daniel chừng mười lăm phút. Sau đó họ đi thẳng, lặng lẽ, không ngoảnh nhìn mình một lần. Mình quay lại với Daniel. Chưa bao giờ mình thấy nét mặt anh rắn đanh như lúc ấy. Các lăn cơ như đã hóa dá, chỉ có đôi mắt là sống động, sáng lên căm phẫn như hai hòn than đỏ. Trên giường có một tờ báo, song anh không đụng đến. Đôi bàn tay rộng và dày của anh cuộn lại thành hai nắm đấm, chặt đến mức mình có cảm tưởng các khớp xương sắp bật ra đến nơi.
Sau vài giây, anh nhặt tờ báo lên và run rẩy chìa cho mình.
Đấy là nội san của Ban Tổ chức Công nhân Luyện kim. Xét những năm tháng cống hiến của Daniel, ban quản trị đã nhất trí gạt bỏ đơn xin thôi việc của anh. Quyết định này được ký trước ngày anh bị thương. Họ còn quyết định cho anh hưởng chế độ hưu trí với một tháng 1ương bồi thường và hai năm 1ương ở mức hai mươi lăm đô la một tuần. Thêm vào đấy, họ còn nhận gánh chịu mọi phí tổn điều trị vượt ra ngoài các dịch vụ y tế công cộng. Cuối cùng, họ chúc anh thành công trong mọi nỗ lực tương lai. Bản thông báo này do chính tay Philip Murray ký.
Mình nhìn anh, chẳng biết nói gì.
– Cuộc bãi công đã thất bại hoàn toàn, - anh lên tiếng.
Mình gật đầu.
– Riêng trong ngày Lễ Tưởng niệm, ở Chicago đã có mười người chết; không đầy một tháng sau, ở Youngstown có hơn hai mươi người chết và hơn một trăm người bị thương. Cho đến nay, vụ đó đã chấm dứt. Không đâu dám theo đuổi nữa. Công nhân đình công lủi thủi trở lại làm việc, không dám ho he, đòi hỏi gì. Còn bọn lãnh đạo công đoàn thì trở về tổng hành dinh tiếp tục cái trò chơi quyền lực muôn thuở của chúng. Những người công nhân mới hôm qua còn đứng làm hàng rào chắn cho chúng, đổ máu vì chúng, bỏ mạng vì chúng, hôm nay bị chúng thẳng cánh hắt đi không hơn một cái vỏ chanh khô.
Hai hòn than đỏ trong mắt anh bỗng toát ra một luồng hàn khí lạnh băng. Mình chưa bao giờ chứng kiến một giọng nói phẩn nộ như vậy ở anh. "Chúng nghĩ rằng anh không đi lại được nữa, không làm nổi một việc gì nữa, rằng đời anh thế là xong, và trong canh bạc này chúng lại phạm thêm một sai lầm. Cũng như cuộc đình công vừa qua mà nếu khôn ngoan chúng đã không khởi xướng. "
Anh nhìn thẳng vào mắt mình.
– Anh sẽ đi lại được. Em phải giúp anh.
Mình gật đầu.
– Việc đầu tiên em phải làm là đưa anh ra khỏi đây, nơi em chỉ nghe thấy một từ duy nhất "Xin lỗi".
– Chúng mình sẽ đi đâu?
Giọng anh nhẹ hẳn. "Về nhà."
16 tháng Bẩy, 1937.
