← Quay lại trang sách

Quyển Ba NHỮNG NGÀY ĐÃ QUA ⚝ 1 ⚝

– Cậu là cái chày giã không biết mệt, Dan Lớn ạ.

Daniel cười dễ dãi trong khi rót đầy ly của mình.

Gã nhìn hai người đàn ông ngồi trước mặt.

– Cậu nghĩ thế nào, Tony?

– Vẫn thế thôi.

Daniel lại cười. Gã cạn li rượu bằng một ngụm và đứng dậy, xoài người ra bàn, mớ tóc màu xám đổ xòa xuống trán. "Vậy thì thôi. Chào nhé."

– Gượm đã, - người thứ nhất vội nói. - Cứ ngồi xuống, chúng ta sẽ bàn cho ra ngô ra khoai.

Daniel nhìn anh ta một thoáng, đoạn gật đầu. Gã rót tiếp một ly nữa. "Ô kê, nói xem nào."

– Cậu đòi quá nhiều.

– Quá nhiều cái gì? Tiền à? Nó đáng là bao so với cái tôi có thể làm cho các cậu. Tôi sẽ biến các cậu thành những nhân vật khả kính.

– Chúng ta đang là những con người khả kính. - Anh ta nói.

Daniel ghim anh ta lại bằng một cái nhìn.

– Nhưng được bao lâu? Chỉ lúc cậu còn ngồi nguyên trong bóng tối thôi. Bước ra ánh sáng, các cậu sẽ chẳng khác gì họ cả. Tôi nhìn nhân vật này rất giản đơn. Dave Beck sắp đổ, và dĩ nhiên Jimmy cũng đổ theo. Cậu sẽ là chủ tịch Nghiệp đoàn Vận tải ô tô. Nhưng cậu có giật nổi cái ghế đó không? Giả dụ Meany không ưa điều đó chẳng hạn? Cậu không thể nhảy từ AFL sang CIO được, bởi lẽ giờ đây họ đã ăn cánh với nhau rồi, và cậu bị chơi vào lỗ đít. Chẳng còn biết chui vào đâu.

Gã quay sang người kia. "Với cậu cũng chẳng khá hơn đâu, Tony à. John L. sẽ không tiến cử cậu vào chức chủ tịch UMN khi ông ta rút lui. Tom Kennedy đang được tiếp sức. Ông ta còn tồn tại lâu. Tuy nhiên, cậu có thể giành được cái ghế phó chủ tịch hành chính quản trị, và với một tay như Kennedy, điều đó có khi lại hay hơn. Trong bóng tối cậu vẫn được an thân, và khi Kennedy cất bước thì cậu cũng nhấc chân là vừa."

– Cậu có vẻ đoán trước được mọi biến cố nhỉ, - Jimmy Hoffa nói.

– Tôi ở cương vị này lâu lắm rồi, - Daniel đáp.

Tony Boyle cười nhạt. "Thế sao cậu còn nghèo rớt mồng tơi ra thế kia?”

– Tôi chả đi đâu mà vội, - Daniel cười nói. - Tôi đợi cho các cậu lớn mạnh đã.

– Cậu hiểu cho là tớ không sao thuyết phục nổi Lewis hợp tác với CALL, - Tony thanh minh.

– Tôi biết, - Daniel nói. - Tuy nhiên các cơ sở lại có thể hợp tác với tôi. Cậu thử xem xét khả năng này. Cũng việc ấy thôi mà.

– Ông già sẽ nhảy dựng lên đấy, - Tony tiếp. - Sau những gì cậu vừa nói, ông ta căm cậu muốn chết.

– Còn gì mới nữa không?-Daniel nhoẻn cười. -Mesny, Beck, Reuther đều chẳng ưa gì tôi hơn ông ta. Họ là các thành viên của cùng một câu lạc bộ. Bao nhiêu năm nay họ muốn tôi lộn đít, nhưng tôi vẫn ngồi sừng sững.

Boyle lắc đầu. "Tôi chịu không hiểu cậu đã xoay xở kiểu gì. Trong tay cậu chỉ có một nhóm thành viên, bốn, năm chục nghìn chứ mấy."

