⚝ 2 ⚝
– Ngân quỹ sẽ hết nhẵn vào cuối tháng này, - Moses nói. - Nếu không xoay đâu ra được nữa thì chúng ta đi đứt.
Daniel ngẩng nhìn trợ lý của mình. "Tôi cứ nghĩ ngân quỹ còn đủ chi dùng trong hai tháng nữa."
– Các nơi không gửi tiền quyên góp tới, cũng chẳng thèm báo cho chúng ta hay. - Khuôn mặt đen bóng của ông ta đầy bức xúc. Hai người đánh bạn với nhau đã hai mươi năm nay, ông ta là người đầu tiên được Daniel mời về làm việc cho CALL. - Tôi nghĩ chúng ta nên thông báo cho nhân viên biết dần đi là vừa.
Daniel bóp trán suy nghĩ một phút. "Không thể được. Làm thế khác nào bô bô với thiên hạ rằng chúng ta đã hết đường sống."
– Tôi chịu không biết phải làm gì, - Moses nói.
– Phải vay tạm đâu đấy thôi.
Moses cười méo xệch. "Ai dám cho chúng ta vay vào lúc này? Người ta sẽ không tin vào tiềm lực đoàn phí của chúng ta, đặc biệt là sau khi xem các chứng từ quyên góp của năm vừa rồi.
– Tôi biết một chỗ có thể vay được, - Daniel nói. -Lansky.
Moses không nói gì.
Daniel nhìn vào mắt ông ta. "Anh không tán thành?"
– Anh định làm thế thật ư? Anh biết điều này có nghĩa là gì. Một khi đã dính vào sẽ không bao giờ gỡ ra được nữa. Chính anh đã nói như vậy không biết bao nhiêu lần.
– Đúng thế, - Daniel bật lên chua chát. - Nhưng anh hiểu cho là đã đến lúc chúng ta phải nhìn thẳng vào những thực tế của cuộc đời. Những kẻ khác cũng đã từng làm như vậy. Họ có sao đâu.
– Nhưng anh không phải là họ.
– Đã đến lúc tôi phải thay đổi, - Daniel mệt mỏi nói. - Cả thế giới không thể bước lạc điệu, trừ mình tôi ra.
Moses im lặng.
– Đừng có đứng thuỗn ra như vậy, - Daniel bỗng nổi đoá. - Thậm chí cả Đức Chúa cũng phải ngồi với quỷ Sa Tăng để chia nhau hậu kiếp đấy thôi.
– Chúng ta đang nói chuyện hôm nay.
– Nếu cảm thấy không xuôi, anh có thể nộp đơn xin thôi việc lúc nào cũng được, - Daniel buông một câu lạnh lùng.
– Anh biết tôi không thuộc hạng người đó, - Moses nói, vẻ đau đớn.
– Tôi xin lỗi đã quá lời với anh. Chỉ cần chúng ta nắm được bọn Boyle và Hoffa thì mọi chuyện sẽ êm thấm cả. Tuần tới, tôi có một buổi gặp mặt ở Nhà Trắng. Đó sẽ là một lợi thế. Ít ra nó cũng cho thấy rằng chúng ta vẫn sống và Tổng thống đặc biệt lưu ý tới tầm quan trọng của chúng ta.
Sau một thoáng do dự, Moses tặc lưỡi:
– Thôi được. Anh tính gặp Lansky vào lúc nào?
– Ngay ngày mai, nếu tôi thu xếp được. Tôi sẽ bay xuống Miami vào buổi sáng, và tối đến đã có mặt ở đây rồi.
Lúc đó đã gần sáu giờ chiều, gã sửa soạn rời văn phòng thì cô thư ký xuất hiện:
– Cô Rourke đang ở đây.
Mặt gã nghệt ra. "Rourke nào nhỉ?"
– Tuần trước cô ấy gọi điện tới và ông đã tiếp chuyện mà. Hình như bố cô ấy không nhận được trợ cấp hưu trí của công đoàn thì phải. Ông yêu cầu cô ấy tường trình chi tiết. Tôi bố trí cho cô ấy gặp ông vào lúc sáu giờ chiều nay.
Gã sực nhớ, à lên một tiếng. Bố cô ta bị chiếc máy kéo cán gãy một chân. Nay ông ta đang gặp rắc rối trong việc nhận trợ cấp hưu trí. "Được thôi, gã lử đử nói, "để cô ta vào."
Cửa văn phòng mở ra và cô gái bước vào. Gã cố đứng lên. "Tôi là Daniel Huggins."
Cô ta còn rất trẻ. Không quá mười chín tuổi, gã thầm nghĩ. Mái tóc đen, mềm mại xoã ngang vai, đôi mắt xanh và làn da trắng mịn như trứng gà bóc. "Margaret Rourke," cô ta nói, nắm lấy bàn tay duỗi thẳng ra của gã. "Cám ơn ông đã tiếp tôi," giọng cô uyển chuyển nhưng lành lạnh.