Mình và anh xuống tầu ở Fittviỉle. Để anh ngồi trên chiếc ghế đẩy giữa một đống va li trên sân ga, mình ra phố và mua một chiếc xe du lịch của hãng Dodge với giá hai trăm chín mươi nhăm đô la. Mình chở anh ngược lên miền đồi, tới cái nơi mà anh gọi là nhà. Thật ra đây là một mảnh đất hoang hóa và hỗn mang. Dưới sức công phá của thời gian, ngoài cỏ dại và một túp lều đổ nát, không còn một vật gì khiến người ta liên tưởng đến sự sống. Không mảy may xúc động, anh quay sang mình, nói:
– Sáng mai em hãy xuống thị trấn, thuê lấy bốn tay da đen thật lực lưỡng với giá một đô la một ngày. Sau đấy, em đến cửa hàng trung tâm mua cho mỗi tên một cái búa, một cái cưa, một cái rìu và một hộp đinh. Nhớ sắm đủ lương thực cho chúng trong một tuần. Đậu, thịt, cà phê và đường. Thức ăn cho chúng ta thì tùy em chọn.
Thấy mình ngơ ngác, anh nói tiếp:
– Em khỏi lo. Mọi chuyện sẽ đâu vào đấy cả thôi.
– Anh có thực sự muốn làm vậy không đã, Daniel? Chúng ta vẫn còn cơ hội xem xét lại đề nghị của cậu Tom. - Mới vài ngày trước đây thôi, cậu Tom hứa sẽ chịu mọi phí tổn điều trị cho Daniel với điều kiện anh chịu cam kết không bao giờ quay lại làm việc cho công đoàn nữa.
Daniel không chấp nhận. "Không dây với một ai. Anh không ủng hộ cũng không chống lại công đoàn. Anh không che đậy chính kiến của mình. Anh chỉ tin có một người thôi, đó là anh."
Anh lờ câu hỏi của mình đi. "Đêm nay chúng ta tạm ngủ ngoài ô tô. Ngày mai, khi đã dọn dẹp sạch sẽ, chúng ta sẽ chuyển vào trong nhà."
Anh nằm dài ra ghế sau một cách thoải mái. Mình dùng ghế trước bởi vì chân mình có thể đút vào dưới vô lăng dễ dàng. Đang đêm mình chợt tỉnh giấc. Anh đã ngồi dậy từ bao giờ và đang nhìn trân trân vào túp lều. Nghe thấy tiếng động, anh quay lại.
– Anh có làm sao không? - Mình hỏi.
Anh ấy gật đầu. "Em giúp anh một việc nhỏ được không?"
– Dĩ nhiên rồi. Việc gì vậy?
– Anh muốn được làm tình với em.
– Em cũng muốn lắm. Nhưng...
Anh ngắt lời. "Không nhưng gì hết. Chỉ cần em cũng muốn, chúng mình sẽ tìm ra cách ngay thôi."
Lần đầu tiên sau một thời gian dài, mình được nghe tiếng anh cười. Đến lúc đó mình mới thực tin là mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Anh chìa tay ra cho mình.
– Lại đây nào, cưng, - anh nói. - Chúng ta đang ở nhà.
27 tháng Tám, 1937.
Chuyên gia chỉnh hình Pincus khám nghiệm cho Daniel suốt cả buổi chiều. Nắn, bóp, đập và xoa. Sau đấy ông quan sát những bước nạng của anh. Trên đoạn đường dài giữa hai tấm xà song song, tì người lên hai nạng chống, anh ì ạch lê đôi chân của mình. Người ta buộc gạch vào giày của anh và như vậy, với đôi chân dư trọng, bệnh nhân phải có một nỗ lực lớn hơn mức bình thường mới nhấc được chúng lên. Cuối cùng cuộc khám nghiệm cũng kết thúc. Daniel kiệt sức nằm dài ra, trong khi Ulla xoa bóp cho anh suốt từ bắp đùi đến tận các ngón chân.
Bác sĩ nói với mình. "Tôi không thể tin nổi. Một tháng trước đây tôi đã nghĩ rằng việc anh ta vừa làm là bất khả."
– Ông chưa biết Daniel đấy thôi, - mình nói.
– Nhưng những gì anh ấy đã làm là hoàn toàn trái ngược với lý thuyết phục hồi cơ bắp.
– Có thể trong lý thuyết của ông có những chỗ không đúng.