Daniel cười tủm. "Gần chẵn một trăm. Tuy nhiên số lượng không phải là vấn đề. Tất cả đều là những công đoàn có quy mô thật nhỏ và độc lập. Điều này khiến các chàng khổng lồ bỏ qua vì thoạt nhìn họ chẳng kiếm chác được gì nhiều ở đây. Tuy nhiên họ có một giá trị chẳng đâu có được."

– Đó là cái gì? - Hoffa hỏi.

– Cân bằng sức mạnh. Chúng tôi không hề gặp phải một vụ bê bối, lộn xộn nào. Không có một ai thuổng tiền rồi bỏ trốn cả.

– Có nhiều nhặn gì đâu mà chúng thuổng, - Boyle cười.

– Có thể đấy cũng là một lý do. Nhưng thực tế là như vậy, và quần chúng tin tưởng chúng tôi. Chúng tôi là nhóm duy nhất được ủng hộ, chúng tôi có căn cứ để chứng minh điều này.

– Bọn tài xế xe tải sẽ chẳng theo cậu đâu, - Hoffa nói.

– Địa phương 299 sẽ theo tớ. Đó là địa bàn của cậu, họ làm những gì cậu bảo. Hai trăm nghìn đoàn viên là quá đủ để đá cho quả bóng lăn đi.

– Được rồi. Bọn tớ đã biết cậu sẽ được gì. Còn phần chúng tớ?

– Các cậu sẽ nhận được sự trợ giúp và tư vấn, - Daniel nói. - Các cậu trẻ tuổi và đầy tham vọng. Tớ sẽ giúp các cậu đạt được tham vọng của mình. Tớ có thể che chở cho các cậu khỏi mọi nhiễu nhương, ngoại trừ chính bản thân mình.

– Cậu sẽ còn thuyết phục các công đoàn khác nữa chứ? - Hoffa hỏi.

– Tớ có ý định đó, - Daniel đáp. - Nhưng các cậu là đối tượng đầu tiên của tớ.

– Tại sao?

– Bởi các cậu hoạt động trong một nghiệp đoàn liên quan đến sự tồn tại của đất nước này.

Họ im lặng một lát. Đoạn Boyle nhìn Daniel. "Chúng tôi có thể suy nghĩ và cân nhắc chứ?"

Daniel gật đầu. "Cố nhiên."

– Cậu sẽ làm gì nếu chúng tớ không thuận?

– Tớ sẽ tìm đến những đứa khác, cũng trẻ tuổi và năng nổ chẳng kém gì hai cậu. Nghiệp đoàn như của các cậu, ở các địa phương khác thiếu quái gì.

– Đây là một lời đe dọa, - Hoffa nói, không có ý thân thiện gì.

– Đúng thế, - Daniel gật đầu tán thành.

– Cậu cho chúng tớ một tuần nhé? - Boyle đề nghị.

– Các cậu sẽ có một tuần, - Daniel nói.

Họ bắt tay nhau. Daniel nhìn theo Boyle và Hoffa cùng ra khỏi quán. Qua cửa sổ, gã thấy hai đứa đi về hai xe. Khi họ đã khuất bóng, gã nhìn xuống ly rượu và thầm hỏi không biết nếu chúng khám phá ra mức độ đơn độc của gã thì sự thể sẽ đi đến đâu. Mười năm liền gã vật lộn với sự nghiệp gây dựng cơ sở quyền lực để một ngày, AFL và CIO hợp nhất, xóa sạch nó đi. Nay, các công đoàn riêng lẻ của gã cũng đang dần dần tan đàn xẻ nghé. Ngân khố chỉ đủ duy trì đám tàn quân một, hai tháng nữa thôi. Sau đấy, tất cả sẽ đi tong. Hai mươi năm công cốc. Ước mơ, hy vọng, lý tưởng... tan như một cái bong bóng xà phòng.

Gã uể oải đứng lên. "Cứ ghi vào sổ, Joe nhé," gã nói với lão chủ quán khi bước ra ngoài. "Tôi thêm cho ông mười đô nữa đây."

– Cám ơn, Dan Lớn, - ông chủ quán nói với theo.

Gã nheo mắt trên vỉa hè chói nắng, chờ cho luồng xe cộ vơi đi mới băng đường sang tòa trụ sở hai tầng của mình. Gã nhìn những con chữ bằng nhôm lá trên cổng ra vào. CALL. Chúng đã úa màu thời gian. Phải bảo người coi cổng đánh bóng lại mới được.