Gã chỉ tay vào chiếc ghế bên kia bàn:
– Tôi có thể giúp gì được cô?
Cô ta mở một phong bì khổ rộng, lôi mấy tờ giấy đặt lên bàn. "Tôi đã kể với ông về trường hợp rủi ro của bố tôi. Đây là tất cả các chi tiết mà ông yêu cầu tôi xuất trình."
Gã xem qua một lượt. Cô ta khá cẩn thận. Chẳng thiếu thứ gì. Từ biên bản tường trình tai nạn đến thẻ đoàn viên có đóng dấu thu lệ phí tới ngày chót. Chỉ có một điều trục trặc duy nhất. Công đoàn cơ sở ông bị vỡ nợ. Toàn bộ số tiền dành cho quỹ hưu đã biến mất cùng với ông chủ tịch và anh thủ quỹ.
Gã ngẩng lên và thấy cô gái đang mải mê nhìn mình.
– Có một vấn đề nan giải, - gã nói.
– Người ta không có tiền. - Cô gái đỡ lời.
Gã gật đầu. "Đúng thế."
– Bố tôi nói rằng ông là người soạn thảo kế hoạch trợ cấp hưu trí cho họ, và về nguyên tắc, họ không có quyền đụng tới khoản tiền đó.
– Đó chỉ là một cách thực thi chính sách hưu trí đối với đoàn viên thôi, - gã nói. - Nhưng công đoàn cơ sở đã tự ý sửa đổi nó.
– Làm sao có chuyện đó được? Nếu ông chịu trách nhiệm...
Gã ngắt lời cô gái. "Chúng tôi không có quyền chỉ đạo họ trong bất cứ hoạt động nào. Chúng tôi đã thảo ra một kế hoạch mà dưới giác độ của chúng tôi, kín kẽ và hoàn hảo. Công đoàn cơ sở bám sát kế hoạch đó, tốt. Nếu không..."
– Đây là một trò lừa đảo, - cô gái tức tối nói. - Bố tôi nói rằng công đoàn cơ sở trả tiền để ông lo việc này. Ông phải có trách nhiệm.
– Họ đâu có trả tiền quản lý kế hoạch trợ cấp hưu trí cho chúng tôi. Để quản lý kế hoạch này, chúng tôi phải được sự uỷ quyền của họ chứ. Chúng tôi chỉ nhận tiền dịch vụ tư vấn, ngoài ra không còn một khoản nào khác.
Cô gái nhìn những tờ giấy trên bàn. "Chỉ tổ phí giấy in ấn các bản kế hoạch ma của các ông thôi."
Gã không nói gì.
Cô gái bật khóc tấm tức. "Chúng tôi biết làm gì bây giờ? Bố tôi không thể làm việc được nữa, mà nhà thì em út quá đông. Chúng nó còn nhỏ dại lắm. Chúng tôi đã đệ đơn lên cơ quan cứu tế xã hội nhưng họ không chấp nhận. Họ bảo tôi có việc làm. Nhưng làm sao chúng tôi sống nổi với đồng lương ba mươi đô la một tuần của tôi?"
– Công đoàn nói thế nào? Bố cô có thử hỏi xem họ có thể tìm giúp ông một chân gác cổng ở một nhà máy nào đó không?
– Ở dưới ấy họ chẳng chịu làm một cái gì cả, - cô gái nức nở. - Họ chỉ có thể nói với tôi rằng họ đang cố tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra sau khi ông chủ tịch bỏ trốn cùng với toàn bộ công quỹ thôi.
– Cô để tôi thử xem tôi có thể làm được gì.
Cô gái đứng bật dậy, sừng sộ. "Các ông chỉ là một lũ bán trời không văn tự, to mồm khi thu lệ phí của người ta, nhưng khi đến lượt mình phải trả thì chẳng có thằng nào chịu đứng ra cả."
– Không phải thế đâu, - gã vội nói. - Phần lớn các công đoàn thực hiện nghĩa vụ của mình hết sức nghiêm túc. Thật không may cho bố cô rơi vào một nơi mà chủ tịch là một thằng ăn cắp.
– Tất cả các ông đều là những thằng ăn cắp. Ông không làm tôi nghĩ khác đi được đâu.
Gã ngồi im một lát, đoạn nói nhẹ nhàng:
– Cô nóng giận cũng chẳng giải quyết được việc gì. Sao cô không bình tĩnh để cùng với tôi tìm một lối thoát?
Không rời mắt khỏi gã, cô gái từ từ ngồi xuống.
– Có thật ông nghĩ ông sẽ làm dược một cái gì đó giúp tôi không?
– Tôi cũng không dám chắc, - gã thú thực, - nhưng cứ thử xem. Để tôi gọi vài cú điện thoại.
Gần một giờ sau gã mới buông ống nói xuống.
– Chí ít chúng ta cũng đã có một vài khả năng để bắt đầu. Giờ chúng ta sẽ đợi xem chuyện gì sẽ xảy đến.
Hai cái nhìn gặp nhau. "Tha lỗi cho tôi, ông Huggins. Tôi khiếm nhã với ông quá."