Ông ta nhìn mình. "Daniel lấy những ý tưởng ấy ở đâu ra vậy?"
– Từ hai cuốn sách anh ấy nhận được qua bưu điện. Rèn luyện thân thể của Bernarr MacFadden và Đừng cân nặng chỉ chín mươi bảy pao (*) yếu ớt của Charles Atlas.
– Còn người đàn bà xoa bóp cho anh ấy thì từ đâu đến?
– Đấy là bà Torgersen, người nuôi nấng đứa con trai của anh ở California. Trước đây bà ấy từng làm việc trong một bệnh viện nội khoa, từng tự xoa bóp và thu được những kết quả rất khả quan. Ở nước mình, bà ấy là một chuyên gia xoa bóp chỉnh hình có tên tuổi đấy.
Bác sĩ Pincus lắc đầu. "Tôi đã tận mắt chứng kiến nhưng chưa thật tin. Tuy nhiên tôi sẽ không phản đối liệu pháp của anh ấy đâu. Nó có tác dụng. Với tốc độ này, chỉ một tháng nữa là anh ấy đi lại bình thường."
– Daniel cũng nói như vậy. Đúng ngày ba mươi tháng mười, anh ấy sẽ đi bộ ra khỏi đây.
Bác sĩ Pincus gật đầu. "Tôi sẽ xuống thăm sức khỏe anh ấy hàng tuần. Tôi chỉ sợ anh ấy bị bạo lực thôi. "
10 tháng Chín, 1937.
Daniel bỏ nạng. Anh đã có thể đi lại, tuy chỉ mới vài bước, bằng hai chiếc gậy. Ulla đỡ anh như đỡ một đứa trẻ và quở mắng mỗi khi thấy anh nóng vội sinh ra vấp ngã. Anh lắc đầu ngang ngạnh và nhoài dậy tập tiếp. Lần ngã này Ulla đỡ kịp. Rồi, cũng như với một cậu bé, bà bế Daniel đặt lên một chiếc ghế, bắt anh ngồi nghỉ. Không biết khi bà làm như vậy, trong hai người, mình và Daniel, ai là kẻ ngạc nhiên hơn. Ulla là một phụ nữ khổng lồ với chiều cao sáu bộ, đôi vú núng nính, cặp mông to bè và đôi chân như hai cột đình.
Bà quỳ xuống, tháo đôi giày cho anh ra. "Cởi cúc quần mau," bà ra lệnh.
Anh nhìn mình. Mình mỉm cười. "Anh cứ làm như bà bảo không thì nhừ đòn bây giờ."
Anh tháo thắt lưng rồi cởi hết cúc quần. Bà cầm lấy hai ống, kéo thẳng chiếc quẩn ra một cách thành thục. Sau đó, bà bắt đầu xoa bóp đôi chân của anh. "Bí quyết là ở chỗ phải làm cho khí huyết lưu thông. "
– Đúng thế đấy ạ, - Daniel nói, nhìn mình ái ngại.
Mình cười và quay vào buồng trong. Đã đến lúc làm bữa tối. Ulla và mình thay phiên nhau lo chuyện bếp núc. Hôm nay đến lượt mình.
27 tháng Chín, 1937.
Mình lờ mờ đoán rằng Daniel đã làm tình với Ulla nhưng không muốn tin điều đó. Cái hôm Ulla lột quần Daniel để bóp chân cho anh, mình thấy quần lót anh nổi cộm. Nhưng chẳng lâu sau, trắng đen đã rõ. Hôm đó, như thường lệ, mình chở Pincus ra ga sau một lần thăm bệnh cho Daniel. Ông ấy vẩn không thôi ngạc nhiên trước sự hồi phục mau chóng của anh. Suốt một đời hành nghề thầy lang, ông chưa từng gặp một hiện tượng nào như vậy. Daniel bỏ gậy và đã chập chững đi được những bước đầu tiên.