Gã biến vào tòa nhà, đi qua phòng Tổng hợp ở tầng trệt rồi leo cầu thang lên thẳng văn phòng của mình.

Daniel Con đang chờ bố. "Có xuôi không hở bố?"

– Chúng đã lắng nghe, - gã đáp, ngồi vào bàn.

– Bố có cho là họ sẽ theo không?

– Bố không biết. Hiện tại chưa thể đoán chắc được cái gì cả. - Gã mở ngăn kéo lấy một điếu xì gà. - Nhà trường có thông báo gì mới không?

Daniel con nhoẻn cười. "Khoa kinh tế trường Harvard đã đồng ý nhận con."

Daniel đứng lên, chìa tay cho con trai. "Chúc mừng con. Bố tự hào về con đó."

– Con cũng rất vui, - nó nói. - Nhưng...

– Nhưng sao?

– Con không học tiếp đâu bố ạ. Con hiểu tình trạng tài chính của bố con mình. Con đã đủ lớn để đi làm.

– Con rồi sẽ phải đi làm. Nhưng trước đó, con phải có học thức cái đã.

– Nhưng ngộ nhỡ Hoffa và Boyle không chịu thì sao? Bố lấy đâu ra tiền nuôi con ăn học?

– Bố sẽ có cách, - Daniel đáp. - Con phải đi học. Đó là công việc của con. - Chuông điện thoại réo. - Con nghe hộ bố. Bố vào toalet cái đã.

Mặc dầu Daniel con đã cố kìm, nhưng khi bước vào, Daniel Bố vẫn phát hiện ra một niềm vui bất ngờ sáng lên trên gương mặt cu cậu. Nó nói, lanh lảnh:

– Nhà Trắng gọi, bố ơi. Một ông Adams nào đấy.

– Sherman Adams phải không?

Đứa con gật đầu.

– Ông ta muốn gì?

– Bố được mời dự tiệc cùng với Tổng thống vào mùng sáu tháng Mười tới. Họ muốn bố khẳng định lại.

– Ông ta có nói thành phần tân khách gồm những ai không?

– Con không hỏi. - Daniel Con lắc đầu.

Daniel nhấc máy yêu cầu thư ký liên lạc với Adams. Trong lúc chờ đợi, gã nhìn con. "Eisenhower chắc đang rất lo ngại. Trên thực tế, tất cả các công đoàn thuộc AFL - CIO đều dứng về phía Stevenson." Đường dây thông. "Chào ông Sherman. Thế nào?"

– Tổng thống muốn ông ngồi vào bàn tiệc, hầu ngài vài câu chuyện phiếm.

– Ngoài tôi ra, còn những ai?

– John L. Lewis. Có thể cả Dave Beck cũng tới.

– Đừng có mời Dave Beck, - Daniel nói. - Có vài chuyện tế nhị sẽ khiến ông phải đau đầu đấy.

– Ông có thể cho tôi biết một vài thông tin về họ không? - Viên trợ lý Tổng thống hỏi.

– Tôi có thể, song không phải qua điện thoại như thế này.

– Tôi hiểu. - Adams trầm tư nói. - ông có tới được không?

– Tôi sẽ có mặt ở đấy.

– Tốt lắm. Tổng thống sẽ rất vui khi biết tin này.

– Ồng làm ơn chuyển tới ngài lời chúc sức khỏe chân thành nhất của tôi. Hẹn gặp ông hôm mùng sáu nhé.

– Vào lúc tám giờ. - Adams nói và cúp máy.

Daniel nhìn con, mỉm cười.

– Bố cho là Nhà Trắng chưa biết tình huống éo le của chúng ta. Thôi nhé, bố phải làm việc đây.

– Con sẽ để bố yên. - Ra đến cửa, Daniel Con quay lại hỏi, - hôm nay bố ăn tối ở nhà chứ?

– Bố cũng chưa biết. Con cứ nói với Mamie rằng bố sẽ gọi cho bà ấy sau.

Daniel Con đi khỏi, gã nhìn trân trân vào cánh cửa đã đóng lại một lát, đoạn vớ chai whiskey, tu một hơi dài. Cẩn thận, gã vặn nắp chai vào, cất đi, sau đó nhấc điện thoại, hỏi thư ký xem có thư, điện gì không.