– Có gì đâu. Tôi hiểu tâm trạng của cô. - Bỗng nhiên gã cảm thấy mệt lử. - Nếu đầu tuần tới không nhận được tin tức gì của tôi, cô cứ gọi lại nhé."
Một mối quan tâm đột nhiên xuất hiện trong giọng nói của cô gái. "Ông mệt lắm phải không, ông Huggins?"
– Chút xíu thôi, - gã đáp. - Hôm nay là ngày căng thẳng của tôi.
– Ông bỏ quá cho. Chắc ông phải giải quyết không ít những vụ việc như thế này. Quả thực tôi không muốn làm phiền ông thêm, nhưng tôi đã hết đường mới phải tới đây.
– Có sao đâu, Margaret. - Gã mở ngăn kéo. - Tôi uống một chút có phiền cô không?
Cô lắc đầu, nhìn gã đặt lên bàn một chai rượu và hai cái ly. Gã rót cho mình và nhìn cô. "Ồ không, cám ơn ông," cô xua tay, nói.
Sau một ly rượu, cô nhận thây sắc mặt gã tươi tắn hẳn. Gã rót một ly nữa. "Cô làm ở đâu?"
– Em làm thư ký đánh máy ở một đại lý nhà cửa.
– Công việc ra sao?
– Không đến nỗi nào, - cô đáp. - Em làm tạm thời thôi, tuy nhiên em rất hài lòng, bởi đây là lần đầu tiên em tự lập được.
– Cô sống có xa công sở không?
– Khá xa, mất hai giờ xe buýt. Nhưng chẳng sao, công việc kết thúc vào lúc bốn giờ, do đó em thường kịp có mặt ở nhà để làm bữa tối.
– Mẹ cô còn khoẻ chứ?
– Mẹ em qua đời đã lâu.
– Tôi xin lỗi. Có lẽ tôi phải để cô đi, vào giờ này mới bắt đầu nấu nướng bữa tối cũng là đã muộn lắm rồi.
– Không sao, em đã nhờ bà láng giềng làm giúp bữa nay.
Gã cạn nốt ly rượu và đứng lên. "Xe tôi đậu ở ngoài kia. Tôi có thể đưa cô ra bến xe buýt."
– Em đi bộ được mà. Chuyến tới mãi chín giờ mới xuất phát.
Gã ngó đồng hồ. Mới hơn bảy giờ. "Vậy cô cùng ăn tối với tôi nhé? Sau đó tôi sẽ đưa cô ra bến xe."
Cô gái lưỡng lự. "Em phiền ông quá nhiều rồi."
– Cô đừng nói như vậy, - gã nhoẻn cười. - Tối nay tôi hoàn toàn rỗi rãi, ăn xong là lên giường, có hai việc ấy thôi. - Gã nhấc máy điện thoại, dặn thư ký. - Cô hãy gọi về nhà nói với Mamie rằng hôm nay tôi ăn tối ở nhà hàng. - Nhận ra cái nhìn dò hỏi của cô gái, gã vội thanh minh, - Mamie là bà nội trợ của tôi.
Cô gái gật đầu không nói.
– Tôi không có vợ.
– Em biết, - cô gái đáp.
– Cô còn biết gì về tôi nữa?
Cô gái im lặng.
– Xin cô cứ nói, tôi không lấy làm điều đâu mà.
Cô gái do dự nột thoáng, "Bố em không muốn cho em lên gặp ông, bảo rằng ông có ối tình nhân."
Gã cười nụ. "Bố em còn nói gì nữa?"
– Rằng có thể ông sẽ mời em đi ăn tối.
– Đúng. Tôi đã làm như vậy. Còn gì nữa không?
– Và nếu nhận lời, em phải hết sức cẩn thận.
– Thôi được, nhưng vì chúng ta còn ngồi đây nên chưa thể kiểm chứng điều đó được, cô đồng ý với tôi như vậy không? - Gã hỏi, cười tủm tỉm.
Cô gái cũng bật cười. "Đúng như vậy."
– Thế đấy, cô có một cơ hội để rà soát lại thực hư những điều người đời đồn đại về tôi.
Nụ cười vẫn nở nguyên trên môi Margaret khi cô bắt gặp ánh mắt gã:
– Em sẽ không bỏ lỡ cơ hội đó đâu.
– Chúng ta sẽ không tới những chốn cao sang, - gã nói. - Bên kia phố có một nhà hàng làm món bò thăn rất tuyệt.
– Như vậy hợp với em lắm, - cô gái đứng lên. - Ở đây có phòng vệ sinh nữ không?
– Phía tay phải, kề phòng thư ký.
Gã quan sát cô gái đi ra cửa, đoạn rót một ly whiskey, uống thật nhanh. Lần này dáng đi của Margaret sao lạ quá, nó khác hẳn với khi cô bước vào. Lúc đó Margaret mang phong thái của một người thiếu nữ. Giờ, bỗng nàng đã hoá thành một người đàn bà.