– Đấy là sức mạnh của ý chí con người, - trên đường ra ga, ông nhận xét. - Tôi cho là chúng ta không giải thích nổi hiện tượng này. Gãy cả hai chân, tất cả các bắp cơ, dây thần kinh và gân đều bị xé rời. Về lý thuyết chúng không thể nào phục hồi được. - Ông liếc sang mình với đôi mắt sáng lên long lanh. - Tôi sẽ không tin vào một cái gì nữa cả, chẳng khác nào cậu bé Trứng được ráp nối và sống lại bình thường. Chỉ có điều anh ấy đã tự làm lấy việc đó.
Trên đường về xe bị chết máy, mình phải đi bộ khoảng phần tư dặm còn lại. Bước vào lều, mình thấy họ đang trần truồng trên sàn nhà. Bà nằm ngửa, bộ ngực trắng bốp, đồ sộ nhô lên như hai quả đồi, trong khi Daniel thì đang lầm động tác thăng bằng trên người bà, hai bàn tay xòe ra chống xuống đất, chân duỗi thẳng. Ulla rên lên sung sướng khi Daniel đi vào và ra đều đặn. Cuối cùng, như đã thỏa mãn, anh lăn xuống xả hơi bên thân thể kỳ vĩ của bà.
Bà âu yếm vuốt ve anh như vuốt ve một đứa trẻ. "Khá lắm. Chữa trị xong, đôi chân này của anh sẽ khỏe chẳng kém gì cái đó đâu."
Mình cố đóng cửa thật khẽ khàng để cho hai người không hay biết. Song, vào giây cuối cùng anh đã nhìn lên. Mình khép kín cánh cửa và ngồi xuống hàng lan can. Mười phút sau, anh bước ra, hai tay chống gậy, ngồi xuống cạnh mình.
Chúng mình im lặng một lúc lâu. Mãi sau, anh lên tiếng:
– Em biết anh và Ulla làm gì rồi đấy. Làm tình. -Anh ấy cười... - Đúng thế. Nhưng còn gì nữa?
– Còn gì vào đây nữa? - Mình mỉa mai hỏi. -Làm tình có nghĩa là làm tình, vậy thôi.
– Đó là một bài trong liệu pháp phục hồi chức năng của anh.
– Có lẽ thế, - mình nói hoài nghi. - Nhưng cái ấy của anh có gãy đâu, chỉ đôi giò thôi.
– Đấy là một kiểu nằm sấp chống tay.
– Em thấy rồi.
– Thật vậy, đấy là một cách dồn trọng lực lên đôi chân.
Không nhịn được mình cười phá lên. "Còn tình lực thì dồn vào đầu."
Anh ấy cũng cười, phô hết cả mấy chục chiếc răng. "Em còn lạ gì anh nữa. Anh không chịu được sức cám dỗ của một chú mèo con."
– Đấy đâu phải là một chú mèo con, - mình nói. - Một chú mèo khổng lồ. Thậm chí so với anh.
Anh cười trừ, nắm lấy tay mình. "Anh sẽ gửi bà ấy về nếu em muốn. "Mình biết lần này anh không đùa.
– Đừng. - Mình vội ngăn lại. - Còn một lối thoát nữa mà anh.
– Em bảo sao?
– Nếu anh muốn tập bà ấy, để em thế chỗ Ulla cho. Em nhỏ nhắn, vừa vặn với anh. Anh sẽ không phải rán sức. Thế nào, chúng ta bắt đầu rèn luyện ngay bây giờ chứ?
10 tháng Mười, 1937.
Anh đã đi được. Khi mệt, anh chống thêm chiếc gậy. Nhưng đã đi được. Ngày hôm nay, mình đưa Pincus và Ulla ra tầu. Ulla đã gây cho Pincus một ấn tượng sâu sắc đến mức ông một hai mời bà về Washington cộng tác với ông.
Khi quay về mình thấy anh đang ngồi trên lan can, tay cầm ly rượu, miệng nhả khói xì gà. Trên chiếc bàn đặt cạnh đó là một chai whisky mới bật nắp. Anh rót cho mình một chút. "Chúng ta đã thành công."
– Anh đã thành công, - mình nói, cụng ly với anh, và uống cạn. - Giờ chúng ta làm gì?
– Trước tiên, anh phải về California thăm con. Chắc nó đã lớn tướng. Sau đây anh sẽ kiếm lấy một việc làm.
– Quay lại với Murray.
Anh lắc đầu. "Mặc mẹ hắn."
– Với Lewis?
– Không dây, chừng nào ông ta còn cặp kè với Murray.
– Hay mình thử nói với cậu Tom?
– Em đừng có giả bộ ngốc nghếch nữa. Anh sẽ kiếm một việc gì đó. Có thể anh sẽ tự tay gầy dựng một công đoàn.
– Của riêng anh ư? Trong kỹ nghệ nào? Theo em thì màng lưới công đoàn đã trải khắp các lĩnh vực.
– Chưa hết đâu. Vẫn còn chỗ cho anh đấy. Anh cho rằng ngày nay các đoàn viên công đoàn cần một sự bảo vệ, chống lại sự lũng đoạn của các nhà lãnh đạo.
– Cái đó vô nghĩa, - mình nói, - một công đoàn bên trong một công đoàn.
Anh cười. "Ai biết được? Có thể thời thế sẽ tạo nên một cơ cấu như vậy. Khi chứng kiến những việc mà giới lãnh đạo làm cho các đoàn viên của mình, anh luôn đặt câu hỏi: Những việc đó phục vụ quyền lợi của ai? Nhưng anh không vội. Anh còn thời gian. Anh còn phải đến nhiều nơi để khảo sát tình hình, phải học hỏi bao nhiêu thứ nữa."
– Còn em thì thế nào đây? - Mình hỏi. - Em phải làm gì trong khi anh lao vào tất cả những chuyện đó?
Anh đổ đầy ly của mình. "Em có một chỗ làm ở văn phòng cậu Tom."
– Em bỏ rồi. Em không thể vác mặt mà tìm đến ông ấy nữa. Anh biết thế còn gì.
– Nhưng em có cần tiền đâu nhỉ. Em có ngân khoản riêng của mình cơ mà.
– Anh chưa trả lời câu hỏi của em, và anh thừa hiểu như vậy. - Mình bắt đầu nổi nóng. - Em không nói chuyện việc làm, mà là chuyện anh và em.
Anh không đáp.
– Anh biết em muốn cưới anh.
Anh ấy vẫn làm thinh.
– Em đã có thai hai tháng. Bác sĩ Pincus khẳng định như vậy.
Chiếc ly vỡ vụn trong tay anh, máu và whisky nhỏ giọt xuống sàn. Anh rít lên. "Không. Mẹ kiếp! Cô không được đối xử với tôi như vậy. Đàn bà các cô cùng một giuộc cả. Các cô nghĩ có thể dùng cái trôn đè chết dí một thằng đàn ông. Tess đã làm chuyện đó với tôi khiến đời tôi điên đảo. Tôi không bị sa lưới một lần nữa đâu. "Anh lập cập đứng lên, bỏ vào lều. "Cô cứ phá thai, hoặc làm bất cứ trò gì cô thích. Nó là con cô, không phải con tôi."
Cánh cửa đóng sầm lại, ngay sau đấy mình nghe tiếng anh ngã vật xuống sàn nhà. Mình mở cửa và thấy anh ấy nằm sóng soài. Anh quay đầu, nhìn mình phẩn nộ.
– Đ. mẹ nhà anh! - Mình nói, dập cửa lại và bỏ ra. Đó là lần đầu tiên anh không có ai đỡ dậy khi gục ngã.
15 tháng Mười, 1937.
Hôm nay mình phá thai. Bác sĩ chưa kết luận được là trai hay gái. Ở Chicago trời đang mưa. Mình vẫn bặt tin Daniel. Chẳng hiểu sao mình không ngừng khóc cho được. Bác sĩ hứa sẽ quay lại tiêm cho mình một liều thuốc ngủ.
Sau đó, cuốn nhật ký còn vài dòng rải rác. Sang năm sau, bà lại ghi tiếp, nhưng chỉ được dăm ba chữ thì bỏ hẳn. Không còn một chi tiết nào về cha tôi ở phía bà.
Christina nhìn không chớp vào ly vang đỏ. "Chắc sau này hai người không gặp lại nhau."
– Anh không cho như vậy. - Tôi để cuốn nhật ký vào hộp như cũ. - Bố mẹ em cưới nhau năm nào?
– Một chín bốn lăm. Sau chiến tranh. Bố em là một đại tá, phục vụ tại tổng hành dinh của Eisenhower ở London. Hai người gặp nhau ở đây. Hồi ấy bà làm việc cho một đại lý nhập khẩu nguyên liệu. Hai người làm lễ cưới ngay sau khi trở về Hợp Chủng quốc. Một năm sau em ra đời. Còn bố mẹ anh?
– Năm năm mươi. Mười năm sau khi ông ấy dựng lên cái gọi là Liên Công đoàn - CALL. Mất chín năm chuẩn bị ông mới nặn ra được cái cơ cấu đã nói với mẹ em.
– Ông ta làm gì mà mất những chín năm?
– Anh cũng không rõ, - tôi đáp. - Anh và ông ấy ít khi chuyện trò với nhau lắm.
– Anh đang nói chuyện với ông ta đấy thôi.
– Sao em biết?
– Em cảm thấy điều đó, - nàng nhấp một ngụm vang. - Đôi lúc anh là một con người khác hẳn, em nhìn anh mà chẳng hề thấy anh. Em thấy một người khác.
Tôi nhìn đồng hồ. Đã hơn hai giờ sáng. "Chúng ta đi ngủ thôi."
– Em vẫn tỉnh như sáo. Anh có muốn làm vài hơi đã không?
Tôi lưỡng lự.
– Một vài hơi thôi mà, - nàng nói. - Có thế em mới ngủ được.
– Ô kê.
Tôi bước ra hiên, trong khi nàng đi lấy bao cần sa.
Đó là một đêm huyền diệu, sao trời lung linh, gió briz mang hơi muối từ đại dương thổi vào ấm áp. Tôi nằm dài ra đi văng.
Trong khi nàng nhấm nháp ly vang, tôi châm lửa, rít vài hơi và trao điếu thuốc màu sô cô la, đầu lọc vàng cho nàng. Bằng điệu bộ khéo léo của một bợm ghiền, nàng ngửa đầu, kéo một hơi đầy buồng phổi, om trong đó một lúc rồi mới từ từ nhả ra.
Tôi làm tiếp một đợt nữa và cảm thấy đầu óc quay cuồng. Tôi bèn trả hẳn cho nàng.
– Anh say rồi.
Nàng nhoẻn cười. "Phải tập làm quen đi chứ."
– Không biết anh có chịu được không.
Nàng bập vào điếu thuốc và nhìn tôi. "Sau đây anh tính đi đâu, Jonathan?"
Tôi kê đầu lên cánh tay. "Trước anh có ý định quay về nhà, nhưng giờ thì anh cũng chẳng biết nữa."
– Anh tìm thấy cái cần tìm ở đây rồi chứ?
– Anh có biết anh cần tìm gì đâu, - tôi đáp. - Có nghĩa là anh không biết trên thực tế anh có săn lùng một cái gì hay không.
– Anh đang tìm cha anh.
– Ông ta đã chết. Đã quá muộn để làm việc đó.
– Anh biết rõ hơn thế.
Tôi cầm điếu thuốc trong tay nàng. Lần này tôi kéo thật lực, đầu muốn nổ tung, lưỡi líu lại. "Đừng nhắc tới ông ta nữa, được không?"
– Tốt thôi. Thế nói gì bây giờ?
– Chuyện được sống giàu sang chẳng hạn. Nó như thế nào?
– Em chưa bao giờ chịu nghèo đói cả.
– Còn chồng em? Anh ấy cũng giàu có chứ?
– Vâng.
– Bố em cũng vậy?
– Vâng.
– Này, thế tại sao em lại ly dị?
– Anh ta giàu có một cách tội nghiệp. Còn em thì không như thế.
Tôi cười.
– Có gì đáng cười đâu, - nàng giải thích. - Anh ta không biết phải tận hưởng sự giàu sang của mình như thế nào. Lúc nào nom anh ta cũng căng thẳng và lo âu.
– Bởi thế mà em cúp luôn, bao lâu rồi?
– Năm ngoái.
– Có dễ chịu hơn không?
Nàng nhún vai. "Về mặt nào đấy thì thoải mái hơn. Chí ít em cũng không bị anh ta nhìn với cặp mắt khinh khỉnh nữa. Anh ta lăng nhục em bởi vì em là đứa vô công rồi nghề, chẳng ích lợi gì cho xã hội. Còn em thì nghĩ khác, em lêu lổng, tức là em chẳng chiếm chỗ làm của một ai."
– Quan điểm này quả không bắt bẻ vào đâu được, -tôi rít một hơi nửa rồi chuyển điếu thuốc cho nàng. -
Ôi, chưa bao giờ đầu anh lại lung bung như thế này.
– Khoái không?
– Tuyệt?
– Vậy thì tận hưởng đi. - Nàng cúi xuống hôn tôi. Môi nàng ấm quá, tôi ôm chặt lấy nàng. Sau một lát, nàng ngẩng đầu lên và nhìn tôi. - Em muốn anh ở đây với em một thời gian, được không Jonathan?
– Không biết anh có ở được không.
– Em cần anh. Anh hãy ở lại. Bao giờ không thể không đi, anh hãy đi.
Tôi nhìn sâu vào chân trời trong mắt nàng. "Đây gần như là một sự loạn dâm. Em muốn cha anh chứ đâu phải muốn anh."
– Chẳng có gì trái khoáy trong chuyện này cả, - nàng nói. - Anh là cha anh cũng như em là mẹ em. Anh nói chúng ta đang thực hiện nốt chặng cuối cùng của một cuộc chạy tiếp sức. Lúc đó em chưa hiểu ý anh. Giờ em đã hiểu. Chúng ta phải kết thúc cuộc chơi thôi chứ.
Tôi không nói gì.
– Anh đã yêu bao giờ chưa, Jonathan?
Tôi suy nghĩ một thoáng. "Chưa thì phải."
– Em cũng vậy, - nàng thỏ thẻ nói. Nhưng em biết tình yêu của em nằm ở đâu đó. Mẹ em đã tìm thấy cha anh. Biết đâu chúng ta lại tìm thấy nhau.
Lần này tôi thả mình rơi tự do vào đôi mắt không đáy của nàng. Bỗng chốc tôi không còn là tôi nữa. Tôi dang rộng vòng tay và nàng nhào vào, ngả đầu lên ngực tôi. Tôi mơn trớn mớ tóc dài, mềm mại của nàng.
– Anh nghĩ rằng chúng ta đã tìm ra cái cần tìm, Christina à. - Tôi xoay mắt nàng hướng vào tôi. -Nhưng cái đó không phải là của chúng ta. Không bao giờ là của chúng ta. Em biết thế mà.
– Em biết chứ, - nàng nói thầm thì, mắt đẫm lệ. -Nhưng nó của ai thì có hề gì. Miễn là chúng ta được tận hưởng nó thôi.